Thương Tiến Tửu

Chương 93: Tướng quân



Cẩm y vệ ùa vào trong Tiết phủ, nhanh chóng băng qua các hành lang. Toàn bộ người trong viện bị đánh thức, đàn bà con gái trong nhà sợ hãi nép sát vào nhau, bọn họ bị đuổi ra khỏi phòng đứng túm tụm lại trong khoảng sân trong phủ. Cẩm y vệ tiếng dữ đồn xa, trong mắt bọn họ, Thẩm Trạch Xuyên chính là hùm sói ăn thịt người.

Tiết Tu Dịch vội vàng khoác áo ra ngoài, hắn thấy Tiết Tu Trác cũng đang đứng dưới hiên thì không nhịn được xông tới túm lấy Tiết Tu Trác, căm hận gắt lên: “Ngươi làm cái trò gì vậy? Rước cả Cẩm y vệ đến rồi đây này! Nếu mà liên lụy đến bọn ta, ta sẽ đuổi ngươi đi, tước họ của ngươi!”

Tiết Tu Trác chỉ quay lại nhìn gã anh trai mặt mày bặm trợn, chẳng quan tâm hắn túm hay gì, ánh mắt hắn vừa thương hại vừa dửng dưng: “Công danh lợi lộc cả nhà hưởng, tai họa ập đầu một người gánh, đại ca đừng sợ, còn chưa đến lượt huynh quản cái nhà này đâu.”

Dứt lời hắn đẩy Tiết Tu Dịch ra rồi bước xuống thềm đi về phía Thẩm Trạch Xuyên.

Đây là lần thứ hai Thẩm Trạch Xuyên đối mặt với Tiết Tu Trác. Tiết Tu Trác chưa ngủ, hắn đang xử lý án vụ trong thư phòng nên đi ra ngay lúc đó, người khoác tấm áo bào tay rộng màu xanh. Người hắn toát lên một vẻ bình tĩnh thư thả cố hữu, sự nho nhã của hắn tuyệt đối không phải thứ có thể giả vờ được trong ngày một ngày hai, hắn có bản lĩnh thật, điểm này Thẩm Trạch Xuyên chưa bao giờ phủ nhận.

“Giữa đêm giữa hôm Thẩm đồng tri quang lâm hàn xá là có việc quan trọng gì sao?” Tiết Tu Trác đứng yên, hắn cao xấp xỉ Thẩm Trạch Xuyên, miệng bảo Thẩm Trạch Xuyên, “ta nên chuẩn bị cơm rượu để mau chóng tiếp đãi mới được.”

“Ta vừa nhận được thánh chỉ, Hoàng thượng đã lệnh cho ta thụ lý án quân lương. Việc hệ trọng thế này Cẩm y vệ không dám làm quấy quá nên đã bắt Ngụy Hoài Cổ ngay rồi.” Thẩm Trạch Xuyên chỉ ngắm nghía câu đối trong đường, chẳng buồn nhìn Tiết Tu Trác, giọng thờ ơ như không, “Ngụy Hoài Cổ trước giờ vốn thân với Tiết tự thừa mà, để tránh bị hiềm nghi thì đêm nay phải lục soát quý phủ.”

“Đại lý tự hỗ trợ Cẩm y vệ phá án, chi tiết cụ thể ta biết. Nhưng ta là mệnh quan triều đình, Cẩm y vệ mà muốn lục soát nhà của ta thì phải có công văn của bộ Hình.” Tiết Tu Trác nhìn quanh viện, thấy người người đều đang hốt hoảng, “Có điều đây là án khẩn cấp, đồng tri có đặc quyền chém trước tâu sau cũng phải thôi. Tiết thúc, đưa chìa khóa nội viện cho Cẩm y vệ đi, bọn họ muốn soát ở đâu thì thúc chỉ đường cho bọn họ.”

Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu: “Ngươi lợi hại thật đấy nhỉ, đến cả thánh chỉ ngẫu hứng của Hoàng thượng cũng đề phòng sẵn rồi.”

Tiết Tu Trác mỉm cười: “Gặp người như đồng tri, cẩn thận không bao giờ là thừa. Đêm bên ngoài lạnh đấy, nếu đồng tri không chê thì vào uống chén trà với ta nhé? Tòa trạch này không nhỏ đâu, lục soát xong thì cũng phải đến giờ tảo triều luôn rồi.”

“Thôi khỏi trà nước gì đi,” Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi quay lại, “ta không xứng uống trà cao môn. Nói vậy chẳng nhẽ đêm nay ta lại phải tay trắng trở về à?”

Tiết Tu Trác: “Thế thì còn phải xem vì sao đồng tri đến đã, nếu vì tra án thì quả thực sẽ phải uổng công rồi, ta với Ngụy Hoài Cổ chỉ quen sơ thôi, không có quan hệ gì đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên không đáp, y chỉ nhìn Tiết Tu Trác chòng chọc, cái cảm giác bị lừa gạt lại mơ hồ trỗi dậy. Một hồi lâu sau, Kiều Thiên Nhai quay về lắc đầu với Thẩm Trạch Xuyên từ đằng xa, Thẩm Trạch Xuyên biết ngay mình lại vồ hụt rồi, sư phụ và tiên sinh không ở đây.

“Thỏ khôn đào ba hang nhỉ.” Thẩm Trạch Xuyên nói nhẹ tênh.

“Là cá nằm trên thớt, cầm hơi chốc lát mà thôi.” Tiết Tu Trác cung kính.

“Ngươi với ta chỉ có duy nhất cơ hội này thôi,” Thẩm Trạch Xuyên bắt đầu cất bước đến gần Tiết Tu Trác, “người đâu?”

Đêm nay không trăng, hơi lạnh ẩm ướt sau cơn mưa len lỏi vào từng ngóc ngách. Già trẻ gái trai trong viện ai nấy đều bưng mặt khóc, Tiết Tu Dịch không biết đầu đuôi nên chỉ sợ Tiết Tu Trác chọc giận Thẩm Trạch Xuyên, hắn bèn vội vàng bước lên khom lưng chắp tay với Thẩm Trạch Xuyên, cúm rúm thưa: “Đại nhân muốn tìm ai? Đào phạm án quân lương thì bọn tôi không có đâu! Toàn bộ người trong viện đều ở đây cả rồi, đại nhân cứ việc kiểm tra, bọn tôi nhất định sẽ trung thực không giấu giếm!”

Tiết Tu Trác vẫn im lặng, Thẩm Trạch Xuyên thấy hắn không chịu khai ra sư phụ đang ở đâu thì mới bảo: “Ta đang tìm trọng phạm của triều đình. Ta nghe nói Tiết tự thừa nuôi một nhóm kỹ ở trong phủ có đúng không?”

Ánh mắt Tiết Tu Trác khẽ lóe lên, Tiết Tu Dịch vội vàng đáp: “Đúng! Đúng rồi! Cơ mà mấy chuyện gái gú đồi trụy đó là do Đô sát viện hạch tội, hắn giấu kỹ lắm, không để ngôn quan phát hiện đâu. Đại nhân, đại nhân xem đi, chính là đám thiếu niên này đấy, chỉ là mấy món đồ chơi thôi mà, sao có thể là trọng phạm của triều đình được?”

Thẩm Trạch Xuyên phát hiện Tiết Tu Trác hơi biến sắc trước lời của Tiết Tu Dịch, mới đưa mắt nhìn toán thiếu nam thiếu nữ, nói: “Phường Hương Vân là nơi thế nào? Ở đó toàn trọng phạm có dính dáng đến án hành thích thôi đấy. Tiết tự thừa im hơi lặng tiếng mua người từ phường Hương Vân mà sao chẳng bảo bộ Hình lấy một câu vậy?”

Tiết Tu Trác đẩy Tiết Tu Dịch ra: “Những người này đều có bằng chứng hộ tịch, tuy xuất thân từ lầu xanh nhưng đều trong sạch. Đêm nay đồng tri xử lý án quân lương chứ có liên quan gì đến bọn họ đâu, cớ gì phải dây dưa mãi vậy?”

“Sạch hay không sạch thì phải đến chiếu ngục một chuyến mới biết được,” Thẩm Trạch Xuyên quay đi, “đưa hết đi.”

Toán thiếu niên ôm lấy nhau khóc thất thanh, Kiều Thiên Nhai dẫn đầu lôi người đi, đám thiếu nam ấy được Tiết Tu Trác dạy dỗ như con cháu danh môn, làm sao đọ được với Cẩm y vệ kia chứ, nhất thời lại càng khóc lóc thảm thiết hơn. Tiết Tu Dịch sợ run cả chân, vẫn còn cố nói gì đó để xoa dịu tình hình, thậm chí còn nhắc đến cả Tiêu Trì Dã.

“Đại, đại nhân!” Tiết Tu Dịch ráng ép mình lắp bắp, “án này liên quan đến Ly Bắc, hay là, là hỏi hỏi lại ý của hầu gia đã… Nếu mà có chuyện gì thật thì ngài cứ việc đưa Tiết Tu Trác đi!”

Tiết Tu Trác bỗng bước tới quát lên ngăn Kiều Thiên Nhai lại: “Cẩm y vệ phá án cũng phải theo quy trình! Thẩm đồng tri, có thể đưa người của ta đi, nhưng ta phải xem công văn bắt giữ của bộ Hình!”

“Đưa đi!” Thẩm Trạch Xuyên nâng đao chặn lại, ép Tiết Tu Trác lùi về sau một bước, y nói, “ngươi đòi công văn bắt giữ hả, sáng mai ngươi muốn bao nhiêu ta sẽ cho bấy nhiêu!”

“Thẩm Trạch Xuyên!” Tiết Tu Trác chợt phất tay áo, “ngươi dùng việc công để báo thù riêng, ta phải hạch tội ngươi!”

“Thế thì ngươi tấu lên hạch tội ngay đêm nay đi!” Thẩm Trạch Xuyên chợt lạnh giọng, “đám người này đã rơi vào tay ta, ngày nào chưa gặp tiên sinh, ta sẽ giết một người ngày ấy! Ngươi đoán xem đến bao giờ thì ta sẽ giết đến học sinh quý báu của ngươi nào?”

“Ngươi dám!” Tiết Tu Trác bất chợt nổi cơn lôi đình, thấy Kiều Thiên Nhai đã đang lôi người đi mất rồi, những tiếng kêu khóc thống thiết vang ầm ĩ đằng đó, hắn bèn giật tay Kiều Thiên Nhai lại nói, “các ngươi tiếp tay cho giặc, bắt giữ bừa bãi dân thường vô tội thì là tra án cái gì? Dừng tay!”

“Ngươi mà còn dám cản nữa là ta sẽ ra tay ngây bây giờ đấy!” ngón cái Thẩm Trạch Xuyên đặt lên mé đao.

Tiết Tu Dịch nhìn hai bên gây nhau, thấy Thẩm Trạch Xuyên trông như sắp sửa tuốt đao đến nơi, hắn sợ vỡ mật, bất thình lình ngã lăn quay đơ ngay tại chỗ. Người hầu xung quanh thốt lên “Đại gia” rồi cuống cuồng chạy tới đỡ, Tiết Tu Trác bị Cẩm y vệ đẩy lùi về sau, giương mắt nhìn Cẩm y vệ áp tải toàn bộ học sinh lên xe.

“Thẩm Trạch Xuyên!” Tiết Tu Trác túm cánh tay đang cản hắn lại, vẻ thư thả đã bay biến sạch, cặp mắt đỏ bừng đầy căm phẫn, “ngươi dám giết ông, ngươi dám giết ông sao?! Đồ học trò tàn nhẫn! Ngươi không xứng làm học sinh của tiên sinh!”

Thẩm Trạch Xuyên xoay người lên ngựa, vứt tiếng mắng chửi của Tiết Tu Trác ra sau đầu.

***

Chiến sự Ly Bắc chất chồng, quận Biên cũng chẳng hề bình lặng.

Lục Quảng Bạch về trại nghỉ ngơi, còn chưa xuống ngựa đã thấy phó tướng vội vã rảo bước tới, hắn mới hỏi: “Làm sao thế?”

Sắc mặt phó tướng rất kém, thấp giọng thưa: “Tướng quân, Khuất đô phái thái giám giám quân đến, mang theo cả quân lương năm nay.”

Lục Quảng Bạch trầm ngâm ít giây mới xuống ngựa cởi mũ ra, vén rèm bước vào lều. Đang ngồi trên ghế cao trong lều là một gã thái giám người mặc duệ triệt[1] thêu hoa văn mãng xà, đầu đội mũ yên đôn. Gã thấy Lục Quảng Bạch vào mà chẳng thèm đứng dậy hành lễ.

1.

Lục Quảng Bạch đặt thương xuống, mở lời: “Công công bôn ba cả đường rồi, sao không đi nghỉ đi? Ta bảo người dọn lều cho.”

Nghênh Hỉ là thái giám mới được thăng chức, trong cung có người, cũng biết các chủ tử xưa nay vốn chẳng niềm nở gì với Lục gia ở quận Biên nên gã rất coi thường Lục Quảng Bạch, nghe thế thì cười nhạt: “Ở cái xó chó ăn đá gà ăn sỏi này chỉ toàn mấy tên đần thối thô thiển thì làm sao biết hầu hạ người ta được? Tướng quân khỏi lo đi, cha gia xem qua rồi, lều gì mà vừa đen vừa bẩn, ở sao nổi. Ta đã sai người cấp tốc chạy tám trăm dặm đến quận Thương mua gỗ cất một cái biệt viện ở đây rồi — ta còn phải ở nửa năm đấy!”

Lục Quảng Bạch không giỏi ăn nói, hắn thừa biết thái giám giám quân từ xưa đến nay chỉ rặt đám trịch thượng kiểu này, đâm ra cũng chẳng buồn đáp. Hắn cởi giáp tay, tấm sắt vừa mới tháo ra, máu đen đã nhỏ tong tong xuống đất. Nghênh Hỉ thấy vậy thì bịt mũi khiếp sợ: “Gì mà rữa ghê vậy!”. truyện xuyên nhanh

Phó tướng mang hộp đến băng bó cho Lục Quảng Bạch, trông thấy vết thương thì cũng nói: “Tướng quân, cọ rữa mất rồi! Phải tìm quân y đến xem thôi.”

Lục Quảng Bạch ra hiệu cho hắn im lặng, rồi rút con dao găm gài bên mé chân lên, một tay đổ rượu vào vết thương, một tay hơ con dao qua lửa. Phó tướng vội vàng giữ tay áo cho hắn, Nghênh Hỉ đã bao giờ gặp ai dã man như vậy đâu, nghe tiếng xẻo thịt rữa mà gã lạnh toát cả người. Lục Quảng Bạch rắc thuốc lên rồi bảo phó tướng băng lại cho mình.

“Kỵ binh là đám khó nhằn, bọn ta không có điều lệnh thì không thể đuổi vượt ra vùng giới hạn, lúc quần nhau qua lại hao tổn sức lực thì dĩ nhiên không rảnh lo mấy việc này.” Lục Quảng Bạch băng bó xong vết thương rồi chống đầu gối nhìn Nghênh Hỉ: “Công công mang quân lương tới à?”

Nghênh Hỉ nén cơn buồn nôn gật đầu.

Lục Quảng Bạch đứng dậy luôn: “Ta đi xem.”

Nói đoạn dẫn phó tướng ra khỏi lều đến kho lương thảo. Người áp tải quân lương đã đi rồi, Lục Quảng Bạch chui vào trong kho, mở bao tải ra, nhưng khi nhìn thấy lương bên trong thì lại cau mày. Hắn thò tay vào nắm lên một vốc, toàn gạo ẩm mốc.

“Tướng quân,” phó tướng nói, “lần này không chỉ đưa gạo mốc, mà số lượng cũng ít nữa. Quận Biên chúng ta hai vạn người, ngày ngày xuất binh du kích, chạy nhiều, đương nhiên cũng phải ăn nhiều, không thể so như quân phòng vệ bốn quận kia được. Tí lương này còn chẳng cầm cự nổi đến mùa thu nữa!”

Bàn tay chằng chịt sẹo của Lục Quảng Bạch thả lương ra, nói: “Hải các lão trước giờ vẫn quan tâm đến chúng ta, quân lương năm rồi cũng phát xuống rất nhanh. Lần này phát thiếu chắc phải có lý do chứ?”

Ngực phó tướng phập phồng, mấy lần toan mở miệng mà lại nuốt xuống.

Lục Quảng Bạch: “Có chuyện thì cứ nói, làm sao, ai bịt miệng ngươi rồi chắc?”

“Tướng quân!” phó tướng không cam lòng, hắn bước tới nắm từng vốc lương lên, nỗi lòng trào dâng khiến hắn nghẹn khóc, “phát thiếu đấy! Vì sao kia chứ? Còn chẳng phải là để mau mau chóng chóng điều cho thiết kỵ Ly Bắc sao! Mẹ kiếp! Thiết kỵ Ly Bắc là đàn ông chân chính, còn quân phòng vệ quận Biên chúng ta là loại tiện tằn! Từ xưa bọn họ đã ưa bưng cao giẫm thấp chà đạp ngài rồi! Nhưng đây là đánh giặc cơ mà! Đều phải liều mạng như nhau cả, dựa vào đâu mà đỡ bên này vứt bên kia chứ?! Quận Biên chúng ta làm sao vậy! Đã nghèo đến mức này rồi mà cái gì cũng phải cắt xén! Tôi hỏi tên chuyển lương thực đến thu thì sao, hắn bảo triều đình bảo chúng ta tùy cơ ứng biến! Ứng biến, ứng biến cái đệt mẹ tổ tông nhà hắn!”

Phó tướng siết chặt nắm tay.

“Quân lương Khải Đông cắt một nửa để tiếp viện cho Ly Bắc, nhưng quận khác thì không đánh giặc chắc! Bọn họ còn có quân điền để ăn, chúng ta chỉ uống gió Tây Bắc được thôi! Sang thu ngựa của mười hai bộ Biên Sa phì lên, đến lúc đó lại càng khó đánh! Chỉ bằng chỗ lương này, chúng ta—”

“Thôi đi!” Lục Quảng Bạch quát phó tướng, hắn cứ đứng mãi trong bóng tối, rất lâu sau, cuối cùng mới nhìn lên bầu trời đầy sao, giọng khô khốc: “… Để ta nghĩ cách.”

Đài lửa hiệu quận Biên đứng im lìm giữa những rặng non trập trùng, màn đêm tựa làn nước bẩn róc ngược bịt kín lỗ hổng ấy, đến nỗi lấp luôn cả ánh mặt trời. Lục Quảng Bạch không có uy danh như ba tướng còn lại, hắn như tảng đá trơ lì nằm bên rìa đại mạc, hứng chịu áp lực từ cả ba phương, thân thể trơn nhẵn ban đầu dần dần bị mài ra những góc cạnh đột ngột. Lục gia bọn họ đã bỏ mạng mất rất nhiều người, chỉ còn mình hắn kế thừa cây trường thương của Lục Bình Yên.

Hắn khù khờ đến vậy, khó ưa đến vậy. Hắn thành danh rất muộn, không có thiên phú như Tiêu Ký Minh và Thích Trúc Âm, hắn là đứa con kém cỏi nhất của Lục Bình Yên. Nhưng chính hắn lại là người sau khi Lục Bình Yên lui về đã gồng gánh quận Biên, đã siết chặt cổ lũ kỵ binh Biên Sa lăm le xồng xộc tiến đánh. Hắn không có sư phụ, hắn theo Lục Bình Yên lăn xả trong cát vàng mới thành tướng quân. Hắn chân thành tận tụy với tất cả mọi người… Hắn chồng chất những vết thương.

Đêm ấy Lục Quảng Bạch không ngủ, hắn ôm thương ngồi trên cồn đất trước doanh địa, không nghĩ ra nổi cách giải quyết vấn đề quân lương. Thích Trúc Âm tổng quản năm quận, bao năm nay nàng đã vét nhẵn tiền riêng để trợ giúp bọn họ rồi, hắn không thể lần nào cũng chìa tay xin Thích Trúc Âm được. Cha già trong nhà còn đang bệnh, hắn cũng không thể nhờ Lục Bình Yên lê lết cái thân tàn đi khắp nơi vay tiền được.

Ban đêm phó tướng dậy đi tiểu thì bắt gặp bóng lưng cô quạnh của Lục Quảng Bạch, muốn gọi hắn đi nghỉ. Nhưng còn chưa lại gần, đã thấy Lục Quảng Bạch cúi xuống duỗi tay sờ mặt đất dưới chân, rất lâu chẳng ngẩng đầu.

===