Thương Tiến Tửu

Chương 267: Cống cúc



Tháng Chín Khuất đô là mùa thưởng cúc, nhưng vì thành Dung đang gặp hạn hán, triều đình vẫn còn nợ lương tháng của một số đô quan nên trong cung ngoài cung đều tuân theo chỉ định của Lý Kiếm Đình, không mở tiệc thưởng cúc bừa bãi. Phúc Mãn vốn đã tìm người trồng mấy trăm chậu hoa cúc quý ở thôn trang của mình mà giờ cũng chẳng dám tặng.

Giờ Dần canh ba Phúc Mãn dậy, được tiểu thái giám hầu hạ súc miệng thay đồ. Để được phục vụ bên cạnh chủ tử, trên người thái giám không được phép có bất kỳ mùi gì. Cổ áo của bọn họ đều là cổ áo rời, dính mồ hôi là có thể lập tức đổi cái khác, tất ủng được làm bằng vải nhung diềm cứng, lúc đi không phát ra tiếng động.

Phúc Mãn tút tát xong xuôi ăn mặc chỉnh tề rồi đặt yêu bài của mình ra trước, bước ra cửa. Hắn thấy trên trời còn rải rác mấy đốm sao, bèn sang phòng trực gần Minh Lý đường, hỏi thái giám hầu hạ trong tẩm điện đêm qua: “Hôm qua Hoàng thượng ngủ có ngon không?”

Thái giám đang uống trà ăn sáng, đêm qua lúc gác bọn họ không dám ăn, sợ giữa đêm phải đi đại tiện, sợ cả mồm còn vị thức ăn nên trước khi vào chỉ dám nhấm nháp chút bánh ngọt lót dạ, giờ đang đói xọp cả bụng. Hắn thấy Phúc Mãn hỏi, bèn vội vàng buông tay đứng cung kính, đáp: “Thưa lão tổ tông, hôm qua Hoàng thượng ngủ cũng được, trở mình bốn lần, nhưng không gọi nô tỳ lần nào.”

Phúc Mãn tính thời gian, đoán Lý Kiếm Đình chắc dậy rồi, bèn đến dưới hiên đứng chờ triệu. Hắn chờ một lát, thấy Phong Tuyền đi ra cũng chỉ gật đầu mỉm cười coi như hành lễ. Phong Tuyền như chẳng nhận ra, vẫn hành lễ với hắn theo đúng quy phép.

“Đêm qua Hoàng thượng muốn gọi lão tổ tông đến bên cạnh hầu hạ,” Phong Tuyền khom lưng, chậm rãi bảo Phúc Mãn, “lão tổ tông, song hỉ lâm môn.”

Phúc Mãn không hiểu Phong Tuyền định làm gì, lòng sinh nghi, không dám buột miệng đáp bừa, chỉ chung chung một câu: “Nhờ ngươi chúc phúc.”

Dứt lời, không đợi Phong Tuyền nói tiếp đã xách áo vào Minh Lý đường.

Rèm trong tẩm điện vừa buộc lại, các cửa sổ mở toang, ban mai đượm sương, Phúc Mãn hơi rùng mình. Hắn rảo bước đến cạnh gương, thấy Lý Kiếm Đình đã trang điểm xong rồi. Phải là mọi ngày, lúc này hắn chắc chắn sẽ xuýt xoa ca ngợi một hồi, nhưng hôm nay hắn lại thận trọng, chỉ nói: “Hoàng thượng, bữa sáng chuẩn bị xong rồi ạ.”

Mặt Lý Kiếm Đình bình thản, nốt hoa điền giữa trán hút mắt, nàng chỉnh lại trâm tóc, nói: “Ăn thanh đạm là được.”

“Nô tỳ không dám quên lời căn dặn của Hoàng thượng, đặc biệt bảo Quang lộc tự chọn những món đơn giản để làm,” Phúc Mãn cúi người đỡ hờ Lý Kiếm Đình, “chính là bánh bao kim ngân và đậu phụ trắng.”

Lý Kiếm Đình ra khỏi tẩm điện, tấu chương trên ngự án đều mới phê đêm qua, nàng lựa ra một tập xem lại lần nữa.

“Lúc nào bảo nguyên phụ,” Lý Kiếm Đình tách bánh bao, “nội các không cần gửi tấu chương thỉnh an nữa, như Vưu Đàn của Quyết Tây ấy, viết tấu mà viết lan man rườm rà, chỉ ca hoài mấy câu nịnh nọt bùi tai, phí thời gian.”

Phúc Mãn hầu Lý Kiếm Đình dùng bữa, nghe vậy mới cười: “Vị Vưu đại nhân này nô tỳ cũng đã từng nghe danh, thấy bảo ông ta toàn viết tấu thế thôi, Hải các lão hồi xưa cũng chẳng đọc nổi.”

Lý Kiếm Đình không nói gì, ăn xong bữa sáng rồi vội vào tảo triều.

Lâm triều bàn đến chuyện Ly Bắc Đông tiến, trinh sát thành Đan báo cáo thao trường Bắc Nguyên vừa bổ sung quân số. Quân tình đằng bộ Binh còn chưa báo cáo xong, đằng bộ Lại đã cãi nhau nhặng xị với bộ Hộ đòi bộ Hộ trả lương tháng đang nợ. Bộ Hộ lực bất tòng tâm, tiền thì không có mà lại không thể đùn việc này lên đầu Lý Kiếm Đình, chỉ còn nước ngậm tăm nghe mắng. Đang mắng giữa chừng, ngôn quan Đô sát viện lại tố cáo quan lại địa phương quản lý tắc trách, châu phủ mới của Hòe châu lên nhậm chức chưa được nửa tháng, Hòe châu đã xảy ra bạo động.

“Cắt lương là để cứu thành Dung,” viên quan bộ Hộ phân trần, “quốc nạn ập đầu, đáng ra phải đồng tâm hiệp lực chứ. Các ngươi chưa được phát lương, bộ Hộ bọn ta cũng đã được phát lương đâu, ai chả đói, sao lại chỉ nói mỗi bọn ta!”

“Các ngươi hết tra sổ rồi lại tra sổ, tra thành Đan rồi thành Vu, hai nhà Phan, Hàn đã tịch biên rồi, Phí thị thành Thuyên xung phong đi đầu, hiện giờ các thành đều đang bù thuế ruộng,” viên quan bộ Lại bác lại, “như dự tính đầu năm thì bây giờ đủ để phát lương rồi. Tiền đâu, tiền đi đâu cả rồi hả? Gì thì gì cũng phải có một lời giải thích chứ!”

“Thái hậu cưỡi hạc, Hoàng thượng đăng cơ, các ngươi hỏi bộ Lễ xem tiền đi đâu? Tiền tiêu hết vào những việc cần kíp rồi chứ đâu! Lại còn phải tu sửa thái miếu, trùng kiến khu nhà dân, bộ Công…”

“Các ngươi đang bàn lương tháng cơ mà,” viên quan bộ Công vội la oai oái, “lôi người ta vào làm gì?”

“Bọn ta là người ngay thẳng, không sợ đặt điều, sổ sách điều tra đều được bộ Hình và Đại lý tự phúc thẩm, xong lại được nội các tính lại để trình lên Hoàng thượng, không hề lấp liếm.” Lương Thôi Sơn hành lễ với Lý Kiếm Đình, “Hoàng thượng, sổ sách của bộ Hộ mỗi tháng đều được trình lên nội các, nguyên phụ cấp duyệt, Hoàng thượng phê hồng, từng bước đều nghiêm tuân pháp luật làm đúng quy định…”

“Nghiêm tuân pháp luật? Sùng Thâm đại nhân, nào có thấy đâu nhỉ.” Ngự sử Đô sát viện giơ tay hành lễ, “Hoàng thượng, vi thần muốn tố cáo Tiết Tu Dịch nguyên quan bộ Hộ tội nhận hối lộ!”

Chỉ một câu đã chặn họng cả sảnh đường, mấy người đang cãi nhau cũng phải nghiêng đầu đánh mắt.

Tiết Tu Trác đứng im giữa quần thần, ánh mắt chẳng mảy may xao động.

Lý Kiếm Đình liếc Tiết Tu Trác một cái, im lặng phút chốc, rồi hỏi: “Chẳng phải bây giờ Tiết Tu Dịch đang làm điển thủ kho nội sao?”

“Thưa Hoàng thượng, đúng vậy. Từ hồi còn ở bộ Hộ tên này đã làm việc rất vớ vẩn rồi, nhiều lần phỉ báng triều đình, không được trọng dụng.” Ngự sử vén áo quỳ xuống, tiếp tục, “Cho đến mấy tháng trước, Tiết Tu Dịch thông đồng với hành thương, lợi dụng Hoàng thượng đại xá, hối lộ rất nhiều tiền cho nội hoạn trong cung để vớ được chức điển thủ kho nội.”

Con bướm bên tóc mai Lý Kiếm Đình lay động, nàng ngồi thẳng dậy.

“Tiết Tu Dịch giữ chức này trắng trợn ăn tiền, kiếm được những ba đình viện trên phố Đông Long. Kẻ này đã vô liêm sỉ thì chớ, lại còn cấu kết với nội hoạn làm giả sổ sách, ăn trộm của báu trong kho nội để sang tay trục lợi, tổng cộng lên tới hai mươi vạn lượng!”

Toàn bộ sảnh đường tức thì xôn xao, bạc cứu tế thành Dung mới có gần mười vạn, lụa thành Tuyền vụ Tiêu Trì Dã nhận hối lộ năm Hàm Đức cũng chỉ có tám vạn lượng, nào ngờ Tiết Tu Dịch nhậm chức còn chưa tròn ba tháng đã ăn tham những hai mươi vạn lượng!

“Dã, dã man…” chúng lão thần nội các choáng váng.

Lý Kiếm Đình từ từ sầm mặt, Tiết Tu Dịch đầu cơ trục lợi đến hai mươi vạn lượng của báu kho nội, vậy mà lại kháo Phúc Mãn báo cho mình có tám vạn lượng thôi, mười hai vạn lượng còn lại hai bọn chúng đã nuốt sạch rồi.

“Vi thần còn muốn tố cáo Đại lý tự khanh Tiết Tu Trác!” ngự sử quay nòng súng, nhắm thẳng vào Tiết Tu Trác, “Tiết Tu Trác lạm chức lộng quyền, dùng việc công lo việc tư! Thân giữ chức cao mà lại không biết tự kiểm điểm, được nhận long ân cũng không hiểu thánh tâm, dung túng kẻ gian đục kho, thông đồng với Tiết Tu Dịch, quả thực đáng ghét, đáng căm, đáng thóa mạ tột bậc!”

“Ngươi hỗn xược!” Lý Kiếm Đình bất thình lình quát.

Cả sảnh đường quỳ “rào” xuống, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Lý Kiếm Đình đứng dậy, nghiêng người trước ngai, chỉ vào Ngự sử: “Thân là ngôn quan, đảm đương trọng trách giám sát vạch tội bách quan, đáng lý phải tra xét chứng thực rõ ràng! Ngươi thừa biết bản thân mình có sức ảnh hưởng đến ngôn luận triều đình, vậy mà lại lợi dụng đó để diệt trừ đối thủ, trẫm thấy ngươi mới là đáng ghét đấy!”

Ngôn quan phẩm hàm không cao, song sức uy hiếp lại có thể xuyên cả trên lẫn dưới. Quang Thành đế năm xưa không dám khiển trách ngôn quan, chỉ có bị ngôn quan khiển trách, đến năm Thiên Sâm thì có tên đốn mạt như Lý Kiếm Hằng nổi xung với Phó Lâm Diệp để lắng án hối lộ, ngoại trừ đó ra, Đại Chu vẫn chưa có hoàng đế nào dám xúc phạm ngôn quan.

Y như rằng, ngự sử lập tức nói: “Vi thần có bằng chứng xác thực, nhưng Hoàng thượng lại muốn thiên vị tội thần, không biệt đúng sai, không phân đen trắng——”

“Tiết Tu Trác chính là đế sư!” Lý Kiếm Đình lạnh giọng, “trẫm há có thể tha cho ngươi hãm hại thầy của trẫm như thế.”

Lòng Khổng Tưu chùng xuống, nhân lúc quỳ đánh mắt với Sầm Dũ.

“Tiết Tu Dịch tham ăn hối lộ vi phạm pháp luật, trẫm lập tức lệnh cho bộ Hình cử người điều tra, nhất định phải mau chóng thẩm lý minh bạch, còn về phần Tiết Tu Trác,” Lý Kiếm Đình phất tay áo, “ngươi toàn nói láo!”

“Hoàng thượng,” ngự sử thê thiết, “Tiết thị chưa diệt, ắt thành bè đảng! Tiết Tu Trác hắn rõ ràng là kẻ sẽ tiếp bước Hoa Tư Khiêm…”

Tiết Tu Trác quỳ rạp cúi gằm mặt, từ đầu chí cuối không hề hé răng.

***

Chập tối, Khuất đô đổ mưa.

Phong Tuyền hầu hạ bên ngoài Minh Lý đường, láng máng nghe thấy tiếng Khổng Tưu tiến gián bên trong.

“Tuy Tiết Tu Trác là thầy của Hoàng thượng, song hắn có dính líu đến vụ hối lộ của Tiết Tu Dịch, theo luật cũng phải đình chỉ điều tra,” Khổng Tưu nói, “hôm nay Hoàng thượng to tiếng với ngôn quan trên triều đường là trái với thánh huấn của thái tông, quả thực không nên.”

Sau khi bãi triều, Lý Kiếm Đình chẳng nói chẳng rằng một lời, mặc kệ Khổng Tưu có bức thiết nài gặng cách mấy nàng cũng không đáp. Khổng Tưu đứng dậy, quỳ xuống lạy, thấy Lý Kiếm Đình không muốn trả lời, bèn nhổm dậy rồi lại lạy lần nữa.

“Trẫm đã quyết rồi,” Lý Kiếm Đình nói, “nguyên phụ không cần gàn nữa. Phong Tuyền, đỡ nguyên phụ lui đi!”

Mưa bụi giăng liên miên nơi đô thành, Phong Tuyền đỡ Khổng Tưu, mình che ô cho ông. Khổng Tưu bước ra khỏi Minh Lý đường, gió dữ cuốn theo vài phiến lá tàn, trăm lời khuyên can của ông tất cả cô đọng thành một tiếng thở dài, nhẹ nhàng gạt Phong Tuyền ra, chẳng cần ô, một thân một mình bước vào mưa. Phong Tuyền vội vàng xách áo đuổi theo, giơ cao ô, tiễn Khổng Tưu ra đến tít ngoài.

Phúc Mãn nghe được phong thanh, bèn tất tả chạy đến Minh Lý đường, còn chưa đặt chân qua cửa đã quỳ xuống trước. Vừa mới quỳ, hắn lập tức lấy tay áo lau nước mắt toan kêu oan qua rèm, miệng còn chưa há, bên trong đã ném văng một chén trà đến cạnh hắn, vỡ tan tành.

“Ngươi tham lam danh vọng, cấu kết với triều thần ăn cắp báu vật kho nội.” Lý Kiếm Đình quát qua rèm, “Người đâu, lôi tên vô sỉ lật lọng trơ tráo này ra!”

Phúc Mãn đã được mách hết vụ tranh chấp trên buổi tảo triều trong phòng trực rồi, hắn cắn răng quỳ xuống mảnh sứ vỡ, chống đất, quýnh quáng dập đầu: “Hoàng thượng! Hoàng thượng hãy nghe nô tỳ đã, Tiết Tu Dịch được thuyên chuyển là vì đại nhân bộ Lại tiến cử, nào có, nào có liên quan chi đến kẻ thấp bé hèn mọn như nô tỳ? Hoàng thượng,” hắn cất tiếng bi thương, “nô tỳ không tài không đức, lại còn phải chịu oan uổng như vậy!”

Lý Kiếm Đình phất tay áo không thèm đáp, xem chừng hẵng còn cáu.

Phúc Mãn vội vàng dập đầu vang “bình bịch”, nước mắt đầm đìa: “Cái mệnh hèn của nô tỳ chẳng có gì đáng tiếc, Hoàng thượng cứ việc xử lý, nhưng các lão gia triều đường đều là những người thông thư tỏ đạo, cớ sao lại có thể chà đạp nô tỳ như vậy!”

Những thứ mà Tiết Tu Dịch biếu Phúc Mãn, Phúc Mãn đã cho người dọn đi cả rồi. Bình thường hắn rất cẩn thận, đồ tốt sẽ không đưa vào cung mà đem giấu trong trạch ở Khuất đô, để lũ con nuôi trông. Giờ mà xảy ra chuyện gì, bộ Hình thụ lý nhất định sẽ điều tra hắn, lúc ở phòng trực hắn đã tức tốc cho người đi truyền tin.

Lý Kiếm Đình thấy Phúc Mãn khóc lóc quá thảm thiết, dường như đã thật sự động lòng trắc ẩn.

Phúc Mãn bèn chộp lấy cơ hội, đang định phản pháo Đô sát viện lợi dụng can gián để cầu danh thì thấy Phong Tuyền tất tả quay về.

Phong Tuyền cụp ô dưới hiên, như thể chẳng trông thấy Phúc Mãn đang phân trần, bẩm báo với Lý Kiếm Đình ở bên trong: “Hoàng thượng, nô tỳ bắt gặp một vài tiểu thái giám đang bưng hoa đi vội trên đường, sau khi hỏi mới biết là đưa đến Minh Lý đường.”

Phúc Mãn nhìn mấy tên thái giám quen mắt nọ, tên nào tay cũng lù lù một chậu cúc đắt tiền, xong lại nhìn Phong Tuyền đứng thẳng tắp hiên ngang, bất chợt thấy không ổn. Lý Kiếm Đình vén rèm đi ra, chân mày khẽ nhíu, hỏi: “Trẫm đã dặn từ trước là đừng phí thời gian công sức vào trồng cúc rồi cơ mà, ai cống đấy? Sao phòng trực cũng không thấy báo.”

Thái giám quỳ xuống dập đầu, đáp: “Thưa Hoàng thượng, đây là Phúc công công dặn ạ.”

Lục phủ ngũ tạng Phúc Mãn cồn cào như thiêu đốt, đốp lại: “Thiên tử bên cạnh mà ngươi dám bố láo bố toét thế à! Hôm nay ta phải trực ban, dặn ngươi lúc nào?”

Triều ngoại còn đang nợ lương, Lý Kiếm Đình tiếp tục duy trì lệnh đã ban từ đợt thành Dung, trong cung vẫn phải tiếp tục tiết kiệm, loại bỏ một loạt biểu hiện xa hoa lãng phí. Nay Phúc Mãn lại vướng nghi ngờ móc ngoặc kiếm chác với kho nội, chính là thời điểm sợ mua thêm phiền phức, đến đây rên rỉ ỉ ôi thanh minh là hòng đá Tiết Tu Dịch đi làm người thế mạng, ca bài ca mình hằng ngày đều dâng đậu phụ đạm bạc, không ăn sơn hào hải vị, nào ngờ biến cố nảy sinh lại càng dồn hắn vào đường cùng.

“Yêm tặc câm mồm!” sắc mặt Lý Kiếm Đình càng lúc càng kém, lạnh giọng bảo thái giám, “ngươi khai đúng sự thật đi.”

Thái giám sợ run: “Đêm qua Phúc công công phái người đến dặn nô tỳ, bảo đưa hoa cúc ở thôn trang vào cung cùng với đồ Quang lộc tự thu mua, hoa quý như vàng, chăm sóc cẩn thận, lúc nào Hoàng thượng bãi triều hôm nay thì mang vào Minh Lý đường cho Hoàng thượng giải sầu——”

Tay chân Phúc Mãn lạnh như băng, lập tức xẵng giọng: “Ngươi nói láo vu hại ta! Nếu ta phái người đi thì giấy chỉ thị đâu? Lệnh bài đâu?”

Thái giám lau nước mắt như hứng mưa, bị tiếng quát của Phúc Mãn dọa gần như liệt luôn trên đất. Hắn nói: “… Người đến trông quen mắt, là, là con nuôi của lão tổ tông mà, sao nô tỳ dám đòi lệnh bài.”

Phúc Mãn nắm mảnh sứ, sứ chọc vào lòng bàn tay chảy máu ròng ròng, thấy hắn bảo không có lệnh bài bèn cự ngay: “Quả nhiên là nói láo! Ta ở trong cung hầu hạ quý nhân ngót nghét hai mươi năm rồi, dẫu rằng ngu dốt, nhưng lại hiểu phép tắc, ai đi làm cũng đều phải mang lệnh bài nêu danh. Hoàng thượng, Hoàng thượng!” hắn nâng yêu bài của mình lên, lê đầu gối về trước, nhìn Lý Kiếm Đình rống lên nức nở, “hôm nay nô tỳ có chết cũng phải chết nhắm mắt!”

“Hoàng thượng, nô tỳ cũng cảm thấy chuyện này kỳ lạ,” Phong Tuyến vén bào quỳ xuống trước Lý Kiếm Đình, “Phúc công công phụ trách nội vụ, là kiện tướng tâm phúc của Hoàng thượng, tuyệt đối không thể để kẻ khác hãm hại lúc này, phải điều tra minh bạch mới được.” Gã nhìn Phúc Mãn, “Chi bằng gọi vị ‘con nuôi’ chuyển lời giùm công công đến ngự tiền để Hoàng thượng nhìn xem đầu đuôi rốt cuộc là thế nào nhé?”

Phúc Mãn nhìn ra sự nhạo báng trên gương mặt tuấn tú ấy, Lý Kiếm Đình không đợi Phúc Mãn đáp đã bảo cận vệ: “Đi, tìm con trai của lão tổ tông đưa tới đây.”

Nàng nhấn ba chữ “lão tổ tông” này rõ đến nỗi Phúc Mãn lạnh gáy.

Chẳng mấy lâu sau, cận vệ đã dẫn người đến sảnh đường. Mưa gội hàng nấc thang, gã con nuôi này cúi gằm mặt quỳ trong mưa, mình mẩy run cầm cập.

Lý Kiếm Đình không nhìn rõ, bèn bảo: “Ngươi ngẩng mặt lên đi.”

Cổ họng gã nghẹn cứng như bị dọa hãi, mặt dán sát sạt đất điên cuồng lắc đầu. Cận vệ bên cạnh ấn vai gã túm đầu gã dậy.

Lý Kiếm Đình không nhận ra, tiểu thái giám trong mưa lại nói: “Là gã, Hoàng thượng, là Nghênh Hỉ công công!”

“Thái giám giám quân năm Thiên Sâm Nghênh Hỉ,” Phong Tuyền nhắc khẽ Lý Kiếm Đình, “bị Đông Liệt vương bắt vào đô, đã tống giam vào đại ngục của bộ Hình từ lâu rồi ạ.”

Phúc Mãn ngỡ ngàng nhìn Nghênh Hỉ, lúc cận vệ đến gần mới như sực tỉnh, hắn kêu: “Nô tỳ bị oan… Hoàng thượng… Tên này tuyệt đối không phải…”

Nghênh Hỉ cọ đất, gào khóc thảm thiết. Gã cào mặt đất, vừa sặc vừa khóc: “Lão tổ tông, lão tổ tông mau cứu con!”

Lý Kiếm Đình giật góc váy Phúc Mãn chạm vào ra, nhìn hắn, nói: “Ngươi bản lĩnh gớm thật đấy nhỉ, thái giám bộ Hình từng kết tội mà ngươi cũng mò ra được. Không hổ là, ‘lão tổ tông’ vạn người nương tựa.”

Người Phúc Mãn rét run lên, biết chuyến này là đi thẳng xuống suối vàng rồi, hắn lắp bắp: “Hoàng, Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng niệm tình xưa…”

“Ngươi với trẫm chỉ là chủ tớ thâm cung,” Lý Kiếm Đình nói, “tình xưa ở đâu ra? Trẫm cất nhắc ngươi mà ngươi còn không biết ơn. Ngươi mắc tội tày trời bậc này, trẫm giết ngươi cũng không thiệt.”

Cận vệ lôi Phúc Mãn đi, cổ áo tròn của Phúc Mãn thít lại, hắn hốt hoảng, với chân vùng vẫy giãy giụa gọi: “Hoàng thượng! Hoàng thượng——”

Phong Tuyền nháy mắt với cận vệ, cận vệ lập tức bịt miệng Phúc Mãn lại, nhanh như chớp lôi hắn ra ngoài.

***

“Không nổi giận?” Thẩm Trạch Xuyên quay lại liếc Phí Thịnh.

Phí Thịnh gật đầu: “Nghe nói nữ đế to tiếng với ngự sử lúc ở triều đường làm cho quần tình xôn xao. Chủ tử, lần trước nàng thưởng Giang Thanh Sơn chẳng phải là để đánh lôi đài với Tiết Tu Trác sao? Lần này có cơ hội tốt như thế, sao lại thành thầy trò tình thâm rồi?”

Thẩm Trạch Xuyên liếc gương, viên ngọc bên tai phải lấp ló trong bóng tối. Y trầm ngâm một hồi, nói: “Xem thường nữ đế rồi.”

Diêu Ôn Ngọc nhìn mưa nhỏ từng giọt tí tách ngoài hiên, bỗng vung tay gạt phăng những quân cờ trên bàn đi. Cờ đen xen lẫn cờ trắng tức thì văng ào vào mưa, nhanh chóng vùi mình trong sóng nước. Họng y sặc vị tanh ngọt, ho một chặp, nói: “Cây cao vượt rừng, gió tất quật gãy; đá chất vượt bờ, nước tất cuốn trôi [1]. Nữ đế nói như thế ở trên triều là vừa muốn dùng Tiết Tu Trác, lại vừa muốn phế Tiết Tu Trác.”

===

[1] Trích Lý Khang ·《 Vận mệnh luận 》

• Giải thích thêm: Cây cao hơn rừng, gió chắc chắn sẽ thổi gãy nó; đất đá xếp cao bên bờ, nước xiết chắc chắn sẽ cuốn trôi nó. Người tài năng đức hạnh hơn người khác chắc chắn sẽ phải đối mặt với nhiều sự phỉ báng công kích.