Thương Tiến Tửu

Chương 271: Huệ Liên



“Thích Trúc Âm thật sự phản ư?” Sầm Dũ không tin nổi, “Thích thị trấn thủ Khải Đông suốt trăm năm nay, hành động này của nàng chính là đạp đổ danh vọng của Thích thị chỉ trong một ngày…”

Đại Chu mang họ Lý, bọn họ có thể gián vì quân, chết vì quân, nhưng bọn họ không thể chấp nhận quân vương nào khác ngoài Lý thị. Hoa Hương Y nói người trong thiên hạ không muốn cháu của Hàn thị vì Hàn thị thất đức, đó chỉ là cái cớ thôi, chúng thần tử thực sự đứng trên triều đình đều là triều thần của Lý thị. Không có Lý thị, bọn họ chính là tàn dư của tiền triều.

Hoàng đế không tốt, có thể đổi, nhưng hắn phải mang họ Lý, đây là chính thống. Bằng không cớ sao Hải Lương Nghi phải tử gián? Cớ sao Tiết Tu Trác phải cố gắng đến tận nông nỗi này? Tìm một chủ khác, phò tá Ly Bắc chẳng phải tốt hơn ư? Cái gọi là “trung” mấy trăm năm nay đều chỉ phụ thuộc vào một cái họ, vượt ra khỏi nó chính là phản tặc đại nghịch bất đạo, là tội đồ bỉ ổi li khai cương thường. Bọn họ trầy trật chạy vạy gào thét, dang tay liều mạng chính là để phục hưng Đại Chu của Lý thị một lần nữa, chứ không phải để quỳ trước một chủ khác.

Tiếng tăm của Cao Trọng Hùng vang vọng, nhưng Khuất đô đọc văn của hắn mà vẫn xỉ vả hắn. Bởi lẽ hắn là gia nô ba đời, phản bội nguyên chủ chính là bất trung. Thần tử lập bằng lòng trung, hắn thậm chí còn chẳng có lòng trung thành với chủ, thế thì hắn cũng được coi là thần tử ư? Có mà chỉ là một con thú đội lốt người!

Tài danh của Diêu Ôn Ngọc khuynh đảo thiên hạ, vậy nhưng những hiền năng y chiêu mộ về cho Thẩm Trạch Xuyên đa số đều là ẩn sĩ sơn dã, chẳng được mấy ai đến từ Khuất đô. Thái học nói về y, là tiếc y có tài mà không được trọng dụng, là mắng y làm trái di nguyện của sư thầy. Hải Lương Nghi tử gián để bảo vệ cái chính thống, vậy mà y lại đi theo Thẩm Trạch Xuyên xuất thân không chính, đây là đầu quân cho giặc, y đã sớm bị chúng Nho sĩ nòng cốt của vương triều Đại Chu bài trừ rồi, chẳng còn thanh danh ngọc thô năm đó nữa.

Sự đã đến đây, Khổng Tưu tuôn lệ dạt dào, than ôi: “Ta đã nhìn lầm Thích Trúc Âm rồi!”

“Sao Thiệu Thành Bích lại thua dễ dàng thế?” Trần Trân ngã phịch xuống ghế, “ông ta còn mang theo hỏa đồng của doanh Xuân Tuyền cơ mà…”

***

Thẩm Trạch Xuyên bước lên bậc, vầng dương hẵng chưa ló dạng, doanh địa cũ mù mịt khói, y đã có thể trông thấy rõ thành Đan.

“Trời chuyển lạnh rồi,” Phí Thịnh đứng đằng sau cầm áo choàng cho Thẩm Trạch Xuyên, “chủ tử cẩn thận kẻo lạnh.”

Bùn đọng một lớp sương mỏng, Kiều Thiên Nhai và Đàm Đài Hổ gài đao băng qua, đi lên theo phủ quân. Đàm Đài Hổ mới hết tiêu chảy, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, quỳ xuống hành lễ với Thẩm Trạch Xuyên, vừa cất tiếng gọi “phủ quân” đã tự thấy hổ thẹn.

“Tương kế tựu kế khá lắm,” Thẩm Trạch Xuyên liếc sang, “chừng nào Nhị gia về sẽ có thưởng.”

Đàm Đài Hổ mê tơi một trận đỏ lừ mặt, hắn nói: “Đây… đây là phủ quân suy tính thấu đáo… Mẹ kiếp tôi… không nghĩ trong quân có gián điệp.” Không phải công của hắn thì hắn cũng chẳng cần, chỉ vào Dư Tiểu Tái bên cạnh, nói tiếp, “Đều là nhờ Do Kính nhanh trí!”

“Thế thì phải cảm ơn Đinh Đào mới đúng,” Dư Tiểu Tái đùa, “giây phút cấp bách lại có hắn cho ngươi một cú gập cẳng.”

Nhẽ ra như bình thường, Kiều Thiên Nhai chắc chắn sẽ phải đá đểu vào một câu, nhưng hôm nay sắc mặt hắn rất kém, đứng bên cạnh chẳng mở miệng lấy một lần.

“Sao phủ quân đoán được trong quân có gián điệp?” Đàm Đài Hổ ướm hỏi.

“Chẳng phải ngươi nói cho ta đấy sao?” Thẩm Trạch Xuyên hỏi vặn lại, hôm nay tâm trạng y khá tệ, “ngươi nghe nói Vương Hiến đến Đoan châu nên định lên đường đến Đoan châu, nếu không có người xúi giục thì ngươi lấy đâu ra gan?”

Đàm Đài Hổ kính trọng Tiêu Trì Dã nhất, cũng sợ Tiêu Trì Dã nhất, tuy hắn ương ngạnh quật cường, nhưng từ tận đáy lòng hắn thật sự phục Nhị gia. Nếu không có ai thổi lời vào tai hắn, chỉ bằng cái tính thẳng như ruột ngựa của hắn sẽ chẳng nghĩ đến chuyện tố cáo Vương Hiến đâu.

“Chỉ là không biết tên gián điệp này,” Dư Tiểu Tái nói, “rốt cuộc là gián điệp của Khuất đô hay là gián điệp của Biên Sa.”

Phí Thịnh: “Ban đầu thì chưa xác định được, nhưng đêm qua hắn giở cái trò này thì rõ rành rành là gián điệp của Khuất đô rồi.”

“Không phải,” Kiều Thiên Nhai bất chợt lên tiếng, “gián điệp trong quân chắc chắn không phải Khuất đô phái tới.” Tất cả quay lại nhìn Kiều Thiên Nhai, Kiều Thiên Nhai nói, “Nếu là Khuất đô phái tới thì không thể có chuyện đô quân không hề hay biết… đến Thiệu bá cũng không biết. Phủ quân, chuyện này quá mờ ám. Nhị gia đang đến gần A Mộc Nhĩ, nếu A Mộc Nhĩ gài gắm bọ cạp vào đây thì chắc chắn sẽ không hạ thuốc tiêu chảy, mà phải hạ độc chết người luôn mới đúng, như thế quân phòng vệ mới không địch lại được đô quân. Từ châu lâm nguy, Nhị gia mới có thể rút quân quay về cứu viện, A Mộc Nhĩ mới có thể thoát nguy.”

Tiêu Trì Dã đã đến Mạc Tam Xuyên, dùng bộ Hồi Nhan để thuyết phục ba bộ, lập liên minh hỗ thị, chuẩn bị tổng tấn công A Mộc Nhĩ. Tướng tiên phong Hồ Hòa Lỗ, đại tướng Cáp Sâm của A Mộc Nhĩ đều đã bỏ mạng, hiện tại lão chính là một con thú đang bị bao vây, muốn giải vây thì tiêu diệt quân phòng vệ Đôn châu là hiệu quả nhất.

Đàm Đài Hổ tâm tư đơn giản, chỉ thuận miệng buông một câu: “Thế thì là ai được? Không thể là người của Trung Bác chúng ta chứ.”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Tâm tình Dư Tiểu Tái xoắn bện từng tràng, không dám đáp. Bảo là Trung Bác không có phe phái ư, không thể nào. Ngay từ hồi Thẩm Trạch Xuyên mới đến Từ châu, phụ tá dưới trướng Chu Quế đã vì chuyện đó mà nảy sinh mâu thuẫn rồi. Cho đến bây giờ, những quan viên quan trọng ở Trung Bác chỉ có hai loại, một là quan bản xứ Trung Bác, những người này là được Thẩm Trạch Xuyên cất nhắc; hai là cựu thần của Đại Chu, những người này là đến nương nhờ Thẩm Trạch Xuyên. Tuy bọn họ ngang vai phải vế với quan của sáu châu, song quan hệ giữa mọi người lại khác nhau, mục đích đi theo phủ quân cũng khác nhau, ở giữa vẫn có cái lằn ranh.

Dư Tiểu Tái là học trò của Sầm Dũ, Sầm Dũ lại là trọng thần nội các, hắn đến Trung Bác để hòa giải, cuối cùng lại không đi, đây là vì lòng riêng muốn đi theo phủ quân. Thẩm Trạch Xuyên hậu đãi hắn, giao cho hắn trọng trách tuần sát, hắn đến sáu châu đôn đốc chính vụ, khó tránh phải chung đụng với người khác, nhưng thế vẫn chưa đến mức chèn ép cạnh khóe nhau, bởi vì hắn không chủ quản chính vụ của một châu, trong tay không có binh, đã vậy còn lệ thuộc vào Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên có thể cách chức hắn bất kỳ lúc nào. Người thực sự phá vỡ thăng bằng là Vương Hiến, Vương Hiến là tội quan bị cách chức điều khỏi đô, thế mà lại có thể quản lý hẳn yếu vụ kinh tế của sáu châu —— hắn ở Trà châu, thế mà lại kiểm soát sát sao được La Mục.

Thẩm Trạch Xuyên hỏi Đàm Đài Hổ: “Cứ bảo gián điệp, bắt được người rồi à?”

“Đêm qua loạn quá,” Đàm Đài Hổ quay lại nhìn đội quân ở đằng xa, “giờ còn chưa kiểm quân số xong… Phủ quân, tất cả hỏa đồng tịch thu được lần này đều là đồ hỏng.”

Thẩm Trạch Xuyên vừa mới hay chuyện này, khẽ nhíu mày hỏi lại: “Hỏng ư?”

Kiều Thiên Nhai ghé lại gần Thẩm Trạch Xuyên, khẽ nhắc: “Lô hỏa đồng của Dực vương Phàn châu có tổng cộng một trăm ba mươi lăm khẩu.”

Trong tám đại doanh của Đại Chu chỉ có doanh Xuân Tuyền là được trang bị hỏa đồng, hồi xưa Tiêu Trì Dã muốn lấy là toàn phải dựa hơi Lý Kiến Hằng mới có thể lấy đem đi chơi được. Nó bị bộ Binh hạn chế, đến bộ Công cũng chẳng có bản vẽ của nó, thế nên muốn tuồn ra rất khó, Thẩm Trạch Xuyên ở Cẩm y vệ cũng không mó vào được. Hỏa đồng số lượng ít ỏi, ngoại trừ đống bị hỏng trong kho quân bị ra thì tổng cộng cũng chưa đến hai trăm khẩu.

Thẩm Trạch Xuyên trầm giọng: “Ngươi kiểm tra số lượng rồi à?”

Kiều Thiên Nhai gật đầu: “Thiệu bá mang theo một trăm năm mươi khẩu hỏa đồng, bằng số lượng Hoắc Lăng Vân giao nộp.”

Bảo sao hỏng, hỏa đồng thật đã lọt vào tay Thẩm Trạch Xuyên lâu rồi còn đâu.

Thẩm Trạch Xuyên khẽ run lên, y phản ứng cực nhanh: “Bộ Binh có bản vẽ của hỏa đồng, còn có cả chìa khóa kho quân bị của doanh Xuân Tuyền, nếu là Trần Trân đổi thì ông ta sẽ không đưa cho Thiệu Thành Bích, Thiệu Thành Bích cũng sẽ không xuất quân.” Y nhìn Kiều Thiên Nhai, trong nháy mắt nghĩ đến vô vàn điều, “Thiệu Thành Bích biết chỗ hỏa đồng này đã bị tráo hết rồi, ông ta cố tình xuất quân đi tìm cái chết trước, là vì——”

Thời cơ!

Thẩm Trạch Xuyên muốn đưa quân vào Khuất đô thì phải có một thời cơ.

“Thái phó muốn ta trà trộn trong Cẩm y vệ chờ phủ quân,” đôi mắt Kiều Thiên Nhai đen láy, “trong khế ước bán thân đưa cho phủ quân, vừa không ghi họ, cũng vừa không ghi quê quán.”

Tề Huệ Liên chỉ viết hai chữ “Tùng Nguyệt”.

“Vậy ngoài ta ra,” Kiều Thiên Nhai chắc nịch, “có phải còn có một ‘Phong Tuyền’ nữa không.”

Mưa đổ “rào” xuống mặt Thẩm Trạch Xuyên, cuồng phong bỗng chốc cuồn cuộn tới, sương khói trong doanh bị quét sạch. Trong nháy mắt, mưa tuôn như thác, Phí Thịnh giũ áo choàng che mưa cho Thẩm Trạch Xuyên.

“Nếu có ngày ta với ông bỏ mạng giữa đường, an bài ngày hôm nay sẽ chính là sát chiêu giữ mạng cho nó.”. Chap‎ mới‎ l𝑢ô𝘯‎ có‎ tại‎ {‎ 𝙏RÙM𝙏‎ RUYỆ𝐍.𝑉𝘯‎ }

Tề Huệ Liên ngồi bó gối dưới hiên ngắm làn mưa xối xả, buông chiếc hồ lô rỗng, nhếch miệng cười với Kỷ Cương chẳng mảy may phát giác bên cạnh.

“Ông đưa nó Ngưỡng Sơn Tuyết, ta đưa nó đao hành thích vua.”

===

• Rose: Hồi xưa đọc đoạn này mình đúng kiểu, quá sốc. Đây là cái “thả dây dài” chân chính của thái phó. Bàn cờ thiên hạ này chẳng phải ai chơi, mà chính là thái phó chơi. Đây chính là Tề Huệ Liên đầu bảng tam nguyên đế sư mưu cả thiên hạ đây.

Cái tư tưởng trung quân mà mình từng nói đến trước đấy cũng thể hiện quá hay trong chương này. Thực sự tư tưởng thời cổ đại, đổi vua không chỉ đơn giản là thay đổi một chủ nhân, mà là thay đổi cả một nền tảng quốc gia, thay đổi tín điều của dân chúng thiên hạ, tất cả chỉ vì một cái họ.