Thương Tiến Tửu

Chương 38: Quân kỷ



Tuyết rơi ba bốn ngày liền, Tiêu Trì Dã đã lười càng thêm lười, thao trường cũng chẳng mấy khi vác xác đến. Dạo gần đây hắn đánh bạn với mấy thương nhân Long Du[1], đặt mua vài món đồ quý, chẳng hạn như ngọc trai đến từ cảng Vĩnh Tuyền, ngọc bích làm ở Hà châu, đều là mấy món đồ chơi tinh xảo.

1.

Lý Kiến Hằng bây giờ rất chuyên cần, trời lạnh mấy cũng vẫn thượng triều như thường lệ, ngày nào cũng phải mời Hải Lương Nghi đến dạy học, thấy Tiêu Trì Dã bỏ bê công việc thì sẽ khuyên nhủ một hai câu, cứ như thể đã thật sự tu tâm sửa tính rồi.

Tiêu Trì Dã thấy vậy mừng rỡ, săn hai con hươu trên núi Phong dâng vào cung. Lý Kiến Hằng bị món lừa chích lần trước dọa, tránh thú hoang như tránh tà, sau đó đã đem hươu thưởng cho Hải Lương Nghi.

Sắp sang năm mới, lễ tế tự và yến tiệc bách quan đều là việc quan trọng. Sáu bộ cùng hai mươi tư nha môn đại nội bận tối mặt mũi, Ti Lễ giám thiếu người, rất nhiều chuyện không quyết được nên phải hỏi Lý Kiến Hằng. Lý Kiến Hằng cũng không hiểu mấy thứ này, mọi chuyện lại đành phải nhờ đến Hải Lương Nghi và bộ Lễ quyết định.

Khuất đô bận rộn, Lý Kiến Hằng thấy Tiêu Trì Dã không có việc gì, bèn giao trọng trách tái thẩm danh sách của tám đại doanh cho hắn. Cứ thế, việc tuần phòng Khuất đô đã hoàn toàn rơi vào tay Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã không thoái thác nổi, đành phải bận vắt chân lên cổ cùng.

Thẩm Trạch Xuyên chạy ngược chạy xuôi theo Tiêu Trì Dã, không ít lần phải chạm mặt cấm quân.

Hôm nay Đàm Đài Hổ đã đi tuần xong, đao còn chưa tháo, lúc về phòng điểm danh của cấm quân thì thấy Thẩm Trạch Xuyên cũng đứng bên ngoài. Hắn sờ vết sẹo lạnh cóng trên mặt, sải bước tới.

Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, thấy Đàm Đài Hổ hùng hổ lại gần.

“Thẩm bát?” Đàm Đài Hổ dừng bước, lạnh giọng hỏi Thẩm Trạch Xuyên, “Thẩm Vệ là thằng cha ngươi à?”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tìm thằng cha ta hay là tìm ta?”

“Tìm ngươi chứ bộ, Thẩm Vệ thành tro từ đời tám hoánh con mẹ nó rồi.” Đàm Đài Hổ bước quanh Thẩm Trạch Xuyên, “Sống ở Khuất đô sung sướng quá nhỉ, nhìn người thế này phải sánh ngang với các chị em trên phố Đông Long đấy, rặt đám hợm đời quen ăn ngon mặc đẹp.”

Thẩm Trạch Xuyên nghe giọng điệu ấy là biết ngay hắn không hề có ý tốt. Thần Dương bên cạnh không hé răng, cấm quân trong viện đều ngó ra hóng biến.

Đàm Đài Hổ nói tiếp: “Mông cong eo thon, má hoa đào mắt hồ ly, để ở phường Hương Vân cũng là hoa khôi đầu bảng đấy chứ chẳng đùa. Sao sống sung sướng thế không thích mà lại thích đi theo Tổng đốc của chúng ta ăn sương nằm gió thế này.”

Đàm Đài Hổ đứng lại, mắt sắc lẹm như dao, tiếp tục nói: “Năm năm trước Thẩm Vệ liếm vó ngựa thiết kỵ Ly Bắc, sáu châu Trung Bác mới không biến thành hố phân ngựa cho mười hai bộ Biên Sa. Giờ ngươi cũng học theo thằng già nhà ngươi, muốn liếm chỗ nào của Tổng đốc chúng ta hả? Các chị em đóng rèm bán tiếng cười ở thanh lâu, ai cũng là nhân tài có ngón nghề hết. Ngươi có cái bản lĩnh gì mà xứng đứng chung với các hán tử đánh giặc hôm nay?”

Thẩm Trạch Xuyên cười: “Ta không xứng, đồng tri đại nhân muốn thu yêu bài của ta, đuổi ta đi sao?”. Truyện Light Novel

“Mất công thế làm gì.” Đàm Đài Hổ nói, “Ngươi chính là con chó canh cửa của cấm quân chúng ta, đá một cú đã là cất nhắc ngươi rồi. Hôm nay ông đây dạy ngươi mấy câu, cũng là vì thể diện của Tổng đốc. Đã làm ‘đồ’ của người ta ấy, thì phải hiểu mình không bằng người ta.”

“Ta vâng mệnh thiên tử đeo yêu bài của Cẩm y vệ, đó là việc công, nào phải ‘đồ’ của ai.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ta là chó canh cửa của cấm quân, quân gia cũng không khác lắm đâu, đều là người ăn lương vua ở Khuất đô, có cái gì phải hiểu thì mọi người cũng phải đồng tâm đồng ý mà hiểu.”

Đàm Đài Hổ vịn hai thanh đao, mắt hổ trợn lên, phẫn nộ: “Ngươi mà giống bọn ta à? Chó Thẩm láo toét! Ông đây năm đó chính là thiên hộ quân phòng vệ Đăng châu Trung Bác.” Hắn bỗng vọt tới, giọng sặc thù hận, “Năm đó sông Trà Thạch bại trận, anh em ruột của ông nằm ngay trong hố Trà Thạch! Ngươi có hiểu đó là cái cảnh gì không? Người đang sống sờ sờ bị cắm thành con nhím! Bốn vạn người chôn trong hố! Bốn vạn người!”

Sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên không đổi.

Đàm Đài Hổ nói: “Mẹ ông đây cũng ở Đăng châu, lúc kỵ binh Biên Sa đánh tới, Thẩm tặc bỏ chạy, vứt toàn bộ người già phụ nữ trẻ em như mẹ ta lại Đăng châu cho kỵ binh Biên Sa! Thành đồ tòa này sang tòa khác, em gái ta bị kỵ binh Biên Sa kéo lê suốt hai dặm, hiếp giết ngoài cổng thành! Còn ngươi thì sống ung dung tự tại, ăn sung mặc sướng! Vểnh cái mông lên cho người ta thao thì tội gì cũng miễn được à!”

Gió rét rần rật trong sân, Thần Dương thấy tình hình không ổn, định ngăn lại đã không còn kịp.

Đàm Đài Hổ nắm cổ áo Thẩm Trạch Xuyên, mắt long sòng sọc: “Hôm nay ta nói cho ngươi mấy câu, sao ngươi còn dám cãi? Các ngươi toàn lũ quý tử cẩm y ngọc thực, làm sao biết trận ấy rốt cuộc chết bao nhiêu người, làm sao biết Trung Bác đến ngày hôm nay vẫn còn vạn người chết đói! Sống ở Khuất đô có tốt không, hả? Ngươi ngủ ngon quá nhỉ, lúc nào chẳng có người miễn tội cho ngươi, thế người chết ở Trung Bác thì tính thế nào? Tính thế nào!”

Thẩm Trạch Xuyên chộp tay Đàm Đài Hổ, bất thình lình vật ngã người xuống đất. Cú ngã này động trời đến mức người xung quanh đều đồng loạt lui lại.

Thẩm Trạch Xuyên xoa tay vào tuyết, nhìn Đàm Đài Hổ: “Tính thế nào? Tính với chính mình chứ sao nữa. Kỵ binh Biên Sa vượt biên, từ ven sông Trà Thạch đến Đăng châu phải mất một tháng, Thẩm Vệ co đuôi không đánh thì đám hán tử cứng cỏi các ngươi phải bóp nát yết hầu của lão mà khởi binh cố phòng chứ.”

Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy.

“Làm nhục ta, căm hận ta, ta cũng chẳng mất miếng thịt nào. Thế gian này nợ máu phải trả bằng máu, giết ta là thay trời hành đạo, xả giận thay bao người rồi.” Y khẽ nhổ một cái về phía Đàm Đài Hổ, ác ý cười lên, “Nói như đánh rắm ấy nhỉ. Đồ thành là kỵ binh Biên Sa, giết bốn vạn quân sĩ trong hố cũng là kỵ binh Biên Sa, muốn tính với Thẩm Trạch Xuyên ta thì trước tiên chùi sạch đít đi, rửa sạch nước đái của kỵ binh Biên Sa trên đầu đi. Mạng ta tiện, chết cũng chẳng sao. Nhưng ta chết rồi thì kỵ binh Biên Sa hết nợ à?”

Đàm Đài Hổ nói: “Đéo mẹ đừng có tự giảm tội! Để kỵ binh Biên Sa vượt biên không phải thằng cha ngươi à?!”

“Thế ngươi giết ta đi.” Thẩm Trạch Xuyên vạch ngón tay qua cổ mình, “Cầu xin ngươi đấy, nhanh lên, giết ta đi. Giết ta rồi, Thẩm tặc sẽ tuyệt chủng.”

Đàm Đài Hổ bỗng bật dậy, lập tức rút hai thanh đao ra, lao vào Thẩm Trạch Xuyên.

Đinh Đào mới ngủ dậy, vừa bước vào cổng, thấy thế kinh hãi hô lên: “Lão Hổ, đừng làm y bị thương! Ta phải trông y đấy!”

Đàm Đài Hổ nào còn nghe lọt, hai thanh đao chém gió phần phật. Đinh Đào nhảy cao ba thước toan xông vào, dè đâu Cốt Tân lại túm cổ cậu lại, không cho cậu vào.

“Lão Hổ mất cả nhà ở Trung Bác,” Cốt Tân nói, “ngươi không thể bắt hắn bỏ qua cho Thẩm Trạch Xuyên được.”

Đinh Đào nói: “Nhưng đấy là tại Thẩm Vệ mà? Liên quan gì đến y đâu!”

Cốt Tân lưỡng lự giây lát, song không nói tiếp.

Đao của Đàm Đài Hổ cắt qua mặt Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên xoay người đá trật cổ tay đang cầm đao của hắn. Cánh tay Đàm Đài Hổ tê rần, ném thanh đao ra ngoài.

Đúng lúc này rèm phòng điểm danh vén lên, thị lang bộ Binh Dương Tông Tri thô lố mắt nhìn thanh đao bay tới.

Thần Dương lập tức giơ tay định tóm chuôi đao, ngờ đâu Tiêu Trì Dã còn nhanh hơn, vỏ đao xoay tròn, thanh đao bị đập rơi xuống tuyết.

Đao thép cắm xuống mặt đất, lực mạnh đến nỗi tất cả cấm quân trong viện đều quỳ xuống, đồng loạt hô: “Tổng đốc thứ tội!”

Tiêu Trì Dã chẳng nói chẳng rằng cài đao lại, vén rèm cho Dương Tông Tri, cười giả lả: “Thuộc hạ vô phép, kinh động Dương thị lang rồi.”

Dương Tông Tri nào còn dám ở lâu, lúng túng chêm vài câu rồi vội vàng ra ngoài lên xe ngựa, không cả cần người tiễn mà cứ thế lướt thẳng.

Tiêu Trì Dã tiễn xong, quay lại nhìn người quỳ đầy viện.

Thần Dương tự biết sai, bèn vội vàng nói: “Tổng đốc, là thuộc hạ giám sát sơ sẩy, không—”

“Ngươi cũng hóng hớt ghê nhỉ.” Mãnh đậu lên vai Tiêu Trì Dã, hắn lấy ra một miếng thịt luộc đút cho con ưng, chỉ nói, “Cái đó Triêu Huy không làm được đâu.”

Mặt Thần Dương tái nhợt.

Tiêu Trì Dã không quở trách Thần Dương trước mặt người khác, bởi vì Thần Dương là thủ lĩnh cận vệ của hắn, cũng là tâm phúc của hắn, hắn không thể đánh vào thể diện của Thần Dương trước mắt bao người, khiến cho Thần Dương sau này mất uy tín, không thể ngẩng đầu trước mặt anh em được, nhưng những lời này của hắn lại bóp chết lòng Thần Dương nhất.

Thần Dương và Triêu Huy đều là những hạt giống tốt được Tiêu Phương Húc lựa chọn, Triêu Huy điềm đạm, đi theo Tiêu Ký Minh chiến công nối tiếp chiến công, là phó tướng ngay cả ở Khuất đô cũng chẳng mấy ai dám không nể mặt. Thần Dương vẫn luôn ở vương phủ Ly Bắc, năm năm trước cuối cùng mới đi theo Tiêu Trì Dã. Hắn làm việc cẩn trọng, sợ nhất là bị người ta bảo không bằng Triêu Huy, đây là sự thi đua giữa hai anh em trong nhà.

Những lời của Tiêu Trì Dã hôm nay, không chỉ là hồi chuông cảnh tỉnh, mà còn khiến hắn hổ thẹn khôn cùng.

“Năm năm trước ta nhậm chức Tổng đốc, ai cũng bảo cấm quân là đám phế vật vô lại, coi thuờng quân kỷ quân quy nhất, không coi Tổng đốc ra gì nhất.” Tiêu Trì Dã vuốt Mãnh, nói, “Binh kiểu thế, ta không mang được. Muốn ở lại cấm quân thì tự chỉnh đốn mình thành người nghiêm chỉnh, không thì cuốn gói cút đi.”

Ngực Đàm Đài Hổ phập phồng, ấm ức: “Tổng đốc nói đúng, trước giờ bọn tôi đều nghe ngài, nhưng y thì tính cái gì? Y mà cũng gọi là binh sao? Tôi nhậm chức chỉ huy đồng tri, quyền ăn đứt y, dạy y vài câu là sai à? Ông cũng ăn bát cơm này đấy, nhưng không có tỏ vẻ đáng thương bán mông cho người được!”

“Y mang chính là yêu bài của Cẩm y vệ, giờ nhận chính là nhiệm vụ của cận vệ. Ngươi ngồi vào chỗ của ta đi rồi hẵng dạy đời y, đó mới là bản lĩnh của ngươi.” Tiêu Trì Dã rũ mắt nhìn hắn, “Ngươi thấy mình không sai?”

Đàm Đài Hổ gân cổ: “Không sai!”

“Thế thì nhịn làm đếch gì nữa,” Tiêu Trì Dã nói, “đi đi.”

Đàm Đài Hổ bỗng ngẩng mặt sửng sốt: “Tổng đốc vì kẻ này mà muốn bãi chức tôi sao?!”

“Cấm quân không có thù riêng, mẹ nó bớt xe tơ hồng giùm ta cái, ta chẳng vì ai hết.” Tiêu Trì Dã trầm giọng, “Cấm quân do ta định đoạt, ngươi tự làm được chủ của mình thì còn gọi ta Tổng đốc làm gì nữa? Cởi bộ giáp này ra, tháo hai thanh đao này ra, có huyết hải thâm thù gì thì ngươi cứ việc đòi, chỉ cần ngươi hạ được y trong vòng ba chiêu, Tiêu Sách An ta sẽ lập tức dập đầu nhận sai với ngươi. Nhưng ngươi mặc bộ giáp này, đeo yêu bài của cấm quân, thì chỉ có thể nghe ta nói. Hôm nay chư vị xem kịch hay quá, đứng hẳn lên mặt Tiêu Sách An ta mà nhảy cơ mà, giỏi lắm rồi, gan lắm rồi, quân kỷ để làm cái gì nữa? Cút hết lên núi làm vua đi cho nhanh!”

Tất cả cúi gằm mặt, im như thóc. Mãnh đã ăn xong thịt, nghếch mắt nhìn bọn họ chòng chọc.

Tiêu Trì Dã nói: “Bình thường chẳng phải thích bảo ta háo sắc đến mù mắt sao? Hôm nay ta làm thật cho xem, thu yêu bài của Đàm Đài Hổ, tiễn hắn ra cửa!”

Cấm quân đồng loạt kêu lên: “Tổng đốc bớt giận!”

Đàm Đài Hổ không chịu nhận sai, hắn run tay tháo yêu bài xuống, nói: “Tôi làm anh em với Tổng đốc một hồi, năm năm nay chịu ơn của Tổng đốc, mạng cũng chịu giao cho Tổng đốc dùng! Nhưng hôm nay tôi sai ở đâu? Tổng đốc vì sắc mà tổn thương lòng tôi, bãi chức tôi, được! Đàm Đài Hổ tôi nhận!”

Dứt lời hắn đặt cả yêu bài và mũ giáp xuống đất, dập đầu ba cái “bịch bịch bịch” với Tiêu Trì Dã rồi đứng dậy cởi áo giáp của mình ra, vừa cởi vừa nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

“Lấy sắc hầu người, ta xem ngươi sống được bao lâu! Thù của ông đây sau này khắc sẽ đòi đám trọc Biên Sa, nhưng ngươi cũng đừng hòng trốn thoát!”

Đàm Đài Hổ lau mắt, ôm quyền với bốn phía.

“Các anh em, sau này gặp lại!”

Hắn bước ra ngoài, thật sự đi mất.

===