Thương Tiến Tửu

Chương 46: Yến tiệc



Hoa Hương Y quả thực không lớn hơn Thích Trúc Âm, nàng kém Thích Trúc Âm hai tuổi. Mấy hôm nay ở riết trong thâm cung, gầy đi rất nhiều. Nàng vừa nhìn thấy bức tranh của Thích Thời Vũ trên bàn Thái hậu là đã hiểu.

Thái hậu cầm tay nàng, nắm một hồi lâu mới nói: “Chồng già vợ trẻ, Thích Thời Vũ vẫn sẽ thương con.”

Hoa Hương Y mặc cung trang màu tím, nghiêng đầu gối lên lòng Thái hậu. Thái hậu vuốt ve mái tóc dài của nàng, nói: “Không cần tủi thân, con gái của Hoa gia đều xuất giá như thế. Con gả cho ông ta, mấy năm nữa sẽ thành phu nhân chân chính của năm quận Khải Đông.”

Trong điện đốt hương, Lưu Tương cô cô lặng lẽ ra hiệu cho nha hoàn và thái giám lui ra ngoài.

Hoa Hương Y cười: “Là con không nỡ rời xa cô mẫu, quận Thương xa lắm, muốn gặp người, một năm chỉ được một lần thôi.”

“Cô mẫu cũng không nỡ rời xa con.” Thái hậu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nàng rúc sát vào giống như thuở còn thơ, nghe Thái hậu nói, “Lúc ai gia gả cho Quang Thành gia, mới có mười lăm tuổi, năm đó rời thành Địch, lưu luyến nhất là chiếc xích đu trong nhà. Ngày xưa ai gia thích ngồi lên đó, đung đưa theo gió là có thể nghe thấy náo nhiệt bên ngoài tường cao. Mẫu thân dỗ ai gia, bảo là vào vương cung của Khuất đô, chỉ cần ai gia muốn, hoàng đế sẽ làm cho ai gia một chiếc xích đu y hệt.”

Hoa Hương Y im lặng.

Thái hậu là người được Quang Thành đế sủng ái nhất, nhưng những điều Quang Thành đế cho lại chẳng phải điều mà Thái hậu mong muốn. Giây phút bước vào Khuất đô, bà đã nhận ra tình yêu của phu quân chỉ là mây trên trời, bà phải không ngừng tranh giành với vô số nữ nhân ở hậu cung chỉ để có được niềm vui thoáng chốc ấy.

Thứ rẻ mạt nhất ở Khuất đô chính là tình yêu.

Thái hậu vỗ về mái đầu Hoa Hương Y, nói: “Tới Khuất đô, chớp mắt mà đã ba mươi bảy năm. Giờ bé con cũng phải gả đi, ai gia thật sự đã già rồi. Ai gia ở Khuất đô, thấy thế gian này chỉ có nam nhi mới mạnh, bởi vì bọn họ có thể đăng khoa nhập sĩ, lại còn có thể cưỡi ngựa mang thương. Nữ nhi bị đưa vào khuê các, dạy đức giới, cho dù con có thiên tư thông tuệ, tha thiết ham học, đến cuối cùng cũng vẫn phải lấy chồng.”

Ánh mắt Thái hậu bình lặng.

“Phụ thân dạy ai gia, bảo rằng trên thế gian này ông ta và hoàng đế chính là bầu trời trên đầu ai gia, có nực cười không chứ, ai gia là Hoàng hậu, là chia đều thiên hạ này cùng hoàng đế, ai có thể làm bầu trời trên đầu ai gia? Không ai có thể làm bầu trời trên đầu ai gia hết! Anh em trong nhà kẻ nào cũng ngu ngốc vô dụng, Hoa gia chỉ có thể dựa vào việc gả con gái để duy trì uy danh gia tộc, từ đời này sang đời khác, không thể oán không thể giận, đây là cái kiểu tình thân huyết nhục gì? Nếu thế gian này phải lấy mạnh yếu để luận thắng thua, vậy thì ai gia cũng có thể thắng.”

Thái hậu vuốt ve tóc Hoa Hương Y.

“Con còn phải nhớ kỹ, lần này không phải Thích Thời Vũ chọn con, mà là con chọn ông ta. Có thể sau này ai gia sẽ thua, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ. Bé con của ai gia đến Khải Đông, không phải là bất lực, mà là giữ sức chờ thời. Cho dù sau này chuyện gì xảy ra, có thể than, nhưng tuyệt đối không thể oán mình tiếc mình, bàn cờ thiên hạ này chỉ có thể hạ cờ dứt khoát. Nếu không chạy thoát khỏi bầy sói, vậy thì hãy đấu cùng chúng đến một mất một còn.”

Ống trúc trong điện khẽ đong đưa, Hoa Hương Y chậm rãi nắm ngược lại bàn tay Thái hậu.

“Lời cô mẫu dạy, con tất không dám quên.”

***

Yến tiệc bách quan diễn ra vào đêm Giao thừa, quan lại địa phương lũ lượt vào Đô. Năm nay rất nhiều gia yến tiệc rượu bị cắt, ai cũng biết Hải Lương Nghi đang theo dõi gay gắt, chụm đầu vào là có thể thành chứng cứ kết đảng ngay. Thời gian Lý Kiến Hằng lên ngôi chưa lâu, nhân dịp yến tiệc bách quan, mọi người đều muốn chiêm ngưỡng vị chủ tử mới này.

Hướng gió trong Khuất đô còn chưa rõ, tất cả đều cẩn trọng từ lời nói đến việc làm. Duy chỉ có chuyện của Hoa tam là càng ngày càng đồn rộng, khiến cho Thích Trúc Âm có bực mình cũng không có chỗ để xả.

Mấy ngày gần đây Tiêu Trì Dã hẵng đang bí mật điều tra tám đại gia tộc, song cũng có hứng thú với chuyện này. Lúc Tiêu Ký Minh vào đô, hai anh em tán gẫu trong phủ.

“Hoa gia muốn khơi cháy tro tàn, Thích lão soái có háo sắc đến mấy đi nữa cũng không thể đáp ứng mối hôn nhân này.” Tiêu Trì Dã lấy sổ chi tiêu của thiết kỵ Ly Bắc năm nay ra xem, thuận miệng nói.

“Cũng khó nói lắm.” Tiêu Ký Minh ngồi ở bàn lật xem quân vụ.

Tiêu Trì Dã ngước mắt: “Chuyện này thì có lợi gì cho ông ta và Khải Đông?”

Tiêu Ký Minh phê duyệt, nói: “Đệ ở Khuất đô, tiếp quản cả tám đại doanh mà không tra sổ của tám đại doanh à?”

Tiêu Trì Dã nói: “Lúc Đại lý tự thanh trừng có xem qua sổ cho đệ, bạc và quân lương còn thừa của tám đại doanh bù hết cho cấm quân rồi. Sao?”

Tiêu Ký Minh suy tư nhìn công văn một lát mới nói: “Lúc Hoa Tư Khiêm còn sống, lương bổng một năm của tám đại doanh gấp mấy lần quận Biên, sổ sách không minh bạch của Hề Cố An còn đi đâu được nữa? Nếu Hoa Tư Khiêm có thể làm hai sổ, chẳng nhẽ Thái hậu không thể giữ lại một sổ hay sao? Bạc như nước chảy, thẩm tra lại cứng nhắc, chỉ cần đổi quan viên thẩm tra thành người của mình, để dưới mắt của tám đại doanh, sổ sách hằng năm muốn viết thế nào thì viết thế ấy. Hoa gia đã bị tịch thu tài sản, nhưng ai dám động vào kho bạc riêng của Thái hậu? Tiền này bây giờ chính là của hồi môn của Hoa Hương Y, Thích Thời Vũ cả về công lẫn về tư đều có thể động tâm.”

Tiêu Trì Dã có vẻ không vui: “Đại soái binh mã năm quận Khải Đông hiện giờ là Thích Trúc Âm, Thích Trúc Âm sẽ không đồng ý đâu.”

“Nàng có không đồng ý,” cuối cùng Tiêu Ký Minh mới liếc Tiêu Trì Dã, “thì cũng không ngăn được.”

Tiêu Trì Dã nằm xuống suy nghĩ một lát, nói: “Mấy năm nay Thích gia và chúng ta khá thân, Thích Thời Vũ mà muốn cưới Hoa tam thật, Ly Bắc từ nay sẽ không còn là anh em của Khải Đông nữa.”

“Cái đó không quan trọng, mười hai bộ Biên Sa đánh tới thì mọi người vẫn phải kề vai chiến đấu thôi.” Tiêu Ký Minh nói, “Có Hoa tam, quân phòng vệ năm quận Khải Đông sẽ có tiền.”

“Về sau ngựa của Ly Bắc cứ bảo bọn họ đi mà mua lấy.” Đôi mắt Tiêu Trì Dã lộ vẻ cứng rắn lạnh lùng, “Tiền riêng của Thái hậu thì chống đỡ được đến bao giờ, nuôi hai mươi vạn binh mã chứ có phải dễ như nuôi hai mươi con chó đâu. Quân phí tốn kinh người, tuyệt đối không phải chuyện một người có thể gánh vác được.”

“Thái hậu đã có Thích gia giúp đỡ, cục diện bế tắc của Khuất đô sẽ có thể bị phá vỡ.” Tiêu Ký Minh nói, “Quyền bính về tay là sẽ kiếm lại được bạc.”

Tiêu Trì Dã lại ngồi dậy: “Mối hôn nhân này tuyệt đối không thể thành.”

Tiêu Ký Minh nói: “Vẫn còn có cách.”

Tiêu Trì Dã nhìn hắn, nói: “Giết Hoa tam là đơn giản nhất.”

Tiêu Ký Minh ngạc nhiên nhìn hắn: “Giờ đệ cũng là gai trong mắt người khác, tám đại gia tộc chỉ mong đệ động thủ thôi đấy.”

Tiêu Trì Dã nói: “Bây giờ đồn lung tung beng lắm rồi, đợi đến sang năm mới ngăn lại thì muộn mất.”

Tiêu Ký Minh trầm ngâm, ít phút sau bảo: “Thái hậu mà muốn tác thành mối nhân duyên này thì phải lộ mặt mới được, yến tiệc bách quan là cơ hội duy nhất. Đây là việc hệ trọng, Hải Lương Nghi chưa chắc đã đồng ý, đến lúc đó thể nào cũng sẽ đấu khẩu.”

“Ba đời trước của Hoa gia có con gái gả tới Khải Đông, tra cẩn thận, có khi Hoa tam lại đúng là họ hàng xa của Thích Thời Vũ cũng nên.” Tiêu Trì Dã đặt cuốn sổ xuống, bỗng dưng cười lên, “Không… Đệ muốn Hoa tam trở thành họ hàng xa của Thích Thời Vũ, mối hôn nhân này không thể thành được.”

Tiêu Trì Dã đứng dậy, đẩy cửa gọi Triêu Huy.

“Ăn Tết rồi,” Tiêu Trì Dã nói, “ngươi còn chưa gặp em gái nhỉ.”

Triêu Huy nhìn về phía Tiêu Ký Minh, Tiêu Ký Minh khẽ mỉm cười.

Triêu Huy hiểu ngay, nói: “Sáng sớm mai, tôi sẽ đến cửa hỏi thăm.”

***

Chỉ huy sứ mới của Cẩm y vệ Hàn Thừa là con đích thứ ba của Hàn thị trong tám đại gia tộc, trước làm Đô chỉ huy thiêm sự của tám đại doanh. Đợt trường săn Nam Lâm rơi vào đúng ngày nghỉ hưu mộc[1] của gã, vừa không đi theo Hề Cố An, cũng vừa không nhận điều lệnh của Thái hậu, nghe bảo lúc cấm quân gõ cửa nhà gã, gã còn đang ngủ, bởi vậy mới tránh được cơn gió thanh trừng Hoa đảng.

1.

Nhưng Thẩm Trạch Xuyên biết tên này là Tiết Tu Trác gài vào.

Đêm trước yến tiệc bách quan, Cẩm y vệ phân công trực. Theo kế hoạch, Thẩm Trạch Xuyên phải ở ngự tiền, cho nên lúc nhận yêu bài y cũng không bất ngờ.

Hàn Thừa tự mình đưa yêu bài cho Thẩm Trạch Xuyên, hai người ở trong phòng điểm danh của Cẩm y vệ, gã nói: “Vạn sự thỏa đáng, chỉ thiếu gió Đông. Đến lúc đó ta cũng ở cạnh, bất kể thế nào, tuyệt đối không được để Hoàng thượng bị thương.”

“Dĩ nhiên,” Thẩm Trạch Xuyên đeo yêu bài, cười, “lần này phải dựa vào Chỉ huy sứ đại nhân rồi.”

Trong lòng Hàn Thừa lo lắng, song không thể để lộ, chỉ còn nước nhắc đi nhắc lại: “Nếu chuyện này bại lộ, ngươi và ta đều chết chắc, nhưng nếu thành công, Cẩm y vệ sẽ chia được một muỗng canh từ tay cấm quân, từ đó gió phất diều lên, ngày lành sẽ tới.”

“Đại nhân yên tâm,” biểu tình Thẩm Trạch Xuyên nghiêm túc, “huynh đệ chúng ta đồng lòng, tất sẽ không xảy ra sự cố.”

Hàn Thừa thấy y chắc chắn, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Tuyết bên ngoài càng lúc càng dày, đến tận bình minh cũng không ngớt.

***

Trước yến tiệc bách quan là đại lễ tế tự, sáng sớm cấm quân đã dàn trận sẵn sàng. Hôm nay Tiêu Trì Dã mặc triều phục chỉnh tề, lúc vào cửa gặp Hàn Thừa, đang tám phiếm mấy câu thì thấy Thẩm Trạch Xuyên.

“Bên trái là vệ binh ngự tiền,” Tiêu Trì Dã làm như không quen, nhìn Thẩm Trạch Xuyên hỏi Hàn Thừa, “sao lại bố trí Cẩm y vệ hàng bách hộ trở xuống tới làm?”

“Cẩm y vệ bây giờ tổ chức lại, rất nhiều vị trí bỏ trống.” Hàn Thừa vừa nói vừa quay đầu lại, “Hôm nay chọn toàn những người giỏi nhất thôi, phần lớn bọn họ bị vướng chưa đến tuổi thăng chức, cho nên mới thấy toàn người chức nhỏ.”

Tiêu Trì Dã vừa thấy Thẩm Trạch Xuyên là đã dậy lòng đề phòng, nhưng dù cho hắn có thể đè đầu Cẩm y vệ, cũng không có quyền thẳng thừng ra lệnh cho đối phương đổi người. Bởi vì dẫu Cẩm y vệ có bị chèn ép thế nào, bọn họ và Đông cung đều trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế, chừng nào Lý Kiến Hằng chưa mở miệng thì những kẻ còn lại chỉ tay năm ngón đều là vượt quyền.

Dường như Thẩm Trạch Xuyên biết hắn đang nghĩ gì, nhìn thẳng vào hắn một cái, ánh mắt ẩn điều khó đoán.

Sở thuần tượng ở trước đã xua voi ra, Lý Kiến Hằng phải ra điện ngay lập tức, Tiêu Trì Dã không thể ở lại lâu, bèn cất bước rời đi.

Lần đầu tiên Lý Kiến Hằng cầm đại kiếm tế tự trong tay, nặng đến mức hắn tí nữa không nâng nổi, còn chưa bước ra khỏi cửa điện đã cảm thấy cái cổ đội mũ miện đau nhức. Miện phục này khiến hắn vai mang nhật nguyệt, lưng gánh sao trời, khí chất thanh minh uy vũ cuối cùng cũng lộ ra từ vẻ vui đùa cợt nhả thường ngày.

Lòng bàn tay Lý Kiến Hằng đổ mồ hôi, hắn lại nâng đại kiếm lên một lần nữa rồi bước ra ngoài.

Voi triều mang yên vàng nhung đỏ đứng dàn hàng hai bên. Bách quan ngay ngắn dập đầu, sơn hô vạn tuế. Lý Kiến Hằng đứng trên thềm, phóng tầm mắt ra ngút ngàn trông được rặng mây ở phía Đông, đất trời mênh mông tuyết, hắn đứng rất cao, dường như đã đứng tận trên mây. Tiếng “Ngô hoàng vạn tuế” vang rền bên tai, tim Lý Kiến Hằng đập như trống dồn, trên mặt hắn dần lộ vẻ sung sướng ngỡ ngàng, ánh mắt đi từ Hải Lương Nghi, Tiêu Ký Minh, rồi cứ thế đi xuống, nhìn vạn vật trên thế gian này đều quỳ, duy chỉ mình hắn là độc tôn!

Mùi vị làm hoàng đế chính là thế này đây.

Lý Kiến Hằng không kìm được nắm chặt thanh đại kiếm, cảm thấy chính mình đã đạt được sức mạnh tranh trời từ sự quỳ phục này. Cảm giác này khác hẳn với lúc hắn ngồi trong triều đình, đây là sự phấn khích lúc được người quỳ lạy lần đầu tiên ở trường săn.

Lý Kiến Hằng tiến lên, men theo bậc thang dài, đi đến đài tế tự. Hắn đi rất chậm, tận sức hưởng thụ con đường tôn vinh này.

Giữa vạn người, chỉ có mình Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi ngẩng đầu lên. Y lướt qua Lý Kiến Hằng, trong muôn trùng tuyết, nương bệ đài cao, thấy cả bầu trời tăm tối.

***

Khai tiệc, Quang lộc tự bắt đầu dọn đồ ăn, phòng ngự rượu liên tục rót rượu. Lý Kiến Hằng thích ăn kẹo, phòng điềm thực làm rất nhiều kẹo mắt cọp.

Lý Kiến Hằng ngồi trên long ỷ, bên dưới là Thái hậu và Hoa Hương Y, kế tiếp là Mộ Như mới phong tần. Thẩm Trạch Xuyên và Hàn Thừa đứng dưới bậc, đối diện là cấm quân, thái giám Thượng thực cục quỳ chếch bên phải đằng sau Thẩm Trạch Xuyên, mỗi món ăn trên bàn Lý Kiến Hằng, thái giám của Thượng thực cục đều phải nếm trước.

Đêm nay Lý Kiến Hằng rất cao hứng, mời rượu liên tục, đã hơi ngà ngà say. Hắn ngồi bên trên, nói: “Trẫm đăng cơ tới nay, may mắn được hiền năng phò tá, có tấm gương sáng như Hải các lão bên cạnh, một ngày cũng không dám quên tự kiểm điểm mình.”

Hắn đã uống nhiều, lời nói có phần suồng sã.

“Trẫm rất biết ơn Hải các lão, mong được tôn Hải các lão làm á phụ[2] trong triều. Vinh dự kiểu này, các lão các đời trước chưa từng được nhận, giờ các lão…”

2.

Á phụ!

Sao có thể nói ra lời này được? Hải Lương Nghi vừa nghe đã biến sắc. Ông sửng sốt đứng dậy, toan quỳ xuống can ngăn, đúng lúc ấy Lý Kiến Hằng lại ợ một hơi rượu, hẵng còn xua tay.

“Các lão không cần phải hoảng hốt, nên làm…”

“Ai gia cho rằng làm thế không thỏa.” Thái hậu nhìn về phía Hải Lương Nghi, ngưng lại giây lát, dường như nhìn thấu sự cả kinh lúc này của Hải Lương Nghi, bà quay sang ôn tồn bảo Lý Kiến Hằng, “Hải các lão là tượng đài trong lòng các văn nhân trong thiên hạ, nhân cách như núi cao ngàn thước, từ lúc nhập sĩ tới giờ luôn liêm khiết thanh sạch, quả cảm trung trực. Năng thần đắc lực như thế, nếu Hoàng thượng lấy danh á phụ, tuy tỏ rõ ân sủng, song lại làm mất tấm lòng cương trực vì công của các lão.”

Lý Kiến Hằng thấy Thái hậu ôn hòa, mới cười đáp: “Hạng Vương khi xưa trọng nghĩa, tôn Phạm Tăng làm á phụ. Nay trẫm cũng cảm tạ ân tình của các lão, gọi ông một tiếng á phụ, vừa thể hiện sự gần gũi, lại vừa có thể mượn danh này để tự kiểm điểm! Các lão, các lão, ngươi đồng ý không?”

Hải Lương Nghi đã dập đầu: “Chuyện này tuyệt đối không thể!”

Lý Kiến Hằng như bị hắt một gáo nước lạnh, lòng nhiệt thành bị tiếng “không thể” nghiêm khắc ấy hóa thành bất mãn. Mặt hắn biến sắc mấy lần, cuối cùng mới cười gượng: “Trẫm và các lão thân thiết, một cái danh xưng thôi mà, có gì to tát đâu.”

Hải Lương Nghi nói: “Hoàng thượng quý ở cửu ngũ chi tôn[3], hoàn toàn khác với bá vương một góc. Lão thần xuất thân từ vùng núi Hà châu, thực sự chỉ là tiểu nhân thô thiển, sao có thể dùng chung chữ ‘phụ’ với hoàng đế Quang Thành thần hiền được!”

3.

Ý định ban đầu của Lý Kiến Hằng là lấy lòng Hải Lương Nghi, cũng lấy lòng cả văn nhân trong thiên hạ, dùng đó để chứng tỏ mình không phải tên ngốc vô học. Nhưng hắn chỉ đọc có bấy nhiêu sách thôi, sao biết được một cái danh xưng lại có thể khiến Hải Lương Nghi cự tuyệt đến nhường này. Giờ đã đâm lao mất rồi, rượu cũng tỉnh mấy phần.

Đêm nay Lý Kiến Hằng không thể mất mặt, định thây kệ qua loa cho xong chuyện vậy, bèn nói: “Các lão không đồng ý thì thôi…”

“Lão thần cho rằng,” Hải Lương Nghi nói, “trên có điều tốt, dưới ắt học theo! Đêm nay Hoàng thượng mở tiền lệ này, mai sau tất sẽ có người định bắt chước, đến lúc đó đồng đảng cấu kết, hình thành chướng ngại trong triều, sẽ nguy hại đến giang sơn xã tắc. Án Hoa đảng kết thúc chưa được một tháng, quá khứ là bài học cho tương lai, đêm nay Hoàng thượng quá chén, thật sự không ổn!”

Lý Kiến Hằng nắm chặt chén rượu trong tay, nhìn khắp bên dưới, thấy chúng quần thần đều đang cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng, hắn mới nguôi đi một chút. Hắn không thể nổi giận với Hải Lương Nghi, thế nhưng hôm nay hắn cũng chẳng muốn nhận sai, hắn cồn cả ruột trên long ỷ, đã hưởng qua vị ngọt của chúng sinh thần phục rồi, sao còn có thể cam tâm để người chỉ trích nữa?

Hắn là hoàng đế cơ mà.

Hai mắt Lý Kiến Hằng đỏ kè, uống nốt ngụm rượu cuối cùng, rồi nói: “… Chuyện này cho qua đi, đỡ các lão về bàn.”

Hải Lương Nghi cũng biết đêm nay không phải lúc để can gián, chỉ là bản tính ông khó sửa, nghĩ gì nói nấy: “Lão thần còn có lời muốn nói.”

Lý Kiến Hằng mím chặt môi, không hề hé răng.

Yến tiệc lặng ngắt như tờ, Hải Lương Nghi không được đáp lại, cứ thế quỳ bất động. Lần này tình thế bế tắc, không ai động đũa nữa, cả nhạc cũng đã dừng lại.

Chợt nghe “đanh” một tiếng.

Tiêu Trì Dã đập đũa xuống ở bàn mình, cười phá lên: “Ta thấy Hoàng thượng với các lão như thế, trong lòng phấn khởi vô cùng. Cái gọi là quân thánh thần hiền cũng chỉ đến bậc này mà thôi. Đô du hu phất[4], người xưa có câu. Đại Chu vừa có vương quân thánh hiền như vậy, lại vừa có trung thần chính trực như vậy, thiên hạ hưng thịnh sẽ không còn xa.”

4.

“Hoàng thượng khuyến khích ngôn luận, tiếp thu can gián, đây là phúc của quần thần.” Tiết Tu Trác nâng chén, “Giao thừa đêm nay, sao không kính thánh cảnh này một chén.”

Quần thần nâng chén, đồng thanh hô chúc mừng.

Lý Kiến Hằng hơi dịu đi khi nghe tiếng chúc tụng, hắn thấy Hải Lương Nghi vẫn đang quỳ, không khỏi thở dài: “Các lão mau đứng dậy đi.”

Căng thẳng đã qua, Thái hậu nhìn Tiêu Trì Dã giây lát rồi cất lời: “Vẫn bảo thành gia lập nghiệp là tâm nguyện bình sinh của nam nhi, Sách An bây giờ đã chọn được người đính hôn chưa?”

Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên lóe cái, cũng nhìn về phía Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã cười sảng khoái: “Thưa Thái hậu, với cái dáng vẻ bây giờ của thần thì làm gì có thiên kim nào ở Khuất đô chịu gả? Vả lại thành gia lập nghiệp không phải chí hướng của thần.”

Thái hậu nói: “Tổng đốc quá khiêm tốn rồi, ở Khuất đô bây giờ, nào được mấy ai có thể xứng với tân quý. Với dáng vẻ của Tổng đốc, chỉ qua cầu phố Đông thôi cũng xiêu lòng bao nhiêu bóng hồng ấy chứ. Thế tử, nếu không nhanh lên là sẽ lỡ mất đấy.”

Tiêu Ký Minh cũng cười: “Lão cha trong nhà cảm thấy tính tình của nó bất ổn, sợ nó lại làm lỡ làng cô nương nhà ai thì dở.”

Thái hậu lại quay sang cười với Lý Kiến Hằng: “Ai gia thấy bọn họ chẳng sốt ruột gì cả, Ly Bắc vương ở tuổi này đã cưới vợ được ba bốn năm rồi đấy.”

Lý Kiến Hằng còn chưa hoàn hồn từ sự việc vừa rồi, giờ không quá hứng thú, không dám không đáp lời Thái hậu, mới liếc Tiêu Trì Dã một cái rồi nói: “Mẫu hậu không biết đấy thôi, Sách An nóng tính lắm, quý nữ Khuất đô thực sự không đỡ nổi đâu.”

“Cũng đâu thể nói thế, không dưng lại làm trễ nải nhân duyên của hắn.” Thái hậu nói, “Thật ra không nhất thiết phải là quý nữ Khuất đô, ai gia thấy con gái của Hách Liêm hầu, quận chúa Chiếu Nguyệt xấp xỉ tuổi Sách An, cũng xứng đôi lắm.”

Hách Liêm hầu là hầu thành Thuyên, người nhà Phí gia trong tám đại gia tộc, Thái hậu chỉ một cái là ra ngay một mối môn đăng hộ đối.

Hách Liêm hầu Phí Khôn vội vàng kính rượu, thật sự nhìn về phía Tiêu Ký Minh.

Tiêu Trì Dã tưởng Thái hậu sẽ đề cập đến hôn sự của Hoa Hương Y trong yến tiệc, đâu có ngờ lần này lại nhắm vào hắn. Hắn không thể thẳng thừng từ chối, lại càng không thể lơ nga lơ ngơ cưới ngay.

Lý Kiến Hằng cũng trở tay không kịp, ngớ người giây lát, rồi nhìn Tiêu Trì Dã, nói: “Trẫm… Quận chúa Chiếu Nguyệt…” Hắn chợt nảy ra sáng kiến, “Còn chưa qua quốc tang, giờ mà chỉ hôn thì e là không thích hợp.”

“Chỉ hôn là một chuyện, thành hôn lại là một chuyện khác. Ai gia thấy sắp tới cũng không có ngày đẹp, vậy thì cứ chỉ hôn trước, đến hè chọn được ngày đẹp thì thành hôn.” Thái hậu nói đong đầy yêu thương, “Chiếu Nguyệt và Hương Y lại là bạn thân khuê các, xuất giá cùng nhau cũng coi như viên mãn.”

Bà không hề nhắc tới Hoa Hương Y phải gả cho ai, chỉ đẩy quận chúa Chiếu Nguyệt cho Tiêu Trì Dã, tỏ rõ hôn sự của Tiêu Trì Dã là việc nước, còn hôn sự của Hoa Hương Y là việc riêng.

Sắc mặt Thích Trúc Âm ngưng trọng, thế mà lại chẳng nói gì.

Lục Quảng Bạch thấy vậy, trong lòng biết ngay là không ổn, hẳn là Thích Thời Vũ đã gật đầu rồi nên mới bảo Thích Trúc Âm đừng lên tiếng. Nhưng tuyệt đối không thể cưới quận chúa Chiếu Nguyệt, nếu mối hôn này mà định, chờ đến lúc Thái hậu lại nâng Chiếu Nguyệt lên làm công chúa, Tiêu Trì Dã sẽ chính là cưới công chúa. Phò mã của Đại Chu không có thực quyền, thân mang hư danh, tước đi chính là binh quyền của Khuất đô mà Tiêu Trì Dã chỉ vừa mới nắm được.

Rượu trong cổ họng Tiêu Trì Dã hóa thành ngọn lửa rừng rực, hắn đã đứng dậy, lại thấy Thái hậu nở nụ cười.

“Thế tử cưới con gái của Biên Sa bá Lục thị quận Biên, giờ con cũng bốn năm tuổi rồi nhỉ?”

Tiêu Ký Minh thưa: “Khuyển tử đã bốn tuổi.”

“Thế tôn đã bốn tuổi, Lục tướng quân lại chưa lấy vợ,” Thái hậu nhìn sang Lục Quảng Bạch, “quận Biên là đất sa mạc, tướng quân trấn thủ không dễ, sớm lập gia đình, cũng coi như bớt một mối ưu tư cho Biên Sa bá. Ai gia thấy Lục tướng quân và thế tử cũng xấp xỉ tuổi, sao, thành gia lập nghiệp cũng không phải chí hướng của tướng quân à?”

Lục Quảng Bạch cứng họng giây lát, nói: “Thưa Thái hậu—”

Thái hậu tiếp tục: “Tính tình Chiếu Nguyệt hoạt bát nghịch ngợm, nói thật, Sách An quả thực nóng tính quá, tướng quân xem chừng điềm đạm hơn. Nhưng mà Sách An này, ngươi thấy sao?”

Tiêu Trì Dã không cưới quận chúa Chiếu Nguyệt, vậy thì Lục Quảng Bạch cưới. Đặt ra nan đề này trong yến tiệc, chính là để làm khó hắn.

Tiêu Trì Dã vốn đã bảo Triêu Huy đút lót người trong bộ Lễ, đêm nay Thái hậu vừa khơi chuyện, sẽ chứng minh luôn Hoa Hương Y là họ hàng xa của Thích Thời Vũ, lấy lễ pháp ngăn trở, bối phận xa cách, chấm dứt cuộc hôn nhân này. Nhưng Thái hậu lại chẳng hề cho hắn cơ hội để phản công, ai mà ngờ được, đêm nay đưa ra lại là đại sự cả đời của Tiêu Sách An hắn.

Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Trì Dã lại bắt gặp ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên. Hai người đứng cách nhau qua nan đề cấp bách, trước con mắt bao người, mặt đối mặt trong tích tắc.

Thái giám của cục thượng thực đang đưa đĩa cho phòng điềm thực, hắn rũ mắt lấy ra miếng của mình, cầm đôi đũa lên, nhìn về Lý Kiến Hằng chỉ cách tầm tay.

Lý Kiến Hằng đương ngập ngừng, cau mày nghe bọn họ đối chất, cảm thấy thái giám bên cạnh mình không nhúc nhích, hắn bèn liếc mắt sang nói: “Sao ngẩn ra—”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thái giám nắm chặt đôi đũa dài mạ vàng, nhắm thẳng vào cổ Lý Kiến Hằng!

Sự phát thình lình, Lý Kiến Hằng thậm chí chẳng kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi đũa nhọn hoắt đâm về phía mình. Cả người hắn cứng đờ, nỗi kinh hoàng tràn ra trong mắt, đến ngón tay hắn cũng không động đậy nổi.

Trong nháy mắt khi tất cả còn đang biến sắc, Thẩm Trạch Xuyên đã rút Ngưỡng Sơn Tuyết ra, ánh đao lạnh lẽo lóe lên.

Họng Lý Kiến Hằng nghẹn cứng, vận hết sức thốt ra tiếng. Tiếng hắn vừa vuột ra, máu nóng ngay tức thì bắn tóe lên vạt và mép áo hắn. Lý Kiến Hằng gào khản cả giọng: “Hộ giá—”

Đầu thái giám rụng xuống, rơi vào lòng Lý Kiến Hằng. Lý Kiến Hằng ra sức chống lên sườn long ỷ, mùi máu tươi nồng nặc, nhìn thân thể không đầu đang ngả về phía mình bị người khác xách lên.

Thẩm Trạch Xuyên vứt cái xác xuống, xoay người lãnh đạm ra lệnh: “Hộ giá!”

Cát Thanh Thanh lập tức tuốt đao, ánh tuyết “xoẹt” lan ra, Cẩm y vệ như bức tường kiên cố ngăn trước mặt cấm quân, trở thành lá chắn số một của Lý Kiến Hằng.

Tiêu Trì Dã bị Cẩm y vệ chắn, phải hướng mắt lên mới nhìn thấy mặt Thẩm Trạch Xuyên.

Sự cân bằng cao thấp trước giờ của bọn họ rốt cuộc đã bị phá vỡ vào thời khắc này, Thẩm Trạch Xuyên nhìn xuống từ trên cao, mỉm cười đầy ẩn ý với hắn. Ánh mắt kia như có thực, giẫm lên ngực Tiêu Trì Dã.

===