Thương Tiến Tửu

Chương 44: Chuyện đêm



“Nói thì nói thế,” Tiêu Trì Dã rũ mắt, “nhưng người trực tiếp nắm giữ thắng bại của tiền tuyến là Thẩm Vệ.”

Hắn rũ mắt như thế, khiến cho ánh mắt có vẻ đặc biệt thâm tình. Ánh sáng vừa rồi còn chưa tan hết, sóng sánh trong mắt hắn tựa đom đóm ban đêm.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn một lát, nói: “Mấy năm nay bộ Binh không thay người.”

“Ngươi muốn tra thì tra đi,” Tiêu Trì Dã nói, “việc này ta sẽ không ngăn cản.”

“Đương nhiên là ngươi sẽ không ngăn rồi,” Thẩm Trạch Xuyên thu mắt về, nhìn sách, “bởi vì ngươi cũng muốn tra. Đáng nghi nhất là Hoa gia, nhưng Thẩm Vệ vốn đã là thanh đao bẩn, có trăm ngàn cách đơn giản hơn để xử lý lão, hưng sư động chúng như thế mới càng dễ lộ sơ hở.”

“Ngươi giết Kỷ Lôi mà,” Tiêu Trì Dã cười, “chắc hắn ta phải tiết lộ không ít cho ngươi chứ, cứ giấu giấu giếm giếm thế không chán à? Nói ra đi còn cùng nhau đoán.”

“Những thứ ngươi nói ta đều biết, những thứ ta nói lại chỉ có mình ta biết.” Thẩm Trạch Xuyên hơi rút tay về, “Sức nặng không giống nhau đâu.”

Tiêu Trì Dã suy nghĩ chốc lát, rồi bảo: “Thế này đi, chúng ta một đổi một.”

“Được,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nhường ngươi trước.”

Tiêu Trì Dã ỷ mình cao, chặn người trước kệ sách, giơ tay lật trang một cách vô thưởng vô phạt, nói: “Ngươi chẳng hiểu quy củ gì cả, bí mật thì phải nói thầm chứ.”

Thẩm Trạch Xuyên cúi về phía trước, nói: “Nói thầm chứ không phải dán vào nhau mà nói.”

“Nhỡ tai vách mạch rừng thì sao?” Tiêu Trì Dã cất sách lại, chống tay cười với y, “dù gì viện này cũng là ta mua mới, còn chưa quen cửa quen nẻo, cẩn thận vẫn hơn mà.”

“Tiêu nhị,” Thẩm Trạch Xuyên xem sách, “ngươi đúng là tên khốn.”

“Đúng thế,” Tiêu Trì Dã nói, “biết làm sao đây? Ta nói trước nhé.”

Thẩm Trạch Xuyên đợi cả buổi mà chẳng nghe thấy gì, nghiêng đầu cái mới phát hiện hắn vẫn đang nhìn mình.

Hơi thở hai người đan xen, lúc này Tiêu Trì Dã mới mở miệng: “Thẩm Vệ không tự thiêu, phủ Kiến Hưng vương là Cẩm y vệ đốt, người mang lệnh đến là Kỷ Lôi, ngươi cũng biết rồi đúng không?”

“Ta biết,” Thẩm Trạch Xuyên bình tĩnh nói, “đây không phải bí mật.”

“Vậy nguyên nhân thực sự khiến Đoan châu thất thủ, ngươi có biết không?” Tiêu Trì Dã nói.

Thẩm Trạch Xuyên không thể dời mắt, y thậm chí còn không thể từ tốn suy nghĩ, bởi một khi y đã không theo kịp mạch tư duy của Tiêu Trì Dã thì sẽ rất dễ rơi vào tròng của đối phương.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Lúc sông Trà Thạch bị tập kích, Thẩm Vệ dẫn quân phòng vệ Đoan châu lui về sau, để thế tử Thẩm Chu Tế đến chi viện cho sông Trà Thạch. Thẩm Chu Tế cùng một giuộc với cha hắn, bỏ rơi quân sĩ ở sông Trà Thạch, mang thân binh bỏ chạy, hôm đó đã bị kỵ binh Biên Sa kéo chết trên quan đạo. Thẩm Chu Tế vừa chết là sĩ khí sông Trà Thạch cũng sụp đổ, sau khi quân sĩ bị đồ sát trong hố, Đoan châu đã không còn binh mã che chắn.”

“Đúng thế,” Tiêu Trì Dã nói, “nhưng có chuyện này ngươi không biết, lúc Thẩm Chu Tế chưa chết đã bắt tay với Thẩm Vệ siết cổ Chỉ huy sứ quân phòng vệ Đoan châu Đàm Đài Long.”

Đàm Đài Long, Đàm Đài Hổ!

Thảo nào Đàm Đài Hổ lại bảo anh em ruột của hắn cũng nằm trong hố tử thần Trà Thạch.

Thẩm Trạch Xuyên nhíu mày: “Siết cổ?”

“Bởi vì Đàm Đài Long nhất quyết muốn xuất binh nghênh địch, liên tục phản bác Thẩm Vệ trước mặt mọi người, sau khi điều lệnh lui binh của Thẩm Vệ truyền xuống, hắn kháng lệnh, Thẩm Vệ bèn giả vờ mượn rượu tạ tội, sau khi uống xong, lão và Thẩm Chu Tế siết chết hắn ở trong phòng.” Tiêu Trì Dã nói tới đây thì thoáng ngưng lại, “Lão Hổ không biết, hắn tưởng Đàm Đài Long chết trận. Đây là chuyện đầu tiên ta nói, đến lượt ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, nói: “Thẩm Vệ tham dự vào cuộc chiến tranh ngôi hoàng đế, giết người cho Thái hậu, xong việc lại bị Thái hậu canh chừng sát sao. Lão cảm nhận được nguy hiểm nên đã hối lộ Phan Như Quý, tới Trung Bác.”

“Chó trông cửa không thể chạy lung tung,” Tiêu Trì Dã nói, “trong hoàn cảnh bình thường, Hoa gia muốn bắt Thẩm Vệ cũng sẽ không chọn cách mạo hiểm như thế, làm vậy không hề có lợi đối với Thái hậu chủ chính Đại Chu. Bạc cần sau chiến tranh đã vượt quá dự trữ quốc khố của Đại Chu, Thái hậu còn phải buông rèm thay Thái thượng hoàng, làm vậy là thiệt chính bà ta, Thẩm Vệ không đáng cái giá ấy.”

Thẩm Trạch Xuyên khẽ gật đầu: “Cho nên những lời Kỷ Lôi nói chưa chắc đã đúng hết, bởi vì hắn ta cũng chỉ là quân cờ. Nếu muốn tra chuyện này thì phải bắt đầu tra từ bộ Binh, từ trên xuống dưới đều có khả năng.”

Tiêu Trì Dã nói: “Ta tra trên, ngươi tra dưới.”

“Trên dưới nối liền, không thể tách rời.” Thẩm Trạch Xuyên nói xong câu ấy mới nhận ra Tiêu Trì Dã đang trêu mình. Y lật sách, giả vờ không biết.

Tiêu Trì Dã như đang cười, tránh người ra, nói: “Ngồi đi.”

Trong phòng nóng, Tiêu Trì Dã mặc triều bào đỏ thẫm thêu sư tử, nay hắn đường đường chính chính là Tổng đốc nhị phẩm hai quân của Khuất đô, chắc là sau khi rời cung thì tới thẳng đây luôn, còn chưa kịp thay quần áo, giờ phút này ngồi trên ghế lại càng tôn lên gương mặt tuấn lãng, vẻ tùy tiện đã biến mất.

Hai người ngồi đối diện cách một chiếc bàn, Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên đọc sách. Giờ hắn chẳng thèm giấu giếm nữa, sự hứng thú trần trụi ấy lướt qua cổ Thẩm Trạch Xuyên, rồi dừng lại trên tay Thẩm Trạch Xuyên. Hắn đã chẳng còn chấp nhất với một chỗ, hắn muốn ngắm nhìn toàn bộ của Thẩm Trạch Xuyên.

Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên duỗi ra, lúc giở trang sẽ co lại. Hình ảnh ấy gợi Tiêu Trì Dã nhớ về một thời điểm khác, ngón tay Thẩm Trạch Xuyên cũng sẽ cong lại như thế víu lấy chăn, vương mồ hôi nóng bỏng ướt át cùng chuyển động dập dềnh tựa sóng.

Thẩm Trạch Xuyên có cảm giác ngón tay mình đang bị người nắm trong lòng bàn tay vuốt ve, y bỗng thấy bồn chồn, bèn gập sách lại, nhìn thẳng vào Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã: “Sao?”

Mười ngón tay của Thẩm Trạch Xuyên hơi khép lại, y khẽ động môi, nói: “Dạo này cấm quân bận rộn, e là không rảnh tra những cái khác đâu nhỉ.”

Tiêu Trì Dã xoay nhẫn ban chỉ: “Bận chỉ là nhất thời thôi, nếu Cẩm y vệ rỗi rãi thì cũng có thể san sẻ công việc cùng cấm quân bọn ta mà.”

“Ta chỉ là vũ phu, vừa không có chức quyền, lại vừa không được lòng tin yêu của thánh thượng, làm sao mà sai Cẩm y vệ được?” Thẩm Trạch Xuyên hơi ngả về sau, dựa vào lưng ghế, “cấm quân vừa muốn quản tuần phòng Khuất đô, lại vừa muốn quản án tư của ngự tiền, cẩn trọng mọi việc, Tổng đốc hao tâm tổn trí, không dễ dàng.”

Tiêu Trì Dã đè đầu Cẩm y vệ, giờ đúng là đang bận thật. Hắn nghe ra ý trong lời của Thẩm Trạch Xuyên, cũng đan mười ngón tay đặt trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, nói chắc nịch: “Ngươi muốn kiếm rắc rối cho ta.”

“Nhận gì đáp nấy,” Thẩm Trạch Xuyên ôn hòa nói, “ngươi cắt hết nhiệm vụ trực ban của ta rồi, cho ta được rảnh rỗi, đương nhiên ta phải tạ ơn ngươi tử tế chứ.”

“Có nhiều cách để tạ ơn mà, sao không chọn cách nào mà cả nhà được cùng vui ấy?” Tiêu Trì Dã nói, “xem ra trong sáu bộ có bạn của ngươi thật.”

“Trong nhà có tiền không bằng trong triều có bạn, bạn ta kể cho ta vài chuyện, ta đoán là ngươi cũng sẽ hứng thú đấy.” Thẩm Trạch Xuyên nói.

Tiêu Trì Dã nhìn y chăm chú, nói: “Ta đang nghe đây.”

Nhưng Thẩm Trạch Xuyên lại ngó quanh quất thư phòng, nói: “Kể cũng tiếc, đến giờ ta còn chưa được gặp vị ‘ngọc thô Nguyên Trác’ Diêu Ôn Ngọc này, các ngươi cũng thân chứ nhỉ?”

Tiêu Trì Dã nói: “Quen sơ thôi, không thân bằng ngươi được.”

“Diêu gia đang ngày càng xuống dốc, vậy mà vẫn còn đứng trong tám đại gia tộc, ắt sẽ có người không phục.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Diêu Ôn Ngọc kế tục Hải các lão mà lại không nhập sĩ, chẳng khác gì vũ khí vứt đi mặc người xâu xé.”

Tiêu Trì Dã nói: “Tuy bề ngoài Diêu gia xuống dốc, nhưng dư uy tích lũy qua ba triều vẫn còn. Diêu Ôn Ngọc không màng thế sự thật, song tuyệt đối chẳng phải kẻ ngốc. Ai lại muốn đi đụng vào Diêu gia chứ?”

Thẩm Trạch Xuyên có vẻ suy tư, buông câu: “Cái đó sao ta biết được.”

Tiêu Trì Dã im lặng, nhưng hắn phản ứng rất nhanh: “Ngươi đâu phải người hào phóng như thế đâu nhỉ, tự dưng tuồn thông tin cho ta lại khiến người ta bất an đấy Lan Chu.”

“Chúng ta phải tra án cùng nhau, chỗ nào giúp được thì ta nhất định sẽ không chối từ.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Bữa nay thấy ngươi với Diêu gia có quan hệ tốt nên mới nhớ ra chuyện đó. Tám đại gia tộc đã trường tồn nhiều năm, giờ ngươi lại tác oai tác quái như vậy, bọn họ muốn làm gì đó thì cũng đâu có gì bất ngờ? Nếu Diêu gia không chịu bắt tay dính bùn với bọn họ, biến thành mục tiêu âu cũng là dễ hiểu.”

Tiêu Trì Dã thâu tóm tám đại doanh, xáo trộn binh quyền của tám đại gia tộc. Cho tới giờ, tám đại doanh chính là nguồn sống của tám đại gia tộc bao quanh Khuất đô, mất một chức quan chẳng sao, bọn họ vẫn còn con cháu trong nhà để thay thế, nhưng mất tám đại doanh là thực sự bị người khác quản chế. Bọn họ kiềm chế lẫn nhau là một chuyện, bọn họ bị Tiêu Trì Dã kiềm chế lại là một chuyện khác. Thường nói quyền lực phân lâu ắt hợp, hợp lâu ắt phân, giờ Tiêu Trì Dã chính là kẻ thù chung trên cùng một mặt trận của tám đại gia tộc.

Thẩm Trạch Xuyên nói không sai, nhưng Tiêu Trì Dã vẫn cứ ngửi được điều gì đó bất thường trong lời nói xem chừng thành thật ấy của y.

Tiêu Trì Dã thản nhiên: “Ta còn chẳng dọa bọn họ đến mức đấy.”

“Phòng từ trong trứng mới là kế lâu dài. Đợt săn thu ngươi đã lộ mũi nhọn, nếu còn muốn giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra thì chỉ là tự lừa mình dối người thôi.” Thẩm Trạch Xuyên nói.

Tiêu Trì Dã bỗng hỏi: “Bạn ngươi là ai vậy?”

Thẩm Trạch Xuyên cười với hắn: “Ta nói thật cho ngươi thì ngươi dám tin ư?”

Tiêu Trì Dã phấp phỏng nhìn Thẩm Trạch Xuyên chằm chặp.

Hắn không tin.

Thẩm Trạch Xuyên rất giỏi mê hoặc, từng câu từng chữ của y lúc tỉnh táo đều mang ý nửa giả nửa thật. Người này quá khó đối phó, Tiêu Trì Dã thậm chí cảm thấy y ở trên giường còn dễ nói chuyện hơn.

“Ta sẽ tra ra,” Tiêu Trì Dã cúi lại gần, “ngươi chỉ cần để lộ dấu vết là sẽ không qua được mắt ta đâu.”

“Đến thân mình ngươi còn không lo nổi,” Thẩm Trạch Xuyên vui vẻ, “cứ nghĩ cách sống qua yên bình đi đã.”

“Ngươi thế mà chẳng đau lòng tí gì nhỉ,” Tiêu Trì Dã bỗng chợt nghiêm nghị, “vợ chồng một đêm tình nghĩa trăm ngày, lạnh lùng quá đấy Lan Chu à.”

Thẩm Trạch Xuyên bắt chước câu nói lúc trước của hắn: “Đúng vậy, biết làm sao đây?”

Tiêu Trì Dã ngồi xuống, lại gác chân lên, tựa vào lưng ghế suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Chuyện này dễ giải quyết thôi, đúng chẳng phải gì to tát, vì lời nhắc nhở tối nay của ngươi, ta phải cảm tạ cho thật tốt mới được.”

“Không dám,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “một trăm lượng là được rồi.”

“Không có tiền,” Tiêu Trì Dã dề giọng, “ta là đại quan nhị phẩm mà bổng lộc một năm cũng chỉ có một trăm năm mươi lượng thôi, cơ mà, không có tiền thì có thể đổi bằng thứ khác, Nhị công tử làm ấm giường cho ngươi nhé.”

“Vậy khỏi đi.” Thẩm Trạch Xuyên cười khách sáo, “Ta quen ngủ một mình rồi, không cần ấm giường.”

“Thói quen sửa được mà,” Tiêu Trì Dã đưa ngón tay lên mũi hít cái, liếc mắt cười, “ngửi quen khăn của ta chưa?”

Thẩm Trạch Xuyên không để ý, đầu ngón tay đã bấu thành vết đỏ.

Tiêu Trì Dã ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, nhìn y kiên cường trấn tĩnh, nhìn cả đầu ngón tay ửng đỏ của y. Cuối cùng hắn chỉ vào tai mình, xấu xa nói: “Lan Chu, đỏ mặt rồi kìa.”

===