Thương Tiến Tửu

Chương 272: Phong hồi



Mưa đánh lạo rạo xuống căn lều, trà đang sôi sùng sục trên bếp. Thẩm Trạch Xuyên đã thay áo, ngồi trong ghế hỏi Kỷ Cương: “Sư phụ biết ‘Phong Tuyền’ ạ?”

“Biết,” Kỷ Cương bưng chén, liếc Kiều Thiên Nhai bên cạnh, “nhưng quả thực không biết gã là con trai của Thiệu Thành Bích, lại càng không biết Thiệu Thành Bích bán bánh bao ở ngay cửa chùa Chiêu Tội… Hồi đầu lúc thái phó bảo muốn làm chuyện này, chỉ nói là Phong Tuyền là một cây cọc ngầm thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên: “Nếu gã là con trai của Thiệu Thành Bích thì sao lại trở thành em trai của Mộ Như?”

Kỷ Cương ngậm trà, hồi lâu sau mới nuốt xuống, nói: “Con còn nhớ không, cái đêm chúng ta vào chùa Chiêu Tội ấy, thái phó nói vô số quan lại Đông Cung bỏ mạng, lúc ấy ta đã lờ mờ đoán ra rồi, nếu thái phó có thể giả điên để giữ mạng thì chắc chắn phe của Thái tử phải còn mấy người lọt lưới vẫn còn sống. Về sau ta có hỏi thái phó, thái phó không chịu nói, cho đến một ngày nọ, ta tán gẫu với thái giám đến phát lương hằng tháng trong cung, nghe được Sở vương Lý Kiến Hằng mê người đẹp, đang vắt óc tìm cách bắt mỹ nhân ở các địa phương về.”

Kỷ Cương lấy chuyện này ra làm chuyện cười kể cho Tề Huệ Liên, mấy tháng sau, Lý Kiến Hằng đưa Mộ Như từ thôn trang ở thành Tấn vào Khuất đô.

“Ta hỏi Cẩm y vệ, nghe nói Mộ Như có người nuôi dạy chăm sóc từ nhỏ ở thôn trang, năm sáu năm gì đó chưa gặp em trai rồi. Phong Tuyền có thể theo nàng vào đô là vì nhà ở quê đã bị đốt rụi, gã không có chỗ nào để đi, chỉ có thể đến nhờ chị gái cưu mang.” Kỷ Cương đặt chén xuống, nghiêm mặt, “Ta tin là thật, ở Khuất đô con cũng thấy rồi đấy, Mộ Như thực sự coi gã như em trai, ai nhìn ra nổi là giả chứ?”

Mộ Như đến Khuất đô, Lý Kiến Hằng còn chưa kịp mang về đã bị Tiểu Phúc Tử nẫng tay trên hiến cho Phan Như Quý. Mộ Như cực kỳ được Phan Như Quý yêu chiều sủng nịnh, thế nên Phong Tuyền cũng rất được Phan Như Quý coi trọng, nhưng hồi đó gã vẫn chưa phải “cháu trai” của Phan Như Quý, bởi vì bên cạnh Phan Như Quý có một Tiểu Phúc Tử.

“Năm Hàm Đức thứ tám, đêm trước Tết Đoan Ngọ, thái phó bày kế giết Tiểu Phúc Tử, chuyện này con biết rồi, ta tưởng thái phó chỉ làm vậy để con được ra khỏi chùa thôi,” Kỷ Cương nói, “ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra Tiêu Trì Dã.”

Thẩm Trạch Xuyên nghĩ đến đó, đột nhiên nhớ tới cái hồi y mới ra khỏi chùa Chiêu Tội chưa được bao lâu, hẵng còn chăn voi ở Cẩm y vệ, Tiêu Trì Dã đến chặn đường y đòi nhẫn ban chỉ, nghi ngờ y gài người vào bên cạnh Lý Kiến Hằng.

Kỳ tài trời sinh.

Tề Huệ Liên đã khen Tiêu Trì Dã như thế, bởi vì khứu giác của hắn quá nhạy bén, chỉ dựa vào mỗi hiểu biết về Lý Kiến Hằng đã phát hiện ngay có người đang xúi Lý Kiến Hằng cướp Mộ Như, nhưng Tiêu Trì Dã cũng không ngờ, người bên cạnh Lý Kiến Hằng không phải do Thẩm Trạch Xuyên bố trí, hắn đấu đá với Thẩm Trạch Xuyên chỉ tổ uổng công mà thôi. Song Tề Huệ Liên còn chẳng để lộ một chút dấu vết nào, Tiêu Trì Dã quả thực nhạy bén đến phi thường.

“Đưa được Phong Tuyền vào rồi,” Kỷ Cương nói, “thái phó không nhắc gì đến nữa.”

Nóc lều lộp độp tiếng mưa rơi, trong lều thoáng yên tĩnh.

Hổ Nô đang nằm trong lòng Diêu Ôn Ngọc, ấm cúng vô cùng, y phá vỡ bầu im lặng, nói: “Nếu là gã…”

“Nếu là Thiệu Phong Tuyền, vậy thì Thiệu Thành Bích cần gì phải mang hỏa đồng đến?” tay trái Thẩm Trạch Xuyên tì đầu, mạch suy nghĩ chảy trôi như nước trong căn lều ấm áp, “chuyện hỏa đồng bị tráo cho thổ phỉ Phàn châu, Thiệu Thành Bích biết, ông ta biết chỗ hỏa đồng đó không dùng được, nhưng ông ta vẫn mang theo.”

Thiệu Thành Bích đến tìm chết là hòng cho Thẩm Trạch Xuyên một cái cớ để tấn công thành Đan, ông ta có cả trăm nghìn biện pháp, duy chỉ có hỏa đồng là thừa thãi, trừ phi chỗ hỏa đồng ấy không phải mang đến để dùng.

Kiều Thiên Nhai ngả người trên ghế nãy giờ bỗng ngồi thẳng dậy, hắn im im một chốc, rồi nói: “Thiệu bá muốn nói cho phủ quân biết ai là bọ cạp.”

Hỏa đồng là bọ cạp Trung Bác cho Dực vương, mà thứ đó bọ cạp Trung Bác lại lấy được từ chính bọ cạp Khuất đô. Tuy Trần Trân có thể điều động hỏa đồng, lại còn sở hữu bản vẽ, nhưng kỳ lạ thay ông ta không hề hay biết về việc hỏa đồng của doanh Xuân Tuyền đã mất.

“Vừa có thể quan sát sáu hướng, vừa có thể lắng nghe tám phương, không phải là hoạn quan thì không thể làm được.” Thẩm Trạch Xuyên rơi vào một loại dự cảm lạ lùng, dường như những chuyện rõ ràng đang dần trở nên mơ hồ, mà những chuyện mơ hồ lại đang dần trở nên rõ ràng, “Lục Quảng Bạch bảo ta, kẻ tráo lương của quận Biên chính là thái giám giám quân Nghênh Hỉ.”

“Thế thì Phúc Mãn chính là kẻ thế mạng,” Diêu Ôn Ngọc nói, “còn Tiết Diên Thanh chính là bia đỡ đạn.”

“Thanh đao này,” Thẩm Trạch Xuyên khẽ nhíu mày, “có chút khó đoán.”

***

“Rốt cuộc ngươi từ đâu tới?”

Tiết Tu Trác đứng trước mặt Phúc Mãn, quan sát vẻ mặt Phúc Mãn.

Sau bao trận hình tàn khốc, người Phúc Mãn chỉ còn da bọc xương, hắn không có lưỡi, chỉ có thể giương cặp mắt thô lố nhìn Tiết Tu Trác, môi mấp máy. Đứa câm bưng giấy bút sau lưng Tiết Tu Trác, định nhét vào tay Phúc Mãn. Nhưng mười ngón tay của Phúc Mãn đều đã gãy sạch, đã chỉ còn là một kẻ tàn phế ngắc ngoải hơi tàn.

Tiết Tu Trác không ngờ bọ cạp lại hành động nhanh đến vậy, hệt như hồi xưa lúc bọn chúng vứt bỏ Ngụy Hoài Cổ. Hắn đứng dậy, nói: “Ngươi là thái giám vào cung thời Vĩnh Nghi, đã từng hầu hạ Quang Thành đế. Về sau Phan Như Quý chết, ngươi được Tiêu Trì Dã tiến cử từ vụ cống rãnh mới bắt đầu lộ tài, sau đó ngươi phái con nuôi Nghênh Hỉ đến Khải Đông giám quân, ra lệnh cho gã tráo quân lương của quận Biên. Ngươi muốn quận Biên thua, mở ra phòng tuyến Khải Đông cho A Mộc Nhĩ.”

Họng Phúc Mãn nuốt đánh “ực”, hắn dùng ngón tay còn sót chạm vào xích, nằm vật trên đất trân trối nhìn thẳng vào Tiết Tu Trác.

Quân biến và chính biến có mối liên hệ chặt chẽ cố hữu với nhau, ngay từ sau án binh bại, chúng triều thần như Hải Lương Nghi đã cảm nhận được sự kỳ lạ trong nội bộ Đại Chu. Bắt đầu từ thời Vĩnh Nghi, bọn họ đấu đá quyết liệt một sống một còn với thế gia, đây là sự giằng co giữa hai thế lực, nhưng sau án binh bại, mọi sự không còn tiếp diễn như suy nghĩ của bất kỳ phe nào nữa. Kẻ để lộ chân tướng là Hoa Tư Khiêm, lão ta đã quá hoảng loạn lúc Hải Lương Nghi truy tra sổ sách, thông đồng với kỵ binh Biên Sa, để rồi phạm phải món nợ máu sáu châu, hồi còn giữ chức đô cấp sự trung khoa hộ, Tiết Tu Trác đã chứng kiến rõ ràng lương bạc điều động thế nào.

Tiết Tu Trác quay lại, lẩm nhẩm: “Ai ngờ Lục Quảng Bạch không chết, mà lại dẫn quân phòng vệ quận Biên trở giáo phản bội. Thích Trúc Âm cấp tốc quay về phòng thủ, Khải Đông vẫn đứng vững. Kế hoạch của các ngươi thất bại, thế nên A Mộc Nhĩ mới điều Cáp Sâm đi, bắt đầu tập trung tấn công Ly Bắc.”

Đây là đầu đuôi của án quân lương quận Biên.

Lỗ mũi Phúc Mãn phập phồng, não nề đảo mắt, tâm tình dậy sóng.

Án quân lương Ly Bắc là do Ngụy Hoài Cổ chủ đạo, cấu kết với quan viên Quyết Tây bán lương thực đến Trung Bác nhằm trục lợi. Trong quá trình ấy, bọn chúng tráo quân lương Ly Bắc thành lương mốc, sự tình bại lộ từ bức dịch báo của Dương Thành. Đáng lẽ dịch báo phải gửi thẳng đến bộ Hình, nhưng sau khi đến Khuất đô lại bị gửi đến bộ Hộ. Cả Tiết Tu Trác lẫn Thẩm Trạch Xuyên đều cho rằng hành động ấy là để đe dọa Ngụy Hoài Cổ. Bởi vì lúc đó Tiêu Trì Dã đang bám riết không chịu buông tha cho án này, bọn chúng phải lựa chọn cách tráng sĩ cắt cổ tay, vứt bỏ Ngụy Hoài Cổ, thế mới có thể đảm bảo không liên lụy đến những tên bọ cạp khác ẩn nấp ở Khuất đô.

“Những tên khác” ấy, ngoài Phúc Mãn ra thì còn ai nữa?

Bán tay sũng máu của Phúc Mãn xệt qua đất, hắn ráng chuyển động, định nói gì đó cho Tiết Tu Trác. Máu vạch thành đường chéo trên mặt đất, hơi thở của hắn dần vội vã, bất chợt nghe thấy tiếng cửa nhà lao mở.

“Đại nhân,” Phong Tuyền đứng cung kính ngoài cửa, “dịch báo nói người quy hàng đã tới, nguyên phụ và Hoàng thượng đang ở Minh Lý đường chờ đại nhân đến bàn bạc.”

Căn ngục tù mù, nội đường càng sáng, sự tương phản ấy khiến cái bóng khom lưng hành lễ của Phong Tuyền như đang trườn vào ngục, phủ lên người Phúc Mãn. Phúc Mãn như bị rắn cắn, mồ hôi nước mắt chảy ròng ròng, hắn trợn mắt nhìn lưng Tiết Tu Trác, há mồm, nhưng lại chẳng phát ra nổi một âm thanh.

Phong Tuyền tránh đường cho Tiết Tu Trác, sau khi Tiết Tu Trác đi lại đảo tầm mắt nhìn về Phúc Mãn. Phúc Mãn thở như kéo bễ, lồng ngực phập phồng, khóe miệng còn chảy nước miếng không hớt được. Phong Tuyền bước vòng quanh hắn quan sát, chờ cửa nhà lao đóng lại, bèn đưa chân đá hắn.

“Ngươi định nói gì với Tiết Diên Thanh?” Phong Tuyền nhìn hai vạch máu đan chéo trên mặt đất, hiểu ra, “ngươi định viết tên ta.”

Phúc Mãn muốn tránh xa cái bóng của Phong Tuyền, song chẳng cử động nổi.

“Ngươi chớ nóng vội,” Phong Tuyền cầm cổ tay Phúc Mãn, cầm hắn vạch vạch lên mặt đất như cây bút, “hừ, ngươi nghe ta bảo này, dù ngươi có nói cho hắn thì hắn cũng không tin đâu. Đến lúc nào thích hợp, tự ta sẽ nói cho hắn biết, người thông minh đều cần phải dạy dỗ như vậy mà.”

Cả cánh tay Phúc Mãn run cầm cập.

Mặt đất càng lúc càng đẫm máu, Phong Tuyền cắm cúi viết, hắn cầm Phúc Mãn, dùng Phúc Mã để biến nét gạch chéo trong chữ “phong” (风) thành chữ “sát” (杀) nguệch ngoạc.

“Ngươi cứ chờ nhé,” Phong Tuyền nói ôn tồn, “ta chắc chắn sẽ không để ngươi phải thiệt đâu.”

***

Đàm Đài Hổ đã kiểm kê xong quân phòng vệ, không thấy Liễu Không đâu, hắn đi hỏi khắp nơi mới phát hiện ra Liễu Không quả thực đã mất dạng.

“Đừng có bảo con chó chết bầm này lâm trận bỏ chạy đấy nhé,” Đàm Đài Hổ cầm danh sách, “uổng công ta tận tụy bồi dưỡng gã!”

“Gã chờ ngươi thua, nhưng lại không ngờ phủ quân dự liệu như thần, còn chờ nữa thì đừng hòng chạy thoát.” Dư Tiểu Tái thấy xung quanh không có ai, mới lặng lẽ bảo Đàm Đài Hổ, “Lát nữa ngươi báo cáo cho phủ quân, có sao nói vậy, đừng có nhiều lời.”

Lúc bấy giờ Đàm Đài Hổ mới phản ứng nổi, sửng sốt: “Ngươi bảo Liễu Không là gián điệp ư? Gã cũng theo ta đến Đoan châu đánh giặc mà! Chưa kể, chẳng phải Kiều Thiên Nhai đã nói rồi sao, hắn hạ thuốc tiêu chảy bọn ta làm cái gì?”

Dư Tiểu Tái không giải thích được, chỉ nói: “Ngươi cứ báo đúng sự thật cho phủ quân, tự phủ quân sẽ rõ. Bây giờ ta chỉ đang lo gã chạy thì gian tặc đứng sau gã cũng sẽ chạy mất thôi!”

Lưng Đàm Đài Hổ lạnh toát, hắn bước mấy bước lên, rồi lại bước lại, khẽ bảo: “Ngươi bí mật báo cho ta để ta được vững dạ chút. Các tiên sinh chuyên gia thích ăn nói cao thâm, bọn họ mà không nói thẳng tên ra thì ta cũng chẳng đoán nổi. Đàm Đài Hổ ta ngoại trừ tính tình không được tốt, ở Đôn châu mắc lỗi ra thì có thể tự nhận mình không đắc tội ai sất. Tên gian tặc nào muốn hãm hại ta, chí ít cũng phải có một lý do chớ!”

Dư Tiểu Tái đưa ngón tay chỉ về phía Nam, vẻ mặt khó xử: “Cái này… Ài, ngươi là bị liên lụy.”

Chốn quan trường giống như một tấm mạng nhện, từng sợi từng nút đều gắn kết mật thiết với nhau, bất kỳ thăng điều, bãi nhiệm nào cũng đều có thể dẫn đến chấn động trong giới hạn. Dư Tiểu Tái không thể nói, bởi hắn không có chứng cứ, nói năng tùy tiện sẽ tạo thành hiềm nghi bài trừ đồng liêu.

Trà châu do La Mục trông coi là cổng lớn của tuyến giao thương Hòe Từ Trà, ban đầu dưới trướng Thẩm Trạch Xuyên không có ai, ông ta thân là châu phủ, nắm toàn quyền cả ba vùng, ngoại trừ Cẩm y kỵ giám sát ra thì chẳng còn ai có thể kiểm soát được ông ta nữa. Khi làm việc ông ta chỉ cần đệ thư hỏi Thẩm Trạch Xuyên, chẳng cần quan tâm ý kiến người ngoài, càng để lâu, Thẩm Trạch Xuyên sẽ dần mất đi “con mắt” ở Trà châu. Bởi vậy lúc Vương Hiến bộ Hộ xuất hiện, Thẩm Trạch Xuyên mới lập tức điều Vương Hiến đến Trà châu.

Vương Hiến có quyền quản lý kinh tế Trà châu, việc giám sát lương thực và thuế vụ ruộng dân đều do hắn tiếp quản, trên thực tế việc ấy đã xẻ mổ mất quyền lực của La Mục. La Mục muốn hạ bệ Vương Hiến, không thể hạch tội, không thể gây chuyện, chỉ còn nước dùng lực đánh lực là ổn nhất. Nha môn Đôn châu có hiềm khích với Đàm Đài Hổ, Đàm Đài Hổ nóng tính dễ bị kích động, lại còn không có quan hệ cá nhân với La Mục. La Mục gài gắm một tên Liễu Không vào bên cạnh Đàm Đài Hổ đúng lúc Vương Hiến phải chuẩn bị quân lương, hai người gặp nhau ắt sinh mâu thuẫn. Đàm Đài Hổ lại còn là tâm phúc của Tiêu Trì Dã, Vương Hiến không động vào nổi, chỉ có thể báo cáo lại cho Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên mà muốn truy cứu thì cũng là truy cứu nha môn Đôn châu với Đàm Đài Hổ, chứ chẳng liên quan gì đến La Mục.

La Mục làm thế, vừa có thể thả người của mình vào trong quân Đôn châu, lại vừa có thể làm hỏng sự tín nhiệm của Thẩm Trạch Xuyên đối với Vương Hiến. Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên có quan hệ thế nào? Vương Hiến mà cố chấp hục hặc với Đàm Đài Hổ thì chính là làm khó phủ quân, cũng là làm khó Nhị gia.

Thẩm Trạch Xuyên phái Dư Tiểu Tái đến giám quân, Dư Tiểu Tái cũng là đô quan. Nếu Dư Tiểu Tái làm hỏng việc trong quân phòng vệ Đôn châu, trở thành gián điệp thông đồng với Khuất đô, Vương Hiến cũng xuất thân đô quan chắc chắn sẽ bị vạ lây.

Cái này gọi là cách núi đánh trâu.

Vốn chẳng có vấn đề gì với nó, lỗ hổng nằm ở chính Thiệu Thành Bích, e rằng La Mục cũng chẳng ngờ nổi, vị Tổng đốc mà khuất đô dày công lựa chọn lại đến để dâng mạng. Trước cả khi đô quân đánh tới Liễu Không đã phát hiện Dư Tiểu Tái đang để ý gã rồi, tranh thủ lúc đánh nhau loạn lạc, đương nhiên gã phải cao chạy xa bay.

“Ngươi mau bảo với phủ quân,” Dư Tiểu Tái xách áo đi về hướng khác, “ta phải hỏi Phí Thịnh, Cẩm y kỵ ở Trà châu đã rút về chưa!”

Phí Thịnh đang ăn cơm, nghe xong câu hỏi của Dư Tiểu Tái thì bưng chén cơm bối rối đáp lời: “Rút rồi mà, bận phủ quân đến Đoan châu muốn thành lập Cẩm y kỵ, chúng ta không đủ quân số, nha môn các nơi đã có ngươi giám sát rồi nên ta mới rút lui về.”

Dư Tiểu Tái tức thì “A” tiếng, mặt biến sắc, nói: “Thôi xong rồi, Phí lão thập, xảy ra chuyện rồi!”

***

Tiết Tu Trác đội mưa đến Minh Lý đường, lúc vào trong thấy ai nấy đều đeo một vẻ mặt khác nhau.

“Tin vừa tới,” Sầm Dũ đưa cho Tiết Tu Trác đọc, “La Mục Trà châu dẫn hai vạn quân phòng vệ đến quy hàng!”

“Ta nghi là bẫy do Thẩm Trạch Xuyên bày,” Khổng Tưu nói, “La Mục đang làm châu phủ yên lành, tội gì lại mạo hiểm thế này?”

“Một là triều đình thưởng tiền,” Trần Trân nói, “hai là ông ta có lòng trung thành, nương nhờ gian tặc chỉ là vì cực chẳng đã. Ta thấy như trong thư ông ta viết là đã có ý định đầu hàng từ lâu rồi, ngặt nỗi Thẩm Trạch Xuyên dè chừng ông ta, đâm ra đến tận hôm nay ông ta mới dám mạo hiểm đến cứu giá trước khi chết.”

“Quân phòng vệ Hòe châu vẫn đang trên đường,” Lý Kiếm Đình đứng cạnh ngự án, “nếu La Mục đang trên đường rồi thì ước chừng mấy hôm nữa sẽ tới nơi.”

“Thành Đan không thủ được rồi, triệu tập đô quân còn thừa về,” Tiết Tu Trác nói, “cộng thêm cả người La Mục mang đến, chúng ta vẫn có ba vạn binh. Thích Trúc Âm muốn phản quốc, được thôi, nguyên phụ hãy viết thư cho Thích Thời Vũ, hỏi xem Thích Thời Vũ có muốn phản quốc cùng hay không.”

Hắn cầm thư đứng dậy.

“La Mục có thể uy hiếp Hà châu dọc đường đi, ép Hà châu nộp lương của Nhan thị ra, cắt đứt đường lương thực của Thẩm Trạch Xuyên. Không có hai châu Trà, Hà, Thẩm Trạch Xuyên sẽ mất đi cánh tay đắc lực. Lương thực của chúng ta không đủ, lương thực của y cũng phải cạn kiệt —— chín vạn thiết kỵ đang thâm nhập đại mạc, chừng nào Tiêu Trì Dã còn chưa quay về, Thẩm Trạch Xuyên còn khó tiến chừng ấy.”

===