Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 32: Tịch Nhan Và Kiều Anh Xuất Hiện



"Tứ đại trưởng lão đã già thì con ruột chịu tội thay."

...

Cùng lúc đó Tịch Nhan và Kiều Anh đang trên đường trở về nhà chính của Mộ Gia. Không hiểu sao 1 tuần này cô cứ có cảm giác nhói đau một chút gì đó trong tim. Giống như là được liên kết với ai vậy.

Đột nhiên xe dừng lại, bác tài xế nổi điên chửi người đàn ông kia. Anh ta dường như không quan tâm rồi đi về phía cô.

Bên này, Cố Trì đang thản nhiên ngồi xem kịch. Tiếng la hét cầu cứu kinh hoàng của Mộ Lịch nhưng tất cả đều tránh ánh mắt của ông ta.

"Gia chủ không phải là nên viết tên Tú Thanh vào gia phả nhà họ Mộ rồi hay sao?"

Gia phả? Không nhắc anh cũng quên mất, còn chưa biết tên của Tịch Nhan đã có trong gia phả chưa.

"Đúng rồi đó, sau này em là em gái anh..."

"Em gái sao? Lấy bút và sổ ra đây."

Sổ chính là sổ nhà họ Mộ, Vân Anh không chịu đựng được nữa liền đứng lên bỏ đi. Mấy người kia cười thầm, giờ này trái tim bà đau nhói không ngừng.

Mộ Phong nghe vậy lập tức từ chối, đứng lên thanh minh nhưng miệng một người sao lại miệng mười người.

"Gia chủ xin ngài xem xét lại."

Vừa nghe vậy Tú Quyên cầu xin Mộ Phong, khóc lóc la hét ở từ đường.

"Mộ Phong ông đừng hắt hủi mẹ con tôi vậy chứ."

"Chú Phong đó cũng là người phụ nữ và con của chú mà sao chú lại phũ phàng như vậy?"

"Đúng, đúng."

Ông không nói được gì, bất lắm ép buộc người khác thì ông chết là hết chuyện, không phải sao.

Mộ Cố Trì vẫn không có biểu hiện gì là phản đối chuyện viết tên Tú Thanh và Tú Quyên vào gia phả. Hình như anh ta không biết chuyện gì cả.

Mộ Cố Trì đặt bút xuống viết một dòng tên rồi gập sổ lại. Tú Thanh vui mừng đứng dậy, bây giờ cô ta đã là người của Mộ gia còn sợ ai nữa.

"Thật may quá! Chúc mừng con đã trở thành người của Mộ Gia."

"Chúc mừng."

"Con cảm ơn ạ."

Bây giờ cô ta đã là người của Mộ gia thì lật đổ chiếc ghế gia chủ của Mộ Cố Trì dễ như trở bàn tay.

Mộ Phong uất ức, giống như đã hết hi vọng. Người mà ông yêu nhất lại bị ép ly hôn với ông. Ông đã thề nếu như không sống bạc đầu với người ông yêu thì ông không sống tiếp nữa.

"Cô có vẻ vui mừng quá nhỉ?"

"Dù sao em cũng là người của Mộ Gia rồi còn không vui sao được."

"Người của Mộ gia nghe thuận miệng quá nhỉ?"

Điệu bộ của Mộ Cố Trì lười nhác nhưng mà khí thế lại đáng sợ áp đảo. Vốn định sẽ cho cô ta một cơ hội nhưng mà cô ta lại không biết trân trọng thì anh chỉ biết cho cô ta xuống vực mà thôi.

Lúc này có một người đàn ông chạc tuổi anh đứng dậy. Ngáp một hơi dài định đi khỏi từ đường khi chưa họp xong, chẳng cần biết ai ở đây và cũng chẳng quan tâm ai cả.

"Minh Tuấn không thấy mọi người còn đang họp hay sao mà cháu lại tự ý rời đi."

Tứ đại trưởng lão lên tiếng, cậu ta khinh bỉ nhìn mấy ông già.

"Họp sao? Nhưng tôi không thích ai có thể bắt ép tôi?"

Mộ Minh Tuấn cũng là người của Mộ gia, nhìn tuổi của cậu ta nhỏ vậy thôi nhưng mà lại là người có tầm ảnh hưởng bậc nhất Mộ gia. Khi Mộ Cố Dung còn tại chức cậu ta lúc nào cũng bảo vệ cho anh ta. Sau khi gia chủ chết thì cậu cảm thấy tội lỗi, đã muốn rời khỏi vị trí này từ lâu.

Mộ Minh Tuấn biết hung thủ là ai nhưng lại không có chứng cứ mà mọi người ở đây đều là người của hắn.

"Là con cháu của Mộ gia mà lại ăn nói như vậy với trưởng lão sao Minh Tuấn?"

Mộ Cố Trì nhẹ nhàng lên tiếng, từng lời như đánh thẳng vào tâm lý của những người lớn tuổi vì không biết dạy con cháu.

"Haha? Những người không có giáo dưỡng lại đòi dạy tôi sao?"

"Mộ Minh Tuấn mày.". Truyện Hài Hước

Một trong số các trưởng lão đứng dậy chỉ thẳng mặt Minh Tuấn, tức giận đến đỏ mặt. Mộ Cố Trì cười cười không ngờ cậu ta lại có thể đá thẳng mặt người lớn trong nhà đến như vậy.

Tú Thanh dựa vào quyền mình là người của Mộ gia tặng cậu ta một cái tát.

"Cậu nói thế không phải là sỉ nhục gia chủ hay sao? Tôi là chị cậu nên có quyền đánh cậu đấy."

Minh Tuấn cũng không vừa đứng ra trước giữa từ đường tát Tú Thanh một cái in đỏ bàn tay. Sức lực của một người phụ nữ làm sao có thể so với người đàn ông cơ chứ.

"Cút, cô thật dơ bẩn."

Mộ Cố Trì vẫn không nói gì chỉ ngồi xem một màn kịch của Tú Thanh, Tú Quyên và tất cả con người giả tạo ngồi ở đây.

"Tôi là người của Mộ gia tương đương với trưởng bối của cậu. Đánh và sỉ nhục trưởng bối phải chịu gia quy."

"Ai dám động vào cậu ta?"

Từ cánh cửa một thân ảnh nhỏ bé bước vào, đôi mắt kiên quyết, lời nói kiên định. Khí thế của cô ngút trời, vừa ngầu vừa đẹp. Thế này ai chịu nổi đây.

"Cô là ai sao lại xông vào đây?"

"Là ai? Là chủ mẫu của Mộ gia."

Tất cả sững sờ hoài nghi về thân phận của Tịch Nhan. Mộ Cố Trì thấy cô liền mỉm cười dịu dàng, ánh mắt mong chờ.

Dạo này đột nhiên anh phát hiện cô không bình thường, thông minh bất thường nữa chứ. Không phải vừa nãy Tịch Nhan gọi điện báo trước kế hoạch cho anh thì có lẽ ở đây xảy ra cảnh đổ máu rồi.

Đối chấp, cãi lời lời từng người của Mộ gia. Mộ Minh Tuấn nhìn thấy cô dường như cũng vừa mắt nên ngồi lại ghế xem kịch.

"Cô lấy cái gì mà nói là chủ mẫu của Mộ gia? Nhận vơ cũng được à?"

"Trưởng lão thân là người lớn tuổi rồi, tại sao đầu óc còn không minh mẫn thế? Đến việc kết hôn của gia chủ ông cũng không biết sao? Cũng phải thôi những con người vô tâm tập hợp lại cũng chỉ là một đám ô uế."

Tịch Nhan chửi thẳng mặt người của Mộ gia, vốn cô không chịu nổi nhưng vì đại sự vạch trần bộ mặt của những con người giải dối ở đây cô đành phải nhịn.

"Cô là ai? Vốn không có tên trong gia phả Mộ gia."

Không cãi lại được Mộ Lịch lại bày trò hãm hại. Từ nãy giờ khi cô xuất hiện mẹ con nhà họ Tú vẫn không dám lên tiếng.

Viễn Trình vừa nhìn thấy Tần Kiều Anh thì lại có cảm giác mang tới điềm không lành.

Mộ Cố Trì đứng dậy cầm sổ gia phả mở ra, dòng mới nhất là "Tịch Nhan (vợ Mộ Cố Trì)" lại không hề có tên Tú Thanh.

Cô ta hoảng loạn ánh mắt sợ hãi định cướp quyển sổ của Cố Trì.

"Không, không tại sao rõ ràng vừa nãy anh đã viết tên tôi. Tại sao bây giờ lại không có?"

Mộ Phong thấy thế vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng. Thế là ông vẫn còn cơ hội thanh minh.

"Tôi có nói viết tên cô?"

Mộ Cố Trì nở một nụ cười bỉ ổi nhìn cô ta. Tất cả mọi người không tin vào mắt mình, cũng không tin mình đã bị lừa.

"Không tôi là con ruột của Mộ gia."

"Con ruột? Cô bị ảo tưởng à? Nhìn rõ tờ giấy này đi."

Tần Kiều Anh vứt tờ giấy xét nghiệm AND xuống đất. Không hề có quan hệ huyết thống. Đây là một cú lừa qua mắt mọi người một cách dễ dàng.

Tất cả sự thật đã phơi bày trước mắt, Tú Quyên không còn cách nào nữa đành rút súng ra chĩa thẳng vào đầu Tần Kiều Anh.

Cô ta lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm nay đây là người đầu tiên dám rút súng chĩa thẳng vào đầu Kiều Anh.

"Con khốn, tao và con tao có chết cũng phải bồi chúng mày đi theo."

"Ai dám động vào cô ấy."

#mhyy

#linhh