Thương Tiến Tửu

Chương 255: Thanh Sơn



Khuất đô mơn mởn một màu, hai bên Minh Lý đường đều bày chậu hoa. Đám thái giám bê từng xô đá xếp ở bốn góc nội đường để xua nóng. Chúng triều thần dưới hiên chờ triệu vã mồ hôi ròng ròng, nhưng không thể thất lễ, chỉ đành gắng nhẫn nhịn để mồ hôi thấm ướt rượt áo.

Rèm Minh Lý đường vén lên, Phong Tuyền giơ phất trần đi ra khom lưng hành lễ với chúng triều thần, nhẹ nhàng nói: “Trời oi nóng, các vị đại nhân làm việc vất vả, điện hạ đã đặc biệt dặn nô tỳ chuẩn bị chè đỗ xanh.”

Đám tiểu thái giám nhanh nhẹn bưng chè tới, khăn lau hoa giấy đều đã chuẩn bị đầy đủ, Phong Tuyền lại hành lễ rồi lui vào Minh Lý đường.

“Điện hạ quan tâm đến ti hạ,” một vị quan địa phương ăn chè, nói, “bọn ta cảm động rớt nước mắt mất.”

Gõ nhẹ thìa lên bát sứ, một vị đô quan quay sang hỏi Giang Thanh Sơn bên cạnh: “Vạn Tiêu ở trạm dịch quen chưa?”

Giang Thanh Sơn ăn hết bát chè, khẽ gật đầu. Hắn không giống nhân vật sấm rền gió cuốn như mọi người vẫn đồn cho lắm, phong thái rất bình đạm, như thể chuyện gì cũng lấy lệ cho xong thôi, không để tâm nhiều đến vậy. Nửa canh giờ sau, thái giám xướng tên, Giang Thanh Sơn mới vén bào vào trong, quỳ xuống hành lễ trong nội đường.

“Thần bố chính sứ Quyết Tây Giang Thanh Sơn tham kiến điện hạ.”

Lý Kiếm Đình nói: “Mời Vạn Tiêu đứng dậy, trời nóng thế này mà lại bắt ngươi đứng ngoài chờ. Ta với nguyên phụ đang bàn tới chính vụ Quyết Tây, trong tấu ngươi bảo thành Dung đã không gặp mưa trong hơn một tháng, kho lương của địa phương không đủ để cung cấp, muốn mượn lương của Hòe châu đúng không?”

“Lương thực mà triều đình điều động năm ngoái là do Quyết Tây đảm đương, kho lương của mười ba thành đã cạn rồi,” Giang Thanh Sơn không ngẩng đầu, “có khả năng sẽ gặp hạn hán.”

Khổng Tưu bên cạnh bảo Lý Kiếm Đình: “Thành Dung cũng là kho lương của vùng Tây Nam, nếu hạn hán nghiêm trọng, e là Vạn Tiêu mượn lương không thôi cũng khó mà cầm cự, vẫn phải cần triều đình điều lương xuống cứu trợ.”

Nốt hoa điền giữa trán Lý Kiếm Đình đỏ thắm, nàng thoáng trầm ngâm, nói: “Năm Hàm Đức, ngươi vì cứu nạn thiên tai mà làm mất lòng các thương nhân, bị bọn họ gây sự ở nha môn, năm nay lại vì mượn lương của Hòe châu mà phải thương lượng đủ đường, quả thực khó khăn. Thành Dung gặp thiên tai, đây không phải chuyện nhỏ, song cũng chớ nên cuống, ta và nguyên phụ sẽ mau vạch ra một kế hoạch cho ngươi, lương thực chắc chắn sẽ điều xuống.”

Giang Thanh Sơn vào đô đã nghe mòn tai những lời thoái thác đùn đẩy rồi, Thiên Sâm đế với Hàm Đức đế trước kia chưa bao giờ có thái độ quyết đoán như vậy, bây giờ nghe Lý Kiếm Đình nói thế, không khỏi nghiêm trang lên hẳn, dập đầu lạy, nói: “Thần biết triều đình năm nay phải lo chiến sự của Khải Đông, ưu tiên quân lương, Quyết Tây sẵn sàng dùng tơ lụa để trả nợ, đổi lương thực với Hòe châu.”

Nói đến đó thì Khổng Tưu hơi bực: “Lương quan là của công, điện hạ đã phê hồng tức là có thể tiến hành được rồi, cớ sao châu phủ Hòe châu Đào Minh lại phải kháng chỉ bất tuân? Năm ngoái Hòe châu được mùa, căn cứ vào tấu chương mà Đào Minh trình lên hồi đầu năm, phần lương cứu tế này ông ta cho được.”

“Chiếu lệnh đã phát vài hôm trước,” Lý Kiếm Đình nói, “Phong Tuyền, ra ngoài hỏi xem châu phủ Hòe châu Đào Minh tới chưa, nếu tới rồi thì gọi vào đường trình bày.”

Phong Tuyền còn chưa bước chân ra khỏi cửa, Phúc Mãn đã hớt hả chạy tới cửa, nói: “Điện hạ, trạm dịch báo tin, châu phủ Hòe châu Đào Minh đã dẫn cả nhà bỏ chạy rồi!”

Lý Kiếm Đình sững người: “Chạy đi đâu? Triều đình triệu ông ta đến để thương lượng cơ mà, ông ta chạy làm gì?”

Phúc Mãn hơi cuống chân: “Đi nương nhờ Thẩm Trạch Xuyên ở Trung Bác!”

Trong điện tức thì xôn xao.

Trần Trân cau mày: “Mượn lương là chuyện bình thường cơ mà, sao ông ta lại phải chạy? Chí ít cũng phải có một cái lý do chứ!”

“Điện hạ không biết,” Phúc Mãn vội lí nhí thưa, “quan viên đi truyền triệu đến Hòe châu mở kho lương ra thì phát hiện chỉ còn lại có một tí lương, không đủ để cứu tế. Đào Minh đã thông đồng với Thẩm Trạch Xuyên, bán lương thực cho Từ châu từ lâu rồi, vừa nghe Quyết Tây định mượn lương đã hoảng sợ bỏ trốn ngay trong đêm!”

Nội đường nhốn nháo, Sầm Dũ đứng dậy, nói: “Cái… Sao ngự sử địa phương cũng chẳng nói gì vậy!”

Hòe châu không có lương, Hà châu cũng không có lương, tám thành lớn thì chẳng thể trông cậy, thành Dung phải làm sao đây? Quyết Tây lại phải thắt lưng buộc bụng cần kiệm qua ngày thôi!

Không khí trong đường tức thì nặng trĩu, chậu đá kê ở bốn góc càng lạnh, lạnh đến tê tái lòng Khổng Tưu. Ông che miệng ho sù sụ một chặp, đến khi bình tĩnh lại mới hành lễ với Lý Kiếm Đình, nói: “Cứu tai là chuyện quan trọng nhất, không thể bê trễ. Lương bổng của đô quan có thể tùy tình hình mà cắt giảm, hãy bắt đầu ngay từ thần, không thể để bách tính chết đói được!”

Chúng triều thần bên ngoài nhìn nhau, rồi cùng quỳ xuống nói theo: “Chúng thần cam tâm tình nguyện, mong điện hạ tác thành.”

Con ve trên cây bị thái giám dính xuống, Lý Kiếm Đình cũng đứng dậy, sau một khắc yên tĩnh ngắn ngủi, bùi ngùi cất giọng: “Chư quân như vậy, ta há có thể ngăn cản? Đã là vì bách tính thành Dung thì trong cung cũng nên cắt giảm chi tiêu sao cho phù hợp. Vạn Tiêu, lương là ngươi đến xin, vậy thì ngươi hãy thu xếp cứu tế đi.”

Giang Thanh Sơn dập đầu cảm tạ.

***

Tối xuống, hoa được phủ một lớp bạt lụa mỏng, trong sân đình bày bát đũa, chỉ có mỗi đứa câm bên cạnh phụng hầu.

Tiết Tu Trác mặc thường phục, rót trà cho Giang Thanh Sơn, nói: “Phủ ta bạc đãi ngươi rồi.”

Giang Thanh Sơn nhận chén trà, thở dài: “Từ lúc vào đô đến giờ, ta phải đi xã giao liên miên, sơn hào hải vị gì cũng không bằng cơm thanh canh đạm ở chỗ ngươi.”

“Đúng là cái số nghèo,” Tiết Tu Trác đặt ấm trà xuống, chẳng mấy khi đùa, “trên đời này có đại quan biên thùy nào mà lại như ngươi không? Ra ngoài đến cái xe ngựa tượng trưng thôi cũng không có.”

“Ta là nghèo thật, còn ngươi là nghèo giả,” Giang Thanh Sơn nói, “nhưng mà chúng ta giống nhau, người rặt mùi nghèo kiết hủ lậu!”

Cả hai cụng chén phá ra cười.

“Ta thấy trữ quân thông minh đấy, đối xử với bề tôi rất đúng mực, làm việc quyết đoán, rất có phong thái của Quang Thành gia,” Giang Thanh Sơn cầm đũa lên, gắp ít đậu phụ trộn hành ăn, “mỗi tội nghiêm túc đến kỳ lạ, cách nói chuyện hơi già.”

“Người khổ từ nhỏ, đương nhiên sẽ khác với các thiếu nữ bình thường.” Tiết Tu Trác nhìn Giang Thanh Sơn ăn, “Ta đọc thư ngươi gửi đầu năm rồi, Liễu nương có thai chưa?”

Giang Thanh Sơn nuốt chậm lại, liếc Tiết Tu Trác, nụ cười nhạt thếch: “Vẫn thế.”

Tiết Tu Trác không hỏi nữa.

Giang Thanh Sơn có vợ nhưng không có con, vợ hắn là Liễu thị ở Bạch Mã châu, nhà không phải đại phú hào gì, tình cảm vợ chồng Giang Thanh Sơn rất thắm thiết, khổ nỗi mãi mà hai người không có con. Thân thể Liễu nương không được khỏe, lần đầu mang thai là vào năm Hàm Đức, đúng lúc Giang Thanh Sơn phải bôn ba khắp chốn bên ngoài để mượn lương, thương nhân kéo đến tận cửa đòi nợ dọa Liễu nương, sau lần sinh non đó thì khó mang thai lại được nữa.

“Mặt như đưa đám thế làm gì?” Giang Thanh Sơn buông đũa, “nếu trời đã định ta không có con thì thôi vậy, cưỡng cầu làm chi.” Hắn vừa nói vừa nhìn khóm hoa bên cạnh, thoáng im lặng, “Khổ cái là mẹ ta giục quá, khó tránh khỏi làm Liễu nương hơi… Hầy.”

Giang mẫu muốn có cháu bế lắm rồi, thành ra đối xử với con dâu hơi hà khắc.

“Mẹ ta tuổi cao, tính tình lại vốn mạnh mẽ, Liễu nương phụng dưỡng bà phải chịu nhiều tủi thân, mấy năm nay ta bù đầu với chính vụ mà bỏ bê nhà cửa, cuối cùng lại phụ lời thề năm xưa với nàng.” Hễ nhắc đến chuyện trong nhà là Giang Thanh Sơn lại xót xa, “Đầu năm nay mẹ ta còn nhận một cô cháu gái ruột ở xa về, bảo là ở tạm thôi, thế mà đến bây giờ còn chưa đi. Mấy lần ta về đều thấy Liễu nương đứng cung kính dưới hiên, vậy mà mẹ ta còn muốn tác thành ta với cô cháu kia…”

“Ngươi không muốn thì tốt nhất là cứ từ chối thẳng,” Tiết Tu Trác đun thêm trà cho hắn, “đỡ để lão phu nhân tưởng là có cửa, rồi lại tổn thương Liễu nương.”

Giang Thanh Sơn ngăn Tiết Tu Trác lại, nói: “Lấy rượu đi.”

“Sáng mai ta còn phải đi làm.” Tiết Tu Trác nhìn đứa câm, tỏ ý nó đi lấy rượu.

“Có mình ngươi ở cái nhà này, trống trải quá,” Giang Thanh Sơn giơ tay khoát khoát, “cũng nên tìm ai đó đi thôi.”

“Vừa mới hạ được Hàn Thừa, thuế ruộng còn chưa tra xong,” Tiết Tu Trác nhận rượu, chỉ rót cho hắn, “cưới vợ về rồi cũng lại để nàng phải côi cút một mình ở nhà thôi, làm lỡ dở tuổi xuân của người ta, ai đời lại đi tạo nghiệp thế?”

“Việc công là vĩnh viễn,” Giang Thanh Sơn nói, “chẳng lẽ ngươi cứ làm thế đến già, đến chết luôn à?”

Tiết Tu Trác thật sự gật đầu, bắt đầu nói việc công luôn: “Thành Dung còn không hạn hán nghiêm trọng bằng năm Hàm Đức mà ngươi đã phải sứt đầu mẻ trán rồi, nếu hết tháng Bảy mà vẫn chưa mưa, hoặc là mười hai thành cũng bắt đầu gặp hạn thì chỉ dựa vào Khuất đô giảm lương thôi không đủ đâu, Quyết Tây vẫn sẽ có người chết.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngã Rẽ Tình Yêu
2. [Đam Mỹ] Quy Hồn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
=====================================

Giang Thanh Sơn nhấp rượu, nói: “Nội các có lòng mà không có sức, giá mà có lương thật thì nguyên phụ đã không phải đưa ra hạ sách này rồi. Ta cũng muốn hỏi ngươi cái này, tám thành không có lương thật à?”

“Thật, căn theo số lương tịch thu từ Phan thị thành Đan thì,” Tiết Tu Trác nâng tay chỉ vào bên cạnh, “nuôi người trong cung này còn không nổi ấy.”

“Trước chúng ta thiếu tiền,” Giang Thanh Sơn lắc đầu, “giờ thì thiếu lương. Giả mà có thể sớm hạ lệnh, chấn chỉnh lại sáu châu Trung Bác, khôi phục lại ruộng đất thì Thẩm Thạch Xuyên đã chẳng làm được kiêu chủ địa phương, Đại Chu sẽ không lâm vào khốn cảnh hôm nay.”

Tiết Tu Trác nói chậm rãi: “Bây giờ kho lương dồi dào nhất thiên hạ đang nằm ở Trung Bác, nếu sau tháng Bảy hạn hán ở Quyết Tây nghiêm trọng thêm, ta sẽ phải cân nhắc mua lương thực từ Thẩm Trạch Xuyên.”

“Sợ là khó đấy,” Giang Thanh Sơn nói, “ai mà ngờ được Thẩm bát lại có thể thu phục sáu châu cơ chứ? Trận Đoan châu lại càng khiến y được lòng dân. Kẻ này thù dai, chắc chắn sẽ không dễ dàng bán lương cho ngươi đâu.”

Tiết Tu Trác đặt bình rượu sang bên, nói: “Y muốn dùng cái mác nhân nghĩa để thu phục thiên hạ, tất không thể khoanh tay bỏ mặc Quyết Tây chịu hạn.”

Hai người lại nói thêm ít công vụ, đến lúc tới giờ, Tiết Tu Trác bảo đứa câm dìu Giang Thanh Sơn đi nghỉ. Trước khi đi, Giang Thanh Sơn chỉ vào sảnh chính, nói: “Lúc đến trạm dịch ta gặp anh ngươi, hắn đi dự lễ truy điệu Thừa Chi đấy. Ta thấy hắn thăng chức rồi, chắc là dựa hơi ngươi. Diên Thanh, hồi xưa chỉ vì cùng họ với ngươi mà hắn bày đủ cách phá ngươi, cuối cùng lại phải ăn bám ngươi, vậy mà đến một câu êm tai cũng không nói nổi.”

Giang Thanh Sơn hơi say rồi, chân nhẹ như đạp mây.

“Ta trông hắn hả hê như thế, nhỡ sau này lại làm liên lụy gì đến ngươi… Ngươi coi chừng đấy.”

Tiết Tu Trác gật đầu.

***

Cát Thanh Thanh đạp lên ghế, thảy xúc xắc như làm xiếc, nói: “Đại gia, thua rồi!”

Tiết đại say đỏ lừ cái mặt, sờ túi, nói: “Ôi trời, ra ngoài quên mang tiền rồi! Thanh Thanh, ghi nợ nhá!”

Cát Thanh Thanh thổi cái xúc xắc, nhìn Tiết đại cười: “Đại gia khách sáo với tôi làm gì? Đáng ra phải ghi nợ tôi mới đúng ấy. Trà đưa cho phủ mấy hôm trước ngon không? Đợt này hàng Cầm châu cũng đến rồi đó, đại gia mà ưng cái gì cứ bảo tôi.”

“Không được, không được.” Tiết đại ngoài miệng bảo không được nhưng vẫn ngồi xuống, đánh tẩu thuốc, “Trong phủ ta có hết mà, không thiếu mấy món linh tinh đó, cơ mà độ này bộ Lại đang giao thêm việc trong triều, thấy công công trong cung bảo nghe đâu sắp có việc bở đấy.”

Cát Thanh Thanh bỏ chân ngồi xuống cạnh Tiết đại, nói: “Thế thì đại gia của chúng ta sắp thăng chức rồi, chúc mừng, chúc mừng nhé.”

“Cơ mà công công trong cung toàn hầu hạ Hoàng thượng thôi, thấy nhiều rồi, đồ tầm thường không thèm để mắt đến đâu,” Tiết đại hơi ngập ngừng, “ngươi có đồ hải ngoại gì hay ho không?”

“Có chứ, có cả đống đây, lát tôi bảo Tiểu Ngô đưa sổ tới cho đại gia xem lựa nhé,” Cát Thanh Thanh hơi xích lại gần, “ngài chỉ cái nào tôi biếu ngài cái đó, khỏi cần khách sáo!”

“Huynh đệ tốt!” Tiết đại lập tức phá lên cười, chỉ chỉ Cát Thanh Thanh, “vụ này mà thành công thì sau này đảm bảo sẽ đáp lễ gấp đôi cho huynh đệ ngươi.”

Cát Thanh Thanh thảy xúc xắc, vờ như lơ đễnh gõ vào cái bàn thấp bên cạnh, Cẩm y vệ đóng giả người hầu bên kia khẽ gật đầu, đồ đã chuẩn bị xong xuôi cho Tiết đại, còn không quên nhét vàng vào dưới đáy.

Bên ngoài bóng đêm càng hun hút, Tiết đại không mảy may phát hiện, đã sớm vui chẳng biết trời trăng gì nữa.

===