Thương Tiến Tửu

Chương 57: Kết án



“Hôm ấy trời rét, mây đen dày đặc, gió cũng lớn. Nô tỳ đang phát kẹo cầu phúc cho chủ tử các cung, lúc ra khỏi cung Thải Vy thì gặp Mộ tần nương khởi giá nên mới tránh vào góc tường. Đúng lúc đó, nô tỳ nghe thấy có người đang trách mắng gì đó, ngó ra thì thấy thái giám chưởng sự cung Thải Vy đang cãi nhau với Phục Linh cô cô ở bên trong.”

“Tại sao lúc sơ thẩm ngươi lại không nói ra chuyện này?”

Nội đường yên tĩnh, chỉ có tiếng bút sột soạt. Vài ngọn đèn được thắp lên, Khổng Tưu thẩm tra cả đêm đã uống hết mấy ấm trà đặc, lúc này đang đan tay hỏi Ngân Chu quỳ trong đường.

Ngân Chu mấp máy môi: “Thưa đại nhân, nô tỳ nghĩ đây là chuyện không đáng nói, hôm ấy gió lại còn lớn, thật sự không nghe rõ bọn họ đang cãi nhau cái gì, nên sợ sẽ đáp sai.”

“Nếu đã thế, sao tự dưng bây giờ ngươi lại nói ra?” Phó Lâm Diệp vặn hỏi.

Ngân Chu bấu góc áo, sợ sệt nuốt nước bọt, vận kiệt bao nhiêu can đảm mới lí nhí đáp: “Sợ bị cai ngục gia gia đánh… Từ lúc vào ngục, đêm nào cũng nghe thấy tiếng roi quất, đến cả nghĩa phụ của nô tỳ cũng bị người ta đánh gần chết mà khai sạch, nô tỳ thật sự rất sợ…”

“Hình ngục là nơi nghiêm trị, há cho ngươi làm loạn như vậy!” Phó Lâm Diệp lạnh giọng mắng.

Ngân Chu bị hắn dọa giật thót, quỳ rạp ra lắp bắp: “Nô tỳ… cũng, cũng không biết ả ta lại làm ra thứ chuyện không bằng súc vật như thế!”

“Có thể hắn chỉ khai ra vì không chịu nổi trọng hình thôi, lời kẻ này không tin được.” Phó Lâm Diệp nói với Khổng Tưu, “Lời khai kiểu này sao trình lên ngự tiền được?”

“Diễn biến hội thẩm đều có bút thiếp ghi chép lại, thật hay giả, thánh tâm của Hoàng thượng sẽ tự quyết định.” Khổng Tưu nói, “Đến lúc sao ra, các lão cũng phải được một bản.”

Có nằm mơ Phó Lâm Diệp cũng không ngờ án đã đi đến bước này rồi lại còn bị một tên Trình Giảo Kim phá đám. Hắn có thể đạp Tiêu nhị một cú, là bởi chắc chắn lần này Tiêu nhị sẽ không thể đánh trả, Viên Liễu đã không gột sạch được, Tiêu nhị hắn cũng sẽ không gột sạch được, dè đâu cung Thải Vy lại cũng xuống nước theo, thế này thì hay rồi, không ai không bẩn, án này sao còn tiếp tục tra nữa đây?

Phó Lâm Diệp đánh hơi được ngay, e là tên Ngân Chu này cũng chẳng đơn giản gì đâu, chờ đến tận lúc hội thẩm mới chịu tiết lộ, đoan chắc là do người gài vào đợi sẵn rồi!

Lòng Phó Lâm Diệp nóng như lửa đốt, hắn khác Ngụy Hoài Hưng, sau lưng Ngụy Hoài Hưng có Ngụy gia, Ngụy gia còn có quan hệ với nhà khác, không gỡ ra được, cuối cùng sẽ chỉ bị phạt theo quy trình điều tra thôi. Nhưng hắn thì sao đây? Hắn làm gì có thế gia để dựa vào!

Khổng Tưu thấy mặt hắn biến sắc mấy lần, bèn nói: “Cung Thải Vy dù gì cũng là hậu cung, ngoại thần không tiện tra soát, chuyện này còn phải thảo luận thêm ở ngự tiền. Phó đại nhân, về nghỉ ngơi đi, đến ngự tiền chúng ta lại gặp.”

Phó Lâm Diệp đứng dậy, tuy trong lòng đang sốt xình xịch nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, chắp tay với Khổng Tưu rồi vội vàng lui đi.

Bấy giờ còn chưa sáng, trời rét căm căm. Phó Lâm Diệp giục phu xe, xe kẽo kẹt nghiến qua tuyết chạy tới lầu Ngẫu Hoa. Hắn nhấc áo đi xuống rồi tất tả lên lầu.

Hề Hồng Hiên rành về hí khúc, lúc này còn đang kể về sáng tác mới của mình cho Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên đã phát ngán áo bào của Cẩm y vệ, đang mặc áo tay rộng dựa vào ghế nghe, cây quạt trong tay lúc đóng lúc mở.

Phó Lâm Diệp xông vào, không nghĩ Thẩm Trạch Xuyên cũng có mặt.

Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng đóng cây quạt vào, vờ như không nhận ra sự nhếch nhác của hắn, cũng không đứng dậy hành lễ mà chỉ cười: “Ngự sử đại nhân đến muộn quá, qua mất đoạn hay rồi.”

Hề Hồng Hiên hơi bất ngờ, vẫy tay gọi tú bà tới, bảo người đóng cửa lại. Hắn cũng không buồn đứng dậy, chỉ bảo Phó Lâm Diệp tự mình ngồi xuống, rồi mới nói: “Sao Lâm Diệp lại đến đây? Phải cho người báo trước một tiếng chứ! Đi có mấy bước mà hớt ha hớt hải thế làm gì, mất cả thể thống.”

Phó Lâm Diệp không chỉ lớn tuổi hơn Hề Hồng Hiên, phẩm hàm cũng cao hơn Hề Hồng Hiên, thế mà lúc này lại bị Hề Hồng Hiên mắng như đang quở trách hậu bối. Trong lòng hắn khó chịu tợn, ghét cay ghét đắng cái điệu bộ cao cao tại thượng này của Hề Hồng Hiên.

“Gấp lắm rồi!” Phó Lâm Diệp làm như không nghe ra trách móc, vừa cười vừa nhấc áo ngồi xuống, nói, “ta vừa ra khỏi bộ Hình là đến tìm nhị thiếu ngay, ngài bảo sao không vội cho được!”

Lúc này Hề Hồng Hiên mới hỏi: “Có chuyện gì?”

Phó Lâm Diệp nhìn nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên cầm cây quạt, nói: “Ta vô lễ quá.”

Nói rồi y làm bộ toan đứng dậy.

Hề Hồng Hiên vội vàng nói: “Lan Chu, làm gì thế? Ngồi xuống đi. Chúng ta cùng hội cùng thuyền mà, có gì ngươi không nghe được đâu? Lâm Diệp, ngươi nói đi! Ngươi không nhận ra vị Thẩm Lan Chu này sao? Là đại tiên sinh của Hề gia chúng ta đấy!”

Ban đầu Phó Lâm Diệp chỉ coi Thẩm Trạch Xuyên là chó săn cầu sống ở cửa Hề gia mà thôi, đâu ngờ Hề Hồng Hiên lại coi trọng y đến vậy.

Nhưng quả thực đêm nay Phó Lâm Diệp cũng tới không đúng lúc, nếu hắn đến sớm một chút, hoặc đến muộn một chút, Hề Hồng Hiên sẽ không tâng bốc Thẩm Trạch Xuyên như thế. Chỉ là đêm nay cả hai vừa mới quyết xong kế để đè đầu Diêu thị, một nút thắt chết, Hề Hồng Hiên đang muốn cho Thẩm Trạch Xuyên ít mặt mũi, tâng lên chút đỉnh, sau này cũng không thể tùy tiện xưng huynh đệ nữa.

Thẩm Trạch Xuyên cười nhìn Phó Lâm Diệp, Phó Lâm Diệp cũng thức thời, nói ngay: “Trấn phủ đại nhân ngồi đi.”

Hề Hồng Hiên bỏ chân xuống, giẫm lên tấm da hổ, hỏi: “Nào, gấp chuyện gì?”

Phó Lâm Diệp: “Vừa nãy ta đang bồi thẩm ở bộ Hình thì được một tin, Phục Linh sai Quý Sinh hành thích kia có dính dáng đến cung Thải Vy. Nhị thiếu, cung Thải Vy chính là chỗ ở của Mộ tần nương nương, sáng mai kiểu gì cũng sẽ trình chuyện này lên, đến lúc đó sẽ không còn chỉ tra mỗi Tiêu nhị thôi đâu!”

Hề Hồng Hiên chống gối trầm mặc một lát, đoạn quay sang Thẩm Trạch Xuyên: “Ngươi chưa biết, lúc trước ta quên bảo ngươi, Mộ Như là người của chúng ta.”

Chỉ sợ không phải là quên bảo, mà là không định bảo, đó giờ vẫn luôn đề phòng kín kẽ.

Thẩm Trạch Xuyên thừa hiểu, chỉ nói: “Không phải hồi trước Mộ Như là người của Phan Như Quý sao? Ta vẫn còn nhớ em trai nàng.”

“Đúng thế,” Hề Hồng Hiên không chịu nói hết sự thật, chỉ nhả một nửa, “Phan Như Quý chết rồi mà, nàng làm gì còn chỗ nào để đi nữa? Lúc tịch thu tài sản định thả nàng ra sung làm quan kỹ, nhưng Hoàng thượng không nỡ nên bèn nhờ ta giúp. Ta dựa vào giao tình với Diên Thanh để tráo người ra xong tìm một cái nhà để giấu hai chị em nàng ta, sau đó Hoàng thượng lại không chịu được, nhất quyết đòi mang người vào cung, Hải các lão còn làm ầm lên một trận, chuyện này thì ngươi biết rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên có vẻ không quan tâm lắm, gật đầu: “Từng nghe qua. Nếu thế thì không ổn, án này đáng lẽ ra phải chấm dứt rồi chứ, sao tự dưng lại mọc thêm chuyện?”

Lúc nói lời này, y nhìn Phó Lâm Diệp, tuy trên mặt vẫn cười, nhưng lại cứ có một vẻ trách móc Phó Lâm Diệp mơ hồ.

Hề Hồng Hiên cũng nhíu mày: “Ngươi là giám sát bồi thẩm, nghĩ cách đè xuống là được mà? Nếu mà trình lên là lôi thôi đấy.”

Phó Lâm Diệp cũng cáu chứ bộ, hắn chỉ biết nói: “Nhị thiếu, ta thấp cổ bé họng. Khổng Tưu á hả! Ông ta mềm không ăn cứng cũng không ăn, là người của Hải các lão mà, làm gì nghe ta đâu? Việc cấp bách hiện giờ là tiếp theo phải làm sao đây, nếu cả Mộ tần nương nương cũng bị liên lụy thì còn ai dám tra tiếp nữa? Sợ là đến cả Hoàng thượng cũng không chịu đâu!”

Hề Hồng Hiên cáu kỉnh ngẫm nghĩ một chặp, hỏi: “Tên Ngân Chu kia đang ở đâu?”

Phó Lâm Diệp hiểu ý hắn ngay, vội vàng xua tay: “Không giết được! Nhị thiếu, giờ Hải các lão sinh nghi rồi, bây giờ mà giết người diệt khẩu chính là xác thực chúng ta có vấn đề đấy!”

“Đang thuận lợi, tự dưng lại lòi ra cung Thải Vy là thế nào!” Hề Hồng Hiên đậy nắp chén trà, nói, “không được, án này không thể tiếp tục tra nữa, sáng mai ở ngự tiền phải nghĩ cách làm Hoàng thượng bỏ ý định truy tra.”

Mộ Như quá quan trọng, tuyệt đối không thể bị hạ bệ lúc này.

Phó Lâm Diệp lo sốt vó: “Đúng thế, đổ hết lên đầu Phục Linh là tốt nhất! Kết thúc càng sớm thì mọi người càng có thể thả lỏng. Nhưng ta trông Khổng Tưu rõ là nhất quyết muốn tra đến cùng đấy!”

“Mấu chốt vẫn là ở Hải các lão,” Thẩm Trạch Xuyên áp ngón tay vào chén trà cho ấm, “bài thi khoa khảo của Khổng Tưu năm đó là Hải Lương Nghi chấm, coi như là một nửa học sinh Hải Lương Nghi đề bạt lên rồi, trước giờ vẫn kính trọng Hải Lương Nghi nhất.”

“Hải Lương Nghi muốn đưa ông ta vào nội các, các án ông ta giải quyết đều rất thỏa đáng, tuổi cũng vừa vặn, lại còn xuất thân từ hàn môn quận Xích, cái gì cũng hợp mắt Hải Lương Nghi.” Hề Hồng Hiên nói, “Mẹ kiếp đen thế không biết! Chúng ta đánh Tiêu nhị thì đám đó ai cũng thầm hóng kịch vui, chờ xem Tiêu nhị ngậm đắng nuốt cay, đến bây giờ xảy ra chuyện thì gạt phắt đi như bị vạ lây.”

“Thế này đi,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “sáng mai lúc trình báo ở ngự tiền, Phó đại nhân đừng nhắc đến cung Thải Vy, chỉ bảo cấm quân vẫn chưa tra sạch thôi. Viên Liễu vẫn không nhận tội đúng không? Đó là cơ hội, chỉ cần còn Viên Liễu thì Tiêu nhị hắn vẫn là nhận hối lộ, không phủi sạch hiềm nghi được.”

Phó Lâm Diệp xoa xoa chân, nói: “Nhưng ta không nói thì Khổng Tưu cũng nói thôi! Chuyện này không giấu được đâu.”

“Mất bò mới lo làm chuồng,” Thẩm Trạch Xuyên hơi mở cây quạt rồi lại khép vào, nói, “những lời của đại nhân ở ngự tiền lúc trước quang minh khí khái, đều là vì ‘giang sơn xã tắc’. Bây giờ nếu chỉ vì một lời khai chưa được kiểm chứng mà đã sửa lại, chỉ e đến cả Hoàng thượng cũng sẽ nghi ngờ lòng trung thành của ngươi, thà cứ cắn chặt lấy Tiêu nhị đi, thế sẽ thành ‘cương trực công chính’.”

“Đúng!” Hề Hồng Hiên nói, “bây giờ không được rối. Ngươi đã ra mặt rồi, giờ mà đòi rút thì lại thành dở, cứ làm như thế đi, những cái khác tự ta sẽ có cách. Sắp sáng rồi, ngươi không ở lại lâu được, về tắm rửa thay đồ trước đi, ở ngự tiền cứ nhìn hướng gió mà tùy cơ ứng biến là được.”

Phó Lâm Diệp vội đến, trà còn chưa kịp uống hớp nào rồi cũng vội đi luôn. Hắn vừa mới đi thì Hề Hồng Hiên nhổ toẹt một cái sau lưng hắn.

“Nếu không phải tại hắn hám lợi trước mắt, hôm đó chẳng nói chẳng rằng tự dưng đi tấu chuyện lụa thành Tuyền của Tiêu nhị lên thì Hải Lương Nghi chắc gì đã nhận ra!” Hề Hồng Hiên chán ghét, “con nhà nghèo nuôi ra, đầu óc cũng chỉ hạn hẹp thế thôi! Vì một tí công danh mà chẳng dám báo trước lấy một tiếng, kết quả thế nào? Phí cả nước cờ Diên Thanh để lại! Sau lần này, chắc chắn Tiêu nhị sẽ quản chặt sổ sách, về sau nếu lại muốn xuống tay từ sổ sách thì khó đấy.”

“Công danh lợi lộc là bệnh người giàu,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “trước mắt cứ ổn định hắn đã. Chuyện tám đại doanh thế nào rồi?”

“Em trai Hàn Thừa tiếp quản,” Hề Hồng Hiên nói, “Tiêu nhị đã bố trí tám đại doanh thành một mạng lưới chặt chẽ, không dễ lay chuyển. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà hắn có thể thâu tóm hết các vị trí quan trọng vào tay, phá cũng chẳng dễ đâu.”

“Kể cả thế, trong quân sĩ hắn tuyển chọn bổ nhiệm cũng có con cháu của tám đại gia tộc.” Thẩm Trạch Xuyên cười, “Cơ hội vẫn còn.”

Thẩm Trạch Xuyên đi ra lên xe ngựa, thấy có một chiếc đàn cổ cầm đặt bên trong.

Kiều Thiên Nhai vén rèm lên, gương mặt đại hán dịch dung nói: “Cái đàn kia là của ta, chủ tử đừng vứt đi nhé, tốn bao nhiêu công mới lừa được đấy.”

“Trông quý đấy,” Thẩm Trạch Xuyên không chạm vào, “ngươi lấy bạc từ đâu ra?”

Kiều Thiên Nhai cười cợt: “Các cô nương tặng.”

Nhưng cái đàn này hiển nhiên là thứ có tiền cũng không mua được, Kiều Thiên Nhai không định nói, hẳn là có liên quan đến nhà hắn, Thẩm Trạch Xuyên cũng không hỏi.

Xe ngựa đưa Thẩm Trạch Xuyên về nhà sửa soạn như thường lệ, y thay áo bào rồi lại vào cung.

***

Sau khi tan triều, Lý Kiến Hằng gọi các đại thần vào Minh Lý đường ngồi, tự mình đọc lời khai kia, hồi lâu không nói gì.

Hải Lương Nghi mới ốm dậy, Lý Kiến Hằng sai người bưng một bát sữa dê ấm tới cho ông. Ông uống mấy ngụm, nội đường không ai mở miệng.

Lý Kiến Hằng hỏi: “Sao lại liên quan đến cung Thải Vy? Viên Liễu còn chưa tra rõ mà.”

Khổng Tưu thưa: “Liên quan đến hậu cung, đều do Hoàng thượng quyết.”

Lý Kiến Hằng tức thì quýnh lên: “Quyết cái gì? Nàng ta còn không được vào cung Thải Vy mà… Dính dáng đến Mộ tần, ai biết được hắn nói thật hay giả?”

Hải Lương Nghi điềm đạm: “Đương nhiên là giả.”

“Đúng, là giả!” Lý Kiến Hằng có Hải Lương Nghi chống lưng nên miệng cũng mạnh hẳn lên, “nội hoạn là quỷ quyệt nhất mà, có cái gì không dám bịa ra đâu? Tưởng vạ lây Mộ tần là có thể sống được à, trẫm càng muốn chém cái đầu bậy bạ của hắn!”

“Tuy nói vậy,” Tiêu Ký Minh chưa từng lên tiếng trong suốt án này ngước mắt, “nhưng liên quan đến an nguy của thiên tử, có một số chuyện không thể qua loa được.”

Hắn vừa lên tiếng, đã nhắm thẳng vào yếu điểm.

Ngụy Hoài Hưng nói: “Đương nhiên không thể qua loa, chẳng phải Viên Liễu vẫn chưa tra…”

“Chủ thẩm án này là Thượng thư bộ Hình, bồi thẩm là tả hữu đô ngự sử của Đại lý tự và Cẩm y vệ, Ngụy đại nhân lại liên tục nhúng tay vào, không phù hợp.” Tiêu Ký Minh ôn tồn nhã nhặn, thậm chí còn dừng lại để Ngụy Hoài Hưng nói, nhưng Ngụy Hoài Hưng không dám đáp, nên Tiêu Ký Minh tiếp tục, “Án này liên quan đến cả cấm quân và hậu cung, đáng ra không nên làm lớn chuyện, mất không phải thể diện của chư vị, mà là thể diện của Hoàng thượng. Từ lúc xảy ra án đến nay đã hơn mười ngày, một đoạn sự của cấm quân cũng không tra xong, một lời khai của thanh lâu cũng chưa xác thực, mà lại cứ lằng nhằng mãi trong tay ngự sử giám sát hai bên của Đô sát viện. Ta thấy chủ thẩm không phải chủ thẩm, bồi thẩm không phải bồi thẩm, chưa nói đến tốn thời gian công sức, vượt chức lạm quyền mới là vấn đề.”

Phó Lâm Diệp nhớ tới lời của Hề Hồng Hiên đêm qua, lúc này đối đầu với Tiêu Ký Minh thì lại khó, nhưng hắn thấy Lý Kiến Hằng vẫn im lặng, Hải Lương Nghi cũng không hề có ý định lên tiếng giải vây, bởi vậy hắn chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh: “Thế tử ở Ly Bắc đã lâu, nhưng Khuất đô nói cho cùng cũng không phải biên thùy, rất nhiều sự vụ xử lý khác nhau, đương nhiên—”

“Nếu trong quân có chuyện vượt chức lạm quyền thì đều gọi chung là dĩ hạ phạm thượng, theo luật chém đầu.” Triêu Huy mang quân chức, lập tức bước ra khỏi hàng tiếp lời, “Chuyện này vốn không nên để thế tử nói, nhưng đã lâu như vậy rồi mà không ai nhắc nhở Hoàng thượng, chính ngự sử đại nhân cũng như trên mây, lơ nga lơ ngơ! Yêu bài của Tổng đốc cấm quân đã treo hơn mười ngày rồi, ngự sử đã tra soát ba lần, có tra ra cái gì không? Chí ít cũng phải giao ra được gì đi chứ.”

Phó Lâm Diệp: “Chẳng phải tra ra chuyện lụa thành Tuyền sao?”

“Đang hỏi ngươi án hành thích!” Lý Kiến Hằng ném lời khai, “thế mà ngươi vẫn còn nói chuyện khác à!”

Phó Lâm Diệp vội vàng nói: “Vấn đề đều bắt nguồn từ Tiêu Trì Dã, không thể tách khỏi hắn. Hoàng thượng, án hành thích phải tra, nhưng chuyện hắn nhận hối lộ cũng không thể bỏ qua!”

“Hắn nhận hối lộ cái gì!” Lý Kiến Hằng đứng dậy, chỉ thẳng vào Phó Lâm Diệp, “lụa thành Tuyền! Lụa thành Tuyền! Ngươi tưởng trẫm không biết việc này à? Hồi đó trẫm còn đang ăn chơi ngoài đường với hắn đấy! Chuyện này trẫm còn rõ hơn ngươi! Sát thủ đến ngay trước mặt trẫm thì ngươi không cuống, chỉ chăm chăm nhớ mỗi cái chuyện không đâu này, trẫm thấy an nguy của thiên tử cũng chẳng là gì với ngươi đâu đúng không!”

Phó Lâm Diệp không ngờ mới mấy hôm trước hắn còn đang tỉa tót từng câu để mắng Tiêu Trì Dã xong, vậy mà hôm nay đã quay sang mắng mình rồi, không khỏi hoảng hốt lê đầu gối tới, nói: “Hoàng thượng! Hoàng thượng là quân phụ của thần, rụng một sợi tóc thần cũng đau muốn chết, Hoàng thượng!”

“Việc quan trọng phải ưu tiên, vì án hành thích mà Khổng thượng thư thức trắng đêm.” Tiêu Ký Minh nói, “Sách An cũng giao lại yêu bài, để tránh nghi ngờ mà tiến độ cũng không dám hỏi, cả ngày chỉ ở nhà diện bích hối lỗi. Bây giờ thì sao, rốt cuộc tra được đến đâu, còn phải tra như thế nào nữa, thà nói một lần cho xong đi để phủ ta còn biết đường chuẩn bị.”

Thị lang bộ Lễ Khương Húc bước ra khỏi hàng, nói: “Án minh bạch, liên quan tới cấm quân, song không hề liên quan tới vương phủ Ly Bắc, ai là người đến tra soát vương phủ Ly Bắc? Không hợp quy củ, nếu truyền ra ngoài, mọi người sẽ tưởng Hoàng thượng muốn điều tra Ly Bắc vương, hỏng sẽ chính là tình nghĩa giữa Khuất đô và biên thùy.”

Lý Kiến Hằng biết chuyện tra soát vương phủ, nhưng hắn phải giả vờ không biết. Hắn có đần mấy đi nữa cũng hiểu, Tiêu Ký Minh đã quan sát sự tình suốt mấy ngày nay rồi, còn đeo bám Tiêu Trì Dã nữa là sẽ sinh sự.

Lý Kiến Hằng lập tức đá Phó Lâm Diệp mấy cú, mắng: “Ngươi to gan nhỉ! Ai cho ngươi đi tra vương phủ Ly Bắc? Trẫm bảo ngươi tra đại viện làm việc của cấm quân cơ mà!”

Phó Lâm Diệp ăn đá cuống cuồng kêu lên: “Không phải thần, không phải thần tra! Là Thẩm trấn phủ!”

Thẩm Trạch Xuyên hơi ngớ người, khó hiểu: “Ta nhận chỉ giúp đại nhân tra soát, chính đại nhân dặn ta ‘Cấm quân như thùng sắt, sổ sách rất nhiều, sợ đen trắng khó phân, đến vương phủ tra soát cẩn thận’ nên ta mới đi. Lúc ấy có bao nhiêu người bưng trà rót nước trong đường, gọi bừa một người đến hỏi cũng biết là đại nhân ngươi dặn ta mà.”

Phó Lâm Diệp nghiến răng: “Rõ ràng ta chỉ bảo ngươi tra soát cẩn thận, không hề nhắc đến hai chữ vương phủ!”

Thẩm Trạch Xuyên nghiêm mặt: “Ta vâng mệnh thiên tử, tuyệt đối không nói láo ở ngự tiền. Nếu không có mệnh lệnh của đại nhân, tự ta đến vương phủ trước thì sao lại có ngự sử đi theo?”

Phó Lâm Diệp trông thấy sát khí trong mắt Thẩm Trạch Xuyên, biết ngay là mình cuống quá cắn nhầm người rồi. Hắn nhìn quanh quất, kêu: “Ngụy đại nhân, Ngụy đại nhân không—”

Ngụy Hoài Hưng lập tức quát: “Câm miệng! Chuyện mình làm mà còn dám cắn càn trước mặt Hoàng thượng à! Ngươi còn cần mặt mũi không đấy? Chậm trễ án là chuyện nhỏ, làm hỏng tình nghĩa giữa Hoàng thượng và Ly Bắc là chuyện lớn! Quá không biết điều rồi!”

Tới nước này thì Phó Lâm Diệp hiểu mình đã bị đá ra rồi, hắn phải gánh thay Lý Kiến Hằng, gánh thay Ngụy Hoài Hưng, gánh thay Hề Hồng Hiên, thay tất cả đám người kia! Hắn nào đắc tội được ai trong bọn họ, thần tiên đánh nhau, chỉ có mình hắn là phải đi thu dọn tàn cuộc.

Phó Lâm Diệp lập tức dập đầu: “Là thần nhất thời hồ đồ!”

“Đã hồ đồ còn dám già mồm!” Lý Kiến Hằng chỉ vào hắn mắng, “tuy Sách An treo yêu bài, nhưng trước khi sự tình được điều tra rõ ràng thì hắn vẫn còn là Tổng đốc cấm quân! Ngươi tra hắn thì tra, còn dám lên mặt với cấm quân à? Trẫm thấy ngươi căn bản không phải đang tra án, mà rõ ràng là đang tiêu diệt đối thủ thì có!”

Ngoại trừ hôm mắng Tiêu Trì Dã ra thì Lý Kiến Hằng chưa từng nổi giận thêm lần nào, giờ lại mắng Phó Lâm Diệp đến run cả người, hắn cũng hiểu chuyện, quỳ rạp xuống nước mắt tuôn như suối, trả lại đủ mặt mũi cho Tiêu Ký Minh.

Tiêu Ký Minh chờ Lý Kiến Hằng mắng đủ rồi mới lên tiếng: “Đại nhân cũng là nôn nóng tra án thôi, án này nếu đã thành như vậy, chi bằng cách chức Sách An đi. Ta thấy cáo buộc nó của Đô sát viện mấy ngày nay đều hợp lý cả, tội quản lý sơ suất của nó không thể bỏ qua, để nó làm việc tiếp ở ngự tiền thì quả thực không phù hợp.”

Dứt lời hắn nở nụ cười.

“Tất cả bằng chứng đều chỉ về nó, nếu nó thật sự làm ra thứ chuyện xấu xa vô sỉ ấy, đó là tội tru di cửu tộc. Hôm nay chư vị đều ở đây, vì tị hiềm, thậm chí yêu bài binh mã Ly Bắc của Tiêu Ký Minh ta cũng sẽ giao ra. Ta đã gửi thư đến Ly Bắc, bảo phụ vương tháo quan cởi áo, mang theo vợ con ta, mặc áo trắng vào đô chịu thẩm rồi!”

Tiêu Ký Minh nói thế, Lý Kiến Hằng quýnh cả lên, hắn đồng ý cũng không được mà không đồng ý cũng không xong, chỉ còn biết quay sang Hải Lương Nghi.

Hải Lương Nghi đối mặt với Tiêu Ký Minh một lát, ông bỗng bật cười: “Thế tử cứ đùa, án này chẳng phải đã xong rồi đấy sao? Việc gì phải trêu lão thần!”

Khổng Tưu hoàn hồn, cực nhanh tiếp lời: “Đúng thế, các lão nói không sai. Tuy Viên Liễu mua chịu nhà từ người môi giới phố Đông Long, nhưng đó chung quy lại là chuyện riêng giữa hắn và Phục Linh, vốn sẽ không để người ngoài biết. Tổng đốc cai quản hai vạn người, sao có thể việc gì cũng tự mình điều tra được? Vả lại chuyện đút lót, Viên Liễu vẫn một mực phủ nhận, vậy thì không thể chỉ nghe lời nói của mình Hương Vân. Thần đã điều tra ra, Hương Vân đối với Tổng đốc khả năng cao là vì yêu sinh hận, cái cớ này quả thực không thỏa đáng!”

Lý Kiến Hằng cũng tự mình tiến lên, nói: “Đã xong rồi, không cần nhắc lại nữa! Xin thế tử mau mau đứng dậy!”

Lý Kiến Hằng cũng không muốn tra nữa, dính đến cung Thải Vy, nghĩa là dính đến Mộ Như. Phó Lâm Diệp kia bảo đá là đá ngay được, Mộ Như đối với những người này lại càng chẳng là gì, nếu thật sự tìm ra can hệ gì, Lý Kiến Hằng hắn sẽ chân chính là môi hở răng lạnh!

Lý Kiến Hằng nhìn những người vẫn đang vui vẻ nói cười bên dưới, cảm thấy bọn họ chẳng phải người, sau lưng bọn họ là con quái vật khổng lồ vượt qua cả hoàng vị, là lốc xoáy sóng thần không thể kháng cự.

Đế vương nào có thứ gọi là tự do tự tại, nhất cử nhất động của hắn đều tác động đến thế cục, cơn thịnh nộ của hắn, niềm vui mừng của hắn, tất thảy đều có thể trở thành điểm trí mạng, hắn không được làm chủ của chính mình, hắn là tù nhân bị giam trên long ỷ.

Quá đáng sợ.

Lý Kiến Hằng tự ôm mình trong nội tâm thăm thẳm.

Hắn đứng bên cạnh bọn họ, hệt như đứng trên băng mỏng. Nếu một ngày nào đó hắn bất cẩn rơi xuống, thì sẽ giống hoàng huynh của hắn, trong nháy mắt bị vó ngựa tranh đấu giữa các phe đạp cho be bét máu.

Hắn sống hay chết vốn dĩ chẳng quan trọng, quan trọng là hắn lại tình cờ mang họ Lý.

Nhưng nếu trong thiên hạ vẫn còn người khác mang họ Lý thì sao?

Lý Kiến Hằng bị cái suy nghĩ ấy dọa phát run, mồ hôi lạnh tức thì túa ra.

Không có đâu.

Hắn thất thần nghĩ.

Không thể nào.

===