Thương Tiến Tửu

Chương 253: Bệnh hàn



Vừa sang giờ Thìn, không khí trong thành Đoan châu đã thoắt biến. Quân lính bủa vây đầy đường phố, lính phòng vệ thay phiên tuần phòng với cấm quân, bốn cổng đóng kín, tiếng ủng lính lẫn tiếng bội đao vang khắp nơi. Bầu không khí trong phủ nặng như chì, chúng cận vệ sẵn sàng chiến đấu, không dám mảy may lơ là.

Tiêu Trì Dã đứng cạnh Lịch Hùng, hỏi: “Ngươi nhận ra à?”

Lịch Hùng bị thương ở mặt, đang đắp thuốc, đáp: “Nhận ra, là thằn lằn, chúng nó uống sữa của Cách Đạt Lặc, thối lắm.”

Tiêu Trì Dã nhíu mày: “Không phải bọ cạp ư?”

“Hồi trước, hồi trước là bọ cạp,” Lịch Hùng luống cuống, hơi cà lăm, “sau này thì thành thằn lằn.”

Đinh Đào nghe mù tịt, hỏi: “Trước là cái gì sau không là cái gì cơ?”

“Bọn họ là thằn lằn,” Lịch Hùng vỗ tay mình, “đại ca ta từng nói chuyện với bọn họ, bọn họ với Hải, Hải…” nó không nhớ ra tên Hải Nhật Cổ, “Hải không giống nhau, không phải dê bò.”

Trong mắt mười hai bộ, bọ cạp là dê bò của Cách Đạt Lặc, địa vị thấp hèn.

Tiêu Trì Dã nhớ lại Trác Lực, Trác Lực cũng là thằn lằn, nhưng Trác Lực lại có những đặc trưng rõ ràng của Biên Sa, xem ra thằn lằn hay bọ cạp chẳng qua chỉ là cách gọi khác nhau mà thôi.

“Thằn lằn,” Tiêu Trì Dã nghếch mắt nhìn Lịch Hùng, suy đoán, “thằn lằn là bọ cạp của A Mộc Nhĩ, thế nên bọn chúng có địa vị cao hơn A Xích và Hải Nhật Cổ.”

Lịch Hùng bật ngón cái, vui vẻ: “Đúng rồi, chúng có đất, có thể phi ngựa,” nó nói mà lại có vẻ rầu rĩ, “bọn nó xấu lắm, thích đánh người, không chơi với bọ cạp, quý hơn bọ cạp.”

Tiêu Trì Dã ấn chiếc nhẫn ban chỉ, khẽ xoay.

Cáp Sâm chết chưa được ba ngày, thằn lằn của A Mộc Nhĩ đã xuất hiện trong đình viện. Rốt cuộc là bọn chúng đi theo quân của Trác Lực tới, hay là vốn đã ở sẵn đây rồi?

“Ngươi làm tốt lắm,” Tiêu Trì Dã giơ tay vỗ đầu Lịch Hùng một cái, “ở đây canh chừng cho phủ quân nhé, Nhị gia cho kẹo.”

***

“Trước giờ ngươi vẫn cẩn trọng mấy chuyện này cơ mà,” tóc Kiều Thiên Nhai còn chưa khô đã tới ngục liền, “sao hôm nay lại có thể sơ suất đến vậy chứ?”

Phí Thịnh quan sát cái xác, nghe vậy lắc đầu, nói: “Thích khách có ngoại hình Đại Chu, khẩu âm địa phương còn chuẩn hơn cả ta với ngươi,” hắn nghiêng đầu, “chúng còn có bằng chứng hộ tịch.”

Kiều Thiên Nhai liếc cái xác.

Thẩm Trạch Xuyên mở hoàng sách ở Trung Bác, có thể điều tra hộ tịch của từng nhà, nếu như đến cả hộ tịch lũ thích khách này còn có, chứng tỏ rất có thể bọn chúng đã nằm vùng ở Trung Bác trước cả Thẩm Trạch Xuyên.

“Thế thì khó rồi đây,” Kiều Thiên Nhai trầm giọng, “lẫn vào đám đông không phân biệt được.”

“Nếu mà bảo sơ hở thì chỉ có một,” Phí Thịnh chỉ lên tay thi thể, “hình xăm.”

Kiều Thiên Nhai dời tầm mắt xuống, quả nhiên thấy một hình xăm thằn lằn bên cánh tay thi thể.

“Lúc trước để kiểm soát bọ cạp, chủ tử đã cho nha môn các nơi ghi chép lại họ tên những người có hình xăm,” Phí Thịnh khoanh tay, “ta đã gửi thư đến Dư Tiểu Tái ở Đôn châu rồi, nếu không có tên họ hai kẻ này thì tức là bọn chúng vào lúc phá thành.”

Kiều Thiên Nhai gật đầu, thu tay về nhìn Phí Thịnh, mặt không cười, nói: “Ngươi có nghĩ tới không, bọn chúng là thích khách lẻn vào, thế thì trên người lại mang ký hiệu rõ ràng như vậy làm gì?”

Bọn họ đều là Cẩm y vệ, đều sâu sắc hiểu tính cần thiết của việc ngụy trang. Bọ cạp có lý do để mang hình xăm, vậy tại sao thằn lằn mang địa vị cao hơn bọ cạp thì lại cần?

Ánh mắt Phí Thịnh ngưng trọng, khẽ “Chậc” một tiếng.

***

Giờ Thân Thẩm Trạch Xuyên tỉnh một lần, Tiêu Trì Dã đút thuốc. Thẩm Trạch Xuyên sốt mê man, y nghe được Tiêu Trì Dã nói chuyện, nhưng giọng cứ chập chờn khi gần khi xa.

“Lan Chu…” Tiêu Trì Dã nói gì đó, vén tóc bên má Thẩm Trạch Xuyên.

Hơi thở của Thẩm Trạch Xuyên nhẹ bẫng như không, ngậm thìa, nuốt nốt ngụm cuối cùng. Tiêu Trì Dã dùng khăn đã dấp nước lau mồ hôi cho y, y nghiêng đầu, cọ chóp mũi vào lòng bàn tay quấn băng của Tiêu Trì Dã, môi mấp máy.

Tiêu Trì Dã ghé xuống nghe.

“Khăn,” câu chữ Thẩm Trạch Xuyên lộn xộn, “của ta.”

“Ta đang cầm đây,” Tiêu Trì Dã đưa tay không phủ lên bàn tay ướt đẫm của y, “khỏe rồi đưa ngươi ngay.”

Thẩm Trạch Xuyên bệnh mụ cả đầu, trong cơn đau khẽ thút thít đôi tiếng.

Tiêu Trì Dã nhoài cả người xuống gối, dỗ: “Đưa ngươi thật mà.”

Thẩm Trạch Xuyên không tin, y nhíu tít mày như đang vùng vẫy, cơn khó chịu thoát ra từ trong đôi mắt khép hờ, vùi vào lòng bàn tay Tiêu Trì Dã. Con tim Tiêu Trì Dã cứ thế bị y xoa nắn, cúi đầu áp trán vào trán y, dán vào mồ hôi của y.

Lưỡi Thẩm Trạch Xuyên toàn vị đắng, trước con mắt mở hờ là vô vàn những ảo ảnh quái lạ, chỉ có mùi hương của Tiêu Trì Dã bao bọc lấy y, khiến cho y thấy mình như đang lững lờ trôi trên sóng cỏ. Y dùng giọng rất nhỏ gọi: “Tiêu nhị.”

Tiêu Trì Dã hôn y, dùng giọng mũi rất nặng đáp: “Ừ.”

Thẩm Trạch Xuyên nhăn mặt mấy lần, nói đứt quãng: “Ta muốn… ăn kẹo…”

Con tim đang lơ lửng của Tiêu Trì Dã thả lỏng được chút, đứng dậy lấy nước mật ong cho y. Thẩm Trạch Xuyên chỉ uống hai thìa, đầu lưỡi dấp một ít vị ngọt là được rồi. Tiêu Trì Dã lại vò khăn, lau mồ hôi trên cổ cho y, hình như cơn sốt đã tiêu đi một chút.

***

Chúng tiên sinh ở sảnh bên như ngồi trên đống lửa, mùi thuốc lá sặc sụa trong phòng, đến giờ Hợi mà vẫn chưa ai đứng dậy, cả cơm cũng quên ăn, con tim tất cả đều đang buộc vào người phủ quân.

“Đám đại phu này đều vô dụng,” Đàm Đài Hổ ngồi trên ghế bảo Khổng Lĩnh, “tiên sinh này, hay là tôi lập tức phi ngựa ra thành đến Đôn châu tìm nhé?”

Cao Trọng Hùng vừa nghe đã biến sắc, vội vàng xua tay: “Không được, mấy tên thích khách hôm nay đều có lai lịch rõ ràng, thật sự có gián điệp đó, làm sao mà phân biệt được ai với ai!”

Khổng Lĩnh chau mày.

Gian phòng lại chìm vào bầu yên lặng, chẳng mấy lâu sau, ngoài phòng đổ mưa. Chúng cận vệ đội mưa luân phiên trực, đèn lồng đêm khuya thắp lên soi sáng mọi con đường trong phủ, không cho bất kỳ kẻ nào cơ hội lợi dụng.

Chiến trận đã qua mà chưa ai được ngơi nghỉ, qua giờ Sửu, những người thể trạng kém đều chịu hết nổi, vẹo người lim dim trong ghế, ngủ mà lại không dám ngủ, cứ gà gật như vậy.

Diêu Ôn Ngọc vào phòng cởi khăn quàng, tiếng xe lăn làm mọi người giật mình tỉnh giấc. Y đặt khăn lên đùi, cất giọng ôn tồn: “Có Nhị gia ở đây, phủ quân nhất định sẽ ổn thôi. Ta biết chư vị tiên sinh lo lắng, nhưng trước mắt chiến sự vừa mới ngơi, án vụ nha môn của các châu chồng chất, chờ đến lúc phủ quân tỉnh mới xử lý thì không ổn. Để Thành Phong với Thần Uy ở lại đây chờ là được rồi, những người còn lại về nghỉ ngơi trước đi. Án vụ sáng mai phải xử lý như thường lệ, chuyện nhỏ thì cứ tùy cơ mà làm, chuyện lớn khó quyết định thì chuyển vào sảnh, chúng ta cùng giải quyết.”

Khổng Lĩnh cũng đứng dậy, nói: “Giờ phủ quân đang bệnh, quả thực không nên lấy án vụ để hối thúc, mọi người hãy về trước đi.”

Tất cả đứng dậy nói phải, lần lượt lui ra.

Cao Trọng Hùng rót trà cho Diêu Ôn Ngọc, nói: “Nguyên Trác sợ lạnh, nên gọi người đi cùng.”

Diêu Ôn Ngọc nhận trà rồi cảm ơn, nói: “Có khăn với áo choàng rồi, đừng lo. Mấy hôm nay mưa liên miên, ta thấy cống rãnh trong thành thông suốt, không xảy ra vấn đề.”

“Đầu năm mà,” Đàm Đài Hổ lại tinh thần, dụi dụi con mắt mang sẹo, “đầu năm mọi người ở đây cả, chỉ lo tuyết tan làm tắc cống nên mới đặc biệt đi khơi thông một lần.”

“Đăng châu bị tắc, nhưng không nghiêm trọng quá, Dư đại nhân lúc đi tuần đã cho khơi thông rồi.” Cao Trọng Hùng nói, “Hai ngày nay nhận được rất nhiều thư từ Từ châu, ngoài thư của Chu đại nhân hỏi thăm sức khỏe phủ quân ra thì còn có thư về tám thành nữa.”

Phan thị đã bị tịch biên, thành Đan lỡ mất vụ xuân, đã sang tháng Sáu rồi, mùa thu sẽ tới nhanh thôi, bách tính thành Đan sẽ phải khổ sở vì cơm ăn.

“Chúng ta đánh giặc, Khuất đô cũng đánh giặc.” Khổng Lĩnh nói, “Như trong thư nói thì nội các đã sai bộ Lễ bắt đầu chuẩn bị lễ đăng cơ.”

Hàn Thừa đã chết, Thái hậu dựa vào quan hệ với Hoa Hương Y để giữ mạng, nhưng lại bị nhốt hẳn ở hậu cung. Quyền điều động đô quân tám đại doanh lại về tay trữ quân, Lý Kiếm Đình còn có quân phòng vệ Khải Đông sau lưng, thế gia còn không kham nổi thân mình thì lấy đâu ra hơi sức mà ngăn cản.

“Chúng ta là giặc ngoài đánh thành, tất cả cùng đồng tâm hiệp lực phò tá phủ quân, Biên Sa sẽ không khó giải quyết, nhưng Khuất đô thì giờ lại đang tan đàn xẻ nghé, Tiết Diên Thanh tịch biên Phan thị đã xáo động tám thành rồi,” Diêu Ôn Ngọc nhẹ nhàng nói, “trữ quân lên ngôi lại càng gây bất an.”

“Nói mới nhớ,” Khổng Lĩnh quay sang Thần Dương, “chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở quận Biên, bộ Hữu Hùng đàm phán xong chưa?”

Thần Dương chỉnh trang lại quân vụ, đáp: “Nếu mà xong thì Nhị gia đã không tới muộn rồi. Đạt Lan Đài chấp nhận đề nghị của chúng ta, cam kết sẽ không ngăn đại soái Bắc tiến. Lão nhận quà tạ ơn từ Cáp Sâm, nói được làm được, quả thực không ngăn đại soái xuất quân đến Cách Đạt Lặc, nhưng lão lại vi phạm minh ước, bất ngờ tập kích quận Biên lúc Nhị gia đang chuẩn bị điều binh đến Đoan châu.”

Đúng như Thích Trúc Âm dự đoán, Đạt Lan Đài không hề dựa vào ai, lão căn bản không định thần phục A Mộc Nhĩ mà cũng không muốn bị Thẩm Trạch Xuyên điều khiển. Đề nghị của Cáp Sâm và Thẩm Trạch Xuyên mở ra cơ hội cho lão, lão muốn vượt quận Biên để chiếm ái Tỏa Thiên ở phía Nam, sau khi mất đi Phùng Nhất Thánh, nơi này không còn tướng mạnh trấn giữ nữa.

Bộ Hữu Hùng sinh trưởng ở thảo nguyên phương Nam, từ cái thời còn lang bạt trong đại mạc, Đạt Lan Đài đã hiểu ra nơi đây không có đất dung thân cho Hùng, bọn chúng trèo đèo lội suối về đến gần nơi chôn nhau cắt rốn, sẵn sàng quyết một phen thư hùng trên mũi đao để tìm kiếm một mảnh đất mới để sinh tồn.

Chính tại nơi cát vàng bao phủ, kỵ của Tiêu Trì Dã đụng độ hùng mã.

Quận Biên đánh hai ngày, Đạt Lan Đài chết trận, dường như bộ Hữu Hùng vĩnh viễn không vượt qua nổi ngưỡng cửa ấy, bọn chúng chỉ còn nước lại rút lui về đại mạc.

“Viện binh mà Cáp Sâm để lại ở Cách Đạt Lặc giao cho đại soái,” Thần Dương giơ quân báo trong tay lên, “cấp báo đêm qua, đại soái lúc về phát hiện A Mộc Nhĩ đang điều binh.”

Vừa nói câu này, cả sảnh đường tức thì căng thẳng.

Cao Trọng Hùng lắp bắp: “Thế, thế thì lại, phải đánh, đánh…”

Thần Dương ra hiệu cho hắn bình tĩnh, nói: “Chỉ là điều binh thôi, dù gì chủ tướng ở chiến địa đã chết rồi, A Mộc Nhĩ phải phái một ai đó thay thế được Cáp Sâm… Ta nghĩ có khi chính là lão ta đấy.”

Bởi vì Tiêu Trì Dã không trả lại đầu Cáp Sâm.

“Cụ thể sắp xếp quân vụ thế nào thì phải xem Nhị gia quyết.” Đàm Đài Hổ trấn an các vị tiên sinh, “KIểu gì đi nữa bọn chúng cũng sẽ không đánh đến thành đâu, hiện giờ chúng ta đang chiếm ưu thế, dù A Mộc Nhĩ có tự mình xuất chinh thì cũng chưa chắc đã mạnh hơn Cáp Sâm. Huống hồ lão mà muốn vượt sông Trà Thạch thì phải xem Nhị gia có cho phép hay không đã.”

Lúc bấy giờ không khí trong sảnh mới hơi dịu xuống, đương nói chuyện, bọn họ bỗng nghe thấy động tĩnh lớn dưới hành lang. Thần Dương vén rèm thò đầu ra nhìn qua.

Đinh Đào khóc nổi cả bong bóng mũi, túm lấy Thần Dương kêu: “Ca! Mau đi gọi đại phu đi, phủ quân lại sốt rồi!”

Chúng đại phu sợ tái mặt, tụ tập hết dưới hành lang, nhỏ giọng thảo luận đơn thuốc. Cơn mưa cuốn trôi hoa nguyệt quế trong sân, cánh hoa vãi đầy đất. Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh đội mưa quay về, giẫm lên cánh hoa, nhanh nhẹn lau khô người dưới hành lang.

“Đại phu khám bệnh cho Nguyên Trác hồi trước đều ở đây cả,” Kiều Thiên Nhai vứt khăn về, “đại phu Cát Thanh Thanh cử đến từ Quyết Tây cũng ở đây, thế mà không một ai chữa được sao?”

“Sốt liên tục,” Thần Dương không dám quay mặt về cửa sổ mà nói, bèn nghiêng người đè thấp giọng, “bảo là hỏng sinh khí rồi, như đồ sứ vậy, gần như không ai dám kê đơn.”

“Lần trước cũng nói thế với Nguyên Trác,” Kiều Thiên Nhai chưa nói chuyện với đại phu, ngưng giây lát, “phủ quân là năm xưa dùng thuốc lâu hỏng người, nhưng những năm này nhà đã chăm sóc cẩn thận rồi cơ mà, nhẽ ra không nên thế này chứ.”

“Chính chủ tử cũng chuyên tâm dưỡng bệnh, thuốc uống đầy đủ đúng giờ,” Phí Thịnh nắm cái khăn lau nước, lo âu, “… vẫn là tại hôm đó bị thương nặng quá.”

Mùi thuốc lảng vảng trong phòng, chẳng ai muốn vào chọc Nhị gia lúc này, chỉ đứng dưới hiên chờ được triệu vào. Nhưng người hầu bưng thuốc vào chẳng được mấy lâu đã nghe thấy tiếng Thẩm Trạch Xuyên nôn.

Tiêu Trì Dã nửa ôm Thẩm Trạch Xuyên, xoa lưng Lan Chu, mồ hôi đã ướt sũng cả. Thuốc vương vãi trên đất, Thẩm Trạch Xuyên không nôn ra được gì nữa, hết dịch chua thì chỉ còn nôn khan. Bây giờ dạ dày y đang quặn tít lại, nôn mà tỉnh cả người.

Đêm khuya sương lên, ngọn đèn ảm đạm thấp thoáng trong mưa, tiếng bước chân trong sân không hề ngơi. Cơn mưa làm cả căn đình ẩm dề theo, chăn nệm đã thay một lần.

Phí Thịnh lo lắng bảo: “Kê chậu than đi, hong cho khô chút.”

Thần Dương thấy có băng thấm máu mang ra ngoài, chẳng biết là của Tiêu Trì Dã hay Thẩm Trạch Xuyên nữa.

Lịch Hùng ngồi khoanh chân cạnh cửa, tự mình đánh một giấc, đến giờ Dần thì dậy, Phí Thịnh bảo nhà bếp xới cơm cho nó, nó cắm mặt ăn một tô bự, ăn no rồi thì lại tiếp tục ngồi, nhìn chằm chằm người ra vào.

“Giờ Mão khuyên Nhị gia ngủ một lát nhé,” Kiều Thiên Nhai ngồi xổm cạnh cột, đánh lửa tẩu thuốc, nói, “người có làm bằng sắt cũng không chống cự nổi lâu vậy đâu, cứ ngủ luôn trong đó, chúng ta canh cửa…”

Hắn vừa nói xong, một bàn tay chợt chìa ra bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy tẩu thuốc của hắn ra.

Kiều Thiên Nhai ngoái lại, nhìn Diêu Ôn Ngọc.

“Mùi hắc quá.” Diêu Ôn Ngọc lăn bánh xe, quay mặt vào phòng.

Làn khói lả lướt cuộn lên, trong cơn mưa đêm ẩm ướt hóa thành một sự dịu dàng vô hình. Kiều Thiên Nhai chống gối đứng dậy, dập tẩu thuốc.

Giờ Mão, sân đình yên tĩnh, đêm đen rồi lại sáng, cận vệ canh giữ cả đêm cũng đã rã rời. Phí Thịnh dựa cột, nhắm mắt dưỡng thần một chút, cái tai bỗng dưng động đậy, bèn mở mắt ra, bao lâu sau ở cửa mới có động tĩnh.

“Về rồi,” Phí Thịnh vội nhảy phốc xuống thềm, “Cốt Tân về rồi!”

Đèn lồng dưới hiên tắt một cái, Tiêu Trì Dã nghe thấy tiếng động, đợi chốc lát, rèm nhẹ nhàng vén lên.

“Nhị gia,” Cốt Tân đắp trời gối đất suốt chặng đường quỳ một chân ở buồng ngoài, “tôi về muộn! Trên đường hay tin thành Đoan châu bị kỵ binh bao vây, đi mã đạo cũng không đuổi kịp!”

Tiêu Trì Dã đứng phắt dậy, ra ngoài buồng, người dưới hiên im lặng lắng nghe. Cốt Tân chưa lau nước mưa trên mặt, hắn đón ánh mắt của Tiêu Trì Dã, không dám ngần ngừ, nói: “Nhị gia, đại sư… thực sự đã chết rồi.”

===