Thương Tiến Tửu

Chương 42: Mai đỏ



Tiệc của Tiêu Trì Dã diễn ra trước yến tiệc bách quan, Thần Dương đi đưa thiệp mời, người tới nhận lại là Cát Thanh Thanh.

“Lan Chu dạo này làm việc ở ngự tiền nên không rảnh, để ta nhận thay y.” Cát Thanh Thanh nhận thiệp, tán gẫu vài câu với Thần Dương rồi mới nói, “Cấm quân bây giờ rạng rỡ vô song, Thần phó tướng cũng bận nhỉ?”

“Tổng đốc ngày nào cũng đau đầu với công văn, bọn ta đi theo hầu hạ, không có chuyện bận hay không.” Thần Dương uống trà, nói, “Cát huynh lần này gặp phúc trong họa, thăng lên trấn phủ, tiền đồ vô lượng, đấy mới là rạng rỡ thật sự.”

Hai người vờ khách sáo với nhau, câu nào câu nấy đều hết sức hòa nhã, cố gắng không khó chịu ra mặt. Dạo này Cẩm y vệ với cấm quân hay va chạm, có chút xích mích, đúng là lúc đang gây nhau như chó với mèo.

Uống hết một chén trà, Thần Dương mới đứng dậy cáo từ. Cát Thanh Thanh tiễn người ra cửa, Thẩm Trạch Xuyên bên trong vén rèm đi ra.

“Thiệp tới không đúng lúc quá,” Cát Thanh Thanh đưa thiệp cho y, “phải đi thật à?”

“Sao lại không.” Thẩm Trạch Xuyên mở thiệp ra, thấy nét chữ cứng cáp phóng khoáng của Tiêu Trì Dã.

“Dạo này Tiêu nhị đã bắt đầu chèn ép Cẩm y vệ, nhiệm vụ của chúng ta bị cấm quân ngáng chân từng cái một, hắn lại được ân sủng của thánh, giờ mà muốn làm gì…” Cát Thanh Thanh dần im lặng.

“Việc hắn muốn làm lại chẳng rõ quá.” Thẩm Trạch Xuyên đóng thiệp lại, “Hắn muốn đè đầu Cẩm y vệ, biến Khuất đô thành bầu trời dưới tay hắn, khiến Hoàng thượng chỉ có thế dựa vào cấm quân của hắn. Khỏi đoán cũng biết, hắn vẫn còn muốn đá Cẩm y vệ mấy phát nữa cơ.”

“Đúng là thế, giờ dẫn Kỷ thúc đi dự tiệc thì mạo hiểm quá.” Cát Thanh Thanh nói.

Thẩm Trạch Xuyên tiện tay vứt thiệp lên bàn: “Chuyện liên quan đến Tả Thiên Thu, hắn sẽ không mưu tính gì đâu.”

Cát Thanh Thanh vẫn chưa yên tâm.

Vết thương trên môi Thẩm Trạch Xuyên đã lành, y khoác thêm áo choàng, nói: “Ta ra ngoài một lát.”

Thẩm Trạch Xuyên đội tuyết đi ra, hôm nay tuyết không lớn, nhưng gió lại mạnh. Y đến phố Đông Long, chui vào lầu Ngẫu Hoa ở đối diện phường Hương Vân.

Dạo này Hề Hồng Hiên sáng tác mấy bài từ, phổ nhạc cho các chị em phố Đông Long hát, ai ngờ lại được nhiều người thích. Hay nhất chính là, hắn đào rỗng phía dưới của lầu Ngẫu Hoa rồi chuyển mấy ang đồng rỗng vào, bên trên chỉ đặt một lớp ván gỗ, xong lại mua mấy người mới từ Quyết Tây, sau khi huấn luyện nhiều ngày thì cho buộc chuông vào mắt cá chân, đeo guốc gỗ nhảy múa trên đài, tiếng chuông phản vào trong ang rất tuyệt diệu vui tai.

Lúc bấy giờ trên đài hẵng đang hát bài từ của hắn, hắn cầm cây quạt, nằm trên ghế mây ở lầu ba nhắm mắt nghe. Nha hoàn chỉ đi tất, lúc giẫm lên thảm không gây tiếng động, quỳ gối bên ngoài rèm châu, nhẹ nhàng thông báo: “Nhị gia, khách tới.”

Hề Hồng Hiên không mở mắt, đóng quạt lại.

Nha hoàn lập tức đứng dậy, vén rèm cho Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên đi vào, thấy bên chân Hề Hồng Hiên có một cô nương đang quỳ xoa bóp chân cho hắn.

“Mời Thẩm công tử ngồi.” Hề Hồng Hiên còn đang vỗ phách nhè nhẹ, chỉ chuyên tâm vào bài hát.

Cô gái nhỏ lê đầu gối tới định cởi giày cho Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên giơ tay ngăn lại, ngồi xuống ghế.

Hề Hồng Hiên đợi hát xong mới ngồi dậy, vừa uống trà vừa dùng quạt chỉ cô nương, nói: “Người mới đấy, không bẩn đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên không nhìn.

Hề Hồng Hiên lại cười, nhìn y, nói: “Đừng bảo là ngươi theo Tiêu nhị thật rồi đấy nhé? Sao, còn muốn giữ mình như ngọc vì hắn à?”

Tóc mai Thẩm Trạch Xuyên đen như mực, trong gian phòng ấm áp này, mắt mày nhợt nhạt lại càng tôn lên, thực sự có chút thoát tục. Y nói: “Đã gọi ta tới thì đừng nói nhảm.”

Hề Hồng Hiên mở quạt ra, thân hình đồ sộ ních chật chiếc ghế mây, hắn nói: “Chúng ta là huynh đệ, trông ngươi khổ sở bên Tiêu nhị như thế, hôm nay chính là để ngươi được đã đời giải tỏa mà. Để mà nói khổ thân ấy, thì vẫn là Thẩm Lan Chu ngươi khổ thân. Trước bị Tiêu nhị đạp cho một phát mà bệnh luôn, giờ lại phải giả vờ thân quen với hắn, hắn đúng là khắc tinh của ngươi.”

“Đúng rồi,” Thẩm Trạch Xuyên cũng chẳng kiêng dè, như thể bất đắc dĩ thật, “hắn khốn nạn như thế đó.”

“Cơ mà ta thấy hắn không định cho Cẩm y vệ đường sống đâu,” Hề Hồng Hiên nói, “Lan Chu, nằm chung gối mà cũng không thủ thỉ được gì vào tai à.”

“Ngươi là kẻ si tình.” Thẩm Trạch Xuyên nhận khăn ấm lau tay từ cô nương, đảo mắt cười lên, vẻ lạnh nhạt lúc vào cửa tan biến tức thì, vô thức hóa thành nét mặt quen thuộc của y, “Mấy năm trời vẫn nhớ thương chị dâu mình như ngày nào, ngủ một lần là đau đáu khôn nguôi, yêu hỏng cả người. Nhưng ta với Tiêu nhị chẳng qua chỉ là duyên tình chớp nhoáng, sao gọi là yêu được?”

“Vậy ra,” Hề Hồng Hiên cầm đũa, “các ngươi chỉ là chơi đùa thôi hử?”

“Chơi cũng phải chú ý.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Mọi người lên giường một lần, đó là vì nhu cầu, sung sướng xong rồi, ngày nào cũng mong nhớ thì chẳng phải không thuần túy sao?”

Hề Hồng Hiên vỗ tay cười phá lên: “Được! Lan Chu giỏi lắm, ta chỉ sợ ngươi bị hắn nắm thóp mà quên mất chúng ta mới là huynh đệ cọc chèo chứ. Nào nào nào, ăn thử món này đi, rau dại chuyển gấp từ Cầm châu đấy, cái của này đến phòng ngự thiện[1] cũng không có đâu.”

1.

Hai người gắp đồ ăn.

Hề Hồng Hiên nói: “Tiêu nhị ấy à, là một tên tàn nhẫn. Hồi trước thì không để ý, để hắn lộ mũi nhọn ở đợt săn thu, giờ chả giấu nổi nữa nên hắn cũng tác oai tác quái luôn. Hắn đảm nhiệm quân vụ của tám đại doanh, thế mà lại giao hết chức vụ quan trọng cho thân tín, tám đại gia tộc ai cũng thất thế, còn hắn thì trưng mặt làm việc không lọt một giọt nước, thành thử chẳng ai bắt thóp được, ngươi bảo có tức hay không, có chán hay không cơ chứ?”

Thẩm Trạch Xuyên thấy trên bàn có đĩa dưa chuột xắt sợi, y không hề động vào, nói: “Tiêu nhị đập nồi dìm thuyền ở trường săn Nam Lâm, chính là cược Hoàng thượng có thể vì tình mà thả hắn đi, có điều hy vọng ấy quả đúng là công dã tràng, hắn cũng chỉ còn nước đảm bảo mình nắm được binh quyền thực sự ở Khuất đô thôi. Cấm quân so với tám đại doanh như đom đóm so với ánh trăng, tuy dùng được nhưng không hữu dụng bằng. Giờ hắn khó khăn lắm mới chiếm được thế thượng phong, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

“Trước đây trong hai mươi tư nha môn còn có Phan Như Quý, Đông xưởng kiểu gì cũng có thể áp chế nhuệ khí của hắn, nhưng giờ Phan Như Quý chết rồi, Đông xưởng cũng suy thoái theo. Nực cười, Khuất đô này lớn như thế, vậy mà chẳng ai có thể vượt Tiêu Sách An hắn!” Hề Hồng Hiên ăn một miếng, lại nói, “đến ta dạo này cũng chẳng được sủng ái thế, Hoàng thượng giờ nghe lời Hải Lương Nghi, quyết tâm làm minh quân thịnh trị rồi, không chịu đi chơi cùng ta nữa.”

Thẩm Trạch Xuyên đã ăn xong, không nhanh không chậm nói: “Một người, sống hơn hai mươi năm, tính tình đã sớm định, nếu chỉ vì mấy câu nói mà đã có thể tu tâm sửa tính thì trên đời này chẳng còn việc gì khó nữa.”

Hề Hồng Hiên ngưng đũa, nói: “Ý ngươi là…”

“Hải Lương Nghi là quân tử trong quân tử,” Thẩm Trạch Xuyên đặt đũa xuống, “là nước trong thấu đáy, ông ta gặp đương kim thánh thượng cũng như nước gần dầu sôi, chẳng chóng thì chầy rồi sẽ nổ. Tiết Tu Trác đã tới tận vị trí này rồi, sao còn không muốn tiến thêm bước nữa? Nội các ấy à, hắn đâu phải không đủ tư cách, bây giờ triều đình chính đang thiếu nhân tài mà.”

Hề Hồng Hiên trầm tư.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Giờ giặc ngoài trước mắt, sao tám đại gia tộc còn có thể chia rẽ mạnh ai nấy làm? Ngươi đã làm chủ Hề gia, vẫn bảo phong thủy luân lưu chuyển, cơ hội đã ngay trong tầm tay, ngươi còn muốn buông sao?”

Hề Hồng Hiên cũng đặt đũa xuống, hắn lấy khăn lau mồ hôi, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi muốn ta liên minh với tám đại gia tộc, cùng nhau đối phó với Tiêu nhị?”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tiêu nhị chỉ là một trong số đó thôi, giờ văn thần được sủng tín nên Thái học cũng được hưởng vinh, chẳng mấy năm sau, thứ tử hàn môn sẽ ồ ạt nhập sĩ, đến lúc đó các quý tử bê tha đổ đốn của tám đại gia tộc sẽ phải làm sao đây? Nếu hàn môn đắc thế, tân quý quật khởi, Nhị thiếu, tám đại gia tộc sẽ không còn là ‘tám’ đại gia tộc nữa.”

Hề Hồng Hiên nói: “Kể cả thế… cũng khó lắm. Chưa bàn chuyện khác, Diêu Ôn Ngọc tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu, y là học trò thân truyền của Hải Lương Nghi, mấy năm nay du học khắp đại giang Nam Bắc, tài tử hiền sĩ kết giao cùng nhiều vô số kể, y chắc chắn sẽ không liên minh cùng chúng ta đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên cười: “Tám đại gia tộc chỉ bảo là tám đại gia tộc thôi, đâu nhất thiết phải là tám đại gia tộc này. Diêu gia không được thì đổi thành người khác là xong.”

Hề Hồng Hiên không ăn nữa, hắn đẩy ghế ra, đi tới đi lui trong phòng, một hồi lâu sau mới quay sang Thẩm Trạch Xuyên: “Nhưng ngươi có cách nào ngăn Tiêu nhị hành động không? Hắn phải hộ giá Hoàng thượng, tất sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu chỉ có mình hắn thì ta cũng chẳng sợ đâu, nhưng mà đằng sau hắn còn có thiết kỵ Ly Bắc, có Tiêu Ký Minh, Tiêu Sách An vừa không đụng vô được, lại vừa không thể làm bị thương, quá khó đối phó!”

“Tiêu Ký Minh lợi hại, nhưng uy phong của hắn là ở biên thùy.” Thẩm Trạch Xuyên chống cằm, con ngươi khuất trong bóng tối, y cho Hề Hồng Hiên mồi lửa cuối cùng, “Khuất đô là địa bàn của các ngươi, vẫn bảo rồng mạnh không áp được rắn độc, muốn Tiêu nhị thân mình lo không nổi, không thiếu cách.”

Hề Hồng Hiên trầm ngâm, không hề nhận ra Thẩm Trạch Xuyên bảo “các ngươi” chứ không phải “chúng ta”. Hắn hỏi: “Cách gì?”

Thẩm Trạch Xuyên lặng lẽ cười, y nói: “Quyền lực của Tiêu nhị hoàn toàn lệ thuộc vào sự tín nhiệm của Hoàng thượng. Bọn họ làm huynh đệ nhiều năm, biết bao tháng ngày rượu chè sung sướng như thế, lại còn có ơn cứu mạng, cho nên tạm thời đúng là không có cách thật. Nhưng tình nghĩa ấy à, cũng chỉ như sương thu trên cành mà thôi, ra nắng là tan ngay.”

Hề Hồng Hiên nhìn Thẩm Trạch Xuyên, lại nhớ tới Kỷ Lôi trong đêm mưa, sơn hào vừa nuốt xuống ban nãy trào lên trong dạ dày. Hắn ráng không để lộ ra, bèn cười: “Nếu ngươi đã có kế thì nói đi.”

Sau khi Thẩm Trạch Xuyên rời đi, Hề Hồng Hiên lại nằm xuống ghế, sai người dọn bàn. Hắn chật vật trở mình, phải có người đỡ hộ, lúc đó chẳng hiểu sao bỗng thấy bí bức, bèn bảo người mở cửa sổ ra.

Tiết Tu Trác đi ra từ gian bên cạnh, Hề Hồng Hiên thở dài: “Ngươi nghe hết rồi đúng không? May mà y là con của Thẩm Vệ chứ, nếu y mà đắc thế, chỉ sợ còn khó đối phó hơn cả Tiêu nhị.”

“Dùng người phải dùng đúng cách.” Tiết Tu Trác rót trà, “Trên đời này không ai vô dục vô cầu cả, Thẩm Lan Chu cũng có nhược điểm, chỉ cần nắm được, chó dữ đến mấy cũng không đáng sợ.”

“Cơ mà tìm không ra đó.” Hề Hồng Hiên gõ quạt vào trán, “Ta thấy y với Tiêu nhị cũng lạnh lùng, rõ là xuống giường một cái là trở mặt không quen luôn. Yêu nghiệt như thế, làm nhục y, tâng bốc y, tất cả đều vô ích, đến ngươi còn không uy hiếp nổi y.”

Tiết Tu Trác nuốt trà, cũng cười, dáng vẻ nhã nhặn: “Vội làm gì? Cứ làm theo y nói đi, được hay không thì đều là họa của Tiêu nhị. Đến thời điểm y khắc sẽ lộ mục đích thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên xuống lầu, nhưng lại không rời đi ngay. Tú bà đón y, chỉ biết y là khách quý của Hề Hồng Hiên, bèn nịnh: “Gia xem gì thế? Nếu xem thì không bằng tự mình thử đi.”

Thẩm Trạch Xuyên quan sát các chị em ăn bận lộng lẫy, rồi hỏi: “Có tiểu quan không?”

Tú bà quay lại, nói với người đằng sau: “Đưa gia lên lầu, gọi mấy đứa sạch sẽ mặt non đến hầu hạ.”

Thẩm Trạch Xuyên ngồi trong phòng một lát thì ba tiểu quan tiến vào. Y quét mắt một cái, thu được hết thảy.

Tú bà rất thức thời, biết chọn ngoại hình thì xới tung cả lầu này lên cũng chẳng tìm được người đẹp hơn Thẩm Trạch Xuyên, bởi vậy chuyển hướng, chọn toàn những thiếu niên thanh tú.

Tiểu quan toan cởi giày cho Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên khẽ dịch chân, bọn họ ngay tức thì quỳ xuống không dám nhúc nhích.

Thẩm Trạch Xuyên liếc ra ngoài cửa sổ, giây lát sau nói: “Cởi đồ ra.”

Ba người ngoan ngoãn cởi đồ, cởi được một nửa rồi, Thẩm Trạch Xuyên nhìn bờ vai trắng nõn kia, lòng vẫn lặng như nước. Y lại nhìn tay bọn họ, ai cũng như con gái, chưa từng dính nước xuân.

Bọn họ chẳng ai có vết chai, cũng chẳng ai đeo nhẫn ban chỉ.

Thẩm Trạch Xuyên nén tiếng thở dài đứng dậy, đến cả chào cũng lười, đẩy cửa đi mất, để lại ba tiểu quan ngơ ngác nhìn nhau.

Đinh Đào đi theo Thẩm Trạch Xuyên, thấy y cuối cùng cũng ra khỏi lầu Ngẫu Hoa, bèn hí hoáy viết vào cuốn sổ quăn queo. Lúc cậu viết xong đã thấy Thẩm Trạch Xuyên hòa vào dòng người. Đinh Đào không dám chủ quan, bèn vội vàng đuổi theo, giữ khoảng cách không xa không gần.

Thẩm Trạch Xuyên đi không nhanh, vậy mà chưa chi đã biến đâu mất tiêu.

Đinh Đào “Ây” một tiếng, guồng bước chân, tự dưng bị một hán tử cao lớn đội nón lá chặn đường. Cậu vừa va vào đã biết đối phương có công phu!

Xung quanh đông người, Đinh Đào không muốn đả thương người khác nên mới nhịn không ra tay, có điều làm mất dấu Thẩm Trạch Xuyên rồi. Cậu vung quyền, song lại phát hiện ra cảm giác quen thuộc trên người hán tử cường tráng kia.

Trời sẩm tối, tuyết cũng lớn.

Hán tử cường tráng giữ nón lá đi một đoạn, quay người, nhưng lại bước vào một con ngõ cụt.

Thẩm Trạch Xuyên đứng sau hắn, liếc hắn một cái, nói: “Đi theo ta nửa tháng rồi, có chuyện gì?”

Hán tử cường tráng đè thấp nón, nhưng lại bật cười: “Nhạy đấy, phát hiện ra sớm thế à?”

“Công phu giấu hơi thở của ngươi rất lợi hại,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “không phải cũng dạy ta ít mánh sao? Vừa ra ngục đã biến mất tăm, để bọn họ đuổi ra tận Khuất đô, ngươi cũng tốn công không ít.”

Hán tử nhấc nón lên, để lộ ra gương mặt lún phún râu. Kiều Thiên Nhai thổi tóc mái trên trán, nói: “Dẫn ta vào quán rượu cũng được mà, sao cứ phải đứng đây nói chuyện thế?”

“Thỏ khó bắt.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn một lát, nói, “Ta nên gọi ngươi là Kiều Thiên Nhai, hay nên gọi ngươi là Tùng Nguyệt đây.”

“Tùy ngươi.” Kiều Thiên Nhai nói, “Gọi Kiều Thiên Nhai, chúng ta có chút giao tình, gọi Tùng Nguyệt, ngươi chính là chủ tử của ta.”

“Bản lĩnh của đồng tri đại nhân đâu có nhỏ, cớ sao lại nghe lời tiên sinh ta thế.” Thẩm Trạch Xuyên hỏi.

“Hết cách,” Kiều Thiên Nhai cười tự giễu, “ta nợ thái phó một cái mạng, nửa đời còn lại phải làm trâu làm ngựa mà trả thôi.”

“Đêm đó ở trường săn thuận lợi,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “thì ra là được ngươi giúp.”

“Ta đi theo ngươi, chính là vì mắt nhìn của ngươi.” Kiều Thiên Nhai nói, “Đêm đó ngươi vốn định giết Sở vương, nhưng không ngờ Tiêu nhị lại dám chơi như vậy, nhét người vào ngay trước mặt Cẩm y vệ, xoay vần cả đám. May mà đầu óc ngươi nhanh nhạy, thế mà còn có thể thuận đà kéo Tiêu nhị theo được.”

“Có mỗi cái tài đấy thôi.” Thẩm Trạch Xuyên nói.

Kiều Thiên Nhai phủi tuyết trên vai, nói: “Về sau đi theo ngươi rồi, chủ tử, mai mốt có thịt ăn thì đừng quên cho ta húp miếng canh nhé, ta dễ nuôi hơn đám cận vệ của Tiêu nhị nhiều.”

“Đinh Đào còn nhỏ,” Thẩm Trạch Xuyên tiện tay vứt túi tiền cho hắn, “Thần Dương với Cốt Tân mới là cục xương cứng.”

Kiều Thiên Nhai bắt lấy tiền, nói: “Ngươi đã mò hết gốc gác Tiêu nhị rồi, thế mà người ta hẵng còn đang nhớ ân cứu mạng của ngươi đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười: “Ngươi muốn đi theo hắn.”

“Ta là thị vệ lòng trung như một,” Kiều Thiên Nhai giơ tay lên một cách vô tội, “Tiêu nhị hắn nếu chịu bỏ ngàn vàng mua ta, đương nhiên ta sẵn sàng vượt nước sôi lửa bỏng vì hắn rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Chỉ tiếc bên cạnh hắn chật hết rồi, làm gì còn chỗ cho ngươi đâu.”

“Tiểu chủ tử của ta ơi,” Kiều Thiên Nhai nghiêng đầu nheo một con mắt, nói, “độc mồm quá đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên tỏ vẻ quá khen.

“Nhưng lời này,” Kiều Thiên Nhai nhe răng cười, “dùng được cho cả hai ta mà nhỉ.”

***

Tám ngày sau, Thẩm Trạch Xuyên và Kỷ Cương tới như đã hẹn.

Đinh Đào hiển nhiên đã báo cáo lại, Cốt Tân hôm nay không uống rượu, đứng chầu trực ngoài cửa, nhìn thấy Kiều Thiên Nhai đi sau Thẩm Trạch Xuyên ở đằng xa.

Đinh Đào lập tức kiễng chân xì xầm: “Tân ca, hắn đấy, chính là hắn!”

Thẩm Trạch Xuyên và Kỷ Cương được Thần Dương dẫn vào cửa, Kiều Thiên Nhai đương nhiên phải đứng bên ngoài. Nhưng hắn lại chẳng tự giác, chân bước vào bị Cốt Tân chặn lại.

“Nghe nói huynh đệ mấy hôm trước chặn đường thằng nhóc này,” Cốt Tân sắc mắt nhìn chiếc nón trúc, “bắt nạt trẻ con thì anh hùng cái gì.”

Đinh Đào hùng hồn hứ một tiếng, nói theo: “Anh hùng cái gì!”

Kiều Thiên Nhai cười phá lên, đưa tay cởi nón, giọng điệu cợt nhả: “Đêm nay đến ăn cơm cơ mà? Sao lại muốn đánh nhau thế! Ta mới gặp cậu bạn nhỏ này lần đầu thôi, người anh em, có nhầm không đấy?”

Đinh Đào “A” một tiếng, hậm hực: “Sao ngươi có thể nói thế? Ta không nhìn nhầm người!”

Cốt Tân ngăn Đinh Đào lại, đối mặt với Kiều Thiên Nhai.

Hai nam nhân vóc người tầm tầm nhau mặt đối mặt, tưởng như sắp lao vào quần một trận đến nơi.

Cốt Tân nói: “Hôm nay không phù hợp, chúng ta hẹn ngày khác.”

“Không rảnh nhé,” Kiều Thiên Nhai giật giật tóc trên trán, nở nụ cười khiêu khích với Cốt Tân, “dù gì chủ tử của ta cũng chỉ có mình ta thôi, còn đâu thời gian mà dẫn cu em đi chơi được?”

Cốt Tân lạnh lùng nhổ toẹt cái, nói: “Đưa tên đây, sau này còn nhiều cơ hội gặp.”

“Kẻ hèn Kiều Nguyệt Nguyệt,” Kiều Thiên Nhai chắp hai ngón tay, khỏ nhẹ xuống trán Đinh Đào, “hay còn gọi là tiểu Tùng Tùng.”

Thần Dương dẫn Thẩm Trạch Xuyên và Kỷ Cương vào trong, đình viện này sâu, đi qua dãy hành lang trùng lặp, lại xuyên qua một cửa động là thấy mai đỏ đầy sân, trang nhã vô cùng.

Tiêu Trì Dã đứng chờ dưới tán cây, lúc Thẩm Trạch Xuyên bước vào, ngay tức thì nhìn thẳng vào mắt y, cảm giác tinh tế ấy còn chưa kịp lan ra, cả hai đã đồng thời dời mắt.

Tiêu Trì Dã đón Kỷ Cương, cười nói: “Sư thúc đội tuyết tới, con lại không tiếp đón từ xa. Rượu và đồ ăn đã chuẩn bị, sư phụ chờ bên trong lâu rồi.”

Kỷ Cương nhìn Tiêu Trì Dã, ngăn hắn hành lễ, nói: “Sư phụ ngươi rời Kỷ gia hơn hai mươi năm rồi, giờ ngươi cũng đã thành một phái riêng, chúng ta không phải đồng môn, không cần đa lễ.”

Tiêu Trì Dã nói: “Từ cùng một mạch tức chính là đồng môn. Giờ con có thể pha trộn bách gia, cũng là nhờ gốc gác Kỷ gia quyền. Con đã ngưỡng mộ đại danh của sư thúc từ lâu, lễ này kiểu gì cũng phải hành.”

Tiêu Trì Dã bái lễ rồi dẫn Kỷ Cương vào trong, còn không quên nghiêng đầu nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Lan Chu và ta cũng lâu chưa gặp rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên bước vào cửa, cười: “Sư huynh bây giờ quyền cao chức trọng, chắc là bận lắm.”

“Chúng ta là đồng môn mà,” Tiêu Trì Dã nói không nặng không nhẹ, “ta bận đến mấy cũng phải để dành thời gian cho ngươi chứ.”

“Sao có thể vì ta mà trì hoãn chính sự được.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Độ này ta rỗi việc, thế đã là được sư huynh chiếu cố rồi.”

“Khỏi nhắc,” Tiêu Trì Dã vén rèm lên, “nếu ngươi muốn bận thì cứ tới tìm ta, lúc nào ta cũng dọn sẵn giường chờ.”

Vừa nghe đến chữ “giường” là cái gáy của Thẩm Trạch Xuyên nhói lên, chỗ bị cắn dường như vẫn còn nóng rực, nóng đến mức nụ cười của y nhạt thếch.

Tả Thiên Thu mặc áo bào tay rộng cổ chéo, tóc bạc búi lên, không giống văn nhân nhã sĩ, mà cũng không giống tướng quân uy danh. Rõ ràng ông lớn hơn Kỷ Cương mấy tuổi, thế mà lại trông trẻ hơn Kỷ Cương. Nếu nhất định phải miêu tả, thì ông mang theo một chút tiên khí, giang hồ đồn ông đã đi tu rồi, e chẳng phải vô căn cứ.

Tả Thiên Thu quay lại, thấy Kỷ Cương.

Hôm nay Kỷ Cương mặc đồ vải tập võ gọn gàng, bên ngoài khoác chiếc áo thô dày, mặt bị hủy dung, đứng đó nhìn ông, trong chớp mắt quá khứ tràn về, tiếng cười nói của chàng thiếu niên vẳng ngay bên tai, người trước mặt lại đã bạc cả đầu.

Tiêu Trì Dã phá vỡ bầu yên tĩnh, nói: “Các sư phụ dùng cơm bên trong nhé, con với Lan Chu chờ bên ngoài.”

“Xuyên nhi khoác áo cho kín vào,” Kỷ Cương cô độc nghiêng người, dặn Thẩm Trạch Xuyên, “nếu thấy lạnh thì vào.”

Thẩm Trạch Xuyên gật đầu.

Tả Thiên Thu nói: “A Dã, phải chăm sóc sư đệ.”

Tiêu Trì Dã cười vâng, rồi bọn họ ra ngoài.

Bên ngoài lạnh, nhưng lại là một đêm trời quang hiếm có.

Thẩm Trạch Xuyên bước xuống thềm, nhìn rừng mai đỏ xum xuê, còn có một cây cầu bắc ngang, đình viện phong nhã này không giống phong cách của Tiêu Trì Dã.

“Đình viện này là bỏ bạc ra mua lại từ Diêu gia đấy.” Tiêu Trì Dã như biết suy nghĩ trong đầu y, đứng đằng sau y, nâng tay gạt cành mai đỏ ra, để lộ một khe suối trong vắt, “Đẹp, quý nữa.”

“Ngươi cũng chịu chơi đấy.” Thẩm Trạch Xuyên không quay lại.

Tiêu Trì Dã nhẹ nhàng áp ngực lên lưng Thẩm Trạch Xuyên, giơ tay phủ lên đầu Thẩm Trạch Xuyên, ghé vào tai y, buông lời: “Mai đỏ phủ tuyết, thuyền lan ủ hương, một nụ cười đáng cả ngàn vàng.”

“Phải đi cầm cả quần rồi đấy nhỉ.” Thẩm Trạch Xuyên quả thực chậm rãi bật cười.

“Cũng tốn ít tiền, nhưng Diêu Ôn Ngọc coi như đã bán rẻ rồi.” Tiêu Trì Dã dừng lại giây lát, rồi nói, “Ngươi chạy nhanh phết, tốn kha khá công phu để tránh ta đấy nhỉ.”

“Không phải ta tránh ngươi,” Thẩm Trạch Xuyên giơ ngón tay gạt tay Tiêu Trì Dã xuống, “mà là chúng ta có chuyện gì quan trọng phải nói tận mặt à?”

Tiêu Trì Dã cười, có phần hung ác, nói: “Đã ngủ với Nhị công tử của ngươi rồi mà không thương một chút được sao?”

Thẩm Trạch Xuyên bước vài bước, rời khỏi ngực Tiêu Trì Dã. Y xoay người nhìn Tiêu Trì Dã, không lên tiếng.

Hai người đứng dưới tàng mai rủ điểm sao đêm, rốt cuộc ngẫm ra được một ít dư vị.

Tiêu Trì Dã nhận ra thứ hắn ôm riết đêm ấy là nước, chảy rồi, là cạn thật rồi, Thẩm Trạch Xuyên chẳng có một chút lưu luyến nào. Sau sự cắn xé điên cuồng ấy, những quấn quýt nóng bỏng đã bị vùi lấp cả vào màn đêm, trong cơn mê đắm lúc Thẩm Trạch Xuyên mơ màng ngửa cổ, y vốn chẳng hề nhớ tới Tiêu Sách An hắn.

Tiêu Trì Dã lại một lần nữa sâu sắc hiểu ra.

Đêm ấy chỉ có một mình hắn bại trước sắc dục.

“Ta đã khuyên ngươi rồi,” Thẩm Trạch Xuyên nâng tay ấn cành mai xuống, đầy dụ hoặc nói với Tiêu Trì Dã, “đừng nên cắn vào cái gáy này thì hơn.”

“Vui thú giường chiếu,” Tiêu Trì Dã cười nhởn nhơ, “không phải chuyện một mình ta làm được.”

“Khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi chính là dục vọng, ngươi là kẻ đầy dục vọng, cật lực che giấu dã tâm cháy bỏng của chính mình. Cái gáy chỉ là một tai họa nhỏ trong đó mà thôi, ngươi lôi kéo ta, muốn chống cự nó, muốn đánh bại nó, vậy mà cuối cùng ngươi vẫn bại trước nó. Nhưng Sách An à,” Thẩm Trạch Xuyên hái một đóa mai, bứt cánh, ngậm vào miệng, “đến cả sắc dục ta còn chẳng có thì làm sao ngươi đấu với ta được?”

Tiêu Trì Dã bước tới một bước, bắt lấy tay đang cầm hoa của Thẩm Trạch Xuyên, cúi người ghé sát vào y, điềm nhiên nói: “Một lần đâu tính? Chưa đủ thì thử thêm mấy lần đi. Ngươi không dùng được chị em ở lầu Ngẫu Hoa, tiểu quan ngươi cũng không chạm vào, ngươi giả vờ mình là thánh nhân thanh cao cấm dục, nhưng người thở dốc đê mê đêm đó đâu phải là ta.”

Tiêu Trì Dã kéo tay Thẩm Trạch Xuyên đến môi mình, nguy hiểm giữ chặt ở đấy, cười giễu một tiếng.

“Ta bại trước sắc dục, nhưng nếu ngươi kiên định như thế, cần gì phải thử một màn mây mưa này với ta? Thẩm Lan Chu à, trước dục vọng, e là ngươi còn thảm bại hơn cả ta đấy.”

===