Thương Tiến Tửu

Chương 48: Mưu kế



Lý Kiến Hằng mơ ác mộng.

Hắn mơ về đêm mưa ở trường săn Nam Lâm, cành cây sắc nhọn quất vào mặt hắn, hắn hoảng hốt ôm đầu tránh.

Con ngựa dưới thân phi như điên về phía trước, Lý Kiến Hằng khiếp đảm định nắm cương, nhưng lại bỗng bị Tiêu Trì Dã quay lại xách cổ ném khỏi ngựa.

“Sách An cứu ta!” Lý Kiến Hằng ngã dúi xuống đất, quỳ phịch van nài, “Sách An, Sách An! Chúng ta là huynh đệ một hồi, đừng bỏ ta ở đây!”

Giữa tiếng sấm vang rền, sắc mặt Tiêu Trì Dã thâm trầm, lạnh lùng nói với hắn: “Đánh ngất rồi khiêng đi!”

Nước mắt nước mũi Lý Kiến Hằng giàn giụa, nhìn Thần Dương tới gần, không khỏi hoảng sợ lui về đằng sau, xua tay gào lên: “Ta… Ta là hoàng đế! Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?”

Lý Kiến Hằng đang lui thì chạm phải một người, hắn ngoái lại nhìn, thấy thân hình gầy còm của Hàm Đức đế nắm lấy cổ tay hắn, hắn lập tức kêu lên: “Hoàng huynh, hoàng huynh cứu đệ!”

Ngón tay Hàm Đức đế siết chặt, bấu vào da thịt Lý Kiến Hằng, ho ra máu, giọng nghe lạnh lẽo: “Người cứu ngươi hôm nay, ngày mai cũng có thể giết ngươi! Ngươi có hiểu không?”

Lý Kiến Hằng bị đau giãy giụa, nhưng giãy thế nào cũng không kéo được tay ra. Mưa trên đầu bỗng biến thành từng giọt đặc sệt, Lý Kiến Hằng sờ thử, tay hắn toàn máu. Hắn ngửa đầu nhìn, một cái đầu rơi “bộp” xuống giữa không trung đen sì.

Chẳng biết Lý Kiến Hằng lấy sức từ đâu, vừa đấm vừa đạp vùng ra khỏi được nắm tay của Hàm Đức đế. Hắn thở phì phò, bò dậy trong vũng lầy, run rẩy đá văng cái đầu đi, gào khóc với những bóng đen chung quanh: “Ta là hoàng đế, trẫm — trẫm là thiên tử! Các ngươi ai muốn giết ta, hả?!”

“Hoàng thượng,” có người khẽ gọi, “Hoàng thượng.”

Lý Kiến Hằng bỗng mở bừng mắt, thất thần nhìn trối trân vào kim đỉnh, thì thào: “Ai muốn giết ta… Ai muốn giết ta…”

Thái hậu lấy khăn lau mồ hôi cho Lý Kiến Hằng, cúi người nói: “Kiến Hằng, mẫu hậu đây rồi!”

Kiến Hằng!

Lý Kiến Hằng bỗng thấy rất buồn, mẹ hắn mất sớm, Quang Thành đế chưa bao giờ nhìn thẳng vào hắn, ăn chơi đàng điếm suốt mấy năm nay, vậy mà lại chẳng có ai từng gọi hắn một tiếng Kiến Hằng.

“Mẫu hậu…” Lý Kiến Hằng nấc nghẹn, thốt lên, “Mẫu thân!”

Thái hậu khẽ nghiêng đầu, dường như đang gạt nước mắt, nói: “Con hôn mê suốt cả một đêm, ai gia sợ lắm. Bây giờ con còn đau ở đâu, phải nói cho ai gia biết.”

Lý Kiến Hằng nhìn Thái hậu, thấy bà vẫn còn mặc lễ phục đêm qua, chắc chắn đã túc trực ở đây trọn một đêm. Lý Kiến Hằng tức thì chống người dậy, lại thấy tóc mai của Thái hậu đã điểm bạc, hai mắt đỏ hoe, người tiều tụy đi rất nhiều.

Lý Kiến Hằng cảm thấy ấm áp, hắn lau mắt, nắm tay Thái hậu, nói: “Để mẫu thân lo lắng rồi, con không sao.”

Hải Lương Nghi quỳ bên ngoài, ông cũng đã canh ở đây trọn một đêm, nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong thì biết Lý Kiến Hằng tỉnh rồi, không khỏi yên lòng.

Một lát sau, các cung nữ nhẹ nhàng tiến vào, hầu hạ Lý Kiến Hằng rửa mặt. Thái hậu bưng bát thuốc, tự mình nếm thử rồi mới đút cho Lý Kiến Hằng.

Lý Kiến Hằng uống thuốc xong, sắc mặt vẫn còn kém, song đã đỡ hơn đêm qua rất nhiều. Hắn xỏ ủng đi ra, thấy Hải Lương Nghi hãy đang quỳ thì cảm động vô cùng, bèn tiến tới đỡ Hải Lương Nghi dậy, nói: “Các lão, trẫm không sao!”

Hải Lương Nghi suýt nữa không đứng dậy nổi, Lý Kiến Hằng không giữ ông lại nữa, khuyên cả các đại thần đang quỳ bên ngoài lui hết đi, chỉ để lại Khổng Tưu, Sầm Dũ và Phó Lâm Diệp đã thẩm tra cả đêm.

“Tra được gì rồi?” Lý Kiến Hằng sốt ruột hỏi, “Khổng Thượng thư mau nói cho trẫm.”

Khổng Tưu dập đầu, thưa: “Bộ Hình thẩm tra suốt đêm qua, hiện đã tra được thái giám hành thích tên là Quý Sinh, được nữ quan cục thượng thực Phục Linh giao cho nhiệm vụ thử đồ ăn trong yến tiệc bách quan.”

“Nữ quan?” Lý Kiến Hằng ngạc nhiên, “sao nữ quan này lại muốn hại trẫm?”

Khổng Tưu nói: “Nguyên nhân không rõ.”

Lý Kiến Hằng sốt vó: “Các ngươi tra cả một đêm mà không ra sao!”

Khổng Tưu và hai người còn lại liếc nhau, ông im lặng ít phút, nói: “Hoàng thượng không biết, Phục Linh tự biết không thoát được tội nên đã uống thuốc câm, sẵn sàng chịu phạt rồi.”

Lý Kiến Hằng bỗng hiểu ra, hắn nói: “Nàng là nữ quan trong cung, việc gì phải làm thế? Chắc là nàng sợ trong lúc trọng hình lỡ bật ra gì đó nên mới uống thuốc câm trước! Sau lưng ắt có kẻ sai khiến!”

Khổng Tưu tiếp tục: “Hoàng thượng thánh minh, vi thần và hai vị đồng liêu của Đô sát viện cũng nghĩ vậy, cho nên đêm qua đã điều tra sâu về ả, biết được trong nhà ả có mẹ già, sống ở ngõ Thiên Giác phố Đông Long. Nhà ả tuy nhỏ, nhưng cũng không phải thứ mà một nữ quan đại nội có thể mua nổi, vi thần mới tiện đà tra tiếp, tra được căn nhà này quả thực không phải ả tự mua, mà là người môi giới ở phố Đông Long đặc biệt bán chịu cho ả ở.”

Lý Kiến Hằng đã quá quen với phố Đông Long, ngay lập tức nghe ra điểm đáng ngờ, nói: “Nếu nhà nàng là cô nhi quả mẫu thì có lẽ đâu có đồ gì đáng giá để thế nợ cả căn nhà được.”

Khổng Tưu nói: “Đúng là như thế, vi thần cũng cảm thấy rất đáng ngờ, bởi vậy đã gọi cả người môi giới đến hỏi, mới biết sở dĩ người môi giới bán chịu căn nhà cho nàng, đều là vì nể mặt cấm quân.”

Tim Lý Kiến Hằng “thịch” một cái, hắn như ngồi trên bàn chông, dừng lại giây lát, rồi mới hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến cấm quân?”

Khổng Tưu nói: “Đây là đoạn sự lục phẩm đoạn sự ti Viên Liễu của cấm quân đặc biệt nhờ người môi giới, tuy Viên Liễu và Phục Linh không có hôn ước, song đã có quan hệ bất chính từ lâu.”

Lý Kiến Hằng bỗng đứng dậy, hỏi: “Tiêu Tổng đốc có biết không?”

Khổng Tưu biết hắn có quan hệ tốt với Tiêu Trì Dã, nhất thời cũng không đoán được hắn muốn bảo vệ Tiêu Trì Dã hay là sao, chỉ có thể đáp đúng sự thật: “Ý của Tổng đốc, là không biết.”

Lý Kiến Hằng đứng đực ra đấy, mặt biến sắc mấy lần, cuối cùng mới nói: “… Cấm quân đông người, hắn không biết cũng dễ hiểu. Chuyện này đừng truyền ra vội, các ngươi lui đi, truyền Hàn Thừa và Thẩm Trạch Xuyên vào, trẫm muốn thưởng!”

***

Tiêu Trì Dã giẫm lên tuyết cứng, đá văng cửa hình ngục ra. Cai ngục bên trong đã sớm nhận được tin, vội vội vàng vàng dẫn Tiêu Trì Dã vào trong.

Phục Linh bị giam ở bên trong, nàng mới hai mươi ba tuổi, bởi vì chịu hình nên tóc tai bù xù rũ rượi, ngồi trên đống cỏ không động đậy.

Tiêu Trì Dã vào nhà lao, Thần Dương cởi áo choàng cho hắn. Hắn quá cao, khí thế quá lấn át, chỉ vừa bước vào đã khiến Phục Linh sợ run người.

Thật ra Tiêu Trì Dã rất anh tuấn, trên người hắn là cảm giác pha trộn giữa phóng túng và ác liệt, cho nên hắn vừa có thể làm một công tử ăn chơi, lại vừa có thể làm một Tu La vương máu lạnh. Hắn dễ dàng thay đổi mặt nạ, một khi đã đổi, cử chỉ liên quan đều sẽ y theo.

Giờ phút này hắn chính là một quý công tử đi ngang qua nơi đây.

Tiêu Trì Dã quan sát nhà lao trước, hơi cúi người ngó ô cửa sổ nhỏ hẹp, thấy bên ngoài cửa sổ cũng là tường cao của hình ngục, không khỏi mất hứng thu mắt về, lại đứng thẳng dậy. Hắn nghiêng đầu rũ mắt, nhìn Phục Linh trên mặt đất.

Phục Linh nép vào tường, cảm thấy ánh mắt ấy mang theo sự khinh bỉ trời sinh.

“Nữ quan cục thượng thực.” Tiêu Trì Dã nói.

Phục Linh không ngẩng lên, chỉ chú mục vào đôi ủng của hắn.

Thần Dương mang ghế tới, Tiêu Trì Dã ngồi xuống. Hắn chống một bên gối, nhìn đỉnh đầu của Phục Linh, nói: “Viên Liễu đã có thê có thiếp, thế mà vẫn mạo hiểm bị thu yêu bài để thu xếp một cái nhà cho ngươi. Ngươi là đại mỹ nhân cỡ nào mà dụ được hắn vứt cả mạng thế? Ngẩng đầu lên ta xem cái nào.”

Phục Linh co rúm lại, tảng lờ đi.

Tiêu Trì Dã ngả ra sau, nói: “Hắn đáng tuổi cha ngươi đấy, thế mà ngươi cũng chịu à? Làm nữ quan không giống làm cung nữ, đến lúc được thả, kiểu gì cũng có thể tìm được một mối tử tế. Viên Liễu chỉ là tiểu quan lục phẩm, lại còn là lưu manh trong quân đội, tiền không thế không, ngươi đi theo hắn, là vì mù hay là vì si tình?”

Nhà lao lặng ngắt.

“Chưa nói đến Viên Liễu vội, ngươi dùng cái gì để thuyết phục Quý Sinh hành thích thế? Ngươi làm gì có tiền, chắc chắn là kẻ khác xúi giục hắn. Ngươi câm rồi, tức là đã quyết định chịu chết thay người khác từ sớm rồi, chủ tử của ngươi cao tay đấy, dùng các ngươi xong là đá luôn. Ngươi chết hay không, không liên quan đến ta, nhưng giờ các ngươi muốn đổ lên đầu Tiêu Sách An ta, ngươi tưởng chết thế là xong chắc?” Tiêu Trì Dã cười, “mơ đi cô nương.”

Thần Dương quay lại, gật đầu với cai ngục ở đằng sau, chỉ nghe thấy tiếng xích “loảng xoảng”, Viên Liễu mình mẩy cáu bẩn đã bị kéo tới.

Viên Liễu nhào đến chỗ Phục Linh, xẵng giọng: “Tiện nhân! Ngươi nỡ hại ta!”

Phục Linh run lên, nép vào tường bò sang bên kia. Viên Liễu kéo mắt cá chân nàng, u uất: “Ta liên quan gì đến ngươi? Ta đối xử với ngươi như vậy mà ngươi báo đáp ta như thế à!”

Phục Linh bị kéo ứa nước mắt, nàng đá Viên Liễu, khàn giọng kêu ú ớ.

Viên Liễu túm lấy nàng: “Mẹ ngươi bệnh nặng, là ta cõng đi tìm đại phu! Ngươi muốn gì ta đều cho nấy, ngươi lừa ta, ngươi còn muốn lôi cả nhà ta chết cùng! Con đàn bà độc ác!”

Dây xích đanh lên, Viên Liễu mất khống chế bị Thần Dương túm lại. Hắn vẫn với tay ra, tru tréo: “Ta không tha cho ngươi đâu! Ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Tiêu Trì Dã ngồi trên ghế ngó ô cửa sổ nhỏ, thực sự nhìn được một ô trời vuông. Hôm nay không có tuyết, mây mỏng tụ lại trên không, hắn chẳng hề quan tâm đến màn ân oán trước mặt.

Viên Liễu quỳ trên mặt đất, khóc rống lên, hắn lại bò về phía Tiêu Trì Dã, dập đầu van xin: “Tổng đốc, Tổng đốc! Tha cho tôi lần này đi! Cầu xin ngài, tôi bị ma xui quỷ khiến, tôi nguyện làm trâu làm ngựa để đền bù!”

Tiêu Trì Dã nhìn hắn, nói: “Người nắm giữ tính mạng ngươi không phải là ta, đi mà xin người ta ấy, dập đầu cho cả nhà ngươi luôn, coi như đền cái tội dan díu sau lưng vợ con trước đây của ngươi.”

Viên Liễu lại bò tới gần Phục Linh, vừa dập đầu vừa vật nài: “Ngươi tha cho ta đi! Ngươi tha cho ta đi có được không? Chuyện này không liên quan tới ta! Ta xin ngươi! Ta van ngươi! Nhà ta có tám người, ta không muốn bọn họ chết ở đây!”

Phục Linh khóc không nhìn hắn.

Nước mắt Viên Liễu rơi như mưa, hắn thật sự sợ lắm rồi, dập đầu đến chảy cả máu, nói: “Phục Linh… Vợ chồng một đêm tình nghĩa trăm ngày… Tuy chúng ta chưa thành vợ chồng, nhưng tình nghĩa mấy năm nay vẫn còn! Ta cầu xin nàng, đừng liên lụy đến ta! Kiếp sau ta làm con nàng, ta làm cháu nàng! Nàng tha cho ta đi! Căn nhà kia ta tặng cho mẹ nàng, sao nàng có thể…” hắn gần như khóc nấc lên, cố gắng nói đứt quãng, “sao nàng có thể dùng nó… mà lấy mạng cả nhà ta! Nàng không còn trái tim sao!”

Phục Linh đau khổ ú ớ, nàng cũng dập đầu với Viên Liễu, mấp máy môi, rõ ràng là thật sự tội lỗi.

Viên Liễu lê đầu gối tới, đỡ Phục Linh dậy, máu trên trán chảy ròng ròng, giọng hắn thê thiết: “Ta không cần nàng dập đầu! Ta chỉ cần nàng nói rõ mọi việc! Ta không muốn chết… Phục Linh! Đừng hại ta…”

Tiêu Trì Dã thấy vậy mới bảo: “Đã âm mưu hành thích thì tuyệt đối sẽ không chém đầu. Ngươi muốn chết thì cứ việc, chỉ thương mẹ ngươi, lão nhân gia tuổi đã cao như vậy mà còn phải chịu khổ hình tra tấn. Chiếu ngục là nơi nào, ngươi còn không biết hay sao? Nếu bà rơi vào tay Cẩm y vệ, lột da rút gân các kiểu đều đủ cả.”

Phục Linh ngửa mặt khóc.

Tiêu Trì Dã nói: “Chủ tử của ngươi không nói với ngươi à? Ta sẽ không để án này kết thúc nhanh đâu, thêm một ngày là phạt một ngày. Ngươi phải chịu, hắn phải chịu, mẹ ngươi cũng phải chịu, chịu đến khi nào ta thấy đã rồi thì cả nhà chào nhau.”

Phục Linh căm phẫn khóc nấc lên nhìn hắn.

Tiêu Trì Dã chẳng xi nhê, chỉ nhìn nàng, nói: “Chẳng phải vẫn nói đánh chó phải nhìn mặt chủ đấy sao? Đã cắn Tiêu Sách An ta thì tất cả cùng phải chịu trận, ta phải đánh ngươi đến da bong thịt tróc sống không bằng chết, để xem ai gục trước. Thần Dương, lôi mẹ ả vào.”

Thần Dương tuân lệnh, lui ra cửa.

Phục Linh chợt kêu lên, giọng nàng đã hỏng rồi, tiếng khóc nghe như tiếng con thú bên bờ tuyệt vọng, nhào đến bên Tiêu Trì Dã, ngã dúi xuống đất, dùng ngón tay cuống cuồng viết.

Tiêu Trì Dã cúi đầu, nhìn một hồi rồi nói: “Cho ả giấy bút, ta muốn giấy trắng mực đen.”

***

Phục Linh bị Thần Dương mang đi đóng ấn, trong nhà lao chỉ còn Tiêu Trì Dã và Viên Liễu. Viên Liễu thấy Tiêu Trì Dã sắp đi thì tức khắc níu lấy góc áo Tiêu Trì Dã.

“Tổng, Tổng đốc!” Viên Liễu nói, “không sao rồi… Có phải tôi có thể…”

Tiêu Trì Dã khoác thêm áo, quay lại hỏi: “Ngươi nhậm chức đoạn sự từ bao giờ?”

Viên Liễu vội vàng giơ ngón tay: “Năm thứ ba sau khi Tổng đốc nhậm chức.”

Tiêu Trì Dã nói: “Tức là đi theo ta.”

Viên Liễu gật đầu lia lịa: “Tôi là người của Tổng đốc!”

Tiêu Trì Dã đã thức trắng một đêm, giờ đang hơi khó ở, hắn cầm đao lên, dùng vỏ đao gạt tay Viên Liễu ra, nói: “Người của ta làm gì có máu mặt như thế, kêu được cả người môi giới ở phố Đông Long bán chịu cơ mà. Cấm quân mua thêm nhà đều phải báo cáo, ngươi lại không báo, ngoài căn nhà này ra, ngươi còn có ruộng ở ngoài thành. Đoạn sự lục phẩm mà làm ăn ngon nghẻ gớm nhỉ, rốt cuộc là ai đang nuôi ngươi, ngươi không biết hay sao?”

Viên Liễu ê hề nước mắt, hắn khóc tu tu: “Tôi bị lừa, không nên tham mấy cái đó, Tổng đốc, Tổng đốc! Nhưng tôi không phản bội cấm quân…”

Tiêu Trì Dã hơi ngửa cổ vì mỏi, chẳng nhìn hắn nữa, hỏi: “Con ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bốn… Bốn tuổi.”

“Ta nuôi hộ ngươi.” Mặt Tiêu Trì Dã lạnh tanh, “Sau khi án này kết thúc, ngươi tự đi mà kết liễu đi.”

Cửa nhà lao đóng lại, Viên Liễu thẫn thờ trên mặt đất.

Tiêu Trì Dã trở ra theo lối đi tối mò ẩm thấp, nghe thấy tiếng khóc sau lưng, nhận lấy lời khai từ tay Thần Dương. Hắn vừa bước ra khỏi cửa hình ngục đã thấy Cốt Tân nhanh nhẹn lên đón.

“Công tử,” Cốt Tân nói, “mẹ Phục Linh chết rồi.”

Thần Dương cau mày: “May mà sáng nay chủ tử không vào cung, bằng không Phục Linh sẽ chẳng kiêng nể gì nữa, lời khai này cũng sẽ không lấy được.”

“Một xấp giấy,” Tiêu Trì Dã mượn ánh sáng giở xập lời khai, “đến cả mặt đối phương Phục Linh còn chưa thấy, chỉ dựa vào cái này chẳng bắt được ai đâu.”

Thần Dương nói: “Dù gì cũng phủi sạch cho cấm quân, chủ tử, phải vào cung trình lên cho Hoàng thượng sao?”

Tiêu Trì Dã liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: “Tại sao phải phủi sạch cho cấm quân?”

Thần Dương và Cốt Tân ngớ người.

Tiêu Trì Dã cười lạnh, hắn nói: “Đã là thú bị vây thì phải có dáng vẻ của thú bị vây. Bọn chúng sốt ruột muốn hất chậu nước bẩn này đến vậy, không đủ, ta không chỉ muốn đứng gần chậu nước bẩn này, ta còn muốn lăn một vòng trong bùn, càng đen càng tốt. Mình ta bẩn, bức tường sắt của bọn chúng sẽ dựng thành, cho chúng làm đám đại năng một tay che trời, đến cả Tổng đốc cấm quân cũng có thể dễ bề đạp xuống, đến lúc Hoàng thượng hoàn hồn thì khắc sẽ nghi, sẽ sợ. Hoa đảng mới xong, kẻ nào muốn làm đảng mới, kẻ đó chính là tự tìm chết.”

===