Thương Tiến Tửu

Chương 256: Tổ tông



Giờ Dậu, Lý Kiếm Đình đến vườn đi dạo, đây là khoảng thời gian rảnh trong ngày của nàng. Phong Tuyền theo bên cạnh, trữ quân chậm rãi bước xuôi con đường đá, đầu vẫn mải nghĩ đến chính vụ nội đường.

“Mấy ngày nữa phải lập đàn cầu mưa,” Lý Kiếm Đình nâng ngón tay gạt cành hoa bên má ra, “chuyện đại sự, hôm đó tuyệt đối không thể có rắc rối.”

Phong Tuyền gạt cành hoa cho Lý Kiếm Đình, cung kính nói: “Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

Lý Kiếm Đình đứng bên bờ ao rắc mồi câu, nhìn đàn cá chép tranh nhau từng miếng mồi, nói: “Hồi xưa ngươi đi theo Mộ tần, tính tình ngang ngược, không biết nhẫn nhịn, khiến cho các đại thần trong triều có nhiều điều khiển trách. Nay đã dạo quỷ môn quan một lần, điềm đạm hơn không ít.”

Đang bàn chính vụ mà trữ quân lại nhắc tới chuyện này, chắc chắn không phải suy nghĩ nhất thời, mà trong lời có ẩn ý. Ánh mắt Phong Tuyền khẽ động, khom mình thầm suy đoán ý của trữ quân, nhẹ nhàng thưa: “Chủ nào tớ nấy, điện hạ đối nhân đại lượng, nô tỳ được điện hạ dẫn dắt, đương nhiên không còn dám vô tổ chức như ngày xưa. Nói ra thật hổ thẹn, trước đây đối với chư vị đại nhân nội các, nô tỳ không biết phép tắc, giờ được nhận quân ân, nên lấy quá khứ làm bài học.”

Lý Kiếm Đình liếc Phong Tuyền, nói: “Tốt lắm.”

Phong Tuyền đã từng hầu hạ Thiên Sâm đế, Lý Kiến Hằng tâm tư đơn giản, hỉ nộ ái ố đều phô hết trên mặt, nhưng Lý Kiếm Đình ngay từ khi vào cung đã phảng phất mang uy thế của vua, quả thực khó đoán. Dùng bữa ở đây, chưa từng có một lần nào nàng đặc biệt ưng, số lần động đũa cũng sẽ không vượt quá ba lần, vui giận trong câu từ cũng rất khó phân biệt.

“Hồi ngươi còn trong ngục, ta đã nghe Phúc Mãn chỉ trích ngươi nhiều chuyện, nay hai ngươi cùng làm việc trong nội đường,” Lý Kiếm Đình nói, “có gì bất mãn trong lòng không?”

Phong Tuyến vén bào quỳ xuống, thưa: “Nô tỳ là nô tỳ của điện hạ, hiểu rõ điện hạ an bài tất có thâm ý. Tuy nô tỳ từng có bất hòa với Phúc Mãn, song hắn cũng chỉ là làm việc một cách công bằng, nô tỳ không dám ôm bất mãn.”

“Hắn suýt đánh gãy chân ngươi đấy.” Lý Kiếm Đình nhìn bầy cá chép vẫn đang giành ăn.

Phong Tuyền dập đầu nghẹn ngào, khẽ đáp: “Các công công cầm trượng đều là những lão nhân Đông Xưởng, hiểu chừng mực.”

Lý Kiếm Đình chăm chú nhìn đàn cá, dường như vô tình nói: “Tuy Phúc Mãn là lão thái giám thời tiên đế, nhưng sau khi Đông Xưởng không còn được trọng dụng thì lại bắt đầu đến ngự tiền,” nàng cười, “có thấy ai nói tiên đế bảo hắn cai quản công việc của Đông Xưởng đâu nhỉ, không nghĩ lại quen những người cũ ở Đông Xưởng thế, có khi đến cả chó mèo trong cung của ta hắn cũng còn biết nữa kia.”

Phong Tuyền mượn động tác gạt nước mắt để lau mồ hôi, lập tức hiểu ý trữ quân. Lý Kiếm Đình trúng độc trong điện, người trong cung của nàng đều do Tiết Tu Trác lựa chọn, vậy mà vẫn không ngăn được Thái hậu, chắc chắn bên trong phải có kẻ nắm rõ lề lối tương trợ. Lúc bày tiệc giết Hàn Thừa, Lý Kiếm Đình đã dùng đến Phúc Mãn, bây giờ mối đại họa bận lòng là Hàn Thừa đã trừ rồi, nàng phải đòi nợ sau thu thôi.

Phong Tuyền nghĩ đến đó, lòng bèn quyết, nói: “Phúc Mãn là lão nhân thời tiên đế, ở trong nha môn nội triều ắt sẽ khác với những người khác. Hắn có bề dày lý lịch, lại còn rất được lòng các vị đại nhân nội các, đương nhiên quen biết nhiều người hơn nô tỳ. Tuy hắn đông con cháu, song cách đối nhân xử thế rất ôn hòa, làm việc cũng kỹ lưỡng, cẩn tuân lễ phép.”

“Ngươi nói chưa hết rồi, cẩn tuân lễ phép ư? Ta thấy tâm tư của hắn còn cao hơn trời, phải là lão tổ tông kia.” Lý Kiếm Đình cầm khăn lau tay, “Hắn là một nội hoạn, vừa không có công bình ổn xã tắc, cũng vừa không có gan minh gián quân thượng, chỉ vì ở ngự tiền lâu mà có thể làm được ‘lão tổ tông’, tổ tông của ai cơ?” nàng nhướn mày nhìn Phong Tuyền, “của ta chắc?”

Phong Tuyền chỉ cảm thấy ba chữ nhẹ bẫng ấy nặng tựa núi non nghìn trùng, đè đến nỗi gã không dám ngẩng lên, bèn vội vàng phục lạy: “Điện hạ là thiên hoàng quý trụ! Tông nghiệp huy hoàng của thái tổ toàn bộ giao vào tay điện hạ, điện hạ chính là chí tôn thiên hạ!”

“Thời Hàm Đức gia yêm đảng loạn chính, đã giết một lão tổ tông, không ngờ đến lượt Lý Kiếm Đình ta lại có thể gặp một kẻ nữa. Hiển nhiên lòng người khôn lường, kẻ tham khôn thỏa, ban ân trời cũng khó đổi được lòng son, tin tưởng quá mức tất sẽ sinh họa.” Lý Kiếm Đình đưa khăn cho cung nữ bên cạnh, tự giễu, “Nhưng cũng phải thừa nhận hắn có bản lĩnh, nếu không có lý do thì đúng là có thể làm tổ tông của ta thật.”

Phúc Mãn có con cháu khắp nơi, còn lợi dụng cơ hội làm việc ở nội đường để giao thiệp với các quan viên trong triều, hắn khôn ngoan hơn Phan Như Quý ở chính điểm này, không dám cả gan vô phép tắc đối với các đại thần nội các, chỉ hận không thể đi mười bước dập đầu một lần. Bận trước Khổng Tưu ngã bệnh, phải chống đỡ bệnh tật mà làm việc, lúc hầu hạ ở Minh Lý đường Phúc Mãn đã tự mình thử thuốc, chăm sóc nguyên phụ từng li từng tí một, tạo được thanh danh cho Lý Kiếm Đình. Vì ân sủng, Phúc Mãn có thể làm đến bực ấy, song lại vừa đúng phạm phải một điều đại kỵ, hắn tự tiện bợ đỡ ngôn quan —— hắn là thái giám nội triều, ráng lấy lòng quan viên ngoại triều để làm gì? Đã muốn làm lão tổ tông trong cung, lại còn muốn làm một thái giám tốt ngoài cung, thể diện trong ngoài đều có cả, nhưng lại bê trễ bổn chức của mình.

Nội hoạn chính là nô tỳ của thiên tử, hầu hạ thiên tử chính là bổn phận. Nếu không vì Phan Như Quý khơi dòng loạn chính, quyền phê hồng đã không suy đồi thành một cái đặc quyền lưu hành để thái giám đứng giữa trục lợi rồi. Nhưng Phúc Mãn đối ngoại lễ độ, đối nội uy tín, Lý Kiếm Đình mà muốn hạ Phúc Mãn thì phải có một lý do thuyết phục.

Trời đương sẩm tối, một đoàn người thắp đèn đi vào phía đằng kia vườn. Dạo gần đây công việc của Phúc Mãn rất thuận lợi, sắc mặt hồng hào hẳn, trông thấy Lý Kiếm Đình đang đứng cạnh ao ở xa xa, tiểu thái giám đi bên cạnh bèn ghé vào tai hắn mách nhỏ: “Tổ tông, Phong Tuyền đang quỳ kìa!”

Phúc Mãn vẫy phất trần, nói: “Lần trước gã lập công ở yến tiệc, nếu biết an phận thủ thường thì điện hạ khắc không làm khó gã, cơ mà thật tình cái nết của gã đúng là không yêu thương nổi, không đâu đi chọc giận điện hạ cũng chẳng bất ngờ.”

Nói rồi khẽ hừ tiếng, nở nụ cười tươi roi rói qua nghênh, hành lễ với Lý Kiếm Đình.

“Ngươi tới,” Lý Kiếm Đình cười, “có chuyện gì gấp à?”

“Nô tỳ lúc nào cũng lo nghĩ cho điện hạ,” Phúc Mãn đi qua Phong Tuyền, biết Lý Kiếm Đình không thích bị chạm vào nên chỉ che cho nàng xuống thềm, “chờ mãi trong đường mà không nhận được tin, lòng đâm ra sốt ruột! Nô tỳ còn thấy mây giăng đầy trời, sợ lát nữa mưa nên bèn mau mau đi đưa ô cho điện hạ.”

Lý Kiếm Đình nói: “Vẫn là ngươi có lòng, chu đáo mọi sự.”

Phúc Mãn làm như vừa mới trông thấy Phong Tuyền, “Ui da” một tiếng, hỏi: “Sao thế này?”

Bầu không lặng ngắt, giữa trập trùng ánh đèn xiên xéo, Lý Kiếm Đình bỗng nảy ra một kế, nàng lạnh mặt: “Thứ ngông cuồng tự đại, nghe nói lúc làm việc ở nội đường, gã rất bất kính với chư vị đại nhân, ta mới phạt gã quỳ ở đây.”

Phong Tuyền nghe vậy khóc nức nở, quỳ rạp xuống đất, rặt một vẻ vừa ăn mắng, nói: “Nô tỳ không có mắt, xúc phạm các vị đại nhân, quả thực đáng chết vạn lần, điện hạ…”

“Ta biết ngươi từng giữ chức bỉnh bút thời tiên đế, nhưng hoạn quan sao có thể bì được với quan viên tiền triều? Các quan viên địa phương đó vào cung báo cáo đều là vì dân chính địa phương, lao tâm khổ tứ, ngươi hoạnh họe với bọn họ, ngươi là cái thá gì hả?”. Đọc‎ tr𝒖𝑦ện‎ ch𝒖ẩn‎ không‎ q𝒖ảng‎ cáo‎ #‎ tr𝒖𝗺tr𝒖‎ 𝑦𝚎n﹒vn‎ #

Quan viên địa phương.

Lòng Phúc Mãn thả lỏng, thảo nào Lý Kiếm Đình nổi giận. Chuyện thành Dung gặp hạn đã làm trữ quân trăn trở suốt mấy hôm nay, cả trong cung lẫn ngoài cung đều thực hiện cắt giảm chi tiêu, đến bản thân trữ quân cũng chỉ ăn gạo tẻ, bảo là không quên bách tính khổ, nàng rất coi trọng các quan viên địa phương.

“Điện hạ cần mẫn chính vụ ở nội đường, ra vườn đi dạo vốn là khoảng thời gian khuây khỏa hiếm có, tuyệt đối chớ để chuyện như này làm mất vui.” Phúc Mãn dẫn Lý Kiếm Đình đi, cười xòa, “Tiết đại nhân cũng đến nội đường rồi, đang chờ điện hạ đấy.”

Phúc Mãn liếc Phong Tuyền mấy cái, không buồn lên tiếng xin tha hộ. Lý Kiếm Đình không nhìn Phong Tuyền nữa, đi thẳng về. Đến lúc Lý Kiếm Đình về tới Minh Lý Đường, hắn dâng trà rồi lui ra, đứng dưới hiên thấp giọng hỏi tiểu thái giám: “Vẫn đang quỳ à?”

Tiểu thái giám cười trộm: “Vâng.”

“Kêu gã đứng dậy đi.”

“Tổ tông,” tiểu thái giám khó hiểu, “chẳng phải xưa nay gã vẫn ra chiều cao cao tại thượng nhưng mồm miệng thì ti tiện sao, tổ tông giúp gã làm gì? Cứ để gã quỳ đến bao giờ điện hạ bàn chính vụ xong chẳng phải tốt hơn ư.”

“Làm nô tỳ, phải nghĩ những gì vua nghĩ, giải ưu cho vua.” Phúc Mãn nói, “Gã với điện hạ có tình nghĩa từ lúc còn ở tiềm để, điện hạ chỉ bắt gã quỳ chứ không hề phạt gã, chính là khoan dung cho gã. Tạm thời điện hạ đang quên thôi, đến lúc nhớ ra, gã khóc lóc ỉ ôi thêm một trận nữa là điện hạ sẽ hoài niệm tình xưa, sẽ mềm lòng ngay. Ban nãy ta đã không xin tha cho gã rồi, nếu mà bắt gã quỳ thêm thì điện hạ sẽ trách chúng ta làm nô tỳ không hiểu chuyện mất.”

“Vẫn là tổ tông suy nghĩ thấu đáo,” tên tiểu thái giám phục sát đất, “luôn nghĩ đến tâm tư của chủ tử, quá hay! Vậy con đi kêu gã dậy liền đây.”

Phúc Mãn ngoảnh lại nhìn ánh nến mông lung trong Minh Lý đường, vô thức bật cười tự đắc.

Không còn con chó Hàn Thừa, hắn không còn cái thóp nào bên ngoài nữa. Chỉ cần hầu hạ trữ quân cho tử tế, sau đó được nội các cất nhắc, một bước lên mây sẽ ngay trong tầm tay. Phan Như Quý đã làm được thì hắn cũng làm được, chỉ là phải làm tốt hơn, làm mượt hơn thôi.

Phúc Mãn liếc mắt, có điều, Thái hậu còn tại, hắn không thể yên tâm được, muốn tuyệt hậu họa, hắn phải sớm ra tay.

===