Thương Tiến Tửu

Chương 56: Thổi lửa



Đại viện làm việc của cấm quân sáng đèn tới tận sáng, người của bộ Hộ tính đễn nỗi choáng đầu hoa mắt, cuối cùng sắp xếp những khoản mục có vấn đề thành một tập rồi trao tận tay Phó Lâm Diệp.

Thẩm Trạch Xuyên đọc hết, Phó Lâm Diệp còn đính kèm một bản tấu, cùng với tiến độ án hành thích tất cả trình lên bàn Lý Kiến Hằng.

Nội các cùng bàn bạc ở ngự tiền.

Phó Lâm Diệp nói: “Hoàng thượng, từ một suy mười, qua án này có thể thấy Tiêu Trì Dã đã tham ăn hối lộ từ lâu rồi. Mấy năm nay hắn độc chiếm quyền bính cấm quân, e là còn rất nhiều khoản giả như vậy nữa. Bây giờ chi tiêu quốc khố cần kíp, tình trạng địa phương nợ thuế tăng cao, giữ kẻ như vậy bên cạnh chính là nuôi ong tay áo, nguy hại xã tắc!”

Khổng Tưu cũng đã xem qua tập sổ, lại nói: “Án hành thích còn chưa kết thúc, bây giờ thật sự không phải lúc để khơi thêm vấn đề. Thần cho rằng, án hối lộ có thể hoãn lại để điều tra sau, lúc này cần phải tập trung vào đại án hành thích.”

“Lạ nhỉ,” Ngụy Hoài Hưng khịt mũi khinh bỉ, “đều liên quan đến Tiêu Trì Dã hắn, việc gì phải tách ra tra? Sao không lôi sạch các tội danh ra, nhân cơ hội này mà phán một thể đi!”

Khổng Tưu không hề nao núng: “Án này đã lệch trọng tâm mất rồi, ta thấy chư vị không phải là muốn tra ai chủ mưu án hành thích, mà là muốn mượn cơ hội này để diệt trừ đối thủ thì có!”

Phó Lâm Diệp lập tức đốp lại: “Án hối lộ là từ manh mối tra ra, tại sao Khổng Thượng thư tra thì là tra án, còn ta tra thì lại là công kích? Trách nhiệm của Đô sát viện nằm ở hai chữ đốc sát, bây giờ ta vạch tội hắn nhận hối lộ là sai à!”

Khổng Tưu nói: “Vương Hiến còn chưa bị thẩm, án hối lộ hoàn toàn chỉ phán bằng lời của mình ngươi, thế thì sau này còn cần ba ti hội thẩm làm gì nữa? Thà một mình Phó đại nhân đập bàn quyết định đi! Bây giờ thứ bộ Hình muốn tra là lời khai Ngụy đại nhân trình lên có thật hay không, mới qua một đêm, nhân chứng ta còn chưa thẩm tra mà các ngươi đã vội vàng kết tội. Nếu hắn thật sự có tội thì việc gì phải gấp? Muốn phán cũng phải theo quy củ mà phán! Không thì quốc pháp để làm gì!”

Ba người ầm ĩ ở ngự tiền, Lý Kiến Hằng không chen vào được, chỉ còn nước quay sang Hải Lương Nghi. Hải Lương Nghi ngồi lắng tai nghe, sau khi nghe xong lời của tất cả các bên mới khẽ gật đầu.

Lý Kiến Hằng vội vàng hỏi: “Các lão thấy sao?”

“Các lão thấy sao,” Thẩm Trạch Xuyên xếp đồng xu chơi, “đương nhiên là bác bỏ tấu chương án hối lộ rồi. Hải Lương Nghi cứng nhắc lâu rồi, ai cũng tưởng ông ta là cô thần thẳng như ruột ngựa, nhưng ông ta là người đầu tiên lật đổ Hoa Tư Khiêm để phò tá Lý Kiến Hằng, ông ta không nhìn ra mới là lạ. Lần này đám Hề Hồng Hiên định lấy ông ta làm lá chắn, đâu ngờ các lão ngồi trên đài cao lâu rồi, vẫn nhìn cả đấy.”

“Con làm tốt lắm,” Tề thái phó ngồi ở đầu bàn bên kia, “không ngăn cản Phó Lâm Diệp, ngược lại để hắn tự làm chủ, công lao này sẽ là của riêng hắn, chắc chắn hắn sẽ mất kiên nhẫn, không cam lòng chờ một cái thời cơ tốt nào nữa mà sẽ lập tức muốn trình lên để được khen. Trong lúc công kích ở ngự tiền, Hải Lương Nghi đã có dự cảm rồi, giờ khẳng định đã đoán được những kẻ nào muốn hạ bệ Tiêu Trì Dã.”

“Mượn gió thổi lửa, lửa này vẫn chưa đủ lớn.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Đừng nói là Tiêu Ký Minh, lửa này đến cả Tiêu Trì Dã còn không đốt nổi. Án lụa thành Tuyền nếu tra hẳn hoi sẽ chính là một khoản rối mà mọi người đều ngầm hiểu, hiện tại quan trọng không phải là tra rõ ràng, mà là làm sao để lòng Hoàng thượng lung lay.”

“Không sai, thu yêu bài khiển trách nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực tế chỉ là khẻ hờ ngoài da thôi. Hoàng thượng chắc chắn không có ý định tước đi binh quyền của Tiêu Trì Dã.” Tề thái phó cầm quân cờ suy ngẫm, một hồi lâu sau mới tiếp tục, “Con phải duy trì hắn như thế, tuyệt đối đừng để hắn thật sự nổi lòng hạ Tiêu nhị, nếu không dù lần này có thắng nhỏ, cũng sẽ lưu lại họa lớn về sau.”

Thẩm Trạch Xuyên đẩy đổ chồng xu rồi lại lần lượt xếp từng cái một, làm không biết chán, nói: “Hải Lương Nghi nắm giữ nội các, tuy trọng dụng người xuất thân từ thế gia như Tiết Tu Trác, nhưng vẫn thành lập Thái học, đề bạt tiểu thần hàn môn lên. Tiên sinh, ông ta muốn từng bước đối đầu với thế gia, chỉ riêng lẽ đó thôi, ông ta đã không thể để Tiêu nhị ngã rồi.”

“Tiêu gia vẫn bình tĩnh, là vì hiểu rõ điều ấy. Tiêu Ký Minh khoanh tay đứng nhìn là để chiến trường bây giờ chỉ giới hạn trong Khuất đô, không dính dáng đến Ly Bắc, như thế mới dễ giải quyết, như thế Tiêu nhị mới bớt được chút nỗi lo sau này.” Tề thái phó hạ cờ, nói, “Giờ ai ai cũng đang sốt sắng đổ dầu vào lửa, Hoàng thượng vẫn đang giận mà, cho rằng Tiêu nhị là một tên bất trung bất nghĩa. Nhưng chờ đến lúc lửa đủ lớn rồi, vật cực tất phản, Hoàng thượng sẽ nghĩ lại, trái lại sẽ thương người huynh đệ ‘cô đơn lẻ bóng’ này.”

***

Đã mấy ngày Lý Kiến Hằng chưa gặp Mộ Như, từ sau án hành thích, buổi tối hắn ngủ nhất định phải đốt đèn sáng trưng. Nội hoạn không ai được phép đặt chân vào tẩm điện, bây giờ bên trong chỉ có cung nữ hầu hạ.

Hôm nay tuyết lớn, Hải Lương Nghi bị ốm, không thể tới gần ngự tiền. Lý Kiến Hằng bèn sai Thái y viện tới phủ xem bệnh, còn ban rất nhiều thuốc bổ cho ông, liên tục thề thốt mình vẫn sẽ chăm chỉ như thường, sẽ không bỏ bê việc học.

Minh Lý đường được lúc nhàn rỗi, Lý Kiến Hằng lật vài trang sách đã thấy eo mỏi lưng đau. Hắn đứng dậy trông ra ngoài cửa sổ, thấy tuyết lơ thơ rợp trời tựa bông, bỗng nổi hứng lên, bèn gọi cung nữ thay đồ khoác áo choàng cho hắn, định bụng ra ngoài ngắm tuyết.

Lý Kiến Hằng lên kiệu đến vườn đi dạo, thấy băng đóng trên mặt hồ thì nhớ tới cái xe trượt tuyết hắn từng chơi trong cung.

“Nước mùa đông đóng băng, đúng là độ để chơi.” Lý Kiến Hằng hỏi hai bên, “Sao năm nay chưa nhắc trẫm?”

Hắn vừa nói câu ấy thì cũng nhớ ra ngay, năm nay Hàm Đức đế mới cưỡi rồng về trời, trong lúc quốc tang không được chơi, không thì sẽ bị Đô sát viện mắng. Nghĩ đến đó, Lý Kiến Hằng tụt luôn cả hứng, tuyết cũng chẳng buồn ngắm nữa, bèn sai người đi gọi Mộ Như.

Lúc xuất hiện Mộ Như đang khoác áo choàng, được người đỡ, thướt tha đi tới trong tuyết. Lý Kiến Hằng vừa nhác thấy nàng qua cửa sổ là ngay lập tức ra ngoài đón.

“Tâm can của ta,” Lý Kiến Hằng nói, “dáng nàng đi trong tuyết quả là tuyệt cảnh! Trẫm phải bảo người vẽ lại, treo trong điện ngắm mỗi ngày mới được.”

Mộ Như nâng áo choàng lên, cười: “Như thế sao được chứ.” Nàng lấy hộp đồ ăn từ trong tay nha hoàn, bảo, “Trời lạnh lắm, thiếp nấu canh cho Lục lang đây.”

Lý Kiến Hằng nghe tiếng “Lục lang” ấy của nàng cái là tâm tình tươi sáng hơn hẳn, dắt nàng vào trong, đuổi hết người hầu ra ngoài rồi ngồi vào long ỷ vốn dùng để xử lý chính vụ.

Mộ Như múc canh cho Lý Kiến Hằng, Lý Kiến Hằng hậm hực: “Lần trước yêm tặc hành thích, dọa trẫm mấy ngày liền không ngon giấc.”

Mộ Như dỗ hắn: “Giờ chỉ có mình hai ta, sao Lục lang lại xưng ‘trẫm’.”

Lý Kiến Hằng đánh nhẹ vào miệng mình: “Vi phu hồ đồ!”

Mộ Như bưng mặt hắn, quan sát thật chăm chú một hồi mới nói: “Đúng là trông tiều tụy thật, tối nay thiếp ở lại với chàng nhé, được không?”

“Khắp thế gian này chỉ có nàng thương ta thôi… Ngày xưa ta coi Sách An là huynh đệ, nào ngờ bây giờ hắn cũng dính líu đến án hành thích.” Lý Kiến Hằng thở dài đánh sượt cái, “Nàng ở lại với ta là được rồi.”

Mộ Như nói: “Thái hậu cũng nhớ thương Lục lang lắm, suốt mấy hôm nay chỉ ăn chay tụng kinh, cầu tuổi mới bình an cho Lục lang đấy.”

Lý Kiến Hằng vuốt ve bàn tay của Mộ Như: “Trước đây ta không thân với mẫu hậu, coi bà là người xấu, chẳng nghĩ bây giờ bà vẫn có thể đối xử như vậy với ta. Ta, ai dà… Tại lão chó Hoa Tư Khiêm kia hết!”

“Ai bảo không phải đâu,” Mộ Như trìu mến nhìn hắn, “Lục lang chịu khổ nhiều quá, đều là tại Hoa Tư Khiêm gây ra cả. Lúc ấy Thái hậu tìm đủ mọi cách để khuyên ông ta, nhưng dẫu sao cũng chỉ là đàn bà, lời nói không đủ sức nặng, ông ta chỉ coi như gió thoảng bên tai, lại còn trách ngược lại Thái hậu nữa.”

“Vẫn bảo trăm nghe không bằng một thấy,” Lý Kiến Hằng cả giận, “nếu ta có thể ở chung với mẫu hậu sớm hơn một chút thì đã không sinh nhiều hiểu lầm như vậy rồi.”

“Trước kia từng có cơ hội đấy,” Mộ Như có vẻ hơi ngập ngừng, “nghe bảo nhiều năm trước khi Lục lang còn trong tã lót, lúc ấy Thái hậu đã nuôi tiên Thái tử, nhưng thấy Lục lang không có ai để nương tựa nên cũng muốn bế vào cung nuôi, Quang Thành gia cũng đồng ý rồi.”

Lý Kiến Hằng chưa nghe chuyện này bao giờ, không kìm được thắc mắc: “Sau đó thì sao, tại sao sau đó lại không mang vào?”

Mộ Như vỗ về hắn một lát mới nói: “Sau đó Ly Bắc vương Tiêu Phương Húc thượng tấu, bảo là Thái hậu đã nhận nuôi tiên Thái tử, mang trọng trách giáo dưỡng trữ quân của Đông cung, Thái tử đã lớn rồi, nếu nuôi thêm một hoàng tử nữa thì e sẽ thành tai họa sát nách.”

Lý Kiến Hằng: “Ly… Là Ly Bắc vương!”

Hắn sinh hiềm khích với Tiêu Trì Dã đã đành, giờ lại nghe được cố sự nọ, nghĩ Tiêu Trì Dã chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, ngay tức thì trăm mối cảm xúc trào dâng, cảm thấy lòng dạ Tiêu Trì Dã quá khó lường, vốn chưa bao giờ thật lòng với mình.

“Hắn như vậy… Rốt cuộc,” Lý Kiến Hằng căm tức, “hắn cũng chẳng khác gì bọn họ, đều coi ta là đá kê chân, thương thay ta vốn là thiên hoàng quý tộc, thế mà giờ đến một người huynh đệ để dựa vào cũng chẳng có!”

Mộ Như ôm hắn: “Dù gì cũng không phải anh em ruột, ai có thể đối xử tốt với Lục lang như tiên đế được?”

“Tiếc thay… Tiếc thay Lý thị ta ít hoàng tự, đến bây giờ chỉ còn mình ta.” Nói tới đó, Lý Kiến Hằng chợt hỏi Mộ Như, “Em trai nàng sau khi Phan Như Quý bị chém đầu vẫn trốn miết trong phủ Tiết Tu Trác, giờ còn khỏe chứ?”

Mộ Như nói “Khỏe”, nói xong thì quay đi che mặt sụt sùi.

Lý Kiến Hằng cuống quýt: “Mộ Như ngoan, sao thế, sao tự dưng lại khóc?”

Mộ Như vừa dùng khăn lau nước mắt, vừa ngước đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ nhìn hắn, nói: “Khỏe thì khỏe, nhưng rốt cuộc cũng không ở bên cạnh, mấy tháng mới được gặp một lần. Nó lại không thể như anh em nhà người ta, còn có thể kiến công lập nghiệp để đền ơn quân phụ, bây giờ nó… chỉ còn biết hầu hạ người khác mà thôi.”

Lý Kiến Hằng sợ nhất là thấy nàng khóc, bèn vội vàng nói: “Nàng bảo ta sớm là được rồi mà? Vợ chồng đôi ta đồng lòng, có chuyện gì, ta đều sẵn sàng làm vì nàng! Hơn nữa đây vốn là nhân chi thường tình mà. Đừng khóc nữa, khóc nát tâm ta rồi, Mộ Như ngoan, ngày mai ta sẽ bảo Tiết Tu Trác đưa hắn về, hầu hạ bên cạnh ta, được chưa?”

Mộ Như rưng rưng: “Sao làm vậy được? Các lão sẽ nói gì đây? Người khác cũng sẽ không đồng ý đâu, làm khó chàng, thiếp không đành.”

Lý Kiến Hằng ôm nàng: “Ta là hoàng đế, chuyện trong cung đều phải nghe theo ta! Bảo hắn sửa tên thì ai có thể bắt hắn được? Phan Như Quý chết rồi mà!”

Mộ Như để hắn dỗ cả buổi mới nín khóc, mỉm cười: “Phong Tuyền cũng muốn quỳ cảm tạ chàng đấy.”

Lý Kiến Hằng hào phóng: “Người một nhà mà, về tình hay về lý, đây đều là việc mà ta nên làm.”

***

Mấy ngày sau án hành thích vẫn đang thẩm tra, Viên Liễu chịu hình, lời khai lộn xộn, song lại sống chết không chịu thừa nhận đã tặng đào cho Tiêu Trì Dã, giao kèo với người môi giới ở phố Đông Long hắn chẳng biết gì ráo. Tuy vậy lúc chịu hình, đã nhiều lần hắn muốn khai ra, có điều ý nghĩ ấy vừa chớm nở là hắn lại nhớ Tiêu Trì Dã còn đang nắm trong tay tính mạng của cả nhà hắn.

Viên Liễu ở cấm quân lâu rồi, biết Tiêu Trì Dã đối nội đối ngoại là hai con người khác nhau. Nhị công tử đã bảo sẽ chăm sóc cho con của hắn, tức là sẽ thật sự chăm sóc cho con của hắn, chỉ cần hắn nói sai một chữ, con hắn sẽ đi đời.

Viên Liễu bị kẹp giữa cuộc chiến quyền lực này, muốn sống không được, muốn chết không xong, chỉ hy vọng án này nhanh nhanh kết thúc để hắn được giải thoát.

Thời điểm kết thúc tới rất mau.

Diễn biến càng lúc càng căng thẳng, tấu chương buộc tội Tiêu Trì Dã nhiều không đếm xuể, viết đủ thứ sự láo nháo, sau khi Lý Kiến Hằng tự mình đề bút mắng Tiêu Trì Dã thậm tệ, chủ sự bộ Hình lại trình lên ngự án, nói bọn họ tra được một người.

Người này tên là Ngân Chu, là thái giám phòng điềm thực. Theo khẩu cung của hắn, hai canh giờ trước yến tiệc bách quan, hắn đi phát kẹo cầu phúc cho chủ tử các cung, lúc đến cung Thải Vy thì thấy có người đang mắng Phục Linh.

Cung Thải Vy chính là chỗ ở của Mộ Như.

===