Thương Tiến Tửu

Chương 257: Trà đàm



Thẩm Trạch Xuyên nằm liệt giường không dậy được, Tiêu Trì Dã ở lại Đoan châu luôn. Sau trung tuần, các đợt tấn công của kỵ binh Biên Sa ở phía Bắc dần suy yếu, Lục Quảng Bạch đích thân đi một chuyến đến Đoan châu.

“Trận Đoan châu quá ác liệt, tu sửa tường thành xem ra sẽ cần thời gian đấy,” Lục Quảng Bạch xuống ngựa, “Ký Minh điều quân thợ tới rồi.”

Tiêu Trì Dã mặc thường phục, nói: “Đại ca suy nghĩ chu toàn…” hắn ngừng nói, nhìn về chiếc xe ngựa đằng sau, ngạc nhiên lẫn vui mừng rõ thấy, “đại tẩu tới rồi!”

Thị nữ vén rèm lên, Lục Diệc Chi cầm khăn thò mặt ra.

Lục Quảng Bạch mỉm cười: “Tuân nhi cũng tới đấy.”

“Tẩu ở nhà nhớ Lan Chu quá,” Lục Diệc Chi được thị nữ đỡ xuống xe, nói với Tiêu Trì Dã đang qua đón, “nên đến thăm luôn.”

Tiêu Trì Dã ghé xuống: “Lan Chu cũng nhớ tẩu lắm đó.”

Lục Diệc Chi nhìn tường thành Đoan châu, bảo: “Nay thắng bại Trung Bác đã định, Lan Chu nên dưỡng thương cho tốt.” Nàng nghiêng đầu hé miệng cười, “Ta đặc biệt đưa Tuân nhi tới giải sầu cho Lan Chu đây.”

Tiêu Tuân đi đằng sau mẹ, không cần ai dắt, hành lễ với Tiêu Trì Dã: “Nhị thúc——”

Tiêu Trì Dã bế phốc Tiêu Tuân lên giữa không trung ngắm nghía một thôi một hồi, nói: “Con cao hơn rồi.”

“Y chang đệ hồi bé,” Lục Quảng Bạch đưa roi ngựa cho Thần Dương, “suốt ngày sợ mình không cao nên uống sữa rất đầy đủ đúng giờ. Ta hỏi nó năm mới muốn cái gì, nó bảo muốn cao như Nhị thúc.” Hắn vừa nói vừa nhéo cái mặt lạnh như tiền của Tiêu Tuân, “Cháu ngoại giống cậu, đừng mơ nữa, rồi con sẽ giống cậu đó.”

“Cậu cũng được,” Tiêu Tuân vịn tay Tiêu Trì Dã, cất chất giọng trẻ con, “khoáng đạt, không ham chơi, cậu là Nho tướng.”

Cả ba phá lên cười, Lục Quảng Bạch thở dài: “Nói cậu mà sao cậu nghe như đang khen cha con thế không biết.”

Hiện giờ trong phủ đang nhiều trẻ con, hết Đinh Đào rồi Lịch Hùng rồi cả Ký Nhiên. Tiêu Trì Dã bế Tiêu Tuân về, nhưng nó lại giãy giụa đòi gặp Thẩm Trạch Xuyên. Tiêu Tuân quý Thẩm Trạch Xuyên, lúc về ăn Tết cũng chỉ muốn để Thẩm Trạch Xuyên dắt. Thẩm Trạch Xuyên bị thương ở chân, đứng nghênh đón trước thềm. Mọi người vào nhà chuyện trò hỏi han một hồi rồi Lục Diệc Chi dẫn Tiêu Tuân đi chào Kỷ Cương.

Sau khi Lục Diệc Chi đi, Thẩm Trạch Xuyên nói: “Nay chiến sự phương Bắc ổn định, tướng quân đến Đoan châu là có chuyện muốn thương lượng với ta thay đại ca.”

Lục Quảng Bạch bưng chén trà, lúc mở nắp nhoẻn cười liếc Tiêu Trì Dã một cái, xong lại nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Phủ quân xứng hùng sĩ, giờ mà vẫn không quên quân vụ. Đúng thế, Ký Minh quả thực có lời muốn ta truyền hộ. Nay Cáp Sâm đã chết, Đoan châu không còn nguy cấp, bộ Hữu Hùng phía Nam đã thua, chính là thời cơ tốt để thu dọn chiến cuộc.”

“Cáp Sâm chết rồi, địa vị của ‘đại Nga Tô Hòa Nhật’ A Mộc Nhĩ trong đại mạc sẽ bị xem xét lại,” Tiêu Trì Dã nói, “đại ca muốn thừa thế phản công, một đòn ngã ngũ.”

“Anh em đồng lòng,” Lục Quảng Bạch nhấp trà, “đệ cũng nghĩ thế.”

Tiêu Trì Dã đứng dựa song cửa, hắn xoay chiếc nhẫn ban chỉ, cổ nghiêng đúng độ phô ra yết hầu trong khoảnh sáng mông lung, nói: “A Mộc Nhĩ có thể bình định các bộ là bởi kỵ binh bộ Hãn Xà kiêu dũng thiện chiến, có điều, quân tinh nhuệ của bộ Hãn Xà đã đưa hết lên chiến trường năm ngoái rồi. Chiến trận ròng rã một năm trời, bộ Hãn Xà đã sớm cạn kiệt từ lâu, không còn nhiều sức uy hiếp với các bộ tộc khác như trước nữa. Cáp Sâm chết, A Mộc Nhĩ mất đi cánh tay phải đắc lực, giờ mà không đánh thì còn chờ đến bao giờ?”

“Nếu muốn Đông tiến vào đại mạc thì cả ba quân phải cùng hiệp lực,” Lục Quảng Bạch nói, “bên đại soái còn bị Khuất đô hãm chân, cho nên chuyện này khó làm.”

Tiêu Ký Minh và Lục Quảng Bạch đều là bạn của Thích Trúc Âm, nhưng chuyện này thì lại phải đến Đoan châu nói với Thẩm Trạch Xuyên, đây không phải vấn đề dùng tình riêng giải quyết được. Trước giờ Thích Trúc Âm xuất binh là để trợ giúp Ly Bắc, song nay kỵ binh đã rút lui hơn nửa, bộ Hữu Hùng phía Nam đã bị xua về đại mạc, nàng chẳng có lý do gì để chạy theo Ly Bắc chuyến này cả.

“Bộ Binh đồng ý để đại soái xuất binh đánh Cách Đạt Lặc là vì các lão thần từng trải như Trần Trân hiểu an nguy của Ly Bắc sẽ ảnh hưởng đến Khuất đô, giờ Cách Đạt Lặc đã đánh rồi,” Lục Quảng Bạch gác chén, “chuyện không còn thế nữa.”

Thích Trúc Âm không đồng ý giao lãnh thổ của bộ Thanh Thử cho Hải Nhật Cổ, cũng là có ý tạm giãn chiến sự. Nàng vay lương không dễ, lương của Thẩm Trạch Xuyên đều phải trả, ngày qua tháng lại, chẳng chóng thì chầy rồi lương sẽ hỏng. Năm nay Khải Đông nhọc nhằn chiến sự, quân đồn bỏ hoang nguyên nửa, chưa nói đến quân lương vội, chính lương thực mùa đông còn phải phụ thuộc vào triều đình và Thẩm Trạch Xuyên. Nếu Khải Đông mà như Hà châu thì chẳng nói làm gì, nhưng Khải Đông còn có quân phòng vệ, Thích Trúc Âm nắm binh quyền trong tay, nàng tuyệt đối không thể qua quýt chuyện này.

“Đại soái là đại soái của Lý thị, nếu giao thiệp với loạn đảng thì sẽ vướng hiềm nghi mưu phản,” Thẩm Trạch Xuyên mơn man phiến quạt, “từ lúc Khải Đông xuất binh đánh bộ Thanh Thử, trong triều đã có tấu chương tố tội rồi. Đại soái mà còn theo Ly Bắc đánh đại mạc nữa, Khuất đô sẽ có thể cách chức soái của nàng ngay tức thì.”

Hồi trước Thích Trúc Âm kháng chỉ không đưa Lục Bình Yên về đã bị triều đình chỉ trích rồi, vốn nàng đã chẳng được lòng ngôn quan. Thích Thời Vũ cưới Hoa Hương Y để củng cố binh quyền Khải Đông, nay Thái hậu đã ngã, song quan hệ này vẫn còn đó. Thích Trúc Âm thay Lý Kiếm Đình diệt Hàn Thừa ở Khuất đô, chuyện này bảo trung cũng phải mà bảo phản cũng đúng.

Bệnh làm ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên hiền hòa hẳn, tưởng chừng nhuệ khí đã tiêu tan hết, y nói: “Trữ quân sắp đăng cơ, theo ý Tiết Tu Trác thì phải phong thưởng cho đại soái.” Y nhấp trà, tựa như chỉ đang tám chuyện nhàn giết thời gian, “Vậy cứ chờ xem, nếu trữ quân đồng ý thì sẽ giúp chúng ta được khối đấy.”

===