Thương Tiến Tửu

Chương 71: Lừa gạt



Không khí tiêu điều, nghe được cả tiếng kim rơi.

Hề Hồng Hiên vịn tay ghế, phản ứng rất nhanh trong bầu không khí kinh hồn khiếp vía này, hắn nói: “Thật thật giả giả, ngươi lại lừa ta vào mê trận nữa rồi! Thẩm Lan Chu, ngươi thật sự nghĩ ta không dám giết ngươi ư?”

“Đao đang kề cổ ta mà,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu liếc lưỡi đao, “ngươi lệnh một tiếng là lấy được cái đầu này rồi.”

Hề Hồng Hiên không dám thả lỏng dẫu chỉ một giây, trong màn giằng co này, đến biểu tình nhỏ nhất trên mặt Thẩm Trạch Xuyên hắn cũng không chịu bỏ qua. Hắn là kẻ đang an tọa trên ghế, vậy mà lòng lại còn sốt ruột gấp bội lần Thẩm Trạch Xuyên, song càng nhắc mình đừng bị ảnh hưởng bởi Thẩm Trạch Xuyên, hắn lại càng bị ánh mắt và ngữ khí của Thẩm Trạch Xuyên cuốn theo.

“Nói thế nào thì chúng ta cũng từng là huynh đệ,” nụ cười của Hề Hồng Hiên nhạt thếch, “Lan Chu, nói thật cho ta, ta sẽ để ngươi được toàn thây.”

“Muốn giết người gật đầu cái là xong, ngươi cứ việc ra tay,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nào.”

Ngón tay Hề Hồng Hiên quặp chặt vào tay ghế, mắt đọ mắt với Thẩm Trạch Xuyên, nhưng Thẩm Trạch Xuyên quá bình tĩnh, bởi vậy Hề Hồng Hiên nói: “Ngươi không lo cho Tề Huệ Liên sao? Ngươi chết rồi, ta sẽ lột da con chó già đó ra, bán cho Thái hậu một cái ân tình!”

Thẩm Trạch Xuyên: “Nếu hai mươi năm trước ngươi giao Tề Huệ Liên cho Thái hậu thì có lẽ bà ta sẽ thật sự đặc xá cho sơ suất lần này của ngươi, nhưng Tề Huệ Liên bây giờ chẳng đáng một xu. Ông ta sống đã vô giá trị, chết lại càng vô giá trị. Ngươi cũng là thương nhân lão làng cơ mà, làm ăn thua lỗ thế mà lòng vẫn dễ chịu được à? Ta thấy ngươi là bị ma xui quỷ khiến, bệnh ngu người rồi.”

“Tề Huệ Liên giả điên thôi,” Hề Hồng Hiên nói, “ngươi tưởng ta không nhìn ra chắc? Ông ta cụp đuôi sống chui lủi ngắc ngoải, muốn giữ cái mạng nên đóng cũng đóng đạt lắm!”

Thẩm Trạch Xuyên nhếch mép: “Giờ còn định thử ta à? Ông ta điên thật.”

“Nếu ông ta điên thật thì ngươi bái ai làm thầy?” Hề Hồng Hiên gân cổ, “chùa Chiêu Tội đã khiến ngươi lột xác, sáu năm trước dư nghiệt Thẩm thị chẳng hơn gì con chó giữ nhà, sao giờ lại gan góc mưu mô thế? Lan Chu, ngươi nói xem!”

“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.” Mặt Thẩm Trạch Xuyên u ám, “Làm con chó giữ nhà kẻ khác thích giết thì giết thích đá thì đá là cảm giác thế nào, ngươi không rõ hay sao? Nếu ta không lột xác, sao có thể ngóc đầu dậy được, cầu người chẳng thà cầu mình còn hơn. Hai chúng ta đều là kẻ thoát thân từ hiểm cảnh, bây giờ lại muốn huynh đệ tương tàn, Hề Hồng Hiên, bốn chữ ‘qua cầu rút ván’ này ngươi chơi chuẩn lắm.”

“Nếu không phải ngươi hé răng tiết lộ phong thanh thì sao lầu Ngẫu Hoa tự dưng lại sập được? Bên trong chúng ta xưng huynh gọi đệ, vừa ra ngoài ngươi đã trở tay tương ta một đao, về tàn nhẫn, ta làm sao bì được với ngươi! Nhưng trời không chiều lòng người, ta không chết!” Hề Hồng Hiên lạnh giọng, “ngươi muốn bám càng cả hai bên phải không, gì có chuyện ngon ăn thế?”

“Tiêu nhị cho được ta cái gì,” Thẩm Trạch Xuyên khinh khỉnh, “mà đáng để ngươi phải nghi ngờ thế nhỉ? Hắn không phải Tiêu Ký Minh, không làm được Ly Bắc vương, cũng chẳng chỉ huy được thiết kỵ Ly Bắc, hắn chỉ là con thú bị nhốt ở Khuất đô mà thôi! Hắn với ta khác nhau ở đâu? Cái hắn có, ta cũng có.”

“Ngươi không có cái số tốt của hắn,” Hề Hồng Hiên nói, “hắn là con thứ của Ly Bắc vương, đường hoàng xuất thân từ dòng chính, sinh ra cùng một mẹ với Tiêu Ký Minh, dù không kế thừa được ngôi Ly Bắc vương thì cũng có hàng vạn binh mã sẵn sàng để hắn sai phái. Ngươi thiếu binh còn gì?”

Biểu tình Thẩm Trạch Xuyên lãnh đạm: “Ta đã làm Cẩm y vệ rồi, còn cần binh mã làm gì? Ở Khuất đô ta mới có đường sống, rời Khuất đô ta sẽ mất ngay đất dụng võ. Ta là Thẩm vệ bát thứ, ngươi là Hề thị đích thứ, ngươi ta ai hơn ai? Rõ ràng phân đích thứ cũng chẳng có gì khác biệt. Người ấy à, chưa đi đến cùng thì ông trời cũng không kết luận được.”

“Lời đại nghịch bất đạo này mà ngươi cũng dám nói, chứng tỏ ngươi đã chẳng coi trật tự thế gian này ra gì rồi,” Hề Hồng Hiên nâng ngón tay, chỉ vào mũi chân mình, “nhưng ngươi vẫn phải thừa nhận, có kẻ trời sinh ra đã làm chủ tử, tầng lớp thượng lưu thế gia bền vững thay phiên nhau, đây chính là số mệnh! Nếu đích thứ không khác nhau, huyết mạch như thế sao có thể duy trì chính thống được? Hắn họ Lý so với ngươi họ Thẩm là đã hơn hẳn một bậc!”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn xoáy vào Hề Hồng Hiên, cất tiếng cười văng vẳng, vẻ điên rồ lại trỗi dậy trong đôi mắt đượm tình, y nói: “Đúng vậy, đúng vậy…”

Trong khoảnh khắc, Kiều Thiên Nhai thấy sát ý của Thẩm Trạch Xuyên đã bốc ngút trời, những tưởng y định rút đao. Nào ngờ chỉ phút chốc sau, Thẩm Trạch Xuyên đã ôn hoà lại, tiếp tục: “Nếu đã thế, ta đi theo Tiêu nhị hắn thì có cái tương lai gì? Ngươi nghe gió tưởng mưa, hôm nay bày trận giết ta, mai này ắt phải hối hận.”

Hề Hồng Hiên như ngồi trên đống lửa, chần chừ mãi không đưa ra nổi quyết định. Mặt hắn không hề biểu lộ, chỉ cụp mắt nói: “Chết đến nơi rồi mà ngươi còn dám giả vờ giả vịt! Ngươi vừa ra khỏi chùa Chiêu Tội đã chân trước chân sau đến đây ngay, rõ chẳng phải vì nơi này quan trọng với ngươi sao?”

“Đương nhiên,” cảm xúc của Thẩm Trạch Xuyên như chìm tận đáy hồ thăm thẳm, một chút gợn sóng cũng chẳng thể nhìn ra, y nói, “đó là Tề Huệ Liên, dù điên rồi cũng vẫn là Tề Huệ Liên đầu bảng tam nguyên, đích thân Đông Cung mời xuống núi năm đó. Ông ta đã nằm trong tay ta, chỉ cần chưa chết, ta sẽ không đời nào giao ông ta cho kẻ khác.”

Thẩm Trạch Xuyên đoán không sai, Hề Hồng Hiên đang giăng bẫy để lừa mình, hắn vốn không biết Tề Huệ Liên điên thật hay điên giả, chẳng qua chỉ muốn đánh đòn phủ đầu để Thẩm Trạch Xuyên không kịp trở tay mà thôi. Tuy Hề Hồng Hiên không có bản lĩnh như Tiết Tu Trác, nhưng hắn lại có một cái tài mà không ai khác bì được, đó chính là tài hùng biện. Ngày đó chỉ bằng một buổi hội đàm ở lầu trà hắn đã có thể kích động Thái học kinh biến, chính là nhờ miệng lưỡi tài tình khôn khéo, mà đây lại cũng chính là sơ hở của hắn.

Nếu hắn thật sự chắc chắn Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã đang giăng bẫy chơi mình thì đã chẳng cho Thẩm Trạch Xuyên cơ hội mở miệng. Hắn lết cái thân bệnh tật đến tận nơi này, chính bởi hắn không xác định nổi rốt cuộc Thẩm Trạch Xuyên có thông đồng với Tiêu Trì Dã hay không, cho nên mới phải giở ngón sở trường ra, đấu võ mồm một phen với Thẩm Trạch Xuyên.

“Ngươi muốn Tề Huệ Liên làm gì?” Hề Hồng Hiên dè chừng hỏi.

Thẩm Trạch Xuyên bỗng nảy ra một kế, y thuận thế cúi lại gần, đáp lời Hề Hồng Hiên: “Tề Huệ Liên là thầy của Thái tử, trong biến cố Đông Cung năm đó, ta nghe nói vẫn còn một hoàng tôn trong tã lót, trước khi chết Kỷ Lôi không cho ta biết tung tích của hoàng tôn, ta sợ Tề Huệ Liên biết nên mới phải canh chừng ông ta.”

Hề Hồng Hiên không khỏi biến sắc: “Dưới đao Thái hậu không lưu dư nghiệt, nhổ cỏ tận gốc chính là lệ thường! Ngươi ôm mộng hão huyền thế làm gì!”

Thẩm Trạch Xuyên: “Nếu không nắm hoàng tự trong tay thì ai dám mưu hại Hoàng thượng? Hắn mà chết, Đại Chu sẽ không còn mang họ Lý nữa. Việc này không phải ngươi làm, cũng không phải ta làm, ngươi lại trở mặt thành thù với ta ở đây, thà hãy đặt đao xuống, cùng ta thảo luận đối sách đi còn hơn.”

“Sao ta biết không phải ngươi làm?” Hề Hồng Hiên không động, “kết cấu lầu Ngẫu Hoa thế nào, người khác không biết, nhưng ngươi lại biết rõ nhất, muốn động tay động chân lại chẳng quá dễ đi. Chưa kể, lần này ta liên tục gặp nạn, ngươi thì lại thăng tiến lập công không ngừng!”

“Ta mới nhận thánh ân, giờ là lúc phải dốc hết sức mà leo lên chứ, giết hắn làm gì? Huống hồ thời gian chúng ta cùng hợp mưu không hề ngắn, vô duyên vô cớ Tiêu nhị dựa vào cái gì mà tin ta ngay được?” Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi cười với hắn, “ta giết ngươi mới càng có lợi hơn chứ.”

Từng câu từng chữ y nói đều đan xen thật thật giả giả, người nghe vào tai lại rợn cả tóc gáy. Hề Hồng Hiên che miệng ho, nhân lúc đó tránh ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên.

Tuy bọn họ đã cùng hợp mưu giết chết không ít người, Hề Hồng Hiên lại vẫn không thể thẳng thắn đối mặt với Thẩm Trạch Xuyên. Đây không phải sợ hãi nhất thời, mà là càng quen lâu càng sợ. Hắn không thể quên được bộ dạng bị lột da của Kỷ Lôi, bởi vậy lần này nghi ngờ vừa mới manh nha đã muốn nhanh chóng hành động.

Kẻ này không thể giữ.

Hề Hồng Hiên nghĩ.

Chờ thời cơ thích hợp, bất luận thế nào cũng phải giết y! Kẻ như vậy tất nhiên sẽ không làm việc vì mình, y bảo đích thứ không khác biệt đã để lộ ra y hoàn toàn chẳng có chút lòng kính sợ gì với tám đại gia tộc. Tất cả đều đang bước trên băng mỏng, ăn nhau chính là ở chỗ sau này ai nhanh hơn.

Hề Hồng Hiên âm thầm hạ quyết định, cũng cười lại, nói: “Ta dọa ngươi cũng là tại bị đè dưới cái hầm đó nên đâm sợ ấy mà, Lan Chu, ngươi vào đó nằm thử là thể nào cũng sẽ hiểu ngay. Các ngươi còn làm gì thế? Thu đao thu đao, đừng làm trấn phủ đại nhân bị thương.”

Đao xung quanh lục tục thu vào vỏ, nhưng Hề Hồng Hiên vẫn không cho bọn họ ra ngoài. Hắn kéo chiếc áo lông cáo, nói: “Mấy hôm nay nhiều chuyện xảy ra đột ngột quá, chúng ta không trao đổi được tin tức, khó tránh khỏi nghi ngờ lẫn nhau. Nói rõ là được rồi, nào, Lan Chu, ngồi xuống rồi nói.”

Thẩm Trạch Xuyên: “Đao kiếm không có mắt, lần sau nhị thiếu báo trước ta một câu để ta kịp chuẩn bị, đỡ phải hấp tấp như hôm nay.”

“Ngươi gặp nguy không rối là hơi bị giỏi đấy.” Hề Hồng Hiên nâng ấm pha trà, “Ngươi biết mà, tụi mình toàn tính kế hiểm không, lần này là thật sự bị dồn đến tận mặt rồi, chứ không thì sao ta có thể đối xử với ngươi như vậy chớ? Cực chẳng đã mà thôi! Ta thấy Tiêu nhị lại sắp sửa được vênh váo nên ta mới nóng ruột. Nào nào nào, mau ngồi đi, vẫn còn giận ta sao?”

“Ta họ Thẩm không xứng chỗ cao,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn quanh gian phòng, “nào dám ngồi cạnh ngươi?”

Hề Hồng Hiên cười sang sảng: “Nhảm nhí! Ngươi nói thế là sỉ nhục người ta đấy, ngươi sao giống người khác được? Ngồi đi.”

Lúc bấy giờ Thẩm Trạch Xuyên mới ngồi.

Hề Hồng Hiên dâng trà cho y, cười giả lả: “Ta nói thật, ngươi đúng là bị cái họ này kéo chân, ngươi xem có phải không? Nếu ngươi sinh ra ở Hàn thị hay Phí thị thì giữa hai ta đâu còn nhiều khúc mắc như vầy nữa? Lan Chu, bớt giận! Ngươi nói thật cho ta nghe, ngươi giữ lại Tề Huệ Liên làm gì?”

Thẩm Trạch Xuyên mò vào trong tay áo, mới nhớ ra cái quạt ngà voi vứt đi mất rồi, y đáp: “Lão già điên bị chuyện Thái tử tự vẫn năm đó dọa sợ, ta ở trong chùa Chiêu Tội hay đụng mặt ông ta, thỉnh thoảng lại nghe được mấy lời lảm nhảm khùng điên nên mới muốn giữ ông ta lại, biết đâu sau này cần.”

“Chuyện hoàng tôn thì ngươi nên hỏi ta này.” Hề Hồng Hiên khuấy bọt trà, “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, không có cửa đâu.”

“Không có một tí nào ư?” Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng xoay chén trà, không uống.

Hề Hồng Hiên uống trà, hậm hừ hai tiếng, nói: “Vụ đó là Kỷ Lôi và Thẩm Vệ cùng làm, cả hai đều là loại nhẫn tâm, đến Thái tử phi hoa dung nguyệt mạo còn bị bọn chúng bóp cổ chết nữa là, ngươi nghĩ chúng có thể nương tay với hoàng tôn chắc? Huống hồ hoàng tôn còn mang thù giết cha không đội trời chung với bọn chúng, chúng mà chủ quan thì chẳng phải thành tự lưu họa cho mình sao.”

“Tiết Tu Trác cũng nói vậy hử?”

Hề Hồng Hiên liếc y một cái, nói: “Sao lại đặc biệt hỏi Diên Thanh chi?”

“Người quen mà,” ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên không xao động, “ngươi thân với hắn, lần này thăng vào ti khảo công cũng là nghe theo hắn còn gì?”

“Hai ngươi đều là Gia Cát Lượng, ai nói có lý hơn thì ta nghe người đấy thôi.” Hề Hồng Hiên đá cầu về, nói, “Vẫn bảo văn nhân khinh nhau, mấy tay cao thâm các ngươi sao lại cũng dè bỉu nhau suốt thế.”. truyen bjyx

“Đâu có,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “đô sát sắp đến thì ngươi lại được điều vào ti khảo công, việc tốt bỏng tay rơi vào tay ngươi, thể nào chả có kẻ đỏ mắt ganh tị, lần này bị hãm hại, khó mà bảo không phải vì chuyện này. Tiết Tu Trác làm quan bao nhiêu năm rồi, hắn không nghĩ tới sao? Nếu hắn có nghĩ tới thì sao vẫn còn khuyên ngươi đi?”

Động tác uống trà của Hề Hồng Hiên thoáng khựng lại, nói: “Ai mà ngờ được có kẻ lại dám động thủ với ta chứ? Không thể trách Diên Thanh được.”

“Hắn có công hộ giá ở trường săn Nam Lâm, thế mà lúc ấy lại rất biết giấu tài, không sốt sắng thăng tiến mà lại đến Đại lý tự trui rèn.” Thẩm Trạch Xuyên đã nói đến đó rồi, không tiếp tục nữa, chỉ cười với Hề Hồng Hiên, “Ta thấy lạ thôi.”

Hề Hồng Hiên cứ như chẳng nghe thấy, cũng cười: “Ây da! Chen ngang chút, tí thì ta quên mất. Lan Chu, giờ ta khỏi bệnh rồi, Hoàng thượng cũng tỉnh rồi, đô sát viện sắp sửa luận tội ta rồi đấy, ngươi nghĩ cách gì hộ đi, ta không thể bị điều khỏi Khuất đô được.”

“Lần này là Hoàng thượng sai, nhưng không ai trách hắn, lại thêm bộ Công, bộ Hộ đùn đẩy trách nhiệm, ngươi vừa lúc kẹt ở giữa, đương nhiên mọi người sẽ muốn lấy ngươi khai đao.” Thẩm Trạch Xuyên đặt chén trà xuống, “Khó làm.”

“Phan Tường Kiệt với Ngụy Hoài Cổ á!” Hề Hồng Hiên kêu, “đám đó nói trắng ra là muốn tiền, mắng cái gì mà mắng, bọn chúng bám rịt lấy ta chính là vì muốn thét giá bắt ta nôn bạc ra đền chứ đâu. Lần này chết mấy mống? Miễn Hoàng thượng đã không sao thì mua cái gì cũng được.”

“Lần này mà không có mấy vạn lượng thì e là khó đấy.” Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười.

“Tiền, ta có,” Hề Hồng Hiên cũng gác chén, nói, “nhưng ta không muốn cho bọn chúng. Ta sai ở chỗ dẫn Hoàng thượng đi chơi nhà thổ, nhưng chuyện cống rãnh đâu có liên quan đến ta, bọn chúng muốn chày cối bắt ta làm bia đỡ đạn, ông đây xin kiếu.”

“Quan lớn muốn đè chết người, bên trên đã ghim ngươi, ngươi có không sai cũng sẽ thành sai, cãi lý không được, chối cũng không xong.” Thẩm Trạch Xuyên thản nhiên, “Vẫn khó làm.”

Hề Hồng Hiên: “Không khó làm đâu, ta bảo ngươi nghe, ta đang nắm thánh tâm trong tay, bọn chúng có muốn phạt mạnh tay thì cũng phải nhìn mặt thánh. Tiêu nhị còn chưa giải quyết xong, mình không thể loạn trận tuyến được. Ta đảm bảo, lần này Hoàng thượng tỉnh lại, nhất định sẽ không còn như trước.”

===