Thương Tiến Tửu

Chương 263: Lão Hổ



Thu hoạch vụ mùa tháng Tám, Vương Hiến nhận lệnh Thẩm Trạch Xuyên đốc sát kho lương sáu châu cùng với Dư Tiểu Tái, tổng hợp lại tình hình lương thực của Trung Bác thành một tập sổ, trình bày tường tận lên Đoan châu. Bánh xe ngựa nghiến qua đá, Vương Hiến mặc áo cổ tròn, trông về thành Đoan châu đang ngày một gần qua cửa sổ.

“Hào vẫn đang tu sửa, nhưng cổng thành thì dựng xong rồi,” Dư Tiểu Tái chỉ cho Vương Hiến nhìn, “Mẫn Thận* huynh, phủ quân thủ chính thành này đây.”

(*Này thì chắc 97 nhầm rồi, ở chương 12 tên tự của Vương Hiến là Vương Thủ Thành chứ không phải Vương Mẫn Thận.)

Vương Hiến gật đầu, quệt trán lau mồ hôi.

Hồi còn ở Khuất đô, Dư Tiểu Tái đã quen Vương Hiến, nhưng hồi đó chức trách khác nhau, chỉ gọi là xã giao bình thường thôi, mãi đến tháng Bảy làm việc chung mới tính là quen thật sự. Hắn trấn an: “Phủ quân rộng lượng nhân từ, đã bằng lòng dùng huynh thì tức là bằng lòng tin huynh, huynh không cần phải bứt rứt về món nợ ngày xưa nữa làm gì.”

Vương Hiến gượng cười: “Ta bị giáng chức trục xuất khỏi đô, lưu đày đến Trung Bác, nếu không nhờ có Nhị gia lưu tâm, chỉ e đến cả đầu còn chẳng còn nữa kia. Nay phủ quân không so đo bất hòa cũ, ta cảm động còn không kịp, sao có thể cự nự một món nợ được? Chẳng qua là ta sợ mình vụng miệng, lát nữa lên trước đường lại chẳng biết ăn nói thế nào thôi.”

Dư Tiểu Tái biết Vương Hiến đang băn khoăn điều gì, hắn trầm ngâm một hồi, nói: “Mẫn Thận huynh, huynh nhìn ta mà xem, ta đến Trung Bác là vì thầy Sầm đô ngự sử phái đi đàm phán với phủ quân. Sau đó đàm phán không thành công, không về được Khuất đô, vốn định ở lại Trung Bác mua mấy thửa ruộng tốt chuyển sang làm nông dân, nhưng phủ quân lại dẫn dắt, cho ta làm ‘nghiệt đài’ Trung Bác. Mẫn Thận huynh cách chức rời đô là tại vướng án hối lộ của Nhị gia, bị đám Phó Lâm Diệp mưu hại gài bẫy. Nhị gia là người trọng tình nghĩa, chưa quên chuyện này đâu, lần này Mẫn Thận huynh đứng đằng sau lo liệu thành công cho quân lương của Ly Bắc, dù là về công hay về tư, phủ quân đều sẽ không bắt bẻ Mẫn Thận huynh.”

Vương Hiến vững dạ được chút, xua tay: “Phần ta làm chỉ có tí thôi, nào đáng khen ngợi chi.”

Xe đến nơi, lăn bánh qua cổng treo. Hai người lần lượt xuống xe, thấy Phí Thịnh đang chờ ở lối vào.

“Hai vị đại nhân đi đường cực nhọc, trước hết mau vào đã,” Phí Thịnh dẫn hai người vào trong, “phủ quân đã chuẩn bị tiệc để hai vị đại nhân đón gió rồi.”

Vương Hiến hơi ngạc nhiên: “Tại hạ chỉ làm việc theo lệnh thôi, sao có thể nhận được sự quan tâm nhường này của phủ quân?”

“Huynh chớ có lo,” Dư Tiểu Tái cười, “trước giờ phủ quân mở tiệc không bày vẽ xa hoa đâu, toàn mấy món bình dân, mời mình thưởng chút rượu chút trà mà thôi.”

***

“Vương Hiến chuẩn bị quân lương nhanh lẹ,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu bảo Tiêu Trì Dã ở đằng sau, “cái đáng nể là hắn còn đàm phán thành công được với nha môn các châu, để hắn ở Trà châu thì phí tài quá.”

Tiêu Trì Dã thắt băng cho Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Đến cả tiền nợ ta hắn còn hoãn được cơ mà, dĩ nhiên làm việc với các nha môn cũng phải thuận buồm xuôi gió rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên khẽ hít hơi theo động tác của Tiêu Trì Dã, nói: “Bá vương Khuất đô sắp thắt gãy eo ta rồi.”

“Cái eo này,” Tiêu Trì Dã áng thử mấy lần, vòng tay ra trước kéo Thẩm Trạch Xuyên vào ngực mình, “nhỏ như đồ trong lòng bàn tay vậy.”

“Thế mới có câu ‘Thẩm yêu Phan tấn*’,” lưng Thẩm Trạch Xuyên dán vào ngực Tiêu Trì Dã, “chàng Tiêu đừng ghen tị nhé.”

(*Eo của Thẩm Ước và tóc mai của Phan Nhạc. Thẩm Ước vì bệnh nên gầy yếu, eo rất gầy. Phan Nhạc là một trong tứ đại mỹ nam cổ đại, tuy nhiên tóc lại bạc sớm ở độ tuổi ba mươi.)

“Dù gì cũng là của ta cả,” Tiêu Trì Dã nói, “chỉ có người khác mới phải ghen tị thôi.”

***

Ký Nhiên dưới hiên nhìn thị nữ ra ra vào vào, hai tay chắp vào nhau, ghé đầu bảo Đinh Đào: “Thế này là có khách đấy.”

Nhóc hòa thượng nói thế là có ý cả, Đinh Đào khoanh tay, đáp rõ khớp: “Không quên đồ ăn chay cho ngươi đâu, phủ quân dặn từ trước rồi.”

Ký Nhiên tức thì mừng ra mặt: “A nhĩ đà phật, Đinh Đào huynh, huynh còn thông minh hơn cả cá trong hồ nữa!”

Thẩm Trạch Xuyên trong nhà đã đi ra, sảnh bên chuẩn bị cũng hòm hòm rồi, các vị tiên sinh đã ngồi chờ sẵn. Lát sau Vương Hiến và Dư Tiểu Tái cũng đến, trước tiên hành lễ với phủ quân, sau đó ngồi vào chỗ chào hỏi các tiên sinh.

“Kho lương của sáu châu là việc trọng đại nhất năm nay,” Thẩm Trạch Xuyên mở lời, “Do Kính với Mẫn Thận vất vả rồi.”

Vụ thu tháng Tám, các vùng sắp xếp lại lương thực để nhập kho, tháng Chín ngay kế thì phải tính toán lương thực dự trữ của các vùng để vạch kế hoạch cho mùa đông. Căn theo tiến độ của Trung Bác thì quân lương cho Ly Bắc không thể trù bị xong nhanh như vậy được, nhưng ngay từ tháng Sáu Vương Hiến đã bắt tay vào làm, trận chiến phòng thủ của Đoan châu vừa kết thúc, hắn đã ngay lập tức bảo quân phòng vệ của các châu phân chia người bắt đầu thu hoạch, vừa kịp để tháng Tám rảnh tay, cho sáu châu phải cung ứng quân lương ngay tắp lự thời gian lại sức.

Vương Hiến vội vàng đứng dậy đáp lễ, nói: “Tại hạ là làm việc theo lệnh thôi, đây đều là nhờ phủ quân nhìn xa trông rộng.”

“Thấy bảo Đàm Đài Hổ nổi nóng với ngươi hả?” Tiêu Trì Dã vẫn chưa động đũa, cười với Vương Hiến.

“Đàm Đài tướng quân lo âu chiến sự, muốn hỏi thăm công sự trù bị lương cũng là lẽ thường tình, chúng tôi ở Đoan châu trò chuyện vui lắm,” Vương Hiến biết Đàm Đài Hổ được Tiêu Trì Dã chọn cử đến Đôn châu, người mang chiến công, trước mặt Thẩm Trạch Xuyên cũng có tiếng nói, hiển nhiên không thể đắc tội, “mấy tin đồn thất thiệt ấy không đáng tin đâu.”

Xem ra là thật rồi.

Đây không phải lần đầu tiên Đàm Đài Hổ sinh sự với quan văn, tính hắn đã phổi bò sẵn, lại còn là thân tín của Tiêu Trì Dã, hồi đầu còn có thể dung hòa được với quan lại nha môn Đôn châu, quân báo thì trình thẳng lên bàn Thẩm Trạch Xuyên, không bị nha môn giám sát, đáng nhẽ ra hai bên không thể nổi lên xích mích gì mới phải. Thế nhưng quân phòng vệ Đôn châu được thưởng nhiều lần, vênh vang rằng ta đây là nhánh của cấm quân, đến trận Đoan châu thì lại là tâm điểm trong quân phòng vệ sáu châu, chuẩn bị quân lương là việc của Vương Hiến và quan đốc lương của các châu mà Đàm Đài Hổ cũng dám nhúng tay vào hỏi.

Lúc thời thế thái bình, hai bên bất hòa thì chỉ không thể làm việc chung thôi, nhưng lúc thời thế nhiễu nhương, hai bên bất hoà lại ảnh hưởng đến toàn thể cục diện.

Khổng Lĩnh tường tỏ, bèn ra điều giải: “Đàm Đài tướng quân xuất thân từ cấm quân, đồng cam cộng khổ với Ly Bắc, từ lúc Nhị gia quyết đánh mười hai bộ đã từng nói chuyện quân lương với ta rồi. Phủ quân, Đàm Đài tướng quân dẫn quân chi viện không chỉ một lần, đương nhiên cũng sẽ để tâm đến quân lương hơn những người khác.” Ông nghiêng đầu cười với Diêu Ôn Ngọc, “Ta với Nguyên Trác cũng hay hỏi han việc gia cố tường thành mà, đều là tại trận thủ thành dọa cho hãi đó chứ đâu.”

Các tiên sinh đều phì cười, bầu không khí dịu đi chút.

Diêu Ôn Ngọc bảo Vương Hiến: “Mẫn Thận huynh từng giữ chức chủ sự bộ Hộ, Sầm đô ngự sử rất hay khen Mẫn Thận huynh làm việc nhanh lẹ, nay nhìn tác phong lo liệu quân lương quả đúng thấy Mẫn Thận huynh bản lĩnh phi phàm.”

Diêu Ôn Ngọc nói nửa thật nửa giả, đúng là Vương Hiến có năng lực thật, song không đến mức xuất sắc thế, hồi đó Tiết Tu Trác hay qua lại với bộ Hộ mới là người được Hải Lương Nghi xem trọng hơn. Vả lại bộ Hộ xưa nay bị thế gia thâu tóm, dù có ngôn quan đứng ra khảo bình cho thì bộ Lại cũng không thể đề bạt Vương Hiến. Tuy vậy, dẫu chỉ là mấy lời đãi bôi, Diêu Ôn Ngọc cũng đã cho Vương Hiến đủ thể diện.

Vương Hiến làm đô quan bao lâu thế, cớ gì mà không hiểu? Ý của Diêu Ôn Ngọc chính là ý của Thẩm Trạch Xuyên, Diêu Ôn Ngọc đã chịu lên tiếng động viên, hắn cũng nên biết dừng lại đúng lúc. Chuyện đã đến tai rồi, sau đó thế nào thì phủ quân và Nhị gia khắc tự sắp xếp.

Vương Hiến hành lễ, nói: “Sao dám nhận lời khen của Nguyên Trác, tại hạ quả thực kinh đảm.” Rồi hắn cũng thả lỏng chút đỉnh, nói tiếp, “Việc liên quan đến quân lương, tại hạ vẫn còn nhiều chỗ cần Đàm Đài tướng quân chỉ bảo, may mà tướng quân không chê, tỉ mỉ phân tích thiệt hơn với tại hạ. Chẳng giấu gì phủ quân và Nhị gia, ở Khuất đô tuy tại hạ cũng chủ quản việc liên quan đến quân lương đấy, song nói chung cũng chưa từng xử lý cung cấp chặng dài như vậy, tỷ như tiêu tốn xe chở, tăng giảm quân nhu, những vấn đề đó đều là Đàm Đài tướng quân chỉ điểm cố vấn cho tại hạ.”

Khổng Lĩnh đánh mắt nhìn Chu Quế ngồi cách đó không xa, trong lòng thầm cảm khái: đúng là đô quan có khác, vừa thông minh vừa thức thời, nói một tí là thông ngay.

Chu Quế cũng đến vì chuyện chuẩn bị quân lương, tới nơi sớm hơn đám Vương Hiến vài ngày, đang ngồi yên lắng nghe, chẳng hiểu Thành Phong nhìn mình là sao, chỉ cảm thấy Vương Hiến rất biết tiến thoái, nói năng rất thuận tai.

Mọi người lại bàn đến công sự khác, Thẩm Trạch Xuyên mời Vương Hiến ngồi xuống, ra hiệu khai tiệc.

***

Tối về phòng, Tiêu Trì Dã cởi áo, mặt không vui.

Thẩm Trạch Xuyên vừa tháo giày vừa bảo: “Ngươi biết tính lão Hổ rồi mà, không phải kiểu ham tranh hống hách đâu.”

Tiêu Trì Dã vẫn đang cởi đồ giữa chừng, nói: “Lính phòng vệ Đôn châu được chiêu mộ từ Phàn với Đăng châu, trong đó có nhiều giặc cỏ, nếu quân kỷ không nghiêm thì nhất định sẽ hỏng.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn con chó sói hắt ánh nến trên lưng Tiêu Trì Dã, đến là oai, bèn đưa tay chọt chọt mấy cái.

Tiêu Trì Dã trở tay nắm lấy, nắn nắn, nói tiếp: “Ta biết lão Hổ không ham tranh hống hách, nhưng cũng sợ hắn bị kẻ khác xúi bẩy, rồi lại để quân phòng vệ Đôn châu học theo cái thói của cấm quân.”

Cấm quân rặt một phường mất nết ăn bơ làm biếng, thế nhưng đó chỉ là những lúc không có chuyện thôi, còn khi chiến sự thật sự đè đầu, bọn họ sẽ là những người đầu tiên tuốt đao xông pha. Cấm quân dám vô lại, bởi vì bọn họ kỳ thực chẳng phải vô lại, hai vạn người ai cũng là lính Tiêu Trì Dã thâu đêm suốt sáng tỉ mỉ tuyển lựa, là xuất thân quân hộ hàng thật giá thật, thao luyện đương nhiên sẽ khác người. Lính nguyên tịch của cấm quân ở Khuất đô đã phải chịu đủ sự ghẻ lạnh trên đời, tính tình đã được gièn rũa ra từ lâu, biết xả cũng biết nhịn, lính phòng vệ Đôn châu tuyệt đối không thể được như thế chỉ trong một sớm một chiều.

“Lần này ta dẫn thiết kỵ Ly Bắc Đông tiến, nếu Khuất đô định thừa cơ đánh Trung Bác,” Tiêu Trì Dã quay lại, “ngươi chỉ có thể dựa vào quân phòng vệ Đôn châu thôi.”

Cái chết của Doãn Xương hiển nhiên là một đòn giáng trời, quân phòng vệ Từ châu vừa mới thành hình lại cần một Chỉ huy sứ mới, tìm người phù hợp cần thời gian. Quân phòng vệ Đoan châu chịu tổn thất, quân phòng vệ Phàn châu và Đăng châu thì mới thành lập chưa được bao lâu, chỉ có quân phòng vệ Đôn châu với Cẩm y kỵ là có thể thực sự phái lên chiến trường, mà Cẩm y kỵ thì quân số lại ít quá.

“Đàm Đài Long có thể hy sinh vì Đôn châu, Đàm Đài Hổ cũng vậy.” Thẩm Trạch Xuyên ngước nhìn Tiêu Trì Dã, “Ngươi Đông tiến ngàn dặm, đừng ưu tư về hậu phương, tự ta sẽ có cách.”

“Mặc dù tám đại doanh hay bị nói là bất tài, nhưng giờ Hàn Thừa chết rồi, còn chẳng biết ai sẽ lên làm tân Tổng đốc,” ánh mắt Tiêu Trì Dã nhuốm màu lo âu, “nếu Tiết Tu Trác chọn được ai giỏi…”

Không có thế gia kìm hãm, tám đại doanh có thể chiêu binh lại.

Tiêu Trì Dã nói: “Ta sẽ để lại năm nghìn cấm quân cho ngươi.”

***

Mấy hôm sau Đàm Đài Hổ phụng mệnh tức tốc tới Đoan châu, vừa vào phủ đã quỳ bịch xuống trước Tiêu Trì Dã.

“Chủ tử…”

Đàm Đài Hổ còn chưa nói xong, Tiêu Trì Dã đã cắt ngang: “Hôm nay ngươi là tướng của phủ quân.”

Đàm Đài Hổ vùi đầu, đổi xưng hô: “Nhị gia! Có phải có thằng quan chó đẻ nào hớt lẻo tôi không? Lúc đám đó nhập cảnh chuẩn bị quân lương, lại còn đòi kiểm tra sổ lương Đôn châu, Vương Hiến ở trên đường trước mặt bao nhiêu người như thế mà xổ thẳng toẹt rằng lính phòng vệ Đôn châu của tôi hoang phí công quỹ!” hắn tức mình ngẩng phắt lên, “Nhị gia, trong quân phòng vệ sáu châu chỉ có quân phòng vệ Đôn châu bọn tôi có thể đến chi viện kịp thời, hỗ trợ đánh lũ trọc Biên Sa khắp nơi, tiêu xài quân phí chắc chắn cũng phải lớn hơn người ta rồi! Thế có đáng hắn phải lải nhà lải nhải mãi thế không? Phủ quân cũng biết mà!”

Tiêu Trì Dã một tay chống gối, nghiêng mình xoay chiếc nhẫn ban chỉ, không đáp.

Thần Dương bên cạnh nháy mắt ra dấu cho Đàm Đài Hổ bao nhiêu lần mà hắn chẳng buồn nhìn.

Đàm Đài Hổ hiểu tính Tiêu Trì Dã, nhưng mà hắn đang ức, vẫn ngoan cố tiếp tục: “Vương Hiến có vấn đề gì thì nói thẳng mặt xem nào! Cớ gì phải lén lút hãm hại tôi thế? Mẹ nó hắn khác đếch gì lũ quan ton hót ở Khuất đô không? Hắn bảo tôi hoang phí công quỹ, ha! Tôi còn chưa nói hắn với La Mục hoang phí lương thực ở Trà châu đâu!”

“Ngươi thấy bất công.” Tiêu Trì Dã nghếch mắt.

Đàm Đài Hổ nhìn vẻ mặt của Tiêu Trì Dã, lỗ mũi không khỏi cay xót, nói: “Tôi với Nhị gia cùng vào sinh ra tử, sao có thể để đám đó đè đầu cưỡi cổ mình được! Phủ quân biết sổ sách thế nào mà cũng không trách Vương Hiến, tôi, tôi không phục!”

“Ngươi không phục?” Tiêu Trì Dã chợt lạnh giọng, “ngươi không phục nên cho người đuổi Vương Hiến ra khỏi nha môn đúng không? Đấy là đất của ngươi đấy à? Lúc ta điều ngươi đến Đôn châu, Lan Chu đã nói rõ rành rành quan văn không chèn ép ngươi, ngươi cũng không thể chèn ép người khác cơ mà!”

Ngực Đàm Đài Hổ phập phồng: “Thế thì hắn ta cũng không thể nói năng kiểu đấy, tổn thương lòng anh em thuộc hạ của tôi chứ!”

“Ta đã xem sổ sách của quân phòng vệ Đôn châu, sau trận Đoan châu ngươi điều binh về thành, làm gì không làm, đầu tiên phải tụ tập thân hào địa phương chè chén trước đã.” Mặt Tiêu Trì Dã tối sầm, “Tiền bày tiệc là công quỹ Đôn châu trả hết, oai gớm nhỉ Đàm Đài Hổ, phủ quân đã thưởng hậu hĩnh cho quân phòng vệ Đôn châu các ngươi ở Đoan châu mà ngươi còn không biết đủ, lại còn cố đấm ăn xôi khao quân, ta càng nhìn ngươi ta càng thất vọng!”

“Doãn Xương đánh trận Phàn châu đó như chơi mà về phủ quân cũng mở tiệc chiêu đãi quân phòng vệ Từ châu đấy thôi, đến lượt quân phòng vệ Đôn châu bọn tôi thì chỉ có thưởng bạc.” Đàm Đài Hổ đè giọng, “Nhị gia, vài ba lượng bạc có thể mua được mạng của anh em chúng tôi ư? Tôi chẳng qua chỉ thay phủ quân——”

Tiêu Trì Dã bỗng đứng phắt dậy, bóng hắn tức khắc bao trùm Đàm Đài Hổ.

“Nhị gia!” Thần Dương quỳ bịch xuống, “đầu óc hắn đơn giản, chỉ là vì một bữa cơm thôi! Hoang phí bạc quả thực sai, Nhị gia phạt hắn là được!”

Thẩm Trạch Xuyên ban tự do là ban ân cho Đàm Đài Hổ, nhưng Đàm Đài Hổ không thể cậy ân mà đòi hỏi, nay hắn dám tự tung tự tác vì bất mãn trong lòng, mai này ắt có thể coi thường phủ quân lấn quyền làm việc. Mấy lần hắn mâu thuẫn với quan văn, Thẩm Trạch Xuyên đều bỏ qua, đó là vì thể diện của Tiêu Trì Dã.

Đàm Đài Hổ biết mình lỡ miệng rồi, hắn cũng là nhất thời kích động thôi, giờ mặt thì cúi gằm, nhưng lại không tài nào xuống nước xin tha nổi.

“Đưa sổ lương Đôn châu cho hắn,” Tiêu Trì Dã cầm đao Lang Lệ, gài bên hông, “cho hắn xem mảnh đất mà Đàm Đài Long lấy mạng mình ra bảo vệ.”

Thần Dương lấy sổ lương xuống, bày trước mặt Đàm Đài Hổ.

“Lính của ngươi,” Tiêu Trì Dã gằn ba chữ này, “có thể ăn no uống say, là vì bá tánh Từ châu và Đôn châu phải thắt lưng buộc bụng. Bày tiệc chè chén sơn hào hải vị gì cũng không thiếu, còn Lan Chu của ta bị bệnh vẫn phải ăn rau dại Đoan châu với các tiên sinh.”

Đàm Đài Hổ nhìn từng khoản lương, vành mắt bất giác hoen đỏ, lòng tự biết mình sai rồi, ngoài miệng hẵng còn cự: “Lúc ở Đôn châu tôi thấy kho lương dồi dào mà…”

Tiêu Trì Dã huýt tiếng, đưa tay đỡ Mãnh, đi thẳng không thèm quay đầu.

===