Thương Tiến Tửu

Chương 4: Dư nghiệt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Artist: 急溪山雨

Đôi ủng chiến giẫm sụt tuyết, vòng đến bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên. Người tới dùng mũi chân lật mặt Thẩm Trạch Xuyên lại, một ít máu rây ra mặt ủng. Chất giọng của hắn bên dưới mũ giáp trầm thấp: “Thẩm Vệ là thằng già nhà ngươi à?”

Răng Thẩm Trạch Xuyên không ngăn được máu ặc lên, tay vội vã cũng bưng không đặng, chẳng đáp.

Người này ngó nghía y từ trên cao một chốc, nói: “Hỏi ngươi đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên ngậm một bụm máu, rũ đầu “Ừm” một tiếng.

Kỷ Lôi không để vuột cơ hội này, bèn chêm vào: “Là con thứ tám của Thẩm Vệ, tên là Thẩm…”

Người nọ nâng tay cởi mũ giáp xuống, để lộ ra một gương mặt trẻ trung. Con chim ưng gộc[1] liệng vòng trên không trung quặp gió rét đậu xuống vai hắn, thổi bay những vụn tuyết li ti. Hắn nhìn Thẩm Trạch Xuyên như nhìn cái giày rách, ánh mắt ấy chẳng thể nói rõ là khinh bỉ hay chán ghét, sắc lạnh tựa lưỡi đao.

1.

Thẩm Trạch Xuyên không nhận ra hắn, nhưng y nhận ra thiết kỵ Ly Bắc.

Khi ấy Thẩm Vệ trầy trật rút về phía Tây, đến Từ châu thì đã là phòng tuyến cuối cùng của Trung Bác. Thiết kỵ Ly Bắc từ Bắc xuôi Nam, thế tử Tiêu Ký Minh đội tuyết hành quân không ngừng nghỉ suốt ba ngày, vượt qua sông băng, đuổi thẳng đến Từ châu. Nào ngờ đến cả Từ châu Thẩm Vệ còn không giữ nổi, khiến cho thiết kỵ Ly Bắc bị bao vây. Nếu không nhờ Tiêu Ký Minh còn bố trí quân cứu viện thì e là đã phải chịu một trận ác chiến.

Vì trận chiến này mà kẻ Ly Bắc hận nhất chính là Thẩm thị Trung Bác.

Người này không phải Tiêu Ký Minh, nhưng nếu hắn đã có thể phi ngựa vào Khuất đô, chim dữ đeo đai, vậy thì đây chắc chắn là con út của Ly Bắc vương, em trai ruột của Tiêu Ký Minh, Tiêu Trì Dã.

Kỷ Lôi vốn còn định xúi tiếp, song nhác thấy phó tướng Triêu Huy sau lưng Tiêu Trì Dã mới không dám châm dầu vào lửa nữa.

Tiêu Trì Dã tiện nay ném mũ giáp cho Triêu Huy, nhếch miệng cười, ánh mắt tựa đao mới nãy tan vụt như băng, tức thì để lộ một vẻ ngả ngớn nghênh ngang, đến cả bộ khôi giáp trên người cũng đâm ra có vẻ lệch lạc.

“Kỷ đại nhân.” Hắn ôm vai bá cổ Kỷ Lôi, “Chờ lâu rồi ha.”

Kỷ Lôi cùng Tiêu Trì Dã nhìn nhau phá lên cười, nói: “Nhị công tử, hai năm chưa gặp, sao mà lạ thế này!”

Tiêu Trì Dã trỏ thanh đao bên hông: “Mang đao chứ gì nữa, coi như thành một nửa lính rồi.”

Kỷ Lôi dường như mới thấy, cũng cười theo: “Đao tốt! Nhị công tử lần này cứu giá, đi đường vất vả. Lát nữa diện kiến Hoàng thượng xong thì tối chúng ta đi uống rượu nhé!”

Tiêu Trì Dã ra chiều tiếc nuối, chỉ chỉ phó tướng Triêu Huy đang đi sau mình cho Kỷ Lôi: “Đại ca cho người nhìn ta chòng chọc đây này, uống rượu kiểu thế thì làm sao mà đã được? Đợi mấy bữa nữa ta lại sức rồi sẽ mời ngươi nhé.”

Mặt Triêu Huy không biểu cảm, hành lễ với Kỷ Lôi.

Kỷ Lôi cười đáp lại, bảo Tiêu Trì Dã: “Mau mau tiến cung đi, đội danh dự còn đang chờ kia kìa.”

Hai người tán gẫu hết sức thoải mái, cứ thế đi tuốt vào cung. Triêu Huy theo sau, lúc rời đi liếc Thẩm Trạch Xuyên một cái. Cẩm y vệ bên cạnh hiểu ý, kéo Thẩm Trạch Xuyên về.

Kỷ Lôi dõi mắt nhìn Tiêu Trì Dã tiến vào cung, đợi đến khi xung quanh chỉ còn toàn người của mình mới xúi quẩy nhổ toẹt cái. Vẻ niềm nở trên mặt đã bay nhẵn, chỉ còn lại một bụng bực tức.

Vốn hắn cứ tưởng, tên khốn này bình thường ngông cuồng lớn mật, giết chết người cũng chẳng có gì lạ. Nhưng ngỡ anh hùng rơm mà hóa ra lại ranh như quỷ, chỉ nhẹ nhàng đá một cú đã buông tha cho Thẩm Trạch Xuyên rồi.

***

Tiêu Trì Dã vào cung, Triêu Huy đưa khăn, hắn vừa đi vừa lau tay.

Triêu Huy đè thấp giọng: “Vừa rồi công tử đá hiểm quá, nếu dư nghiệt Thẩm cẩu kia mà chết ngay ở đấy thì sợ là phía Thái hậu sẽ không vui đâu.”

Nụ cười của Tiêu Trì Dã đã tắt phụt, khắp mặt mày chỉ độc một vẻ u ám. Hắn mới từ chiến trường về, không che đậy nổi luồng khí chất hung hãn sát phạt, bí bức đến độ tên nội hoạn dẫn đường phía trước chẳng dám tiếp tục lắng tai nghe.

Tiêu Trì Dã lạnh lùng nói: “Thì muốn đá cho chết mà. Con chó già họ Thẩm khiến Trung Bác máu chảy thành sông, quân sĩ trong hố tử thần Trà Thạch chôn nửa tháng còn chưa chôn xong. Bây giờ Hoa gia lại vì tình riêng mà bảo vệ dư nghiệt của lão, trên đời làm quái gì có chuyện vừa ý như thế. Huống chi đại ca bôn ba ngàn dặm, sau trận này chẳng thể phong[2] tiếp nữa. Ly Bắc ta vinh đã chạm đỉnh, thành cái gai trong mắt Thái hậu từ lâu rồi.”

2.

Triêu Huy nói: “Thế tử vẫn thường nói trăng tròn tất khuyết[3], phong thưởng lần này ở Khuất đô rất có khả năng là một cuộc Hồng Môn yến. Công tử, đại quân đóng binh cách Khuất đô những trăm dặm, trong thành lại toàn là tai mắt thế gia, lúc này tuyệt đối không thể hành động khinh suất.”

3.

Tiêu Trì Dã ném trả khăn cho Triêu Huy, buông câu: “Biết rồi.”

“A Dã tới rồi đấy à?”

Hàm Đức đế đang cho vẹt ăn.

Con súc sinh lông xẹp lép này nuôi khôn như trộm, ngoác cái mỏ nhép lại lời Hàm Đức đế: “A Dã tới rồi! A Dã tới rồi! A Dã xin thỉnh an Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng thượng! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Tiêu Ký Minh bưng bát mồi, thưa: “Cũng nên tới nơi rồi.”

“Hai năm rồi.” Hàm Đức đế chọc con vẹt, “Hai năm chưa gặp nó. Thằng bé này giống cha ngươi, lớn nhanh như thổi, sau này chỉ sợ còn cao hơn cả ngươi đấy.”

Tiêu Ký Minh nói: “Người thì cao mà tính thì vẫn cứ như trẻ con, ở nhà chỉ giỏi gây chuyện thôi.”

Hàm Đức đế đang định nói gì đó, nhưng lại bật ho khù khụ. Phan Như Quý ở bên cạnh dâng trà, Hàm Đức đế uống vài ngụm cho nhuận họng, còn chưa nói tiếp thì bên ngoài đã báo Tiêu Trì Dã tới.

“Vào đi.” Hàm Đức đế ngồi lại vào ghế, chống một tay, “Vào đây cho trẫm nhìn cái nào.”

Nội hoạn cẩn thận vén rèm lên, Tiêu Trì Dã bước qua cửa tiến vào. Hắn mang theo hơi lạnh quỳ xuống, dập đầu thỉnh an Hàm Đức đế.

Hàm Đức đế mỉm cười: “Khá lắm, mặc giáp trông dũng mãnh lắm. Trẫm nghe nói, năm kia mười hai bộ Biên Sa đánh cướp lương và trạm dịch[4] biên thùy, ngươi cũng trổ tài bắt sống vài tên, có đúng không?”

4.

Tiêu Trì Dã bật cười: “Hoàng thượng quá khen rồi, đúng là bắt được mấy tên thật, nhưng toàn là tạp binh thôi.”

Mười hai bộ Biên Sa năm kia tập kích đường lương Quan Bắc, Tiêu Trì Dã xuất binh đánh trận mở màn, kết quả bị đám trọc Biên Sa đánh cho rụng cả răng, cuối cùng vẫn phải để Tiêu Ký Minh giải vây cho hắn. Chuyện này năm đó được lưu truyền thành một câu chuyện cười, Tiêu Trì Dã cũng bởi vậy mà trở thành tên anh hùng rơm người người đều biết.

Hàm Đức đế thấy hắn như thế thì càng thêm ôn hoà: “Tuổi ngươi còn nhỏ, cưỡi ngựa mang thương đã là có bản lĩnh rồi. Có điều, đại ca ngươi là một trong tứ đại danh tướng của Đại Chu ta, chắc hẳn bình thường ngươi cũng không thiếu người chỉ cách dụng binh đâu nhỉ. Ký Minh à, trẫm thấy A Dã có chí tiến thủ, ngươi cũng đừng nghiêm khắc quá.”

Tiêu Ký Minh vâng.

Hàm Đức đế lại nói tiếp: “Lần này thiết kỵ Ly bắc có công cứu giá, ngoài thưởng lớn hôm qua ra, hôm nay cũng phải thưởng nhỏ cho A Dã nữa.”

Tiêu Ký Minh đứng dậy hành lễ, nói: “Hoàng thượng yêu mến đã là làm phúc cho nó rồi. Song công nó còn chưa lập, sao có thể nhận hồng ân này được.”

Hàm Đức đế ngưng lại một chút mới đáp: “Ngươi bôn ba ngàn dặm, đêm vượt sông băng, công đức vô biên. Lần này đừng nói là A Dã, đến cả thê tử Lục Diệc Chi của ngươi trẫm cũng còn muốn thưởng kia. A Dã, Ly Bắc là trọng địa biên thùy, tuổi ngươi còn nhỏ, ở lâu khó tránh khỏi buồn tẻ. Giờ trẫm muốn ngươi đến Khuất đô này, làm một chỉ huy sứ nghi loan[5] khoái hoạt, ngươi có chịu không?”

5.

Tiêu Trì Dã hẵng đang cúi đầu lặng thinh, nghe thấy thế bèn ngẩng phắt dậy: “Hoàng thượng ban thưởng thì tất nhiên là phải nhận rồi. Nhà thần toàn hãn tướng vũ phu thôi, bình thường muốn nghe khúc nhạc cũng chẳng biết đi đâu mà tìm, giờ được ở Khuất đô, có mà vui quên lối về.”

Hàm Đức đế cười phá lên: “Thằng bé nhà ngươi, trẫm muốn ngươi đến làm thủ vệ, thế mà ngươi lại chỉ nghĩ đến ăn chơi! Câu này nhỡ mà cha ngươi nghe được thì e là tránh không nổi đòn đâu.”

Bầu không khí trong đường thoải mái, Hàm Đức đế lại giữ hai anh em hắn ở lại dùng bữa, đến lúc lui ra mới nghe thấy Hàm Đức đế hỏi: “Nghe bảo Khải Đông cũng phái người đến hả, là ai đấy?”

Tiêu Ký Minh thưa: “Là Lục Quảng Bạch của quận Biên ạ.”

Hàm Đức đế có vẻ hơi mệt, dựa vào ghế xua xua tay: “Bảo hắn ngày mai tới đi.”

Tiêu Trì Dã lui ra ngoài theo Tiêu Ký Minh, hai anh em chưa đi được bao xa đã thấy một người đang quỳ trên hành lang. Phan Như Quý lại gần cúi xuống, cười tủm tỉm gọi: “Lục tướng quân, Lục tướng quân!”

Lục Quảng Bạch mở mắt ra, bải hoải đáp: “Phan công công.”

Phan Như Quý nói: “Ngài đừng quỳ nữa, hôm nay Hoàng thượng mệt rồi, ngày mai mới tiếp ngài được!”

Lục Quảng Bạch im lìm, gật đầu cái rồi đứng dậy ra ngoài cùng hai anh em Tiêu gia. Ra đến cửa cung, lên ngựa rồi, Tiêu Ký Minh mới hỏi: “Sao quỳ mãi thế?”

Lục Quảng Bạch nói: “Hoàng thượng không muốn gặp ta.”

Hai người im lặng chốc lát, nguyên cớ trong lòng đều tường tỏ. Song Lục Quảng Bạch không giận, quay qua liếc Tiêu Trì Dã cái, hỏi: “Hoàng thượng thưởng đệ à?”

Tiêu Trì Dã kéo cương: “Nhốt ta luôn rồi.”

Lục Quảng Bạch duỗi tay vỗ vai Tiêu Trì Dã: “Có phải nhốt đệ đâu, là nhốt đại ca đệ và cha đệ.”

Tiêu Trì Dã nghe tiếng vó ngựa một lúc mới nói: “Hoàng thượng còn nhắc tới đại tẩu nữa chứ, lúc ấy ta toát cả mồ hôi.”

Lục Quảng Bạch và Tiêu Ký Minh đồng thanh bật cười, Lục Quảng Bạch hỏi: “Vương gia với Diệc Chi vẫn khỏe chứ?”

Tiêu Ký Minh gật đầu. Áo choàng của hắn ôm lấy triều phục, giáp đã cởi, tuy không có vẻ trẻ trung hoang dã của Tiêu Trì Dã, song lại vô cớ khiến người ta không dời được mắt. Hắn bảo: “Đều khỏe, cha vẫn còn lo cái chân bị thương của lão tướng quân đấy, lần này còn dặn ta mang thuốc bôi hay dùng đến này. Diệc Chi cũng khỏe, mỗi tội từ lúc mang thai thì hay nhớ các ngươi. Thư viết nhiều lắm, ta mang đến cả đây. Chờ lát nữa về phủ rồi đọc.”

Lục Quảng Bạch hơi khó xử kéo kéo dây cương: “Trong nhà toàn đàn ông vũ phu, cũng chẳng có mẹ có chị để bầu bạn với nó. Mùa đông ở Ly Bắc rét quá, ta mang binh từ quận Biên đến, nghe được tin này mà cứ lo ngay ngáy mãi thôi.”

“Đúng thế.” Tiêu Trì Dã cũng nghiêng đầu, “Từ châu hung hiểm như vậy, đại ca bị giam hãm, bảo ta đừng viết thư về nhà, chính là vì sợ đại tẩu lo lắng. Trận này đánh đột ngột quá, rời nhà rồi, đại ca và đại tẩu mới biết có thai.”

Tiêu Ký Minh xưa nay vốn khắc chế, giờ cũng chỉ nói: “Lần này cha trấn thủ ở nhà chính là để bảo vệ Diệc Chi. Đừng lo, năm sau ta về hẳn nhà rồi, không đi nữa đâu.”

Lục Quảng Bạch thở dài: “Ly Bắc mấy năm này ở nơi đầu sóng ngọn gió, mỗi lần xuất binh là lại phải suy đi tính lại. Lần này chỉ hận Thẩm Vệ cụp đuôi không đánh, bỏ lại cái cục diện rối mù như vậy. Lúc ta dẫn binh qua hố Trà Thạch, máu ngập cả vó ngựa. Lão không thoát nổi tội chết nên tự thiêu trước, cơ mà việc này kỳ quái quá. Ký Minh, ngươi bắt con của lão nhập đô, có nhìn ra được gì không?”

Tiêu Ký Minh khép kín áo choàng trong gió, nói: “Thẩm Vệ trước giờ coi trọng phân chia đích thứ, kẻ này là đứa con thứ tám của vợ lẽ, nhà ngoại lại không có chỗ dựa, bỏ về Đoan châu nuôi, không biết nội tình cũng dễ hiểu. Nhưng Hoàng thượng cố chấp như vậy thì chưa chắc không phải không có nguyên cớ.”

Tiêu Trì Dã đội mũ giáp lên: “Lòng dân khó bình. Đích thân Hoàng thượng giao binh quyền trấn giữ sáu châu Trung Bác cho Thẩm Vệ mà giờ lại thành thế này, đương nhiên hắn sẽ muốn giết người lập uy rồi.”

Nhưng ngự long nắm giữ chủ quyền Đại Chu lại không phải là hắn, mà là Thái hậu buông rèm nhiếp chính. Thế cục hiện giờ đương giằng co, tất cả đều đang dòm chằm chặp cái mạng của Thẩm Trạch Xuyên. Nếu y có thể nhận tội chết thì ai nấy đều vui rồi, nhưng nếu không nhận, thì chỉ có thể trở thành cái gai trong thịt. Tiêu thị Ly Bắc bây giờ vinh đã đạt đỉnh, đến cả Thích gia tổng soái Khải Đông cũng phải nhường ba bước. Tiêu Ký Minh trước hết là “thiết mã sông băng” trong tứ đại danh tướng, sau lại là em rể của Lục Quảng Bạch quận Khải Đông, để mà ngẫm kỹ, hắn vừa có thể huy động thiết kỵ Ly Bắc, lại vừa có thể dựa vào nhà vợ để sai phái quân phòng vệ quận Biên, bởi vậy Khuất đô không thể không dè chừng.

“Thái hậu nhất quyết đòi giữ mạng kẻ này.” Đôi môi mỏng của Lục Quảng Bạch mím chặt, “Chính là để mai mốt nuôi ra được một kẻ vừa có thể danh chính ngôn thuận thu phục Trung Bác, lại vừa có thể làm con chó sai bảo. Đến lúc đó, bên trong thì củng cố quyền lực, bên ngoài lại kiềm chế Ly Bắc, đó là đại họa tiềm tàng. Ký Minh, kẻ này không lưu được!”

Cuồng phong lẫn tuyết thổi thông thốc trên đại lộ, cứa qua gò má như đao. Ba người đều không lên tiếng, trong bầu yên tĩnh dài dằng dặc ấy, Triêu Huy nãy giờ im lặng ở phía sau thúc ngựa lên trước.

“Lần trước công tử cho y một đạp, dùng tám phần lực, đạp thẳng vào ngực. Tôi thấy y đã yếu lắm rồi, lúc ngã xuống vết thương cũ còn chảy máu nữa.” Triêu Huy ngẫm nghĩ, “Thế mà vẫn không chết ngay.”

Tiêu Trì Dã nhấc roi ngựa: “Chịu thẩm nhiều ngày, lại còn ăn đình trượng, vốn đã ngắc ngoải rồi, cú kia là đạp thẳng xuống suối vàng. Nếu sau đêm nay mà y không chết thì ta công nhận mạng y cứng.”

Nhưng Triêu Huy lại nhíu mày: “Người y gầy yếu, phong hàn bám suốt dọc đường còn chưa khỏi, lẽ ra phải sớm đứt rồi mới phải. Thế mà y lại lay lắt đến tận bây giờ, tất có điều kỳ lạ. Thế tử…”

Tiêu Ký Minh lia mắt qua bọn họ, hai người im bặt. Hắn dõi mắt về con đường rần rật gió phía trước, trầm ngâm giây khắc mới cất tiếng: “Sống hay chết, đều là mệnh cả.”

Cuồng phong gầm thét, hai hàng kỵ binh dưới hiên va lanh canh vào nhau. Sát khí trong tuyết tức thì tản mát, Tiêu Ký Minh ngồi thẳng trên lưng ngựa, thong thả tiến lên.

Triêu Huy trên lưng ngựa cúi đầu khom mình, thúc ngựa đuổi theo.

Không nhìn được biểu cảm của Tiêu Trì Dã bên dưới lớp mũ, Lục Quảng Bạch vỗ vai hắn một cái, nói: “Đúng là đại ca đệ.”

Hình như Tiêu Trì Dã đang cười, lẩm nhẩm: “… Mệnh.”

===