Thủy Hỏa Nan Dung

Chương 3



Editor: Môn, Huyên

Beta-er: My, Duy

9. Làm thế nào để dụ dỗ một bé rồng

Ngón tay Ngao Phương niết trang sách, như có điều suy nghĩ mà ngẩng đầu: “Ngươi thích rượu mật ong không?”

Vưu Lý Ni Kì hoang mang với chuyện không đâu của hắn, nói: “Chắc là có…. Sao vậy?”

Ngao Phương: “Phải không, ta chỉ bỗng nhiên nghĩ đến hầm rượu trong nhà có rất nhiều rượu ngon, nhưng lại không được nhìn thấy ánh mặt trời, có chút đáng tiếc.”

Vưu Lý Ni Kì hào hứng: “Nhà ngươi? Nhà của ngươi có hầm rượu?”

Ngao Phương mỉm cười lắc đầu: “Không, là nhà mà ta… Lớn lên.”

“Cũng chính là… Nhà cha mẹ ngươi?” Vưu Lý Ni Kì không xác định nói, cậu từng lấy thân phận khác biệt mà trà trộn vào bên trong loài người, nhưng đối với cái khái niệm gia đình này lại không có lý giải cụ thể gì. Sinh vật ngồi nghiêm chỉnh đối diện cũng thuộc về loài rồng, nhưng lại hoàn toàn khác biệt chủng loại với mình – Chi hệ trong gia đình đối phương hình như hơi phức tạp, thậm chí còn có rất nhiều thành viên trong gia đình vốn không có hình thái của rồng mà là dáng vẻ của sinh vật khác, Vưu Lý Ni Kì vẫn luôn cảm thấy rất khó hiểu.

Hắn cho mình ấn tượng mơ hồ, do do dự dự tưởng tượng ra một tòa thành lớn, trải một bãi cỏ chỉnh tề, trước sân sau có rất nhiều loại suối phun và ao nước Dù sao gia hỏa này thích nước vô cùng, lúc tưởng tượng đến một nửa cậu phanh xe lại: Không đúng không đúng, nơi này là phương Đông, tại sao có thể có tòa thành, muốn nói cũng là cá…… Ừm, kiến trúc miếu thờ làm bằng gỗ, loại hình viện tử đan chéo nhau phức tạp ở trên núi, trong hồ hoa sen nở lác đác, bên trong có rất nhiều đàn rồng nhỏ bơi qua bơi lại…

Ngao Phương nhìn vẻ mặt phức tạp của Vưu Lý Ni Kì, cảm thấy tựa như cậu lại dùng sức xoắn xuýt thứ gì nữa rồi, không khỏi có chút buồn cười: “Ngươi muốn theo ta đi xem một chút không? Đúng lúc mùng một tháng sau lại là ngày tiểu tụ.”

Hiếu kì là bản tính của hồng long, nhưng tụ tập thành đàn lại không phải. Vưu Lý Ni Kì rầu rĩ.

“Ngươi có thể tùy tiện uống rượu trong hầm rượu.” Ngao Phương để sách xuống chuyên tâm lừa gạt.

Nếu nói là tham lam, không bằng nói từ đầu đến đuôi là chủ nghĩa hưởng lạc. Vưu Lý Ni Kỳ do dự.

“Uống không hết có thể mang về nhà, còn có rất nhiều đồ hiếm lạ, trân châu đỏ, san hô mỹ lệ, còn đá dạ quang làm thành ly rượu, nó sẽ chiếu sáng cả gian phòng, ngươi thích thì đều có thể mang đi hết.” Ngao Phương cảm thấy mình giống tội phạm tà ác chuyên đi dụ dỗ.

Thế là Vưu Lý Ni Kì thỏa hiệp, dù sao cậu là một dã thú, bản tính luôn luôn thắng lý trí.

10. Làm thế nào để dụ dỗ một con rồng (2)

Vưu Lý Ni Kì trông thấy Ngao Phương đi ra từ gian phòng, lập tức ngây dại.

Khác với phong cách giản dị thường ngày, mái tóc màu đen của Ngao Phương hiện tại đã buộc lại cố định trong kim quan, toàn thân kim quan có phù điêu hoa mẫu đơn quấn nhánh, hai bên có một đám mây đưa ra giống mái hiên, phía trên có lỗ nhỏ, bên trong xuyên một viên trâm vàng như ý, hai bên kim quan có một nhóm phù điêu du long thành đôi, bên trong xuyến một viên bảo châu đỏ tươi, bên trên khắc một chữ “Nhật”. Phía dưới kim quan là lông mày của Ngao Phương đi vào tóc mai, phong thần tuấn mỹ.

Mà áo trắng mỏng lúc trước được thay thế bằng một bộ hoa văn ngầm hình mây tím trôi mạ vàng lót bên trong, áo bào thêu hoa văn mãng xà bằng chỉ bạc, vạt áo trước sau mỗi bên đều có một đôi Bàn Long bổ tử, một cái thắt lưng Ngọc Đới vắt ngang, lộ ra vai rộng eo nhỏ của Ngao Phương, và… Và một đôi chân dài miên man.

Vưu Lý Ni Kì cảm thấy thế giới tựa như bị bóp méo trong lúc cậu không hay biết, miệng mở rộng nói không ra lời.

Ngao Phương đúng lúc sửa nếp gấp của ống tay áo, ngẩng đầu lên, rất khoe khoang méo miệng làm nũng nói: “Nóng quá…… Thời đại gì rồi còn phải mặc như thế này….”

Khụ ——

Thật tình không biết Long Vương đại nhân một thân lễ phục cũng không phải, chỉ là cát phục thôi.

Thế giới của những người giàu thật là khó hiểu!

Lúc đến lối vào long cung, Vưu Lý Ni Kì  lần thứ mười xác nhận: “Ngươi xác định, ngươi thật thật xác định, ta mặc thành thế này không có vấn đề sao?” Sao với bên cạnh, mình và kẻ lang thang cũng không khác gì nhau.

“Yên tâm, ngươi là khách của ta, lại không tham gia chính sự, đợi lát nữa đi vào ta tới phòng khách chính ứng phó một lát, ngươi không muốn thì có thể không cần theo tới, ước chừng một giờ là ta có thể xong việc, sau đó chúng ta đi ra ngoài chơi.”

Nghe được không cần xã giao với mấy người xa lạ, Vưu Lý Ni Kì cảm thấy an tâm một chút, lại hỏi: “Các ngươi tụ hợp lại là phải xử lý chuyện gì.”

“Chuyện nhàm chán,” Ngao Phương không hứng lắm: “Xem từng địa bàn của từng người cai trị quản lý như thế nào, có tinh quái bày chuyện hoặc gây tai hoạ gì hay không….”

Nghe xong Vưu Lý Ni Kì ngược lại lo lắng hơn: “Vậy….. Ngươi không có vấn đề sao?” —— Quen biết Ngao Phương lâu như vậy, còn chưa thấy hắn làm một chuyện chính sự gì! Sẽ không bị phê bình à!

Mắt Ngao Phương đầy ý cười: “Bé rồng lửa lo lắng cho ta? Thật đáng yêu.”

Cảm thấy nhiệt độ quanh thân đột nhiên lên cao, Ngao Phương tiếc nuối thu hồi cánh tay muốn bóp mặt.

“Đi thôi đi thôi,” Vưu Lý Ni Kỳ không kiên nhẫn nói: “Cái tụ hội gì kia của các ngươi khi nào bắt đầu?”

Ngao Phương nghiêng đầu ngẫm lại: “Ừm…… Đại khái là hôm trước đi.”

Vưu Lý Ni Kì: “……”

Thật sự không thành vấn đề sao?

Bé rồng đỏ thật sự lo lắng dùm luôn á!

11. Long Cung

“Cho nên… Nhà của ngươi…Là ở đây?” Ngay trước mặt Vưu Lý Ni Kì là cả một đại dương mênh mông rộng lớn, trong lòng nảy sinh dự cảm bất ổn.

Ở đằng trước, Ngao Phương đạp một bước, ban đầu gió yên sóng lặng trên mặt biển thì đột nhiên sóng to gió lớn nổi lên, nước biển bắt đầu tách ra, lộ ra hai cột ngọc thạch trắng khắc đủ loại hình thú khác lạ. Một tiếng đùng từ mặt đất vang lên, một dãy đèn men theo phía bên tường toàn bộ đều sáng lên, chiếu sáng con đường giữa hai cột ngọc thạch.

Vưu Lý Ni Kì: “……”

Cậu là một con rồng lửa đó! Cậu thật sự không muốn đi xuống biển đâu!

Ngao Phương nhìn cậu khẽ run một chút, nghĩ rằng cậu sợ nước, nhanh chóng bắt lấy bàn tay của cậu mà nói: “Bé rồng lửa đừng sợ, đã có ta ở đây rồi, ngươi sẽ không chìm chết đâu. ”

Vưu Lý Ni Kì theo phản xạ muốn rút tay nhưng lại bị hắn siết chặt, sắc mặt của cậu nghi ngờ mà há hốc miệng, không biết như thế nào lại khép miệng lại.

Vưu Lý Ni Kì đã sống hơn một ngàn một trăm tuổi, đây là lần đầu tiên xuống dưới biển tham quan một chuyến.

Đi không tới vài bước thì trên đỉnh đầu hai người lập tức bị nước biển xanh đậm một lần nữa bao trùm trở về như cũ. Trong lúc nhất thời không còn thấy bóng dáng của trời đất nữa, chỉ còn lại ánh đèn cẩm thạch chiếu sáng và ở trong lòng bàn tay thì truyền đến nguồn nhiệt ổn định. Ánh mắt của Vưu Lý Ni Kì mờ mịt trong vô thức mà đưa mắt nhìn theo lối đi có một ít tôm cua trong cát đang bò ra cách đó không xa, trong lòng của cậu một mảnh rối rắm.

“Chờ ngươi đi vào, trước hãy vào phòng ngủ của ta chơi một lúc, muốn ăn gì hay muốn chơi gì đều cứ thoải mái mà lấy.” Ngao Phương thấy cậu ngẩn người, nhẹ nhàng nhéo lấy tay cậu, đẩy cậu lên phía đối diện với hắn: “Cái này cho ngươi.”

Vưu Lý Ni Kì có hơi bất mãn với cách hắn nói chuyện với cậu y như nói chuyện với trẻ con, cúi đầu xuống nhăn cằm, cố hết sức nhìn xuống xem Ngao Phương đeo lên cổ cậu cái gì.

Là một viên ngọc châu trắng sáng long lanh.

“Cái này là gì…nhìn nữ tính quá, ta không cần.” Vưu Lý Ni Kì khó chịu mà trợn lên.

“Đừng nháo!” Ngao Phương thắt nút hạt ngọc châu lại, tiếp tục dắt người: “Có món này, ngươi ở trong Long Cung có thể tự do ra vào như ta, không lo đụng phải nước xấu.”

Vưu Lý Ni Kì vừa nghe hắn nói bốn chữ mà trước mắt đâu đâu cũng thấy xoay vòng vòng, cầm hạt ngọc châu nhỏ hình dáng xấu xí này lên mà nhìn một lượt, mặc kệ hắn vậy.

Không tới lâu lắm, Vưu Lý Ni Kì để ý cảnh vật xung quanh đang dần trở nên phong phú —— không hề còn là nước biển đen nhánh đầy bùn cát dày đặt, mà xuất hiện rất nhiều quang cảnh rõ ràng do con người tạo ra. Hai trăm lẻ tám cái tủ đứng được khắc và sơn gỗ màu đỏ, hai mươi bốn bức bình phong điêu khắc vó ngựa vàng, một bức họa lớn vẽ vua Thanh Thái Hạo được treo tường, ngọc thạch được chạm hình con rùa con hạc chốn Bồng Lai thần tiên —— Vưu Lý Ni Kì nhìn không ra con đường, chỉ cảm thấy cung điện này từ mái hiên cho đến khe đất không có chỗ nào là không tinh xảo, khiến cho người say mê hoa cả mắt.

Tuy rằng cậu được sinh ra ở tòa bảo khố, nếu mà so sánh với nơi này, cơ bản là hai tòa bảo khố không nằm chung một cấp bậc.

Kho bạc mà vua Khải Nhĩ Đặc phân chia ra, đều bị đập thành mãnh vụn rồi!

Do đó Ngao Phương đã không nhận ra mấy món đồ vật này cái gì hiếm lạ, một mực lướt qua không có giải thích. Sắp xếp cho Vưu Lý Ni Kì vào trong phòng ngủ của mình, hắn bất đắc dĩ mà đến sảnh điện một mình.

Hiện tại Ngao Phương đã đi rồi, bé rồng lửa cực kì hứng thú tò mò mà ngó đông ngó tây sờ soạng mọi thứ thật lâu, hận không thể đem tất cả đồ vật ở đây dọn về sơn động nhỏ của chính mình.

Dù sao Ngao Phương cũng nói, thích gì đều có thể lấy……

Nhưng là cái này cậu cũng muốn, cái kia cậu cũng thích, a a a a a!

Vưu Lý Ni Kì ngã gục đụng trúng cái bình phong chạm chín con rồng vàng, không cẩn thận mà đẩy vật này ra, đằng sau nhanh chóng lộ ra một cái cổng dẫn xuống động.

Vưu Lí Ni Kỳ: “?”

Chúng ta có thể nói, tò mò là bản tính của rồng.

Vì thế Vưu Lý Ni Kì không chút do dự đi xuống cầu thang của động, cậu chưa bao giờ nghĩ đến ở trước mặt cậu lại là một phen cảnh tượng như vậy: Bên trong hầm ngọc, là cả một nhà kho chứa các vò rượu lớn nhỏ đủ loại.

Ngao Phương đã từng nói đến hầm rượu!

Vưu Lý Ni Kì nhảy nhót tung tăng, không chút khách sáo cầm lấy một vò rượu đỏ ở gần nhất mà mở nắp ra: Mùi hương rượu nồng nặc phả vào mặt cậu, Vưu Lý Ni Kì ngửi thấy đã say.

Vưu Lí Ni Kỳ ôm cái vò, thèm quá đi. Dù sao phải đợi lâu như vậy, mình uống trộm trước một chút cũng không có sao đâu ha.

Bé rồng nhỏ không hiểu tác dụng của loại rượu thơm ngọt này mạnh mẽ ra sao, nghĩ cũng thật là khờ mà.

12. Đến khung giờ suy đoán của binh tôm tướng cua!

Hôm nay điện hạ Ngao Phương lại tay trong tay dắt một người nam nhân ngoại bang về rồi!!!!!

Hơn nữa, cái dây mà nam nhân kia đang mang trên cổ chính là thánh vật của Long Cung – Tị Thủy Châu!

Kinh ngạc đến ngẩn người!!!!!

13. Làm sao để dụ dỗ một con rồng 3

Trong lúc Vưu Lý Ni Kì ở trong hầm hét lớn, thì Ngao Phương mặt không biểu cảm mà ngồi ở vị trí trên cao trong sảnh chính của Đông Hải long cung…Ngẩn người, ngay cả trình báo kết thúc cũng không để ý.

Sắc mặt Long Vương xấu hổ mà nhìn Ngao Phương: “Điện hạ?”

Tầm mắt của Ngao Phương chậm rãi đảo qua, ánh mắt lạnh đến nỗi ống đựng bút mã não trên bàn cũng hiện lên mảnh băng vụn.

Môi mỏng khẽ mở, âm như thanh sắt.

“Vùng Nam Hải có luồng gió yêu quái tạo nên sóng thần, nước ầm ầm cả ba tháng, tại sao không báo?”

“Động Đình Hồ mỗi ngày khô hạn trăm dặm, tại sao không báo?”

“Không người nào biết, thần phật rời trần thế, hương khói thưa dần… Các ngươi chỉ biết nhắm một con mắt thôi sao?” Giọng nói của Ngao Phương không lớn, nhưng lại truyền khắp đại điện mỗi một góc, hắn đập bàn đứng dậy: “Vậy mà các ngươi cũng được gọi là thượng cổ thánh linh!”

Đáng đời! Ngao Phương suy nghĩ xấu, ai kêu các ngươi gây trở ngại việc ta chơi với bé rồng lửa!

Long Vương làm phép sửa chữa lại năm sông bốn biển lớn nhỏ, Ngao Phương tâm tình rất tốt mà bước nhanh quay về điện.

“Bé rồng lửa?” Đi vào tẩm điện của hắn, lại phát hiện không thấy bóng dáng Vưu Lý Ni Kì đâu, khóe miệng Ngao Phương không tự chủ mà cong lên, vòng đi vòng lại hai lần mới phát hiện bình phong khắc sơn trong thư phòng dường như bị đẩy ra một đường.

Thôi… Toang rồi. Ngao Phương nghĩ.

Quá nguy hiểm, để một con rồng tham lam một mình bước vào một phòng rượu ngon, thật sự là quá nguy hiểm.

Quả nhiên, vừa mới đi xuống dưới mấy bước Ngao Phương đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc—— đây là mùi vị của vài loại rượu trộn với nhau, chỉ thấy mờ nhạt hầm rượu ở mặt đất, còn Vưu Lý Ni Kì thì ngồi dựa vào giá chứa một loạt rượu mà ngã nghiêng sang trái, phải —— trong lòng ngực cậu ôm một vò rượu, còn để lại một ít hoặc đứng hoặc là bình rỗng.

“Bé rồng lửa?” Ngao Phương ghé sát vào sờ đầu hắn: “Ngươi có ổn không?”

Vưu Lí Ni Kỳ nghe vậy mà ngẩng mặt, hai con ngươi đỏ rực xinh đẹp so với hồng ngọc còn hiếm hơn, mơ màng mà nhìn hắn, tựa hồ ở cố gắng nhận ra hắn là ai.

“A, Ngao Phương, Ngao Phương… Ha ha.” Vưu Lí Ni Kỳ cọ cọ tay của hắn, đôi mắt ngọt ngào cong lên mà cười.

Thật là đáng yêu chết người…

Ngao Phương tách hai đầu gối mà quỳ xuống trước mặt cậu, hắn bao trùm Vưu Lí Ni Kỳ dưới bóng mờ của chính mình, thử thăm dò nói: “Ta đây mới ra ngoài có bao lâu đâu? Uống gì đây, rất ngon sao?”

Vưu Lý Ni Kì cười rộ khanh khách, phát ra giọng say rượu mềm mại: “Phải, rất ngon.”

Say quá rồi, Ngao Phương cũng cười, tiến đến gần cậu chỉ chóp mũi, nông nỗi nói: “ Ngon như vậy ư, cho ta nếm một chút thử xem.”

Cho rằng hắn sẽ ôm bình rượu chơi xấu nên không cho đâu, Vưu Lí Ni Kỳ nói vậy nhưng lại nghe lời gật đầu, đem vò rượu giơ lên cao giữa hai người. Ngao Phương đang muốn cúi đầu nếm thử, thì thấy cậu cầm miệng bình nghiêng về chính mình mà ực mạnh một ngụm.

Ngao Phương dở khóc dở cười, thấy cặp con ngươi kia màu đỏ tươi đột nhiên cậu kề sát lại, lập tức hai mảnh thịt ướt át mềm mại chạm vào miệng hắn.

Long Vương điện hạ thật sự hoảng hồn, Vưu Lí Ni Kỳ cứ như vậy mà thuận lợi dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của hắn, đưa một ngụm rượu mạnh vào trong miệng hắn, làm xong còn dùng cái trán đỡ lấy cằm của hắn làm hắn ngẩng cằm lên mà nuốt xuống.

“Còn muốn uống không?” Con rồng say rượu không sợ chết hỏi hắn.

Thượng cổ thần long vốn không chịu nổi một sinh vật như vậy dụ dỗ…

Ngao Phương vung tay hất văng vò rượu ngăn cách giữa hai người, trong khoảnh khắc hiếm thấy rượu ngon chảy hết ra đầy sàn. Ngao Phương đi lên phía trước mà quỳ xuống, khóa đùi Vưu Lý Ni Kì, từ trên cao nhìn xuống mà bóp chặt lấy cằm cậu, hôn mãnh liệt.

“Ưm ưm..” bé rồng lửa bị hôn đến nghẹn ngào nức nở, giãy giụa yếu ớt, nước bọt theo khóe miệng mà chảy xuống.

Ngao Phương thuận theo đường nước bọt ướt át kia mà nhẹ nhàng liếm lên, lại đem đầu lưỡi đưa vào miệng con ma men.

Hai đầu lưỡi nóng bỏng quấn quýt lấy, đôi môi chạm nhau phát ra tiếng chẹp chẹp, Vưu Lý Ni Kì không chịu nổi mà đưa hai tay luồn qua eo của Ngao Phương, leo lên người hắn, bấu víu làm nhăn áo mãng bào cao quý của hắn.

Làm sao quyến rũ một con rồng?

Long Vương khiêng con ma men đang ngồi trên mặt đất lên, hướng về phía cầu thang mà bước lên tẩm điện.

Chẳng qua chỉ là mỹ nhân cùng rượu ngon.