Thương Tiến Tửu

Chương 43: Bản đồ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong phòng rượu quá ba tuần, cảm giác xa lạ đã tan đi không ít, tuy không còn thân thiết như cũ, song cũng đã có thể mượn rượu nói chuyện.

Kỷ Cương tháo khăn quàng cổ, uống một hớp rượu. Tả Thiên Thu thấy trên cổ ông toàn vết bỏng, không kìm được mà hỏi: “Năm đó kỵ binh Biên Sa chiếm Đoan châu, đệ… Sao đệ lại thành thế này.”

Kỷ Cương lắc chén rượu, cười một tiếng: “Thẩm Vệ chạy vội quá, Đoan châu không cầm cự nổi một ngày. Ngựa của kỵ binh Biên Sa quá nhanh, chân cẳng ta đã không còn như trước, làm sao mà chạy kịp? Lúc đó đã định quyết chết rồi.”

Ông nói đến đây thì lại nhớ về Hoa Sính Đình, cổ họng không khỏi nghẹn ngào, quay đầu lau mặt, chẳng nói nữa.

Tả Thiên Thu uống cạn chén, nói: “Thẩm Vệ, đáng giết!”

“Đáng giết không chỉ có Thẩm Vệ.” Kỷ Cương cay đắng, “Trận Trung Bác binh bại quá bất thường, đổ hết lên đầu một mình Thẩm Vệ là đã định không để lão sống rồi.”

Tả Thiên Thu nói: “Đệ rời Khuất đô lâu, làm sao chắc chắn Thẩm Vệ chỉ là kẻ thế mạng?”

“Năm năm trước Xuyên nhi vào đô, trong chiếu ngục có người định ám sát nó.” Kỷ Cương nói, “Lúc đó Thẩm Vệ thẳng cẳng rồi, vậy mà vẫn còn kẻ muốn nhổ cỏ tận gốc, vì sao chứ, chỉ có thể là diệt khẩu thôi.”

Tả Thiên Thu trầm ngâm uống rượu, lát sau mới lên tiếng: “Bây giờ người đã chết hết, muốn tra rõ án binh bại Trung Bác, e là không dễ đâu. Đồ đệ của đệ muốn báo thù cho Thẩm Vệ sao?”

Kỷ Cương đã hơi quá chén, năm năm nay ông cai rượu hoàn toàn, đêm nay coi như phá giới vì Tả Thiên Thu. Lúc này tựa vào mép bàn cười lạnh: “Báo thù, sao Xuyên nhi phải báo thù cho Thẩm Vệ? Tả Thiên Thu, sao ông cũng bảo thủ như bọn họ vậy! Tất cả họ Thẩm trong thiên hạ đều có tội à? Xuyên nhi lớn rồi, nó hiểu chuyện, cũng biết phân biệt trắng đen. Nó và Thẩm Vệ chẳng qua chỉ vô tình là cha con thôi, ngoại trừ chung máu thịt thì chẳng liên quan gì đến nhau sất. Các người dồn nó làm gì, Thẩm Vệ chết rồi cơ mà! Cái thù máu của Trung Bác, giờ phải tìm kỵ binh Biên Sa mà báo chứ!”

Kỷ Cương bỗng ném vỡ chén, lồng ngực phập phồng.

“Tra rõ án binh bại Trung Bác, không phải là vì ai, mà là vì muốn biết rõ, rốt cuộc cớ gì nó phải chịu tội như thế! Ông cũng làm tướng cơ mà, ông không nghĩ tới sao? Năm năm trước có người có thể khiến Trung Bác binh bại, năm năm sau đối phương cũng có thể khiến những nơi khác binh bại. Lúc đó kỵ binh Biên Sa đuổi sát nút như thế, không có nội ứng, không có bản đồ thì bọn chúng có làm được không?!”

Tả Thiên Thu thở dài: “Cương đệ đừng giận, năm đó Ký Minh đuổi tới Trung Bác, việc đầu tiên làm chính là chặn đường thông từ Trung Bác đến thành Đan để điều tra xem tin tức của mười hai bộ Biên Sa đến từ đâu. Nhưng lúc ấy tình thế nguy cấp, khó khăn thế nào đệ biết rồi, cả trăm chứng cứ đều chỉ vào Thẩm Vệ, mà Thẩm Vệ lại tự thiêu, chỉ để lại một đứa con thiếp không được yêu quý, sao có thể khiến người ta không sinh nghi cho được?”

Kỷ Cương lặng thinh một hồi, rồi nói: “Cú đạp kia của đồ đệ ông, suýt nữa đã lấy mạng nó đấy.”

Tả Thiên Thu lại uống cạn rượu, nói: “Ta không biện bạch, nhưng đệ nghe ta một câu. Cương đệ, mỗi người có cách hiểu riêng, có mưu cầu riêng.”

Kỷ Cương cười khẩy: “Hay nhỉ, nói thế là xong chuyện à?”

Tả Thiên Thu không nhiều lời, úp cái chén rỗng xuống, gọi với ra ngoài cửa: “A Dã!”

Cửa lập tức mở ra, Tả Thiên Thu một tay rót rượu, một tay quăng chén, nói: “Tạ tội sư thúc và sư đệ con đi.”

Đũa Kỷ Cương lướt ngang cái, bắt lấy ly rượu ở chóp đũa, nói: “Khi đó chúng ta tài chẳng bằng ai, Xuyên nhi, chén rượu này con kính đi!”

Vừa dứt lời, đã thấy chén rượu bay về phía Thẩm Trạch Xuyên. Tiêu Trì Dã chặn lại, nói: “Lan Chu, cái này cũng đừng giành với sư huynh chứ?”

Thẩm Trạch Xuyên giơ chân đá lệch cánh tay Tiêu Trì Dã, nhoáng cái, chén rượu kia rơi xuống. Y nói: “Sư mệnh khó trái, sư huynh, nhường ta đi.”

Hai người đan tay, Tiêu Trì Dã trở tay đẩy tay Thẩm Trạch Xuyên về, chén rượu sắp rơi xuống đất, Thẩm Trạch Xuyên duỗi chân đỡ, lại hất nó lên.

Dường như có tiếng gió lúc hai người so chiêu, chén rượu hết lên rồi lại xuống, vậy mà rượu không rớt một giọt.

DAB91DFD-1ADB-4547-9C3E-528472F9C944Artist: 長亻

Kỷ Cương vẫn cầm đũa, ăn một ít rau, nói: “Đây không phải thân pháp Kỷ gia.”

Tả Thiên Thu nhìn hai người, nói: “Đó là công phu của Tiêu gia, giống như chim dữ quặp mồi, bị bắt thì rất khó thoát. Lan Chu, tập trung tấn công phần dưới của nó ấy, làm nó rối đi.”

Thẩm Trạch Xuyên tức khắc thu tay, hơi lui một bước rồi chợt hất chân. Tiêu Trì Dã hơi tránh, định nói gì đó với Thẩm Trạch Xuyên, song có mặt các sư phụ nên cuối cùng chẳng nói nữa. Lúc giơ tay đỡ hắn bèn khóa luôn mắt cá chân của Thẩm Trạch Xuyên lại, lợi dụng thân mình che chắn, vuốt một cái lên đường cong bắp chân kia, nhẹ nhàng kéo Thẩm Trạch Xuyên về phía mình.

“Ác quá,” mặt Tiêu Trì Dã tỉnh bơ, “đá đến nỗi ta không đỡ nổi luôn.”

Thẩm Trạch Xuyên bị hắn sờ loạng choạng cả người, còn muốn đưa tay đỡ chén rượu. Tiêu Trì Dã chẳng vội, khi y đỡ được chén thì chợt tung ra một quyền, bổ thẳng về phía mặt Thẩm Trạch Xuyên.

“Kỷ gia quyền!” Kỷ Cương dừng đũa, nhịn một lát, rốt cuộc vẫn nói, “… Thảo nào Xuyên nhi khen hắn.”

Cơ thể này quá phù hợp, quyền này Kỷ Cương chẳng mảy may nhìn ra khuyết điểm nào.

Một tay Thẩm Trạch Xuyên cầm chén rượu, không thể đỡ, bèn bất thình lình ngửa ra sau. Quyền sượt qua tóc mai, y còn chưa đứng dậy, Tiêu Trì Dã đã bước sát tới, thuận thế vung một quyền xuống đúng cổ áo Thẩm Trạch Xuyên, véo lấy đóa mai vừa bị Thẩm Trạch Xuyên cắn.

“Mắc mưu rồi.” Trong mắt Tiêu Trì Dã lộ ra ý chơi xấu, ngậm nửa đóa mai vào miệng. Thẩm Trạch Xuyên định đứng dậy, hắn chặn lại, ngẩng đầu nói ngay: “Rượu đổ kìa!”

Thẩm Trạch Xuyên sửng sốt, vừa ngẩng lên nhìn — Tiêu Trì Dã đã nắm lấy tay y, ngón cái dọc theo mé trong cổ tay y đẩy lên, mượn tay y uống cạn rượu.

“Đa tạ sư đệ thưởng rượu,” Tiêu Trì Dã lập tức lui về sau, ra chiều chính nhân quân tử, “uống vào mồm miệng sinh hương.”

Mé trong cổ tay Thẩm Trạch Xuyên bị hắn vuốt nóng rẫy, đứng dậy phất tay áo, bái một bái rồi đặt chén rượu lên bàn.

Kỷ Cương không biết sóng gió giữa bọn họ, thấy vậy thì nói: “Công phu bách gia khó ở chỗ kết hợp, ông dạy tốt đấy.”

Tả Thiên Thu nói: “Nó còn kém lắm, Lan Chu chuyên môn tâm pháp Kỷ gia, định lực thế mới là giỏi.”

Hai người lại rót rượu, Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên lại ra ngoài.

Cửa vừa đóng, Tiêu Trì Dã đã kéo Thẩm Trạch Xuyên đi, nói: “Đêm nay không uống xong đâu, bên ngoài lạnh, chúng ta vào phòng ngồi đi.”

Phía Bắc hành lang là thư phòng cũ của Diêu gia, để giữ cho phòng khô ráo, sách không bị hỏng, phía dưới có thông địa long[1]. Giờ sách chưa chuyển đi hết, cả bốn tầng giá sách đều là đồ cổ và tranh chữ.

1.

Tiêu Trì Dã cởi áo choàng, ngồi xuống cạnh bàn gác chân lật sách xem, nói: “Viện này ban đầu là của lão thái gia Diêu gia xây, giấu khối đồ hay. Diêu Ôn Ngọc không thích chơi nên để hết ở đây, chưa từng động vào.”

Thẩm Trạch Xuyên lau sạch tay rồi mới sờ đến sách trên kệ.

Người Diêu gia yêu sách, lão thái gia Diêu gia đã phân loại và sắp xếp gọn gàng chỗ sách này. Có điều, lâu như vậy rồi mà trang sách vẫn còn sạch, chắc là Tiêu Trì Dã sau khi mua về đã cho người trông nom cẩn thận, chẳng thấy dính một hạt bụi.

Hai người mỗi người một bên, không ai nói chuyện.

Thẩm Trạch Xuyên để ý trong dãy cảnh vật chí có một tập bản đồ Hồng Nhạn, y mở ra, quả nhiên nhìn thấy địa đồ núi Hồng Nhạn.

img_6098

19/3/2021: Nay beta đến đây nên vẽ luôn. Ở những chương sau mình sẽ thêm bản đồ chính thức từ tổ kịch truyền thanh vào, tuy nhiên bản đồ chính thức đó có một số lỗi khi so với truyện nên mình dự định sẽ làm lại, còn cái này là mình quẹt nhanh theo mô tả của truyện tính-đến-chương-này chứ không phải một tấm bản đồ tử tế và đầy đủ các khu vực, mình chưa có thời gian làm, mọi người nhìn tạm nhé =))))))))))

Núi Hồng Nhạn chia thành hai mạch, mạch Tây núi thông với ải Lạc Hà, giáp thành Tuyền, cách khỏi Hòe châu, là phòng tuyến biên thùy cũ của Đại Chu. Sau này Tiêu Phương Húc mở rộng lãnh thổ, đẩy toàn bộ phòng tuyến biên thùy về mạch Đông, tạo nên hình dạng quận lớn Ly Bắc ngày nay.

Thẩm Trạch Xuyên lật mặt sau, thấy mô tả về đường lương mã Đông Bắc.

Khuất đô điều khiển kho lương của thiên hạ, phần lớn quân lương được điều đi từ Cầm châu ở Quyết Tây, hai vùng đại địa vực phía Bắc và Đông không thông được đường thủy nên chỉ có thể mở đường lương mã. Khải Đông phức tạp hơn chút, còn đường lương mã Đông Bắc của Ly Bắc thì rất rõ ràng. Lương thực vận chuyển từ Cầm châu đến cảng Quan Nghi, rồi lại từ cảng Quan Nghi chuyển đến Khuất đô, Khuất đô chuyển đến thành Tuyền, từ thành Tuyền có thể phi ngựa đến đường lương mã Đông Bắc, nối thẳng đến quận lớn Ly Bắc.

Đường lương mã Đông Bắc là đường vận chuyển quân nhu trọng yếu của Ly Bắc, được canh phòng bởi tầng tầng thiết kỵ Ly Bắc, ngay cả đích thân hoàng đế nếu không có binh phù thông hành của Tiêu Ký Minh thì cũng không được đi qua. Cho tới nay, bất luận chiến tranh biên thùy có hiểm ác đến đâu, hàng phòng ngự ở đường lương mã Đông Bắc vẫn cực kỳ kiên cố, chưa từng để kỵ binh Biên Sa tới gần.

Thực ra năm năm trước Trung Bác binh bại, Tiêu Ký Minh có thể điều binh xuôi Nam một cách nhanh chóng như vậy, chính là bởi đường lương mã Đông Bắc vắt ngang ở ngay phía Tây Bắc của Từ châu, tạo điều kiện cho hắn xuất binh ngay lập tức.

“Đường lương mã Đông Bắc,” chẳng biết Tiêu Trì Dã lại gần từ bao giờ, hắn nhìn theo tay Thẩm Trạch Xuyên, nói, “ngươi cũng có hứng thú với hành quân đánh giặc à?”

“Không có.” Thẩm Trạch Xuyên đáp thẳng thừng.

“Không sao, Nhị công tử dạy ngươi.” Tiêu Trì Dã cầm cổ tay y, dịch ngón tay y đến sông Trà Thạch nằm ở mũi Đông, “Chỗ này ngươi biết rồi nhỉ, sông Trà Thạch là phòng tuyến mũi Đông của Đại Chu, đi qua nó chính là đại mạc Biên Sa. Kể cũng buồn cười, cho tới giờ, Biên Sa chỉ dám đánh quận Biên.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn theo ngón tay xuống góc Đông Nam của Thiên Phi Khuyết, nơi đó là quận Biên giáp đại mạc, dường như là lỗ thủng duy nhất của Đại Chu.

“Bởi vì quận Biên quá khéo, bên trên nó có Thiên Phi Khuyết ngăn, bên dưới có ải Tỏa Thiên nằm ngang chặn, chỉ có duy nhất quận Biên là điểm yếu không thể dựa vào địa thế để phòng vệ của Đại Chu.” Tiêu Trì Dã sáp lại gần một chút, tập trung vào bản đồ, “Lục gia thủ ở đây, ngươi biết danh hiệu của Lục Quảng Bạch chứ? Sở dĩ hắn được gọi là ‘lửa hiệu thổi cát’ là bởi Lục gia thủ chính là đài lửa hiệu trên vạn dặm cát vàng. Kỵ binh Biên Sa xảo quyệt, ưa tập kích vào ban đêm, mỗi lần giao chiến, Lục Quảng Bạch đều phải đốt lửa hiệu. Quân phòng vệ quận Biên là bộ binh đánh đêm giỏi nhất Đại Chu, sở trường của bọn họ là mai phục.”

Nói tới đây, Tiêu Trì Dã hứng lên, hắn bèn nắm luôn ngón tay của Thẩm Trạch Xuyên, chỉ vào quận Biên.

“Trong tứ tướng thiên hạ, sư phụ là tướng quân phòng thủ giỏi nhất, bởi lẽ địa thế của Thiên Phi Khuyết không cần xuất quân mãnh chiến. Đừng xem thường quận Biên, kỳ thực người giỏi đánh tiêu hao nhất chính là Lục Quảng Bạch, điểm này ngay cả đại ca lẫn Thích đại soái đều không lợi hại bằng hắn.”

“Quận Biên không có kỵ binh.” Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu, liếc hắn một cái.

Tiêu Trì Dã cười, dường như lúc này hắn đang rất thoải mái: “Lục Quảng Bạch không cần, binh của hắn là khắc tinh của tất cả kỵ binh. Bao đời Lục gia canh giữ trong cát vàng, khí hậu không tốt, đất hoang không làm nổi ruộng, nghèo là thật, cho nên không nuôi được ngựa. Nhưng dù không có ngựa thì vẫn phải đánh, bởi vậy Lục gia mới phát minh ra được trận pháp chuyên để chống lại kỵ binh.”

“Ý ngươi là,” Thẩm Trạch Xuyên lại nhìn bản đồ, “năm năm trước kỵ binh Biên Sa bỗng dưng đổi hướng sang tấn công phòng tuyến sông Trà Thạch là rất bất thường sao?”

“Đúng thế.” Lúc suy nghĩ Tiêu Trì Dã có thói quen xoay nhẫn ban chỉ, nhưng giờ hắn đang nắm tay Thẩm Trạch Xuyên, vì thế cứ như vô tình mà nắn nắn, “Có một chuyện ngươi phải biết, mười hai bộ Biên Sa là danh xưng thống nhất, bọn chúng ở đại mạc, ban đầu không chỉ có mười hai bộ. Phía trên hỗ thị Ly Bắc thông với bộ Hồi Nhan, là một bộ nhỏ sống ở vùng đất đai màu mỡ bị các bộ tộc khác của Biên Sa khai trừ, hàng phục Đại Chu để tồn tại. Nói chung mười hai bộ Biên Sa bây giờ cũng chia mạnh yếu, bọn chúng trước giờ không có một quân chủ tối cao, cho nên mãi không thể đàm phán với chúng ta, chỉ có thể đánh. Thật ra mỗi lần đánh lại là một lần thiệt hại nặng nề với Biên Sa. Ở phía Bắc bọn chúng là bộ Hãn Xà hùng mạnh nhất, chuyên đối phó với thiết kỵ Ly Bắc, phía Nam là bộ Câu Mã nhanh nhất, chuyên đối phó với quân phòng vệ quận Biên, đây đều là cục diện cố định đã được hình thành trong quá trình đối kháng lâu dài — thế nhưng năm năm trước, bộ Hãn Xà và bộ Câu Mã lại tập trung hết vào phần trung tâm, chẳng thèm ho một câu đã trực tiếp đánh thẳng vào phòng tuyến sông Trà Thạch.”

Tiêu Trì Dã thoáng ngưng lại.

“Tình huống kiểu thế chỉ có một khả năng.”

“Bọn chúng đã lên kế hoạch trước,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “chúng tin chắc Trung Bác sẽ không ngăn được, Ly Bắc và quận Biên cũng không cứu kịp.”

“Vậy nên mới có tin đồn Thẩm Vệ thông đồng với giặc,” Tiêu Trì Dã nói, “tiến nhanh đánh thẳng chứa rất nhiều rủi ro, chúng muốn lấy chiến tranh nuôi chiến tranh trong một môi trường xa lạ là không hề dễ dàng. Bọn chúng đã quen rong ruổi ở đại mạc, chiến đấu trên đường phố đối với chúng chẳng khác gì trói tay mà đánh, hơn nữa càng đến gần Khuất đô, ý đồ hành quân của chúng lại càng rõ ràng.”

“Công phá Khuất đô cũng không phải lựa chọn tốt, Khuất đô là trung tâm của Đại Chu, bọn chúng mà ở đây lâu, kiểu gì cũng sẽ rơi vào ba tầng bao vây của thiết kỵ Ly Bắc, quân phòng vệ năm quận Khải Đông và tám đại doanh.” Thẩm Trạch Xuyên rũ mắt, “Ta chưa bao giờ nghĩ kỵ binh Biên Sa muốn đánh vào đây.”

“Ngươi thông minh quá.” Tiêu Trì Dã khen, nắm tay Thẩm Trạch Xuyên lướt qua cả tấm bản đồ, chỉ đến Quyết Tây ở mũi Tây, “Ta nghĩ bọn chúng muốn đến đây. Quyết Tây giáp biển, có hai cảng lớn, lại còn có ba châu dự trữ lương thực lớn. Quân lương ba vùng Ly Bắc, Khuất đô, Khải Đông đều từ đây mà ra, chỉ cần tiến vào ranh giới của Quyết Tây, chúng thậm chí chẳng cần hạ thành cũng đã có thể nắm thóp ba phương.”

“Nếu không có nội ứng thì đây chỉ là mơ hão thôi.” Thẩm Trạch Xuyên trầm ngâm.

“Trung Bác và Quyết Tây là một đường Đông Tây thẳng tắp, qua Trung Bác chính là đường ngắn nhất. Thẩm vệ mở cửa cho bọn chúng, cho chúng dũng khí và lương thực để tiếp tục thâm nhập. Nếu không có đường lương mã Đông Bắc, đại ca phải mất ít nhất bảy ngày nữa mới xuất binh được. Bảy ngày, nếu tám đại doanh không phòng thủ, kỵ binh Biên Sa sẽ đến được cảng Quan Nghi.” Tiêu Trì Dã nói, “Đây mới là một trong những lý do khiến Ly Bắc phẫn nộ, dưới vó sắt không dung cẩu thả. Bọn ta có thể tha thứ cho Thẩm Vệ thua trận, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nhát đao này của Thẩm Vệ.”

Thẩm Trạch Xuyên bỗng ngoảnh lại, mặt đối mặt với Tiêu Trì Dã trong gang tấc.

“Sao thế?” Tiêu Trì Dã không định buông y ra.

“Thẩm Vệ thông đồng với giặc,” Thẩm Trạch Xuyên nở nụ cười lạ lùng, “Thẩm Vệ thông đồng với giặc… Mười hai bộ Biên Sa muốn đánh Quyết Tây, Thẩm Vệ lấy đâu ra bản đồ quân sự Quyết Tây?”

“Bộ Binh có.” Tiêu Trì Dã nói, “Có tiền mua tiên cũng được, mạnh tay vung tiền là mua được thôi.”

“Nếu thế,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ngoài Thẩm Vệ, người khác cũng làm được.”

===