Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 20: Cho Anh Được Không?



"Mộ Cố Trì tôi rất mong chờ việc hợp tác lần này."

...

20 phút sau, Mộ Cố Trì quay trở lại phòng bệnh thu sếp đồ đạc của cô. Tịch Quân và Vân Vũ trở về Tịch Gia. Mộ lão phu nhân, Mộ Phong, Vân Anh trở về nhà chính của Mộ Gia.

"Cố Trì vừa... vừa nãy em xin lỗi."

"Ừm."

"Anh còn giận em?"

Tịch Nhan quay sang nhìn Cố Trì, anh không nói gì cứ chăm chú nhìn vào laptop khiến cô cảm giác khó chịu đến lạ.

"Không, không phải lỗi của em."

"Cố Trì..."

Tịch Nhan nhướng người đặt một nụ hôn lên má Cố Trì. Anh ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên cô chủ động với anh.

"Cái đó... Em xin lỗi rồi mà."

"Không phải trả bằng một nụ hôn dài."

Viễn Trình ngồi bên trên lái xe cảm giác mình như một người thừa. Không ai để ý anh còn ở trong xe hay sao.

Bên trên này là một người độc thân, độc thân hàng chục năm nay. Bên dưới là một cặp vợ chồng son đang phát cẩu lương, ai nghĩ cho cảm nhận của anh hay không?

Buổi tối đến, Tịch Nhan nằm lăn lóc nghịch điện thoại trên giường. Cũng chẳng có gì thú vị, Cố Trì thì đang xử lí công việc chưa trở về được bên cô.

Tịch Nhan giơ bàn tay lên ngắm nghía chiếc nhẫn mà Cố Trì tặng. Cô tháo ra, bên trong khắc 4 chữ "Cố Trì x Tịch Nhan". Mặt trên đính một viên kim cương lớn, vừa đắt đỏ vừa tượng trưng cho hạnh phúc mãi trường tồn.

"Nó quá đắt hay không?"

"Không đắt, nó xứng đáng với em."

Đột nhiên Cố Trì xuất hiện làm Tịch Nhan giật nảy mình. Cô ngồi dậy, anh đến bên cô cầm chiếc nhẫn đeo lại vào tay.

"Đừng bao giờ bỏ nó ra nữa, cẩn thận mất bây giờ."

Cô gật đầu, chiếc nhẫn này đối với anh còn có ý nghĩa khác. Như một sự đánh dấu chủ quyền, muốn nói cho cả thiên hạ biết cô là vợ anh, cô đã có chồng.

Cố Trì bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng. Tóc còn ướt dính trông thật quyến rũ.

Tịch Nhan ngẩng đầu lên, Cố Trì đi lại giường. Cô ngửi được một mùi gì đó rất nam tính, một mùi thơm của riêng anh.

"Sao cứ nhìn chằm chằm anh thế? Mê rồi hả?"

"Ưm... Không có."

Tịch Nhan rất nhanh đã quay đi, giọng ấp a ấp úng tránh nụ cười của anh. Bỗng nhiên anh nhớ tới vụ việc chiều nay, người anh em tự nhiên lại ngóc đầu chui lên.

Cô là chất kích thích, kịch độc của anh. Chỉ cần cười thôi cũng khiến anh say mê không ngừng rơi vào bể tình.

Mộ Cố Trì bị chướng khó chịu, bây giờ cô đã đắp chăn ngủ rồi nếu còn thức anh sẽ bắt ép cô để giải toả.

"Này Tịch Nhan anh khó chịu."

"Hả? Sao?"

Cô nhanh chóng quay người lại, anh lấy tay chỉ phía dưới chân. Cô đỏ mặt định quay đi thì bị anh giữ tay lại.

"Tịch Nhan bắt đền em đấy."

"Kh... Không..." . Truyện Bách Hợp

"Cho anh được không? Dù gì giờ chúng ta cũng là vợ chồng mà."

Tịch Nhan suy nghĩ gì đó hồi lâu rồi gật đầu. Mộ Cố Trì mắt sáng rực lên, môi anh áp sát vào môi cô hút hết mật ngọt bên trong một cách tàn bạo.

Bàn tay không yên phận lần mò từng cúc áo. Tịch Nhan không tự chủ được mà rên nhẹ. Thân thể cô quyến rũ uốn éo trước mặt anh làm lửa càng thêm trỗi dậy.

Dươi ánh trăng hai thân thể không quần áo quấn quýt, dây dưa với nhau. Trăng ngại ngùng che mặt, chiếu những tia sáng yếu ớt nhẹ nhàng.

Sáng hôm sau...

11 giờ trưa cô tỉnh dậy, cả thân thể rã rời bên trên toàn là vết tích của cuộc hoan lạc tối hôm qua. Anh vừa chống tay vừa nở một nụ cười nhìn cô.

Không tránh khỏi việc ngại ngùng, cô e thẹn đỏ mặt trùm chăn lại tránh tiếp xúc với anh. Còn anh sau một đêm hoan ái lại thoả mãn, cũng không ngờ cô lại là một cực phầm.

"Sao thế? Em ngại sao?"

"K... Không có mà."

"Không có sao? Chúng ta làm tiếp đi?"

Tịch Nhan lắc đầu từ chối Mộ Cố Trì. Anh không trêu chọc cô nữa, lấy điện thoại ra xem thông tin. Cô lướt thấy gì đó buột miệng nói.

"Không phải bà nội tên Khả Phương hay sao?"

"Bà nội tên thật là Khả Phương, tên khi bước vào thương trường là Tần Ngô."

"Ồ."

Cô "ồ" lên kinh ngạc, tiểu sử của bà thật không kém cạnh. Tuổi 17 đã bước vào thương trường, một mình gồng gánh cả một công ty. Người ta nói tuổi trẻ tài cao.

"Cái này có gen di truyền hay không nhỉ? Chứ em thấy cái gì của anh cũng được di truyền từ ông bà và người nhà."

"Tịch Nhan em nói gì vậy? Anh vốn là thiên tài mà."

Mộ Cố Trì búng trán Tịch Nhan làm cô giậnậ dỗi quay người đi không thèm nói chuyện với anh nữa.

Anh thở dài không biết nếu như khi cô biết thân phận thật của anh có thể bảo vệ tốt được cô hay không. Thế giới của anh và cô khác nhau không giống, của cô mộng mơ đẹp đẽ còn của anh chỉ là những cuộc giết người không mỏi tay.

Cố Trì nằm xuống ôm lấy eo của cô dỗ dành, làn da mịn mạng sờ vào cảm giác thích thú khó tả.

"Nào thôi, đừng giận anh nữa chúng ta đi xuống ăn trưa đi muộn rồi."

"Hừ, Mộ Cố Trì anh đáng..."

Chưa kịp nói hết câu anh đã nuốt đi âm thanh của cô. Mặc dù đã là vợ chồng nhưng cô vẫn không tránh khỏi việc thẹn thùng.

"Đừng nói nữa em vào tắm đi, anh chọn đồ cho em."

Tịch Nhan lao ngay vào nhà tắm tự nhìn bản thân mình trong gương. Những vết hôn đỏ trải từ cổ xuống đến đầu gối, cảm giác thật xấu hổ.

"Hửm? Chọn bộ nào đây?"

#mhyy

#linhh