Thương Tiến Tửu

Chương 79: Tơ nhện



Tiếng người huyên náo trên sông Khai Linh, Tiết Tu Dịch ngồi khoanh chân trên giường, xát lạc uống rượu. Lúc Tiêu Trì Dã bước vào, hắn vội vàng phủi áo, tụt xuống giường hành lễ với Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã ngồi trước mặt Tiết Tu Dịch, Thần Dương qua rót rượu, Tiết Tu Dịch để tay ở hai bên chân, vô thức cọ vào áo, xoa xoa tay, miệng nói: “Được, được rồi… Hầu gia, rượu này uống nhiều hại người đấy!”

Tiêu Trì Dã nâng chén, nở nụ cười với hắn: “Đại thiếu chú ý ghê, bình thường ở phủ chắc cũng chăm chỉ dưỡng sinh lắm ha?”

“Cũng biết tí chút.” Tiết Tu Dịch không dám tự tiện ngồi xuống, hắn vốn nhỏ người, lại còn khom lưng với Tiêu Trì Dã nên trông càng hèn mọn.

Tiêu Trì Dã thân thiết nói: “Ngồi đi, ta còn phải thỉnh giáo đại thiếu ấy.”

Mông Tiết Tu Dịch đặt sát mép giường, đáp: “Thỉnh giáo thì không dám nhận.”

Tiêu Trì Dã nhìn dáng vẻ này của hắn, quả là khác Tiết Tu Trác một trời một vực. Có cái ngữ thế này làm anh trai mà lại phải chịu lép vế, chẳng trách Tiết Tu Trác lại không cam lòng.

“Dạo này chẳng thấy Diên Thanh đại nhân đâu nhỉ,” Tiêu Trì Dã uống rượu, “nghe nói hắn và Khổng thượng thư đang cùng bận tra án, vất vả phết.”

“Hắn cũng là được các lão đề bạt nên mới mát mặt thôi.” Tiết Tu Dịch không ưa Tiết Tu Trác từ lâu rồi, hắn luôn luôn tìm đủ mọi cách để chọc gậy bánh xe người anh em cùng cha khác mẹ này, khổ nỗi Tiết Tu Trác cứ trơ ra như bông, khiến hắn lần nào cũng trắng tay chào thua.

“Hắn là em trai của đại thiếu, theo phép thì người nhập sĩ trước nên là đại thiếu mới phải, sao trong nhà lại ngược như thế?”

Tiết Tu Dịch đã nhận rượu thì không dám không uống, mới rót được vài chén đã bắt đầu mất chừng mực, cảm thấy trời đất quay cuồng sao bay tá lả. Giờ Tiêu Trì Dã hỏi hắn, hắn bèn nắm chén gằn một tiếng hừ: “Hắn có tài nỗi gì, hầu gia không biết đấy thôi, từ bé hắn đã chỉ ton hót là giỏi, lòng dạ cực thâm sâu! Hắn sinh ra vào đúng năm tuyết lớn, chữ Tu đến lượt hắn thì lẽ ra phải đặt là “Quý”, kết quả có cha đạo sĩ xem mệnh thấy hắn sẽ gặp một quý nhân cực quý, đặt tên như thế thì lại thành khắc. Mẹ đẻ hắn là một ả đàn bà lắm mưu mô, tìm đủ mọi cách nịnh nọt lão gia nhà chúng ta, xin cho hắn chữ “Trác”. Tu đức trác năng, tự là Diên Thanh, mệnh hắn tốt…”

Tiết Tu Dịch nói đến đây thì hai mắt tối sầm lại.

Tiêu Trì Dã bèn động viên: “Việc gì đại thiếu phải tranh giành với hắn nhỉ? Ngươi là con đích trưởng của Tiết gia, tôn quý gấp bội lần hắn kia mà.”

Lời này của hắn đã đánh trúng tim đen Tiết Tu Dịch, y như rằng Tiết Tu Dịch đặt chén xuống, thở dài thườn thượt.

“Hầu gia…” Tiết Tu Dịch say rồi nên gan cũng to hơn một tẹo, “ngài là con đích thứ của Ly Bắc vương, trong nhà không có dòng thứ uy hiếp, nên lắm chuyện không rõ. Như bọn ta ấy, sợ nhất là trong nhà có đứa em con thiếp giỏi giang tài cán. Xuất thân hắn hèn, thế nhưng lại đạp hẳn lên đầu ta, trong nhà, ra ngoài, có ai không khen hắn không? Đấy là cái kiểu gì, bảo ta phải làm gì đây? Ngài xem cả tám đại gia tộc này đi, còn nhà nào để con vợ lẽ quản nhà không? Chỉ có mỗi Tiết thị bọn ta mới lòi ra một tên Tiết Tu Trác thôi!”

Hắn ghét Tiết Tu Trác như thế là vì bụng dạ cá nhân. Nhưng Tiết gia có thể khởi tử hoàn sinh, một lần nữa ngồi vững vàng trong tám đại gia tộc chính là nhờ Tiết Tu Trác. Chỉ tính riêng vợ cả thì con nối dõi của Tiết thị bây giờ đã có trên dưới một trăm người, bọn họ ai cũng được hưởng cái chữ “đích”, vợ lẽ thì còn vô biên hơn nữa. Hôn tang cưới hỏi, lương tháng bổng lộc, chi tiêu phân trạch, chi phí điền trang của tất cả đám con cháu thân thích này đều trích từ tiền cũ của Tiết gia mà ra.

Ban đầu Tiết lão thái gia định nâng đỡ Tiết Tu Dịch, để ông con đích trưởng này quản nhà quản việc, thế nhưng hắn không sa vào tu tiên vấn đạo thì lại đổ tiền liếm gót mấy tên lêu lổng có tiếng mà không có miếng chuyên môn gạt người. Đúng như Thái hậu nói lúc trước, Tiết gia đi được đến đời này, con cháu trong nhà rặt một đám vô dụng, ngoại trừ Tiết Tu Trác con thiếp ra thì chẳng còn ai đáng để vào mắt nữa.

Nay Tiết Tu Trác ở ngoài thì nhậm chức Đại lý tự tự thừa, về nhà thì tiếp quản Tiết gia, chỉ trong mấy năm đã cứu vãn được thế trượt dốc không phanh của Tiết thị, vất vả đứng vững trong hàng ngũ thế gia. Anh em phế vật ăn hại trong nhà thì đông vô kể, cô dì chú bác bên trên cũng chỉ mải mê vắt óc tính kế lừa tiền nhà chính. Bọn họ vừa ăn cơm Tiết Tu Trác kiếm, lại vừa phỉ nhổ hắn, lén lén lút lút châu đầu móc mỉa Tiết Tu Trác xuất thân quá hèn.

Tiêu Trì Dã hiểu rõ điều này, hắn và Thẩm Trạch Xuyên đều có chung một suy nghĩ, đó là nếu không phải vì lập trường của Tiết Tu Trác không rõ ràng, ẩn mình mãi sau lưng thế gia, thì bọn họ là người trọng tài ái tài, sẵn sàng lôi kéo người này. Nhưng vụ lụa thành Tuyền lại là cái cốt ở đây, nó khiến Tiết Tu Trác trở nên khó nắm bắt trong mắt Thẩm Trạch Xuyên, trở thành kẻ cần phải đề phòng — người có lòng dạ sâu đến mức ấy, từ lúc chưa việc gì phát sinh đã chôn xuống trăm ngàn mưu tính, kẻ như vậy ắt sẽ không dễ dàng nghe người khác sai bảo.

Tiêu Trì Dã vuốt ve chén rượu, nghĩ đến đó thì nói: “Làm người ai chẳng có lúc vận may không tốt, đại thiếu không cần phải sốt ruột quá. Ta thấy hắn làm việc với các lão và Khổng thượng thư rất chu đáo, trước giờ cũng không hề uống rượu lông bông với người khác, là một người trách nhiệm.”

Tiết Tu Dịch lập tức lên cơn kích động, hắn ợ liền mấy tiếng, bịt mũi lại một lát cho hoãn, xong rồi xoắn xuýt lên: “Làm trò hết đấy! Hầu gia, ngươi biết song hoa trên phố Đông Long đúng không? Lầu Ngẫu Hoa, phường Hương Vân ấy! Mấy năm trước Tiết Tu Trác hắn đã mua một đám từ phường Hương Vân, giấu trong phủ nuôi đó!”

Tiêu Trì Dã nghe đến phường Hương Vân thì bỗng đánh hơi được gì đó, ánh mắt hắn khựng lại, trầm giọng: “Hắn mua người từ phường Hương Vân sao?”

“Mua mà!” Tiết Tu Dịch giơ ngón tay ra, “mua mười mấy người lận… thiếu nam… thiếu nữ… toàn của phường Hương Vân hết!”

Tiêu Trì Dã thoáng trầm mặc, sau đó đứng dậy nói: “Thần Dương, ngươi giúp đại thiếu đi, ta nghĩ Diêu Ôn Ngọc đến rồi, phải ra đón y đây.”

Nghe thấy cái tên Diêu Ôn Ngọc là Tiết Tu Dịch ngồi thẳng tắp lại ngay, liên tục nói được, không dám cà kê nữa.

Tiêu Trì Dã vừa ra khỏi cửa bèn cất tiếng gọi: “Cốt Tân!”

Cốt Tân nhảy xuống từ bên trên, quỳ một gối, nói: “Nhị công tử!”

Tiêu Trì Dã: “Lúc trước bảo ngươi tra phường Hương Vân, ngươi không tra được chuyện Hương Vân bán mười mấy người cho Tiết Tu Trác à?”

Cốt Tân sửng sốt, không dám ngẩng đầu mà nói luôn: “Xin công tử trách phạt!”

Trong án hành thích lần trước, Hương Vân đã trở giáo thọc hắn một nhát, cung cấp bằng chứng ngụy tạo vu khống Tiêu Trì Dã ăn hối lộ. Việc này rất lạ, tại sao Hương Vân lại đột nhiên phản chiến quay sang phe thế gia, nguyên cớ trong đó đến tận bây giờ cũng vẫn không tra được đầu mối. Tiết Tu Trác tuyệt đối không phải loại háo sắc, hắn mua nhiều người như vậy ở phường Hương Vân về phủ, giấu nhẹm đó giờ không một động tĩnh, rốt cuộc là có ẩn tình gì?

Thẩm Trạch Xuyên nói đúng.

Cho dù chẳng hề dính dáng đến Tiết Tu Trác, nhưng bắt đầu từ trường săn Nam Lâm, thậm chí trước cả trường săn Nam Lâm, từng sự kiện đều đã xuất hiện dấu chân của hắn rồi.

“Đương nhiên phải phạt ngươi, ngươi đến Khuất đô, nốc rượu tì tì, giờ nốc đến mức mức say mù cả hai mắt ưng rồi đúng không? Làm việc không ra hồn, bỏ bê chức trách đương nhiên phải phạt nặng, tự mình đến gặp Thần Dương xin ban roi đi!”

Cốt Tân chảy mồ hôi ròng ròng.

Tiêu Trì Dã giao việc này cho hắn, chính là bởi thấy hắn làm việc nghiêm cẩn, điều tra chuyên nghiệp. Trước kia trong thiết kỵ Ly Bắc hắn giữ chức trinh sát, chưa bao giờ để xảy ra sơ suất như vậy. Tiêu Trì Dã nói đúng, ở Khuất đô lâu quá, hắn dám lơ là cả nhiệm vụ rồi.

“Ta cho ngươi hai ngày, đi tra lại. Phường Hương Vân bán cho Tiết Tu Trác bao nhiêu người, bọn họ tên gì, quê ở đâu, bao nhiêu tuổi, thậm chí cha mẹ họ hàng xa toàn bộ đều phải tra kỹ càng cho ta.” Tiêu Trì Dã lướt qua hắn, giọng lạnh băng, “Mắc lỗi lần nữa thì ngươi cũng khỏi cần ở lại cái vị trí này.”

Cốt Tân nghẹn giọng dập đầu, rồi lập tức đứng dậy, đến phường Hương Vân.

Thần Dương rảnh tay ra ngoài, thấy mặt Tiêu Trì Dã khó đăm đăm, bèn bảo: “Chủ tử, Tiết Tu Dịch ngủ rồi.”

“Sáng mai tống cổ hắn về,” Tiêu Trì Dã quay đầu liếc vào trong, “ở mai trạch có một tập độc bản, sáng mai lúc nào đưa hắn đi thì cho hắn.”

Thần Dương nhắc: “Đấy là tàng thư của Diêu gia, chúng ta có cần phải hỏi Diêu công tử trước không?”

“Diêu Ôn Ngọc đã bán mai trạch cho ta thì tức là dứt bỏ không cần nữa rồi. Y chu du xứ lạ quanh năm suốt tháng, không tiếc gì mấy cái này đâu.” Đêm nay Tiêu Trì Dã đã uống kha khá rượu mà lại không hề thấy say, ném cái khăn lau tay đi, “Vả lại, y mà có về đô thì cũng chẳng thấy mặt mũi đâu. Yến hội kiểu này, đương nhiên y sẽ không tới, người này không mời nổi.”

“Nếu không phải vì Diêu Ôn Ngọc không nhập sĩ thì e hôm nay cũng chẳng đến lượt Tiết Tu Trác.”

Mặt mày Tiêu Trì Dã không hề thả lỏng, hắn nói: “Thăng trầm chốn quan trường không phải trường học, chưa chắc Diêu Ôn Ngọc đã làm khá hơn Tiết Tu Trác. Hai người này cũng thú vị phết, ngược nhau đủ chỗ.”

“Xét đến cùng thì đều là học sinh của Hải các lão, Tiết Tu Trác là khách hồng trần, Diêu công tử là tiên thế ngoại.” Thần Dương ngẫm nghĩ, “Nhưng Hải các lão có vẻ vẫn yêu quý Diêu công tử hơn.”

“Đúng vậy, Hải Lương Nghi dốc lòng dạy bảo Diêu Ôn Ngọc, không tiếc phá vỡ chấp niệm cố hữu, vượt qua thành kiến với thế gia để thu nhận y làm học sinh, thế là đủ thấy tình cảm rồi. Mấy năm nay Tiết Tu Trác cũng đạt được nhiều thành tựu, thế mà Hải Lương Nghi lại vẫn không cho hắn tình thầy trò chân chính. Huống hồ mấy năm nay, Hải Lương Nghi không hề có ý định ép Diêu Ôn Ngọc nhập sĩ, Nguyên Trác Nguyên Trác, năm đó Hải Lương Nghi cho Diêu Ôn Ngọc cái tự này, chính là xuất phát từ lòng từ phụ. Thầy trò với nhau mà thân cận dường ấy, đã là ở cái mức mà người khác không bì nổi rồi.” Tiêu Trì Dã nói, “Diêu Ôn Ngọc là quý công tử con nhà gia giáo, nhìn tổng thể bọn họ, so với Phan, Phí, Tiết gia, y mới là dòng đích chân chính. Diêu gia thanh quý, ngày xưa đến con gái Hoa gia cũng còn khó mà gả vào được, đến đời y, một bát rau dại có khi còn làm y thấy mới mẻ hơn núi vàng bạc ấy chứ.”

Thần Dương cũng chưa tiếp xúc Diêu Ôn Ngọc được bao nhiêu, lúc mua trạch mới chỉ gặp thoáng qua, nhớ là một thư sinh đeo túi chiêu văn, không thích cưỡi ngựa ngồi kiệu, có nuôi một con lừa.

“Đinh Đào về chưa?” Tiêu Trì Dã bỗng nhiên hỏi.

Thần Dương nói: “… Vẫn chưa đi.”

“Bảo hắn đi chơi đi,” Tiêu Trì Dã bước vào phòng riêng, cởi áo gấm ra đổi sang thường phục, “tiệc tùng đến giờ này, phải tiếp ai thì cũng tiếp cả rồi, trước khi trời sáng vẫn rảnh, ta đi một lát rồi về.”

***

Thẩm Trạch Xuyên bước ra khỏi con đường nhỏ, Hề Đan đi ra theo sau không dám vượt Thẩm Trạch Xuyên, bèn đứng cúi đầu nghe lệnh.

Thẩm Trạch Xuyên lại rất ôn hòa, quay người nhìn lão ta một lát rồi nói: “Đêm nay ngươi nói tốt lắm.”

Hề Đan vội vàng khom lưng: “Có thể trừ ưu giải nạn cho đại nhân, đó là khát vọng lớn nhất của tiểu nhân.”

“Nhưng Hề Hồng Hiên trời sinh đa nghi, chỉ nói mấy câu thì không moi ra vàng thật bạc trắng được.” Giọng Thẩm Trạch Xuyên nhàn nhạt, “Việc làm ăn ở các nơi của hắn, ngươi đều nắm rõ đúng không?”

Hề Đan đáp: “Rất rõ, rất rõ ạ! Tất cả sổ sách trong nhà đều phải gửi tới trạch ở Khuất đô định kỳ hằng tháng, sáu mươi tám chưởng quỹ bên dưới đều là con của người hầu, cha mẹ vợ con bọn họ nằm trong tay hắn, nuôi ra chính là để chuyên quản lý sổ sách. Ở cửa hàng có động tĩnh gì là chắc chắn không giấu nổi, hắn nắm rất tường tận, cho nên mấy năm nay, làm ăn quy mô lớn như vậy mà cũng không hề gặp vấn đề.”

Thẩm Trạch Xuyên nói tiếp: “Hề Hồng Hiên muốn lấy được bốn trăm vạn này thì phải ủy thác cho ngươi, còn phải cho ngươi chìa mở cửa. Ta hỏi ngươi một câu thôi, tiền này chuyển kiểu gì?”

Hề Đan tính nhẩm một lúc lâu, rồi nói: “Thật ra đi đường bộ rất nguy hiểm, xe chở bạc phải có hàng hóa phủ lên che, đây là bốn trăm vạn, nếu không có chỗ đầu tư lâu dài để che mắt thì bố chính sứ Quyết Tây Giang Thanh Sơn liếc một cái là nhìn ra ngay. Chưa kể, đại nhân, đi đường bộ thì trước tiên phải qua mười ba thành Quyết Tây, xong còn phải qua cả thành Địch, đây đều là ải khó. Quan trọng nhất là, Hề Hồng Hiên nói không sai, ở Khuất đô không có chỗ để giấu đống tiền này.”

Đây là bạc trắng, không phải tiền giấy, có dành nguyên một cái viện cũng chưa chắc đã chứa nổi bốn trăm vạn. Tiền vào tay rồi thì tiêu kiểu gì cũng là một vấn đề lớn.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn bóng đêm một lát, sau đó nói: “Tiền này sẽ không vào Khuất đô.”

Hề Đan không dám hé răng.

Quả nhiên, giây khắc sau, Thẩm Trạch Xuyên nói tiếp: “Cho dù là đi đường bộ hay đường thủy cũng sẽ đều bị Quyết Tây kiểm tra. Bốn trăm vạn quá lớn, muốn giấu kín kẽ thì cho dù ngươi với ta có nghĩ ra cách, người phía dưới chưa chắc đã làm được. Tiền vào rồi mà không tiêu được thì cũng vô dụng, cho nên bạc này sẽ không vào Khuất đô.”

Hề Đan nghiền ngẫm ý của Thẩm Trạch Xuyên, dè dặt ướm hỏi: “Ý đại nhân là… Lấy tiền ra để ở bên đó, vận chuyển bằng cách mua bán ra sao?”

“Một nửa giao cho ngươi xử lý như thế,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nửa còn lại, tự ta có cách. Ngươi cũng phải chuẩn bị đi, cơ nghiệp của Hề gia khổng lồ, không thể thiếu một người tổng quản. Hề Hồng Hiên đứt rồi, ngươi chính là người đứng đầu.”

Hề Đan cuống quýt vâng.

Thẩm Trạch Xuyên không nhiều lời nữa, lên xe ngựa tạm biệt Hề Đan. Đêm y còn phải về chiếu ngục xem hồ sơ, án cũ hai mươi năm về trước đều phải xem, hòng tìm kiếm một ít manh mối còn sót lại, đến thời gian về ngủ cũng chẳng có.

Xe ngựa đến chiếu ngục, Cát Thanh Thanh tuần đêm đã sai người mở sẵn cổng, chờ Kiều Thiên Nhai đánh xe vào.

Lúc Thẩm Trạch Xuyên xuống xe, Cát Thanh Thanh lại gần nhỏ giọng báo: “Hầu gia tới.”

Thẩm Trạch Xuyên gỡ nút áo choàng, bước lên bậc thang, gật đầu với Cát Thanh Thanh, Cát Thanh Thanh bèn lui xuống. Lúc đến cửa Thẩm Trạch Xuyên cởi áo vắt lên tay, đẩy cửa ra.

Tiêu Trì Dã vừa uống rượu, dù đã thay áo choàng cũng không xua được hết mùi rượu. Hắn ngả người nằm nghỉ trên ghế của Thẩm Trạch Xuyên, trên mặt úp một quyển sách, nghe thấy tiếng thì nhấc sách ra, song không hề nhúc nhích.

“Qua đây ngồi.” Tiêu Trì Dã vứt sách xuống mặt bàn.

Thẩm Trạch Xuyên vịn cửa móc áo choàng lên giá, tiện tay cởi cúc áo, đón nhận ánh mắt của Tiêu Trì Dã, nhấc chân cất bước tới trước mặt Tiêu Trì Dã, sau đó chợt ghé sát vào. Tiêu Trì Dã vươn tay ôm lấy eo Thẩm Trạch Xuyên, môi hai người mơn man chạm nhau, hôn mấy cái đã ghiền.

===

• Rose: Giờ mình mới nhận ra việc Lan Chu đang làm chính là rửa tiền đó các bạn =)))))))