Thương Tiến Tửu

Chương 92: Gấp gáp



Lúc mưa tạnh thì trời đã tối, vài tia sáng sắp tan biến lấp ló qua tán mây. Nước trên mặt đất bị ủng đen đi tới đi lui đạp tung tóe, bầu trời vỡ vụn phản chiếu trong từng vũng. Rõ ràng đã vào đầu hè mà Khuất đô lại như hẵng còn đang chìm trong mùa mưa, mấy ngày rồi chẳng được lấy một hôm trời quang đãng.

Giờ Hải Lương Nghi mới rảnh, ông ngồi trên ghế uống trà đặc. Người già rồi đâm ra dễ xuống tinh thần, chưa gì ông đã thấy mệt. Nhưng chúng quan viên còn đang tất bật làm việc, công văn gửi tới gửi đi cũng cần ông phải xem qua, ông không thể nghỉ được.

“Các lão,” Khổng Tưu tạm dứt khỏi án, kính cẩn đứng bên dưới bảo Hải Lương Nghi, “lần này quân lương gặp chuyện là bộ Hộ phải chịu trách nhiệm, đêm qua học sinh đã gửi yêu cầu ba ti hội thẩm lên cho Hoàng thượng rồi. Việc này không thể trì hoãn thêm nữa, học sinh sẽ bắt tay vào truy bắt ngay đêm nay nhé?”

Hải Lương Nghi khuấy bọt trà một lúc mà chưa lên tiếng. Ông nhìn cửa sổ, hồi lâu sau mới nói: “Ngồi lâu quá, người mệt. Giờ Hoàng thượng vẫn đang dùng bữa, ngươi ra ngoài với ta một lát.”

Khổng Tưu tự mình nhận áo choàng của Hải Lương Nghi từ tay tiểu thái giám rồi khoác lên cho ông. Hai người ra khỏi phòng làm việc, bên ngoài đã tối, Khổng Tưu nâng đèn lồng sánh bước với Hải Lương Nghi dọc vườn hoa nhỏ trong viện làm việc của nội các.

“Ngươi muốn bắt Ngụy Hoài Cổ là đúng.” Gió đêm thổi qua Hải Lương Nghi lại khiến ông thấy thư thái hơn. Ông chậm rãi bước mấy bước nữa mới tiếp tục: “Vụ việc lần này liên quan đến sự yên ổn của biên thùy, với Ngụy Hoài Cổ, ngươi không thể nương tay, cứ theo luật mà làm.”

Khổng Tưu đoán Hải Lương Nghi vẫn còn điều muốn nói với mình, bèn nhanh nhẹn soi đường cho Hải Lương Nghi, sửa lại xưng hô rồi tiếp lời: “Thầy dạy phải, học sinh cũng nghĩ vậy. Lần này hắn dám cả gan một tay che trời, dù Thái hậu có muốn bao che cho hắn cũng không được. Học sinh thấy năm nay hắn làm việc càng lúc càng mất chừng mực, phải có ai đó gõ cho hắn một hồi chuông cảnh tỉnh để hắn sáng mắt ra sớm đi. Quân vụ không như chính sự, chuyện này tuyệt đối không thể khoan dung được.”

“Ly Bắc vương khoác giáp ra trận một lần nữa chính là để giáng một đòn vào Khuất đô.” Hải Lương Nghi dừng lại, chẳng còn nhìn thấy ánh sáng trong đất trời, ông đứng im thật lâu mới nói tiếp, “Tiêu Phương Húc là con sói đầu đàn, trong cuộc chiến với Hoa thị, ông ta ôm bệnh ở ẩn ở Ly Bắc suốt từng bấy năm, nhìn Tiêu Ký Minh dốc sức cống hiến, nhìn Tiêu Trì Dã bị vây ở vương thành, ông ta đặt cả hai con trai mình vào hiểm cảnh, ngươi nghĩ ông ta làm thế để làm gì?”

Bị ảnh hưởng bởi ngữ khí của Hải Lương Nghi, bất giác lòng Khổng Tưu chùng xuống, ông đáp: “Nhượng bộ, Ly Bắc vương đang dùng con trai để nhượng bộ. Thế gia hình thành nên một bức tường ở Khuất đô, ông ta lại phá vỡ ‘quy tắc’ từ nơi biên thùy, có lẽ ông ta từng có cơ hội tiến xa hơn nữa, nhưng ông ta lại lùi lại.”

“Ông ta lùi lại rồi mà Thái hậu lại không hiểu.” Cả thể xác lẫn tinh thần Hải Lương Nghi đều mệt mỏi, ông nói, “Thái hậu không hiểu, Ngụy Hoài Cổ không hiểu, thế gia cũng không hiểu. Tiêu Phương Húc đã phá vỡ quy tắc, ông ta lui không phải vì sợ, mà là vì nguyện ý thành toàn cho tình nghĩa vua tôi giữa Đại Chu và Ly Bắc. Vẫn thường nói vật cực tất phản, bọn họ đuổi đánh gấp gáp như thể đang giục Tiêu Phương Húc quay đầu lại vậy. Từ xưa đến nay quyền tranh là chuyện không thể né tránh, nhưng một khi đã dính đến chiến sự thì sẽ đó sẽ thường là điềm báo nhà dột cột xiêu. Thời Hàm Đức Trung Bác binh bại, cả triều đình lúc đó chỉ rặt một lũ quan lại tham ô quấy phá bươm bét chính sự! Chúng ta lại quay về cái thời loạn lạc ấy trong ngoài đều khốn khó ấy rồi.”

Hải Lương Nghi ho khù khụ trong gió, ông không để Khổng Tưu đỡ.

“Năm nay quốc khố mới dư sức để gánh chi phí cứu tế các địa phương, Quyết Tây cũng không chịu thua kém nên đã đứng ra giải quyết nan đề lương thực cho hai đại quân. Ly Bắc ổn định, biên thùy ổn định, năng thần Giang Thanh Sơn cũng sắp điều đến Trung Bác, Trung Bác sẽ có hy vọng phục hưng. Thái học trên đà phát triển, hàn sĩ ngày càng đông. Đô sát viện có Sầm Dũ lãnh đạo, lớp trẻ triển vọng còn có Dư Tiểu Tái, Hoàng thượng cũng không còn ăn chơi sa đọa.” Hải Lương Nghi dần bi thương, “Ta những tưởng bình minh của Đại Chu sắp tới rồi, vậy mà giờ lại chỉ càng cảm thấy lực bất tòng tâm.”

Khổng Tưu sửng sốt, ông cương quyết đỡ lấy Hải Lương Nghi, hốc mắt đỏ hoe: “Sao thầy lại nói những lời bi quan như thế? Ly Bắc vương tuyệt đối không phải hạng người như vậy, lần này học sinh là người chủ thẩm, nhất định sẽ không để Ly Bắc phải chịu bất công, mọi chuyện vẫn còn cơ may xoay chuyển!”

Ấy nhưng Hải Lương Nghi chẳng hề phấn chấn hơn, tấm thân gầy trơ xương này còn có thể cáng đáng Đại Chu được bao xa nữa đây? Ông là cột đơn không chống nổi nhà, ông không giống người khác, ông không thể hành động một cách ngang ngược như thế gia, cũng không thể hoàn toàn nghiêng về phía Ly Bắc. Ông là nguyên phụ nội các, thứ ông gánh trên vai chính là Lý Kiến Hằng, ông phải ở trong thế cục, tạo ra một lựa chọn có thể duy trì được thăng bằng, dẫu cho lựa chọn ấy có thể khiến ông chết không toàn thây, ông cũng vẫn phải làm.

“Lửa giận của Ly Bắc đã bùng lên, Tiêu Phương Húc đã dẫn quân đến rặng Đông núi Hồng Nhạn, chờ đến khi chiến sự bình ổn, ông ta nhất định sẽ quay lại thanh toán món nợ này với Khuất đô.” Hải Lương Nghi bình tĩnh lại trong tiếng ho, “Đến lúc đó bất kể ông ta có bùng phát thế nào, chúng ta cũng đều không thể thả Tiêu Trì Dã về, cho dù Ly Bắc có chịu lấy thế tử phi Lục Diệc Chi và thế tôn Tiêu Tuân ra để trao đổi. Khi đặt hai đứa con trai vào hiểm cảnh, ông ta còn có ý đồ mài giũa bọn họ để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Tiêu Ký Minh bị trọng thương, chính là lúc cần phải giấu tài thu mình. Tiêu Trì Dã còn trẻ đã thành danh, Tiêu Phương Húc để hắn tôi luyện ở Khuất đô sáu năm, đến nay mũi nhọn đã lộ, lưỡi đao đã thành, thả hắn về chính là thả hổ về rừng. Ta đã từng này tuổi rồi Bạc Nhiên, ta không còn chèo chống được bao lâu nữa! Chúng ta phải hậu đãi Ly Bắc, nhưng cũng không thể buông dây thừng. Ta biết sau khi ta chết, rất nhiều người trong thiên hạ sẽ mắng ta mắt mù tai điếc, nhưng Bạc Nhiên à, ai dám bảo với ta Ly Bắc thật sự sẽ không phản? Khải Đông thật sự sẽ không phản cơ chứ? Cho dù hôm nay Tiêu Phương Húc nhịn được, nhưng Tiêu Trì Dã một ngày nào đó sẽ ngồi lên vị trí thống soái thật sự nhịn được ư? Canh bạc này Đại Chu không hạ nổi! Những gì cần phải cho Ly Bắc, có ta giám sát, một phân cũng sẽ không thiếu. Lần này Ngụy Hoài Cổ dám to gan buôn quân lương trục lợi, ngươi cứ làm đúng theo luật mà chém hắn! Ai xin tha thứ, ta sẽ thẳng tay hạch tội!”

Khổng Tưu vâng.

Hải Lương Nghi lặng xuống chốc lát, xốc lại tinh thần rồi nói tiếp: “Ta phải gửi một lá thư cho Ly Bắc vương, bỏ vị trí giám quân, lần này triều đình sẽ không phái thái giám đô sát đi phá đám nữa. Toàn bộ quân vụ Ly Bắc đều do Ly Bắc vương tự tay chủ trì như trước.”

Khổng Tưu thoáng do dự: “Bỏ vị trí giám quân, e là Thái hậu sẽ không đồng ý đâu.”. ngôn tình sủng

“Đại Chu không có hoàng đế chắc? Hậu cung không được tham gia vào chính sự đã là giáo điều trăm năm nay rồi, chuyện lần này không phải do bà ta quyết định. Huống hồ đánh giặc đâu phải làm văn, phái mấy tên hoạn quan chỉ giỏi a dua mồm mép đi thì giúp ích được gì? Chỉ tổ tốn thêm miệng ăn mà thôi.” Hải Lương Nghi lại bước mấy bước nữa, “Hoạn quan là người hầu bên cạnh thiên tử, hai mươi tư nha môn có thể được coi như ‘nội triều’, bọn chúng chỉ ở riết trong thâm cung, nào hiểu được những nỗi khổ trên nhân gian, nào hiểu được đạo thánh hiền. Phan Như Quý cũng là thái giám từng học ở nội thư đường, nhưng những chuyện mà lão đã làm đều là chuyện mưu hại trung lương, phá hoại xã tắc. Quân tử không đứng gần tường mọt[1], yêm đảng vừa mới trừ, không thể lại cho bọn chúng một cơ hội nữa. Ta sẽ lập tức bảo Trần Trân soạn tấu chương, đêm nay trình lên cho Hoàng thượng.”

1.

Phúc Mãn ở đằng kia cầm đèn đi tới, không dám lại gần mà chỉ hành lễ từ phía xa, nghiêm cẩn nói: “Mời các lão và Thượng thư đại nhân, nội đường có tuyên.”

Hải Lương Nghi ừ lạnh nhạt, chẳng buồn hòa nhã với Phúc Mãn. Khổng Tưu đỡ ông về, phải chạm vào người Hải Lương Nghi mới biết nguyên phụ đã gầy đến mức nào rồi. Lòng ông xót xa, nhưng không hề lộ ra trong bóng tối.

***

Tiêu Trì Dã ăn mặc chỉnh tề rồi lại vào đường. Lần này có cả Tiết Tu Trác, hắn đứng ở cuối hàng.

“Án quân lương là vụ án hệ trọng có liên quan đến cả quan thương cấu kết, ảnh hưởng xấu tới quan viên địa phương, nếu không thể nhanh chóng nghiêm trị, e sẽ khiến tiểu nhân ôm hy vọng mà coi thường pháp luật.” Sầm Dũ vừa hút thuốc bên ngoài, giờ đã nói năng bình tĩnh hơn, “Hoàng thượng, thần đề nghị bắt tay vào điều tra ngay đêm nay, trước tiên phải bắt Ngụy Hoài Cổ vào hình ngục, sau đó phái người đến canh giữ cả sổ sách và thôn trang của Ngụy gia, không thể để bọn họ nhân lúc hỗn loạn mà chuyển tiền tham ô đi được.”

Lý Kiến Hằng cũng chống đỡ nguyên một ngày một đêm, giờ đã mệt đến mức sắp không nhấc nổi mí mắt nữa rồi, hắn ráng gật đầu: “Quân lương là việc trọng đại, hắn đã làm hỏng việc, phải chém phải bắt nội các cứ xem xét mà làm là được.”

“Án này liên lụy quá đến quá nhiều người, ngay cả Giang Thanh Sơn cũng phải giữ chức chờ thẩm. Cơ đồ của Ngụy gia lại lớn, nếu chỉ dựa vào một mình bộ Hình thì e là nửa tháng cũng chưa làm xong.” Ngón cái của Tiêu Trì Dã cọ nhẹ vào hổ khẩu, chiếc nhẫn ban chỉ chậm rãi chuyển động, hắn nói, “Án dịch bệnh đã qua ba ti hội thẩm mà vẫn chưa phán xong, nhằm nghiêm ngừa các địa phương khác xuất hiện các vụ quan thương cấu kết tương tự, Đô sát viện còn phải chừa ra nhân thủ để kiểm tra sổ sách ở các nơi khác. Ta trông ai cũng đang bù đầu mà người thì lại thiếu thốn.”

“Hầu gia nói chí phải,” Tiết Tu Trác điềm đạm tiếp lời, “nhưng chuyện gì cũng phải có thứ tự ưu tiên, Ly Bắc đang đánh giặc, quân lương là quan trọng nhất, bộ Hình và Đô sát viện đương nhiên sẽ phải đặt việc này lên hàng đầu, không có gì lạ cả.”

Lý Kiến Hằng đầu đất, hắn hiểu Tiêu Trì Dã đang ám chỉ gì với hắn, nhưng bị Tiết Tu Trác xen ngang như thế thì lại chẳng biết phải nói tiếp thế nào nữa. Hắn lúng túng gãi đầu quay sang hỏi Hải Lương Nghi: “Ý các lão thì sao?”

Hải Lương Nghi chẳng nhìn ai, ít lâu sau mới lên tiếng: “Hầu gia đang lo ba ti hội thẩm sẽ mất quá nhiều thời gian à?”

Tiêu Trì Dã nói: “Quá trình hội thẩm của ba ti quá rối rắm, Ngụy Hoài Cổ giữ chức cao lâu rồi, tâm tư thủ đoạn khắc cũng khác hẳn với người bình thường. Ta đang lo giữ hắn lại lâu quá sẽ nảy sinh vấn đề.”

Lý Kiến Hằng vội vàng hùa theo: “Đúng thế, Ngụy gia trước giờ vốn cung phụng Thái hậu mà, nếu án này mà kéo dài lâu quá, trẫm cũng lo Thái hậu sẽ vì thế mà ưu phiền, tổn hại đến thân thể.”

“Nhưng không qua ba ti hội thẩm thì sẽ không thể điều tra ra nhẽ được mạng lưới buôn lương trục lợi bên dưới,” Khổng Tưu không tán thành, “đám người đó được Ngụy Hoài Cổ bảo hộ nên mới dám to gan đến thế, giữ bọn họ lại cũng đều thành tai họa.”

“Ta chỉ đang lo về thời gian thôi, không phải bảo không tra.” Tiêu Trì Dã nhìn Lý Kiến Hằng, “Lẽ nào Khuất đô chỉ có thể đi theo quy trình này hay sao?”

Lý Kiến Hằng nghĩ ra ngay, vỗ đùi: “Muốn cấp tốc tra án thì để Cẩm y vệ làm! Vụ Hề Hồng Hiên tụ tập đạo tặc lần trước Thẩm Trạch Xuyên giải quyết nhanh lắm còn gì, chi bằng để y phụ trách án này đi.”

Tiết Tu Trác phản đối: “Vụ án lớn thế này mà giao cho Đồng tri Cẩm y vệ thì e là không ổn, phẩm hàm của Thẩm Trạch Xuyên bị hạn chế, giao cho Chỉ huy sứ Hàn Thừa phù hợp hơn.”

Tiêu Trì Dã quay sang nhìn Tiết Tu Trác, khóe môi cong lên một nụ cười: “Đúng vậy, Thẩm Trạch Xuyên quả thực không phù hợp để phụ trách án này. Y vừa trẻ lại vừa thiếu bề dày lý lịch, đã thế lại còn có thù cũ với ta, giao cho y ta không yên tâm.”

Hắn lui để tiến, thành ra lại thuyết phục được Hải Lương Nghi. Hải Lương Nghi biết Hàn Thừa có giao tình với Tiêu Trì Dã, ông lo Tiêu Trì Dã sẽ lợi dụng đó để làm quá vụ này lên, chẳng thà giao cho Thẩm Trạch Xuyên trước giờ vốn bất hòa với Tiêu Trì Dã thì hơn. Bọn họ kị nhau như nước với lửa, chằm chặp canh chừng lẫn nhau thì sẽ không ai có thể động tay động chân.

“Hầu gia nói thế là tại thành kiến rồi, Thẩm Trạch Xuyên quả thật còn trẻ, thiếu bề dày lí lịch, song y từng được thiên tử đề bạt thăng chức, lại còn năm lần bảy lượt xử lý nhiều vụ việc khó, để y trau dồi thêm kinh nghiệm cũng là chuyện tốt.” Hải Lương Nghi quay lại bảo Lý Kiến Hằng, “Căn nguyên của vụ án này vốn là do Cẩm y vệ điều tra, thế tức là nó thuộc quyền quản lý của chiếu ngục, Thẩm Trạch Xuyên vừa hay lại là bắc trấn phủ, về thẩm quyền y hoàn toàn đủ, hợp tình hợp lý. Chỉ là làm ào ào thì lại không ổn, tuy bỏ qua ba ti hội thẩm nhưng vẫn phải trải qua ba ti đô sát. Ý Hoàng thượng thế nào?”

Lý Kiến Hằng biết Hải Lương Nghi thế này là đang nhượng bộ rồi, hắn không dám quá nghiêng về phía Tiêu Trì Dã nên đồng ý ngay: “Trẫm sẽ lập tức hạ chỉ cho y, bắt đầu điều tra ngay đêm nay.”

Buổi nghị sự kéo dài suốt hai ngày ở Minh Lý đường cuối cùng cũng kết thúc, ai nấy đều phải về nghỉ ngơi một đêm. Lúc ra ngoài, Lý Kiến Hằng còn đặc biệt sai thái giám khiêng kiệu chở Hải Lương Nghi ra đến cổng cung để ngồi xe. Khổng Tưu và những người còn lại ra ngoài cùng nhau, Tiêu Trì Dã chỉ gật đầu với bọn họ cái rồi một mình đi mất luôn.

Khổng Tưu nhìn theo bóng lưng Tiêu Trì Dã mà thở dài: “Ta trông thế này là hắn bị tổn thương rồi đấy, hắn không tin được bộ Hình chủ thẩm nên mới muốn tra cùng Hàn Thừa.”

Sầm Dũ đang bước xuống thềm bảo: “Hàn Thừa là người thế nào kia chứ? Các lão chọn Thẩm Trạch Xuyên mới là đúng đắn. Diên Thanh về thẳng phủ à?”

Tiết Tu Trác mỉm cười theo sau: “Vâng, mấy hôm nay toàn nghỉ ở đại viện nên đêm nay phải về thu xếp chút, mấy hôm nữa còn có án phải xử lý.”

Sầm Dũ rất mến hậu bối, ông cũng đã đề bạt vài người. Dư Tiểu Tái của Đô sát viện chính là người ông tự mình đưa ra, lúc nào rảnh ông lại chỉ bảo cho Thẩm Trạch Xuyên, tất cả đều xuất phát từ lòng quan tâm. Đối với Tiết Tu Trác ông cũng ái tài chẳng kém, cho nên nghe thấy thế thì không khỏi động viên một phen.

Ba người tự lên xe ngựa ở cổng cung.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, người hầu ở Tiết phủ bỗng nghe thấy tiếng đập cửa, bèn khoác áo ra ngoài xem. Đứng lừng lững bên ngoài là một loạt Cẩm y vệ đeo đao nghiêm như hộ pháp làm hắn sợ điếng hồn, còn chưa kịp mở miệng hỏi han gì, Kiều Thiên Nhai dẫn đầu đã thản nhiên chen vào cửa, đẩy hắn ra.

“Ăn chưa? Giờ còn sớm chán mà, chắc là chưa ăn đâu nhỉ. Thế thì ngươi đi bảo nhà bếp làm cơm cho cả Cẩm y vệ bọn ta nữa nhé, tiện thể gọi mọi người dậy hết luôn đi, bọn ta soát nhà.”

Quản gia cầm đèn định ngăn, thốt lên: “Đại nhân, sao lại làm thế này được? Còn không có công văn tra soát—”

“Những ai cản trở công vụ gây trì hoãn việc lùng bắt sẽ bị tống hết vào chiếu ngục,” Thẩm Trạch Xuyên đứng ở cửa, ánh mắt u ám, “bảo Tiết Tu Trác, ta tìm hắn.”

===