Thương Tiến Tửu

Chương 264: Thiệu thị



Đầu tháng Chín, mọi sự chuẩn bị cho cuộc viễn chinh đã xong xuôi, Thần Dương và Quách Vi Lễ đi trước với lương thảo. Mã đạo trên núi Lạc đã được khôi phục, xe lương Trung Bác đi thẳng từ Đôn châu đến núi Lạc, sau đó lại từ núi Lạc chuyển đến doanh Sa Tam. Các đại chiến doanh ồ ạt điều động quân số, doanh Sa Nhất, Nhị chia ra để Tả Thiên Thu và Triêu Huy trấn thủ, lần này Tiêu Trì Dã mang đi chín vạn lính tinh nhuệ Ly Bắc.

“Lương thảo lần này là do một mình ngươi chèo chống,” Tiêu Ký Minh mặc thường phục mà vẫn khí khái ngời ngời, chẳng hề nhìn ra bệnh trạng, hắn gióng mắt trông về núi Hồng Nhạn nghìn trùng, “chừng nào A Dã chiến thắng trở về, Ly Bắc sẽ phải hậu tạ Trung Bác.”

“A Mộc Nhĩ dã tâm lang sói, nếu không thể diệt trừ tận gốc, tương lai ắt sẽ còn ngóc đầu trở lại, đến lúc đó Đoan châu kiểu gì cũng sẽ đứng mũi chịu sào, lần chinh chiến này cũng là vì Trung Bác thôi.” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng mình, “Vả lại tháng Mười là thời gian dân chúng rảnh rang sửa nhà sửa cửa, sáu châu có thể tranh thủ tập trung vào công cuộc xây dựng phòng thủ. Giờ A Dã xuất binh, đến tháng Ba năm sau cũng sẽ không làm lỡ dở việc cày cấy của dân.”

Tay áo Tiêu Ký Minh bay lồng lộng trong gió, giáp tay nơi hai cổ tay hắn lộ ra: “Nó là chủ soái rồi.”

Đêm đêm Thẩm Trạch Xuyên thường cảm nhận được Tiêu Trì Dã vuốt ve má mình, ban ngày cho dù là làm việc gì, chỉ cần không cần thiết, Tiêu Trì Dã đều sẽ sẵn sàng ở nhà, hắn hận không thể cả ngày lẫn đêm đều ngắm nhìn Lan Chu.

“Bảo kiếm phải mài giũa mới nên.” Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên nhìn núi Hồng Nhạn đan dày những xúc cảm, nói: “Ta chỉ lo địa thế phức tạp, thời tiết không thuận lợi, hành quân xa khó khăn vượt sức tưởng tượng thôi.”

“Có Lục Quảng Bạch bên cạnh trợ giúp A Dã, ngươi cũng không cần phải lo lắng quá.” Tiêu Ký Minh nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Ta nghe Diệc Chi bảo, sau trận Đoan châu ngươi phải nằm giường vì bị thương quá nặng. Giờ thiết kỵ Ly Bắc giảm quân số, chỉ có Ổ Tử Dư đang trú đóng ở núi Lạc là có thể hỗ trợ Đoan châu, giả như có gì bất trắc, ngươi cũng chỉ có thể cầu viện hắn.”

Mười hai vạn thiết kỵ Ly Bắc chỉ còn lại ba vạn, đại cảnh lớn như thế, quân số ở lại trấn thủ của các đại chiến doanh không đủ, nếu điều động cũng sẽ khá mất công. Trước khi Tiêu Trì Dã trở về, Thẩm Trạch Xuyên chỉ có quân phòng vệ Đôn châu, Cẩm y kỵ, cộng thêm năm vạn cấm quân có thể dùng để tự vệ.

Thẩm Trạch Xuyên hơi nhíu mày, hỏi: “Đại ca nghe được tin gì sao?”

“Lúc trước thế gia nhúng tay vào triều chính, đã đặt long hổ của Khuất đô ở một nơi ngươi không nhìn thấy, giờ,” Tiêu Ký Minh cười với Thẩm Trạch Xuyên, “nên lộ diện rồi.”

***

Kiều Thiên Nhai rỏ sáp nến, nhỏ thành hình một con thỏ lên giá nến, chốc chốc lại liếc vào trong buồng, Cao Trọng Hùng đang ngồi ở đó.

Dạo gần đây Diêu Ôn Ngọc rất năng viết, thời gian ngủ của y càng ngày càng ít, mấy lần Kiều Thiên Nhai vén rèm vào đều chỉ có thể thấy y cặm cụi đến tận sáng. Giấy má ngổn ngang trên bàn, cái giá sách bên cạnh lại càng lúc càng chật ních.

“Thái học giúp Tiết Diên Thanh là bởi hắn hạ bệ thế gia,” Diêu Ôn Ngọc nói, “tình hình tháng Mười thế nào còn chưa rõ, nhưng nếu Nhị gia chinh chiến suôn sẻ, đến tháng Mười Một, Khuất đô chắc chắn sẽ phát hịch văn.”

Cao Trọng Hùng nói: “Đến lúc đó thể nào bọn họ cũng sẽ vin vào án Thẩm Vệ binh bại.”

“Đúng thế.” Diêu Ôn Ngọc chấm mực, nhưng chưa hạ bút.

Cái khó nằm ở chỗ Thẩm Vệ quả thực đã bại trận, trừ phi Thẩm Trạch Xuyên chịu đổi trắng thay đen, đùn tội danh của Thẩm Vệ lên đầu Hoa Tư Khiêm, không thì cho dù có phản bác thế nào, y cũng sẽ bị ngòi bút mạt sát.

“Trước ta đã bàn chuyện này với Thành Phong tiên sinh rồi mà chẳng tìm ra được giải pháp gì,” canh khuya vắng bóng người, Cao Trọng Hùng gác tay lên bàn, ngao ngán bảo Diêu Ôn Ngọc, “nếu mà đổi ‘Thẩm Vệ’ thành ‘Kỷ Cương’ thì có thể tuyên bố phủ quân là con út của sư phụ Kỷ Cương, hồi Đoan châu bị tấn công——”

Diêu Ôn Ngọc khoát tay: “Lúc đó Tiêu Ký Minh đến cứu viện Đoan châu đã tự mình kiểm tra thân phận của phủ quân, sau đó Cẩm y vệ đến Đôn châu điều tra tiếp, phủ quân có tên trên gia phả Thẩm thị. Huống hồ phủ quân còn giống mẹ như vậy, ở Khuất đô vẫn còn có người nhớ phong thái của Bạch Trà.”

“Thế thì phải làm sao đây?” Cao Trọng Hùng than, “đến lúc hịch văn được phát, quần chúng muôn nơi kích động, phủ quân của chúng ta sẽ gặp bất lợi.”

Mấy lần Diêu Ôn Ngọc định hạ bút mà vẫn không động. Mực rỏ xuống giấy, y nói: “Để ta nghĩ chút xem.”

Muộn rồi, Cao Trọng Hùng không thể ở lại quấy rầy Diêu Ôn Ngọc nghỉ ngơi nữa. Hắn đứng dậy toan đi, nhưng lại trầm mặc nhìn Diêu Ôn Ngọc, rồi khuyên: “Xe đến trước núi ắt sẽ có đường, ngươi cứ nhìn dân chúng sáu châu hồi đầu cũng có chịu thừa nhận phủ quân đâu, giờ chẳng phải đã toàn lòng toàn ý tâm phục khẩu phục rồi đấy sao? Đủ thấy là chuyện này vẫn còn có cơ may!”

“Đó là vì phủ quân thủ cổng thành, đồng cam cộng khổ với sáu châu,” Diêu Ôn Ngọc gác bút, “khuya rồi, ngươi về sớm đi, mai nói tiếp cũng chưa muộn.”

Cao Trọng Hùng bèn hành lễ cáo lui.

Rèm lay động, ngọn nến trong tay Kiều Thiên Nhai đã sắp cháy cạn, thấy Diêu Ôn Ngọc không động đậy, bèn nói: “Phủ quân xuất thân từ phủ Kiến Hưng vương là thật, phủ quân khai khẩn đất hoang, thi hành hoàng sách ở sáu châu cũng là thật,” từng giọt từng giọt nến đóng kén quanh giá cắm nến, hắn nói tiếp như chẳng để tâm, “nhưng xuất thân của nữ đế là thật hay giả thì chưa biết được.”

Mạch suy nghĩ của Diêu Ôn Ngọc thoắt lóe, ngoảnh lại.

“Đánh cờ ấy,” Kiều Thiên Nhai thổi nến, “phải chiếm đòn phủ đầu.”

***

Tháng Chín Khuất đô nóng như đổ lửa, sau khi bãi triều Sầm Dũ thấy Trần Trân ở cửa cung. Ông bước tới, ngạc nhiên: “Mọi ngày chẳng bao giờ thấy ông đâu, hôm nay lại đặc biệt chờ ta ở đây là có chuyện gì cần nói?”

Trần Trân nghe vậy nâng tay ra hiệu cho Sầm Dũ lên xe ngựa của mình trước. Đến lúc cả hai ngồi vào chỗ rồi, ông mới vuốt bộ râu gọn gàng, nói: “Ta tìm ông là vì muốn dò hỏi chút. Một tháng trước tám đại doanh tuyển quân, thu nạp thanh niên trai tráng từ tám thành, giờ đã có bốn vạn người rồi. Bốn vạn đô quân này Bạc Nhiên định tính thế nào?”

Sầm Dũ kéo tay áo, khó hiểu: “Thế thì ông phải đi tìm ông ta chứ, bố trí đô tướng là do bộ Binh các ông tiến cử mà, sao thế, không chọn được ai à?”

“Ta làm Thượng thư bộ Binh gần ba mươi năm rồi, dù là tứ tướng Vĩnh Nghi hay là tứ tướng Hàm Đức cũng đều qua tay ta tiến cử, gì có chuyện ta không chọn được ai?” Trần Trân có vẻ hơi vướng mắc, “có điều lần này lại khác.”

“Khác gì?”

“Người mà ta muốn tiến cử lần này,” Trần Trân nói, “là một người bán bánh bao.”

Đến Sầm Dũ cũng phải sửng sốt.

“Tầm Ích, chuyện này rất quan trọng, mong ông có thể cùng khuyên Bạc Nhiên với ta. Hoa Tư Khiêm hãm hại lương thần, Khuất đô thiếu tướng quả thực là cực chẳng đã, nay tân đế anh minh sáng suốt, ắt có thể rửa sạch oan khuất cho các cựu thần!” Trần Trân trước nay luôn vô cùng nghiêm cẩn khi làm việc ở ngự tiền, ông vén áo hành lễ với Sầm Dũ trong khoang xe chật chội, “thời Vĩnh Nghi hai đảng Hoa, Phan cấu kết với Kỷ Lôi vu oan Đông Cung mưu phản, Thái tử tự vẫn trong chùa Chiêu Tội, quan lại Đông Cung vô số người bỏ mạng, cựu quan của bộ Binh cũng có người vì thế mà bị sao trảm cả nhà, Thiệu Thành Bích, Kiều Khang Hải chẳng phải đều rơi vào số phận ấy sao?”

“Thái hậu qua đời rồi, giờ mà lật lại án Đông Cung thì chỉ sợ Hoàng thượng lại lấn cấn thôi! Mà hai nhà Thiệu, Kiều cũng có ai còn sống nữa đâu, ông định làm gì?” Sầm Dũ bỗng nhớ ra gì đó, “Tín Chi, lẽ nào ông…”

“Thiệu Thành Bích là anh rể ta,” Trần Trân chống đầu gối, ngước đôi mắt đen láy, “lúc bị tịch biên, ta đã mua chuộc cai ngục bộ Hình, giấu ông ta ở Khuất đô.”

Sầm Dũ ngỡ ngàng.

“Ông ấy sống chui sống lủi suốt hai mươi bảy năm, chính là để chờ ngày hôm nay.”

===

• Tác giả có lời muốn nói:

Quan hệ giữa Trần Trân và Thiệu Thành Bích xem chương 145.