Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 41: Tần Gia



"Giỏi, mày quá là giỏi luôn."

...

Mấy ngày nay, Mộ Cố Trì và Tư Quân Cửu bận liên tục với đơn hàng vũ khí lúc nào cũng thấy đi cùng nhau. Ngay cả Tư Anh Khôi cũng không bỏ qua nhưng khẩu súng ngắn dài mà bỏ luôn hai người mẹ của mình.

Tịch Nhan và Kiều Anh cũng chẳng quan tâm, bởi vì họ có một nhiệm vụ quan trọng hơn tất thẩy.

Hôm qua đi mua đồ dạ tiệc thì lại bắt gặp Lý Hưng. Cô không ngờ trong chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà bọn họ có thể lôi hết tất cả quá khứ dơ bẩn của nhà họ Tần in thành văn bản. Đúng là cô không nhìn sai người, người cô chọn hẳn là hữu dụng nhất.

Buổi trưa hôm đó, cả hai ngồi trầm ngâm nhìn bàn cơm. Tịch Nhan mở lời trước.

"Cái đó Cố Trì tối nay em và Kiều Anh có một buổi tiệc sinh nhật. Có thể cho em đi không?"

"Chú, em có thể đi không?"

Cả hai nũng nịu, hai người đàn ông bất lực gật đầu đồng ý. Nếu không phải tối nay cả hai cũng bận thì chắc cả hai trầu trời thì Mộ Cố Trì và Tư Quân Cửu cũng không đồng ý.

Buổi chiều đến, cả hai trang điểm, bận những bộ đồ đẹp nhất sexy hợp xu thế nhất. Trông cả hai không khác gì những nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

...

Tối đến, Tịch Nhan thay mặt Tịch gia đến mừng sinh thần của Tần lão gia. Cô vừa đến cửa đã làm mọi người ngớ người vì vẻ đẹp của mình.

Tần Hy thấy cô thì không còn cảm thấy thân thiện. Ngược lại là thù độc, cô ta khinh bỉ, sau bữa tiệc hôm nay xem Tịch gia, Tịch Nhan cô có ngóc đầu lên nổi không cơ chứ.

"A chúc Tần lão gia sống thọ trăm tuổi, đại hỷ song môn."

Đại hỷ song môn? Ý là sao? Chẳng phải là Tần gia theo mọi người biết chỉ có duy nhất một người con gái hay sao? Tịch Nhan cô chúc thế này không phải là tát vào mặt Tần gia đấy chứ.

"Haha Tịch tiểu thư sao lại nói vậy. Ta già rồi sức khoẻ đâu còn mà lại thêm một cô con gái nữa chứ."

Tịch Nhan cười không nói gì rồi bước vào, ánh mắt chạm phải Lệ Kỷ Nhiên. Chỉ mấy ngày trước cô ta ở bên cạnh Minh Gia Tử mà nay đã có mặt ở Tần gia.

Từ sau buổi tiệc đó thì Tịch Nhan không còn gặp lại cô ta. Cũng chẳng xuất hiện trên báo luôn.

Nhìn thấy Tịch Nhan, Lệ Kỷ Nhiên quay đi không muốn chạm mặt nhau. Chỉ đơn giản bởi vì cô ta không thích cô.

Thân phận của Lệ Kỷ Nhiên không đơn giản, thành viên dưới trướng của Nghiêm Hàn. Tuy là con gái nhưng là tiểu đội trưởng của một đội.

Lý do vì sao cô ta không muốn chạm mặt cô là bởi vì người cô thích suốt 26 năm trời lại đi thích cô. Cũng chỉ là tin vặt mới truyền vài ngày hôm nay thôi. Vốn không tin họ có quan hệ nhưng mà Lệ Kỷ Nhiên không kiềm được mà ghen tuông vô cớ.

Tịch Nhan cũng chẳng quan tâm, hôm nay đến đây cũng không phải gặp mặt anh ta. Cũng không biết Tịch Nhan có cái gì mà Nghiêm Hàn để ý đến như vậy.

Tối đến hạ màn, tiếng nhà du dương vang khắp cả hội trường. Cô hôm nay cũng phải gặp mặt một vài ông chú muốn kết thân với Tịch gia.

"Ấy Tịch tiểu thư, hôm nay Tịch lão gia hôm nay không đến sao?"

"À ba cháu hôm nay có việc bận, xin khiếu hôm nay."

"Haha đúng là con gái của Tịch Quân, không giống lông cũng giống cánh."

...

Cuối cùng cũng đến giờ, Tịch Nhan nhìn lên trên thấy cả nhà ba người Tần gia đang đứng vui mừng chào khách.

"Cảm ơn tất cả mọi người đã đến ngày vui của tôi ngày hôm nay. Thay mặt tất cả nếu như hôm nay có thiếu sót gì mong các vị bỏ qua..."

Chưa kịp nói xong đã có một giọng nói quen thuộc vang lên. Đám bảo vệ bị đánh đến nỗi phải lùi bước vào trong.

"Xin chào."

"Ai làm loạn ngoài đó, chết tiệt báo công an bắt giữ kẻ khả nghi."

Tần lão gia cắn chặt răng tức giận nhìn bóng hình một người phụ nữ. Người mang khí chất của hoàng tộc.

"Dám cản đường ta vào mừng thọ cha, đáng đánh."

Kiều Anh kiên định bước vào, Tần Hy bất ngờ. Chẳng phải đây là Ngọc Anh bạn thân của Tịch Nhan hay sao?

"Cô là ai? Sao dám nhận là con ta?"

Tần lão gia hoài nghi, Kiều Anh tỏ vẻ bất ngờ nhìn ông ta. Đám người ở đó bàn tán xôn xao không thôi.

"Ba không nhớ con sao? Chỉ có hơn 8 năm thôi mà ba và mọi người đã quên mất con. Kiều Anh thật sự rất đau khổ."

Cả nhà ba người Tần gia đứng hình, không phải là năm đó mọi người đã thấy cô chết cháy trong nhà kho đấy ư. Kiều Anh tỏ vẻ đáng thương.

"Chị nói dối, rõ ràng tôi đã thiêu..."

"Ý cô là thiêu chết Kiều Anh trong nhà kho sao?"

Chợt nhận ra mình lỡ lời, lại được Tịch Nhan nói hẳn ra đám người lại càng thêm nghi ngờ người nhà họ Tần. Mẹ của Tần Hy cắn răng không nói gì, nếu như sự thật bị vạch trần trong hôm nay thì ngay cả nhà ngoại cô ta cũng sụp đổ.

"Tôi không có, chị à năm đó em không vào cứu được chị không biết chị đã thoát khỏi đám cháy ấy."

Kiều Anh thầm khinh bỉ. Cô ta, mẹ cô ta và ngay cả chính ba ruột của cô ba lần bảy lượt muốn cô chết đi để chiếm lấy hết tài sản của Lâm gia. Căn nhà này cũng là mẹ mua cho ông ta, vậy mà ông ta lại giết chết mẹ cô còn ý định giết cô nữa chứ.

Mấy năm nay nghe nói Tần gia ngày càng phát đạt, Lâm gia càng ngày càng suy giảm. Lại không biết Lâm gia và Mộ gia đã từng có một năm ngang hàng nhau.

"Tôi chỉ nghe nói Tần gia có một vị tiểu thư là Tần Hy chứ chưa nghe qua vị này."

"Thế là ông không biết rồi. Đây là Tần Kiều Anh, đích nữ của Tần gia con gái ruột của Lâm Nhược còn mẹ Tần Hy chỉ là người... Hazz."

Tất cả mọi người đã bắt đầu bàn tán xôn xao. Đúng là theo kế hoạch của hai người, bước tiếp theo sẽ là...

"Kiều Anh về rồi thân làm ba ta cũng vui. Nào lên đây, gia đình bốn người chúng ta cùng cắt bánh."

Tần lão gia vẻ trông vui mừng xuống chỗ Kiều Anh định dẫn cô lên nhưng bị Tịch Nhan ngăn lại.

"Tịch tiểu thư đây là chuyện gia đình chúng tôi."

Mặt Tần lão gia bỗng chốc đen lại, mẹ của Tần Hy thì vẫn đứng trồng cây ở đó cũng không có biểu cảm hay sắc thái gì.

Kiều Anh kéo cô lại, vui vẻ bắt tay người ba đã hại chết mình. Chỉ nghĩ đến ông ta là người hại chết mẹ thôi là cô đã muốn ông ta chết không toàn thây rồi.

"Baba lâu lắm không gặp ba, con cũng về rồi căn nhà này cũng lên trả con rồi chứ? Thật là mấy năm nay không có tiền thật vất vả, hôm nay mới về được đây vừa gia mắt mọi người vừa mừng thọ ba."

Câu nói này làm tất cả mọi người tỉnh ngộ, đây vốn là nhà của Lâm gia lúc trước đã nói khi nào Tần Kiều Anh được 18 tuổi căn nhà này sẽ thuộc về cô ấy.

Tần lão gia đen mặt lại cũng không nghĩ là cô còn nhớ cái bản khế ước chết tiệt của Lâm gia với Tần gia.

Mẹ của Tần Hy không chịu nổi nữa, lên tiếng mắng chửi Kiều Anh.

"Cô nói láo, đây vốn là nhà họ Tần. Cô là đứa con gái chiết tiệt, bất hiếu với mẹ cha."

"Nhà họ Tần? Dì à có cần tôi mang khế ước chính tay ba tôi kí ra không?"

Uy lực của Kiều Anh mạnh mẽ, Mỹ Quyên làm sao đấu lại. Mà thôi đi, đường đường là chủ mẫu Tư gia lại bị kẻ bên ngoài bắt nạt thì sao còn thể diện cơ chứ.

Tần Hy giờ đã biết tại sao hôm nọ Tịch Nhan lại sỉ nhục, khinh bỉ cô ta. Hôm nay cô ta nhất định sẽ để Tịch gia tán gia bại sản.

"Kiều Anh còn bao nhiêu người ở đây, tối rồi nói tiếp."

"Không ba, có nhiều người ở đây nên nhất định phải nói cho người ta biết."

Đang nói chuyện thì một chú bảo vệ hốt hoảng chạy vào.

"Lão gia, không biết sao bên ngoài kia có rất nhiều phóng viên."

"Cái gì? Phóng viên?"

#mhyy

#linhh