Thương Tiến Tửu

Chương 47: Tranh đoạt



Lý Kiến Hằng kinh hãi đá văng chiếc đầu ra, hắn nào còn quan tâm đến thể diện nữa, giờ chỉ hận không thể rúc thành một nhúm vào long ỷ. Tai hắn ù ù, nhìn máu thấm ướt bào phục của mình mà yết hầu như bị người bóp cứng, mãi không phun ra nổi một chữ.

Thẩm Trạch Xuyên quỳ một gối, trang nghiêm nói: “Hoàng thượng chớ sợ, thích khách đã đền mạng. Vi thần cứu giá chậm trễ, đáng chết vạn lần!”

Tay chân Lý Kiến Hằng như bị liệt, hắn nắm chặt tay ghế, ánh mắt đi từ thi thể đến mặt Thẩm Trạch Xuyên. Hắn gần như sắp bật khóc, nắm lấy tay áo Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Không trễ… Không trễ! Ngươi… Lan Chu làm tốt lắm! Trẫm, suýt nữa thì trẫm…”

“Đi gọi thái y!” Thái hậu bước nhanh tới, không màng đến cái xác đầm đìa máu, cầm tay Lý Kiến Hằng dịu dàng gọi, “Hoàng thượng, Hoàng thượng?”

Lý Kiến Hằng hãy còn đang hoảng hốt, hắn chật vật nuốt nước bọt, vội vàng rút tay mình khỏi tay Thái hậu, siết chặt tay áo Thẩm Trạch Xuyên, vật nài: “Ngươi ở lại đây, ngươi mang theo Cẩm y vệ ở lại đây bảo vệ trẫm!”

“Cẩm y vệ vốn là thủ vệ của Hoàng thượng,” mặt Thẩm Trạch Xuyên không biến sắc, “vì Hoàng thượng, Cẩm y vệ sẵn sàng vượt nước sôi lửa bỏng, vi thần sẽ lập tức hộ tống Hoàng thượng về Minh Lý đường.”

Mọi người trong tiệc còn chưa hoàn hồn, Tiết Tu Trác đã tiến lên vài bước, nghiêm nghị: “Trước tiên bắt giam những người có liên quan ở cục thượng thực, Quang lộc tự, phòng điềm thực, phòng ngự rượu. Hầu hạ bên thiên tử mà dám giấu thích khách, nội hoạn an bài, cận vệ phòng thủ đều phải chịu trách nhiệm!”

“Đêm nay ai phụ trách tuần phòng?” Thái hậu hỏi.

Tiệc lặng như tờ, Tiêu Trì Dã hành lễ, nói: “Thưa thái hậu, là thần.”

Thái hậu không làm khó, mà quay sang nhìn Lý Kiến Hằng, quần thần cũng nhìn Lý Kiến Hằng.

Tên thái giám này có thể làm việc trong cục thượng thực, trước tiên phải có gia sản sạch sẽ, lai lịch rõ ràng. Hắn vào cung bao giờ, đã từng làm việc trong phòng nào của hai mươi tư nha môn, trước đây từng kết giao với nội hoạn nào, tất cả đều phải tra, không những phải tra, mà còn phải ghi chép lại những người từng hắn từng tiếp xúc cùng. Tiêu Trì Dã phụ trách cận vệ phòng thủ, những việc này đáng ra hắn phải điều tra rõ ràng trước yến tiệc bách quan, người là lọt qua hàng tầng phòng ngự của hắn, đương nhiên hắn sẽ không thể tránh khỏi liên lụy.

Lý Kiến Hằng toát mồ hôi, môi trắng bệch: “Bắt nội hoạn trong các phòng trước đã, trẫm…”

Hắn còn chưa nói hết câu đã ngất xỉu.

***

Đêm nay xác định là một đêm không ngủ, Lý Kiến Hằng hôn mê bất tỉnh bên trong, thái y túm tụm lại, Thái hậu một lần nữa buông rèm nghe chẩn bệnh. Hải Lương Nghi chờ bên cạnh, đây là Thái hậu đặc biệt dặn dò.

Hàn Thừa dẫn Cẩm y vệ tiếp tục đeo đao đứng dưới hiên, quần thần bên ngoài đều đang quỳ. Đêm Giao thừa rét đậm, rất nhiều lão thần tuổi cao đã lạnh đến phát run, hoàn toàn chống đỡ bằng nghị lực.

Toàn bộ vương cung Khuất đô lặng ngắt, không khí cực kỳ tiêu điều.

Tiêu Trì Dã cũng không ở trong, hắn phải đi bắt nội hoạn cùng với các quan viên liên quan của bộ Hình và Đô sát viện, hơn nữa cấm quân cũng bị đình chỉ, Đô chỉ huy thiêm sự của cấm quân phụ trách kiểm tra nhân thủ đêm nay bị thu yêu bài, hạ ngục cùng nội hoạn.

Nội đường không đặt chậu than, chỉ đốt đèn.

Tiêu Trì Dã ngồi ở ghế dưới Thượng thư bộ Hình Khổng Tưu, bên trái là là tả đô ngự sử Đô sát viện Sầm Dũ và hữu đô ngự sử Phó Lâm Diệp.

Nếu là lúc trước, Tiêu Trì Dã sẽ có quyền ngồi cộng thẩm ngang hàng với Thượng thư bộ Hình, nhưng giờ hắn phải tránh nghi ngờ nên chỉ có thể ngồi ghế dưới, chịu sự giám sát của hai đại trưởng quan của Đô sát viện.

Năm nay là một năm nhiều biến động, sóng này chưa qua sóng khác đã tới, ba pháp ti chưa bao giờ hội thẩm liên tục thế này, đã vậy án nào cũng là đại án liên quan đến tính mạng của hoàng đế.

Khổng Tưu uống trà lạnh, im lặng chờ triệu. Thực ra kể từ lúc bọn họ ngồi xuống đây chưa ai mở miệng nói câu nào, tất cả đều rõ đây không phải là lúc để cười đùa, sắc mặt ai cũng nghiêm trọng.

Tiêu Trì Dã ngồi trên ghế, trầm mặc xoay nhẫn ban chỉ, hắn đang suy nghĩ.

Án này đã được lên kế hoạch sẵn, giống như vụ án của Tiểu Phúc Tử hồi trước, ngay khoảnh khắc phát sinh đã biến thành muôn trùng bóng ma, tách ra khỏi ảo ảnh của giây phút ấy, giống như bị chằng chịt dây dợ lôi kéo, ẩn giấu một nguyên nhân còn thâm sâu hơn.

Để được thử đồ ăn cho thiên tử, nội hoạn của cục thượng thực bọn họ từ trên xuống dưới người nào cũng phải tra ba đời tổ tông, muốn biến người như vậy thành thích khách rất khó, song lại cũng rất dễ.

Đầu tiên, phải là người có thể tiếp xúc với nội hoạn, hoặc là nội hoạn ẩn trong đại nội nhưng lại làm việc cho thế lực ngoài cung, chỉ có hai loại người này mới có thể cưỡng ép hoặc mua chuộc thái giám hành thích.

Tiêu Trì Dã nghĩ đến đây thì bỗng nhớ ra gì đó. Hắn ngừng xoay nhẫn, vừa lúc phạm nhân được triệu cũng được đưa tới, chính là thiêm sự của cấm quân.

Khổng Tưu không vòng vo mà nói thẳng: “Ngươi là Đô chỉ huy thiêm sự của cấm quân, đêm nay ngươi phụ trách kiểm tra người của cấm quân mang đao ngự tiền và thái giám thử đồ ăn của cục thượng thực. Ngươi biết gì về tên thái giám này?”

Thiêm sự tên là Mạnh Thụy, là quân hộ do Tiêu Trì Dã cất nhắc lên năm Hàm Đức thứ sáu, trước đây đảm nhiệm chức đô sự cấm quân, làm việc rất cẩn thận. Hắn nhìn thẳng, bình tĩnh đáp: “Thái giám hành thích tên là Quý Sinh, hai mươi sáu tuổi, người thành Xuân, cha là dân thường sống ở phố Bạch Thủy thành Xuân, bệnh chết năm Hàm Đức thứ sáu. Hắn là con trai duy nhất trong nhà, vào cung năm Vĩnh Nghi, tính đến nay là hai mươi năm. Hắn vào cục thượng thực năm Hàm Đức nguyên niên, bắt đầu thử đồ ăn cho tiên đế vào năm Hàm Đức thứ tư, xưa nay không có sở thích đặc biệt, kết giao với rất ít người.”

Khổng Tưu ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn hỏi: “Đêm nay ai là người bố trí hắn thử đồ ăn?”

Mạnh Thụy đáp: “Nữ quan cục thượng thực Phục Linh.”

Khổng Tưu nhìn người của Đô sát viện trước, sau đó lại nhìn Tiêu Trì Dã, gật đầu nói: “Hung khí hành thích là đũa vàng ngự dụng, người kiểm tra của cấm quân cũng không có cách nào. Vậy thì, Mạnh thiêm sự chờ một lát, truyền Phục Linh của cục thượng thực.”

Mạnh Thụy lui sang một bên, từ đầu đến cuối hắn không hề nhìn Tiêu Trì Dã.

Thật ra Tiêu Trì Dã không căng thẳng như mọi người nghĩ, hắn biết án hành thích này không thể tước đi binh quyền của hắn. Sau khi xong việc có lẽ hắn sẽ bị phạt bổng lộc, nhưng đó chỉ là phạt nhỏ. Sự việc xảy ra cách hắn quá xa, căn bản không thể nào giành cứu giá trước được, nhưng chỗ ngồi thì lại được sắp xếp theo quy định, chuyện này không ai có thể trách nặng. Còn một điều nữa, chính là tốc độ rút đao của Thẩm Trạch Xuyên lúc ấy quả thực quá nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đao đã thu lại vào vỏ, đầu người rơi xuống đất, khác hoàn toàn với tốc độ y mà y bộc lộ trong đêm mưa lần trước, cho dù lúc ấy Tiêu Trì Dã có đứng ngay cạnh y cũng chưa chắc đã có thể nhanh hơn y. Nhưng chuyện xảy ra sau án hành thích mới khiến Tiêu Trì Dã quan tâm nhất, hắn phải đề phòng cẩn thận, dập tắt ngọn lửa này trước khi nó kịp lan tới người hắn.

Theo thường lệ, Cẩm y vệ cứ tám năm sẽ thăng chức một lần, trước tiên chia làm mười hai sở theo hộ tịch, sau đó căn cứ vào biểu hiện lúc tại chức để tiến hành đề bạt, có quá ít cơ hội để đặc cách. Xuất thân Thẩm Trạch Xuyên đặc biệt, giờ tuy đã được miễn tội, song vẫn không tính là quân tịch, nếu y muốn thống lĩnh Cẩm y vệ thì nhất định phải tìm cách thăng quan.

Mấy tháng nay Tiêu Trì Dã luôn đè đầu Cẩm y vệ, một là để củng cố quyền lên tiếng tuyệt đối của cấm quân, hai chính là để đề phòng Thẩm Trạch Xuyên thăng chức. Tình hình Khuất đô hỗn loạn, nhưng ranh giới lại phân rõ ràng, mọi người đã nhẵn mặt nhau cả rồi, chẳng qua vì lợi mà hợp, rồi lại vì lợi mà đấu, chỉ có mình Thẩm Trạch Xuyên là một biến số khó lường, Tiêu Trì Dã thử đủ mọi cách cũng chẳng thể dò ra rốt cuộc y muốn làm gì.

Không đoán được mục đích thì không thể yên tâm hợp tác.

Tiêu Trì Dã đã hy vọng Thẩm Trạch Xuyên có thể ở yên bên dưới, nhưng án hành thích này chính là câu trả lời của Thẩm Trạch Xuyên.

Không thể.

Y là thanh đao sắc bén của chính mình, y muốn chém giết ra con đường của mình, y sẽ không cam tâm tình nguyện nghe lệnh kẻ khác, thứ y muốn là cắn xé chứ không phải vâng lời.

Lên giường một lần thì thay đổi được gì?

Đó là một hồi gào thét xả giận trong đêm đen, là tiếng thở dốc giữa dục vọng quấn quýt của hai người, nó là tình cảm đồng bệnh tương liên sinh ra từ va chạm thể xác, ấy nhưng tình cảm này vẫn không đủ để ngăn cản lựa chọn của bọn họ.

Tiêu Trì Dã sẽ không nhường quyền lực trong tay mình, đây là thanh đao sinh tồn của hắn, hắn không thể quay về Ly Bắc, vậy thì hắn nhất định phải nắm chặt thanh đao này. Thẩm Trạch Xuyên cũng sẽ không chịu mãi khuất phục dưới kẻ khác, để kẻ khác định đoạt con đường vận mệnh của mình, y muốn đi lên, y phải đi lên.

Tiêu Trì Dã bỗng siết chặt tay.

Nếu Thẩm Trạch Xuyên tham gia vào vụ án này, vậy thì ai đồng mưu với y?

***

Lý Kiến Hằng vẫn chưa tỉnh, Thẩm Trạch Xuyên thay ca tạm nghỉ. Y đang lau tay trong phòng điểm danh thì nghe thấy cửa sau lưng mở ra, có người đi vào.

“Theo kế hoạch ngươi nói, đêm nay lẽ ra phải là Hàn Thừa ra mặt cứu giá.” Tiết Tu Trác xắn hờ tay áo, rửa tay trong bồn nước lạnh, cười nói, “Mấy huynh đệ bọn ta đều bị Thẩm đại nhân chơi một vố rồi.”

“Tình hình nguy cấp,” Thẩm Trạch Xuyên không quay đầu lại, “nếu Hàn Thừa làm được thì để gã cứu cũng chẳng sao, nhưng mà gã chậm quá, biết sao được?”

“Vụ này không hạ được Tiêu nhị đâu, cùng lắm là trách hắn quản lý sơ suất. Ngươi thì ngược lại, lần này đã lộ nguyên hình trước mặt hắn rồi, dù có đi lên, mai sau cũng khó mà yên ổn.”

“Ta với tự thừa đại nhân cùng thuyền độ kiếp, ta không yên ổn,” Thẩm Trạch Xuyên quay lại cười, “thì ngươi có thể thoải mái sao?”

“Ta nghe nói có loại chó điên, đã hung lên thì cả người nhà cũng cắn.” Tiết Tu Trác hong tay, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Dứt khoát lấy người khác làm đá kê chân như thế lại khiến người cùng thuyền sợ lắm đấy.”

“Nói thế sao được,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “đêm nay đắc thế đều là huynh đệ ta mà, người chịu trận trước mặt Tiêu nhị chẳng phải là ta sao? Sau này ta chính là cái gai trong mắt Tiêu nhị, về tình về lý, hắn đều nên hận chết ta.”

“Hoàng thượng và Tiêu nhị tình sâu nghĩa nặng, ơn cứu mạng ở trường săn Nam Lâm là khó quên nhất, lần này ngươi xuất đầu cũng chưa chắc đã có thể hạ bệ Tiêu nhị.”

“Vạn sự khởi đầu nan.” Thẩm Trạch Xuyên cười, “Nếu Hoàng thượng thực sự cảm nhớ ơn cứu mạng của Tiêu nhị thì đã không nhốt hắn ở Khuất đô rồi. Cái gọi là tình nghĩa của người, cũng chỉ đến vậy mà thôi.”

Tiết Tu Trác lau tay, cười một lát, rồi nói: “Tuy đêm nay hơi chệch hướng, nhưng nói chung cũng vẫn thành công. Trấn phủ đại nhân, sau này phải chiếu cố nhiều.”

Trấn phủ Cẩm y vệ là chức quan ngũ phẩm, Tiết Tu Trác đang nói cho Thẩm Trạch Xuyên thứ mà y có thể đạt được lúc luận thưởng sau này.

Thẩm Trạch Xuyên lại chẳng mấy ngạc nhiên, y nói: “Người của cục thượng thực sẽ chịu thẩm, Thượng thư bộ Hình Khổng Tưu là một đại lão gia công chính nghiêm minh, các ngươi đừng thua trong tay ông ta.”

“Đã dám làm tức là không sợ bọn họ tra.” Tiết Tu Trác chỉnh trang lại tay áo, nho nhã lễ độ nói, “Sang năm mới, hy vọng chúng ta có thể tiếp tục đồng tâm hiệp lực, sớm đạt được ước nguyện.”

“Được tự thừa đại nhân chiếu cố,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn chằm chặp, ôn hòa nói, “ta nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện.”