Thương Tiến Tửu

Chương 70: Mở chùa



Chùa Chiêu Tội tiếp chỉ gấp gáp, Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên còn chưa mặc quan bào, người quỳ khắp sân. Thái giám đến truyền chỉ trông lạ hoắc, không dám làm bộ làm tịch, vừa thấy người ra là bắt đầu tuyên đọc ngay.

Thái giám đọc xong thánh chỉ rồi cúi người bảo Tiêu Trì Dã: “Mời Tổng đốc mau mau đứng dậy!”

Tiêu Trì Dã tiếp chỉ, Thần Dương lập tức sai người pha trà hầu.

“Trong chùa Chiêu Tội toàn hơi bệnh,” Tiêu Trì Dã nói, “hôm nay không mời công công vào trong ngồi nữa.”

“Tổng đốc mấy ngày liền không ngơi nghỉ, vất vả công vụ, có ngồi cũng phải mời Tổng đốc ngồi trước.” Thái giám vui vẻ uống mấy ngụm trà, lại nhíu mày thở dài, “Trà này sao có thể vào miệng quý nhân được? Tổng đốc, giờ Hoàng thượng đã tỉnh, theo ý của các lão, ngài và trấn phủ đại nhân có thể nghỉ ngơi được rồi.”

“Trong lều hẵng còn người chưa khỏi bệnh, làm việc không dám qua loa.” Thần sắc Tiêu Trì Dã thư thả, tán gẫu vài câu với thái giám là thân quen liền, hai người đứng uống trà trò chuyện trong sân. Tiêu Trì Dã hỏi: “Hoàng thượng tỉnh hôm nay à?”

Thái giám tên là Phúc Mãn, đáp: “Đúng thế, sáng mới tỉnh, các nương nương trong cung mừng phát khóc, Thái hậu còn tự mình dặn dò Thái y viện chăm nom cẩn thận nữa.”

Nói mấy câu này chỉ để xã giao thôi, chẳng qua là khen ngợi cấm quân, Cẩm y vệ và chủ sự bộ Hộ lần này hành động nhanh chóng, phòng bị kịp thời, song cụ thể thưởng thế nào thì gần như chỉ lướt qua.

Phúc Mãn mới nhậm chức, bình thường chỉ hầu hạ trong đại viện nội các. Quan viên nội các khinh thường thái giám, Hải Lương Nghi đặc biệt ghét hoạn quan, thế nên hồi xưa lúc làm việc Phúc Mãn chưa bao giờ được thấy mặt Hải Lương Nghi, hắn toàn phải lui sang bên, quỳ xuống mà trả lời. Hải Lương Nghi hỏi gì hắn đáp nấy, không dám nói chêm, lại càng không dám pha trò. Nay qua đây hắn không chỉ được chén trà nóng, lại còn thấy Tiêu Tổng đốc không câu nệ tiểu tiết, tính tình dễ dãi cởi mở, bởi vậy lời nói cũng dần dần thoải mái hơn, định bụng bán cho Tiêu Trì Dã một cái ân, qua đó vun đắp một mối giao tình với Tiêu Trì Dã.

“Mấy ngày nay nô tì đến nội các nâng ấm bưng chén cho các lão suốt, ít nhiều nghe được chút phong thanh liên quan đến Tổng đốc.” Phúc Mãn tới gần hai bước, đè thấp giọng.

Mặt Tiêu Trì Dã vẫn điềm nhiên như không, giơ tay ra hiệu cho người khác lui ra, ghé sát vai vào Phúc Mãn, nói: “Vậy chính là tâm phúc bên cạnh các lão rồi, giờ ta cũng phải nhìn sắc trời mà làm việc, gió gì sắp thổi cứ phải đoán già đoán non hoài. Công công chỉ điểm một chút cho được không?”

Phúc Mãn vội vàng nói: “Không dám nhận chỉ điểm. Tổng đốc vì vua vì dân, làm đều là những việc có tâm, các lão cũng biết mà. Lần phong thưởng này nội các cũng cân nhắc mấy ngày rồi, không có gì ngoài ý muốn đâu, Tổng đốc cứ chờ là được!”

Tiêu Trì Dã chỉ cười: “Công danh lần này không dám tham, một mình sức ta đâu làm xuể, có được thưởng lớn thì trong lòng cũng bứt rứt.”

“Ơ kìa Tổng đốc!” Phúc Mãn vỗ đùi, “ngài khiêm tốn quá rồi, Cẩm y vệ cử đi có phải Thẩm Trạch Xuyên không?”

“Đúng rồi,” Tiêu Trì Dã nói, “là cái tên mặt lạnh đấy.”

Phúc Mãn đã nghe qua về khúc mắc giữa bọn họ, bèn toét miệng cười: “Ai mà biết lần này Tổng đốc lại làm chung với y chứ? Việc đã xong xuôi rồi, chắc chắn y cũng sẽ được thưởng. Nhưng y là Cẩm y vệ, thưởng thế nào thì nội các cũng không thể vượt quyền, vẫn phải xem ý Hoàng thượng.”

“Năm ngoái mới đặc cách đề bạt lên nam trấn phủ xong, giờ mà lại thưởng nữa thì cũng nhanh quá.” Tiêu Trì Dã nói, “Nội các không phản đối à?”

Phúc Mãn cẩn thận đặt chén trà xuống, nói: “Tổng đốc ghét y nên đương nhiên sẽ chú ý đến y, nhưng hiện giờ các đại nhân nội các toàn bận những chuyện khác, y mà thăng thật thì cũng chẳng ai dám vì tí chuyện đó mà làm phật ý Hoàng thượng. Hoàng thượng liên tục gặp nạn, giờ đến cả Hải các lão cũng phải vâng theo răm rắp. Nhưng nô tỳ nói thật với Tổng đốc chứ, tên này thăng nhanh quá, khéo lại thành họa ngầm. Quan đương nhiệm từ ngũ phẩm trở lên của Cẩm y vệ bây giờ toàn các công tử có gia thế thôi, Thẩm Trạch Xuyên kia… ai thèm coi trọng gia thế của y chứ? Giờ chỉ hô tên Thẩm Vệ trên đường thôi là đã bị cả đống người xông ra chửi rồi, y mà thăng thì đúng là sỉ nhục bọn họ từ trong ra ngoài. Công cao có thưởng, kiểu gì chả bị ganh ghét. Cẩm y vệ vốn là con quái thú như lang tựa hổ, y muốn nắm chắc phần thưởng thì còn phải xem bản lĩnh!”

Tiêu Trì Dã tán dóc thêm một chặp nữa với Phúc Mãn mới sai Thần Dương tiễn người. Thần Dương tiễn đến bên ngoài, đỡ Phúc Mãn, Phúc Mãn lên ngựa, đi được nửa đường thì cảm thấy tay áo nằng nặng, bèn móc ra coi thử, ngay tức thì phấn khởi ra mặt.

“Tổng đốc hào phóng,” Phúc Mãn lại nhét bạc vào, “đáng kết bạn.”

***

Thẩm Trạch Xuyên gặp Lương Thôi Sơn, nghe hắn trình bày tường tận các khoản chi, xong lại hỏi thêm vài câu nữa, hắn đều có thể đáp trôi chảy, rất đâu vào đấy, người này không được làm quan chính thức quả là đáng tiếc.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Mấy hôm nay tình hình rối ren, các hiệu thuốc ở Khuất đô nhiều vô kể, dược liệu ra vào lằng nhằng rối rắm, ngươi có thể ghi lại rành mạch như vậy, rất có tâm.”

“Đây chính là trách nhiệm của ti chức mà, bổn phận phải nên như vậy.” Lương Thôi Sơn ân cần nói, “Hôm nay trông khí sắc của đại nhân tốt lắm.”

“Thuốc vào bệnh tiêu, không còn đáng lo nữa.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Sổ này phải sao lại, bộ Hộ giữ một bản, ngươi phải báo lên, đưa một bản nữa cho cấm quân để bọn họ cũng yên tâm.”

Mấy hôm trước dịch bệnh hoành hành, lòng người hoang mang, thù cũ đều có thể tạm gác sang một bên, nhưng giờ mưa tạnh rồi, sắp luận công ban thưởng, người của cả ba bên đều tham gia, khó tránh khỏi chuyện bóc mẽ đâm chọt lẫn nhau.

Lương Thôi Sơn làm chân sai bên dưới đã chứng kiến nhiều chuyện, vốn tưởng Thẩm Trạch Xuyên bất hòa với cấm quân nên giờ sẽ phá đám cho đối phương phải phát điên vì tức, nào ngờ y không lộ diện cũng chẳng làm lớn chuyện, xong việc rồi cũng không ngang ngược chiếm công.

Lương Thôi Sơn hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn nói: “Sổ này là đại nhân dặn ti chức ghi chép lại, cứ thế trình lên…”

“Ta ngã bệnh thiếu minh mẫn, rất nhiều chuyện đều là tự tay ngươi làm.” Thẩm Trạch Xuyên đóng sổ lại, “Ta thấy ngươi làm việc rất có tổ chức, lại còn ở bộ Hộ nhiều năm rồi, sao vẫn chỉ làm lại tư bàn giấy thế?”

Lương Thôi Sơn như có dự cảm, giọng hơi khản: “Ti chức bắt đầu làm việc ở bộ Hộ từ năm Hàm Đức thứ hai, lúc đó bên trên là người của Hoa gia… Ti chức không có điều kiện, chỉ biết làm việc, không có bạc để chạy chọt những chỗ quan trọng, bên trên cứ để ti chức giữ nguyên cái chức này mà làm việc thôi, đánh giá đô sát mấy năm nay đều là trung bình, không có công mà cũng chẳng có tội.”

Thẩm Trạch Xuyên trầm ngâm giây lát, nói: “Nay Hoàng thượng khuyến khích ngôn luận, sáu bộ lại khan hiếm người tài, ngươi cũng không cần phải nhụt chí làm gì, cơ hội nên đến lúc nào thì khắc sẽ đến lúc ấy.”

Lương Thôi Sơn biết Thẩm Trạch Xuyên đây là muốn chỉ điểm hắn, bèn vội vàng hành lễ: “Ơn tri ngộ của trấn phủ đại nhân, ti chức cả đời không quên!”

Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, không nói gì nữa, vén rèm ra ngoài. Lương Thôi Sơn thần người nhìn mặt đất, mãi lâu sau mới nhận ra nước mắt đã tuôn lã chã từ lúc nào.

Hắn không nói cho Thẩm Trạch Xuyên biết, hắn xuất thân từ Quyết Tây, mấy chục năm cuộc đời đổ hết vào việc học hành, lỡ dở mất mấy năm mới thi đỗ. Ban đầu muốn đi làm ở bộ Lại, bị người khác lấy tiền đè nên mới chuyển đến bộ Công, mấy năm liền đạt xuất sắc, bởi vì tính toán giỏi nên lại chuyển tiếp tới bộ Hộ. Vào bộ Hộ rồi, vốn tưởng đã đến lúc thể hiện tài cán, kết quả bên trên lại bị một gã con cháu họ hàng xa của Hoa gia chèn ép không ra một cái thể thống gì, việc là hắn làm, thế mà báo lên chỉ toàn tên của người ta. Hắn muốn tìm cách đến chỗ khác mà bên trên lại không cho, quyết đè đầu hắn xuống làm chân chạy việc không công, hắn bị vùi dập hết lần này đến lần khác, cuối cùng trở thành một lại tư đến cả quan còn không tính.

Những tưởng đời kiêu hãnh giết chết mộng phồn hoa, đã ngộ chân không [1], nào ngờ phúc họa đi đôi, trong rủi lại tìm được may.

***

Hai ngày sau trong cung mới gỡ lệnh cấm, sáu bộ hoạt động bình thường trở lại, người của chùa Chiêu Tội đã chuyển ra hết, những ai chưa khỏi hẳn đều được Thái y viện tiếp tục chăm sóc.

Thẩm Trạch Xuyên ăn mặc chỉnh tề, mãng bào đai lưng chim loan lại mặc lên người, gài đao đeo yêu bài đứng trước cửa. Tiêu Trì Dã cũng mau chóng thu dọn, người bận áo bào sư tử đỏ gầm, càng tôn lên dáng người cao lớn cùng đôi chân dài.

Hai người giả vờ từ biệt.

“Ta phải đi hướng này,” Tiêu Trì Dã huýt sáo gọi Lãng Đào Tuyết Khâm, vỗ lưng ngựa, “trấn phủ đại nhân vào cung cùng không?”

“Tổng đốc đi trước đi,” Thẩm Trạch Xuyên khách khí, “ti chức phải đi báo cáo với Chỉ huy sứ.”

“Ở bên dưới người ta chẳng sướng mấy nhỉ,” Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, “bao giờ lên chơi thử xem?”

“Ta sợ độ cao,” Thẩm Trạch Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, “ngươi thì lại ngồi vững đấy.”

“Tương lai lắm nhiêu khê, ta có ngồi vững được hay không thì còn phải xem ngươi có chịu hạ thủ lưu tình hay không.” Tiêu Trì Dã chỉ roi ngựa vào ngực mình, “Nhẹ thôi nhé.”

Hai người chia tay trước chùa Chiêu Tội, Thẩm Trạch Xuyên không đi tìm Hàn Thừa ngay mà đánh xe tới chỗ đã bố trí cho Kỷ Cương và Tề Huệ Liên.

Toà lầu nhỏ này bao quanh một cái sân, đầu hồi có cây lê sắp chết. Thẩm Trạch Xuyên vào trong, băng qua sân bước lên thềm, nhưng lại thấy cửa lớn chính đường đóng im lìm, cả Kỷ Cương lẫn Tề Huệ Liên đều không thấy đâu.

Kiều Thiên Nhai nhận ra điều bất thường trong bầu không khí, phát hiện sự hiện diện của con người từ những dấu chân nhằng nhịt trên mặt đất, tay hắn nắm chuôi đao, bước về phía trước, cất tiếng cười: “Không có ai sao? Không có ai thì kẻ hèn này rút đao nhé—”

Một luồng gió bỗng tạt qua, cành lê khô chập chờn. Cỏ dại mọc um tùm trong sân, Kiều Thiên Nhai quắc mắt liếc chung quanh, đã phát hiện cả trong lẫn ngoài sân đều có người.

“Rút đao làm gì? Người quen cả mà.” Âm thanh yếu ớt truyền ra từ trong nhà, “Lan Chu, sao không nói gì?”

Vẻ tàn nhẫn thấp thoáng trong con mắt Thẩm Trạch Xuyên, nhưng y lại cười, hỏi: “Nhị thiếu, khỏi bệnh rồi à?”

Hề Hồng Hiên khoác áo lông cáo ngồi trong nhà, đã gầy đi kha khá, song sắc mặt lại vô cùng tệ. Hắn nâng chén trà, xéo mắt ghim chòng chọc vào cánh cửa, giọng lạnh băng: “Không khỏe thì sao dám gặp ngươi? Người huynh đệ tốt, ngươi giấu đại nhân vật ở đây mà sao chẳng hé răng lấy nổi một câu thế!”

Thẩm Trạch Xuyên cười phá lên, giơ tay ra hiệu cho Kiều Thiên Nhai lui về sau, tự mình đẩy tung cửa. Bụi bên trong bay mù mịt, thị vệ khắp phòng đồng loạt nhìn y, kẻ nào cũng lăm le đao, lóe lên một mảnh ánh tuyết.

Hề Hồng Hiên ngồi ở chính giữa, tay bưng chén trà.

Thẩm Trạch Xuyên chẳng hề nao núng, bước vào nói: “Một ngốc một điên, đại nhân vật ở đâu ra? Ngươi muốn bắt thì bảo ta một câu là được rồi mà?”

Hề Hồng Hiên không cười nổi: “Tề Huệ Liên mà không phải đại nhân vật thì Hải Lương Nghi kia cũng chả đáng cái của gì! Lan Chu ơi là Lan Chu, ngươi giấu kỹ thật đấy! Thái phó Vĩnh Nghi đích thân truyền dạy, ha ha! Muốn ngươi lên làm hoàng đế chắc?”

“Ông ta điên rồi,” Thẩm Trạch Xuyên rút khăn ra, không nhanh không chậm lau bụi, liếc Hề Hồng Hiên, “ngươi sợ người điên à?”

“Ta sợ chứ!” Hề Hồng Hiên đột nhiên ném vỡ chén trà, “người điên dạy con chó điên, cắn ta không kịp trở tay, máu me be bét luôn còn gì!”

Lưỡi đao xung quanh chợt ép lại gần.

Thẩm Trạch Xuyên cười nhạt: “Nói gì vô lý thế, ngươi có muốn giết ta thì trước tiên cũng phải cho ta một cái lý do đã chứ.”

“Có phải ngươi,” giọng Hề Hồng Hiên u ám, “bắt tay với Tiêu nhị chơi ông không?”

Không khí trong phòng chợt ngưng đọng, bóng tối ập vào sườn mặt Thẩm Trạch Xuyên. Y im lặng giây khắc, khoé môi bỗng vẽ một nụ cười, chống tay lên mép bàn.

“Đúng vậy.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn Hề Hồng Hiên chằm chằm, đôi mắt đen lay láy, giọng nghe vừa khinh thường vừa xấu xa.

“Ta dám bảo thế đấy, ngươi dám tin không?”

===

[1]: 《 Vui trước điện · Chốn mây nhàn 》 Ngô Tây Dật.