Thương Tiến Tửu

Chương 45: Đao mới



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đỏ mặt.

Lòng Thẩm Trạch Xuyên vốn đang tĩnh như nước, vậy mà giờ cũng phải vì hai chữ ấy mà xao động. Chiếc khăn của Tiêu Trì Dã vẫn đang nằm trong tay áo y, tựa như đang ủ một ngọn lửa, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nghe theo lệnh của Tiêu Trì Dã, đốt lên tận tai y rồi. Y biết màu đỏ này phản trên nền tuyết trắng cực kỳ chói mắt, cho dù y có lên tiếng phủ nhận thì cũng chẳng có tí sức thuyết phục nào.

Y như bị Tiêu Trì Dã vây trong khốn cảnh, khắp bốn bề đều là gương xuyên thấu, ánh mắt của Tiêu Trì Dã không chỉ ép y phải lộ nguyên hình, còn ép y quăng mũ cởi giáp.

Thẩm Trạch Xuyên liếm ướt môi xua đi cảm giác rối ren khô khốc. Y cong ngón tay vào, không cho Tiêu Trì Dã cơ hội nhìn trộm, cũng chẳng đoái hoài đến sự chòng ghẹo ấy nữa.

“Đến giờ ngủ rồi,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “đi gọi người đi.”

Tiêu Trì Dã cảm thấy phản ứng “Không thèm để ý đến ngươi” của Thẩm Trạch Xuyên chính là đang gãi ngứa, gãi đến mức hắn chỉ muốn thừa thắng xông lên. Có điều, muốn thắng thì không thể vội, càng vội càng dễ rơi vào bẫy. Bởi vậy lần này hắn buông tha, nói: “Các sư phụ tự có sắp xếp, không phải lo. Ngươi muốn ngủ thì phòng phía Đông đã dọn rồi đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên dứt khoát đứng dậy.

Kỷ Cương và Tả Thiên Thu đều đã say mèm, đến tận hôm sau cũng chưa tỉnh. Thẩm Trạch Xuyên khiêng Kỷ Cương lên xe ngựa, mang về.

Tiêu Trì Dã nhìn xe ngựa đi xa, bảo Thần Dương: “Hai hôm nay theo dõi chặt chẽ cử động của tám đại gia tộc, nhìn xem ai hay đi lại.”

Thần Dương gật đầu tuân lệnh.

***

Thẩm Trạch Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi theo chuyển động của xe ngựa, xe đi một vòng, giữa đường đổi sang một cái xe con không bắt mắt rồi mới đến chùa Chiêu Tội.

Kiều Thiên Nhai cõng Kỷ Cương, đi theo Thẩm Trạch Xuyên vào trong sân. Cát Thanh Thanh đã chờ một lúc lâu, đi ra thấy bọn họ thì vội vàng tiến lên đón.

“Không sao,” Thẩm Trạch Xuyên trấn an, “sư phụ uống say thôi.”

Tề thái phó đứng dưới hiên, nói: “Thanh Thanh đỡ Kỷ Cương vào đi, để ông ta ngủ một giấc.”

Cát Thanh Thanh bèn đỡ lấy Kỷ Cương, cõng vào phòng.

Kiều Thiên Nhai bước lên vài bước, quỳ xuống tuyết, cất lời: “Thái phó dạo này khỏe chứ?”

“Thấy ngươi là khỏe rồi.” Tề thái phó lồng tay áo, nói, “Giờ ngươi đã đổi tên thành Kiều Thiên Nhai, khế bán thân kia không còn tác dụng nữa, nhưng ngươi lại vì tình nghĩa mà sẵn sàng ở lại, ta nên cảm ơn ngươi.”

“Chuyện quá khứ, đối với thái phó chỉ là nhấc một ngón tay, nhưng đối với tôi lại là ân cứu mạng.” Trên mặt Kiều Thiên Nhai không mang chút vẻ cười cợt nào, hắn nói, “Năm Vĩnh Nghi, Quang Thành gia tru sát quan lại tham ô, cha anh tôi bị người mưu hại, nếu không nhờ thái phó điều tra tường tận, ra tay cứu giúp, hai mươi mạng người Kiều gia đã chết oan uổng trước Ngọ môn rồi.”

Tề thái phó nói: “Cha anh ngươi đều là trung thần liêm chính, đó chỉ là oan sai nhất thời mà thôi, không có ta cũng vẫn sẽ bình yên vô sự.”

Kiều Thiên Nhai im lặng rất lâu, rồi mới nói: “Kiều gia không xứng với sự hậu đãi của thái phó.”

Năm Vĩnh Nghi, cha của Kiều Thiên Nhai vẫn đang làm việc trong bộ Binh, Quang Thành đế nghiêm trị tham ô, Kiều phụ bị người tố giác, Đô sát viện tra ra nguồn gốc điền trạch không rõ ràng, đến lúc đã hết đường chối cãi thì Tề Huệ Liên lại tra lại án, cứu được Kiều phụ và mấy người khác trong bộ Binh. Vì chuyện này mà Tề Huệ Liên đã hứa gả con gái cho con trai trưởng của Kiều gia, nhưng sự đến đây chưa kết thúc, mấy năm sau Đông cung bị oan, Tề Huệ Liên bị giáng chức từ thái phó xuống dân thường, lúc ông theo Thái tử vào chùa Chiêu Tội, Kiều phụ lại phản bội, quay sang Thái hậu.

Đông cung sụp đổ, Hoa Thái hậu mượn quyền phê hồng của Phan Như Quý, dùng danh nghĩa Quang Thành đế để truy tra những phần tử còn lại của Đông cung. Bởi vậy Kiều phụ lại một lần nữa bị tống vào ngục, lần này không có Tề thái phó bảo vệ, Kiều phụ và con trai trưởng rơi đầu, những người còn lại của Kiều gia bị lưu đày đến ải Tỏa Thiên. Con gái của Tề Huệ Liên chết trên đường, nàng là trưởng tẩu của Kiều Thiên Nhai.

“Đừng nhắc tới chuyện cũ nữa,” Tề thái phó túm mái đầu bạc phơ, nói, “ngươi đã trải qua nhiều truân chuyên để thoát khỏi tiện tịch, giờ phải suy nghĩ cho thấu đáo, một khi đã theo Lan Chu thì chính là ràng buộc cả đời, sống chết sẽ không còn do ngươi định đoạt nữa.”

Tóc Kiều Thiên Nhai phất phơ theo gió, nụ cười phóng khoáng của hắn chẳng chút e dè, nói: “Thái phó, tôi đã không còn nhà để về, kiếp này chịu ân huệ của người và trưởng tẩu, không thể báo ơn, vốn đã là nợ nghiệp. Nay dùng được tôi, mạng này của tôi sẽ dâng cho chủ tử. Kiều Tùng Nguyệt đi theo trưởng tẩu đã bệnh chết ở quận Thương, Kiều Thiên Nhai hôm nay chính là đao. Đao không sống chết, cũng không tự do. Bây giờ trời tối mây mù, đường không dễ đi, vậy thì hãy rút thanh đao là tôi đây mà thoải mái dùng.”

Tề thái phó chậm rãi bước ra, vịn vào cây cột nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Lan Chu, sắp sang năm mới rồi, lễ cập quán của con, tiên sinh chưa chuẩn bị gì.”

Gió thổi lồng tay áo của Thẩm Trạch Xuyên, y như cảm nhận được gì đó.

Tề thái phó nói: “Giờ con đã có thể tự lo liệu một mình, nhưng con đường này còn dài, báo thù, diệt tám nhà, tra án cũ, bình Trung Bác, không việc nào là dễ cả. Kỷ Cương muốn tặng con một thanh đao, ta cũng muốn tặng con một thanh đao, con nhận lấy đi.”

Tuyết bay lất phất trong sân, Thẩm Trạch Xuyên cúi đầu, để bàn tay lạnh buốt của Tề thái phó đặt lên đầu mình.

Đến bữa tối Kỷ Cương mới tỉnh, ông ăn một ít cháo rồi gọi Thẩm Trạch Xuyên vào phòng.

“Thanh đao lần trước ta bảo con, con còn nhớ không? Đêm qua đưa tới rồi, ta vẫn còn nhớ chuyện này.” Kỷ Cương đẩy chiếc tủ trong phòng ra, để lộ một giá đao ở đằng sau.

Vừa nhìn thấy thanh đao kia là Thẩm Trạch Xuyên đã động tâm, chẳng thể dời mắt được nữa.

“Kỷ Lôi không dùng được nó,” Kỷ Cương cầm khăn sạch, từ tốn lau dọc lưỡi đao, “nhưng thanh đao này lại rất phù hợp với con, ta đã nhờ người rèn lại vỏ đao rồi, vẫn dùng tên cũ thì không hợp, con tự đặt cho nó một cái tên đi.”

Thẩm Trạch Xuyên hãy đang đắm chìm trong ánh sáng của thanh đao kia, say mê đánh giá nó.

Lưỡi đao thẳng dài gần ba thước bảy của nó đòi hỏi tốc độ rút đao phải đủ nhanh, chiều rộng hai ngón tay giúp đâm thẳng vô cùng thuận tay. Chuôi đao cũng đã được làm mới, phối với gỗ đàn hương, không khắc hoa văn, chỉ dát vàng ở chóp, ở giữa khảm một viên ngọc trai trắng.

Đây là thanh đao tốt đã trải qua trăm tôi ngàn luyện, bị gác xó lâu như vậy mà sát khí chẳng hề hao mòn, như nước lắng mùa thu, không chỉ không nhiễm bụi trần, còn mang theo sự cô tuyệt ngạo mạn.

“Dạo này sư phụ có suy nghĩ một chuyện, đêm qua nhìn Tiêu nhị mới nhận ra, đó là ta dạy cứng nhắc quá, làm con hơi bị gò bó.” Kỷ Cương đặt khăn xuống, nói, “Mang theo thanh đao này, đến đao Lang Lệ của Tiêu nhị cũng không bì được với tốc độ rút đao của con đâu. Chuôi cầm bằng gỗ đàn hương đủ nhẹ để con càng linh hoạt hơn. Võ công trong thiên hạ chỉ có tốc độ là không thể phá, đây là thanh đao yêu quý của cha ta, tuy giờ chúng ta đều bảo công phu của Kỷ gia phải cương mãnh, nhưng tâm pháp Kỷ gia là do cha ta sáng lập, đã phù hợp với ông thì dĩ nhiên cũng sẽ phù hợp với con, con cũng có thể tự tìm đường cho mình.”

Thẩm Trạch Xuyên cầm chuôi đao, nâng nó lên.

“Đặt tên đi.” Kỷ Cương lui lại vài bước.

Thẩm Trạch Xuyên yêu thích không rời, nói: “Đao như vậy, sư phụ cho con thật sao ạ?”

Kỷ Cương cười phá lên: “Sư phụ thích đánh quyền chứ không thích dùng đao. Đao này mà không cho con thì phí của.”

Thẩm Trạch Xuyên suy nghĩ giây lát, rồi nói: “Vậy đặt là ‘Ngưỡng Sơn Tuyết’ nhé.”

***

Tối xuống Tề thái phó quỳ ở phía đối diện, viết tên tám đại gia tộc ra giấy.

“Sắp đến yến tiệc bách quan, tứ tướng thiên hạ sẽ lại tụ họp, quan địa phương ở các châu cũng sẽ về.” Tề thái phó giơ giấy lên, nói, “Tân đế đăng cơ, sang năm chắc chắn sẽ có ‘đô sát’, đây là sự kiện hệ trọng, liên quan đến sự yên ổn của cục diện chính trị năm Hiến Dương. Mọi người đều trông cậy vào yến tiệc bách quan và niên hưu[1], chính là thời điểm để xem xét lại triều cục, nếu Thái hậu muốn đông sơn tái khởi, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”

1.

“Sau khi Hoa Tư Khiêm chết, Thái hậu vẫn luôn bị quản chế trong cung, chưa từng lộ diện. Toàn bộ con cháu Hoa gia bị giáng chức lưu đày, giờ bà ta mà muốn làm gì thì chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp bên ngoài.” Thẩm Trạch Xuyên cau mày, “Nhưng có vết xe đổ của Hề Cố An, còn ai dám chịu làm việc cho Thái hậu chứ?”

“Chuột nhắt gan nhỏ không nên đại sự, thiên hạ hợp mưu đều là vì lợi ích, chỉ cần Thái hậu vẫn còn thế, lo gì không tìm được thuyền mới?” Tề thái phó viết vài nét bên dưới Hoa gia, nói, “huống hồ đàn ông nhà bà ta vốn vô dụng, con quên rồi sao, người thái hậu luôn cầm tay giáo dưỡng chính là con gái mà.”

“Hoa tam tiểu thư,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ý tiên sinh là Hoa Hương Y.”

“Dựa theo ân sủng của Hàm Đức đế lúc còn tại, đáng ra Hoa tam phải phong lên công chúa Đại Chu.” Tề thái phó nói, “Nhưng cuối cùng nàng lại không trở thành công chúa Đại Chu, không phải vì Hàm Đức đế keo kiệt, mà là vì Thái hậu không cho.”

Thẩm Trạch Xuyên nhấp một ngụm trà, suy nghĩ giây lát, nuốt xuống rồi nói: “Con hiểu.”

“Vậy con nói xem là vì sao.”

Thẩm Trạch Xuyên chống đầu gối, nói: “Nếu Hoa Hương Y trở thành công chúa Đại Chu, nhân duyên của nàng sẽ không được quyết định bởi Thái hậu nữa, hôn nhân của công chúa là quốc sự, là do Hoàng thượng và triều thần xem xét chọn lựa. Nhưng nếu nàng chỉ là Hoa tam tiểu thư, về sau muốn hứa cho ai, cũng chỉ có thể nghe theo Thái hậu. Nếu vậy, tiên sinh, Thái hậu định gả nàng ta đi sao?”

“Núi không tìm ta thì ta đi tìm núi.” Tề thái phó chấm mực, “Thái hậu bỏ xe giữ tướng, vứt Hề Cố An, mất đi binh quyền Khuất đô, nhưng chỉ cần gả Hoa Hương Y cho Tiêu Trì Dã là sẽ dễ dàng giải quyết được vấn đề này.”

Chén trà của Thẩm Trạch Xuyên khẽ cụng, y nâng chén lên, rũ mắt nói: “Thế thì còn khó hơn lên trời, Tiêu nhị tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng quyền lực của mình cho người khác đâu.”

“Nghe nói Hoa Hương Y quốc sắc khuynh thành, nếu Tiêu nhị thấy sắc nảy lòng thì cũng không phải không thể.” Tề thái phó như ám chỉ gì đó.

Thẩm Trạch Xuyên nhấp trà, không nói gì.

Tề thái phó nói: “Nhưng đúng là khó thật, cho dù Tiêu nhị động tâm, Tiêu Ký Minh cũng tuyệt đối sẽ không để yên, bọn họ với Hoa gia như nước với lửa, chắc chắn sẽ không có chuyện đang chiếm thế thượng phong lại đi xóa thù thành bạn.”

Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ: “Bỏ binh quyền, nắm giữ chức vị quan trọng trong triều đình cũng là một lựa chọn tốt. Chỉ là hiện giờ nhân tài khan hiếm, nội các vẫn do Hải Lương Nghi làm chủ, Thái hậu không thể để Hoa Hương Y ấm ức đi làm vợ lẽ người ta được. Thế nên chọn cả Khuất đô cũng chẳng có ai phù hợp.”

“Khuất đô không có thì tìm bên ngoài.” Tề thái phó viết hai chữ Khải Đông xuống, nói, “Ly Bắc không được thì Khải Đông vẫn còn cơ may.”

“Thích đại soái và Lục Quảng Bạch đều chưa lập gia đình,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “vậy thì chỉ có thể là Lục Quảng Bạch. Nhưng mà Lục Quảng Bạch và Tiêu gia có quan hệ nhiều đời, chắc chắn không thể gây chia rẽ chỉ trong một sớm một chiều.”

“Sao con không đoán là Thích gia?” Tề thái phó không hài lòng, “Thích gia ngoài Thích Trúc Âm ra vẫn còn người khác mà.”

“Không phải chứ…” Thẩm Trạch Xuyên kinh ngạc.

Mấy hôm sau, Tiêu Trì Dã và Lý Kiến Hằng ra khỏi thành đón hai tướng từ Khải Đông. Lục Quảng Bạch theo hắn đi về, giữa đường cởi mũ, nói: “Dọc đường đi ta nghe được một tin, đệ biết chưa?”

Tiêu Trì Dã đánh ngựa lên trước, hỏi: “Tin gì?”

Lục Quảng Bạch còn chưa kịp mở miệng, Thích Trúc Âm phi như bay ở đằng sau đã đập một nhát vào lưng hắn.

“Đại soái!” Lục Quảng Bạch bị đau kêu lên.

Thích Trúc Âm hiếm khi trông không vui, nàng chống đao nghiêng người, hỏi Tiêu Trì Dã: “Khuất đô đồn từ bao giờ?”

Tiêu Trì Dã càng khó hiểu.

Thích Trúc Âm nghiến răng nghiến lợi: “Có người muốn làm tiểu nương của ta.”

Tiêu Trì Dã sửng sốt: “Thích lão soái muốn nạp thiếp mới sao?”

“Thiếp cái gì,” Thích Trúc Âm cười khinh khỉnh, “đang đồn ông già muốn cưới vợ kế! Hoa tam muốn làm tiểu nương của ta, nàng có lớn hơn ta không vậy?”

===

• Tác giả có lời muốn nói:

Bản mẫu của Ngưỡng Sơn Tuyết là đao Đường, không giống đao Tú Xuân, lưỡi thẳng khá đẹp, mình rất thích.

• Rose có lời muốn nói:

Đao Đường là tên gọi chung cho bốn hệ thống đao quân sự của thời nhà Tùy và nhà Đường ở Trung Quốc. Đao Đường thường được biết đến là loại đao có lưỡi thẳng hẹp, phần cán giữa lưỡi đao và chuôi đao nhỏ, tay cầm dài (đủ dài để cả hai tay có thể cầm được cùng một lúc). Trông đẹp ghê nhỉ UwU

21308304968082_229