Thương Tiến Tửu

Chương 78: Chia phần



Phan Lận ôm nỗi lòng ủ dột, thay đồ xong rồi ngồi xuống chiếc giường cạnh cửa sổ. Phí Thích tự thấy áy náy, ngồi xuống cạnh hắn, muốn mở miệng mà lại thôi.

“Ngươi không cần phải nói gì cả,” Phan Lận nhìn lầu xanh viện cổ rực rỡ đèn hoa ngoài cửa sổ, “là số ta đen, đụng gì không đụng lại đụng phải loại rác rưởi như hắn.”

Phí Thích nói: “Ngươi đã biết hắn là loại rác rưởi bụng dạ hẹp hòi rồi, việc gì phải ấm ức với hạng người như vầy? Thừa Chi à, không đáng đâu.”

Phan Lận cười tự giễu: “Phan gia bọn ta đã túng quẫn đến mức này rồi sao? Nếu chỉ vì miếng cơm mà có thể vứt luôn khí khái, kệ cho hắn sỉ nhục như thế thì thà để ta chết luôn đi còn hơn.”

Phí Thích trông mặt hắn bao não nề, biết tình người nóng lạnh quãng thời gian này đã thật sự đả kích đến hắn. Phí Thích có thể không thông minh, nhưng hắn hiểu chứ, hắn an ủi: “Đã có rừng thì lo gì thiếu củi đốt, Hoàng thượng còn chưa hạ chỉ mà! Thừa Chi, Hầu gia cũng bảo rồi đấy thôi? Phan đại nhân là lão nhân ba triều, trong lòng Hoàng thượng vẫn còn có chỗ đứng.”

Cốt Tân vén rèm lên, Tiêu Trì Dã cúi người đi vào. Phí Thích và Phan Lận cùng đứng dậy hành lễ với hắn.

Tiêu Trì Dã giơ tay lên, nói: “Hai vị khỏi cần giữ lễ, Phan thị lang, ngồi đi.”

Phan Lận ngồi xuống, mở lời với Tiêu Trì Dã: “Đêm nay không chỉ làm Hầu gia mất vui mà còn hại Hầu gia lỡ mất tiệc, đáng đánh.”

Tiêu Trì Dã không để bụng, ngồi xuống nhìn Cốt Tân pha trà, hắn uống mấy ngụm rồi nói: “Ta nghe đến tài học của thị lang đã lâu mà đó giờ không có cơ hội bắt chuyện, đêm nay thực ra lại coi như có duyên.”

Phí Thích nghe thế bèn cười, nháy mắt ra dấu với Phan Lận.

Phan Lận vội vàng hành lễ, Tiêu Trì Dã lại ra hiệu cho hắn ngồi xuống, nói tiếp: “Việc khơi thông cống rãnh là ta làm, sao trăng thế nào ta hiểu nhất. Hệ thống cống trên phố Đông Long đã cũ cả rồi, toàn xây vô tổ chức từ trước khi Phan đại nhân nhậm chức Thượng thư bộ Công, có rất nhiều chỗ không hợp lý. Ta thấy vụ ngập lần này, không nên đổ hết trách nhiệm lên đầu Phan đại nhân.”

Cõi lòng Phan Lận nóng lên, nói: “Mấy năm trước gia phụ đã đặc biệt cho người vẽ bản vẽ, nhưng đúng lúc đó lại gặp binh bại ở Trung Bác, quốc khố không đủ tiền, bộ Hộ không chịu phát bạc, việc này cứ vậy mà cho qua, ai ngờ… Ầy!”

“Còn có chuyện đó nữa à,” Tiêu Trì Dã đậy nắp chén trà, “thế mà chẳng thấy Ngụy Hoài Cổ nhắc đến chữ nào ở ngự tiền nhỉ, tưởng hai nhà các ngươi thân nhau cơ mà?”

Phan Lận không nói, Phí Thích lại cướp lời: “Hầu gia, Ngụy Hoài Cổ chỉ chăm chăm luồn cúi để làm gì chớ? Chính là để được lên làm đại quan. Hắn nung nấu ngần ấy năm, tư lịch bây giờ đã đủ rồi, lại còn sắp đến đô sát năm nay, giờ đang đợi trình đánh giá lên để được thăng lên thứ phụ, mai mốt địa vị sẽ ngang hàng với Hải các lão. Dè đâu tự dưng lại nhảy ra vụ bê bối tắc cống, đương nhiên hắn phải tìm đủ mọi cách để phủi sạch liên quan, khỏi phải gánh vác chút trách nhiệm nào rồi.”

“Không ngờ hắn lại là người như thế đấy,” mặt Tiêu Trì Dã thoáng kinh ngạc, “lúc đầu ta thấy sổ sách bộ Hộ mấy năm nay rõ ràng minh bạch, không có sai sót gì lớn, cũng nghĩ năm nay nên đến lượt Ngụy Hoài Cổ hắn rồi, nào ngờ hắn lại là loại tiểu nhân a dua xu nịnh, quả đáng tiếc cho Phan đại nhân.”

Phí Thích thấy ý trọng dụng lộ ra trong lời của hắn, càng bạo gan nói tiếp: “Tin tức mấy ngày nay kín như bưng vậy, Hầu gia, ta với Thừa Chi đã hỏi mấy người lận rồi mà vẫn chẳng biết rốt cuộc Hoàng thượng tính làm gì với bộ Hình nữa. Nếu Phan đại nhân mà phán… Sẽ điều ra khỏi Khuất đô sao?”

Phan Lận cũng bị chọc trúng tâm sự, nhìn Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã ngồi bình tĩnh trên ghế, xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ mấy lần, nắm thóp tâm tư của hai người bọn họ rồi mới đáp: “Khó nói lắm, ta thấy Hoàng thượng cũng đang phân vân.”

Phí Thích bảo ngay: “Thánh chỉ chưa hạ thì vẫn còn cơ may xoay chuyển. Giờ Hầu gia thực sự là cận thần của thiên tử rồi, việc này, mong Hầu gia có thể nói tốt hộ vài lời trước mặt Hoàng thượng!”

“Ta sẽ không nói tốt cho Phan đại nhân,” Tiêu Trì Dã thấy cả hai biến sắc mới không nhanh không chậm tiếp tục, “ta chỉ biết nói thẳng nói thật thôi, đại nhân vừa có tài lại vừa có công, dù đã mắc lỗi nhỏ, song cũng không đến mức phải chém đầu lưu đày. Chờ ngày mai vào cung ta sẽ bảo Hoàng thượng, nếu được thì trong vòng bốn ngày, lệnh ân xá sẽ đến phủ.”

Phan Lận mừng rỡ, lúc đứng dậy hốc mắt thậm chí còn hoen đỏ, song không dám đi quá giới hạn mà đụng vào Tiêu Trì Dã, chỉ có thể túm tay áo mình, quỳ rạp xuống như đang cấy mạ, nói: “Đa tạ… Đa tạ ơn cứu mạng của hầu gia!”

“Cốt Tân mau đỡ thị lang dậy,” Tiêu Trì Dã cười, “đây là việc ta nên làm, thị lang không cần lăn tăn. Lát nữa về nhớ dặn Phan đại nhân tĩnh dưỡng cho tốt, quốc sự chính sự, tương lai còn nhiều chỗ cần đến đại nhân đấy.”

Phí Thích nhanh nhảu: “Sau này Hầu gia có việc gì cứ bảo một câu là được! Thừa Chi, đi thôi, chúng ta về báo tin vui cho đại nhân!”

Phan Lận cảm ơn rối rít, sốt sắng khẩn khoản bảo Tiêu Trì Dã: “Sau này Hầu gia có việc thì cứ tự nhiên sai bảo! Ly Bắc xa quá, ta sợ mình không giúp ích được, nhưng nếu là ở Khuất đô thì Hầu gia chỉ cần nói một tiếng, Phan Thừa Chi ta nhất định sẽ dốc toàn lực!”

Tiêu Trì Dã: “Cần gì phải khách khí thế? Cơ mà, ta thấy ngươi bảo Phan đại nhân tìm người vẽ bản đồ cống rãnh Khuất đô, ta cũng đang đau đầu vì chuyện tu bổ cống rãnh đây, nhờ ngươi hỏi Phan đại nhân hộ ta, có thể cho ta mượn bản vẽ được không?”

Phan Lận đáp: “Khỏi cần hỏi, lát về ta sẽ bảo người đưa đến phủ Hầu gia liền.”

Tiêu Trì Dã lại động viên hắn một chặp nữa rồi nhìn Cốt Tân dẫn người xuống thuyền. Hắn nghe sênh nhạc trên thuyền một lát, ngoái lại bảo Đinh Đào: “Muốn ăn gì cứ bảo đầu bếp làm. Ngươi ăn xong thì chuẩn bị mấy món ngọt cay, bảo đầu bếp nướng kỹ mấy con cá nữa rồi mang qua cho Thẩm công tử của ngươi, đừng đánh động đến người khác.”

Đinh Đào ôm sổ biến thẳng, Thần Dương đi tới từ đằng sau, thấp giọng bảo Tiêu Trì Dã: “Chủ tử, Tiết Tu Dịch chờ một lát bên trong rồi, hắn vẫn đang đợi gặp Diêu Ôn Ngọc, chúng ta có qua đó không?”

“Qua, tất nhiên phải qua chứ.” Tiêu Trì Dã ngoảnh mặt lại nhìn, đáy mắt lạnh lẽo, “Tiết Tu Trác chôn một con dao vào vụ lụa thành Tuyền cho ta, ta phải trả lại một phần đại lễ. Ngươi bảo người dọn mấy vò rượu ngon lên, Tiết Tu Dịch này rất hữu dụng.”

***

Hình ngục do Khổng Tưu phụ trách, quản lý cực nghiêm, Hề Hồng Hiên không tuồn tin ra ngoài được, gần như bị tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Hắn càng chờ lại càng sốt ruột, một đêm nọ sau khi tỉnh lại thì nhận ra mình đã bị cách ly tạm giam, chuyển đến một căn phòng không có cửa sổ.

“Sao tự dưng lại đổi chỗ thế này?” Hề Hồng Hiên béo quá nên không ngồi xổm xuống nổi, chỉ có thể hơi khom lưng ới cai ngục qua khe hở, “đại ca, đại gia! Chí ít cũng nói một câu cho chứ.”

Cai ngục bỏ ngoài tai lời của hắn, mở tấm chắn ra, đẩy cơm thiu canh cặn vào rồi nhặt khay đi mất.

“Ơ kìa, người anh em, dừng lại!” Hề Hồng Hiên hô lớn, “trong túi ta vẫn còn ít bạc này, thấy ngươi vất vả mấy hôm nay rồi, hay là cầm đi mua rượu uống đi, coi như ta hiếu kính ngươi!”

Cai ngục quay đầu lại, nhổ toẹt một bãi về phía hắn.

Hề Hồng Hiên đã tự chuốc cái nhục vào mình, chẳng thèm cơm nữa, ngồi đờ đẫn trên chiếu. Mấy hôm nay hắn chờ, chờ đến nỗi ngủ cũng chẳng ngon, nghĩ đi nghĩ lại mà không hiểu vấn đề nằm ở đâu. Thời gian càng dài, lòng hắn càng hoang mang, cái cảm giác phó mặc cho người khác này quá sức giày vò.

Trong ngục ẩm thấp, không có lỗ thông gió, cũng chẳng có chỗ cho ánh sáng lọt vào, trước nay Hề Hồng Hiên ngủ chiếu trúc đều ngại bị giắt thịt, giờ lại càng khốn khổ. Lưng hắn lại nổi mẩn rồi, muốn gãi mà chẳng với tới.

Khoảng đến khuya, Hề Hồng Hiên nghe thấy động tĩnh ngoài cửa. Cửa kêu kẽo kẹt, Thẩm Trạch Xuyên bước vào, Kiều Thiên Nhai cải trang thành một thanh niên mặt mũi hiền lành ở đằng sau thắp đèn.

Hề Hồng Hiên chật vật xê chân xuống, nói: “Sao lại thế này, sao lại nhốt ta ở đây? Là ý của Khổng Tưu à? Ta không biết trong hình ngục còn có cái xó này đấy!”

“Ngươi không phải tù nhân cũ của bộ Hình, đương nhiên không biết chỗ này rồi.” Thẩm Trạch Xuyên cởi áo choàng ra đưa cho Kiều Thiên Nhai, rồi bảo Hề Hồng Hiên, “Đồ ở đây cũng không nuốt được, ta đặc biệt chuẩn bị mấy món rồi đây, ngươi ăn một ít đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Một tay Kiều Thiên Nhai ôm áo, một tay xách hộp đồ ăn, bày hết mấy món thịt cá vừa mới mua trên đường ra.

Hề Hồng Hiên ngồi trên chiếu, lặng lẽ quan sát động tác của Kiều Thiên Nhai, bỗng chợt bật cười, rồi lại rất nhanh lạnh mặt, nói: “Trông giống cơm đưa tiễn.”

“Án này không đáng tội chết, cần gì phải tự hù mình?” Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống băng ghế Kiều Thiên Nhai đã phủi, thấy Hề Hồng Hiên không động đũa thì bảo Kiều Thiên Nhai đưa đôi đũa cho, gắp mấy miếng lên ăn, xong lại nhấp một ngụm rượu.

Lúc bấy giờ Hề Hồng Hiên mới động đũa.

Thẩm Trạch Xuyên đặt đũa xuống, nhìn hắn cười: “Anh em một nhà cũng phải đề phòng kỹ vậy ư?”

Hề Hồng Hiên gắp bánh bao cuốn[1] ăn ngấu nghiến, đỡ đói rồi mới nói: “Thời điểm đặc biệt mà, nếu là ngươi thì không thế chắc? Vụ kia sao rồi, gặp Hề Đan chưa?”

1.

Thẩm Trạch Xuyên uống nốt chén rượu rồi gật đầu với Kiều Thiên Nhai. Kiều Thiên Nhai mở cửa, dẫn người từ ngoài vào.

“Nhị gia!” Hề Đan lao tới, thấy Hề Hồng Hiên thì òa khóc, “khổ ngài quá!”

Tay Hề Hồng Hiên vững vàng dốc nốt ít rượu còn lại, rồi nói: “Đứng dậy, để người ta cười vào mặt cho! Ta còn chưa chết đâu.”

Hề Đan lau mặt, nói: “Mấy hôm nay nhị gia không có nhà, tôi đã bảo chưởng quỹ ở các nơi càng phải quản sổ sách cẩn thận, không dám để bọn họ chày cối, nhưng ngài là trụ cột của nhà ta, phải để chính ngài đứng ra mới ổn.”

Hề Hồng Hiên im lặng ăn, một lúc lâu sau mới bảo: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi, ngươi nói ta nghe.”

Hề Đan thưa: “Vạn tuế gia muốn truy cứu trách nhiệm, hai bộ Hộ, Công đều không chịu gánh cái tội này. Giờ Phan Tường Kiệt đang bị đình chỉ, lại còn ăn đình trượng, tôi thấy tình hình không ổn nên đã đi cầu tình Tiết đại nhân, nào ngờ đại nhân bộn bề công vụ, không gặp nổi!”

“Diên Thanh không gặp ngươi?” Hề Hồng Hiên bỗng quăng đôi đũa, nhìn Hề Đan, hơi nheo mắt, “ngươi đang nói thật đấy à?”

Hề Đan thấy hắn nghi ngờ thì bèn vội vàng nói: “Nhị gia, cái này gạt sao nổi? Chờ bao giờ ngài ra ngoài, hỏi cái là biết ngay mà? Tôi nào dám lừa ngài chuyện này chớ! Chẳng phải Hoàng thượng sắp đại xá rồi sao? Đại lý tự muốn hợp tác với bộ Hình lật lại án cũ, Tiết đại nhân và Khổng tưu tra soát hồ sơ cùng nhau, tôi cũng không dám cản kiệu, thành ra mãi vẫn chưa gặp được.”

Hề Đan giải thích thế Hề Hồng Hiên mới gần tin. Hắn nói: “Ta đúng là đen như quạ mới đi ngã ở đúng chỗ này… Lan Chu, rốt cuộc là kẻ nào xúi Hoàng thượng rời cung, chuyện này trong cung cũng không có tin gì à?”

“Bên cạnh Hoàng thượng chỉ có bằng ấy người thôi, cứ đoán từng người một là ra.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Nhưng mà chuyện này rõ ràng Hoàng thượng không tình nguyện tra, muốn bao che cho đối phương.”

“Có thể khiến Hoàng thượng bảo vệ đến mức đó thì chỉ có Mộ Như thôi.” Hề Hồng Hiên siết chặt tay, “Loại điếm vô tình, ả ta làm thế khẳng định là có nguyên cớ, ngươi nhất định phải chú ý… Đừng bảo là ả ta mang hoàng tự rồi nảy lòng buông rèm nhiếp chính đấy nhé!”

“Nếu ả là người của Tiết Tu Trác thì ta nghĩ sẽ không mang thai dễ dàng như vậy đâu.” Thẩm Trạch Xuyên lại nhắc tới chuyện lần trước, “Ngươi đến ti khảo công cũng là ý của Tiết Tu Trác, nếu quả thực là Mộ Như hại ngươi… Rốt cuộc Tiết Tu Trác có tâm tư gì, sao ta vẫn chẳng hiểu nhỉ?”

Ngày Hề Hồng Hiên bắt Tề Huệ Liên đi, Thẩm Trạch Xuyên cũng bảo lý do hắn vào ti khảo công là vì nghe theo ý của Tiết Tu Trác, giờ đã qua nửa tháng, lại nhắc lại, hàm ý cũng đã khác đi rồi.

Hề Hồng Hiên trầm mặc một lúc lâu, nói: “Chuyện này tạm thời khỏi nhắc, Lan Chu, việc cấp bách lúc này là đưa ta ra ngoài. Phía Ngụy Hoài Cổ bảo gì? Hắn muốn bao nhiêu tiền, ta cho hắn!”

Thẩm Trạch Xuyên giơ bốn ngón tay lên.

Hề Hồng Hiên: “Bốn mươi vạn?”

Thẩm Trạch Xuyên im lặng.

Hề Hồng Hiên tì bàn đứng dậy, bật thốt: “Bốn trăm vạn?!”

Bát đũa trên bàn va loảng xoảng, gương mặt Hề Hồng Hiên dưới ánh đèn dần trở nên hung dữ, hắn chợt quẳng chén rượu, căm hận: “Ngụy Hoài Cổ được lắm… Ngụy gia được lắm! Bốn trăm vạn à…”

Hắn cười lạnh.

“Đây chính là tổng quân phí của Đại Chu, phải bằng cả chi phí trùng kiến Trung Bác! Nhiều tiền như vậy, mẹ kiếp, hắn lấy kiểu gì? Là một núi bạc thật đấy, đi từ phía Tây, chia ra mà chuyển cũng phải mất nửa năm! Lúc đi qua cửa khẩu các kiểu cũng phải nôn tiền ra mới được quá cảnh! Cứ cho là đến được Khuất đô thật đi, hắn định để đâu? Nhiều bạc như thế, giấu thế quái nào được!”

“Giờ hắn chỉ lo thét giá thôi, chứ nào quan tâm đến nhiều thứ như vậy? Cẩm y vệ mới nhận được tin, Ngụy gia quả thực có ý đồ với Trung Bác. Ngươi nghĩ đi, bây giờ Ngụy Hoài Cổ đang cầm trịch bộ Hộ, nếu để hắn tóm được cả Trung Bác, chỗ bạc này sẽ đổ hết vào quân phí. Đến lúc Ngụy gia có binh mã rồi, lại cùng cả Thái hậu… Hề gia chính là miếng thịt chờ người khác xâu xé.”

Hề Hồng Hiên bỗng quay phắt lại nhìn Thẩm Trạch Xuyên: “Hồi đó ngươi khuyên ta bắt tay với bọn họ, có nghĩ đến hôm nay không vậy? Lan Chu! Bọn họ đều là lang hổ cả, kẻ nào cũng tham lam vô độ, nếu mà để bọn họ bắt thóp thì hai ta cả đời này cũng đừng hòng ngóc nổi cái đầu dậy!”

“Hồi đó ta khuyên ngươi bắt tay với bọn họ, đá Diêu gia xuống thì ngươi lại chần chừ. Diêu gia vốn là tấm bia tốt để giết gà dọa khỉ, ngươi bỏ lỡ rồi, cho nên cục diện hôm nay dự đoán được. Hề Hồng Hiên, ngươi không đạp bọn họ thì bọn họ sẽ tìm cách đạp ngươi thôi.” Thẩm Trạch Xuyên như thở dài, “Chớp mắt thế cục đã xoay vần, từ lâu đã chẳng còn là cái thời mọi người còn có thể coi trọng đạo lý như mấy chục năm trước nữa. Tám đại gia tộc ngươi xuống thì ta lên, nội bộ bệ rạc, lẽ ra ngươi phải sớm thôn tính những kẻ khác để mà tự xưng vương chứ.”

Hề Hồng Hiên thở hơi gấp, giờ mới thấy hối hận tột cùng. Lòng bàn tay hắn vã mồ hôi, nhìn ánh nến lập lòe, nói: “Lan Chu… Lần này chờ ta ra ngoài, sau này có tính toán gì, ta đều nghe ngươi hết! Bây giờ chuyện đã đến nước này rồi, trước tiên phải nghĩ cách đã, đưa bốn trăm vạn kia…”

“Bốn trăm vạn nhiều quá,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nếu muốn chuyển ngần ấy bạc qua Quyết Tây thì chắc chắn không tránh nổi mắt Giang Thanh Sơn, ngươi chờ thêm đi, ta phải nói chuyện với Ngụy Hoài Cổ.”

Bây giờ có không chờ cũng không được, Hề Hồng Hiên cố nhẫn nại nói: “Phải mau lên nhé, thế cục trong triều xoay chuyển quá nhanh, Hoàng thượng lại còn là người thiếu chính kiến, nếu để Tiêu nhị hay Mộ Như dụ được hắn thì sẽ muộn thật đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên không thể nán lại lâu, lúc khoác áo, giả vờ bâng quơ hỏi một câu: “Đúng rồi, ngươi đang ở trong ngục, thế còn Tề Huệ Liên thì sao? Ông ta cũng quan trọng lắm đấy, đừng có để ai bắt gặp.”

Hề Hồng Hiên đang định nói gì đó, nhưng lại đổi ý trong chớp mắt, hắn tỏ ra rất ôn hòa với Thẩm Trạch Xuyên: “Ngươi cứ yên tâm, dĩ nhiên Tề Huệ Liên không chết đói được, ta tìm người trông ông ta rồi mà. Chỉ là chỗ trốn thì, chừng nào ta ra ngoài ta sẽ trả ông ta lại cho ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên ngoảnh mặt lại trong ánh đèn âm u, khóe mắt cong lên thành nụ cười. Y vừa thắt áo choàng, vừa nhẹ nhàng đáp: “Được.”

Một làn gió lạnh len qua khe cửa, thổi trúng Hề Hồng Hiên khiến hắn sởn hết cả da gà. Hắn xoa xoa cánh tay, còn tính trấn an thêm mấy câu nữa mà Thẩm Trạch Xuyên đã bước ra cửa.

===