Thương Tiến Tửu

Chương 41: Lan Chu



Áo bị vén cao, da thịt tuôn tràn tựa ánh trăng mang xúc cảm lạnh lẽo. Không có vuốt ve, chỉ có cắn xé. Bóng đêm đặc sệt đã hóa thành một vũng nước xuân, Tiêu Trì Dã vốc vũng nước ấy lên, hắn chật vật chống mình dậy từ tình triều, trong hơi thở dốc, nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Trạch Xuyên.

Đôi mắt ấy chẳng có một chút hơi ấm nào, thậm chí còn phản chiếu lại hành động hoang đường giờ phút này của hắn.

Một luồng khoái cảm như đao cắt trào lên trong Tiêu Trì Dã, hắn xoa nóng Thẩm Trạch Xuyên, khuấy động vũng nước ấy. Hắn ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên từ trong đám mây, đè nặng y, càn rỡ mà cắn liếm. Hắn cắn gáy Thẩm Trạch Xuyên, như đang ngậm một ngụm canh mê hồn.

Đêm ẩm ướt, chăn đệm thấm đẫm mồ hôi. Tay chân quấn quýt đảo điên trên giường, Tiêu Trì Dã dần tìm được niềm vui trong sự va chạm vội vàng, hắn tiến bộ rất nhanh, giao nộp vũ khí trong đám mây mềm, rồi lại cương lên trong chính đám mây mềm ấy. Hắn lặng lẽ chạm tới điểm yếu của Thẩm Trạch Xuyên, khiến cho Thẩm Trạch Xuyên phải khó nhọc nuốt, phần cổ không chút e dè phô bày trước mắt hắn.

Tiêu Trì Dã hôn chiếc cổ ấy, nâng hai đầu gối của Thẩm Trạch Xuyên lên. Hắn chẳng còn là ngụy quân tử ngồi yên không loạn nữa, hắn là phàm phu tục tử đánh thẳng Hoàng Long trong bóng tối. Hắn khiến Thẩm Trạch Xuyên không thể nhớ nổi hố tử thần Trà Thạch, cũng khiến Thẩm Trạch Xuyên không thể quên nổi sự giao hòa mãnh liệt này.

Bọn họ đều chẳng có một cọng rơm cứu mạng, đêm nay chỉ là sự phóng túng để giải thoát khỏi đau đớn, khoái cảm tựa ngọn lửa thiêu đốt. Thẩm Trạch Xuyên duỗi tay với lấy đầu giường, Tiêu Trì Dã kéo y lại, khóa vào lòng.

“Ngang ngược tiếp đi,” Tiêu Trì Dã thì thầm, “ngươi muốn ta điên, sao ngươi lại dám chạy? Không phải ngươi muốn xem ai tàn nhẫn hơn sao, ta không sợ đâu.”

Má Thẩm Trạch Xuyên cọ vào chăn, nhắm mắt thở dốc, vẻ thống khổ lẫn không chịu nổi trên gương mặt ấy đều là sự quyến rũ mê hồn.

Tại sao y lại mang dáng vẻ này?

Tiêu Trì Dã nắm cằm y, hôn y, không cho y thở dốc, không cho y nghỉ ngơi, trong khe hở trên phần eo tê dại, tưới đẫm y.

Thẩm Trạch Xuyên hãy còn đang run rẩy trong dư vị, Tiêu Trì Dã không dừng lại, lật người qua, lại tiến vào một lần nữa.

Gió lạnh rít triền miên ngoài cửa sổ, tiếng thở dốc đè nặng đan xen trong bóng tối. Tiêu Trì Dã chảy mồ hôi, một lần lại một lần hôn Thẩm Trạch Xuyên.

Hắn không muốn thua.

Nhưng hắn đã bị đánh bại rồi.

Tiêu Trì Dã đã ngủ.

Sự hung dữ và phẫn nộ của hắn đều tan ra trên mắt mày, biến thành một vẻ không vui có phần thô lỗ. Hắn nắm cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, làm cho bọn họ dường như kề sát nhau trong đêm đông, hóa nụ hôn tàn nhẫn thành chiếc lò bỏng rực.

Tuyết rơi suốt một đêm bên ngoài, như tơ liễu lả lướt, không có tiếng gió.

Trời vừa hửng sáng, Thẩm Trạch Xuyên rút tay ra. Ngón tay Tiêu Trì Dã đuổi theo tay y, khẽ giật trong chăn.

Thần Dương ở ngoài cửa thấy Thẩm Trạch Xuyên đi ra.

“Thao trường.” Thẩm Trạch Xuyên nói ngắn gọn.

Thần Dương gật đầu, toan đứng tránh đường thì thoáng thấy vết thương trên môi Thẩm Trạch Xuyên, hắn muốn nói lại thôi.

Thẩm Trạch Xuyên liếc hắn một cái, nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nói: “Mấy hôm nay lệnh tái cơ cấu của Cẩm y vệ sẽ xuống nhanh thôi, khoảng thời gian này, được chiếu cố rồi.”

Thần Dương nói: “Mấy hôm trước—”

“Chuyện đã qua không cần nhắc lại.” Không hiểu sao hôm nay Thẩm Trạch Xuyên hơi lạnh lùng, y nói, “Sau này mọi người đi lại trong Khuất đô, khó tránh khỏi chạm mặt nhau. Ta làm việc cẩn thận, cũng khuyên chư vị anh em cấm quân làm việc cẩn thận.”

Thần Dương gật đầu.

Thẩm Trạch Xuyên lại cười, y nói: “Cấm quân khó khăn lắm mới được ngày lành như bây giờ, có điều phong thủy luân lưu chuyển, tương lai không ai nói trước được.”

Dứt lời chẳng đợi Thần Dương đáp, y đã nhấc áo ra ngoài.

Đinh Đào phủi tuyết trên vai, chúc ngược người xuống, lơ lửng giữa không trung, ngậm bút nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Thẩm Trạch Xuyên.

Thần Dương thấy vậy thì hỏi: “Làm sao thế?”

Đinh Đào nói: “Huynh không cảm thấy hôm nay y hơi buồn à?”

Thần Dương ngoái lại thấy góc áo của Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Thế à, ta thấy ổn mà, vẫn còn cười đấy thôi.”

Đinh Đào móc cuốn sổ con trong ngực ra, cứ chúc ngược như thế khua mấy nét, thở dài: “Chắc tại đêm qua đánh nhau với Nhị công tử đấy, ta nghe thấy tiếng không nhỏ đâu.”

Thần Dương hơi xấu hổ, nhìn lên, nói: “Cốt Tân, ngươi không dạy nó ít sự đời đi à? Thằng nhóc này cũng mười sáu tuổi rồi, ở Ly Bắc là lấy vợ rồi đấy.”

Cốt Tân không đáp.

Thần Dương nói: “Có nghe không đấy?”

“Đang nhét bông!” Đinh Đào nhét cuốn sổ vào, bật ngược lên, rút một bên bông tai của Cốt Tân ra gào, “Tân ca! Thần Dương gọi huynh kìa!”

Cốt Tân giật mình, suýt nữa trượt luôn từ bên trên xuống. Hắn đẩy đầu Đinh Đào ra, nhăn nhó thò đầu, nói: “Làm sao?”

Thần Dương chỉ chỉ Đinh Đào: “Đuổi nó đi, bán lấy tiền mua rượu tháng này cho ngươi.”

Cốt Tân xách cổ Đinh Đào: “Bán hai thằng này cũng chả đủ.”

Bên trong truyền ra tiếng động, ba người đồng loạt im lặng. Một hồi lâu sau, Tiêu Trì Dã ra ngoài, hắn khoác áo, quét mắt một vòng, nhìn tới Đinh Đào.

“Mấy ngày nữa đại ca vào đô,” lúc nói môi Tiêu Trì Dã hơi đau, hắn nhấn thử đầu lưỡi rồi thôi luôn, “chuyện vặt vãnh thì đừng báo.”

Đinh Đào ra sức gật đầu như gà con mổ thóc.

Tiêu Trì Dã thoáng ngừng lại, rồi nói: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?”

Đinh Đào bối rối gãi đầu, hết nhìn Thần Dương đến nhìn Cốt Tân, cuối cùng lại nhìn Tiêu Trì Dã, nói: “Công tử, hôm nay tôi trực.”

Tiêu Trì Dã nói: “Người ta bảo ngươi theo dõi đâu?”

Đinh Đào nói: “Đi, đi mất rồi…”

Tiêu Trì Dã chẳng ừ hử gì, Thần Dương dắt ngựa tới, hắn xoay người lên ngựa, lúc ra tới cổng thì chỉ Đinh Đào: “Ném hắn đi.”

Đinh Đào còn chưa lên ngựa, nghe vậy chưa kịp phản ứng đã bị Thần Dương và Cốt Tân xách lên. Cậu chàng biến sắc, ghì chặt cuốn sổ của mình, nói: “Đừng mà, công tử, công tử! Dạo này tôi có mắc lỗi gì đâu—”

Người đã bị ném đi.

Thần Dương ném người xong rồi thì quay lại, nói: “Chủ tử, hôm nay sư phụ tới nơi.”

Tiêu Trì Dã không nói gì, đánh ngựa ra khỏi thành.

***

Thẩm Trạch Xuyên không đến thao trường núi Phong, mà đội tuyết quay về chùa Chiêu Tội.

Đã mấy ngày Kỷ Cương chưa gặp y, sau khi dẫn người vào bèn vội vàng đi mua gà nướng. Tề thái phó cũng đã lâu chưa gặp y, giờ đang cầm bút nheo mắt viết chữ, thấy y đi vào thì quẳng luôn cây bút đi, gọi: “Lan Chu!”

Thẩm Trạch Xuyên vén áo ngồi ngay ngắn đối diện Tề thái phó.

Tề thái phó nói: “Điều lệnh của Cẩm y vệ sắp xuống rồi, muốn đi đâu?”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ti xa giá[1], gần ngự tiền.”

1.

Tề thái phó gật đầu, nhìn thấy vết thương trên môi y, quay lại hỏi: “Dạo này bên ngoài có chuyện gì không?”

Thẩm Trạch Xuyên im lặng phút chốc, rồi nói: “Hoàng thượng bây giờ được Hải Lương Nghi hộ giá hộ tống, chỉ e gỗ mục cũng có thể thành rường cột. Ngày hôm đó con cứu Tiêu nhị, là bởi Hoàng thượng đăng cơ đã là chuyện đương nhiên, giết hắn ngược lại sẽ làm loạn thế cục.”

“Thế cục loạn không sao, sợ chính là lòng loạn.” Tề thái phó nhìn y, “Mấy hôm nay ở cạnh Tiêu nhị, có cái nhìn mới mẻ gì không?”

Thẩm Trạch Xuyên lau mực trên ngón tay, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Hắn sinh sau Tiêu Ký Minh, quá đáng tiếc. Có thể trấn áp được hắn cả đời này thì thôi, nhưng nếu không trấn áp được hắn.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tề thái phó, không nói nữa.

Nhưng Tề thái phó lại nói: “Lan Chu, con vẫn chưa hiểu.”

Thẩm Trạch Xuyên khẽ giật mình.

Tề thái phó đứng dậy, đi hai bước nhìn tuyết trong sân, rồi bỗng thở dài một tiếng: “Con đã giết Kỷ Lôi.”

Thẩm Trạch Xuyên ngừng lau.

Tề thái phó hiếm khi trầm mặc, ông nói: “Lan Chu, chúng ta bị nhốt ở đây, sống bằng thù hận, nhưng không thể để thù hận giết chết. Năm năm trước con không làm được chuyện tàn nhẫn như vậy, năm năm sau con đã tự mình làm vô cùng dứt khoát. Ta dạy con thi thư, nhưng không muốn con bị thù hận kiểm soát. Sát sinh khó thành người, lún quá sâu sẽ không quay lại được. Chưa trừ được tâm ma, con sẽ vĩnh viễn còn kẹt trong ác mộng. Kỷ Lôi đáng chết, một đao kết liễu cũng là chết. Hãy nhớ lại những ngày tháng ở Đoan châu, ta không muốn con bước đi trên con đường lạnh lẽo vô tình. Con nói Tiêu Trì Dã sinh sau Tiêu Ký Minh quá đáng tiếc, điều ta muốn nói với con lại ngược hoàn toàn.”

“Con thử nghĩ xem, giả như hôm nay Kỷ Mộ là thế tử Ly Bắc, hắn để con lại Khuất đô, ngoài vì bất đắc dĩ ra, chẳng lẽ không còn lý do nào khác sao?”

“Bảo kiếm phải mài giũa mới nên, Tiêu Trì Dã chính là kiếm, chính hắn còn chưa nhận ra, huynh trưởng kỳ vọng cao ở hắn suốt nhiều năm, Ly Bắc chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi hắn. Nếu hắn là đồ bỏ đi, nuông chiều hắn mới là cách để khiến hắn vui vẻ. Nhưng Tiêu Ký Minh không chỉ dẫn hắn xuất chinh, mà còn cho hắn cầm binh. Nếu đã không thể lui, giao ra em trai thật sự chỉ để làm khổ hắn thôi sao? Năm năm trước Tiêu Trì Dã ở Ly Bắc không hiểu cách thu mình, giờ hắn đã học được cách khắc chế ngạo ngược. Tất cả những lời truyền dạy đều có thể chỉ là phù phiếm, duy chỉ có tự mình lĩnh ngộ trong đau đớn mới là tuyệt chiêu. Tiêu Ký Minh là người anh tốt, điều không đáng tiếc nhất của Tiêu Trì Dã chính là sinh sau Tiêu Ký Minh. Lan Chu, tình nghĩa này vốn dĩ con phải hiểu nhất, giờ lại trở thành tình nghĩa mà con không hiểu nhất.”

Tề thái phó dừng lại một hồi, hơi buồn, ông lại nhìn Thẩm Trạch Xuyên, quỳ xuống, dùng bàn tay khô gầy chậm rãi vỗ về mái đầu thẩm Trạch Xuyên.

“Tiên sinh dạy con thi thư, cho con tự Lan Chu. Lan sinh nơi thềm ngọc hững hờ, thuyền vượt biển khổ chẳng bến neo, tấm lòng nạp trăm sông, tầm mắt phóng vạn trạch. Con là đứa trẻ ngoan, giết người cùng lắm chỉ là một cái gật đầu, hận khó từ, nhưng tâm lại không thể đổi. Lan Chu, Lan Chu à, chẳng phải còn có sư phụ và tiên sinh hay sao? Sao phải ép mình đến mức này. Năm năm nay sống không hạnh phúc, con có thể nói ra mà.”

Thẩm Trạch Xuyên ngẩn ngơ nhìn Tề thái phó.

“Hai mươi lăm năm trước, Thái tử điện hạ ra đi. Ngày nào ta cũng mong ngóng, đêm nào ta cũng oán hận, ta hận không thể đỡ nhát kiếm ấy cho người, hận không thể tự tay đâm chết kẻ thù. Ta chìm trong oán hận, biến thành thế này. Ta làm tiên sinh của con, ta,” Tề thái phó hơi nghẹn ngào, “ta muốn con báo thù thay ta, nhưng không thể bắt con biến thành thanh đao mà quên mất chính mình… Con là một con người, Lan Chu, đừng quên những ngày tháng tự do ở Đoan châu, tuy Kỷ Mộ chết rồi, nhưng không phải vì con mà chết, mà là vì trời định, mạng không thể hồi! Con ra khỏi hố tử thần Trà Thạch, không phải sống để chịu tội, mà là sống vì hắn, sống vì bốn vạn quân sĩ ấy! Con ngốc, Kỷ Cương cẩn thận như thế, sao vẫn để con vạ mình, oán sai người rồi!”

Thẩm Trạch Xuyên nhắm mắt.

Y nghe thấy tiếng Kỷ Mộ gọi, lại nhớ tới mùi hương của Tiêu Trì Dã. Giờ cuối cùng y đã hiểu, vì sao y lại mê mẩn mùi hương ấy. Đó là ánh mặt trời rực rỡ, là ánh sáng có thể kéo y khỏi hố tử thần Trà Thạch.

Dẫu chỉ trong giây lát, quên đi biển máu và mưa tên, quên đi lạnh lẽo và chết chóc. Y đã không còn nhớ nổi những ngày tháng ở Đoan châu nữa, xa quá, xa như ký ức từ kiếp trước vậy. Thậm chí y đã chẳng tài nào hình dung nổi vẻ mặt của Kỷ Mộ khi cười, y rơi vào ác mộng, không lúc nào ngừng tra tấn chính mình.

Kỷ Mộ chết rồi.

Tại sao người chết khi ấy lại không phải là y?

Sư phụ không trách chính là sự trách cứ lớn nhất, cảm giác tội lỗi là thứ dai dẳng cả đời này. Y không thể nói thật với Tề thái phó, rằng ngày này nối ngày khác, rốt cuộc y đã giết chết chính mình rồi.

Tiêu Trì Dã là ảnh ngược ở đầu bên kia, có tất thảy những thứ mà y không có. Y quan sát Tiêu Trì Dã, cố gắng vụng về bắt chước hắn, khiến mình cũng giống một con người. Y không thể nói với bất cứ ai, rằng Thẩm Trạch Xuyên sống trong cơ thể này là một kẻ giết người mang bộ mặt tàn nhẫn.

Y đã đứng bên bờ vực.

Thẩm Trạch Xuyên rũ mắt dưới lòng bàn tay Tề thái phó, như đứa trẻ con nghe lời dạy bảo. Y tiếp thu một cách thành kính, thế nhưng trong giây phút ấy, lại nhận ra mình chẳng thể khóc nổi nữa.

Cổ họng y khẽ động, cuối cùng mới cất tiếng trấn an: “Tiên sinh… nói phải.”

***

Ba ngày sau điều lệnh của Cẩm y vệ truyền xuống, điều chỉ huy thiêm sự cũ của tám đại doanh Hàn Thừa sang làm Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, người trong mười hai sở của Cẩm y vệ sắp xếp lại, Thẩm Trạch Xuyên từ sở thuần tượng chuyển sang ti xa giá, Cát Thanh Thanh từ bách hộ lên chức trấn phủ.

Yêu bài mới của Thẩm Trạch Xuyên có hai chữ “tùy giá”, ti xa giá là một chỗ tốt, gần hoàng đế, dễ lọt mắt thánh nhất.

Tiêu Trì Dã từ Tổng đốc cấm quân ban đầu, giờ kiêm luôn cả chức Đô chỉ huy tám đại doanh, đảm nhiệm đại quyền tuần phòng Khuất đô. Sau đêm đó, hắn đón Tả Thiên Thu xong rồi ở riết trên thao trường núi Phong, đến tận lúc Thẩm Trạch Xuyên dọn ra khỏi trạch viện của cấm quân, hai người cũng không hề gặp lại.

“Chủ tử,” Thần Dương chầu trực bên cạnh, thấp giọng bảo Tiêu Trì Dã, “lẽ ra ban đầu định xếp vào ti thuần mã, ai ngờ điều lệnh truyền xuống lại thành ti xa giá.”

Tiêu Trì Dã giải chiếc cửu liên hoàn[2], động tác trên tay hơi chậm lại, nói: “Vậy là người ta không thích đấy.”

2.

Thần Dương nói: “Nhưng y đến ngự tiền, chẳng phải càng dễ mất mạng hơn sao? Lần trước chính Hải các lão đã cật lực khuyên tiên đế giết y mà.”

“Đòi nợ trên đao, y có thèm đếm xỉa đến pháp luật đâu.” Tiêu Trì Dã ném chiếc cửu liên hoàn đi, nói, “Kỷ Lôi chết rồi, Hàn Thừa là người của tám đại doanh bù vào, Cẩm y vệ bây giờ chính là đất vô chủ, giờ y đi lên, ngươi nghĩ y muốn làm gì?”

Thần Dương trầm tư chốc lát, nói: “Nếu y làm được…”

“Nếu y làm được,” Tiêu Trì Dã nhìn về phía thao trường, “thì sẽ có nanh vuốt.”

Thần Dương không lên tiếng bừa.

Thoáng sau, Tiêu Trì Dã nói: “Cẩm y vệ là thiên hạ của người Kỷ gia, y có Kỷ Cương hậu thuẫn, lại còn có tình xưa nghĩa cũ, muốn đi lên quả thực dễ như trở bàn tay. Tuy chúng ta không gài người vào được, nhưng vẫn có thể chèn ép cơ hội của y. Thăng quan phát tài dầu gì cũng cần cái cớ, ngự tiền mà không gặp gì bất trắc, y cũng chỉ có thể bị đè chết dí thôi. Cấm quân đã có trọng trách tuần phòng, việc gì phải phiền đến Cẩm y vệ nữa?”

Thần Dương nói: “Thuộc hạ hiểu rồi.”

Tiêu Trì Dã uống hớp nước, lại trầm ngâm một lúc nữa mới nói: “Chọn một chỗ kín đáo, chuẩn bị tiệc. Ta với y đánh thì đánh, cơm vẫn phải mời.”

Hắn mím chỗ bị cắn.

“… Dù gì cũng coi như sư huynh đệ đồng môn.”

===