Thương Tiến Tửu

Chương 51: Đại soái



Tiêu Trì Dã quệt ngón cái qua khóe môi trong bóng tối, chỗ đó vẫn còn dính rượu, hắn nói: “Ngươi ta mỗi người một đạp, không ai thiệt.”

Thẩm Trạch Xuyên quay lại nhìn hắn.

Tiêu Trì Dã bật cười với Thẩm Trạch Xuyên: “Việc nào ra việc nấy, sau này ra ngoài chẳng phải vẫn sẽ đạp ta như cũ sao? Đạp đi Lan Chu, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.”

Thẩm Trạch Xuyên dùng đầu lưỡi liếm chỗ vừa bị hắn cắn, nói: “Không phải lần nào ngươi cũng có cơ hội thế này đâu.”

Tiêu Trì Dã sáp tới một bước, bóng hắn hoàn toàn bao phủ lấy y, nói: “Không phải lần nào ngươi cũng chạy được đâu.”

Dứt lời, Tiêu Trì Dã đưa tay bứt đóa mai đỏ bên Thẩm Trạch Xuyên, mân mê cánh hoa, đặt sắc đỏ kia vào miệng. Trong ánh nhìn của hắn, Thẩm Trạch Xuyên sinh ra một loại ảo giác mình chính là đóa mai đỏ ấy, ngoài “khứu giác nhạy bén”, y còn lặng lẽ thêm “quyết tuyệt chiếm hữu” vào đánh giá về Tiêu Trì Dã.

Thẩm Trạch Xuyên từng cho rằng dục vọng sẽ đánh bại Tiêu Trì Dã, khiến hắn phải nhụt chí chùn chân, ấy nhưng biểu hiện của hắn lại vượt xa mọi dự đoán, bản tính cuồng vọng khiến hắn chỉ biết gan góc tiến tới, có lui bước cũng hoàn toàn chỉ là để chuẩn bị cho đợt tấn công mạnh mẽ hơn.

Hắn chính là hồng thủy mãnh thú.

“Đốt đèn.” Tiêu Trì Dã nghiêng đầu gọi người.

Ít phút sau đám nha hoàn đẩy cửa vào, dịch tấm bình phong ra, thu dọn đồ ăn còn thừa rồi trải chiếu lên thảm, kê chiếc bàn trà thắt eo móng ngựa. Thần Dương thay giày đi vào, đặt quân vụ và danh sách người của cấm quân lên bàn, nhận ấm trà từ tay nha hoàn rồi quỳ gối bên cạnh pha trà cho bọn họ.

Có người ngoài, hai người ngồi xuống đã lại thành chính nhân quân tử.

Thẩm Trạch Xuyên đã tỉnh rượu một nửa, gió dần thổi tan cơn lâng lâng hầm hập kia. Nhưng sắc hồng vẫn còn trên mặt y, tẩm trong ánh đèn mờ, đến cả Thần Dương cũng không dám ngước lên nhìn thẳng, sợ ánh mắt mạo phạm khiến cả y lẫn Tiêu Trì Dã đều không vui.

Thần Dương vừa pha trà vừa nghĩ: Chẳng trách Đàm Đài Hổ lại lo, Thẩm Lan Chu đúng là mang dáng vẻ hại nước hại dân, tính tình lại còn như thế, ai mà hơi quen chủ tử cũng đều phải sợ.

Tiêu Trì Dã thích gì nhất?

Thuần ngựa luyện ưng! Lúc luyện ưng không cho ưng ngủ, Tiêu Trì Dã cũng không ngủ, càng khó thuần hắn càng chuyên tâm, càng khó luyện hắn càng say mê. Lúc trước đánh kỵ binh Biên Sa, sở dĩ Tiêu Trì Dã có thể bò lâu như thế, chính bởi lẽ hắn yêu thích quá trình thuần phục và giày vò này. Hắn kế thừa ham muốn chinh phục vượt xa người thường từ Tiêu Phương Húc, đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và Tiêu Ký Minh.

Thần Dương rót trà cho hai người, hơi hành lễ, nói “Chủ tử có việc cứ gọi” rồi đứng dậy lui ra ngoài, lại đổi thành ủng, đứng canh ngoài cửa.

Cốt Tân trên nóc nhà thò đầu ra, vứt túi rượu cho Thần Dương, dùng ánh mắt hỏi bên trong thế nào.

Thần Dương chậm rãi thở ra, bảo: “… Không sao, chủ tử có chừng mực.”

Đinh Đào hãy đang ôm đầu lẩm bẩm liên hồi: “Có phải ta sắp chết chết chết chết…”

“Ta thấy hơi gay đấy,” Kiều Thiên Nhai day day tuyết, rút tẩu thuốc ra, cười ha hả, “ngày này năm sau, ca ca sẽ nhớ đốt vàng mã cho ngươi.”

Đinh Đào sắp phát khóc rồi, cậu vò đầu, căm phẫn nhìn cả đám, tố: “Tất cả là tại các huynh! Nếu các huynh không đánh nhau thì ta đã không can, nếu ta không can thì ta đã không ngã xuống, nếu ta không ngã xuống thì ta sẽ không phải chết. Ta hận các huynh!”

Kiều Thiên Nhai đánh lửa hết sức chuyên chú, Cốt Tân khoanh tay ngủ gà ngủ gật.

Đinh Đào ai oán quá đỗi, bèn móc cuốn sổ ra múa bút thành văn, xả hết lửa giận vào trong đó, mắng hai người bọn họ thành hai tên khốn đệ nhất trần đời, cuối cùng mình thì gạt nước mắt, lật sang trang mới rồi lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, lời tuôn như suối.

Người trong phòng đổi sang trà xanh, tiếp tục câu chuyện.

Tiêu Trì Dã nói: “Vừa nãy, ngươi bảo ở Khuất đô có kẻ có thể thao túng tám đại gia tộc, ta nghĩ rồi, cảm thấy không khả thi lắm.”

Thẩm Trạch Xuyên bị rượu thuốc hun đến mức cổ họng như bốc khói, nuốt xuống vài chén trà mới nói: “Ngươi cảm thấy không khả thi, bởi vì muốn làm được việc như vậy quá khó.”

Tiêu Trì Dã nói: “Đúng thế, chẳng bàn ai xa, chính Thái hậu sẽ không cam chịu để người khác sai bảo.”

“Nếu ngay cả bà ta cũng không nhận ra thì sao?” Thẩm Trạch Xuyên nói, “thao túng thế cục, đôi khi chẳng cần phải ra lệnh cho ai, chỉ cần dùng một ngón tay là là có thể đẩy ‘thế’ rồi, từ đó sẽ thay đổi được rất nhiều thứ.”

“Ngươi phải chứng minh có kẻ như vậy đã.” Tiêu Trì Dã nhìn y, nói, “… Trông ngươi nóng quá đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên nâng tay cởi cúc áo, nút thắt nhẹ nhàng thoát khỏi trói buộc, cái cổ mượt mà chầm chậm lộ ra giữa những ngón tay, dừng lại trên xương quai xanh. Từng giọt mồ hôi theo đường cong lấm tấm trườn vào chỗ hõm ấy, thấm ướt đầu ngón tay.

“Tuy Hề Hồng Hiên chỉ là một quân cờ, nhưng lại rất quan trọng, kẻ này tồn tại hay không phải cần Hề Hồng Hiên để xác thực, cho nên lần này ngươi không thể hạ hắn.” Thẩm Trạch Xuyên dừng lại giây lát, “Ngươi cũng không hạ được hắn, án hành thích này không có mặt hắn, lời khai của Phục Linh chỉ chứng minh được nàng bị người khác cưỡng ép thôi, giờ người bị tình nghi nhất chính là ngươi.”

“Vu oan cho ta là chủ ý của ngươi.” Tiêu Trì Dã nhìn giọt mồ hôi kia biến mất.

“Giờ ngươi là cận thần của thiên tử, lại còn nhận được ân sủng, nếu có thể khiến ngươi mất chức, đương nhiên Hề Hồng Hiên sẽ không bỏ lỡ thời cơ, nhất định sẽ tranh thủ giành lấy chức quyền của tám đại doanh. Chỉ có dẫn bọn họ ra khỏi hang mới thấy rõ được chỗ cần đánh. Vả chăng Hoàng thượng lại tin ngươi, dù có giáng chức ngươi cũng sẽ không lập tức cả tin người khác, chờ qua mấy ngày này, hắn thấy tám đại gia tộc lại bùng lên, sẽ phát hiện chính mình cũng đã bị người khác đùa bỡn trong tay, thành ra sẽ sinh áy náy đối với người vô tội bị liên lụy là ngươi đây, rồi sẽ tìm đủ mọi cách để bù đắp cho ngươi.” Yết hầu Thẩm Trạch Xuyên chuyển động lúc uống trà, y nói, “Ta đoán trước khi tìm ta ngươi cũng đã nghĩ ra đối sách rồi.”

“Chơi mà,” Tiêu Trì Dã rót trà cho y, “ta chẳng qua chỉ là tương kế tựu kế, để yên cho các ngươi đạp mà thôi.”

“Thế sáng suốt hơn phản công,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “lúc này ngươi mà càng sốt ruột phủi sạch quan hệ, lại càng khiến hoàng đế sinh nghi.”

“Ta hiểu Hoàng thượng,” Tiêu Trì Dã nói, “hắn là người dễ mềm lòng, ghét bị xúi giục nhất, nhưng cũng ghét bị xúc phạm nhất. Ta là huynh đệ của hắn, lại còn là người đầu tiên hắn cất nhắc sau khi lên ngôi, theo một cách ta chính là đại diện cho hắn trước mặt triều thần. Ta bị vây cả trong lẫn ngoài, trở thành dê bò nuôi dưới tay hắn, trong mắt hắn ta không có ai để dựa vào, chỉ có dựa vào hắn mới mong được yên ổn. Nếu ta bị người khác tính kế hạ bệ, chắc chắn hắn sẽ sinh cảm giác môi hở răng lạnh. Hoa đảng là tâm bệnh của hắn, hắn có thể yên tâm để Hải Lương Nghi quyết định chính sự, chính là vì hắn biết Hải Lương Nghi sẽ không kết đảng.”

“Đừng vuột mất thời cơ,” Thẩm Trạch Xuyên bưng chén trà trầm ngâm thoáng chốc, nói, “lần này phải kích động Hề Hồng Hiên.”

“Ta khuyên ngươi một câu nhé.” Tiêu Trì Dã chống khuỷu tay lên bàn, vẫy tay với Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên đặt chén xuống, ghé lại gần.

Tiêu Trì Dã rỉ tai: “Tửu lượng không tốt thì đừng ra ngoài uống rượu với người khác, không phải tên khốn nào cũng có định lực như Nhị công tử, có thể ngồi ngay ngắn làm chính nhân quân tử trước mặt ngươi đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên liếc mắt, nhấn từng chữ: “Chính nhân quân tử nghĩ hơi nhiều đấy.”

Tiêu Trì Dã nhìn y chăm chú, nói: “Sáng mai bước ra khỏi cánh cửa này, ngươi và ta sẽ chính là kẻ thù. Kẻ thù thì lại càng phải hiểu nhau, ta nghĩ về ngươi, không phải là điều nên làm sao?”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta không nghĩ về ngươi.”

Tiêu Trì Dã nói: “Bây giờ mỗi tính toán của ngươi đều không thể tách khỏi ta, e là không chỉ không nghĩ, mà là ngày nào cũng nghĩ, đêm nào cũng nghĩ.”

“Sao lúc ở yến tiệc bách quan ta không đạp ngươi một phát nhỉ,” Thẩm Trạch Xuyên giơ tay ngăn lại hơi thở của Tiêu Trì Dã, nói, “cho Nhị công tử sáng mắt ra.”

Chóp mũi Tiêu Trì Dã cọ vào lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên, hắn lom mắt nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nói một cách gian tà: “Nhẫn tâm quá đấy Lan Chu, lúc chưa ngủ ta thì làm đủ mọi trò khiêu khích, ngủ ta rồi thì tìm đủ mọi cách phòng vệ, ngươi đúng là đồ quỷ phụ lòng, bạc tình lang.”

Thẩm Trạch Xuyên bị hắn nhìn đến độ hơi lảng ánh mắt đi, nói: “… Tiêu nhị, đêm nay ngươi quá chén rồi.”

Tiêu Trì Dã bỗng lui lại, nói: “Sáng mai trên triều nhất định sẽ có kẻ phá đám, Khổng Tưu sẽ đúng sự thật trình lời khai của Phục Linh lên, đến lúc đó Đô sát viện tất sẽ đòi truy cứu tội quản lý sơ suất của ta.”

Lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên trống trơn, y nói: “Ngươi phải lui, nhưng không thể lui quá rõ ràng.”

“Đợi đến lúc ta lâm vào cảnh trùng vây người người lên án, để xem Hoàng thượng phạt thế nào.” Tiêu Trì Dã nói.

“Nhẹ thì cắt mấy tháng bổng lộc, nặng thì treo yêu bài hối lỗi, thế tử còn đang ở Khuất đô, mọi người vẫn phải nể mặt hắn, sẽ không phạt ngươi quá nặng.”

“Đại ca ở Khuất đô có mấy hôm nữa thôi,” Tiêu Trì Dã dừng lại, “một khi ta bị phạt, hôn sự giữa Hoa Hương Y và Thích Thời Vũ sẽ không còn ai ngăn cản nữa.”

“Liên hôn Hoa Thích cần thời gian,” Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ, “đại soái binh mã năm quận Khải Đông hiện giờ là Thích Trúc Âm, có khi có thể bắt đầu từ nàng.”

Tiêu Trì Dã nhớ tới gì đó, bèn bảo: “Ta có cách.”

Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Cách gì?”

“Bộ Lễ có hồ sơ hôn sự của Hoa gia, ta sẽ bảo người trau chuốt lại một chút, sau đó sao ra đưa cho Thích Trúc Âm, nàng sẽ không dễ dàng chấp nhận Hoa Hương Y.”

“Cưới họ hàng xa không phải điều cấm kỵ ở Đại Chu, kể cả người trong họ cũng chẳng sao.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Thích đại soái để ý cái này à?”

“Để ý.” Tiêu Trì Dã giải thích, “Ai cũng biết Thích Thời Vũ háo sắc, trong phủ nạp cả khối người đẹp ở năm quận Khải Đông, trong đó có một người là cháu gái của ông ta. Mấy năm trước vị phu nhân này mang thai, con sinh ra bị khuyết tật, ốm yếu dị thường, chưa được mấy hôm đã phải chôn. Sau này mỗi lần Thích Thời Vũ nạp người, Thích Trúc Âm đều đặc biệt kiêng dè, chỉ cần có quan hệ huyết thống thì kể cả có là họ hàng xa, nàng cũng sẽ không cho vào cửa.”

“Nhưng Hoa Hương Y là người Thái hậu đích thân chỉ định,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “dù đại soái có muốn ngăn cũng không được.”

“Nếu đã không thể ngăn thì chỉ còn nước lùi một bước, để Hoa tam gả qua,” màu mắt Tiêu Trì Dã sắc lạnh, “nhưng không thể để nàng sinh con. Nàng gả cho Thích Thời Vũ, làm chính là vợ kế, là phu nhân danh chính ngôn thuận của Khải Đông, nàng mà sinh con, đó sẽ chính là đứa con đích có thể cùng xưng dòng chính với Thích Trúc Âm. Thích Trúc Âm là nữ, mấy năm nay kinh qua bao nhiêu gian khổ mới thu phục được binh mã năm quận Khải Đông, là đại tướng quân từng chân chính đổ máu. Nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không có kẻ động tâm tư? Nếu Hoa Hương Y sinh con trai, Thích Trúc Âm sẽ rơi vào nội đấu binh quyền, nàng cần một lý do để áp chế Hoa Hương Y.”

“Ta nghe nói Thích gia có con trai, nhưng năm đó Thích Thời Vũ lại một mình một kiểu, nhất quyết giao vị trí đại soái binh mã cho Thích Trúc Âm.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Đây chẳng phải xuất phát từ lòng ái tài sao?”

“Phải,” Tiêu Trì Dã nói, “Thích Trúc Âm là con vợ cả của ông ta, cũng là tướng tài ông ta tự mình dạy. Lúc chưa có con trai thì ông ta nuôi Thích Trúc Âm như con trai, sau khi có con trai rồi thì lại chẳng người nào bì được với Thích Trúc Âm. Lúc ấy Khải Đông còn đang đánh nhau với Biên Sa, Thích Thời Vũ trọng thương không xuất binh được, bị vây ở phía Đông liên doanh Biên Sa, đám con trai Thích gia không ai dám đi ra tiếp lệnh, là Thích Trúc Âm đeo đao cưỡi ngựa, chạy trọn một đêm, lần lượt thuyết phục quân phòng vệ quận Xích, quận Biên và ải Tỏa Thiên xuất chiến theo nàng, sau đó mượn gió phóng hỏa, một mồi lửa thiêu trụi liên doanh Biên Sa. Đây cũng là trận chiến thành danh của nàng, bây giờ nàng được mệnh danh là ‘phong dẫn liệt dã’, chính là bởi nàng dẫn đầu binh sĩ, rút đao tắm lửa, cõng Thích Thời Vũ ra. Mới đầu Thích Thời Vũ còn do dự, sau lần đó đã lập tức giao ấn soái cùng toàn bộ binh mã năm quận cho Thích Trúc Âm.”

“Thụ phong đại soái phải được Khuất đô đồng ý,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “không dễ dàng.”

Tiêu Trì Dã cười, hắn mân mê chiếc nhẫn ban chỉ, nói: “Chắc ngươi không tưởng được, người phong nàng không phải Quang Thành đế.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu.

“Lúc truyền tin về Khuất đô, tất cả các bên đều lên án dữ dội. Bởi vì Thích Trúc Âm là con gái, bộ Binh nghi ngờ nàng làm giả chiến công, bèn thỉnh tấu lên nội các, yêu cầu phái ngự sử Đô sát viện và Cẩm y vệ đến Khải Đông điều tra ra nhẽ. Quang Thành đế thấy quần chúng kích động nên trì hoãn không phê thỉnh cầu của Khải Đông. Sau khi thẩm tra ra chiến công là thật, bộ Lễ lại tấu nàng có thể phong, song không thể bước lên đài ngọc long dùng để thụ phong võ tướng, nàng chỉ có thể quỳ trước thềm Minh Lý đường.”

Tiêu Trì Dã ngưng một hồi thật lâu.

“Chính Thái hậu đã bất chấp mọi phản đối, cho nàng bước lên đài ngọc long, đường đường chính chính thụ phong chức đại soái binh mã Khải Đông.”

===