Thương Tiến Tửu

Chương 39: Lang hổ



Nội đường đốt than, phòng nóng hầm hập.

Thần Dương đã quỳ gần nửa canh giờ, Tiêu Trì Dã ngồi trên ghế chủ xem binh thư, ngoài rèm các tướng lĩnh lớn nhỏ của cấm quân đều đang quỳ, trong ngoài tịnh một bầu yên tĩnh.

Có câu “Tướng chưa đủ uy, trước phải ra đòn lập uy [1]”. Năm năm trước Tiêu Trì Dã tiếp quản cấm quân, cho ngay một đòn phủ đầu để ra oai, chính là hòng đạt được quyền lực hiệu lệnh quần hùng tuyệt đối. Năm năm này hắn thưởng phạt phân minh, bạc phải phát cho cấm quân một đồng cũng không thiếu, không chỉ không thiếu, mà còn bù thêm rất nhiều. Hắn hào phóng với người bên dưới, vậy mà áo choàng của hắn vẫn là chiếc áo đại tẩu tặng ba năm trước.

Chuyến săn thu làm cấm quân nở mày nở mặt, tiếng tăm vượt cả tám đại doanh, nhất thời xán lạn vô song. Bọn họ đã phải nín nhịn quá lâu ở Khuất đô rồi, trước đây thấy tám đại doanh toàn phải giả vờ khép nép, giờ cũng dám ra ngoài diễu võ dương oai với tám đại doanh.

Đây không phải dấu hiệu tốt, đắc ý thì sẽ lơ là.

Tiêu Trì Dã cần một cơ hội để chấn chỉnh lại cấm quân, Đàm Đài Hổ ngày hôm nay chính là cơ hội ấy.

Thần Dương không dám ngẩng đầu, Tiêu Trì Dã gõ cái xuống bàn, hắn lập tức đứng dậy rót trà cho Tiêu Trì Dã. Trà rót xong, người lại về quỳ xuống.

Một đêm này Tiêu Trì Dã không hề nói chuyện, Thần Dương cứ thế quỳ trọn một đêm.

Rất nhiều lời không nói ra, lại khiến người ta day dứt hơn cả nói.

Sáng hôm sau Tiêu Trì Dã phải lên triều, sau khi ăn mặc chỉnh tề thì bảo Thần Dương: “Hôm nay không cần đi theo, nghỉ ngơi đi.”

Thần Dương đã quỳ tê cứng hai chân, chống đất dập đầu, khó nhọc cất tiếng: “Chủ tử…”

Hắn luôn gọi Tiêu Trì Dã là Tổng đốc, một tiếng này thực sự xúc động.

Quả nhiên Tiêu Trì Dã ngừng bước, nhưng không ngoảnh lại.

Thần Dương lại dập đầu một lần nữa: “Xin chủ tử trách phạt.”

Tiêu Trì Dã giơ tay tỏ ý cho người hầu ra ngoài, chờ đến khi trong nội đường không còn ai mới nghiêng người nhìn Thần Dương: “Nếu ngươi không sai thì sao phải phạt.”

“Thuộc hạ biết sai rồi.” Mồ hôi trên trán Thần Dương chảy vào mắt, hắn nói.

Tiêu Trì Dã im lặng một hồi, mới nói: “Mấy năm nay Triêu Huy đi theo đại ca chinh chiến biên thùy, quân chức càng ngày càng cao, chưa đến năm năm sẽ được thụ phong ban phủ. Các ngươi đều là những nam nhi tốt do cha lựa chọn, tại sao Triêu Huy hắn đạt được vinh quang như thế, còn Thần Dương ngươi thì lại muốn đi theo một đám lưu manh chờ chết.”

Môi Thần Dương đã trắng bệch: “Sao thuộc hạ dám nghĩ thế? Thế tử tự có điểm tốt của thế tử, nhưng chủ tử mới là trụ trời của tôi! Triêu Huy và tôi là anh em một nhà, có vinh cùng hưởng, có đau cùng chịu.”

“Tốt nhất là ngươi nên hiểu đạo lý ấy.” Tiêu Trì Dã nói, “Anh em bất hòa, gà nhà bôi mặt đá nhau, đều là do đã thối nát từ tận gốc rễ, chẳng cần người ngoài chạm vào, tự mình đã chết trước rồi. Ngươi đến Khuất đô theo ta, việc ở nhà đều do Triêu Huy lo liệu. Em gái hắn gả cho viên ngoại lang bộ Lễ, Tết nhất lễ lạt cũng là ngươi đóng góp thay nhà ngoại. Muốn kiến công lập nghiệp, khí phách có thể tranh đua, nhưng đạo nghĩa thì phải hiểu, nhiệt huyết can đảm mới là đấng nam nhi. Chuyện hôm qua, Triêu Huy không làm được, bởi vì hắn phải để ý đến thể diện của đại ca. Ngươi đã làm đến tận thủ lĩnh cận vệ cấm quân, vậy mà còn phải dựa vào mấy cái đó để làm người khác tín phục, chỉ vì muốn mua vui mà đến cả mặt mũi của chủ tử ngươi cũng có thể cho người khác giẫm lên. Đàm Đài Hổ xuất thân từ Trung Bác, ngươi biết, nhưng ngươi vẫn cắt hắn đi trực hôm qua, chính là để hắn xả giận. Sao thế Thần Dương, ngươi đi theo ta, đã đến mức phải dùng trò như vậy mới thu phục được lòng người à? Vì thỏa mãn nhất thời mà đến hủy hoại uy nghiêm của chủ tử ngươi cũng không ngại à.”

Thần Dương hối hận lắm rồi, cúi gằm mặt: “Tôi có lỗi với chủ tử—”

“Ngươi có lỗi với chính bản thân ngươi.” Tiêu Trì Dã bỗng lạnh lùng nói, “Suy nghĩ thấu đáo xong rồi lại tới thay ca, mấy hôm nay để Cốt Tân đi theo ta.”

Thần Dương ngơ ngẩn quỳ, ngẩng mặt nhìn Tiêu Trì Dã vén rèm ra ngoài.

***

Rốt cuộc đêm qua Thẩm Trạch Xuyên mới ngủ được một giấc, giờ đang đứng cạnh xe ngựa hà hơi nóng, nhìn con ưng gộc chao liệng trong tuyết.

Tiêu Trì Dã ra ngoài lên xe, Cốt Tân nhận roi ngựa, nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên không nhìn hắn, thấy rèm mở một nửa, Tiêu Trì Dã nháy mắt ra hiệu cho y.

Lưng Thẩm Trạch Xuyên tức thì như bị gai đâm, cấm quân lạnh cóng cả đêm trong viện đang nhìn y. Y cười một cái với Tiêu Trì Dã, rồi lên thật.

Cốt Tân đánh xe, xe chòng chành lăn bánh.

Tiêu Trì Dã đưa ấm sưởi cho Thẩm Trạch Xuyên, lúc Thẩm Trạch Xuyên nhận lấy, hắn lại áp mu bàn tay vào mu bàn tay Thẩm Trạch Xuyên.

“Lạnh thế.” Tiêu Trì Dã nói.

Thẩm Trạch Xuyên nâng ngón tay đẩy tay Tiêu Trì Dã ra, tựa vào thành xe ôm ấm sưởi.

Tiêu Trì Dã nói: “Trông không vui lắm nhỉ.”

Thẩm Trạch Xuyên sưởi tay, nói: “Vui chứ.” Y nhìn Tiêu Trì Dã, lại cười, “Nhị công tử ra mặt vì ta, ta vui lắm.”

Tiêu Trì Dã: “Nhị công tử chẳng vì ai hết nhé.”

“Nói thì nói thế,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “bây giờ uy lập rồi đấy, bao giờ thì đòi ân vậy? Thời gian ta làm cận vệ không còn bao lâu đâu, ngươi muốn dùng thì phải nhanh lên tí đi.”

Tiêu Trì Dã nhìn y, không lên tiếng.

Thẩm Trạch Xuyên hơi hếch cằm, đây là một tư thế từa tựa như đang thả lỏng, y thở một hơi, ngưng lại giây lát, rồi nói: “Về cai quản người, ta không bằng ngươi. Thẩm Lan Chu là một tấm bia tốt, đặt trước mặt vừa có thể phòng thân, lại vừa có thể chấn hổ, biết đâu lại còn có thể làm ấm giường. Một mũi tên trúng ba con chim như thế khó lắm chứ chẳng đùa, Tiêu nhị, ngươi lợi hại thật.”

Tiếng người huyên náo ngoài xe, không khí trong xe dần lắng đọng. Hai người chỉ cách nhau có vài phân, vậy mà ngỡ như cách cả một khoảng trời. Lúc xe tới nơi, Cốt Tân thức thời không lên tiếng quấy rầy.

Tay Thẩm Trạch Xuyên đã ấm, bèn đặt ấm sưởi lại xuống bàn, nói: “Nhưng tiếc quá.”

Tiêu Trì Dã hỏi: “Sao?”

“Ai cũng tưởng đêm nào ngươi cũng vui vẻ,” Thẩm Trạch Xuyên liếm đầu răng, y nói chậm rãi, “đâu biết Tiêu nhị ngươi lại là một Liễu Hạ Huệ vô cùng trách nhiệm, đừng bảo là cho ngươi thao, đến cả nước bọt còn chưa dính kia.”

Dứt lời vén rèm định xuống xe, nào ngờ Tiêu Trì Dã chợt bắt lấy đai lưng y.

“Đúng rồi đấy.” Tiêu Trì Dã cười như chơi, “Thèm đọ sức trên giường đến thế cơ à, ta chiều ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Mắt ác quá, ta không cần đâu.”

Rèm phất cái, người đã đi xuống.

Đầu ngón tay Tiêu Trì Dã trống không, chưa thỏa mãn mà phẩy phẩy tay.

***

Trải qua chuyện Đàm Đài Hổ, cấm quân bớt phô trương hẳn, tên nào tên nấy đều cụp đuôi làm người, khôi phục lại bộ dáng trước đợt săn thu. Thần Dương lại càng cẩn thận, không còn dám ngoảnh mặt làm ngơ mặc kệ người khác gây rối nữa. Hồi ở Ly Bắc hắn bị thương ở chân, mấy hôm sau Khuất đô rét đậm, ngày nào lúc trực cũng đau âm ỉ.

Một hôm nọ sau bữa tối, Tiêu Trì Dã vứt cho Thần Dương mấy lọ thuốc cao. Thần Dương về mở ra xem, vậy mà lại là thuốc quý Tiêu Ký Minh được đại sư Nhất Quy cho mấy năm trước. Hắn không dằn được cơn áy náy, làm việc càng thêm lưu tâm.

Đàm Đài Hổ về nhà, chưa nổi mấy hôm đã lâm vào khốn cảnh. Người nhà hắn đã chết hết, nhưng lại nhận nuôi ba đứa trẻ ở Trung Bác, chỉ dựa vào mỗi bổng lộc của hắn để ăn cơm. Hắn thì lại không kết hôn, trong nhà không có vợ lo toan, bạc tháng nào cũng tiêu sạch nhẵn, giờ gạo mì thiếu thốn, đã vậy còn sắp Tết đến nơi. Hắn là lính cũ ở Đăng châu, có anh em ở Khuất đô, có điều trước giờ toàn là hắn giúp đỡ người khác, giờ đến lượt mình thì lại chẳng có mặt mũi mà đi vay tiền, đành thắt lưng buộc bụng nuôi lũ trẻ, song rốt cuộc chẳng phải kế lâu dài.

Đàm Đài Hổ còn đang tính đến chuyện làm bảo kê, đi đòi nợ người khác thì Thần Dương đến nhà thăm.

“Sắp ăn Tết rồi,” Thần Dương đặt bạc xuống, nói, “Tổng đốc vẫn nhớ nhà ngươi có ba đứa trẻ.”

Đàm Đài Hổ quay mặt đi ngồi xuống ghế, nói: “Ta đã không còn làm việc ở cấm quân thì chẳng có cớ gì để nhận tiền của cấm quân cả.”

“Ta thấy ngươi đúng là con hổ thật.” Thần Dương nghiêm nghị, “Sao mà vẫn còn giận Tổng đốc chứ, hôm ấy nhiều người nhìn như thế mà ngươi cũng dám động tay, ngươi không để Tổng đốc vào mắt à? Tối kỵ nhất là quân kỷ không chặt, ngươi cũng làm đồng tri lâu như vậy rồi cơ mà, ngươi không hiểu sao?”

Đàm Đài Hổ nói: “Ta biết làm sao được nữa? Ta cứ nhìn Thẩm bát kia là lại nhớ cha mẹ!”

Thần Dương thở dài: “Kể cả thế thì ngươi cũng không nên mở mồm hạ nhục người ta, mắng lây cả Tổng đốc. Tính Tổng đốc thế nào, ngươi theo mấy năm rồi, sao vẫn cãi quyết liệt như thế chứ.”

Đàm Đài Hổ gãi đầu.

Thần Dương nói: “Cả ta cũng sai, biết thừa tính ngươi phổi bò mà lại không ngăn ngươi. Có sai thì nhận, có phạt thì chịu, đại trượng phu co được giãn được, đâu phải cứ phủi tay không làm nữa mới là anh hùng thực thụ?”

“Thế giờ sao? Ta giao yêu bài lại rồi còn đâu!” Đàm Đài Hổ nói tới đó thì vừa ấm ức, lại vừa chua xót, “ta đi theo Tổng đốc năm năm, bán mạng trong đợt săn thu, cấm quân khó khăn lắm mới ngóc đầu lên được, nhìn con hồ ly kia ra ra vào vào cả ngày, ta cũng sợ lắm chứ! Trông y như thế, ta thật sự lo Tổng đốc sẽ lỡ mất tiền đồ! Ta nóng ruột, ta hận y chết đi được! Đinh Đào bảo y không sai, đúng, cái đó nào ai không hiểu đâu? Nhưng nếu là người khác thì có chịu nổi không? Ta mất là mất cha mẹ anh em, chứ không phải một con chó ngoài đường!”

Thần Dương cũng im lặng.

Đàm Đài Hổ nặng nề giậm chân, lau mặt qua quýt, hán tử mặt sẹo cứ nhớ đến là lại muốn khóc, hắn nghẹn ngào: “Ghét một kẻ, thấy y lượn lờ ngay trước mặt là lòng đã không thoải mái rồi, huống hồ lại còn là thù như vậy? Năm Trung Bác binh bại, Thần Dương à, tất cả người còn sống đều cửa nát nhà tan, thoát chết trong chân tơ kẽ tóc! Ai thương chúng ta? Ngươi xem ba đứa trẻ nhà ta đi, chữ còn chưa rành bao nhiêu đã thành trẻ mồ côi, bới bùn mà sống dưới vó ngựa kỵ binh Biên Sa, bọn ta đều là mạng hèn.”

Thần Dương vỗ vỗ hắn, chờ hắn bình tĩnh lại một chút mới nói: “Nhưng giờ ngươi đã vào cấm quân thì Tổng đốc chính là trời. Hổ tử, năm năm trước Tổng đốc thanh trừng cấm quân, muốn tuyển quân hộ ngoại lai[1] các ngươi, bộ Binh không đồng ý, ngươi còn nhớ Tổng đốc đã nói gì không?”

1.

Vai Đàm Đài Hổ khẽ run lên.

Thần Dương nói: “Đến hôm nay ngươi vẫn còn làm lính, chẳng phải vì ngày ấy Tổng đốc nói ‘thù nhà chưa báo, nhục nước chưa tan’ sao. Một ngày nào đó cấm quân cũng sẽ phi ngựa xuất quan, đến lúc đó tự tay đâm địch, chẳng phải sung sướng hơn oán trách người khác hôm nay à? Sao chưa gì đã quên rồi!”

Đàm Đài Hổ nói: “Làm sao ta dám quên, một ngày ta cũng không quên, ta dâng mạng này cho Tổng đốc chính là vì một ngày như thế.”

“Thế không phải xong rồi sao.” Thần Dương đứng dậy, đẩy bạc về phía Đàm Đài Hổ, “Anh em ruột thịt không ôm thù qua đêm, Tổng đốc coi chúng ta là anh em, bạc này cũng là tiền riêng của Tổng đốc. Sang năm, ngươi về lại đội ban đầu, mang yêu bài tiểu kỳ, làm việc của ngươi cho tốt vào.”

Lòng Đàm Đài Hổ trăm mối cảm xúc, tiễn Thần Dương ra cửa.

Lúc về Thần Dương bắt gặp Thẩm Trạch Xuyên, hai người hành lễ dưới hành lang. Hắn vén rèm đi vào, Thẩm Trạch Xuyên biết việc đã thành.

Thẩm Trạch Xuyên hờ hững nhìn tuyết rơi.

Lang hổ như thế, thật có thể làm thành giả, giả cũng có thể làm thành thật, người ta căn bản không phân biệt nổi rốt cuộc dáng vẻ mà y phô ra là vui hay là giận, cũng chẳng phân biệt nổi rốt cuộc y là chân tình hay giả ý.

Chẳng bao lâu sau Thần Dương lại trở ra, hắn vén rèm gật đầu với Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Tổng đốc ở bên trong chờ ngươi dùng cơm cùng.”

Thẩm Trạch Xuyên quay lại, thấy Tiêu Trì Dã đang nhìn y.

===

[1]: Trích 《 Kỷ hiệu tân thư 》 Thích Kế Quang