Thủy Hỏa Nan Dung

Chương 4



Edit: Môn

Beta: Huyên

14. Linh hồn và thịt của rồng

Dưới biển sâu thẳm, quanh năm không thấy ánh sáng, hẳn… Coi được coi là ban ngày tuyên dâm đi.

Ngao Phương đặt Vưu Lý Ni Kì lên cái giường mềm mại mà tiếp tục trêu chọc: “Bé rồng lửa, bé rồng lửa?”

Cái mũi của Vưu Lý Ni Kì hừ một tiếng đáp lại, phì ra hai luồng khói nóng rực. Long Vương buồn cười nhéo mũi của cậu: “Ngươi không thể trở về nguyên hình, đừng có đốt phòng của ta chứ.”

Phòng dưới đáy biển cháy được sao?

Vưu Lý Ni Kì bị bóp mũi không có cách nào thở được, không thể không nổi giận mà trợn mắt lên nhìn hắn: “Ngươi buông tay!” Cậu ồm ồm kêu, đồng thời giơ móng vuốt ra đánh hắn.

Bị cào trúng thì nguy hiểm đấy, Ngao Phương nghiêng đầu né.

Trong lòng Vưu Lý Ni Kì phẫn nộ: Dựa vào cái gì mà ta lại phải bị mê hoặc xoay quanh! Dựa vào gì mà người này thế nào cũng có dáng vẻ chuyện không liên quan tới mình! Cậu cố gắng vùng ra, nhảy lên người hắn, cậu nhấn chặt Ngao Phương trên giường, há miệng cắn vào cổ hắn. Răng của rồng lửa có cái rãnh bên trong chứa nọc độc, đối với người thì chỉ một vết cắn thôi cũng đủ chết.

Yết hầy của Ngao Phương bại lộ dưới răng nhọn, hắn cũng chỉ nhéo cái lỗ tai của Vưu Lý Ni Kì một cái, biểu cảm này giống như là nuông chiều con chó nhỏ đang ngậm tay của mình vậy.

Lỗ tai của Vưu Lý Ni Kì bị nhéo rất dễ chịu, cậu nhả răng ra, yết hầu ực ực liếm vết máu xung quanh dấu răng vừa mới cắn hắn. Cậu liếm càng không đứng đắn, càng ngày càng lướt xuống dưới, một mạch tháo dây đai ngọc xuống, vén áo mãng bào của hắn lên. Cuối cùng đưa tay tiến vào bên trong lớp áo thăm dò Ngao Phương. Cậu còn dùng cả răng che lấp đi cái eo rắn chắc, quần của Ngao Phương bị tụt xuống chầm chậm đến giữa hai đùi khiến cả người hắn trở nên lộn xộn.

Cứ như vậy Ngao Phương buông lỏng hai cánh tay, để cậu muốn làm gì thì làm.

Bé rồng lửa muốn chơi trò người lớn, hắn không nỡ quấy phá cậu.

Vưu Lý Ni Kì hôn lướt một đường dài nhẹ nhàng đến vùng cấm nguy hiểm ở phía dưới, không nhịn được mà cắn phần bắp đùi non mềm mại của hắn. Ngao Phương ngồi dậy, một tay cầm lấy vật cứng đang cương lên của hắn, tay còn lại khẽ đưa ngón trỏ ra mà nâng cằm Vưu Lý Ni Kì lên, chăm chú nhìn vào cậu, trong ánh mắt mang theo một vài gợn sóng.

Khoảnh khắc khi ánh nhìn của Vưu Lý Ni Kì và hắn chạm vào nhau, chỉ một giây thôi cậu đã lập tức bị mê hoặc bởi sinh vật xinh đẹp này. Dường như ngầm hiểu được dụng ý của hắn, Vưu Lí Ni Kì ngoan ngoãn bò đến ngậm vật cứng vào miệng — không cần ai dạy thì cậu cũng tự biết dùng đôi môi của mình ôm trọn lấy toàn bộ cái trụ cứng ấy mà bắt đầu cọ xát từ trên xuống dưới, sau đó đưa cái đỉnh tròn có vị mặn mặn vào sâu bên trong giữa đầu lưỡi ẩm ướt và hàm răng trên.

Bị cái răng nhọn đụng trúng bộ phận yếu ớt của phái nam, cảm giác sẽ không dễ chịu tí nào, nhưng Ngao Phương không để ý, hắn dùng ngón cái lau đi vết nước bọt đang chảy xuống ngay khóe miệng của Vưu Lý Ni Kì, sau đó thúc mạnh một cái phóng hết tinh hoa vào miệng của cậu.

Vưu Lý Ni Kì chết lặn nhìn chằm chằm vào hắn, bị tình cảnh này kích thích bèn nức nở một tiếng. Thân thể cậu khẽ run mà ngã xuống bên cạnh, vật cứng cũng tuột ra khỏi miệng của cậu.

Ngao Phương vừa cúi đầu thì nhìn thấy: Cậu đã bắn vào đùi mình.

“Quả nhiên chỉ là giúp ta liếm thôi mà đã khiến ngươi bắn ra ư?” Ngao Phương kinh ngạc nhìn cậu: “Thích ta đến vậy sao?”

Vưu Lý Ni Kì cuộn tròn mình lại, vùi mặt vào bên trong áo choàng của Ngao Phương: “…Không thích đâu.” Từ phía trong áo choàng truyền đến giọng nói phản bác yếu ớt.

“Không thích, vậy cái kia là gì hả? Ngươi chui ra đây mà nhìn xem, trên đùi của ta có gì này.” Ngao Phương xấu xa mà tóm lấy cậu.

Tay của Ngao Phương dùng sức túm áo trong lòng ngực của Vưu Lý Ni Kì vo lại một đống ném xuống đất, sau đó đẩy bờ vai của cậu ra —— lúc này vừa thấy không quan trọng.

“Bé rồng lửa, ngươi khóc sao?”

Gò má của Vưu Lý Ni Kì ướt đẫm nước mắt, răng nanh cắn lấy bờ môi dưới, tựa như đang dốc hết sức kiềm chế điều gì đó.

Ông trời ơi, bé thật quá đáng yêu.

Tâm hồn thiếu nữ của Ngao Phương như bị xuyên qua mà gào thét lên.

Hắn đứng dậy đi đến giữa hai chân cậu, cái vương miện vàng nghiêng về một bên, làn tóc đen buông xõa xuống bên cạnh mặt của Vưu Lý Ni Kì: “Giơ chân lên.” Ngao Phương ghé sát tai cậu nói.

Vưu Lý Ni Kì vâng lời, đặt hai chân mình lên cánh tay của hắn, nâng đôi chân lên, sau đó cậu nhìn thấy bắp đùi màu bánh mật của bản thân cọ vào cái đầu tròn đang phẫn nộ

cương lên cao.

Cậu lại không nhịn được mà nghẹn ngào: “Quá, quá nóng.“

Mỗi lần ngọc hành của Ngao Phương cọ tới, đều sẽ đẩy đến mức hai hòn ngọc nẩy lên, sau đó hắn lại xoa xoa khiến cậu dần dần cứng lên, rung lắc ngọc hành của mình lên xuống.

“Bé rồng lửa, ta làm ở chân của ngươi.” Ngao Phương hôn lên đầu gối của cậu.

Còn rất nhiều cuộc chơi đang ở phía trước, phải đợi lúc cậu tỉnh táo lại rồi mới chơi tiếp —— muốn thấy cậu xấu hổ không có chỗ nào để núp, muốn đưa cậu lên đến đỉnh thần trí điên đảo, muốn thấy cậu bị hắn làm đến điên đảo, bị bắt nạt đến nỗi không ngừng khóc vì hắn.

Nhưng mà giờ phút này, đối với người lần đầu mới làm chuyện ấy như Vưu Lý Ni Kì mà nói thì đây đã là một sự kích thích rất lớn. Hai chân của cậu khó khăn mà giơ thẳng lên cao, cả

người nằm xoài trên giường thì bị đưa một phát thẳng vào, giữa hai bắp đùi của cậu truyền đến tiếng va đập càng lúc càng nhanh. Đùi và phần bụng dưới của cậu không biết là bị tinh hoa của ai mà làm ướt.

Vưu Lý Ni Kì không thể chịu nổi, vừa định vuốt ve cái trụ của bản thân đang muốn bùng nổ thì lại bị Ngao Phương dùng một tay giữ chặt lấy cổ tay cậu lên trên đầu.

“Không được sờ. ” Ngao Phương hạ thấp cơ thể xuống sát tới nỗi đụng trúng phần chóp mũi của cậu, hắn tựa hồ muốn nhìn thấu cả linh hồn của cậu. Hắn cảm thấy cả người hắn đều trở nên gấp rút, cái đỉnh vật nóng bỏng đang ở trên bụng của cậu: “Ngươi chỉ có thể nhìn mặt của ta, bị ta làm.”

Như là đáp lại lời tuyên bố chủ quyền của hắn, Vưu Lý Ni Kì ngước cằm lên, ngay sau khi cậu ngước lên, trên bụng và cơ ngực nhanh chóng bị dính đầy chất lỏng màu trắng ngà.

Ngao Phương buông chân cậu ra, đi về phía trước mà quỳ gối bên cạnh tai của cậu: “Há miệng ra.”

Đôi môi đỏ thắm của Vưu Lý Ni Kì mở ra, còn thè ra một đoạn đầu lưỡi, Ngao Phương đưa đầu vật nóng bỏng đặt lên trên môi mềm mại của cậu, dùng sức nhấp mạnh phần hông đưa vật cứng cọ xát vào môi cậu hai lần, thì đã lập tức ra đầy mặt.

Vưu Lý Ni Kì cảm thấy hình như cậu có chỗ nào đó bị hư, nếu không thì làm sao cậu lại chủ động ngậm lấy cái vật vừa mới phun trào kia, nghe lời hắn mà há miệng liếm sạch sẽ.

Nhất định là do cậu đã quá chăm chú nhìn vào ánh mắt của hắn, hắn quá dịu dàng, nên làm cậu quên đi việc hắn ác và xảo quyệt cỡ nào.

Thật là một con rồng xấu xa.

Vưu Lý Ni Kì suy nghĩ.

15. Linh hồn và thịt của rồng (2)

Vưu Lý Ni Kì tỉnh dậy sau một giấc ngủ, hơn nửa ngày cũng không biết là bản thân mình đang ở đâu.

Điêu khắc ở đầu giường, tấm màn lụa tơ vàng xanh, đệm chăn mềm mại và…… Và mỹ nam đang nằm trong ngực của cậu mà cười tủm tỉm.

“!???”

“Bé rồng lửa, ngươi tỉnh lại rồi sao?” Ngao Phương nghiêng đầu cười, cái cằm chọc thẳng vào cậu mà phát ngứa.

Tròng mắt của Vưu Lý Ni Kì tròn xoe lại, tầm mắt từ cái vai trần trụi của Ngao Phương theo đó mà lướt xuống…Hai bên xương vai giãn ra, cơ bắp thịt săn chắc kẹp lại tạo thành khe rãnh mê người, theo một đường trượt dài xuống đến cái eo và cái mông đang nhô lên khéo léo mà đưa đẩy.

Hoàn toàn trần như nhộng! Ở đâu Vưu Lý Ni Kì cũng thấy mọi thứ xoay vòng vòng.

“Sao lại không nói lời nào?” Ngao Phương giả vờ nhíu mày, ấm ức nói: “Chẳng lẽ ngươi hối hận rồi sao, ngươi đã lấy đi sự trong trắng ta, phải chịu trách nhiệm với ta.” vừa dứt lời hắn cúi đầu hôn một cái vào cơ ngực của cậu, sau đó ngồi lên trên người cậu.

Tóc đen thuận tiện buông xõa xuống, không bỏ sót một cảnh xuân nào, trong đầu Vưu Lý Ni Kì phút chốc hiện lên rất nhiều hình ảnh.

“Bé rồng lửa, ngươi…Ngươi chảy máu mũi kìa.”

Theo bản năng, Vưu Lý Ni Kì nhìn xuống cái mũi của mình, sau đó mới ý thức được là bản thân đã bị lừa, lập tức thẹn quá hóa giận! Cậu vừa muốn ngồi dậy đuổi tên vô lại đang trên người cậu xuống thì lại phát hiện đùi, ngực hay bụng và cả cằm bị bao phủ bởi một lớp khô cằn cứng rắn.

Vưu Lý Ni Kì lúng túng đỏ mặt lên, hai lỗ tai đều muốn phát hỏa, cậu lập tức nhảy xuống giường để trốn đi.

Chưa đi được hai bước, thì mắt cá chân của cậu bị giữ lại, khiến cậu ngã xuống tấm thảm nhung, ngay sau đó cẳng chân bị cuốn lên đụng phải một cái gì lạnh lẽo như băng.

Hắn cúi đầu nhìn một cái, hít hà một hơi.

Một con rồng vàng có năm móng và dài tới ba mét tới đang bám dọc theo chân cậu, siết chặt ôm trọn lấy, tuy cậu biết đây không phải là hình dạng ban đầu của rồng vàng, nhưng cả

người trần trụi mà bị triền miên làm, làm cậu nổi da gà trên cánh tay.

Kim long run lên run lên chòm râu chọc đến cậu không được co rúm lại.

“Muốn chạy đi đâu? Hả?” Râu của rồng vàng run lên.

“Ngao…Ngao Phương…Ngươi không được làm bậy.” Rốt cuộc là Vưu Lý Ni Kì không nhịn được mà cất tiếng nói.

“Hả? Ta làm bậy?”

“Là ai mỗi ngày dùng ánh mắt như sói thèm khát nhìn ta? Là ai nhân cơ hội lúc ta ngủ thì vụng trộm hôn ta? Là ai……” Đầu rồng tiến về phía mặt cậu: “Dùng tiết y của ta tự mình làm, đây là đang kinh thường ta sao? Lại là ai đã liếm cho ta hai cái đã tự mình bắn ra?”

“Rốt cuộc là ai làm bậy, ngươi muốn gọi người khác tới phân xử không.”

Vưu Lý Ni Kì cảm giác được bụng rồng mềm mại lướt qua vật dựng thẳng cứng rắn của mình, cậu run rẩy hơn: “Không, không phải……”

“Bé rồng lửa, hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là thành thật thừa nhận, bị ta làm.” móng vuốt sắc nhọn của Ngao Phương nhẹ nhàng lướt qua cánh tay cậu, dành cho cậu một sự

lựa chọn đáng sợ hơn: “Hai là không thành thật, vậy thì bị nguyên hình rồng của ta làm.”

Lúc này Ngao Phương cho rằng Vưu Lý Ni Kì sắp khóc tới nơi, mặt con rồng lửa đỏ bừng nhỏ giọng mà nói: “Bị.. bị ngươi làm.”

Trái tim của rồng vui sướng.

Vưu Lý Ni Kì bị hắn bế lên rồi ném trở lại phía chăn mền mềm mại, da thịt bóng loáng có hơi lạnh lẽo áp lên người cậu.

“Thật ngoan” Ngao Phương cắn lỗ tai cậu, gian xảo nói: “Vậy thì trước tiên bị ta làm.”

“A! “

Biển sâu không có ánh sáng, gió mát nước lạnh, nhưng bên trong màn đêm xuân lại ấm áp.

Chính cái gọi là long tính ngoài dự định, nước lửa khó dung hòa.

Hoàn

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!