Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 21: Đưa Em Đi Mua Đồ



"Hửm? Chọn bộ nào đây?"

Cả người cô đều là dấu tích anh để lại, nếu như không chọn một quần áo kín đáo che đi thì anh biết chắc cô sẽ không ra khỏi phòng.

Lật tung cả tủ cuối cùng anh cũng tìm được một bộ váy khá là cao cổ, khoác bên ngoài một cái áo mỏng nhạt màu.

Phải nói mắt nhìn và cách phối đồ của Mộ Cố Trì không thể khinh thường được. Cách phối đồ của anh còn đẹp và kinh diễm hơn của cô nữa.

"Cố Trì anh làm nhà thiết kế hả?"

"Hửm? Sao lại nói thế?"

"Anh chọn đồ đẹp quá."

Tịch Nhan chạy lại xà vào lòng Mộ Cố Trì, cảm giác hôm nay cô là một người khác. Bình thường sẽ ngại ngùng đỏ mặt nhưng hôm qua đến nay cô lại rất chủ động.

Sự thay đổi của cô khiến anh bất ngờ. Không biết từ trước đến giờ cô giả ngốc hay ngốc thật nữa. Anh có cảm giác anh đã bị lừa một vố rất đau.

Tịch Nhan đứng dậy xoay một vòng trước mặt Cố Trì. Anh đột nhiên đỏ mặt, không ngờ cô lại đáng yêu đến mức này.

"Xinh không?"

"Xinh, rất xinh."

Cô cười tươi rồi chạy xuống nhà, vừa bước xuống quản gia đã phải thốt lên kinh ngạc.

"Thiếu phu nhân hôm nay cô đẹp quá."

"Cháu cảm ơn."

"Đúng rồi thiếu phu nhân xinh quá."

"Tiên nữ đây mà."

Tịch Nhan được mọi người khen thì vui như được mùa, đến lúc ăn cơm cô vẫn cười cười vui vẻ.

Thấy cô vui anh cũng cảm giác yên lòng. Buổi tối hôm nay Mộ Thị có tiệc. Đường đường là người thừa kế lần này anh phải xuất hiện phủi bay mọi tin đồn.

"Tịch Nhan tối nay Mộ Thị có tiệc em bắt buộc phải đi cùng anh rồi."

Tịch Nhan có chút ngơ ngác nhưng nghĩ lại có nhiều người thì lại háo hứng không thôi. Ở nhà lâu vậy rồi không có ai trò chuyện cô cũng cảm thấy cô đơn.

"Nhưng... nhưng mà em không có đồ đi tiệc."

Đúng thật cả tủ đồ của cô cũng không có đầm hay bộ đồ dạ tiệc nào. Mộ Cố Trì bỏ dao nĩa xuống, nhìn cô.

"Không có thì hôm nay anh đưa em đi mua. Còn trang điểm nữa, không được sao?"

"Công việc của anh thì sao?"

"Hiện tại anh rất rảnh, không có công việc gì hết."

Viễn Trình cả người mệt mỏi, tối hôm qua cậu thức đến 3 giờ sáng để xử lí văn kiện Cố Trì để lại mà giờ anh lại nói không có công việc gì. Anh bỏ một ngày thôi là công việc chồng chất lên không xuể.

"Thế giờ em đi chuẩn bị?"

"Ăn xong đi đã."

2 giờ chiều, cô đang tấp nập chuẩn bị đi chuẩn bị cùng Cố Trì. Nhìn lại chiếc vòng trên cổ cảm giác có một điều gì đó rất khó chịu.

Không hiểu tại sao cô đang rất vui mà nước mắt của cô lại vương trên khoé mi. Trái tim đột nhiên nhói đau đến lạ.

"Tịch Nhan em sao vậy?"

"Em không biết."

Cô cũng không biết tại sao mà lại có cảm xúc như vậy. Mộ Cố Trì nhìn bóng lưng của cô dường như biết chuyện gì đó khó nói.

"Tịch Nhan sao em lại bỏ tôi?"

...

Tịch Nhan cùng Mộ Cố Trì đi đến cửa hàng chọn đồ. Vừa bước vào nhân viên trong tiệm đã nhìn hai người bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Cô loanh quanh mãi vẫn không tìm được một bộ nào như ý. Tịch Nhan thất vọng ngồi xuống bên cạnh Cố Trì.

"Đồ ở đây không được đẹp à?"

Cô rầu rĩ lắc đầu, anh hôm nay đeo kính thể hiện cái vẻ thư sinh khác mọi hôm. Cô cảm giác không quen với tạo hình thư sinh của anh.

Đám nhân viên cắn răng khóc lóc. Đây toàn là đồ hiệu của các nhà thiết kế nổi tiếng đấy. Đúng là người có tiền sẽ có một suy nghĩ riêng biệt.

"Cố Trì anh chọn giúp em đi."

"Được rồi, ngồi yên ở đây chờ anh."

Đám nhân viên nhìn cô mắt sáng lên ngưỡng mộ không thôi. Có người chồng, người yêu rất là đẹp trai lại còn ra dáng đại gia nữa chứ.

Nhìn những bộ đồ ở đây cô lắc đầu chán nản, vốn sexy hở hang không phải là gu của cô. Lại còn... lại còn tối hôm qua hoan ái quá mức còn lưu lại dấu vết.

"Tịch Nhan lại đây."

Mộ Cố Trì gọi cô, Tịch Nhan lười nhác đi lại bên cạnh anh ta. Cố Trì ngắm nghía chiếc đầm rồi lại so sánh với cô.

Một chiếc váy dài qua đầu gối, phần cánh tay thì không quá dài vừa mát mẻ lại vừa tạo nên một sự thu hút đến lạ. Theo bên cạnh đó là một chiếc áo khoác mỏng được làm bằng tơ tằm mềm mại, cùng chiếc khăn màu hồng vải cùng loại.

Phối đồ vừa có cảm giác sexy, đáng yêu, không quá hở hang mờ ảo đến quyến rũ. Lại có thể che đi những vết hoan lạc của buổi đêm hôm qua.

"Mắt nhìn của vị tiên sinh này thật tốt, đây là mẫu dạ tiệc thu đông mới nhất trong cửa hàng chúng tôi. Nhà thiết kế R đã đích thân tự tay mình mang tới đây, số lượng cực kì có hạn. Giá tiền..."

"Không mật khẩu, quẹt thẻ."

Cố Trì rút thẻ đen ra, cô nhân viên lại được một phen kinh hoàng. Kim chủ là đây chứ đâu, bộ đồ mới trưng được một ngày mà đã có người mua đúng thật là vừa tôn lên sự giàu sanh của Mộ Cố Trì và tài năng của nhà thiết kế R.

Tịch Nhan từ phòng thay đồ bước ra, ai cũng trố mắt kinh ngạc. Vốn biết cô xinh nhưng không ngờ mặc bộ này lên lại xuất sắc đến vậy.

"Bộ đồ này sinh ra là cho vị tiểu thư này mà."

"Thật xinh đẹp."

Mộ Cố Trì gật đầu hài lòng không quên tiêng tips cho nhân viên.

Lúc bước ra khỏi cửa đã là 4 giờ chiều thật không ngờ chỉ là một bộ đồ thôi mà lại có thể ở trong đó lâu đến vậy.

"Tịch Nhan em có muốn ăn gì không?"

"Hả? Có em muốn ăn bánh mì kẹp thịt."

"Không được, không thể ăn đồ bẩn như thế."

Vừa nghe xong Tịch Nhan trực tiếp dỗi luôn không thèm đi cùng Mộ Cố Trì nữa. Cô đi đến bên hàng bán bánh mì kẹp thịt gọi 2 cái.

Vừa cắn một miếng thôi cô đã cảm nhận được hương vị tuổi thơ. Cô lúc đi học đại học sáng nào cũng ăn mà có bị sao đâu, Mộ Cố Trì anh ta toàn lo lắng không đâu.

Tịch Nhan ngồi bên quầy ăn ngon lành còn bên này sau khi để lạc mất cô anh vẫn đi tìm. Cảm giác tìm trong bất lực.

"Tịch Nhan."

Vừa thấy cô đang ngồi vừa ăn vừa tán gẫu vui vẻ với ông chủ anh đen mặt lại. Cô giật nảy mình, bánh mì trên tay đột nhiên không còn ngon nữa.

"Cố... Cố Trì?"

"Tôi đã bảo em không được ăn mấy thứ..."

Chưa kịp nói hết câu anh đã bị cô nhét ổ bánh mì vào miệng giọng nhỏ nhẹ.

"Ăn thử đi, em sẽ không dỗi anh nữa."

#mhyy

#linhh