Thương Tiến Tửu

Chương 52: Công kích



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuyết trắng mịt mờ, đêm đen dần lui.

Thẩm Trạch Xuyên không ở lại thêm được nữa, lúc y sắp sửa đi, Tiêu Trì Dã cũng đứng dậy theo, lấy áo choàng từ trên giá xuống đưa cho y.

“Thanh đao này của ngươi trông lạ thế,” Tiêu Trì Dã cúi xuống nhặt Ngưỡng Sơn Tuyết lên, cầm vừa nhẹ vừa gọn, hắn hỏi, “mới à?”

Thẩm Trạch Xuyên gật đầu, quay mặt ra cửa khoác áo vào.

Ngón cái Tiêu Trì Dã thoáng ánh lưỡi đao lạnh, hắn nói: “Đao tốt đấy, tên gì thế?”

Thẩm Trạch Xuyên đáp: “Ngưỡng Sơn Tuyết.”

“Ngẩng đầu phun tuyết ba núi, nằm ngang nuốt nước trăm sông[1] [1].” Tiêu Trì Dã cất đao về, bước một bước tới áp vào lưng Thẩm Trạch Xuyên, ngón tay thuần thục gài Ngưỡng Sơn Tuyết vào hông Thẩm Trạch Xuyên. Hắn hơi cúi đầu, nói: “Người đẹp, tên cũng đẹp.”

1.

Thẩm Trạch Xuyên chợt ngoảnh lại, nhưng Tiêu Trì Dã lại tiến thêm bước nữa, ôm eo y kéo y vào lồng ngực.

“Hôm nay sau khi rời khỏi đây, ngươi sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn ta đây?”

“Nên dùng ánh mắt gì thì sẽ dùng ánh mắt ấy.” Thẩm Trạch Xuyên vội quay đi, trông như đang tựa đầu vào vai hắn.

“Nếu không chịu được nữa thì lúc nào cũng có thể cầu Nhị công tử của ngươi giúp đỡ.” Tay Tiêu Trì Dã ước lượng đại khái, cười.

“Nhị công tử còn chẳng lo nổi cho mình,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “cầu ta chính ra còn khả thi hơn đấy.”

Tiêu Trì Dã buông y ra, nói: “Ngươi gầy hơn hồi trước rồi, nếu ta đoán không nhầm thì ngươi vẫn đang uống thuốc che giấu hình thể.”

Thẩm Trạch Xuyên cột chắc áo choàng, chẳng nói gì.

“Ta xin khuyên ngươi một câu,” Tiêu Trì Dã nói, “thuốc đấy uống nhiều hỏng người, vài năm nữa bại sẽ chính là bản thân ngươi đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên bước tới cửa, khẽ thở dài: “Mắt sư phụ ngươi tinh đấy, vừa gặp đã nhìn ra rồi.”

Tiêu Trì Dã nói: “Vì những chuyện này mà ngươi sẵn sàng làm đến mức ấy sao?”

“Sống chết của ta chỉ tùy vào một ý nghĩ của người khác, hiển nhiên phải cẩn thận mọi việc, dụng tâm mọi chỗ rồi.” Tay Thẩm Trạch Xuyên rất lạnh, y nói, “Ta luyện Kỷ gia quyền lâu rồi, nếu không dùng chiêu này thì không qua được mắt Kỷ Lôi.”

Tiêu Trì Dã nói: “Kỷ Lôi chết rồi.”

Trên người Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn vương mùi rượu, y nói: “Đã dừng uống thuốc rồi.”

Sau khi Thẩm Trạch Xuyên đi, Tiêu Trì Dã đứng trong gió tuyết, nhớ lại lời của Tả Thiên Thu.

“Thuốc này nhập từ miền Đông, uống vào có thể giả vờ ốm yếu để gạt người khác, một hai lần còn được, nhưng uống lâu sẽ thành tật. Độc tích tụ trong cơ thể, bây giờ còn chưa sao, nhưng sau này sẽ phát tác.”

“Phát tác?”

Tả Thiên Thu đăm chiêu nhìn chén trà trong tay, nói: “Độc tụ thành thương, nếu không chăm sóc tốt thì đến thời điểm, người có lẽ sẽ phế.”

Tiêu Trì Dã nâng tay, hơi ấm còn sót lại trong tay bị gió tuyết thổi tan. Hắn lại nhớ về đêm hôm ấy, những tưởng hắn đã xoa Thẩm Trạch Xuyên đến tan chảy rồi, vậy mà dường như lại chỉ làm Thẩm Trạch Xuyên ấm lên được phút chốc.

Mỹ nhân luôn khiến người ta có cảm giác mong manh như thế.

***

Kiều Thiên Nhai đội nón trúc, đánh xe ngựa, chạy tới cái nhà cũ của Thẩm Trạch Xuyên trên phố Đông Long. Thẩm Trạch Xuyên tựa vào thành xe, chợp mắt một lát.

Kiều Thiên Nhai tới cửa, hô ngựa dừng rồi vén rèm lên cho Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên cúi người xuống xe, vào nhà tắm rửa thay đồ.

Dựa theo tấu thỉnh, lần này Thẩm Trạch Xuyên một bước lên mây, thăng lên chức trấn phủ Cẩm y vệ ngũ phẩm. Có điều chức này chia thành nam và bắc, ti nam trấn phủ chưởng quản công việc của quân thợ, ti bắc trấn phủ chưởng quản chiếu ngục của Cẩm y vệ. Lý Kiến Hằng muốn trọng dụng y, song quan văn trong nội các lại có suy tính riêng, vì xuất thân của Thẩm Trạch Xuyên, bọn họ không đồng ý để y chưởng quản chiếu ngục, cho nên sau khi mọi người cân nhắc kỹ đã bác bỏ chỉ định Thẩm Trạch Xuyên làm bắc trấn phủ, sửa thành nam trấn phủ.

Hiển nhiên Lý Kiến Hằng không vui, bởi vậy nội các lại thăng Thẩm Trạch Xuyên từ quân chức thượng tướng lên làm thiên hộ Cẩm y vệ ngũ phẩm, Lý Kiến Hằng còn ban thêm mãng bào và đai lưng cho y, thế đã là vinh dự khác thường.

EakdJENVcAI2kiDArtist: 北辰巳

Thẩm Trạch Xuyên đã sớm lường trước sự phản đối của nội các.

Lần này y đạp lên Hàn Thừa mà đi lên, Tiết Tu Trác để y thăng chức như đã hứa, song lại đá y một cú ở đúng chỗ mấu chốt, đây là muốn y hiểu, dù y có công cứu giá, nhưng cũng còn lâu mới đấu được với bọn họ.

Thẩm Trạch Xuyên ăn mặc chỉnh tề đi ra, Kiều Thiên Nhai mở ô che, nói với y: “Chủ tử thăng chức rồi, cái nhà này đơn sơ quá, mai mốt phải tiếp nhiều khách thì không nhét vào nổi đâu.”

“Không phải vội,” Thẩm Trạch Xuyên vén áo lên xe, lúc thả rèm nói, “chờ lên Chỉ huy sứ rồi đổi cũng vẫn kịp.”

Lời dứt rèm buông, lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Tiết trời hôm nay xấu, quan viên chờ ngoài điện vai ai cũng phủ đầy tuyết, bọn họ không thể tự do đi lại, không thể tự do cử động, cũng không thể ho hay gây tiếng động.

Thẩm Trạch Xuyên theo Hàn Thừa đeo đao đứng thẳng, mãng bào đỏ thẫm tôn lên làn da trắng như tuyết của y, nét cười nơi khóe mắt đẹp đến kinh diễm, nhưng sự ôn hòa ấy lại toát ra một vẻ tàn nhẫn nguy hiểm.

Tiêu Trì Dã cũng mặc áo bào đỏ nhị phẩm thêu sư tử, làm cho hắn càng nổi bật giữa mọi người, trông hắn chẳng hứng thú gì lắm, chỉ liếc Thẩm Trạch Xuyên.

Bọn họ đứng cách xa nhau, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một sự đối kháng đã thành hình, đến cả Hải Lương Nghi cũng phải nghiêng đầu nhìn mấy bận.

Nhóm quan văn liếc nhau, ai nấy đều tự hiểu trong lòng.

Ít lâu sau, Hàn Thừa thấp giọng nói: “Đi.”

Cửa điện mở ra, thái giám Ti Lễ giám và các trọng thần nội các tiến vào, hiện giờ Ti Lễ giám đang trống, thành ra chỉ có nhóm trọng thần nội các do Hải Lương Nghi dẫn đầu đi đằng trước. Hàn Thừa đi ngay sau, dẫn Thẩm Trạch Xuyên lên hết ngự thềm, đứng bên trái phía dưới long ỷ.

Lý Kiến Hằng chống hai gối trên long ỷ, nói: “Án hành thích đã qua hai đêm rồi, bộ Hình có tiến triển gì mới không?”

Thượng thư bộ Hình Khổng Tưu bước ra khỏi hàng, bái rồi thưa: “Hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện nữ quan Phục Linh cục thượng thực xúi giục Quý Sinh hành thích đã có chứng cứ xác thực, hôm nay thần sẽ đệ trình lên Đại lý tự để phúc thẩm.”

Chẳng biết vì sao, Lý Kiến Hằng lại liếc Tiêu Trì Dã một cái, thế rồi mới quay đi nói tiếp: “Thế tra được tại sao nàng lại làm vậy chưa?”

Khổng Tưu nói: “Đã tra ra, Phục Linh từng làm vỡ ngự đĩa của Quang lộc tự lúc ở trong cung, do vậy bị ghi bù vào hồ sơ, ngày ra cung càng xa. Ả thường bảo với mọi người mẹ mình tuổi đã cao, muốn rời cung để phụng dưỡng, nhưng lại bị cung quy trói buộc. Ả đã nhiều lần hối lộ nguyên bỉnh bút Ti Lễ giám, song đều là công dã tràng, bị lừa mất tiền chắt góp cả đời, cho nên lần này vì hận mới lớn gan sinh lòng trả thù.”

“Thần có điều muốn tấu.” Đại lý tự thiếu khanh Ngụy Hoài Hưng chính là con thứ dòng đích của Ngụy thị trong tám đại gia tộc, cũng là anh trai của Ngụy tần thời Hàm Đức đế. Hắn bước ra khỏi hàng, vái.

Lý Kiến Hằng: “Mời Ngụy đại nhân nói.”

“Thần đã tra rõ, nữ quan Phục Linh của cục thượng thực và đoạn sự ti Viên Liễu của cấm quân từng có giao dịch quyền sắc, căn nhà của mẹ ả chính là do Viên Liễu ra mặt mua chịu.” Ngụy Hoài Hưng không nhìn ai, nói, “Án này là do bộ Hình chủ thẩm, sự việc liên quan đến an nguy của Hoàng thượng, không thể nói là không quan trọng, Khổng Thượng thư lại chỉ nói có một nửa lời khai ở ngự tiền, là có chuyện không nói được, hay là có người không nói được?”

Khổng Tưu quay sang: “… Những việc này đều đã ghi hết trong tấu chương của ta, lừa gạt ở đâu ra?”

“Lâm triều là lúc để nói chính sự, Hoàng thượng hỏi ngươi tra được chưa, ngươi lại lấp lửng trước mặt bách quan, tránh hại tìm lợi.” Ngụy Hoài Hưng ngẩng đầu, “Người làm quan lấy trung thực trung thành làm đầu [2], triều điện tuyệt đối không phải nơi để bao che dung túng. Ngươi sợ cái gì? Ngươi không dám nói thẳng thì để ta nói. Hoàng thượng, chuyện này không chỉ liên quan đến các nha môn trong đại nội, mà còn liên quan đến cả cấm quân!”

Trông Tiêu Trì Dã không vui, dường như đang cười lạnh.

Vốn Lý Kiến Hằng đã định ỉm chuyện này đi rồi, giờ thì hết cách, hắn lần lữa bao lâu mới lên tiếng: “… Sách An có gì muốn nói không?”

Tiêu Trì Dã nói: “Trong biên chế của cấm quân có hai vạn người, thần có thể điều tra hộ tịch của từng người, nhưng không thể điều tra đời tư của bọn họ. Lần này do thần quản lý sơ suất, tùy Hoàng thượng xử phạt.”

Lý Kiến Hằng định mở miệng.

Ngụy Hoài Hưng dập đầu với hắn rồi nói: “Tiêu Tổng đốc, trước mặt Hoàng thượng, sao lại không nói thật? Quả thực không thể tra hết đời tư của hai vạn người trong biên chế cấm quân, nhưng Viên Liễu và ngươi vốn có quan hệ không tầm thường, sao ngươi có thể giả vờ không biết chứ!”

Thẩm Trạch Xuyên liếc sang.

“Người có quan hệ không tầm thường với ta nhiều lắm,” Tiêu Trì Dã lướt mắt qua Thẩm Trạch Xuyên, chẳng kiêng nể gì mà phá ra cười, “nhưng ta có người đẹp để ôm rồi, có mù mới đi ngủ với một lão già. Viên Liễu kia đáng tuổi cha ngươi đấy, Ngụy đại nhân, không có chứng cứ thì thôi đi, việc gì phải mưu hại Tiêu Sách An ta thế nhỉ?”

“Đang trong triều,” Hải Lương Nghi khẽ ho một tiếng, “Tổng đốc chú ý từ ngữ.”

“Ta khốn nạn cỡ nào, Hoàng thượng lại chẳng rõ quá, xưa nay đã bao giờ phải giả vờ giả vịt đâu.” Tiêu Trì Dã mà đã hung lên thì sẽ thành một tên coi trời bằng vung, đến cả Hải Lương Nghi cũng không cả nể, “Truy cứu cấm quân, được, tự ta sẽ tránh hiềm, treo yêu bài cho các vị đại nhân tra. Nhưng nếu muốn gán cái tội danh vô căn cứ này cho ta thì xin lỗi đi, ta không nhận đâu.”

“Ngôn từ thô thiển, làm loạn ngự tiền, Tiêu gia có đứa con tốt thật!” Ngụy Hoài Hưng lấy tấu chương từ trong tay áo ra, “Tổng đốc bảo ta vô căn cứ, nhưng ta thân là quan viên của Đại lý tự, làm sao dám?”

Tiêu Ký Minh im lặng nãy giờ hơi ngẩng lên, cũng nhìn về phía Ngụy Hoài Hưng, muốn xem xem hắn có chứng cứ gì.

Ngụy Hoài Hưng nói: “Viên Liễu ban đầu là tiểu kỳ cấm quân, Tổng đốc đích thân đề bạt hắn lên làm phó đoạn sự, chưa đến hai năm sau, Tổng đốc đã lại đề bạt hắn lên làm đoạn sự. Ta muốn hỏi Tổng đốc, mấy năm nay, cấm quân không có nhiệm vụ gì trọng đại, hắn dựa vào cái gì mà lại được thăng chức liên tục?”

Tiêu Trì Dã cười khẩy: “Hắn đã đủ tuổi, tuy không có công nhưng cũng không hề mắc lỗi. Mấy năm nay cấm quân tuyển thêm nhiều người mới, ta nể tình cũ, người lớn tuổi đề bạt lên không chỉ có mình Viên Liễu. Sao Ngụy đại nhân không liệt kê hết bọn họ ra đi, tính từng người một vào tư tình của Tiêu Sách An ta ấy.”

“Chẳng phải mấy năm nay cấm quân toàn răm rắp nghe theo Tổng đốc hay sao!” Ngụy Hoài Hưng nói không nhanh không chậm, “ai ai cũng nguyện trung thành với Tiêu thị, chứ đâu phải Hoàng thượng.”

Lời này của hắn có hai lớp nghĩa, bên trong là chỉ Tiêu Trì Dã, bên ngoài lại kéo theo cả Tiêu Ký Minh.

Quả nhiên Tiêu Trì Dã bị chọc giận, hắn đốp lại: “Việc nào ra việc nấy, mẹ kiếp đừng có mà cắn càn sang Tiêu thị! Tiêu Sách An ta đi theo Hoàng thượng mới lên được tới đây, làm sao so được với Ngụy đại nhân sinh ra đã danh gia vọng tộc, quan lộ bằng phẳng trước mắt.”

Ngụy Hoài Hưng thấy hắn nổi giận mới mở tấu chương ra, nói: “Năm ngoái Tổng đốc uống rượu với người, trong bữa tiệc Viên Liễu tặng ngươi một lượng vàng lớn, Tổng đốc có thừa nhận không?”

Lời vừa nói ra, Lý Kiến Hằng cũng sững người. Hắn siết chặt tay, không mở miệng nữa.

Tiêu Trì Dã nói: “Ta chưa bao giờ uống rượu với Viên Liễu.”

“Các chị em phường Hương Vân ở phố Đông Long đều có thể làm chứng, đêm đó Viên Liễu chi rất nhiều tiền mở tiệc chiêu đãi Tổng đốc, trong tiệc Tổng đốc say bí tỉ, Viên Liễu đã tặng ngươi một giỏ đào bằng vàng.” Ngụy Hoài Hưng nói, “Tổng đốc vẫn không thừa nhận à?”

Tiêu Trì Dã nói: “Ta hỏi ngươi nhé, Viên Liễu chỉ là quan con lục phẩm, hắn lấy đâu ra đào vàng mà tặng?”

“Cái này thì phải hỏi Tổng đốc chứ,” cuối cùng Ngụy Hoài Hưng cũng tung sát chiêu, “lúc Viên Liễu mua chịu căn nhà của Phục Linh, lại còn mua thêm ba căn nhà mặt phố ở phố Đông Long. Ta đã kiểm chứng lại, thứ hắn dùng khi ấy chính là thủ dụ của Tổng đốc! Mấy năm nay cấm quân trước tiên là tu sửa doanh trại, xong rồi lại xây thêm cả thao trường núi Phong, đống tiền này từ đâu ra? Còn không phải là Tổng đốc mượn chức cấm quân để lôi kéo người môi giới à, người lo liệu những việc này cho ngươi chính là Viên Liễu. Bây giờ Viên Liễu xúi giục Phục Linh hành thích Hoàng thượng, ngươi còn dám bảo là không liên quan đến ngươi ư?”

Tiêu Trì Dã không đáp.

Hữu đô ngự sử Đô sát viện Phó Lâm Diệp bước ra khỏi hàng, cất giọng: “Thần cũng có điều muốn tấu.”

Chẳng biết sao mà ngón tay Lý Kiến Hằng run rất dữ, hắn nói: “Ngươi nói!”

Phó Lâm Diệp nói: “Hôm nay thần cũng muốn hạch tội Tổng đốc cấm quân. Theo luật, nếu hội thẩm của ba pháp ti chưa kết thúc, trừ phi có chỉ dụ của Hoàng thượng, người khác tuyệt đối không được phép vào hình ngục để tra hỏi trọng phạm. Hôm qua Tổng đốc không có chỉ dụ mà lại dám tự tiện vào hình ngục, xong việc cũng trì hoãn không báo.”

Sắc mặt Tiêu Trì Dã càng u ám.

“Tổng đốc vừa ra khỏi hình ngục thì mẹ của Phục Linh chết.” Phó Lâm Diệp dập đầu, “Trong lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, mong Tổng đốc giải thích rõ ràng trước mặt Hoàng thượng.”

Tiêu Trì Dã nói: “Hoá ra các ngươi đều không hẹn mà cùng, khéo thật!”

“Tổng đốc đừng đánh trống lảng,” Ngụy Hoài Hưng lạnh lùng, “trước khi chưa muộn thì khai thật đi!”

“Đã muốn gán tội thì sợ gì không có lý do,” Tiêu Trì Dã như bị bao vây, lặng thinh chốc lát, rồi quay sang Lý Kiến Hằng, “ta không hề làm những điều chư vị nói, đêm nay hoàn toàn để Hoàng thượng phân xử!”

Trong bầu không khí căng thẳng này, Lý Kiến Hằng đã bấu ướt đầu gối, hắn cũng nhìn Tiêu Trì Dã, bỗng nhiên hỏi: “Thủ dụ kia, ngươi giải thích thế nào?”

Tiêu Trì Dã rũ mắt, cười như không cười: “Thần không hề viết.”

Lý Kiến Hằng chợt đứng phắt dậy, sốt ruột bước vài bước tới, bảo: “Cho trẫm xem!”

Ngụy Hoài Hưng trình thủ dụ lên, Lý Kiến Hằng giở xem một lát, rồi bỗng run lên. Môi hắn mấp máy: “Đây là chữ viết của ngươi mà… Sách… Sách An!”

Tiêu Trì Dã nói như chém đinh chặt sắt: “Thần không hề viết.”

Lý Kiến Hằng vô cùng hoảng sợ, ném văng thủ dụ trên tay đi như củ khoai bỏng. Hắn gần như mất khống chế: “Viên Liễu kia, rốt cuộc có phải người của ngươi không!”

Tiêu Trì Dã ngước mắt.

Lý Kiến Hằng thấy thế, chợt sợ hãi vịn vào thành ghế. Trong giây phút hoảng loạn ấy, hắn lại nhớ tới sự lạnh lùng của Tiêu Trì Dã lúc ném hắn xuống hồi trước, lòng hắn sinh ra một cảm giác chán ghét vô tận, cứ như đang phải vung một thứ gì kinh khủng lắm, hắn dùng hết sức ra lệnh: “Thu yêu bài của hắn!”

Tiêu Trì Dã: “Thần—”

Ngụy Hoài Hưng đứng dậy quát: “Hắn dám bất tuân, theo luật có thể bắt ngay tại chỗ!”

Tiêu Trì Dã đột nhiên nhìn chằm chằm Ngụy Hoài Hưng, sau đó hắn nhìn Lý Kiến Hằng, buông lời lãnh đạm: “Muốn bắt Tiêu Sách An ta thì được thôi, nhưng ít ra phải có một cái tội danh để ta bội phục chứ.”

Lý Kiến Hằng cảm thấy mình tin sai người rồi, trong sự trùng vây này đã quay sang người khác, bây giờ thấy dáng vẻ ấy của Tiêu Trì Dã, nhất thời lửa giận bùng lên, quát: “Quỳ xuống! Hôm nay trẫm phải tháo được yêu bài của ngươi!”

Tiêu Trì Dã còn chưa nhúc nhích.

Lý Kiến Hằng đã mất bình tĩnh: “Trẫm, bảo ngươi quỳ xuống!”

===

[1]: Lý Bạch ·《 Cổ phong thứ ba mươi ba 》

[2]: Trương Dưỡng Hạo ·《 Phép trị nước 》

• Rose: Full bộ đồ của Cẩm y vệ trông thế này nè:

TB2j3E0hpXXXXcQXpXXXXXXXXXX_142102771jpg_600x600