Thương Tiến Tửu

Chương 37: Hoả đồng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước mắt Thẩm Trạch Xuyên chợt tối sầm, y đứng rất sát Tiêu Trì Dã. Y nghe thấy Tiêu Trì Dã nói: “Đúng là mùi trên người ta thật, hăng quá.”

Thẩm Trạch Xuyên bỗng hỏi: “Ngươi trang bị thêm hỏa đồng cho cấm quân đấy à?”

“Loại bằng đồng.” Tiêu Trì Dã đưa ngón tay tới mũi Thẩm Trạch Xuyên để y ngửi, “Lẫn với mùi trên người ngươi nên nhất thời không nhận ra.”

“Trên người ta không có mùi.” Mũi Thẩm Trạch Xuyên khẽ động, “Ngươi trộm từ kho của tám đại doanh à?”

Hỏa đồng bị triều đình hạn chế, ban đầu nó làm bằng trúc, sau khi được cải tiến thành ống đồng thì trở thành trang bị cho doanh Xuân Tuyền trong tám đại doanh. Thứ này tuy lực sát thương mạnh, song lại khó thao tác, phạm vi bắn có hạn, lên đạn mất thời gian. Nhưng vì tám đại doanh bảo vệ Khuất đô, chiến đấu chủ yếu là trên đường phố, thành thử hỏa đồng chẳng những khó phát huy tác dụng, mà lại còn biến ngược lại thành một hạn chế, cho nên không được phổ cập trong tám đại doanh mà chỉ gác xó đấy, chỉ khi nào diễn tập thường niên ở thao trường mới lấy ra sử dụng.

Không hợp với tám đại doanh, nhưng lại rất hợp với thiết kỵ Ly Bắc. Thiết kỵ Ly Bắc là quân trọng kỵ, ít bộ binh và kỵ binh nhẹ, thiên về lối đánh trực diện nhanh mạnh như sóng dữ. Năm xưa Đại Chu thành lập kỵ quân vệ sở ở ải Lạc Hà, hòng đối phó với tốc độ thần tốc của kỵ binh Biên Sa mà đã không tiếc tiền mua ngựa, dự định thành lập trại ngựa kỵ binh của riêng Đại Chu. Nhưng ngựa mà các bộ Biên Sa đưa tới thường là hàng thứ phẩm trong bộ lạc, ngựa của bọn chúng là ngựa dữ đánh nhau với sói dưới chân dãy Hồng Nhạn, phối cùng binh sĩ cường tráng mang loan đao, những nơi đi qua đều không có đối thủ.

Bởi vậy, Tiêu Phương Húc thành lập thiết kỵ Ly Bắc giáp sắt vó thép, dựng nên một bức tường sắt sống ở phía Tây Bắc, khiến cho kỵ binh Biên Sa thế như vũ bão không tài nào vượt qua nổi bức tường này.

Tây Bắc là vùng thảo nguyên vô cùng rộng lớn, nếu thiết kỵ Ly Bắc có thể trang bị hỏa đồng, lối đánh từ cự ly xa của kỵ binh Biên Sa sẽ biến thành ưu thế cho thiết kỵ Ly Bắc. Cự ly xa cho đủ thời gian để nạp đạn hỏa đồng, đến lúc kỵ binh tới trước mặt, sẽ vào đúng phạm vi bắn của hỏa đồng.

Đối với Ly Bắc mà nói, đây quả thực là hổ mọc thêm cánh.

“Tám đại doanh không có Hề Cố An thì vẫn là tám đại doanh.” Tiêu Trì Dã lại gần thêm một bước, dùng ngực đủn Thẩm Trạch Xuyên về phía trước, “Quân kho không có cái gì gọi là trộm cả, chỉ là đổi chủ thôi. Đừng để bụng, ta lấy ra chơi thôi mà.”

Thẩm Trạch Xuyên đi vài bước, dường như thật sự chẳng hề để bụng, chỉ bảo: “Ngươi nhấc chăn lên đi có được không?”

“[1] Ngày ngắn mà sao đêm dài, chẳng thà chong đuốc mà chơi.” Tiêu Trì Dã cười, “Ngươi muốn đi chơi cùng ta không?”

“Nếu không phải đồ quang minh chính đại thì giấu đi vẫn tốt hơn.” Thẩm Trạch Xuyên tự nhấc chăn lên chui ra ngoài, “Người toàn mùi thuốc súng mà dám đi vào Khuất đô, may đang đêm đấy.”

“Ban ngày cũng chả xoắn.” Tiêu Trì Dã ôm gối, một tay nhấc chăn lên đi, quét mắt qua mái hiên, “Ai chẳng biết Tiêu Sách An ta ham chơi, lấy hỏa đồng cũng chỉ để đi bắn chim thôi.”

Hắn nhấn mạnh vào chữ “chim”, làm cho cả Đinh Đào lẫn Cốt Tân đang nằm bò bên trên đồng loạt giật thót.

Vào đến phòng, Tiêu Trì Dã ném chăn gối lên giường mình, đạp hai ba lần cho rớt ủng rồi giẫm lên thảm đi tắm. Áo hắn cởi một nửa rồi, lại ngó nửa người ra từ phía sau rèm.

“Ngươi tắm chưa?”

Thẩm Trạch Xuyên súc miệng, nói: “Tắm rồi.”

Thế là Tiêu Trì Dã tự mình tắm. Hắn tắm nhanh, lúc ra ngoài lau nước trên cổ đã thấy Thẩm Trạch Xuyên quay lưng lại nằm xuống. Tiêu Trì Dã thấy gáy y che kín, lau tóc qua quýt rồi thổi tắt đèn.

Thẩm Trạch Xuyên nghe tiếng hắn ngồi xuống giường, mở tráp lục lọi gì đó.

“Lan Chu,” Tiêu Trì Dã đóng tráp lại, nói, “ngủ rồi à?”

Thẩm Trạch Xuyên đáp tỉnh bơ: “Ngủ rồi.”

“Hôm nay Đại lý tự cho triệu một đống đại phu mà lại không dám kinh động đến Thái y viện.” Tiêu Trì Dã nói, “Ngươi làm gì Kỷ Lôi thế?”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Đêm hôm ngươi muốn nghe chuyện ma à?”

“Sáng mai phải tra thủ vệ hình ngục.” Tiêu Trì Dã nói.

Tra lấy lệ thôi.

Hải Lương Nghi có thể cho qua chuyện này hay không, Thẩm Trạch Xuyên không biết, nhưng y biết Tiết Tu Trác chắc chắn có thể. Tiết Tu Trác đã lấy được lời khai mình muốn, Kỷ Lôi không còn tác dụng nữa. Chuyện lần này là Thẩm Trạch Xuyên phá, nhưng y chẳng buồn dọn, bởi Tiết Tu Trác và Hề Hồng Hiên sẽ phải dọn.

Thẩm Trạch Xuyên nghĩ đến đây thì nói: “Ta an phận thủ thường thế này, tra cũng…”

Tiêu Trì Dã nằm xuống, lại bỗng nhiên ngồi dậy, nói: “Lau tóc cho ta đi.”

Thẩm Trạch Xuyên nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tiêu Trì Dã nói: “Đừng giả vờ ngủ, nhanh lên.”

Tiêu Trì Dã gọi: “Lan Chu.”

Tiêu Trì Dã lại gọi: “Thẩm Lan Chu.”

Giường đột nhiên trũng xuống, Thẩm Trạch Xuyên kinh ngạc mở mắt ra, chăn đã bị xốc lên, Tiêu Trì Dã rúc vào đằng sau y, cọ mái đầu sũng nước vào lưng y, lập tức thấm ướt cả một mảng.

Thẩm Trạch Xuyên kéo chăn: “Tiêu nhị, ngươi ba tuổi à!”

“Tầm đấy.” Tiêu Trì Dã biếng nhác nói, “Không phải ngươi ngủ rồi sao? Ngủ tiếp đi chứ.”

Thẩm Trạch Xuyên càng ngủ càng ướt, mái tóc sũng nước lạnh kia dán lên người y, còn mang theo mùi giống mùi hương của Tiêu Trì Dã trên chiếc khăn tay tối qua.

Thẩm Trạch Xuyên mở mắt ra, nói: “Áo ta ướt.”

Không ai đáp.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Đừng giả vờ ngủ.”

Thẩm Trạch Xuyên gọi: “Tiêu nhị.”

Thẩm Trạch Xuyên chống tay ngồi dậy, nói trong bóng tối: “Tiêu Sách An, ngươi là đồ khốn.”

Đồ khốn đưa khăn khô cho y, lại còn quay người lại đợi.

***

Đinh Đào trên nóc nhà co ro tay, nói: “Trời tuyết cũng lạnh thế này, e là mùa đông này dữ đấy.”

Cốt Tân đưa bị rượu cho cậu, xoa xoa tay: “Chúng ta canh hai đêm rồi, sáng mai thay người thôi.”

Đinh Đào uống một ngụm, rượu này làm cậu ấm lên chút đỉnh. Cậu khoanh tay nằm xuống nhìn trời đêm: “Đêm nay cũng không có động tĩnh gì.”

“Đường hẵng còn dài.” Cốt Tân đóng nút rượu, bỗng lỗ tai chợt giật cái, bèn bất thình lình lật người nằm sấp xuống, ánh mắt như chim ưng quét qua bóng đêm mịt mùng.

Một tiếng giẫm lên tuyết rất nhỏ truyền tới từ trong gió, Cốt Tân chớp thời cơ, xoay tay ném dao, thấp giọng nói: “Góc Tây Bắc!”

Đinh Đào bỗng nhảy vọt dậy, phi qua nóc nhà, bổ tay xuống bóng tối.

Áo choàng đen nhánh thoắt tránh tựa sóng trong đêm, kẻ tới như một con quỷ, vừa lẩn vào bóng tối đã chạy. Người Đinh Đào dẻo như không xương, chúc ngược xuống dưới mái hiên. Nào ngờ ba cây châm thép phi ngay tới trước mắt, cây bút trong tay cậu “keng” một cái hất ba cây châm ra, lại quay qua nhìn thì người đã chuồn mất.

Đinh Đào không một tiếng động rơi xuống đất, khinh công cậu rất lợi hại, rơi xuống lớp tuyết mỏng này mà không hề để lại dấu chân.

Cốt Tân trên nóc nhà trông ra xa, nói: “Công phu tốt đấy, trốn được cả mắt ta. Đào, nhìn ra ai không?”

Đinh Đào nhặt ba cây châm thép trên hành lang lên, cầm trong tay xem xét, chỉ trong nháy mắt đã nhìn ra được rất nhiều thứ: “Mỏng như tóc, tẩm nọc rắn, không phải đồ Khuất đô, là đồ chơi hải ngoại đến từ cảng Vĩnh Tuyền ở mười ba thành Quyết Tây. Khinh công tốt, giỏi giấu hơi thở, tuy không đeo đao, nhưng tám chín phần mười là Cẩm y vệ.”

Cậu cẩn thận thả châm thép vào ống trúc rồi phóng lên nóc nhà.

“Cẩm y vệ mới thải một đám quan xong, cao thủ từ tứ phẩm trở xuống chẳng còn mấy.” Cốt Tân nói, “Giờ ai lại đến thăm dò vương phủ của chúng ta nhỉ.”

“Khó nói lắm,” Đinh Đào hãi hùng vuốt ngực, “tí thì đâm vào sổ của ta rồi.”

Cốt Tân uống rượu như có điều suy tư.

Đinh Đào ngồi khoanh chân, bắt đầu nhỏ giọng kể: “Quyển sổ này theo ta nhiều năm rồi, là đồ thế tử phi thưởng đấy, hồi xưa đi đánh đám trọc Biên Sa cũng chưa bị đâm lần nào. Đúng là hiểm thật, quá hiểm, bên trong còn viết một đống chuyện. Quyển sổ của cha ta ấy, huynh biết không, bị trộm mất lúc bị người ta cắt cổ, mẹ ta ấy, toàn viết chuyện quan trọng thôi, lúc đó đuổi theo suýt tắt thở mới lấy lại được sổ. Tân ca, ta bảo này, huynh cũng nên làm một quyển sổ đi, bởi vì già rồi chóng quên lắm, giống như huynh ấy, ngày nào cũng nốc bao nhiêu rượu thế, chưa đến bốn mươi tuổi đã quên mình giấu bao nhiêu bạc, viết xuống thì sẽ không quên được. Nếu không thì huynh bảo ta, ta ghi vào cho huynh…”

Cốt Tân nhét bông vào lỗ tai, bắt đầu ngồi thiền.

Ngày hôm sau, Thẩm Trạch Xuyên tỉnh giấc trước.

Y không ngủ, Tiêu Trì Dã chen chúc đằng sau, ban đêm hai người giành chăn xoắn tít vào nhau. Huống hồ có người lớn như vậy nằm cạnh, Thẩm Trạch Xuyên không ngủ được.

Tiêu Trì Dã ngủ rất sâu, ôm gối không nhúc nhích.

Thẩm Trạch Xuyên chờ hắn tỉnh, nhưng lại chờ được một thứ khác.

Chỗ đang cứng lên kia đặt ngay sau mông, sức sống dồi dào, vừa nóng vừa rõ. Nhiệt độ trên giường tăng lên, chẳng biết Tiêu Trì Dã tỉnh vì nóng hay tỉnh vì cứng, tóm lại hắn khàn giọng chửi một tiếng rồi trở mình ngồi dậy.

Tiêu Trì Dã ném gối ra, liếc Thẩm Trạch Xuyên một cái, thấy Thẩm Trạch Xuyên cũng đang nhìn hắn. Hắn gãi gãi đầu, túm chăn trùm Thẩm Trạch Xuyên lại không cho Thẩm Trạch Xuyên nhìn. Xong rồi tự mình xuống giường, giày cũng chẳng buồn xỏ, đi thẳng xuống bể.

Thần Dương chờ ở bên ngoài nghe tiếng động, thấy Thẩm Trạch Xuyên đi ra, hai người hành lễ, Thần Dương cũng chẳng biết nói gì. Thẩm Trạch Xuyên lại rất tự nhiên, chỉ về phía nhà tắm rồi đi mất.

Đến lúc Tiêu Trì Dã ra ngoài thì người đã tỉnh hẳn. Hắn ăn một ít đồ ăn sáng, nghe Thần Dương bảo tối qua có người tới.

“Cẩm y vệ?” Tiêu Trì Dã ngẫm nghĩ giây lát, “không phải tìm ta đâu, chắc là theo Thẩm Lan Chu đấy.”

“Thế là người của Thái hậu rồi.” Thần Dương nói, “Nhưng bây giờ nhân thủ đang khan hiếm, Cẩm y vệ làm gì còn cao thủ cỡ này nhỉ.”

“Cẩm y vệ nước sâu.” Tiêu Trì Dã đứng dậy, “Ta lên triều đây, về rồi nói tiếp.”

***

Sau khi tan triều, Lý Kiến Hằng ôm bọc sưởi ngồi trong Minh Lý đường nhìn mọi người đứng hai bên, thấp thỏm hỏi: “… Thế là phán rồi hả?”

Tiết Tu Trác quỳ xuống: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Kỷ Lôi đã thú nhận toàn bộ ý đồ mưu phản ở trường săn Nam Lâm, giờ chứng cứ đã xác thực, đêm qua Đại lý tự chỉnh lý lời khai suốt một đêm, hôm nay đã đệ trình lên Hoàng thượng qua các lão. Án Hoa đảng tổng cộng nửa tháng, ba pháp ti nhiều lần hội thẩm, phán hai đồng tri Cẩm y vệ và bốn chỉ huy thiêm sự do Kỷ Lôi cầm đầu trảm lập quyết (chém luôn). Trấn phủ bên dưới cùng toàn bộ thiên hộ đi theo ở trường săn Nam Lâm phán trảm giám hậu (xử lại rồi mới chém).”

“Phán xong là tốt rồi, phán xong là tốt rồi.” Lý Kiến Hằng nói, “Các lão vất vả rồi, không nên đứng lâu, người đâu, ban tọa.”

Chờ Hải Lương Nghi ngồi xuống, Lý Kiến Hằng mới nói tiếp: “Hoa đảng cấu kết với nội hoạn và Cẩm y vệ mưu phản, thật sự đáng giận! Phan Như Quý thân là bỉnh bút Ti Lễ giám, thế mà lại tham quyền ôm tài, tội ác tày trời, kẻ này không thể phán trảm giám hậu, phải phán trảm lập quyết! Những lời các lão nói với trẫm lần trước khiến trẫm trăn trở, suy nghĩ rất lâu, quyết chí từ nay sẽ chuyên tâm dựng nước.”

Hải Lương Nghi lập tức đứng dậy, toan bái.

Lý Kiến Hằng vội vàng giơ tay lên: “Các lão ngồi đi. Bây giờ có rất nhiều chuyện trẫm cần các lão chỉ điểm, trẫm gọi các lão một tiếng ‘tiên sinh’ cũng là phải. Sau này mong chư vị có thể đồng tâm hiệp lực phò tá trẫm, cần nói gì thì nói thật nói thẳng ở đây.”

Tiết Tu Trác bất ngờ ngẩng lên, trên mặt lại không biểu cảm. Hắn cùng chư thần hai bên đồng loạt quỳ xuống ca tụng một hồi.

Lý Kiến Hằng phấn chấn cho mọi người đứng dậy, xong nói chuyện một lúc nữa rồi cho bọn họ lui, chỉ giữ lại mình Hải các lão để cùng dùng cơm.

Lúc Tiêu Trì Dã đi ra thì gặp Tiết Tu Trác.

Tiết Tu Trác nói: “Chẳng hay Tổng đốc đã nói gì với Hoàng thượng mà Hoàng thượng lại chịu chiêu hiền đãi sĩ như thế.”

“Hoàng thượng tuổi trẻ lực tráng, chính là thời điểm nên phát huy tiềm năng, dù ta không nói thì cũng sẽ tự làm vậy thôi.” Tiêu Trì Dã đáp, “Mấy hôm nay Đại lý tự bận rộn, Diên Thanh đại nhân vất vả rồi.”

“Ở này vị mưu này chính, đó là điều đương nhiên.” Tiết Tu Trác vừa nói vừa nhìn Tiêu Trì Dã, cười, “Nghe bảo hai hôm nay Tổng đốc năng lên núi Phong, có gì hay để chơi sao?”

Tiêu Trì Dã cũng cười: “Tuyết đầu mùa trên núi Phong là đẹp nhất đấy, dạo này còn có mấy con hươu nữa, ta đang tính bắt vài con chơi. Nếu ngươi rảnh thì đi cùng nhé?”

Tiết Tu Trác nhẹ nhàng khoát tay: “Ta là thư sinh trói gà không chặt, làm sao mà săn thú được? Khỏi làm mất hứng Tổng đốc đi.”

Hai người tạm biệt ở cửa cung, Tiêu Trì Dã nhìn hắn đi xa, nụ cười vừa rồi biến mất.

Thần Dương chờ bên cạnh xe ngựa, thấy Tiêu Trì Dã tới, bèn vén rèm cho hắn, nói: “Tổng đốc, sư phụ lão nhân gia đã lên đường tới Khuất đô rồi.”

Tiêu Trì Dã gật đầu.

Thần Dương trù trừ phút chốc, nói tiếp: “Người ở Đại lý tự trả lời, bảo Kỷ Lôi chết rồi.”

Tiêu Trì Dã hỏi: “Chết thế nào?”

Thần Dương giơ tay mô tả lại, trầm giọng: “Bị xẻo đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, đêm qua là đã không qua nổi rồi, nhưng Tiết Tu Trác bắt hắn treo hơi, trình lời khai lên ngự tiền rồi mới cho hắn tắt thở.”

Tiêu Trì Dã trầm mặc ngồi xuống.

Thần Dương nói: “Năm năm trước Kỷ Lôi thẩm vấn Thẩm Trạch Xuyên trong chiếu ngục, sai Phong Tuyền dùng ‘lừa chích’ để hạ nhục y trước mặt mọi người. Giờ y trả lại từng món một, cũng biến Kỷ Lôi thành… Đây rõ là một kẻ có thù tất báo. Tổng đốc, chúng ta cũng có thù với y, giờ để y bên người, quá nguy hiểm.”

Tiêu Trì Dã xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón cái, không đáp.

===

• Editor có lời muốn nói:

Thật ra tên loại súng này theo nguyên tác là 火铳 – nghĩa là hỏa súng, nhưng súng còn có một tên khác là hỏa đồng – 火筒, mình thấy thuận tai hơn. Từ “đồng” trong đây có nghĩa là ống chứ không phải có nghĩa là đồng. Đọc thêm về loại súng cổ này ở đây.

t01e9c3f9efb8d25c3e

Cái chỗ [1] 97 quên chú thích ở dưới =)) Nói chung đây là một bài thơ không biết tác giả của Trung Quốc =))