Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 114: Hồi Mười Một: Mặt trời neo Cửa biển (c)



Mạc Ngân Giang cài bài "Anh thì không" của đôi song ca Ngọc Lan - Kiều Nga làm nhạc chuông vì cảm thấy nó quá hợp với hoàn cảnh của mình.

Shane Tần đang nhấm nháp nước trà. Đôi môi anh ta đỏ mọng hệt như vừa thoa son. Những sợi tóc mai nhuyễn mịn lòa xòa trước vầng trán cao rộng.

Đẹp trai như vậy, nếu không bị tai tiếng của mẹ ruột ảnh hưởng, ắt hẳn giờ Shane Tần đã là một minh tinh nổi tiếng. Tiếc thay...

"Cộp... Cộp... Cộp..."

- Người đẹp, hình như tôi và người đẹp đã từng gặp nhau ở đâu thì phải? Tuần lễ thời trang Xuân-Hè chăng?

Mạc Ngân Giang ý nhị đáp:

- Tổ chức ở địa điểm nào, thưa bà?

- Viễn Bắc Hinh Miên, thành phố Hồi Ngọc.

- Rất xin lỗi nhưng tôi phải nói rằng tôi chưa từng đến đó. - Định dò la xem nàng có liên can đến chuyện mật thiết gì của bà ta trong khu vực đó không à?

- Thế à? Tiếc quá... Tới ngưỡng tuổi này chỉ muốn có một cô con dâu ngoan hiền, tôi gặp cô gái ấy ở đó, rất ưng bụng nhưng vì có công chuyện gấp nên không kịp hỏi số điện thoại. Nay tình cờ gặp cô, thấy giống quá nên muốn tới hỏi thử?

Hổ mang Chúa và Cửa vỹ Hồ đưa mắt đánh giá đối phương, rồi bất giác nhếch miệng cười cùng lúc. 49 gặp 50, luôn là một trong những tình huống thú vị nhất.

"Tách."

Lý Sỹ Tuấn và Lý Đoan Khánh đột nhiên xuất hiện, áng đi ống kính của tay phóng viên trạc khoảng hai mươi chín tuổi khi đang chực chụp thêm tấm nữa về nàng và bà Tần.

Lý Đoan Khánh lạnh giọng hỏi:

- Tự tiện chụp hình mà chưa có sự đồng ý của khổ chủ, cậu biết mình đã phạm vào tội gì chứ?

Tay phóng viên lí nhí xin lỗi, rồi cam đoan sẽ làm mờ mặt Mạc Ngân Giang.

Lý Sỹ Tuấn nắm tay Mạc Ngân Giang kéo ra khỏi tiệm bánh. Phần thanh toán và giải quyến mớ bòng bong này sẽ do Lý Đoan Khánh phụ trách.

Hai người ngồi đợi trong xe khoảng đâu hai mươi phút thì Lý Đoan Khánh trở ra, anh ta mua hai cái bánh sandwich gà nướng bơ tỏi và ba ly chanh hồng đá lạnh.

"Rầm."

Lý Đoan Khánh đóng cửa xe, rồi vừa cài dây an toàn vừa thông báo:

- Hắc Long bang đột nhiên gọi Thiên Long môn đến bàn chuyện.

- Lấy tư cách gì mà gọi? - Mạc Ngân Giang không giấu nổi sự ngạc nhiên cùng cực.

Hắc Long bang là Giáng Long, còn Thiên Long môn là Thăng Long, một bên là quẻ Khôn, một bên là quẻ Càn. Hai thế đối nghịch nhau một cách vô cùng rõ nét và tương phản.

Lý Sỹ Tuấn lấy ngón trỏ vuốt cánh môi Mạc Ngân Giang, đoạn cười cười nói:

- Cô với ông già giống nhau như đúc. Đúng là Long phụ sinh Long nữ.... Cơ mà... Bây giờ thì từng người, từng người một đang trút bỏ lớp ngụy trang mà trước đây từng tên khoác trên mình.

- Tôi còn không chắc An Tần và Liễu Nhược Doanh có quan hệ thực sự với nhau, hay là đang diễn kịch nhằm đánh lạc hướng An Kỳ.

- Vậy còn anh? - Mạc Ngân Giang cắm ống hút vào ly trà phúc bồn tử lạnh ngắt.

- Tôi yêu em ấy thật lòng. - Lý Đoan Khánh mân mê chiếc nhẫn bạc trơn đeo trên ngón trỏ. Ánh mắt của hắn như thể muốn xoáy sâu vào trong những hàng chữ khắc trên ấy.

- Choi Ae Woon là người yêu cũ của Kha Thế Dũ thật sao?

- Sao Giang lại không tin? - Lý Đoan Khánh bật cười hỏi lại. Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi chiếc nhẫn bạc một giây.

- Cảm thấy hai người đó như chị em bạn dì, chẳng có chút nào giống tình nhân cả. - Mạc Ngân Giang không ngại mà cất giọng nói thẳng.

- Còn tôi và cô thì sao? - Lý Sỹ Tuấn vòng tay ôm eo Mạc Ngân Giang. Khuôn mặt anh tuấn của gã ngời lên vẻ yêu chiều.

- Như Tom và Jerry! - Mạc Ngân Giang lườm Lý Sỹ Tuấn một cái sắc lẻm. Rốt cuộc sau mấy năm chung sống, nàng và gã cũng dần có cảm tình tốt đẹp với nhau. Tuy chưa đến mức gọi là yêu, nhưng sự thù hằn giữa hai bên đã giảm đi rất nhiều. Ăn cơm chung mâm không còn mỗi người ngó một phương trời nữa.

oOo

Tay biên tập đến từ một nhà xuất bản danh tiếng trong nước. Hắn mời Đặng Xương Tuyết viết fanfiction về chuyện tình của Ngôn Thiệu Phong và Giai Thụy với mức lương rất hấp dẫn.

Sau ba tuần trà nước chát đắng, Đặng Xương Tuyết đứng dậy đuổi thẳng hắn ra khỏi nhà.

Tay biên tập vẫn cố nài Đặng Xương Tuyết suy nghĩ kỹ rồi hãy đưa ra quyết định, đừng nóng giận mà vụt mất cơ hội thành danh. Ai mà chẳng biết anh viết rất hay, song có nhược điểm quá lớn là dễ tự ái và không thể kiểm soát cảm xúc của mình, dẫn đến đôi khi những thứ anh viết ra cũng chính là những thứ đang xảy ra trong chính cuộc đời của anh.

- Nói cho anh biết. Viết lách có gì mà khó. Chỉ cần vung một xấp tiền là lập tức có người sẵn sàng cúi đầu viết theo ý chúng tôi ngay...

- Chính vì thế mà văn chương mới chết! Văn chương không mượn những kẻ bất tài viết về nó một cách cẩu thả hay làm mụ mị đầu óc người khác trong một tình yêu điên cuồng đến phi lý. Văn chương khai sáng tâm hồn mỗi độc giả thông qua những mảnh đời khác biệt, hướng họ đến cái thiện và xua đuổi cái ác về vực sâu Địa Ngục. Văn chương làm cho ta thêm trân trọng mỗi mảnh tình của mình với những người xung quanh. Văn chương khiến cho ta ghê tởm sự thờ ơ của nhân loại đối với các chủ đề bức thiết của cuộc sống như chính trị, quân sự, an ninh quốc gia, tội ác chiến tranh, thảm họa hạt nhân, ô nhiễm môi trường, thiếu hụt lương thực, khoảng cách phân biệt Giàu-Nghèo,... Những kẻ bất tài chỉ biết cắm đầu khai thác vào các chủ đề an toàn nhưng phi thực tế và thiếu giá trị đạo đức như loạn luân, phá giới, các mối tình vụng trộm ích kỷ,... họ không dám sáng tạo hay nói trái ý độc giả vì sợ bị bỏ rơi, nhưng tôi thì dám. Viết ra một câu chuyện giẻ rách để nổi đình nổi đám à? Anh tìm lầm người rồi! Cút khỏi đây ngay lập tức... Trước khi...

Khuôn mặt của tay biên tập đỏ bừng. Hắn mấp máy môi một hồi lâu mà vẫn không thể thốt nổi nên lời. Rồi phất áo quày quả chạy tốc xuống cầu thang.

Đặng Xương Tuyết đóng sập cửa phòng, rồi ngồi phịch xuống chiếc giường nệm. Anh run rẩy mồi lửa, châm thuốc hút.

Đem tình yêu đồng giới ra làm trò định hướng dư luận hay đánh bóng tên tuổi, đó là việc mà anh không bao giờ có thể tiếp tay và thỏa hiệp được. Bởi lẽ anh và người thương đều là đàn ông, anh hiểu cảm giác yêu mà không thể công khai, bị xã hội lời ra tiếng vào và áp lực từ phía những người thân.

Chú Chí đã từng tâm sự với anh thế này, "Năm nào tới ngày sinh nhật, chú cũng ước sẽ có một người bên cạnh mình đến cuối đời, hai ông già "hủ hỉ" nhau là đủ, không vọng ngóng chi nữa cả..."

Mỗi bận quán phở ế khách, bác lại vừa lau chùi gian bếp, vừa nghêu ngao hát ca khúc "Ước mơ trong đời" của Hồ Quỳnh Hương:

"Một ngày em mơ bao giấc mơ tươi đẹp.

Nào đâu có mấy giấc mơ ̣đến như em mong chờ.

Và đời cho em những nỗi đau vô bờ.

Chờ anh đến xóa hết những đau thương..."

Đặng Xương Tuyết khi ấy sẽ chống cằm nghe Nguyễn Hữu Chí hát. Nghe đâu thời trẻ bác là ca sĩ phòng trà, nhưng vì xảy ra mâu thuẫn với bồ của một gã giang hồ cộm cán nên buộc phải giải nghệ.

Anh chẳng hiểu tại sao một người hát hay đến nhường này thì phải đi bán phở kiếm sống. Còn những kẻ hát dở như hạch vẫn cứ tự tin đứng ra biểu diễn trên sân khấu. Thói đời ngày nay lạ thật, chỉ cần nổi tiếng là con người có thể bất chấp tất cả mọi thứ, thậm chí đánh mất luôn nhân cách của mình.

Như anh đấy, chẳng bao giờ tự xưng mình là tác giả, bởi vì theo quan điểm của anh, danh xưng "tác giả" chỉ dành cho những ai đã có tác phẩm xuất bản một cách chính quy, chứ viết dăm ba con chữ trên mạng giống anh thì nên gọi là "người viết" thôi. Mặc dù "tác giả" và "người viết" có ý nghĩa tương đương nhau trong thời điểm hiện tại, nhưng anh vẫn không muốn dùng từ này, vì để tự răn rằng bản thân vẫn còn quá yếu kém và thiếu sót.

Còn "nhà văn", nói tới lại ngán ngẫm thay. Bây giờ có trào lưu tự nhận là "nhà văn", còn độc giả thì cứ hễ viết vừa ý vừa lòng mình là lập tức tùy tiện phong danh hiệu ấy cho người sáng tác, vô hình trung văn chương bỗng chốc trở nên rẻ rúng lạ kỳ. Anh đã suýt đột tử chết vì lên cơn đau tim sau khi đọc những "tác phẩm" của một số "nhà văn mạng" đương nổi tiếng hiện nay.

Trong thời gian đóng vai Trịnh Xuân Vinh, Dương Lãng đã từng được nghe Trịnh Khả tâm sự về chuyện ngoại tình của ông Trịnh Nguyên Khanh. Ngay từ đầu bà đã biết cậu không phải đứa con do bà dứt ruột sinh ra, nhưng vì để bảo đảm sự an toàn cho giọt máu của mình, bà chấp nhận giúp cậu che giấu chuyện này.

Trong khoảng thời gian mang thai Trịnh Xuân Vinh, Trịnh Nguyên Khanh đã cặp kè với một thực tập sinh trong công ty, tuổi đời cô ta cỡ chừng hai mươi lăm, mày đẹp mắt thanh, dáng người nhỏ nhắn, ăn diện luôn luôn hợp mốt và thời thượng.

Mỗi bận đến công ty, bà lại nghe các nhân viên ở đấy xì xầm về chuyện của chồng mình và cô thực tập sinh trẻ đẹp. Không biết qua cửa miệng của cô ta thế nào mà phần đông những người trong công ty đều tỏ vẻ ủng hộ chuyện tình vụng trộm của bọn họ, còn bảo rằng đây là "Mối tình muộn", vì đẹp nhưng lỡ làng và bị người thứ ba phá bĩnh.

Để tránh bị sẩy thai, Trịnh Khả lẳng lặng thu gom đồ đạc đến bệnh viện an thai khi còn chưa xác định được giới tính đứa trẻ trong bụng. Nhiều sản phụ hỏi, "Sao cưng vào đây sớm thế?" thì bà chỉ biết cười trừ và trả lời qua loa rằng, "Dạ, tại chồng em hay đi công tác xa nên không tiện ở nhà một mình"; ai nghe thấy thế cũng ngầm hiểu vợ chồng bà đang lục đục với nhau, song để tránh khiến bà bị xúc động mạnh dẫn đến trụy thai, họ đành giả vờ gật gù, "Vậy hả? Vậy hả?" cho qua chuyện.

Trịnh Nguyên Khanh đơn phương ly thân với Trịnh Khả khi Trịnh Xuân Vinh được hơn năm tháng tuổi. Ông ta định ly hôn luôn, nhưng dò la được tin cái thai mang giới tính nam nên không dám vội vã cắt đứt sớm. Khốn nạn ở chỗ, nếu nó lành lặn, ông mới đem về nuôi, còn nếu tật nguyền thì...

Trịnh Khả tụng kinh niệm Phật mỗi ngày để cầu an cho con trai. Bà chẳng buồn đếm xỉa gì đến thằng bạc tình bạc nghĩa kia, vì không muốn con trai phải mang bộ mặt xấu xí và cau có.

"Em là đàn ông. Em chẳng hiểu được cái cảm ấy tuyệt diệu thế nào đâu. Để được nghe tiếng con đạp rõ hơn, chị sắm cho mình một bộ ống nghe như của bác sĩ. Hôm nào thấy nó ít đạp hay cựa quậy yếu, chị sợ đến mức suýt s** tiểu mấy lần, chị sợ mất con lắm em... Rồi mỗi lần thấy mấy chị em sản phụ mang thai cùng đợt với mình mà sao bụng họ to thế, chị lại chạy đi hỏi bác sĩ là bụng chị như vậy thì con chị có bị sao không; hỏi riết mấy ổng bả đổ quạu, nạt, "Tùy thể trạng và sức ăn của người mẹ thôi bà ơi! Kích thước nó không có quan trọng đâu."

Tới chừng Trịnh Xuân Vinh được bảy tháng tuổi, công ty của Trịnh Nguyên Khanh bị thanh tra toàn diện, và sau này phải ra trình diện trước tòa án suốt sáu tháng liền vì can tội gian lận thuế. Giá trị cổ phiếu tuột dốc nhanh như nhiệt độ Bắc Cực vào mùa đông. Nhân viên hoảng hốt tìm cách thoát thân như bầy chim bị phát súng chỉ thiên của người thợ săn dọa sợ.

Sau biến cố ấy, "Mối tình muộn" liền biến mất tăm. Những lời ngọt ngào thề hẹn mà cô ta từng gửi trao chồng bà hóa vào hư vô sất. Hóa ra con ả ấy là gián điệp của công ty đối thủ.

"Tự dưng bỏ thời gian đi coi hai con súc vật giao cấu. Rồi lồng lộn, gào thét, nằm ăn vạ giữa đường để cho chúng sinh kiếm tiền nhờ câu views. Xin lỗi chứ chị nói thẳng. Đách ở được thì ly hôn, tuyệt đối không để con nhỏ sang chấn tâm lý vì màn biểu diễn "Xúy Vân giả dại" của mẹ nó. Đã cha không nên hồn, mẹ cũng nối gót trở thành mụ điên để cho con cái bị chúng bạn cười chê. Vì một thằng người dưng nước lã mà biến mình thành âm hồn vất vưởng, có đáng không, có đáng không?" Đấy là lý do mà tại sao Trịnh Khả không đi đánh ghen, người ta là chó, há mình lại bắt chước làm chó theo sao?

"Cộc... Cộc... Cộc..."

Chắc là bác chủ nhà bị tiếng đóng cửa vang rền như thanh âm thuyền giặc bị đắm trên sông Bạch Đằng đánh thức, nên lên đây hỏi chuyện Đặng Xương Tuyết.

Anh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần nghe bác chủ nhà giảng đạo. Rồi mới đứng dậy, bước ra mở cửa phòng.

"Phập."

Ngay giây phút bị bao bố trùm lên đầu và nghe thấy tiếng kim tiêm ghim vào tĩnh mạch nơi cánh tay trái, Đặng Xương Tuyết liền biết mình đã gặp rắc rối lớn.

Đặng Xương Tuyết ngủ mê đến hơn ba giờ chiều thì tỉnh dậy. Mắt của anh bị bịt lại bằng một cái khăn vải màu đen. Hai tay bị trói quặt ra sau bằng một sợi dây thừng chão chắc chắn.

Một tràng cười dài đầy ngạo nghễ chợt vang lên giữa không gian im ắng thoang thoảng mùi nhang trầm.

"Bần thần hương huệ thơm đêm

Khói nhang vẽ nẻo đường lên Niết Bàn

Chân nhang lấm láp tro tàn

Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào..."

Bất giác Đặng Xương Tuyết nhớ đến bài thơ "Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa" của thi sĩ Nguyễn Duy, hay còn được gọi là Nguyễn Duy Nhuệ.

- Tỉnh rồi hả? Ngủ tới bảy giờ tối mới tỉnh dậy, làm tôi đợi muốn chết luôn. - Người đàn ông có giọng nói vô cùng ấm áp và thân mật, trái ngược hẳn với điệu cười khi người kia.

'Không phải là ba giờ chiều sao?', hóa ra anh bị thói quen đốt nhang cho em gái đánh lừa. Mỗi ngày, cứ đúng ba giờ chiều là anh lại thắp hương và bày dĩa trái cây hay bánh mứt cúng nó.

Cấp Trên đột nhiên vén rèm châu, rồi khoan thai bước đến chỗ Đặng Xương Tuyết. Mũi chân của gã đặt dưới chiếc cằm của anh. Mùi xi đánh giày hiệu Kiwi quẩn quanh bên mũi anh.

- Nghe này! Listen to me... Tôi sẽ biến anh trở thành nhà văn tuyệt vời nhất đất nước này, bằng cách viết ra một câu chuyện mang yếu tố trinh thám tâm lý có thật một trăm phần trăm.

- Anh sẽ...

- Cung cấp tư liệu cho anh/tôi. - Hai người đột nhiên nói một lượt.

- Liệu nó có gây ảnh hưởng đến ai không?

- Nhột thôi. Chứ không hề gây ra tác động tiêu cực.

- Nhột cũng là một dạng tác động tiêu cực...

- Lương thiện nói chung và đạo đức nghề nghiệp nói riêng chẳng thể khiến cuộc đời của anh tốt thêm chút xíu nào đâu. Sau bao năm giữ vững sự kính nghiệp, những thứ anh viết ra không được ai đón nhận hay...

- Tôi như Trang Tử vậy. Không cần bận tâm đến ánh mắt nhân tình ấm lạnh, chỉ một lòng dốc sức làm tốt chuyện mà mình yêu thích là được rồi. - Đặng Xương Tuyết cương nghị nói.

"Roạt."

Chiếc khăn bịt mắt bị gỡ xuống. Dung mạo của gã tự xưng là Cấp Trên hiện ra dưới ánh sáng đèn tường mờ nhạt.

- Cứ tự nhiên mà cầm về nghiên cứu đi. Dù sao chủ nhân của tập tài liệu này cũng đã chết, tôi thì không có hứng thú lắm... - Cấp Trên ném hai cọc tiền vào mặt Đặng Xương Tuyết.

Bốn tên đàn em của Cấp Trên áp giải Đặng Xương Tuyết ra khỏi ngôi nhà hoang trong con hẻm uẩn uất mùi nhang trầm kỳ quặc. Rồi chở anh đến một thành phố khác, nơi mà trước đây anh từng ghé qua, thả anh xuống, sau đó dận ga phóng đi.

Đặng Xương Tuyết cầm cọc tiền mười đồng dày cộm tới quán bán lẩu nướng gần đó ăn khuya. Anh dự định sẽ bắt taxi về. Tưởng đâu là một xấp mang mệnh giá một trăm đồng, ai ngờ kiểm lại thì phát hiện mỗi xấp chỉ toàn là những tờ mười đồng mới cắt chỉ.

Gọi một cái lẩu cua đồng và một dĩa gà xác chiên, Đặng Xương Tuyết làm một bữa nhậu tiễn vong. Không biết hôm nay là ngày Tam Nương hay Cửu Quỷ mà anh đã xui xẻo vớ được hai cái âm hồn bất tán từ trên trời rơi xuống.

Áo Hoodie thản nhiên đến ngồi xuống, rồi nhàn nhạt bắt chuyện với Đặng Xương Tuyết:

- Về chuyện của DL...

- Ăn gì không tôi bao? - Dẫu sao cũng không phải là tiền của anh, xuất ra chẳng sót tí nào.

Áo Hoodie nghe thế, liền ngoắc cậu nhân viên lại, rồi gọi vài món theo sở thích. Sự tự nhiên của cậu ta bỗng dưng làm Đặng Xương Tuyết cảm thấy vô cùng dễ chịu và gần gũi. Anh thích đi ăn với những con người dễ tính, không màu mè hay cần phải thực hiện chế độ kiêng khem kham khổ.

- Ai như cháu trai Vệ Úy nhỉ? - Áo Hoodie hất hàm ra hiệu với Đặng Xương Tuyết.

Vệ Giải Thần ngồi dưới gốc cây trứng cá, cách chỗ họ chừng sáu, bảy bàn, trên tay cầm quyển sách có vỏ bìa xanh đậm theo kiểu cổ xưa. Cậu ta vừa dùng bữa, vừa xem sách. Với ánh sáng tù mù như thế này thì không hiểu cậu ta nhìn thấy chữ và hình ảnh bằng cách nào.

- Dạ, con mời cậu dùng bữa. - Một đứa bé cỡ khoảng bảy tuổi bưng dĩa chim cút chiên bơ ra bàn của y.

Vệ Giải Thần rời mắt khỏi trang sách, khuôn miệng của y khẽ nhoẻn cười.

- Cảm ơn em.

Rồi rút ra tờ một trăm đồng cho nhóc con, anh trai của cu cậu đi cai nghiện gần ba năm rồi mà vẫn không thấy tung tích; mẹ của bé vì quá đau buồn mà ốm nặng, nên chủ cửa hàng xui nhóc ra đây chạy việc vặt, để lấy tiền "boa" của khách chi trả thuốc thang cho mẹ.

Nhóc con cầm tờ mười đồng của Vệ Giải Thần mà mừng rơn. Rồi ngoan ngoãn khoanh tay thưa y đi.

Vệ Giải Thần thừa biết nhóc con sẽ bị làm khó làm dễ nếu nhận được mệnh giá quá lớn, nên mới hóa phép lên tờ tiền, khiến cho người ngoài nhìn vào tưởng lầm rằng nó ít giá trị. Mặc dù biết chủ cửa hàng sẽ không lấy tiền "boa" của nhóc, nhưng phòng trước vẫn hơn.

Mắt Quắc và Downy đã bị tống vào địa ngục A Tỳ chờ ngày đem ra xét xử chính thức, một tay quỷ sai đã kể cho Vệ Giải Thần hay. Nghe đâu các Phán Quan đã bàn bạc với nhau rằng, bọn họ phải chịu hơn hai trăm kiếp đầu thai thành súc sinh để trả món nợ máu và trừng phạt tội nghiệt đã gây ra trên dương thế, nhưng trước đó cả hai sẽ bị biệt giam một khoảng thời gian dài đằng đẵng trong địa ngục A Tỳ để tụng kinh sám hối. Cộng, trừ, nhân, chia các nghiệt oán và dây oan từ hàng trăm vạn kiếp giữa các bên với nhau thì kết luận bản án này.

Gã trai có đôi mắt xanh dương đẹp đẽ từ bên kia đường đi xăm xăm tới chỗ Vệ Giải Thần.

- Tìm thấy rồi à?

- Phải. - Vệ Giải Thần đưa xâu thịt nướng thơm phức cho Nhậm Viễn Phàm, ngụ ý mời gã ăn. Nhưng gã lắc đầu từ chối.

- Khi nào thì dương thọ của tôi mới chấm dứt? - Nhậm Viễn Phàm run giọng hỏi.

- Hai người vốn dĩ là trích tiên trên Thiên Đình, hữu duyên vô phận, cố cưỡng cầu mấy cũng không thành.

- Xóa ký ức của em ấy đi.

- Đương nhiên... Việc này thì nằm trong tầm tay tôi... - Vệ Giải Thần dùng xiên tre làm bút vẽ phù chú trong không khí. - Đây là địa chỉ mà thân xác Lạc Hoa tiên tử đang cư ngụ. Có người đến nhận thì nội tạng và giác mạc mới không còn bị người khác nhòm ngó nữa.

Nhậm Viễn Phàm đứng tựa lưng vào cây trứng cá đợi xe taxi đến rước. Đôi mắt gã xa xăm như thể không có tiêu cự.

"Tình yêu như nắng, nắng đưa em về bên dòng suối mơ

Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề xa rời chốn xưa

Tình như lá úa rơi buồn trong nỗi nhớ

Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi..."

Ca khúc "Riêng một góc trời" của danh ca Tuấn Ngọc bất giác vang lên từ chiếc xe hơi đậu bên vỉa hẻ, cứa vào lòng Nhậm Viễn Phàm những nhát dao sắc bén.

Vệ Giải Thần cảm nhận được Nhậm Viễn Phàm đang che mặt khóc. Khi phi thăng đắc đạo đã nguyện dứt bỏ ái tình của chốn hồng trần gió tanh mưa máu, nhưng vẫn không thể chặt bỏ tơ duyên của muôn vạn kiếp trước. Giống hệt như lời bài hát "Kiếp hồng nhan" của cố ca sĩ Diêu Bối Na:

"Chặt đứt tơ tình, tình vẫn còn quyến luyến

Trăm mối ngàn dây quấn quýt tìm nhau..."

Hồi còn là Lộc yêu sống trong núi Chữ Nhân ở Tu Chân giới, Vệ Giải Thần vẫn thường nghe các thầy trò ở đấy dặn dò nhau phải sớm buông bỏ mọi chấp niệm mới nhanh chóng đắc đạo được. Y lúc ấy hay cười nhạo chúng bạn xung quanh sa vào bẫy tình làm chi để bị chúng sanh lợi dụng làm vật song tu. Nhưng không ngờ tới chừng thành tiên, y lại vì một gã quỷ mà suýt nữa rũ bỏ tiên cốt, hồn phi phách tán, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh...

Vệ Giải Thần không quay mặt lại, cứ thế vòng tay ra sau lưng đưa khăn giấy cho Nhậm Viễn Phàm lau mặt mũi.

- Cảm ơn, Kiều Lộc thượng tiên.

- Không có chi, Lang lục tiên quân. - Vệ Giải Thần nói đoạn, liền uống một ngụm bia lúa mạch hết lạnh.

Cuộc đối thoại nhát gừng giữa hai người đã hấp dẫn sự chú ý của Đặng Xương Tuyết và Áo Hoodie, tuy vậy tiếng nhạc phát ra từ trong xe hơi và tiếng ồn ào của đám thực khách chung quanh khiến cả hai chẳng nghe lỏm được một xíu nào. Mà nếu có nghe được đi chăng nữa, họ cũng sẽ cho rằng Nhậm Viễn Phàm là một gã điên, nên để tránh xảy ra sự cố đáng tiếc, vị thiếu gia giàu có này bèn giả điên theo gã để khỏi bị mích lòng.

Áo Hoodie xiên một cái bao tử cá nướng sa-tế, rồi chấm với muối ớt xanh thơm cay, đoạn bỏ vào miệng nhai rau ráu.

- Hê.

- Gì? - Áo Hoodie nheo mắt nhìn theo ngón trỏ của Đặng Xương Tuyết. Người đang đứng tính tiền ở quầy thu ngân là Lang Quân Tử, bạn của hắn và Dương Lãng, rồi cất giọng lầm bầm. - Chắc lại mua khổ qua ăn nữa...

Lang Quân Tử dường như cố tình không nhìn thấy hai người, y xách túi đồ ăn rảo bước nhanh ra xe, rồi mất hút sau cánh cửa xe Lexus.

Viên Thùy ngồi nghe nhạc trong lúc đợi kết quả xét nghiệm máu. Thị lực của anh đã suy giảm hơn trước đây rất nhiều, nhưng vẫn chưa kinh khủng đến mức phải bỏ nghề.

- Xin chào... - Lang Quân Tử bất thình lình ghé sát tai Viên Thùy nói, khiến anh giật nảy mình.

- Tới đây làm cái gì? - Tháng cô hồn đã qua mà Viên Thùy vẫn bị tên cô hồn số́ng này bám đuôi.

- Cho. - Lang Quân Tử đặt túi đồ ăn hãy còn nóng hôi hổi lên đùi Viên Thùy. Vừa làm vừa cười nham nhở.

Viên Thùy đẩy mặt Lang Quân Tử đi hướng khác, khuôn mặt anh càng lúc càng đỏ hồng. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa có ai là người dưng mà lại đi lo cơm lo nước một cách chu đáo và tận tâm thế này.

Viên Thùy lấy kết quả xét nghiệm xong, liền tới khoa Mắt đo độ và cắt kính. Lang Quân Tử thấy thế, bèn lẽo đẽo đi theo sau lưng.

Mắt trái của Viên Thụy bị suy giảm thị lực gần một độ mấy, mắt phải vẫn tốt nên bác sĩ sẽ làm một cái kính bên có độ, bên không.

Lang Quân Tử và Viên Thùy ngồi trên gạch viền bồn hoa dùng bữa khuya. Sương thu giăng đầy khắp nẻo. Ẩn ẩn trong gió là tiếng rao hàng của xe hủ tíu gõ đậu ở công viên bên cạnh bệnh viện; hàng này của vợ chồng bác trai U60, mỗi đêm mở bán lúc mười giờ, ăn thấy cũng được lắm.

- Không ăn khổ qua nữa à? - Viên Thùy mở hộp cơm ra. Bên trong có chả trứng muối, bì sợi, chả cá chiên và cải chua. Còn hộp kia là phá lấu lòng bò nướng.

- Ăn quá tụt huyết áp chết sao. - Lang Quân Tử cười tít mắt. Viên Thùy có thể nhìn rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt gian xảo ấy, gần bốn mươi rồi chứ đâu còn trẻ trung gì... - Cơm gà nướng cay, muốn ăn không? Tôi xé một miếng cho.

- Nhiều món thế này, ăn nữa chắc bội thực mất.

- Vậy thôi. - Lang Quân Tử hớn hở cầm cái đùi gà lên gặm. Nghe tiếng chép miệng của y, Viên Thùy bỗng dưng muốn ăn thử một miếng.

Không thu gì được ở hiện trường vì cái xác của Downy và Mắt Quắc đã cháy thành tro, lại còn lẫn với bụi than và vụn gỗ nên không thu được là bao hài cốt. Người nhà của các nạn nhân phẫn uất kéo đến đồn cảnh sát Diệp Trầm biểu tình đòi lại công bằng cho người quá cố, họ đòi đem tro cốt của hai người ném vào bể phốt công cộng để hả cơn giận, nhưng các sỹ quan cảnh sát kiên quyết từ chối, dù rằng trong lòng cũng rất căm ghét hành vi mất hết nhân tính của bọn họ.

Kha Ngạn là người đã tìm ra manh mối trước tiên, dựa vào phân tích khuôn mặt của các nạn nhân. Anh nhận ra rằng khi ghép một bộ phận trên khuôn mặt của mỗi nạn nhân lại với nhau đều cho ra một gương mặt chung, gương mặt ấy hao hao một người, người đó là mẹ của Mắt Quắc. Nạn nhân gần đây có cái nốt ruồi trên mi cốt y hệt bà ta, có thể là do đã từng đi cùng chuyến xe buýt với hắn nên mới bị đưa vào tầm ngắm. Bà ta hiện đang sống bằng nghề dạy đời thiên hạ trên Facebook, và rất được cánh phụ nữ mến chuộng cũng như tin tưởng; từ chia sẻ bí quyết phòng the, cách nấu mâm cỗ ngon, chăm sóc con cái, review phim ảnh và sách báo,... đó là những mảng đã làm nên tên tuổi của bà ta. Rất tiếc, ngoài đời hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mà bà ta cố công gầy dựng trên mạng xã hội.

Lão chồng đầu tiên có sở thích quan hệ với các bé trai nên đã cưới bà ta về để thỏa mãn thú tính với đứa con riêng. Bạn bè của lão ta cũng rặt một sở thích ấy. Nhưng vì bảo đảm cuộc sống vinh hoa phú quý của mình, bà ta đã bỏ rơi con trai trong bóng tối của Địa ngục Trần gian những ba năm trời. Nghe đâu lão ta đã rơi xuống vực chết do lạc tay lái, thân thể của lão ta bị cây rừng xuyên qua người như cái cách mà lão ta từng làm với mấy đứa nhỏ. Nhưng cũng có người cho rằng đây chỉ là chuyện bịa đặt, vì một kẻ giàu có như lão ta thì làm gì mà lại lái xe một mình để rơi vào tình cảnh lạc tay lái, có khi bị giết rồi tạo hiện trường giả cũng nên; hung thủ có thể là Mắt Quắc hoặc một nạn nhân nào đó đã từng bị lão xâm hại tình dục.

Nhưng vẫn còn một gút mắt, vai trò của mẹ con Hàn Triệt và Cảnh Hòa là gì trong vụ thảm án này? Là bọn vận chuyển ma túy hay chỉ là nạn nhân bị tẩy não nhằm mục đích đổ tội? Hoặc là tay trong của đám đồ tể?

Bạch Lãng đã tra thử hồ sơ y tế của đời cháu, chít, chắt của lão ta nhưng không phát hiện ai bị mắc bệnh tâm lý hay bẩm sinh có vấn đề về thần kinh, duy chỉ có điều là một vài người trong dòng họ của lão ta bị mắc bệnh bướu độc và sỏi mật.

Nội trong ba ngày nữa, Huỳnh Mẫn Trạch, Phùng Bác Văn và Tào Việt Bân sẽ tới nhà "hot mom Vlog" để thẩm vấn, cũng như xét tội đồng lõa với kẻ ấu dâm của bà ta cách đây bốn mươi năm. Có thể là đã hết hạn truy cứu ra tòa, nhưng bản án lương tâm mới thực sự là bản án mà họ muốn dành cho bà ta đến hết cuộc đời.

Một cái phủi tay và ngoảnh mặt làm ngơ của người thân hay bè bạn, cũng có thể biến một người trong cơn bĩ cực thành ác quỷ hại đời.

oOo

Vệ Minh gác chân lên đùi An Kỳ, rồi tựa đầu vào cánh tay rắn rỏi của anh. Và nói:

- Này, bị thủng ruột thế này thì về sau nuốt tinh dịch được không?

- Sao không lo về sau hệ tiêu hóa có bị ảnh hưởng gì không hửm?

- Chuyện này hệ trọng hơn.

An Kỳ bẹo má Vệ Minh, rồi nói:

- Khùng.

- Tôi khùng vì ai hả? - Vệ Minh đổ quạu nhéo An Kỳ mấy cái đau điếng.

An Kỳ xoa xoa cánh tay, đoạn cúi xuống hôn lên môi Vệ Minh.

- Giỡn xíu mà babe nỡ nhéo tôi đau quá.

- Đau lắm sao? - Vệ Minh nâng cánh tay An Kỳ lên thổi thổi.

An Kỳ dịu dàng đặt một nụ hôn trên trán Vệ Minh.

Sau giây phút ấy, hai người ngồi tựa vào nhau ngắm cảnh thu bên ngoài khung cửa sổ phòng bệnh. Bầu trời bị đàn cừu mây trắng bao phủ. Ánh sáng dìu dịu của mặt trời chật vật lắm mới có thể xuyên qua lớp mây kết tụ dày đặc như thế.

- Ta trao nhau môi hôn đắm say. Hơi ấm vòng tay ấm nồng làm sao quên. Đôi khi yêu thương ơi có hay. Tình em như bao mây trắng đang bay. Con tim em đang say cháy lên. Như nắng mùa xuân đã về...

Vệ Minh khe khẽ hát ca khúc "Ngày tuyết lạnh" mà ca sĩ Ngọc Lan trình bày rất thành công.

An Kỳ kéo Vệ Minh nằm xuống đùi mình, rồi lấy lược châm cứu chải lại mái tóc rối bời của cậu. Đoạn cất giọng hát cho cậu nghe một đoạn trong bài "Nắng thủy tinh" mà anh từng nghe qua giọng của danh ca Khánh Ly:

- Màu nắng hay là màu mắt em. Mùa thu mưa bay cho tay mềm. Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm. Rồi có hôm nào mây bay lên...

Vệ Minh thiêm thiếp ngủ trong vòng tay An Kỳ. Đôi môi cậu nở nụ cười đầy hạnh phúc và viên mãn.

An Kỳ đỡ cậu nằm lại gối, rồi kéo chăn đắp cẩn thận cho người thương, đoạn đắp tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, sau đó mới đứng dậy cầm remote chỉnh lại nhiệt độ của máy điều hòa.

- Chú Kỳ... - Vệ Khương đã đứng ở ngoài hành lang tự bao giờ, hôm nay bé con diện đồng phục thể dục với hai tông màu xanh-trắng nền nã. Uông Trác thì đang trò chuyện với hai gã bảo vệ, trên tay anh xách ba-lô đi học của cục mỡ.

- Hửm?

- Chú đừng có đè ba của con ra hôn được không?

- Sao vậy?

Vệ Khương phồng má đáp:

- Tại vì... tại vì... chú Kỳ làm vậy ba con mệt.

An Kỳ hết biết đường trả lời Boo mỡ. Anh vừa xoa đầu nhóc con, vừa cười giả lả cho qua chuyện:

- Hai chú cháu mình xuống căn-tin mua đồ ăn cho ba Minh cái đã, rồi hẵng bàn đến vụ đó nha.

Vệ Khương mím môi gật đầu.

An Kỳ chào hỏi Uông Trác, đoạn nhờ anh trông nom Vệ Minh hộ mình.

Uông Trác đáp "Ừ", rồi tiếp tục trò chuyện với hai gã bảo vệ.

Căn-tin lúc năm giờ chiều không có mấy khách ăn. An Kỳ bèn lựa một góc ngồi ngoài sân để cho hai chú cháu tâm tình. Ban nãy đứng trong thang máy anh chợt nghĩ ra một cách giải thích hay với Boo mỡ.

- Con có nghe nói đến liệu pháp "Nụ hôn" không?

- Dạ có, mà con không hiểu ạ.

An Kỳ mở máy điện thoại, truy cập Youtube, rồi mở video về những pha chết não sống lại nhờ lòng yêu thương, lời tâm tình tràn ngập sự động viên của người thân, âm nhạc lúc còn khỏe mạnh họ thường hay nghe cùng với sự tận tâm của đội ngũ y, bác sĩ chuyên khoa cho Boo mỡ xem.

Đôi mày đang nhíu chặt của Vệ Khương từ từ giãn ra. Cu cậu nở nụ cười đầy rạng rỡ với anh và hỏi:

- Vậy... vậy... chú Kỳ làm vậy là để baba mau hồi phục ạ?

- Ừ. - An Kỳ che miệng ho khan. Rồi sực nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, anh vội vàng dặn dò. - Nhưng con không bao giờ được để kẻ lạ mặt ôm hôn hay có các cử chỉ đụng chạm cơ thể của mình nghe chưa? Ba Minh và chú Kỳ đồng ý với nhau nên mới làm như vậy được, còn nếu không có sự đồng ý của ba con thì chú không được phép làm thế.

- Dạ, baba cũng nói y hệt chú Kỳ. Baba dặn nếu gặp người xấu phải bỏ chạy và la lớn lên cho người xung quanh biết để giúp đỡ mình.

An Kỳ dẫn Vệ Khương đi siêu thị chơi, sẵn tiện mua ít đồ dùng cho Vệ Minh. Cậu cứ nằng nặc đòi anh mua dao cạo và kem tạo bọt để wax lông, nhưng anh bảo sức khỏe cậu còn yếu thì đừng có làm việc này. Đến khi anh chốt hạ một câu, "Em có mọc lông như con vượn anh cũng yêu", cậu mới thôi ý định trên.

- Chú Kỳ! Chú Kỳ!

- Gì vậy con?

Vệ Khương chỉ thanh kẹo chocolate nằm trên ngăn thứ tư của dãy kệ.

- Mập ú. - An Kỳ phì cười xoa đầu bé con, rồi bỏ mười hai thanh kẹo chocolate vào trong xe đẩy.

Hai chú cháu trở về phòng bệnh vào lúc sáu giờ chiều vì đường bị tắc nghẽn do kẹt xe. Nhờ thế mà Boo mỡ được ngắm chiếc máy bay có hệ thống đèn nhấp nháy rất đẹp, chú Kỳ bảo với nhóc rằng cái tư thế đó báo hiệu nó chuẩn bị đáp xuống phi trường Thiên Kiêu, nơi mà baba hứa sẽ đưa nhóc đến vào dịp nghỉ Tết để đi máy bay qua Disneyland chơi một chuyến.

- Baba! - Vệ Khương mừng rỡ nhào vào lòng Vệ Minh. Trên khuôn miệng nhỏ xíu như quả anh đào, dầu mỡ vẫn còn đọng lại nơi ấy. Ban nãy do sợ cục mỡ đói bụng nên An Kỳ đã mua một hộp đồ chiên thập cẩm cho bé ăn lót dạ.

- Ế! - Xíu nữa thì Vệ Minh đã bị cục mỡ di động đè trúng vết thương, may nhờ An Kỳ giơ tay đỡ kịp.

Hai cha con Vệ Minh ôm nhau cười ngả nghiêng ngả ngửa, khiến Uông Trác đang ngồi làm việc cũng bật cười theo.

- Con trai của baba là đáng yêu nhất. - Vệ Minh vừa cởi giày cho bé con, vừa cưng nựng nói.

...

An Kỳ bỏ lên sân thượng đổi gió. Mục tiêu trước mắt của anh là giành được tấm bằng IELST trên 7.0, và tốt nghiệp khóa Quản trị Kinh doanh với chứng chỉ loại giỏi. Có như vậy anh mới bảo đảm được tương lai cho vợ mình và các con.

Bản nhạc "Sorry sorry - Answer" của nhóm nhạc Super Junior bất ngờ vang lên. Đấy là nhạc chuông mà anh cài cho chiếc điện thoại của mình, như một minh chứng cho tình yêu của anh với người thương.

- Là tôi đây... - Số máy lạ hoắc. Giọng nói của người bên kia cũng lạ huơ. An Kỳ nheo mắt chờ đợi. -... Cấp Trên của Báo Hoa Mai. Hiện đang đứng đợi anh trong căn-tin bệnh viện.

An Kỳ mở bừng mắt. Anh không còn tin nổi vào tai mình nữa.

- Ngạc nhiên sao? Hồi hộp sao? Không tin sao? Tôi quen với những biểu cảm mà các người dành cho tôi rồi.

An Kỳ ậm ừ đáp, "Đã biết". Rồi hộc tốc chạy vào thang máy ở tầng Bảy. Đối với thái độ kỳ quặc của anh, hai người bảo vệ không bình phẩm chi cả, chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi trở lại tư thế cũ.

Cấp Trên đang ngồi trên một cái xích đu trong khu vực sân chơi của bệnh nhi. Đôi tay anh ta lần theo sợi dây xích sắt được dùng làm vật nâng chiếc ghế sắt phủ sơn trắng muốt. Nhìn động tác như thể đang hồi tưởng lại quá khứ đã qua.

Sáu tay đàn em chia thành ba cặp, mỗi cặp đứng trấn một hướng: Phải, trái và phía sau lưng anh ta. Nếu như An Kỳ không suy đoán lầm thì trong xe của anh ta còn ít nhất bốn người nữa, một tay trợ lý và ba gã cận vệ.

Mái tóc bạch kim sáng ngời dưới ánh trăng gần tròn huyền nhiệm. Trông anh ta như thể phiên bản nam của Tinker Bell, có nét gì đó rất thoát tục và bí ẩn.

- Hê, yêu chưa?

An Kỳ bật cười:

- Tình yêu sét đánh với anh hả? Mơ đi người đẹp ơi.

- Ra biển đổi gió nói chuyện há? Ở đây tai mắt nhiều quá không tiện. - Cấp Trên khom lưng đứng dậy.

An Kỳ mỉm miệng cười, tỏ vẻ đồng ý.

Xe gần đến khúc đường Ức Trai thì bất ngờ rẽ phải. Chạy gần đến một cây số thì dừng lại trước cổng vào khu nghỉ dưỡng cao cấp Alva*.

Cấp Trên dẫn An Kỳ đến khu biệt thự dành cho khách thuê. Căn mà anh ta mướn nằm ở phía Đông, từ đây có thể trông ra bãi biển ồn ào nhưng tuyệt đẹp.

Nơi đây bố trí cả thang máy và thang cuốn song song với cầu thang bộ. An Kỳ không đánh giá cao điều này vì cảm thấy nó quá xa hoa và lãng phí, biệt thự chỉ có ba tầng thì cần chi phải lắp thêm hai thứ này. Nhưng anh đoán đây chắc là mánh khóe của bọn họ nhằm móc túi khách hàng thêm một mớ.

Cấp Trên bất ngờ nắm tay An Kỳ. Anh ta tự nhiên kéo anh đi vào buồng thang máy, rồi ấn số tầng.

"Đinh."

Cấp Trên kéo An Kỳ vào phòng đựng trang phục, rồi gọi đàn em vào thay đổi quần áo của anh. Gã muốn anh phải ăn vận thật sang trọng và bảnh bao.

- Có mỡ bụng rồi đấy. Lo mà tập Gym đi. Không khéo sao này trở thành Brad Pitt đệ nhị. - Cấp Trên chống cằm đánh giá. Bước chân của gã uyển chuyển như một vũ sư quốc tế đang dạo bước trên sàn nhảy.

Hai người men theo con lộ nhân tạo lát sỏi đá trắng xám, chúng phát ra tiếng kêu lạo xạo mỗi bận bước chân họ chạm đến. Hoa mười giờ mọc len theo những kẻ hở, những cọng tơ xanh mướt ngủ ngoan trong ánh nắng ban mai rực rỡ, còn hoa thì vẫn chưa nở. Gió biển mang theo vị mằn mặn đặc trưng; hương sóng quyện với hương đất trời Đại Việt, khiến người đi xa không khỏi chạnh lòng nhớ về cố hương mỗi khi mường tượng lại.

Bây giờ mới nhỉnh hơn sáu giờ sáng, trên bãi biển lác đác vài cặp Cô dâu-Chú rể chụp ảnh cưới, vài kẻ bày tiệc nhậu nhẹt hò la ầm ĩ, ba tay vận động viên lướt ván đang tập dợt cho một kỳ thi đấu sắp tới, dăm người lao công cần mẫn nhặt nhạnh từng mẩu rác thải mà khách thập phương "quên" đem bỏ đúng nơi quy định. Mọi sắc thái và cung bậc của đời người đều hội tụ nơi đây.

An Kỳ đưa mắt nhìn bờ biển lấp lánh ánh bạc. Vầng mặt trời đỏ ối đang neo mình nơi cửa biển. Loài hải âu đang tung cánh bay trên nền trời phơn phớt hồng. Những cánh buồm thấp thoáng nơi đường chân trời mờ ảo.

- "Mảnh trăng treo cuối rừng - Mặt trời neo cửa biển", cặp câu đối này rất hoàn mỹ phải không? - Cấp Trên bất giác mở lời, sau mười phút đứng lặng người ngắm biển với An Kỳ.

- "Mảnh trăng treo cuối rừng", "cơn ác mộng" của học sinh cấp Ba. - An Kỳ rùng mình đáp.

- Với những đứa giỏi Văn thì phân tích một tác phẩm chỉ là chuyện muỗi; giải phương trình, đồ thị, hàm số mới là chuyện khó.

Cấp Trên ngồi xuống tấm bạt du lịch, đoạn khui bia ra uống, rồi bốc một nhúm khô bò ăn.

An Kỳ thả mình xuống tấm bạt, giữ một khoảng cách tương đối an toàn với tay tóc bạch kim kia.

- Hiện anh còn giữ video đó không?

- Không, tôi không có thói quen lưu trữ video giải trí để tránh nặng máy và bị mã độc xâm nhập. - An Kỳ ngồi bó gối ngắm biển. Anh nhớ Vệ Minh đã từng bảo muốn tổ chức tuần trăng mật ở biển đảo, năm ấy cậu mười bảy tuổi, còn anh hai mươi ba.

- Chắc chứ?

- Xạo đấy. - An Kỳ nhếch miệng cười. Gã Cấp Trên cũng cười theo, nhưng trong ánh mắt chẳng hề chan chứa một xíu nào ý bông đùa.

Cấp Trên đột nhiên vỗ vai An Kỳ, ra hiệu đã đến lúc trở về.

Cuộc thẩm vấn diễn ra chưa đầy nửa tiếng, song cũng đủ giải đáp hết thắc mắc của đôi bên về vấn đề tính cách của đối phương.

An Kỳ đẩy cửa phòng bước vào. Bộ đồ vest anh đã trả lại cho Cấp Trên, anh ta muốn thu thập dấu vân tay hay sợi tóc thì tùy, anh không màng mà cũng không tin một con người tự cao tự đại như anh ta lại chơi chó kiểu vậy. Có vẻ anh ta hợp với dạng trả thù kinh tế, chiến tranh thương mại và du kích tin đồn hơn là mấy trò đê tiện kia.

Vệ Minh đang sửa soạn đồng phục cho Vệ Khương. Uông Trác đứng ở góc phòng thưởng thức tách cà-phê Latte, bằng lái của anh ta mãi đến tháng Mười một mới được "trả lại", nên chuyện đưa đón bé con sẽ do An Tần và Cổ Tường Quang thay phiên nhau phụ trách, vì vậy anh ta không đi chung với hai người và Boo mỡ, mà ở lại làm công việc kết toán sổ sách.

Cả bọn ghé vào một quán ăn bình dân đông khách để cho Boo mỡ dùng bữa sáng, sau đó mới chở cu cậu đến trường. Hôm nay là ngày làm bài kiểm tra bốn mươi lăm phút đầu tiên trong quãng đời cắp sách đi học của nhóc, nên bé con háo hức lắm.

- Em đau bụng sao? - An Kỳ nhìn khuôn mặt xanh xao của Vệ Minh đầy lo lắng.

- Ừ. - Vệ Minh nhăn mặt đáp. Có lẽ là do trong chả cá có hàn the và phụ gia cấm nên mới khiến cậu bị tái phát cơn đau bụng.

An Kỳ tăng tốc độ, rồi bật xi-nhan phải để rẽ vào con đường tắt thưa người hòng tiết kiệm thời gian.

Vệ Minh tựa đầu lên vai An Kỳ, cảm nhận hơi ấm của người thương truyền sang cơ thể mình.

Hai người đi thẳng vào khoa Nội đăng ký khám bệnh, rồi ngồi đợi trên băng ghế đặt ngoài sảnh đón. Hôm nay hai anh em họ Hà trực buổi tối nên không có mặt ở đây.

Đợi gần khoảng mười phút thì bác sĩ trong ca trực đích thân ra đón Vệ Minh. Anh ta họ Tưởng, mới ra trường được bảy tháng, sống độc thân khó tính với hai ông bà bô trong một ngôi nhà phố khang trang trên đường Trần Quốc Toản.

Bác sĩ Tưởng thăm khám xong xuôi, liền ngồi xuống viết toa thuốc. Sau đó ôn tồn dặn dò:

- Tạm thời trong vòng vài tháng tới, cậu chủ đừng nên ăn ngoài đường. Đường ruột của cậu chủ đang bị tổn thương, dẫn đến rối loạn hệ thống tiêu hóa và vòng tuần hoàn của hệ bài tiết. Tuy rằng nhiễm trùng đường huyết đã bị đẩy lùi, song nguy cơ tái phát vẫn rất có thể xảy ra, nên đề phòng bằng cách kiểm tra sức khỏe tổng quát, xây dựng một chế độ ăn uống lành mạnh và năng vận động, cũng như tập thể dục thể thao thường xuyên sẽ giúp sức đề kháng trở nên "cứng cáp" và "rắn rỏi" hơn.

- Vâng, thưa bác sĩ.

- Cậu chủ có muốn chợp mắt một lát không? Nếu có thì tôi sẽ kê thuốc có chất an thần. Còn không thì tôi sẽ loại ra.

- Tôi muốn thức, thưa bác sĩ.

Bác sĩ Tưởng gật nhẹ đầu, rồi hý hoáy viết tiếp. Nét chữ của anh ta khá đẹp và dễ nhìn hơn hẳn hai anh em họ Hà.

Liễu Nhược Thần tới đây sau khi hai người trở về phòng được non nửa tiếng. Y mang theo hộp bánh pizza bốn vị và một gói gà viên chiên xù. Hầu như tên nào đến thăm Vệ Minh đều có ý nghĩ nên đem theo đồ ăn đã chế biến sẵn, hơn là hoa tươi và trái cây, vì họ nghĩ rằng cậu quá đủ đầy để dùng những thức quả bình dân mà mình mang tới.

- A Trác đâu rồi cậu Minh? - Liễu Nhược Thần mở hộp bánh pizza, đoạn bước đến giường của Vệ Minh, ngỏ ý mời cậu ăn.

- Lên sân thượng ăn bánh canh bột xắt rồi... Anh ta ngại mùi nước mắm gừng sẽ làm ám phòng... - An Kỳ trả lời thay cho Vệ Minh, vì cậu đang uống thuốc. Biết anh ta ưa món bánh canh vịt ăn kèm với huyết nếp dẻo ngọt nên hai người mua cho một tô lớn, lại còn bồi dưỡng thêm một dĩa gỏi vịt, huyết nếp hấp dẫn.

- Tôi xin lỗi, nhưng dù rất muốn ăn, bụng của tôi lại không thể chứa được món này. - Vệ Minh tiếc nuối thông báo cho y hay.

Liễu Nhược Thần mím môi, đành lấy bánh pizza trong hộp ra ăn một mình. Không phải vì Vệ Minh không ăn mà y không vui, nguyên nhân xuất phát biểu cảm ấy trên khuôn mặt là do y buồn khi nghĩ đến việc vết thương của cậu có vẻ nặng hơn những gì mà đám bác sĩ công bố, có thể là bởi họ sợ bị Vệ Úy trách phạt nên mới tìm cách nói giảm nói tránh thế này.

Vệ Minh nhấp một ngụm nước ấm, đoạn hỏi:

- Nathan Doanh đâu?

Liễu Nhược Thần vừa nhai, vừa che miệng nói:

- Anh ta với bà Liễu đi chùa cầu an rồi. Xẩm tối mới về.

- Nghe đâu Downy bị gia đình ruồng rẫy vì mắc bệnh Down, cơm ngày ba bữa còn thua cả con chó cưng họ nuôi trong nhà, lại chịu đòn đau mỗi ngày nên đã tìm cách lẻn đi khi gia đình dắt nhau đi du lịch Thái Lan. Sau đấy gặp những gã đồ tể khác bên phe Mắt Quắc, bọn họ đối xử với cậu ta như anh em ruột thịt, cho nhà ở, cho quần áo mặc,... - Vệ Minh trầm mặc nhìn những bong bóng khí tan vỡ trong ly nước ấm. - Nếu lúc ấy cậu ta gặp được người tốt thì chắc đã không rơi vào kết cục thế này.

Liễu Nhược Thần nhón một viên gà chiên xù, quệt chút sốt mù tạt, rồi bỏ vào miệng.

- Cậu ta lột da họ lúc còn sống hay đã chết? - An Kỳ chống cằm tư lự.

Vệ Minh đặt ly nước lên tủ đầu giường và đáp:

- Đã chết.

- Như vậy thì có thể giảm án... - Liễu Nhược Thần ngừng lại, hút một ngụm nước soda kiwi và dâu tằm.

- Xét về lý thì đúng, nhưng xét về tình thì không thể dung tha được. - An Kỳ thở dài.

oOo

Chú thích:

1/ Alva có nghĩa là "Cao quý".

Hồ mỗ có điều muốn nói:

Mình vừa kiểm tra các chương trước thì phát hiện thiếu mất phần Chú thích và Ghi chú, nên đã cập nhật lại các phần này. QAQ

Thành thật xin lỗi mọi người vì sự sơ ý của mình. Orz Tổng cộng chỉ có bảy chương bị thiếu, đổ từ phần "Hồi Hai: Buông rèm nhiếp chính (a)", "Phiên ngoại: Câu chuyện tình yêu" và năm chương đăng tải gần đây.

Chúc các bạn có một mùa thu tràn ngập yêu thương, cầu gì được nấy và vạn sự như ý. Yêu nhiều. <333