Thương Tiến Tửu

Chương 3: Chim dữ



Phan Như Quý sải bước về phía cổng thành Đan, giáo úy Cẩm y vệ chia thành hai hàng đứng im phăng phắc. Chờ Phan Như Quý dừng lại, tuyên đọc xong khẩu dụ của Hàm Đức đế rồi, Cẩm y vệ lập tức bắt đầu.

Thẩm Trạch Xuyên bị nhét giẻ vào miệng, Cẩm y vệ nhanh nhẹn bọc y vào một tấm chăn bông dày rồi lật úp sấp y xuống.

Phan Như Quý đứng trong cơn gió bấc, cúi người dòm Thẩm Trạch Xuyên thật kỹ, lão nâng ngón tay che miệng ho mấy tiếng, nhu hòa nói: “Ngươi còn nhỏ mà gan đã to tày trời, dám giả vờ giả vịt trước mặt Hoàng thượng. Nếu ngươi thành thật thừa nhận tội phản quốc của Thẩm Vệ thì chưa chắc đã không có đường sống đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên nhắm chặt mắt, mồ hôi lạnh thấm sũng quần áo.

Phan Như Quý đứng dậy, nói: “Bắt đầu đi.”

Giáo úy Cẩm y vệ đứng hai bên tập tức đồng loạt hô: “Hành hình!” ngay tiếp đó là một tiếng hô như sấm rền, “đánh!”

Tiếng còn chưa dứt, cây đình côn bọc sắt gắn lưỡi câu đã xé gió đánh xuống, giã thẳng vào người Thẩm Trạch Xuyên.

Qua ba côn, lại nghe được một tiếng: “Đánh mạnh vào!”

Da thịt đau đớn như có ngọn lửa dữ thiêu đốt toàn thân, đánh Thẩm Trạch Xuyên không cả cựa mình nổi, chỉ có thể cắn chặt giẻ lèn trong miệng. Máu nuốt không kịp, trong miệng sặc vị máu mặn chát. Thẩm Trạch Xuyên hẵng còn thoi thóp, mồ hôi chảy vào mắt rát như kim châm.

Sắc trời u ám, tuyết dày tựa bông.

Đình trượng không phải là việc ai cũng làm được, thường bảo “hai mươi ngất, năm mươi tàn”, gậy này đánh xuống chứa vô vàn kỹ thuật bên trong. Phần lớn đều là tay nghề gia truyền, không hề dễ luyện hơn các nghề khác chút nào. Hơn nữa làm việc này không chỉ cần có công phu tốt, mà còn phải có mắt nhìn. Kẻ nào cần trong nặng ngoài nhẹ, kẻ nào cần trong nhẹ ngoài nặng, bọn họ làm lâu rồi, chỉ nhìn sắc mặt của đại thái giám Ti Lễ giám là biết ngay.

Ý của Hàm Đức đế hôm nay là đánh chết, Phan Như Quý cũng không có ý định nương tay, đây là kẻ không lay chuyển được, phải chết. Các Cẩm y vệ đều lôi hết ngón nghề ra, nội trong vòng năm mươi côn nhất định tiễn Thẩm Trạch Xuyên về chầu trời.

Phan Như Quý nhẩm tính giờ, thấy Thẩm Trạch Xuyên đã gục đầu bất động rồi. Lão giơ tay ôm ấm sưởi, đang định ra lệnh thì thấy một chiếc ô đi tới từ đằng xa, dưới ô là một mỹ nhân mặc cung trang.

Vẻ u ám trên mặt Phan Như Quý tan đi rất mau, biến thành một nụ cười. Tuy không tự mình đi ra nghênh đón, tiểu nội hoạn ở bên cạnh đã rất mau mắn tiến lên đỡ người.

“Cha gia xin thỉnh an tam tiểu thư. Trời lạnh thế này, Thái hậu lão nhân gia có điều gì muốn dặn dò thì sai người đến bảo là được rồi mà.” Phan Như Quý vừa nói vừa tiến lên hai bước.

Hoa Hương Y nhẹ nhàng nâng tay, ý bảo Cẩm y vệ không cần động. Dung mạo nàng xinh đẹp, quanh năm chăm bẵm bên Thái hậu, giữa mày có vài phần rất giống Thái hậu thuở còn xuân, ở Khuất đô tuy mang danh tam tiểu thư của Hoa gia thành Địch, song ai cũng biết nàng là quý chủ nhân trong cung, đến cả Hoàng thượng cũng thương nàng như em gái ruột.

Hoa Hương Y cất giọng nhỏ nhẹ: “Công công, đang nằm trên đất đây chính là con của Thẩm thị Trung Bác, Thẩm Trạch Xuyên sao?”

Phan Như Quý bước theo gót Hoa Hương Y, đáp: “Chính là nó, Hoàng thượng vừa mới hạ chỉ đánh chết.”

Hoa Hương Y nói: “Vừa rồi Hoàng thượng nóng giận, nếu Thẩm Trạch Xuyên chết rồi, án phản quốc của Thẩm Vệ sẽ không minh bạch. Nửa khắc trước, thái hậu đã tới Minh Lý đường, Hoàng thượng nghe khuyên bảo xong cũng đã nguôi giận phần nào rồi.”

Phan Như Quý “Ôi chao” một tiếng, nói: “Hoàng thượng chỉ nghe Thái hậu lão nhân gia khuyên thôi, vừa nãy nổi trận lôi đình, cha gia có lòng cũng chẳng dám mở miệng.”

Hoa Hương Y mỉm cười với Phan Như Quý: “Hoàng thượng bảo ‘đình trượng’, chẳng phải công công đã làm theo rồi đó sao[1].”

1.

Phan Như Quý lại bước dăm bước nữa, cũng cười: “Đúng rồi, vừa nãy hấp tấp quá, nghe mỗi chữ ‘trượng’ thôi đã lôi thằng bé này ra đánh một trận rồi. Chẳng biết giờ nên xử lý nó thế nào đây?”

Hoa Hương Y lướt mắt qua Thẩm Trạch Xuyên: “Trước khi Hoàng thượng tái thẩm thì đưa lại vào chiếu ngục đã. Tính mạng người này quan trọng, mong công công nói với Kỷ đại nhân, nhất định phải trông coi cẩn thận.”

“Đấy là đương nhiên.” Phan Như Quý đáp, “Tam tiểu thư đã dặn dò, Kỷ Lôi nào dám coi như gió thoảng bên tai. Trời lạnh đường trơn, Tiểu Phúc Tử, mau đỡ tam tiểu thư đi.”

Hoa Hương Y vừa đi khỏi, Phan Như Quý lập tức quay lại nói với hai hàng Cẩm y vệ: “Hoàng thượng bảo đình trượng, thằng oắt này đánh cũng đủ rồi, kéo về. Lời vừa rồi của tam tiểu thư các ngươi đều đã nghe rồi đấy, đây là ý của Thái hậu. Về bảo với Kỷ Lôi, trong án này toàn thần tiên thôi, kẻ nào dưới trướng hắn mà mắc sai lầm.”

Phan Như Quý chầm chậm ho.

“Lão tử Thiên vương hạ phàm cũng không giữ được cái đầu của hắn đâu.”

Tiểu Phúc Tử trở về đỡ Phan Như Quý, đường trường thênh thang, hắn nhỏ giọng hỏi: “Lão tổ tông, chúng ta cứ thả người như thế, sau này Hoàng thượng thật sự sẽ không trách sao?”

Phan Như Quý giẫm lên tuyết: “Trong lòng Hoàng thượng tự tỏ, chuyện này không tính lên đầu chúng ta được.”

Lão bước mấy bước, hoa tuyết sà mình vào trong khăn quàng.

“Một lời hứa đáng cả ngàn vàng, quân vương sợ nhất là sáng nắng chiều mưa. Hoàng thượng vì mười hai bộ Biên Sa xâm chiếm lần này mà lại ngã trận bệnh, mấy hôm dạo đã cân nhắc chuyện phong tam tiểu thư làm công chúa rồi, đây là muốn lấy lòng Thái hậu. Giờ đừng nói là giữ một mạng người, có là gì chăng nữa, chỉ cần Thái hậu mở miệng, Hoàng thượng nhất định đều phải đáp ứng.”

Phan Như Quý vừa nói vừa nghiêng mặt nhìn Tiểu Phúc Tử.

“Ngươi đã bao giờ thấy Thái hậu sửa khẩu dụ chưa?”

Bất luận là án gì, trước sau như một mới là chủ tử chân chính.

***

Thẩm Trạch Xuyên sốt mụ mị cả đầu óc, trước mắt lúc thì là bộ dạng trước khi chết của Kỷ Mộ, lúc lại là dáng vẻ của anh hồi còn sống ở Đoan châu.

Gió Đoan châu phất bay cờ xí, sư nương vén rèm đi ra, tay bưng bát sứ trắng, bên trong đầy ắp bánh chẻo vỏ mỏng nhân nhiều.

“Đi gọi ca con về đi!” sư nương nói, “lát lại hết rảnh giờ, bảo nó về ăn cơm mau lên!”

Thẩm Trạch Xuyên nhảy phóc qua lan can, mấy bước thoắt ngay đến bên sư nương, cầm đũa gắp miếng bánh chẻo bỏ vào mồm rồi chạy biến đi. Bánh chẻo nóng đến mức y phải hà lấy hà để, ra ngoài cửa thấy sư phụ Kỷ Cương đang ngồi ở bậc thang, bèn ngồi xổm xuống cạnh Kỷ Cương.

Kỷ Cương đang mài cục đá, nghiêng đầu hừ Thẩm Trạch Xuyên một tiếng, nói: “Con ngốc này, bánh chẻo đáng mấy đồng chứ? Nom con khoái chưa kìa! Gọi ca con về, ba cha con chúng ta sẽ đến lầu Uyên Ương ăn no nê.”

Thẩm Trạch Xuyên còn chưa đáp, sư nương đã đến xách tai Kỷ Cương: “Khinh bánh chẻo à? Ông được lắm, có tiền sao còn chưa rước con dâu về? Tự mang hai đứa ngốc này qua mà bái đi!”

Thẩm Trạch Xuyên bật cười khanh khách, y nhảy xuống bậc thang, vẫy tay với sư phụ và sư nương rồi chạy vào biến vào con ngõ nhỏ tìm ca Kỷ Mộ của y.

Tuyết dày rơi rợp đường, Thẩm Trạch Xuyên không tìm thấy anh. Y càng đi càng xa, càng đi càng lạnh.

“Ca.”

Thẩm Trạch Xuyên gọi khắp nơi.

“Kỷ Mộ! Về nhà ăn cơm!”

Tiếng vó ngựa dần dần ùa tới, tuyết dày cản mắt, Thẩm Trạch Xuyên bủa vây trong tiếng vó, song ngó trái ngó phải đều chẳng thấy một bóng người. Âm thanh giết chóc vỡ bùng bên tai, máu nóng bắn tóe lên mặt, hai chân Thẩm Trạch Xuyên đau tê tái, bị một lực không thể kháng cự đè xuống đất.

Y lại nhìn thấy người chết gần trong gang tấc, mưa tên trong gió rít gào, người trên lưng nặng trĩu, chất lỏng ấm nóng đặc sệt chảy xuống cổ y, xuống hai má y.

Lần này thì y đã biết đó là gì.

Thẩm Trạch Xuyên run run tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm, lạnh đến mức cơn run rẩy mãi không ngưng. Y nằm trên tấm ván giường, hai mắt miễn cưỡng làm quen với bóng tối.

Trong ngục còn có người, tạp dịch đang lau dọn, thắp lên ngọn đèn dầu.

Miệng lưỡi Thẩm Trạch Xuyên khô khốc, ngỡ như tạp dịch biết, rót một bát nước lạnh đặt ở đầu giường. Người Thẩm Trạch Xuyên lúc nóng lúc lạnh, ngón tay rề rề với bát nước lại gần, nước tràn ra cả nửa.

Trong ngục không ai nói chuyện, sau khi tạp dịch lui ra ngoài thì chỉ còn lại mình Thẩm Trạch Xuyên. Y chập chờn giữa cơn mơ tỉnh, đêm nay ngỡ như không có điểm tận, chẳng thể chờ đặng bình minh.

Tạp dịch lại đến thay thuốc cho Thẩm Trạch Xuyên, y đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Kỷ Lôi nhìn y qua song sắt, cất giọng lạnh lùng: “Lần này coi như mạng ngươi lớn, hậu họa để lại ngàn năm. Thái hậu tha cho ngươi một mạng, sợ là ngươi còn chẳng biết tại sao.”

Thẩm Trạch Xuyên phủ phục bất động.

Kỷ Lôi nói: “Ta biết sư phụ ngươi là Kỷ Cương, bô khách[2] giang hồ Kỷ Cương. Hai mươi năm trước ta với ông ta là sư huynh đệ, chúng ta đều ở trong cấm cung của Khuất đô cống hiến cho Cẩm y vệ. E là ngươi không biết, ông ta từng là chỉ huy đồng tri tam phẩm của Cẩm y vệ, bộ quyền Kỷ gia đó ta cũng biết.”

2.

Thẩm Trạch Xuyên ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Kỷ Lôi mở cửa, chờ tạp dịch ra ngoài, đến lúc bên trong không còn ai mới ngồi xuống mép giường Thẩm Trạch Xuyên.

“Sau này ông ta phạm tội, lại còn là phạm tội đáng chém đầu. Nhưng tiên đế nhân từ, cuối cùng không giết ông ta mà đày ông ta ra ngoài biên cương.” Kỷ Lôi chống đầu gối, lưng hắt ngược sáng nhe răng cười với Thẩm Trạch Xuyên, “Sư phụ ngươi — chẳng có tài cán gì hết, chỉ là một kẻ vô năng nhưng vận khí tốt mà thôi. Ngươi đoán xem ông ta sống sót kiểu gì? Cũng như ngươi hôm nay thôi, đều nhờ ơn của sư nương ngươi cả. Sư nương ngươi là người nào, e là ngươi cũng chẳng biết nốt. Để ta nói cho ngươi hay, sư nương ngươi tên là Hoa Sính Đình. Khuất đô có tám thành sườn Nam, trong đó Hoa gia thành Địch là nhà của đương kim Thái hậu. Cho nên hôm nay Thái hậu giữ ngươi lại, là vì sư nương của ngươi.”

Kỷ Lôi cúi đầu thì thào.

“Nhưng ai mà ngờ sư nương ngươi lại chết trong đám loạn quân chứ? Ta đã bảo Kỷ Cương là kẻ vô năng mà, hai mươi năm trước ông ta mất cha, hai mươi năm sau mất cả vợ lẫn con trai. Đầu sỏ gây tội là ai, ngươi còn không rõ hay sao? Trong lòng ngươi rõ nhất, đầu sỏ gây tội chính là Thẩm Vệ!”

Hơi thở của Thẩm Trạch Xuyên chững lại.

“Thẩm Vệ mở ra phòng tuyến sông Trà Thạch, kỵ binh Biên Sa hung hăng tiến vào. Loan đao cắt đứt cổ họng sư nương ngươi, chuyện xảy ra trước khi bà ta tắt thở có thể khiến Kỷ Cương sống không bằng chết.”

“Đoan châu thất thủ, ngươi bảo là huynh trưởng của ngươi cứu ngươi ra.” Kỷ Lôi dựa vào lưng ghế, ngắm nghía mu bàn tay, nói, “Kỷ Mộ đúng không, ngươi được Kỷ Cương nuôi từ bé, Kỷ Mộ chính là huynh trưởng của ngươi. Hắn lại là đứa con trai duy nhất của Kỷ Cương, là huyết mạch duy nhất của Kỷ Cương, cũng là người duy nhất để duy trì dòng dõi nhà họ Kỷ, nhưng vì Thẩm Vệ, vì ngươi, hắn cũng chết rồi. Vạn tiễn xuyên tim, xác còn vùi trong hố tử thần để vó ngựa kỵ binh Biên Sa giày xéo. Nếu Kỷ Cương mà còn sống, lúc đi nhặt xác con trai chẳng biết sẽ cảm thấy thế nào nhỉ.”

Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên nâng người dậy, Kỷ Lôi lại dễ dàng ấn y xuống.

“Thẩm Vệ phản quốc thông đồng với địch, món nợ này ngươi phải gánh. Hôm nay ngươi còn sống, mấy vạn oan hồn Trung Bác sẽ gào khóc tức tưởi. Ban đêm khi ngủ, ngươi sẽ từ từ nhận ra đâu là sư nương ngươi, đâu là sư phụ ngươi! Ngươi còn sống, nhưng sống kiểu này còn đau đớn hơn chết. Ngươi tha thứ cho Thẩm Vệ được sao? Ngươi tha cho Thẩm Vệ, xóa tội cho lão, chính là có lỗi với cả nhà sư phụ ngươi. Dầu gì ngươi cũng chịu ơn dưỡng dục của Kỷ Cương mà, sao có thể làm ra thứ chuyện bất trung bất hiếu như vậy chứ.”

“Huống hồ dù ngươi có cố kéo hơi tàn, trên thế gian này cũng sẽ không có ai thông cảm cho ngươi đâu. Ngươi tới Khuất đô rồi, ngươi chính là Thẩm Vệ. Bây giờ dân oán ngập trời, người hận ngươi tận xương tủy đếm không xuể. Ngươi muốn chết, thay vì chết không minh bạch, thà rằng hãy ăn ngay nói thật với Hoàng thượng đi, khai sạch tội danh của Thẩm Vệ đi, cũng coi như linh hồn của sư phụ ngươi trên trời được yên nghỉ.”

Kỷ Lôi bỗng khựng lại, Thẩm Trạch Xuyên đang bị ấn trên giường nhếch lên một nụ cười, trên khuôn mặt trắng bệch của người thiếu niên hiện ra ý lạnh.

“Thẩm Vệ không thông đồng với địch.”

Thẩm Trạch Xuyên gằn từng chữ.

“Thẩm Vệ không thông đồng với địch!”

Kỷ Lôi túm Thẩm Trạch Xuyên lên thảy thẳng vào tường, tiếng “rầm” vang lên, chút bụi rơi ra làm Thẩm Trạch Xuyên ho sù sụ.

“Có vô vàn cách để giết ngươi.” Kỷ Lôi nói, “Loại tạp chủng không biết điều này, lần này may mắn trộm được cái mạng mà tưởng mình có thể sống sót quá hôm nay ngay đấy phỏng?”

Hắn bỗng quay đi túm Thẩm Trạch Xuyên theo, đá văng cửa lao ra ngoài.

“Ta làm việc công minh, nghe theo ý chỉ của Thái hậu. Thế nhưng thứ mà Đại Chu này có chính là những kẻ có thể tùy hứng làm xằng, ngươi ngu xuẩn thế này mà, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện. Ngươi muốn có người giết ngươi, người ấy đã đến rồi đây!”

Cổng thành Khuất đô chợt mở toang, một hàng trọng kỵ đen nhánh ùa từ ngoài vào như sấm rền.

Thẩm Trạch Xuyên bị lôi ra giữa đường, Cẩm y vệ ầm ĩ tản ra. Đám đông chen chúc nhau cũng tự động tách ra hai bên, nhường đường cho hàng trọng kỵ.

Chim dữ Ly Bắc chao liệng trên bầu trời, áo giáp xóc nảy nặng nề nện vào ngực. Tiếng vó ngựa tới gần, Thẩm Trạch Xuyên mở mắt ra, trông thấy trọng kỵ cầm đầu phi thẳng tới.

Con tuấn mã dưới bộ trọng giáp nom hệt như một con mãnh thú dữ tợn, hơi thở phì phò nóng rẫy chỉ còn cách có dăm bước, ngay lúc sắp đụng phải mới bất chợt ghìm cương. Vó ngựa hất cao rồi đứng lại, người trên lưng ngựa xoay người nhảy xuống.

Kỷ Lôi tiến lên, hô: “Tiêu…”

Người vừa tới chẳng thèm nhìn Kỷ Lôi mà đi một lèo đến trước mặt Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên vừa mới động gông xiềng chưa bao lâu, người này đã nhanh như chớp đá thẳng một cú vào ngực Thẩm Trạch Xuyên!

Lực cú đá này mạnh đến mức Thẩm Trạch Xuyên không cả kịp gồng mình, há miệng hộc máu, cả người lăn quay ra đất, toàn bộ lục phủ ngũ tạng tưởng chừng sắp phun ra.

===