Thương Tiến Tửu

Chương 49: Sắc lạnh



Tiêu Trì Dã còn chưa vào cung, Thẩm Trạch Xuyên đã yết kiến Lý Kiến Hằng ở Minh Lý đường, thụ phong chức trấn phủ Cẩm y vệ ngũ phẩm. Vì thế yêu bài của y đổi thành thẻ đồng mạ vàng in hoa văn giải trãi[1] đạp mây, một mặt viết “thủ vệ”, mặt còn lại viết “tùy giá”.

1.

Lần này Hàn Thừa chỉ được thưởng chút ít, trong lòng không vui, biết mình đã bị Thẩm Trạch Xuyên lấy làm đá kê chân, vậy nhưng gã cũng hiểu hiện giờ Thẩm Trạch Xuyên đang được nhận thánh ân, tuyệt đối không thể bất hòa với y.

Lúc quay về phòng làm việc, chúng đồng liêu kéo tới chúc mừng, Thẩm Trạch Xuyên cảm ơn từng người một. Hàn Thừa chờ mọi người đi gần hết mới nói: “Ngươi mang kim bài lần đầu, chắc có vài việc chưa rõ đúng không?”

Thẩm Trạch Xuyên cúi người, đáp: “Mong Chỉ huy sứ đại nhân chỉ điểm.”

Hàn Thừa rất hài lòng: “Kim bài thủ vệ này lúc thay ca phải đeo ở hông, nghỉ hưu mộc thì không được để lộ ra ngoài. Trước giờ tùy giá vẫn là chức trách trong mười hai sở, tuyệt đối không thể có tác phong như lúc trước nữa, ăn nói càng phải cẩn thận. Tuy trước đây ngươi đã từng làm nhiệm vụ rồi, song giờ vẫn khác, giờ còn có thêm nhiệm vụ nữa, nếu là ‘lệnh bắt giữ’ thì đừng hấp tấp bắt người vội, phải đến khoa hình để cấp sự trung khoa hình ký tên trước. Nếu là ‘lệnh địa phương’, nghĩa là phải rời Khuất đô đến địa phương tra án thì trước khi đi phải đến bộ Hình và Đô sát viện để ký tên.”

Thẩm Trạch Xuyên khiêm tốn thụ giáo.

Hàn Thừa thấy thái độ y cung kính, không hề khác lúc trước khi thăng quan, không khỏi sinh lòng quý trọng người tài, tiếp tục: “Hồi xưa, Đông xưởng đứng trên đầu chúng ta, ra cửa gặp thái giám Đông xưởng thì phải cúi đầu khom lưng, nhưng bây giờ hai mươi tư nha môn bỏ trống, Đông xưởng chẳng khác nào bị phế truất, cho nên đám đó gặp chúng ta là phải vái lạy, khỏi cần kiêng nể thái giám. Thế nhưng có một chuyện ngươi phải nhớ, đó là tuy Cẩm y vệ nghe lệnh Hoàng thượng, nhưng vẫn phải qua lại với ba pháp ti, phần lớn công việc ngoài địa phương đều là đi cùng ngự sử của Đô sát viện làm, trông thì chức quyền mọi người có vẻ tách biệt, trên thực tế vẫn cần đến nhau, cho nên lúc làm việc nhất định phải giữ quan hệ tốt với quan viên của ba pháp ti, tuyệt đối đừng có xích mích với bọn họ, kẻo không cẩn thận mà để lại khúc mắc thì sau này khó làm việc lắm.”

Những điều này Thẩm Trạch Xuyên đều đã thuộc nằm lòng, nhưng y làm như mới biết lần đầu, lắng nghe rất nghiêm túc.

Cuối cùng Hàn Thừa cho y ít mặt mũi: “Ngươi cần xây dựng nhân thủ thì đến phòng hồ sơ xem mà lựa.”

Thẩm Trạch Xuyên cảm tạ, ra ngoài cửa bước men hành lang trở ra, không đến phòng hồ sơ để chọn người ngay. Lúc y ra cửa cung, Tiêu Trì Dã đang ngồi chờ trên xe ngựa.

Thẩm Trạch Xuyên dừng bước, quay người lại.

Tiêu Trì Dã vén rèm lên một nửa, dài giọng: “Thăng quan rồi thì bổng lộc cũng tăng, chắc mời ta một bữa rượu cũng không tiếc đâu nhỉ?”

Thẩm Trạch Xuyên thấy Đinh Đào và Cốt Tân chia nhau đứng hai bên nhìn chòng chọc như hổ, thở ra hơi lạnh, thong thả đáp: “Không tiếc, đang tìm ngươi đây.”

Hai người đến tòa trạch nơi Tiêu Trì Dã mở tiệc chiêu đãi các sư phụ, bàn ghế trong phòng đã dọn đi, bình phong bằng phù điêu nhỏ[2] được kê để chia ra bốn chỗ ngồi, ở giữa đặt một chiếc bàn mép uốn răng rồng[3], đơn giản mà dụng tâm, là một nơi phù hợp để chuyện trò uống rượu.

1.

2.

Trong phòng nóng, cả hai đều cởi áo choàng.

Tiêu Trì Dã khoanh chân ngồi một dáng rất tùy tiện, chẳng bù với Thẩm Trạch Xuyên vẫn ngồi quỳ nghiêm chỉnh, hắn cười: “Về phong thái thì ngươi còn giống con nhà quý tộc hơn đấy, sư phụ Kỷ Cương còn dạy ngươi mấy cái này cơ à?”

Đây đều là Tề thái phó dùng thước đánh mà ra, Thẩm Trạch Xuyên không đáp, chỉ nói: “Hôm nay chờ ở cửa cung là có chuyện gì?”

Tiêu Trì Dã nhìn nha hoàn dọn rượu và đồ ăn lên, đợi đến khi cửa đóng lại mới nói: “Không phải ngươi đang tìm ta sao? Ngươi nói trước đi.”

“Ta thấy ngươi không vào cung diện thánh, tối qua bận bịu cả đêm, chắc là ở hình ngục.” Thẩm Trạch Xuyên nhấp mấy ngụm trà cho ấm người, nói, “Phục Linh dễ tra lắm đúng không?”

“Đúng,” Tiêu Trì Dã tự mình rót rượu, “dễ tra đến mức không giống người mà ngươi sẽ dùng.”

“Nàng có mẹ già, lại dễ mềm lòng, nhiều điểm yếu như thế, dễ bắt thóp nhất, nhưng cũng dễ sửa lời nhất.” Thẩm Trạch Xuyên cười, “Ngươi nói đúng, nếu là ta, đương nhiên sẽ không dùng loại người này.”

“Nhưng Thẩm Lan Chu à,” Tiêu Trì Dã vừa uống rượu vừa nhìn y, nhuận họng chốc lát, mới nói, “ngươi dùng người thế nào, ta đều không bất ngờ.”

“Ta cũng là người,” Thẩm Trạch Xuyên nhận lấy bình rượu từ bên Tiêu Trì Dã, “vẫn có mấy phần tình cảm.”

“Thế mà chẳng chia nổi một phần cho ta,” Tiêu Trì Dã ra chiều tiếc nuối.

Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi rót rượu: “Ngươi cũng đâu khác mấy.”

“Ta liên tục đưa tay,” ánh mắt Tiêu Trì Dã hiền hòa, “ngươi đều vờ như không thấy, quyết tâm muốn đấu với ta đến thế à?”

“Nếu tiết lộ vài thông tin vặt vãnh mà đã tính là đưa tay,” Thẩm Trạch Xuyên đặt bình rượu xuống, nhìn hắn, “vậy thì mối liên minh này rẻ mạt quá.”

“Thế nên ngươi mới quay sang chụm đầu với Hề Hồng Hiên,” Tiêu Trì Dã nói, “hắn là cái cóc gì, làm sao sánh được với Nhị công tử của ngươi.”

“Lúc Nhị công tử chèn ép ta còn oai phong hơn bây giờ đấy,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ai có tài thì thăng thôi, không trách người ta được.”

“Ta có trách ngươi đâu,” Tiêu Trì Dã ngồi cách hơi nóng chiếc nồi, nói, “đêm qua không được đạp ta một cú, trong lòng ức chế lắm nhỉ?”

“Làm gì.” Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười.

“Nhiều lúc ánh mắt của ngươi ác lắm đấy nhé.” Thẩm Trạch Xuyên còn chưa đáp, Tiêu Trì Dã đã nói, “Tất nhiên là ác một chút mới thú vị.”

Thẩm Trạch Xuyên nhịn giây lát, nói: “Thế thì sở thích của ngươi đặc biệt đấy.”

“Ngươi cũng chẳng kém,” Tiêu Trì Dã một lời hai nghĩa, “người thích bị cắn ta cũng mới gặp lần đầu thôi.”

“Quay về đề chính đi,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ngươi tìm ta làm gì?”

“Uống rượu thôi,” Tiêu Trì Dã cạn chén, “tiện thể tán gẫu một chút. Người môi giới ở Đông Long có chống lưng, nhưng đám đó với ta nước sông không phạm nước giếng, cho nên trước đây mọi người đều chung sống hòa thuận, thế mà lần này lại vu oan cho ta, kiểu gì ta cũng phải tra xem bọn họ dựa vào ai chứ.”

Thẩm Trạch Xuyên vớt đồ trong nồi ăn.

Tiêu Trì Dã nói: “Tra rồi mà chỉ ra Hề Hồng Hiên, quá là quái, lần trước ở đây, ngươi còn nhấn mạnh tám đại gia tộc muốn bắt tay đối phó ta, nhưng vừa quay đi ngươi đã cùng bọn họ đạp ta một cái. Ta nghĩ hoài nghĩ mãi mà vẫn không ra ngươi có ý gì, nhưng ta chỉ cần đảo ngược trình tự cái là hiểu ngay mục đích của ngươi rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên ăn cá như mèo ăn, ăn vừa sạch vừa xinh. Y không ngẩng đầu, chỉ “Ừ” một tiếng, tỏ ý mình vẫn đang nghe.

Tiêu Trì Dã xoay chén rượu trên bàn, nói: “Ta chỉ cần đẩy kế hoạch ‘đạp ta một cú’ lên trước ‘tám đại gia tộc bắt tay’ là xuôi ngay. Mục đích của ngươi vốn dĩ chẳng phải ta, ngươi xui Hề Hồng Hiên động thủ, giục hắn liên minh với nhà khác, nhưng ngươi lại đi tiết lộ thông tin cho ta, là muốn ta phản ứng, lợi dụng thực quyền chức vụ của tám đại doanh để lôi kéo các nhà đừng đi theo Hề Hồng Hiên. Đây gọi là gì nhỉ, kế khua ngang đánh dọc à? Dùng lời nói để châm ngòi, làm tám đại gia tộc liên minh thất bại chỉ là việc nhỏ, gieo mầm hiềm khích mới là mở đầu cho âm mưu lớn của ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên liếc hắn một cái: “Ngươi tra được sau lưng người môi giới ở Đông Long có Hề Hồng Hiên mà nghĩ ra hết đống này đấy à?”

“Có dấu vết,” Tiêu Trì Dã nói, “ngươi lau không sạch. Lúc Hề Cố An còn trong hình ngục, Hề Hồng Hiên bán mạng hắn để đổi lấy chức quan, chắc là chủ ý của ngươi nhỉ, không thì Hề Hồng Hiên đã chẳng răm rắp nghe theo ngươi làm gì.”

Thẩm Trạch Xuyên lấy khăn lau tay, ngẫm nghĩ chốc lát, nói: “Người có thể khiến hắn nghe lời không phải là ta.”

“Ta vốn tưởng ngươi sốt ruột đi lên chỉ để tiện tra án Trung Bác binh bại hơn.” Tiêu Trì Dã rót rượu tiếp, nói, “Ai ngờ ngươi lại tham vọng đến thế, chia rẽ tám đại gia tộc có lợi gì cho ngươi vậy? Ngươi biết tám thành bao quanh Khuất đô, bọn họ còn lâu đời hơn cả Lý thị. Ngươi nhìn Hoa Tư Khiêm mà xem, án mưu phản ở trường săn lớn như thế mà Thái hậu vẫn bình an vô sự. Sao ngươi có thể mơ tưởng chỉ dùng sức của một người mà chia rẽ bọn họ được? Ngươi gạt tầng mây khói của Khuất đô ra mà nhìn cho kỹ, gốc rễ của bọn họ vấn vít dưới lòng đất, đã sừng sững suốt mấy trăm năm rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên đã dừng đũa hẳn, y ngồi ngay ngắn lại, tỏ ý bắt đầu nói chuyện. Y không giận, thậm chí y bình tĩnh vô cùng, y nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi.”

Tiêu Trì Dã dừng lại giây lát, đáp: “Mời nói.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Cho tới giờ Hoa gia và Tiêu gia vẫn luôn khống chế lẫn nhau, trường săn Nam Lâm buộc Hoa gia phơi bày thực trạng suy đồi của mình, Tiêu gia chiếm thế thượng phong, nhưng ngươi có thắng không?”

Tiêu Trì Dã siết chặt chén rượu.

Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối sầm, trong phòng vẫn chưa thắp đèn. Bóng Thẩm Trạch Xuyên bên cửa sổ rất gầy, y nói: “Ngươi sẽ sớm nhận ra, đối thủ của ngươi không chỉ có mình Hoa gia. Có lẽ ban đầu ngươi còn có thể tự an ủi mình, bọn họ chỉ muốn tám đại doanh thôi, nhưng nếu ngươi nghĩ thêm về sáu châu Trung Bác, ngươi sẽ hiểu bọn họ còn muốn nhiều hơn thế.”

“Án Trung Bác binh bại vẫn chưa có kết quả.” Tiêu Trì Dã ẩn trong bóng tối thoáng trầm mặc, “sao ngươi chắc chắn là bọn họ làm?”

“Đây là một mớ sổ rối,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “chúng ta lật đi lật lại án Trung Bác binh bại, muốn truy cứu xem là lỗi của ai, nhưng thật ra đây vốn không phải chuyện một người có thể gây ra, hơn nữa trong án binh bại còn có một điều, đến tận hôm nay vẫn chưa ai nghĩ ra được.”

Tiêu Trì Dã nói: “Vì sao.”

“Không sai, vì sao.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Biên Sa nhập cảnh, nguyên khí của tất cả đều bị tổn thương nghiêm trọng, chết mấy vạn người ở Trung Bác chỉ là vấn đề nhất thời, khó khăn kéo theo sau đó sẽ là tiền thuế thất thoát trong rất nhiều năm sau của sáu châu Trung Bác. Dân chúng dọn về kiểu gì, quy hoạch lại ruộng đất kiểu gì, thành trấn bị đồ phải tu sửa thế nào, quốc khố không gánh nổi, bởi vậy Trung Bác sẽ biến thành lỗ hổng của đất nước. Khó nhất vẫn là xây dựng lại quân phòng vệ, không có đủ binh lực, Trung Bác sẽ còn bị đánh phá. Viện binh của Ly Bắc và Khải Đông có thể chống đỡ được bao lâu? Chuyện này liên quan trực tiếp đến an nguy của Khuất đô. Những vấn đề này trước khi Trung Bác binh bại không ai nghĩ đến hay sao, hay là nghĩ đến rồi mới làm vậy? Có lẽ tám đại gia tộc không phải chủ mưu, nhưng chuyện kiểu này không có quyền thế của bọn họ thì không thể làm được.”

“Mỗi lần Đại Chu biến động, đều liên quan đến bọn họ. Hai mươi lăm năm trước Quang Thành đế tại vị, đó là bước ngoặt cho sự khởi sắc của Hoa gia, để củng cố quyền thế, Thái hậu giết chết Thái tử hiền năng lễ nghĩa. Tám mươi năm trước Vĩnh An đế tại vị, đó là triều đình của Diêu gia, quý môn cho ra ba đời tài, thậm chí nội các còn được gọi là ‘Diêu đường’. Một trăm năm trước, Quyết Tây khai thông cảng Vĩnh Nghi, Hề gia trở thành chìa khóa kho lương của Đại Chu, nhờ vào đó chiếm được ruộng muối Hải Loan ở biển Hư phía Tây, trở thành cự phú hàng đầu thiên hạ, đến cả con cháu Lý thị lúc cưới gả cũng phải vay tiền bọn họ. Những chuyện này không cái nào là vì ân oán cá nhân, bọn họ thay phiên nhau lên làm chủ qua từng đời đế vương, chưa từng có một nhà nào thực sự suy bại.”

“Hàn môn không quý tử, danh thần có thể thao túng triều cục Đại Chu nào được mấy ai xuất thân từ hàn môn. Phải bao nhiêu năm mới có một Tề Huệ Liên, bao nhiêu năm mới có một Hải Lương Nghi? Bọn họ như nét bút chấm phá, dẫu có vùng lên cũng sẽ vội vã vụt qua.”

“Nếu nhất định phải chỉ ra một người có thể đứng vững trong tấm lưới sắt dày đặc của thế gia, đó là người mà ngươi quen thuộc nhất.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã, từng chữ rõ ràng.

“Ly Bắc vương Tiêu Phương Húc dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, sinh ra dưới chân núi Hồng Nhạn. Mười lăm tuổi sung binh ở ải Lạc Hà, hai mươi tuổi lên chức thủ vệ ải Lạc Hà, hai mươi ba tuổi bại trận dưới chân núi Hồng Nhạn, hai mươi sáu tuổi xây nên trại ngựa Lạc Hà, hai mươi tám tuổi thành lập kỵ binh Lạc Hà, ba mươi tuổi tái chiến với bộ Hãn Xà của Biên Sa, ba mươi hai tuổi vượt dãy Hồng Nhạn, ba mươi lăm tuổi cất vó khắp mạch Đông núi Hồng Nhạn, từ đây kỵ binh Lạc Hà giải tán, trở thành thiết kỵ Ly Bắc. Ông không còn là thủ vệ của ải Lạc Hà, ông thụ phong ba lần, trở thành Ly Bắc vương khác họ của Đại Chu. Quy mô của quận lớn Ly Bắc được định hình từ đây, Đại Chu đã chiếm được toàn bộ hai mạch của dãy Hồng Nhạn.”

“Tiêu gia các ngươi và tám đại gia tộc không chỉ là tranh giành quyền lực, mà còn là quý thứ phân tranh. Người phá vỡ tầng cửa ấy để bước lên đỉnh cao là Tiêu Phương Húc, ngươi và tám đại gia tộc đã không đội trời chung từ lâu rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi rũ mắt, chỉnh lại ngay ngắn bát đũa trước mặt, nói: “Muốn lập liên minh thì ít ra phải có thành ý như ta đây này, chứ không phải nhả mấy câu về nguồn gốc tiền của cấm quân là xong đâu, đấy đối với ta chẳng đáng một xu.”

Bình phong ngăn tiếng gió, mỗi người một tư thái đối diện nhau trong bóng tối. Khung cửa sáng hờ, ánh tuyết mơ hồ xuyên qua sườn mặt cả hai, chiếu ra cái lạnh tê tái trong đêm đen. Đao Lang Lệ và Ngưỡng Sơn Tuyết đối đầu nhau, tuy không ra khỏi vỏ, trong phòng lại có ánh đao sắc lạnh.

===

• Rose: Đây là một trong những chương ngày xưa lần nào mình đọc đến cũng nổi da gà UwU.

28/3/2021: Beta lại, đọc lại chắc lần thứ 20, nghĩ mình sẽ không rùng mình nữa đâu nhưng ôi mình vẫn rùng mình cảm thán vãi lìn mọi người ạ.