Thương Tiến Tửu

Chương 50: Chung thuyền



“Thăm dò chỉ là để thử,” ánh nhìn của Tiêu Trì Dã lạnh băng, “thành thật cũng giống như quá trình cởi đồ vậy, chúng ta lần lượt từng bước một, mới có thể kề gối mà nói chuyện hôm nay. Ngươi nói đúng, sau trường săn Nam Lâm, ta vốn cho rằng nội các có Hải Lương Nghi dẫn dắt sẽ có thể thay đổi, nhưng ông ta lại vẫn trọng dụng Tiết Tu Trác xuất thân từ tám đại gia tộc, điều đó cho thấy ngay cả khi đã bước vào vị trí có thể trù tính toàn cục, cũng vẫn phải khuất phục trước thế lực của thế gia. Trong cục diện như thế, Tiêu gia chính là một cột nan chống một nhà.”

“Vậy phải hình dung bọn họ thế nào nhỉ,” Thẩm Trạch Xuyên suy tư, “lúc không có kẻ thù chung thì bọn họ là kẻ thù của nhau, phải giữ cho bát nước không mất trọng tâm mà đổ, cái này còn khó hơn cả đối phó với người khác. Trước khi Tiêu gia xuất hiện, tám đại gia tộc chỉ luân phiên bên này thăng bên kia hạ, nhưng sau khi Tiêu gia xuất hiện, bọn họ bắt đầu thanh lọc. Hoa gia bại chỉ là bại nhất thời, triều đình đã quét sạch tàn dư của Hoa đảng, vậy mà chẳng ai truy cứu Thái hậu, ngay cả Hải Lương Nghi cũng không. Bây giờ liên hôn giữa Hoa, Thích chính là để Hoa gia lợi dụng nhằm diệt bỏ nguồn ngoại viện mà Tiêu gia có thể tìm kiếm. Có một số việc đứng riêng thì chưa chắc đã nhìn ra được gì, nhưng đặt cạnh nhau lại có thể khiến người ta chẳng rét mà run.”

“Ý ngươi là hai việc Trung Bác binh bại và Hoa Thích liên hôn sao?” Tiêu Trì Dã hỏi.

“Kế xa thân gần đánh.” Thẩm Trạch Xuyên đưa ngón tay vẽ một vòng lên bàn, “Xóa sổ sáu châu Trung Bác, phía Tây Nam Ly Bắc sẽ không còn tuyến phòng ngự, Từ châu giáp đường lương mã Đông Bắc, đó là mạch máu của Ly Bắc, giờ Trung Bác không có người trấn thủ, ắt sẽ trở thành địa bàn của tám đại gia tộc Khuất đô. Với liên hôn Thích thị Khải Đông, các ngươi sẽ rơi vào tình cảnh đơn độc lưng tựa dãy Hồng Nhạn, Đông giáp bộ Biên Sa, Nam đối mặt với hai kẻ thù.”

“Hai sự kiện này cách nhau những năm năm, ai có thể đảm bảo Hoa Tư Khiêm chắc chắn sẽ làm phản, ai có thể đảm bảo ta chắc chắn sẽ ra cứu giá?” Tiêu Trì Dã chậm rãi cau mày.

“Trung Bác binh bại khẳng định phải có một mục đích,” Thẩm Trạch Xuyên trầm mặc một hồi, nói, “khống chế thế cục không khó, khó là ở khống chế hướng đi của thế cục kia. Nếu ta đoán đúng, vậy thì trong tám đại gia tộc có một kẻ có thể thao túng được hướng đi của thế cục”

“Nếu thật sự có kẻ như vậy,” Tiêu Trì Dã nói, “thì nghĩa là mỗi một người đều nằm trên bàn cờ, mỗi một bước đi đều nằm trong dự đoán của kẻ đó, đây chẳng phải là kỳ tài nữa, mà là ‘thần’ thao túng Đại Chu rồi. Ngươi muốn đấu với kẻ đó thế nào đây? Kế ly gián không vượt qua được quan hệ liên hôn mấy chục năm của tám đại gia tộc, trước mặt kẻ thù chung, bọn họ càng không thể chia rẽ.”

“Biến ảo khôn lường tốt hơn sóng yên biển lặng, nước có đục mới khiến bọn họ không phân biệt nổi bạn thù, thực ra bọn họ cũng không kiên cố đến mức ấy đâu.” Thẩm Trạch Xuyên thu tay về, nói, “Giữa hàng phòng thủ của thế gia, tại sao Tiêu Phương Húc lại phá được vòng vây? Nếu tấm lưới này thật sự đủ dày, tại sao lại xuất hiện trọng thần hàn môn như Tề Huệ Liên và Hải Lương Nghi? Cha ngươi có thể thành lập kỵ binh Lạc Hà tiền thân của thiết kỵ Ly Bắc, là bởi lúc ấy quan lại Đông cung do Thái tử cầm đầu thi hành nhập hộ hoàng sách, để biên thùy có thể tòng chinh binh mã, cho quân sĩ có hộ tịch kế thừa, có thể thuộc vào sự cai quản quân sự của quận, tách khỏi sự cai trị của con cháu thế gia mà Khuất đô gửi tới địa phương, cho Ly Bắc vương cơ hội thống nhất đại quyền trong quân, không bị quan văn địa phương kiểm soát. Không chỉ có vậy, Ly Bắc bây giờ binh hùng tướng mạnh, không thể tách khỏi chế độ đồn điền của Đại Chu, mà quân đồn[1] quan trọng đến mức nào, ngươi còn rõ hơn ta.”

1.

Vì sao Lục Quảng Bạch lại khổ hơn Tiêu Ký Minh?

Bởi vì quận Biên không thể thi hành chính sách quân đồn, cát vàng hoang mạc không trồng trọt được, Lục Quảng Bạch chỉ có thể dựa vào quân lương do Khuất đô trợ cấp. Quân đồn “đồn bảy thủ ba” có lẽ không thể làm quân đội biên thùy hoàn toàn có khả năng tự cung tự cấp, song nó giảm bớt rất nhiều áp lực về lương thực cho quân đội biên thùy, điều đó với bọn họ mà nói là cực kỳ trọng yếu.

Tề thái phó thà giả vờ bị điên cũng muốn tiếp tục sống, ngoài vì không buông được thù cũ, còn vì tiếc nuối những lỗ hổng đã mở ra. Quan lại Đông cung mấy chục người, đều là quan viên hàn môn do Thái tử đích thân tuyển chọn, Tề Huệ Liên vì phò tá Thái tử mà bỏ ra sở học cả đời. Năm năm trước ông vùng tay hô lớn “Đại cục thiên hạ đã định”, chính là từng giọt máu lệ không cam lòng!

“Ngươi từng bước từng bước tiến vào địa bàn của ta, hết lần này đến lần khác mặc ta thử giới hạn của ngươi, chính là vì đêm nay, chính là vì muốn chung hội chung thuyền với ta.” Tiêu Trì Dã chậm rãi rướn về phía trước, đôi mắt lạnh lùng, “Nhưng nếu đêm nay ta không tra được Hề Hồng Hiên, không tìm ra mục đích của ngươi, ngươi sẽ thật sự giẫm lên ta, dùng ta làm bàn đạp đúng không?”

“Ngươi là con sói có khứu giác nhạy bén,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “tội gì phải hạ thấp mình như thế? Nếu ta không phải là ta, ngươi vốn sẽ chẳng cho ta cơ hội bước vào, chúng ta sẽ thậm chí còn chẳng thể nói chuyện. Chúng ta chính là loại người thế đấy, thay vì hỏi ta, sao không tự hỏi chính mình trước đi.”

Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi mới đúng là kẻ khốn nạn.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Kẻ khốn nạn cùng chung chí hướng không dễ tìm đâu.”

Tiêu Trì Dã chẳng vòng vo với y nữa, cắt thẳng vào đề: “Giờ ngươi muốn mượn thế của ta, cơ mà dù gì minh ước cũng phải có lợi mới lập được chứ.”

“Chúng ta vui buồn cùng hưởng,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Diêu gia của ngươi sắp bị đá ra rồi đấy, không lo à Nhị công tử?”

“Ta không dùng được Diêu Ôn Ngọc.” Tiêu Trì Dã nói, “Có một cái ngươi không hiểu, sở dĩ Diêu gia kết giao với ta, thật tình không phải là để tranh quyền, mà là bởi vì Diêu Ôn Ngọc… Ngươi gặp y là ngươi sẽ hiểu ngay. Y không nhập sĩ, hoàn toàn không phải vì Hải Lương Nghi không muốn, mà là vì bản thân y không muốn. Các đời trước của Diêu gia toàn trọng thần, tới đời cha y mới suy tàn, nhưng dư uy của tổ phụ y vẫn còn, là đại gia được các văn nhân tôn sùng, tiếng tăm trong giới quan văn loại như Hoa Tư Khiêm tuyệt đối không bì lại được. Nếu y muốn tái khởi thì không hề khó, nhưng y lại cam nguyện làm nhàn vân dã hạc, Hề Hồng Hiên mà đá được Diêu gia thật, y còn càng tự tại.”

“Diêu gia từng có liên hôn với Phí thị, y là anh họ của quận chúa Chiếu Nguyệt?” Thẩm Trạch Xuyên bỗng hỏi.

“Đúng rồi,” Tiêu Trì Dã cầm đũa lên, nói, “Chiếu Nguyệt chắc là muốn gả cho y, nhưng Hách Liêm hầu gan như chuột nhắt, chỉ nghe mình lệnh của Thái hậu thôi.”

“Vậy có lẽ các ngươi có thể làm họ hàng.”

“Hôn sự không thành còn gì?” Tiêu Trì Dã nói, “ngươi gián đoạn hôn sự của ta, hại ta mất mỹ nhân, dù gì cũng phải bồi thường cho ta chứ?”

Thẩm Trạch Xuyên hơi nhướng mày.

Tiêu Trì Dã tráng đũa vào trà lạnh, nghếch mắt nhìn y, nói: “Ngươi có biết chung hội chung thuyền với chung chăn chung gối chỉ khác nhau có hai chữ thôi không? Ta thấy nói lẫn cũng không sao đâu, sau này lẫn thật cũng không thành vấn đề.”

Thẩm Trạch Xuyên bị hơi nóng trong phòng làm cho hơi váng đầu, y không đáp, quay sang mở cửa sổ.

Tiêu Trì Dã lại không chạm vào đồ ăn, mà nói: “Ta đưa ngươi tới đây, cho ngươi ăn đồ của ta, uống rượu của ta, vậy mà ngươi không nghi ngờ một tí nào à?”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã, gió lạnh thổi vào cuối cùng cũng khiến y thấy hơi khô nóng, mồ hôi mỏng rịn ra. Cổ áo cài kín ôm lấy chiếc cổ trắng ngần của y, tóc đen trên nền mai đỏ rủ xuống cửa sổ tôn lẫn nhau, càng thêm phần tuyệt mỹ.

Tuyết lơ thơ bên ngoài tựa muôn vàn hạt muối, theo cửa sổ rơi xuống mu bàn tay Thẩm Trạch Xuyên, thoắt tan thành một đốm nước. Điểm mát lạnh tinh tế ấy khiến cho cái nóng trong cơ thể càng rõ ràng bội phần, trong cơn ngây ngất, Thẩm Trạch Xuyên quả thực có một suy nghĩ khác, y muốn cởi cúc.

“Minh ước không có cái này nhé,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “dạo này ta không thiếu người làm ấm giường.”

Tiêu Trì Dã gập đôi chân dài lên, hắn nói: “Bây giờ trông ngươi không giống không thiếu người lắm đâu. Việc công là việc công, việc tư là việc tư, chúng ta nói xong việc công rồi, có thể từ từ gỡ từng việc tư mà. Người ở lầu Ngẫu Hương lần trước là Hề Hồng Hiên cho ngươi đúng không? Ta nghe bảo hắn chỉ thích gái thôi mà nhỉ, đổi khẩu vị lúc nào thế.”

“Nam phong đã không còn hiếm từ lâu rồi,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “hắn đổi hay không ta biết được, sao thế, Nhị công tử đổi rồi à?”

“Ta không cố định đâu,” Tiêu Trì Dã nâng lọn tóc rũ trước đầu gối Thẩm Trạch Xuyên lên, nói, “trước giờ toàn xem tâm trạng thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên đưa tay kéo lọn tóc về, mồ hôi đã mướt mát, y nói: “Có người ăn nói thì phong lưu nhã nhặn lắm, thoạt nhìn rất là đâu vào đấy, kỳ thực chỉ biết ngấu nghiến thôi, kém quá.”

Tiêu Trì Dã đẩy chiếc bàn ra, nắm lấy cổ tay mà y toan thu về, nói: “… Có người mồ hôi mồ kê nhễ nhại trông đáng thương quá.”

Hơi nóng trong người Thẩm Trạch Xuyên không tan, chỗ bị Tiêu Trì Dã nắm càng phỏng đến lấy mạng. Y chống một tay lên đầu gối, hỏi Tiêu Trì Dã: “Ngươi bỏ thuốc gì vào?”

“Đoán xem.” Tiêu Trì Dã kéo cổ tay Thẩm Trạch Xuyên lại, lảng sang chuyện khác, “Kỷ Cương không dạy ngươi mấy cái này được, sư phụ ngươi, hay phải nói là tiên sinh ngươi là ai thế?”

Khóe mắt Thẩm Trạch Xuyên ửng đỏ, y nhẹ đáp: “Ta không nói cho ngươi đâu.”

Tiêu Trì Dã cách một đoạn, khẽ ngửi một cái, chợt nói: “Ngươi thơm quá.”

Hơi thở của Thẩm Trạch Xuyên hơi dồn, nói: “Ngươi đã đến mức phải dùng cả mỹ nhân kế rồi cơ à?”

Tiêu Trì Dã nói: “Từ mỹ nhân này không dính dáng đến ta, sao thế, sao vừa nói chuyện đã nóng rồi?”

Mồ hôi thấm ướt áo trong, hơi nóng bị không khí ám muội vô cớ này mê hoặc, càng thêm sánh đặc ẩm ướt. Thẩm Trạch Xuyên muốn lau mồ hôi, y nhíu mày: “Rốt cuộc ngươi cho cái gì vào?”

Tiêu Trì Dã bật cười, hư hỏng đáp: “Trêu ngươi đấy, rượu thuốc thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy ánh mắt hắn quá nguy hiểm, không dằn được nhắm mắt, miễn cưỡng trấn tĩnh lại, nói: “Tiêu nhị—”

Tiêu Trì Dã nghiêng chén nốc cạn rượu, y vừa cất tiếng, đột nhiên cúi đầu chặn môi y lại. Thẩm Trạch Xuyên bị đè lên cửa sổ, cành mai lay động theo va chạm, Thẩm Trạch Xuyên hơi ngửa ra sau, cảm thấy eo mình sắp bị bóp gãy tới nơi. Vụn tuyết rơi lên cổ Tiêu Trì Dã, hắn chẳng quan tâm, nửa người gần như đè Thẩm Trạch Xuyên xuống, năm ngón tay len vào kẽ ngón tay Thẩm Trạch Xuyên, mạnh bạo đan lấy mười ngón tay y.

Ngay từ cái liếc mắt ở yến tiệc bách quan, Tiêu Trì Dã đã muốn hôn y rồi! Hôm nay nói chuyện lại càng muốn, đã nhịn suốt cả một đêm. Tiêu Trì Dã thấy y sao mà tàn nhẫn vô tình, rồi thấy y sao cứ vô tư lùi tiến, muôn vàn cảm xúc chẳng thể phân ra một cái, chỉ muốn đè y xuống, hôn y đến triều đỏ dâng trào, đến đê mê tràn mắt.

Lồng ngực Thẩm Trạch Xuyên phập phồng, mồ hôi đẫm người cũng bị gió thốc tan, lạnh đến giật mình. Miệng y không ngăn được rượu của Tiêu Trì Dã, lúc rượu chảy xuống cổ họng bắt đầu sặc. Nhưng Tiêu Trì Dã lại cắn đầu lưỡi y, làm cho y ho cũng không nổi, chỉ có thể chịu đựng đến nỗi hai mắt ầng ậc nước, giờ phút này cho dù trời có sập, Tiêu Trì Dã cũng sẽ không buông y ra.

Bên trên bỗng dưng “rầm” một tiếng, ngay kế đó một người lăn tọt xuống. Đinh Đào cắm người xuống tuyết rồi rút phắt đầu ra, lạnh đến nỗi ra sức xoa tay, đương sắp sửa gào lên thì ngẩng đầu thấy ngay cửa sổ, không kìm được há hốc mồm, hồn vía lên mây.

Thẩm Trạch Xuyên tức thì đạp Tiêu Trì Dã ra, chống cửa sổ ho khù khụ, sau tai đỏ bừng, trong miệng nặc mùi rượu. Tiêu Trì Dã hơi thở dốc, u ám nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai hàm răng của Đinh Đào đánh cầm cập, cậu run rẩy giơ ngón trỏ, lề rề chỉ lên trên, lí nhí: “Xin, xin xin lỗi công tử…”

Kiều Thiên Nhai và Cốt Tân ở trên nín thở ngưng thần, thức thời giả vờ không có mặt. Đinh Đào không đợi Tiêu Trì Dã mở miệng đã nhảy bật dậy lao ù đi, leo thoăn thoắt lên cây, phóng “vèo” lên mái nhà.

===

• Tác giả có lời muốn nói:

Tư liệu về quân đồn tham khảo trong 《 Minh sử · Binh Chí 》, chế độ quân đồn và chế độ vệ sở chắc là phụ thuộc lẫn nhau, nhưng trong đây thì đơn giản hóa thực tế rất nhiều, không đủ sát sao, mọi người thích là được rồi.