Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 19: Anh Trai Trở Về



"Mộ Cố Trì không chơi với anh nữa."

Tịch Nhan giận dỗi, hai má phồng lên phúng phính trông rất đáng yêu. Mộ Cố Trì dỗ dành cô, cũng không biết cô giả ngốc hay ngốc thật nữa.

"Thôi anh xin lỗi, chúng ta..."

"Xin chào."

Chưa kịp nói hết câu cánh cửa phòng bệnh mở ra. Mộ Cố Trì đen mặt lại khó chịu nhìn người kia.

Người vào là một nam nhân, trên tay anh ta là một bó hoa hồng xanh tuyệt đẹp. Mắt cô sáng rực lên rạng rỡ.

"Anh."

Tịch Nhan bước xuống giường chạy lại ôm Vân Vũ. Mặt anh lại càng đen hơn, hắn ta là ai mà được Tịch Nhan ôm.

"Anh về rồi đây."

Mộ Cố Trì khó chịu xách cô trở về giường, Tịch Nhan chới với. Cô giận dỗi trách móc Cố Trì.

"Cố Trì anh làm cái gì vậy?"

"Không được xuống giường em vừa mới tỉnh dậy."

"Đúng rồi đấy, ngồi im trên giường đi."

Vân Vũ đặt bó hoa xuống bàn bên cạnh, Mộ Cố Trì khó chịu. Vốn nhà họ Tịch có mỗi cô là con sao giờ lại xuất hiện thêm một người anh?

"Anh là ai? Sao lại đến đây?"

"Oh đây là Cố Trì thiếu gia nhà Mộ gia sao? Cậu cũng nên gọi tôi một tiếng anh vợ rồi chứ."

Vân Vũ mân mê cành hoa trên tay, bàn tay nhẹ nhàng mà tàn khốc bóp nát vụn vỡ cả cành hoa nhỏ bé trong tay. Phút chốc anh cảm giác tên này không an toàn đối với Tịch Nhan.

"Anh vợ? Xin lỗi Tịch Gia chỉ có Tịch Nhan là con."

"Cố Trì anh ấy là con trai nuôi của Tịch Gia từ nhỏ rồi."

Vân Vũ không nói gì, Mộ Cố Trì gật đầu rồi ngồi xuống. Tịch Quân mở cửa đi vào, hai tay bao nhiêu là đồ.

"Ây dô ba, lâu lắm rồi không gặp ba đấy. Sức khoẻ ba dạo này dồi dào nhỉ? Không biết có ai..."

Vừa thấy Tịch Quân, Vân Vũ đã đứng lên không khịa thì cũng phải nói kháy.

"Thằng nghịch tử này thấy ba mày vác đồ nặng thế này mà không ra giúp à."

"Sức khoẻ ba vẫn tốt sao lại kêu con."

Tịch Quân hùng hổ ném đống đồ về phía Vân Vũ, thân thủ cậu ta nhanh nhẹn né tránh không là vấn đề gì khó khăn.

Bên này Mộ Cố Trì vẫn đang bận chăm sóc cho Tịch Nhan. Còn cô lại đang đùa giỡn với giới hạn của anh.

Đôi tay nhỏ của cô nhẹ nhàng chạm thử vào yết hầu của Cố Trì. Anh giật mình nắm chặt lấy bàn tay của cô.

Bên dưới nổi lên một cục cứng như đá. Anh nhìn lên cô, đôi mắt cô long lanh như sắp khóc. Lại nhìn xuống dưới người anh em đang muốn ngóc đầu lên.

"Tịch Nhan em biết nguy hiểm lắm không?"

"Em... Em không biết."

Mộ Cố Trì kìm nén đi ra ngoài, thấy con gái bị bắt nạt Tịch Quân dừng việc đôi co với Vân Vũ.

"Tịch Nhan con làm gì vậy? Sao lại bị cậu ta bắt nạt?"

"Đúng, cậu ta dám bắt nạt em gái anh. Anh sẽ tìm cậu ta đấm cho một trận."

"Con... Con chỉ lỡ chạm vào cổ anh ấy."

Tịch Nhan nghẹn ngào như sắp khóc tới nơi. Tịch Quân, Vân Vũ quay mặt đi chỗ khác không quan tâm tới Tịch Nhan nữa.

"Cái đó anh đi xem Mộ Cố Trì cậu ta như thế nào."

"Ba cũng có việc bận rồi."

Bên này Mộ Cố Trì trong nhà vệ sinh đang cố gắng kiềm chế người anh em ruột thịt của mình lại.

"Chết tiệt, Tịch Nhan em đợi đó."

"Không chịu được thì trực tiếp làm đi."

Vân Vũ dựa người vào cửa, Cố Trì khó chịu nhìn lên. Vân Vũ là người Vân Gia không có lý nào mà lại ở Tịch Gia.

"Vân Vũ anh chẳng phải là người của Vân Gia hay sao? Bây giờ lại là con nuôi Tịch Gia?"

"Cậu đừng chuyển chủ đề, chuyển đi cũng không làm cậu dễ chịu hơn được đâu."

Đúng thật anh đang muốn quên chuyện này đi nhưng không được. Nó vẫn cương cứng đến khó chịu, như muốn nổ tung cơ thể ra vậy.

"Tôi chịu được."

"Từ nhỏ tôi đã được Tịch Gia cưu mang, từ đó sống ở Tịch Gia. Đến năm 20 tuổi thì Vân Gia đón về, dù gì người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã. Mấy năm trước tôi trực tiếp cắt đứt quan hệ với Vân Gia như mẹ cậu cắt đứt quan hệ với bọn họ vậy."

Anh ta nở một nụ cười đau khổ, Cố Trì cũng không có cái bất ngờ khi Vân Vũ có quan hệ với mẹ mình.

"Lão cáo già Vân Tuyệt đấy thật dơ bẩn, hắn ta dùng những hành động bỉ ổi để đổi lấy địa vị."

"Nếu đã chung chí hướng như vậy tại sao chúng ta không hợp tác lật đổ Vân Gia và lão cáo già đó?"

Mộ Cố Trì cười quỷ quyệt, Vân Vũ vốn ở nước ngoài đã nổi tiếng về độ độc ác trên chiến trường. Hắn ta sử dụng bộ não để đứng lên trên vạn người dưới một người. Một con người không thể coi thường.

Chỉ trong vòng 4 năm ngắn ngủi từ một nhân viên quèn, Vân Vũ hắn ta bước lên vị trí phó giám đốc. Thâu tóm mọi quyền lúc bấy giờ, tập đoàn Y Thị lên như diều gặp gió. Chỉ cần đắc tội với hắn ta thôi là thân xác cũng không còn nguyên vẹn.

"Hợp tác?"

"Đúng vậy."

"Mộ Cố Trì tôi rất mong chờ việc hợp tác lần này."

#mhyy

#linhh