Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 115: Hồi Mười Hai: Mưa trên cuộc tình* (a)



Uông Trác đẩy cửa bước vào phòng khi kim đồng hồ điểm 10:28 phút. Hương xà phòng khử mùi và diệt khuẩn thoang thoảng trên cơ thể anh ta, có vẻ như anh ta đã đến nhà vệ sinh chỉnh trang một chút rồi mới quay lại đây.

- ... Nathan Doanh? - Người đang ngồi trò chuyện với cậu chủ và A Kỳ nom rất giống Liễu Nhược Doanh, trong quá khứ anh ta và Uông Trác đã từng dây mơ rễ má lằng nhằng với nhau một số chuyện cơ mật, mà tới tận bây giờ cũng không đưa ra được một hướng giải quyết đúng đắn nhất cho cả đôi bên. Kể ra cũng thật vô lý khi anh thường xuyên gặp mặt An Tần ở đây nhưng vẫn chưa hề thấy tăm hơi của Liễu Nhược Doanh. Hai người này hình như cũng không thân thiết gì mấy như những gì mà đám giang hồ đồn đại...

- Liam Doanh. - Liễu Nhược Thần hơi ngoáy đầu lại. Đuôi mắt của y khẽ quét thành một vệt đen dài, khiến cho cặp mắt đan phượng càng trở nên sắc nét và ma mãnh.

- À, chào anh. - Uông Trác lấy tay trái gãi đầu, rồi đưa tay phải ra bắt tay với Liễu Nhược Thần. Y cũng lịch sự bắt tay lại, rồi lặng thinh không nói gì nữa.

- A Trác mới đi cắt tóc đấy, cậu Thần có khiếu thẩm mỹ xem xem có hợp với khuôn mặt anh ta không? - Vệ Minh lên tiếng giải vây cho hai người.

Liễu Nhược Thần nghe thế, liền ngoáy đầu lại nhìn. Y cũng có thời gian sống bằng nghề cắt tóc nên rất rành về chuyện này. Sau khi ngó nghiêng vài phút, y kết luận, "Hợp đấy."

Nhân đấy Vệ Minh bèn kể một câu chuyện.

Sau khi đi cắt quả đầu nhà binh, diện mạo Uông Trác trở nên lạ lẫm hẳn. Không còn cái vẻ ngoài đạo mạo, đầy hiền từ, bây giờ cả người anh ta tràn ngập khí chất của một người đàn ông phong trần, bản lĩnh.

Vệ Khương luôn miệng tấm tắc khen:

"Ui, chú Trác nhìn ngầu quá chừng luôn. Boo mỡ cũng muốn ngầu giống chú Trác. Baba cho con đi cắt tóc giống chú Trác nha? Nha baba?"

Vệ Minh khi ấy chỉ cười bí hiểm, cậu ngoắc cục mỡ lại, lệnh cho nó ngồi cạnh mình, rồi bảo nó đợi một chút.

"Nè con trai." Vệ Minh vỗ vỗ bờ vai tròn lẳn của con trai, rồi phì cười nhìn bé con háo hức cầm điện thoại lên xem.

Boo mỡ sau khi xem hình nhóc mập trong phim "Rồng tại Thiếu Lâm" thì hết vòi cắt quả đầu giống chú Trác.

Liễu Nhược Thần nghe xong câu chuyện, liền ngồi cười rũ rượi trên ghế. Kết thúc trận cười điên dại của mình, y ôm mặt ho sù sụ, sù sụ; cả cơ thể y vẫn không ngừng run rẩy. Cứ tưởng tượng đến khuôn mặt tròn như trái banh của Vệ Khương khi không còn một cọng tóc nào trên đầu là y lại bật cười ha hả.

- Boo mỡ bây giờ "điệu đàng" lắm. Sáng nào cũng tự giác chải đầu, cài cúc áo, rồi còn tự tập tành học thắt cà-vạt nữa. - Vệ Minh tự hào khoe "chiến tích" của Vệ Khương với chồng và mọi người. Mấy năm trước, cậu đã dự tính cho bé con học trường của các em bị mắc bệnh tự kỷ để thầy cô ở đó dạy kỹ năng sống và hỗ trợ phục hồi tâm-sinh lý. Nhưng thật may là bây giờ Vệ Khương đã lành bệnh, và thậm chí còn là một trong những thành viên được quý mến nhất lớp. Ngày nào đi học về cu cậu cũng khoe trong giờ ra chơi đã cùng các bạn trong lớp làm những gì, ôn bài ở đâu, ghé thư viện đọc sách tranh nào...

Liễu Nhược Thần xem Boo mỡ như em trai trong nhà, ngày trước hễ rỗi là lại dẫn bé con đi ăn kem.

- Cậu chủ có biết gì về Hà gia và Đặng Kế Nghiệp không? - Uông Trác đang làm món si-rô đá bào cho mọi người, bỗng ngừng tay lại hỏi Vệ Minh.

- Tôi chỉ nghe đến cái tên Đặng Chấn Hưng... - Vệ Minh nhíu mày đáp. Cậu đang cố nhớ ra xem Đặng Kế Nghiệp là ai.

- Đặng Kế Nghiệp mới là tên thật của ông ta. Cái tên Chấn Hưng được lấy để hoạt động trong thế giới ngầm nhằm mục đích nhắc nhở việc báo thù. - Uông Trác nhàn nhạt giải thích. - Ba của ông ta muốn ông ta hoàn lương nên mới đặt tên Kế Nghiệp, tức là an phận thủ thường sống bằng một nghề nghiệp bình dị. Nhưng ông ta lại đổi thành Chấn Hưng với ý nghĩa quyết tâm chấn hưng gia tộc. Lang bạt nửa đời người, nhưng rốt cuộc nguyện ước ấy vẫn không thành, nên ông ta đành lui về hậu trường, lấy danh nghĩa Hà gia để duy trì mạng sống.

- Hóa ra đây là lý do bọn họ đặt tên quán phở là Pí... Nhưng sao bác Nguyễn lại gọi ông ta là anh Hưng?

- Do bị bẽ mặt vì mưu kế thất bại nên ông ta giữ luôn cái tên này hòng tránh làm ô danh cái tên thân sinh.

- Đừng lấy trinh tiết khoe thục nữ/ Đừng lấy thắng thua luận anh hùng. - An Kỳ chợt xen miệng vào. Vệ Minh khẽ gật đầu tán thành với chồng mình.

- Nguồn tin tức của anh phong phú thật. Tôi chẳng hề biết tí ti gì cả. - Vệ Minh chống cằm lên chồng gối nằm, người cậu nghiêng theo hướng cánh tay chống, cũng tức là phía bên phải.

Uông Trác đang nhận miếng bánh pizza từ tay Liễu Nhược Thần, nghe vậy, chỉ biết nhe răng cười trừ.

...

Chiều nay Vệ Khương về muộn hơn thường ngày nửa tiếng, bé con thuật rằng cô bảo ở lại lớp tập dợt trước để đón thanh tra từ trên quận xuống dự giờ vào ngày mai.

Thấy cái bụng Vệ Khương không ngừng kêu "ọt", "ọt", Cổ Tường Quang mới ghé quầy bán đồ nướng mua cho bé con một hộp đầy vung. Bác không biết rằng bác sĩ vừa khuyên Vệ Minh không được ăn hàng ngoài đường nên đã trót mua mấy xâu phao câu và chim cút nướng; đã thế lại còn mua thêm bốn trứng vịt lộn nướng mỡ hành!

An Kỳ ỉm luôn lời khuyên của bác sĩ. Anh cảm ơn Cổ Tường Quang đã đón Vệ Khương hộ mình, rồi hớn hở đóng cửa đi bày mâm bát đũa dọn bàn cho Vệ Minh ăn.

- Bác Cổ chu đáo thật! Còn mua sẵn mấy ổ bánh mì nữa chứ. - An Kỳ vừa làm muối tiêu chanh ớt, vừa nói với vợ mình.

Vệ Khương chẳng hiểu mô tê chi sất. Nhưng khi nhìn thấy baba vừa nhón miếng lòng cút nướng, vừa cười thật tươi, bé con cũng toét miệng cười theo. Xâu hồ lô nướng trên tay cục mỡ rung rung theo điệu cười của em.

- Sao không trách tôi ăn bậy? - Sau bữa ăn, Vệ Minh cất giọng hỏi An Kỳ. Bụng no căng thường kéo theo cơn buồn ngủ đến, nên giờ hai mắt cậu cứ híp hịp.

- Em ăn ngon miệng là tôi vui rồi. - An Kỳ lấy giấy lau mồ hôi trên mặt người thương. - Tôi vẫn còn nhớ nội dung của một câu chuyện trong tiểu phẩm hài phát sóng trên đài truyền hình mấy năm trước: Thấy ông chồng bị mắc bệnh mỡ máu cao, nếu không kiểm soát hàm lượng dinh dưỡng và mức calories dung nạp vào cơ thể một cách chặt chẽ sẽ có nguy cơ "đi sớm", nên người vợ mới bắt phải ăn chay và chỉ được uống nước lọc, khẩu phần mỗi ngày chỉ có thế. Cho đến một hôm, ông chồng ngất xỉu. Bà vợ với các con mới tức tốc đưa vào bệnh viện cấp tốc. Người vợ kể tên món ăn tới đâu, ông chồng nuốt nước miếng ừng ực tới đó... Ê, ngủ luôn rồi hả?

Vệ Minh vươn vai ngáp dài, rồi quay qua nói:

- Sau này mà tôi bị mất ngủ, cảm phiền cưng kể những câu chuyện có nội dung giống như thế này nhé?

An Kỳ cười méo xẹo, đoạn cúi xuống bẹo má Vệ Minh, véo qua véo lại mấy cái, rồi hôn lên má người thương.

Vệ Minh rướn người hôn lại anh một cái thật kêu, rồi ngả người xuống nệm đánh một giấc.

An Kỳ cặp nhiệt kế dưới nách Vệ Minh, đoạn đắp lại chăn cho cậu, rồi xỏ dép vào chân và đứng dậy. Anh và Vệ Minh thường cùng nhau giặt giũ và sấy đồ, rồi đem mớ quần áo lên sân thượng phơi phóng để tránh ẩm mốc. Nhưng hôm nay thì không, anh muốn làm một mình để cậu được nghỉ ngơi thêm.

- Dạ, chú Kỳ ơi. - Vệ Khương đang ngồi xem hoạt hình ở gần đấy bỗng níu tay An Kỳ lại. - Dạ, con tặng chú Kỳ.

An Kỳ nhìn nắm kẹo ho trong tay Vệ Khương, đáy mắt anh bỗng thấy cay xè. Mỗi bận nói dối bé con, anh thường không được tự nhiên nên ho khan vài tiếng để trấn tĩnh. Nhưng bé con thấy thế lại hiểu lầm rằng anh bị đau cổ, nên mới đưa kẹo ho cho anh ngậm.

- Chú... chú Kỳ ngậm đi. Nó hơi đắng nhưng mà trị ho rất tốt. Baba thường hay ngậm cái này mỗi khi đau cổ đó.

- Sao con biết nó đắng? - Không nên cho trẻ em ngậm kẹo ho vì rất dễ bị hóc cổ, một người cẩn thận như Vệ Minh chắc chắn không bao giờ cho Boo mỡ dùng thứ này.

- Dạ, baba của con cho con liếm mỗi khi con bị đau cổ. Baba không cho con ngậm, mà con cũng không thích ngậm, con liếm được nửa viên thì baba tịch thu lại.

An Kỳ kéo Boo mỡ lại gần, khóe mắt anh ươn ướt, môi anh mấp máy mấy lần mới thốt lên được:

- Chú Kỳ làm baba của con được không? Con sẽ có hai người cha, một rất tỉ mẩn, đảm đang và một rất vụng về, hậu đậu. Nhưng người cha kém cỏi sẽ nỗ lực hết mình để trở thành một người cha tuyệt vời và khéo léo. Có được không con trai?

Vệ Khương nhăn mặt suy nghĩ. Cục mỡ vẫn nhớ baba thường dặn ai hỏi cái gì mà con không biết câu trả lời thì hãy đem về cho baba giải đáp, còn bài tập trên lớp không hiểu thì hãy giơ tay hỏi thầy cô trong giờ học. Vậy, vậy cái này không liên quan tới bài tập trên lớp, thì... thì Boo mỡ nên về hỏi baba cho chắc ăn mới được.

- Dạ, chú Kỳ đợi con hỏi lại baba nha?

- Ừm, chú đợi tin con. - An Kỳ khẽ xoa đầu Vệ Khương. Nụ cười của hai cha con hôm ấy còn rực rỡ hơn cả vầng dương lúc ban trưa.

oOo

Có người ngợi ca những chàng Không quân là hoa hù, là hoa nắng, là áng mây trôi dạt trên nền trời Tổ quốc mông mênh; thậm chí có người còn tán tụng rằng, "Lính nhảy dù là thiên thần".

Hải quân thì như những bông hoa lênh đênh trên con sóng dữ, tung hoành ngang dọc khắp biển Đông bao la.

Còn Thủy quân Lục chiến là những cây đước, cây phi lao đứng đầu sóng ngọn gió giữ gìn từng tấc đất của tổ tiên.

Biệt động quân chẳng khác nào loài hoa quỳnh ngát hương dưới ánh trăng Rằm vằng vặc sáng.

Và Lục quân là những bông hoa lan rừng hoang dã, xông pha khắp mọi trận mạc trên mảnh đất mà máu xương bậc kỳ tài tiền nhân bao đời nhuộm thắm.

An Đình Siêu chỉ huy Thủy quân Lục chiến với cấp bậc Đại tướng đã được ba mươi hai năm. Kẻ thù cũng nhiều mà tri kỷ cũng lắm. Đụng chạm tới lợi ích nhóm mà, dễ dầu gì mà không bị gây thù chuốc oán.

"Anh về với em như chim liền cánh, như cây liền cành.

Như đò với với sông, như nước xuôi dòng vào lòng biển xanh

Em ơi trăng còn sáng nên tình yêu vẫn còn mang

Em ơi sương còn xuống nên tim côi mong sưởi ấm..."

Bản nhạc "Anh về với em" do bác Nhật Trường trình bày vang lên từ chiếc Laptop ASUS do con trai ông mua tặng dịp sinh nhật năm ngoái.

Những danh ca thời trước vừa hào hoa, lại đa tài; họ có thể nhảy đầm, sáng tác ca khúc, hòa âm phối khí và trình bày luôn nhạc phẩm của mình trước công chúng. Và không có gì gọi là hiếm lạ khi họ trao đổi những nhạc phẩm mà mình viết ra với những nghệ sĩ khác, bằng cách hát các ca khúc của nhau mà không đòi hỏi thù lao, chỉ nhớ ghi tên và giới thiệu tác giả mỗi khi biểu diễn là được rồi. Kể đến có Hùng Cường, Trần Thiện Thanh (khi đi hát thì bác lấy nghệ danh là Nhật Trường), Lam Phương, Hoàng Thi Thơ, Ngô Thụy Miên, hai anh em bác Y Vân - Y Vũ, Duy Khánh, Phạm Duy,...

Bây giờ thì nhạc điện tử dần dần thay thế những ca khúc "mộc", hát hay, hát dở thì cũng được kỹ xảo máy móc lấp liếm hết, còn thêm cái nạn cải biên từ ngữ tiếng Việt, nghe xong không biết ban nãy đã nghe cái gì.

Từ ngữ trong các nhạc phẩm thời trước luôn gắn với non sông nước Việt, các điển tích trong thơ văn cổ, gửi gắm tình cảm đôi lứa một cách trong sáng và chân tình, hình ảnh người lính được trau chuốt một cách mềm mại, không khoa trương hay ép vào một cái khuôn khổ sáo rỗng.

An Đình Siêu tự mình lau dọn, quét tước nhà cửa để đón tiếp ông anh An Đình Luận. Hai người cách nhau bảy tuổi lẻ vài tháng mà cứ ngỡ xa tận muôn trùng đại dương. Chẳng ai hợp tánh ai cả, hễ mở miệng nói được ba câu là lại bắt đầu mặt nặng mày nhẹ.

An Đình Luận đến khi bài "Chiến sỹ vô danh" do bác Anh Khoa trình bày kết thúc được năm phút. Bài này bác Hùng Cường hát cũng hay không kém, thậm chí có phần hào hùng hơn hẳn bác Anh Khoa, vì chất giọng của bác Anh Khoa vốn nhẹ nhàng và thanh thoát.

An Đình Luận không nói trước rằng mình sẽ dẫn theo hai đứa cháu trai, điều này hơi khiến An Đình Siêu phật lòng vì e ngại cơm nấu không đủ ăn.

- Sắp nhỏ ăn riêng. - An Đình Luận giơ túi nylon lên.

Hai anh em họ An đợi cho An Đình Luận nói xong, mới bước đến trước mặt An Đình Siêu, rồi khoanh tay thưa ông.

- Đứa nào của An Kỳ? Đứa nào của An Tần? - An Đình Siêu chống tay lên đầu gối, ngắm nghía hai khuôn mặt trẻ con của anh em họ An.

- Đều là con của An Kỳ cả. - An Đình Luận trỏ vào An Dĩ Mai. - Sao, thằng này nhìn giống An Tần lắm hả?

- Chắc là tại mặt mũi nó hay cười nên nhìn rất giống ông bác nó... - An Đình Siêu phá lên cười. Đoạn ngoáy đầu gọi vợ ra chào anh trai.

Vợ của An Đình Siêu hồi trẻ là một sỹ quan thuộc đội cảnh sát Quốc gia Đại Việt. Trong một lần tham gia giải cứu con tin bà không may bị thương ở tai, từ đó dẫn đến bị nghễnh ngãng, phải cần đến máy trợ thính để hỗ trợ sinh hoạt hàng ngày.

Võ Tường Liễu cùng con trai lớn bước ra chào hỏi An Đình Luận.

Lâu không thấy mặt An Khánh Tường đã khiến An Đình Luận quên khuấy rằng em trai mình còn một đứa con nữa. Anh ta hơi lép vế hơn An Đỉnh Nhân, lại không công tác trong ngành Quân sự như cha mình và em trai nên đời tư lại càng chìm nghỉm và im lìm, khiến dân thường ai cũng tưởng An Đình Siêu chỉ có mỗi một đứa con trai. Anh ta hiện đang công tác tại văn phòng Luật trên đường Tả quân Lê Văn Duyệt, với cương vị luật sư, văn phòng này thuộc chi nhánh công ty con bên ngành Luật của tập đoàn Kim An.

- Thưa bác Luận. - An Khánh Tường đưa tay ra bắt với An Đình Luận. Khi ông bắt tay lại, hắn áp thêm tay trái vào bàn tay của ông, tỏ ý vô cùng hân hạnh được tiếp đón ông.

Tác phong của An Khánh Tường không giống cha cũng chẳng giống mẹ, có lẽ môi trường Luật đã trui rèn con người hắn thành một hình mẫu bặc thiệp và mẫu mực như thế.

An Đỉnh Nhân lững thững bước xuống cầu thang. Gã vận áo phông lính và quần đùi xanh dương, đi chân trần.

Hai ông tía họ An bất giác liếc sang An Khánh Tường, hắn đương bận một bộ trang phục ở nhà dành cho nam đơn giản mà lịch sự, với áo cotton ngắn tay và quần dài cùng chất liệu tới mắt cá chân, màu sắc nhu hòa và trang nhã.

Trên bàn lúc bấy giờ có một mâm ốc tám loại cùng hai tô và một dĩa đựng nước chấm, một tô gỏi ngó sen trộn với lỗ tai heo, tôm sú và đậu phộng, cá tai tượng chiên xù ăn cặp với xấp bánh tráng, rau sống, khế chua, kèo nèo và chuối chát, và hai dĩa bánh xèo tôm mực chiên đậu xanh và nấm rơm vàng ươm - mỗi dĩa có mười hai cái to bằng lòng chảo rộng hai tấc. Ngoài ra còn một dĩa thịt ba rọi luộc và một dĩa lòng bò nấu chín.

- Đem về cho Boo mỡ ăn. - An Dĩ Thâm sực nhớ tới người bạn tròn ủm rất thích ăn bánh xèo, nên buộc miệng nói to.

- Ai hả Dante? - Võ Tường Liễu xoa đầu An Dĩ Thâm mà hỏi một cách đầy trìu mến.

- Là bạn của con với em Thâm. - An Dĩ Mai nhanh nhảu đáp thay cho An Dĩ Thâm.

- Boo mỡ là con trai của Vệ Minh, cũng tức là cháu ruột của Vệ Úy, nó tên là Vệ Khương, học chung lớp, chung trường với sắp nhỏ. - An Đình Luận vỗ vai An Dĩ Mai, rồi cuốn cho mỗi đứa một cuốn bánh xèo đẹp mắt. Thức ăn đem theo thì vẫn để cho hai đứa dùng, cũng may là chỉ có mỗi món mỳ xào vịt quay và rau cải.

- À... - Võ Tường Liễu chỉnh lại nút bấm máy trợ thính, đoạn cười tươi bảo. - Để một lát em sẽ chiên thêm mười cái để anh Hai biếu họ. Dẫu sao thì bột đường và nguyên liệu cũng còn dư nhiều quá, cả nhà mình ăn không hết đâu.

Vừa nói xong, Võ Tường Liễu bước xuống gian bếp, đem lên hai cái tẩy và hai lon Dr. Pepper cho hai đứa cháu trai uống.

Vì sợ mắc phải bệnh gout, tiểu đường cùng ty tỷ các căn bệnh già khác mà An Đình Luận đã kiêng sạch gần hết các món ăn đang bày biện trên bàn, nhưng hôm nay đành phá lệ vậy.

Võ Tường Liễu trông thấy bốn người đàn ông kia cùng hai cháu nhỏ tay, miệng thi nhau hoạt động hết công suất mà trong lòng hạnh phúc khôn xiết. Không đợi chồng kêu, bà vội vàng xuống bếp khiêng lên két bia Heineken và một bình thủy tinh đựng đầy đá viên lên mời mấy người lớn uống cho tiêu thực.

Hai anh em họ An đã được chú Minh chỉ dẫn cách ăn khi ngồi vào mâm cỗ, dự tiệc hay những nơi có người lớn tuổi, nên không để thức ăn vung vãi ra ngoài bàn hay phải để người lớn cuốn và gắp hộ. Võ Tường Liễu không tiếc lời khen ngợi sắp nhỏ, bà đang mong mỏi An Tường Khánh mau chóng kiếm dâu xinh về cho bà đặng trong nhà có thêm đứa con gái và mấy đứa cháu; An Đỉnh Nhân thì suốt ngày ở lì trong quân khu, hiếm hoi lắm mới có ngày nghỉ phép, nên con gái nhà ai mà chịu nổi cảnh vò võ trông chồng chứ?

Vệ Minh không thích dùng từ "dạy" một cách tùy tiện với những người cần mình giúp đỡ, vì cậu cho rằng chỉ có ông bà tổ tiên, đấng sinh thành và người có chuyên môn cao trong lĩnh vực ấy mới có quyền nói như thế với họ; còn mình là một người không có kiến thức sâu rộng, vai vế cũng không hơn ai mà bày đặt làm cao, há chẳng phải tự biến mình thành một kẻ hợm hĩnh sao? Nhưng cậu vẫn hoàn toàn thông cảm với những ai thích dùng từ này khi nói chuyện với người khác, bởi vì bình thường họ không giỏi hơn ai về bất cứ cái gì, nên mỗi khi có dịp được người khác nhờ vả liền lên mặt dạy đời để thỏa mãn cái sở học yếu kém của mình; đó thực sự là một kẻ đáng thương chứ không đáng trách.

"Bing boong... Bing boong... Bing boong..."

- Là thằng Tần. Nó tới đây để đón tôi. - An Đình Luận vừa rút giấy ăn lau miệng, vừa thông báo bằng chất giọng đã trở nên khàn khàn do nốc quá nhiều bia rượu.

An Tần và Liễu Nhược Doanh bước đến thưa An Đình Luận và vợ chồng An Đình Siêu một tiếng, rồi xoay qua bắt tay chào lần lượt hai người con trai của An Đình Siêu.

- Cô biết con thích ăn ốc móng tay sốt me nên mua nhiều hơn mấy loại ốc kia, để phòng hờ con ghé nhà chơi. - Võ Tường Liễu tủm tỉm cười, bàn tay vẫn không ngừng đơm ốc từ chảo vào tô lớn.

An Khánh Tường đang chiên bánh phồng tôm gần đó, đôi lúc lại ngó sang chỗ mẹ mình và hai người kia, nửa muốn góp lời nửa lại không, bởi anh ta không muốn dính dáng vào hội "xã hội trắng".

Liễu Nhược Doanh và An Tần vâng vâng, dạ dạ. Rồi giúp bà bưng các mâm thức ăn mới ra bàn. Mấy món đã bị đụng đũa nãy giờ trên bàn bà nhất quyết không cho hai người dùng, bảo rằng hãy tống chúng vào thùng rác.

Sau khi bữa ăn kết thúc, An Đình Siêu mời anh Hai vào phòng ngủ của khách ở trên lầu chợp mắt một lát, rồi hãy lên đường, để tránh sinh bệnh cảm mạo. An Đình Luận hoàn toàn tán thành, đoạn lê thân già bước từng bước chệnh choạng trên chiếc cầu thang chữ L.

An Đình Siêu chợt bồi hồi nhớ đến cái đêm Tân hôn của ông và Võ Tường Liễu. Khi ấy cũng say bí tỉ như thế này, Phương Hạo Nhiên, Mộ Duyệt Chiêu và anh Hai đứa túm đứa xô ông lên phòng ngủ. Bây giờ ba người chỉ còn lại một, nấm mồ của hai người kia quanh năm xanh cỏ trong nghĩa trang tử sĩ Quốc gia Đại Việt.

Không hiểu sao, An Đình Siêu lại thèm trở về mái nhà tranh năm xưa, cái hồi mà ba má còn sống ấy, để được cùng anh Hai tranh nhau nằm võng ngủ trưa một lần nữa. Cái võng mà thỉnh thoảng lại khiến người nằm sưng đầu vì bị mận chín rớt trúng mặt. Cơn gió sau hè đưa mùi nước mương thum thủm đến mũi người nằm, nhưng chẳng đứa nào chê cả, ăn cơm xong rình rình ba má hổng để ý là lại tót ra ngoài ngoải chơi.

Không biết có phải chất cồn đã khiến An Đình Luận dễ mủi lòng hơn thường ngày không, mà Võ Tường Liễu thoáng thấy chồng mình đứng lặng người mà khóc, rồi nặng nề bước lên chiếc cầu thang hợp mốt sang trọng.

"Coi khói đốt đồng để ngậm ngùi

Chim nhớ là rừng..."

Trong không gian yên tĩnh của ngày thu lá úa, bản nhạc "Còn thương rau đắng mọc sau hè" khẽ khàng vang lên như có ý thủ thỉ với người nghe về khung trời đã mất. Giọng hát của Như Quỳnh vẫn luôn luôn tuyệt vời và ngọt ngào.

Ba nén nhang thơm cắm trong bát hương gia truyền, đưa hương ký ức quẩn quanh nơi căn phòng thờ có lối bày trí đậm chất hoài cổ.

An Đình Siêu ngả lưng trên bộ ngựa, hình như bên tai ông vẳng đến tiếng gọi, "Thằng Út! Tao biểu mày về ngủ trưa muốn bể cuống họng luôn mà mày "dẫn" hổng nghe hả? Còn thằng Hai "nửa", lớn cái đầu mà hổng biết làm gương cho em mày gì hết trơn. Trời Phật ngó xuống mà coi, tui khổ quá mà...." Nước mắt lại thi nhau chảy xuống.

...

An Tần toan đưa Liễu Nhược Doanh đến thăm Vệ Minh, nhưng y đã khước từ trước khi gã kịp mở miệng. Vì thế chuyến đi này chỉ có cha gã, hai đứa cháu trai và người còn lại, tất nhiên là gã. Liễu Nhược Doanh sẽ ghé nhà Liễu Nhiên Hồng ở đến trưa mai.

An Đình Luận thoáng ngỡ ngàng khi thấy Vệ Úy đang ngồi tán gẫu với con Út và con trai mình, Hai anh em họ An thì đã chạy đến thưa bốn người kia để mau chóng xem phim hoạt hình với Vệ Khương.

- Ui, hai người mang cho tui món gì vậy? - Sau khi khoanh tay thưa An Đình Luận một tiếng, Vệ Khương mới chạy đến chỗ hai người bạn nhỏ bắt chuyện.

- Là bánh xèo đó mỡ. - An Dĩ Thâm không còn gọi Vệ Khương là "mập" nữa, bây giờ nó quen gọi anh bạn nhỏ ấy là "mỡ".

- Đúng rồi đó mỡ, ăn ngon lắm, có... có... - An Dĩ Mai xòe tay nhẩm tính, rồi thè lưỡi đáp. - Có nhiều hơn số ngón tay trên hai bàn tay luôn.

- Thế... thế thì có mười một cái trở lên à?

- Đúng, đúng, đúng. Mỡ thông minh quá! - An Dĩ Mai vỗ tay khen Vệ Khương.

Hai thằng già liếc qua liếc lại một hồi cũng mỏi mắt, nên chỗ ai người nấy ngồi, hệt như Nam cực với Bắc cực vậy.

Vệ Khương đưa kem mời Vệ Úy ăn, rồi chạy đến chỗ An Đình Luận, chìa cây kem còn lại cho ông. Sau đó nhờ chú Trác siêu ngầu cắt bánh kem lạnh mua từ Baskin Robbins về mời hai người bạn nhỏ ăn. Tuy rằng tật tham ăn vẫn chưa bỏ được, nhưng bé con đã bắt đầu học được cách chia sẻ với người khác từ khi bước chân vào trường học.

An Đình Luận ban đầu toan mở miệng từ chối, vì hôm nay trót nạp quá nhiều chất đạm, đường và đồ béo vào cơ thể, nhưng trông thấy đôi mắt chân thành của Vệ Khương, đành cúi xuống xoa đầu bé con, rồi cất giọng cảm ơn. Chịu khó ăn chay thêm dăm bữa vậy.

Với cục mỡ ú nu này thì đồ ăn và baba là hai điều quan trọng nhất trên đời, nên việc bé con chia sẻ kem ốc quế cho An Đình Luận, đã chứng tỏ nó rất quý ông ta.

An Đình Luận không hiểu đám súc sinh ấy sao lại có thể nảy sinh dục vọng với những đứa bé đáng tuổi con, cháu, chít, chắt của chúng. Nhưng ông vĩnh viễn không bao giờ chấp nhận nếu Mắt Quắc đưa cái này ra làm lý do biện minh cho việc lạm sát người vô tội. Dẫu cậu ta còn sống và bị chẩn đoán bỏng nặng trên diện rộng, ông vẫn sẽ áp giải cậu ta ra pháp trường xử bắn; không thể nào khoan nhượng cho tội ác của một con người vì cái cớ tuổi thơ bất hạnh, hay bất kỳ lý do lý trấu nào khác, nếu thế xã hội sẽ loạn lên hết.

Uông Trác để máy hút mùi chạy được non mười lăm phút, mới ngoắc Vệ Khương lại ăn bánh xèo. Ngoài trời mưa lất phất rơi, từ trong nhìn ra chẳng khác nào một tấm màn nước huyền nhiệm, tưới đẫm mặt đất khô cằn bên dưới, vun mầm sống cho đám thực vật đang ẩn mình trong đất sỏi.

Vệ Khương reo lên một tiếng, rồi hớn hở chạy lại bàn ăn. Nom Boo mỡ chẳng khác nào chú gấu con trong phim hoạt họa. Đám người lớn thấy thế, đồng loạt phì cười.

oOo

Hôm nay các thành viên cộm cán của tổ trọng án kéo nhau đến một quán ốc rất nổi tiếng trên đường Hồi Thử.

Đây là khu phố ẩm thực nức tiếng của Na Lạp Tư Khả. Sở dĩ mang tên "Con Chuột hồi hương", vì mọi người hay đùa rằng dẫu có bị mèo dí tới chết, đám chuột cũng chịu không đặng mà phải quay ngược về nơi này kiếm ăn tiếp, vì ẩm thực nơi này quá hấp dẫn và đặc sắc!

Họ sẽ bố ráp bất ngờ nhà mẹ ruột Mắt Quắc vào lúc mười giờ tối nay. Các anh em trong đội Quản lý và Bảo vệ tư pháp cũng sẽ được điều tới nhà bà ta.

- Oa! Rẻ vậy? - Tào Việt Bân đọc xong bảng giá đính trên bể kính chứa các loài hải sản tươi sống thì ngạc nhiên nói.

- Anh ăn mấy con? - Huỳnh Mẫn Trạch chỉ tay vào bể kính đựng hàu sữa.

- Hai mươi con đi.

- Ăn vậy mà gặp cảnh phòng không chiếc bóng thì hơi mệt nha... - Phùng Bác Văn đang ăn cháo bào ngư bỗng ngẩng lên và cất giọng trêu chọc Tào Việt Bân. Cả bọn nghe xong phì cười.

Sau sự kiện Kha Ngạn tìm ra manh mối để lần bắt hung thủ tiếp theo trong vụ thảm án, thì hai con người cao học kia hết còn xí xa xí xồ ngoại ngữ (Tất nhiên Tào Việt Bân thỉnh thoảng vẫn đệm tiếng Hàn vào thay thế cho những từ tiếng Việt mà cậu ta không nhớ rõ nghĩa), có lẽ là bị quê độ trước việc Kha Ngạn chỉ tốt nghiệp với bằng cấp bình thường ở một trường đại học trong nước, nhưng tư duy và sự tận tâm với nghề nghiệp đã chọn lại vượt xa họ.

Cấp trên quyết định sẽ tổ chức tuyên dương và khen thưởng cho Kha Ngạn vào thứ Bảy tuần tới, không có tiệc liên hoan hay rượu chè be bét, chỉ vỏn vẹn hai hoạt động trên thôi để tiết kiệm ngân sách chính phủ và thời gian của mọi người. Vốn dĩ tiền thuế của dân không phải sinh ra để phục vụ nhu cầu ăn chơi hay mua vui của ai cả.

Đấy chính là lý do tại sao có buổi liên hoan này. Phần ai người nấy trả, nên sẽ không có chuyện kẻ ăn ít lại phải trả tiền nhiều.

Rủ rê mãi mà hai anh em họ Cổ, Viên Thùy, Mạnh Cường, Đoàn Chí Viễn và hai vợ chồng sếp trưởng không chịu đi. Mỗi người đều lấy cớ riêng, nên bọn họ cũng không nỡ nài nữa.

Tuy thế nhưng bọn họ đã lôi kéo được Kha Thế Dũ đi ăn chung, Tô Dương Nhẫn hiện đang đi công tác bên Thụy Điển, nên anh ta được nghỉ xả hơi một tháng mà vẫn có lương.

"Ánh đèn vàng hiu hắt

Khói trầm cay đôi mắt

Em nằm đó sao thôi cười thôi nói

Dáng buồn còn vương nét

Mắt huyền giờ đã khép

Em nằm đó như đang mơ mộng gì..."

Người đàn ông say rượu đang hát nghêu ngao trên phố là chồng sắp cưới của Lộ Khiết. Sau cái chết của vợ mình, thần trí anh ta không còn minh mẫn nữa, suốt ngày chìm trong men rượu, hết khóc lại cười một mình.

"Em ơi em ơi người yêu dấu

Sao em nỡ vội sớm ra đi

Em ơi em ơi người yêu dấu

Đau lòng thay phút giây xa người..."

Không biết những người đã từng chia sẻ đoạn clip, đã từng mắng mỏ Lộ Khiết, đã từng trù cho cô ấy chết đi có hối hận với hành động của mình hay không nhỉ? Hay vẫn chăm chăm tìm kiếm những đoạn clip tương tự vậy, lại tiếp tục thực hiện những chuỗi hành động trên, rồi lại đẩy thêm một con người, một gia đình nữa vào bờ vực tan nát?

Đương nhiên vẫn có những con người khốn nạn, lợi dụng những đoạn clip "nóng" để đánh bóng tên tuổi rẻ mạt của mình. Và việc của chúng ta là phải đẩy những thứ rác rưởi ấy vào chỗ chết, để tránh cho đám chó bất tài lợi dụng nó mà hãm hại người thiện lương hoặc tạo ra sự nổi tiếng cho chúng.

- Bài gì mà buồn thế? - Tào Việt Bân vừa hỏi vừa lể con ốc giác. Đây là lần đầu tiên cậu nếm món ốc giác xào cà-ri, không ngờ ăn ngon đến nỗi không ngừng tay được.

- À, "Tiếc thương", bài này do nhạc sĩ Tuấn Dũng chuyển thể từ ca khúc "Donna Donna" của ca, nhạc sĩ người Pháp Claude Francois sang lời Việt. Người thể hiện thành công nhất bài này dưới dạng lời Việt chỉ có mỗi cặp danh ca Như Quỳnh - Kiều Nga*. - Huỳnh Mẫn Trạch giải thích cặn kẽ cho anh bạn đồng nghiệp xứ Hàn bằng chất giọng vô cùng truyền cảm vốn có.

Nhà của mẹ Mắt Quắc nằm trong khu thượng lưu, bảo vệ đứng gác 24/24, siêu xe chi cũng có cả. Tào Việt Bân đứng ngoài nhìn vào cứ ngỡ đây là một góc phố Dubai hào nhoáng.

Ngồi ăn cơm mát bát vàng thế này, liệu bà ta có bao giờ nhớ đến đứa con đáng thương của mình không nhỉ?

Huỳnh Mẫn Trạch đứng ra tiếp chuyện với bảo vệ cả buổi trời. Hắn hết hỏi Đông lại đá sang Tây, dường như không hề sợ bị khống chế vì tội cản trở người thi hành công vụ.

'Đã thọ ân của bà ta rồi!', Huỳnh Mẫn Trạch khẽ rên từng từ trong tâm trí.

Bất đắc dĩ, Phùng Bác Văn lệnh cho một nhóm trong đội cảnh sát xông tới bắt tay bảo vệ, rồi chạy vào khu dân cư mà Lã Bảo Thoa đang sinh sống cùng gia đình con Út.

Quả đúng như những gì mà Huỳnh Mẫn Trạch dự đoán, Lã Bảo Thoa đã được mật báo trước. Bà ta vận nguyên cây đỏ, như thể nếu có bất trắc xảy đến, bà ta sẽ quyết tử và quay lại ám bọn họ vậy.

Lã Bảo Thoa tươi cười chào đón bọn họ, rồi mời bọn họ lên thư phòng của mình bàn chuyện. Nhưng Huỳnh Mẫn Trạch không đồng ý. Sắc mặt bà ta mau chóng tái đi sau khi nhìn thấy thái độ dứt khoát từ chối của gã công tố viên nhỏ tuổi hơn mình những mười hai con giáp.

Phòng khách được bày trí theo lối thiết kế phá cách, mang hơi hướng Bô-hê-miên pha trộn với Minimalist. Trên trần treo vô số lồng đèn vải cách điệu, thêu hình chim cò và hoa lá. Dưới sàn lát gỗ công nghiệp mang màu sắc nhu hòa. Tường được biến tấu thành một khu vườn treo tuyệt đẹp, điểm sơ qua thì có những giò lan chuông vàng ấm, thảm dây thằn lằn xanh, cây sống đời và sen đá,... Bộ sô-pha mười hai chỗ ngồi màu xanh đại dương nằm bệ vệ giữa gian phòng khách rộng rãi và thoáng mát.

Không một ai muốn ngồi xuống ghế nên tất cả đều đứng tiếp chuyện.

Ban đầu, thái độ của Lã Bảo Thoa còn rất tươi tỉnh, mặc dù thần sắc càng lúc càng gượng gạo và ngập ngừng, nhưng khi nghe Huỳnh Mẫn Trạch chất vấn trách nhiệm làm mẹ của mình thì bà ta bỗng dưng gào lên:

- Nó đáng bị như thế lắm!!! Nó xứng đáng hưởng điều đó!!! Các người không hiểu rõ ngọn ngành thì không có quyền ép tôi phải chịu trách nhiệm với nó...

- Bà thật là nhẫn tâm... - Phùng Bác Văn nghiến răng nghiến lợi nói. Với cương vị điều tra viên của mình, y không thể tuôn ra những từ tục tĩu và dơ bẩn, nên cố gắng dằn xuống cơn phẫn nộ đang sôi trào nơi đáy lòng.

Lã Bảo Thoa giẫm mạnh gót gày xuống mặt sàn lát gỗ nâu. Đoạn bước từng bước nặng nề đến chỗ họ. Hương nước hoa Gucci Guilty xộc đến khứu giác bộ ba như thể một mũi tên báo tử vô hình, mang đến vô vàn dự cảm không lành.

Đôi mắt Lã Bảo Thoa hốt nhiên đục ngầu, rồi nhòe hẳn đi trong làn nước mắt nóng rẫy.

- Lương thiện ư? Khi tôi sống lương thiện hết mình, coi nó như cha ruột mà phụng dưỡng sau khi mẹ nuôi mất thì thằng chó đẻ đó lại hãm hiếp tôi, rồi tạo ra cái đứa nghiệt súc ấy.

Tào Việt Bân sững sờ nhìn màn cào mặt ăn vạ của Lã Bảo Thoa. Con trai của bà ta thì có tội tình gì mà phải bắt nó hứng chịu quả báo từ nghiệt ác của gã cha dượng ấy hả?

- Bọn mày thành lập ra cái hội bảo vệ quyền lợi trẻ em và phụ nữ để làm gì, mà khi có chuyện thì chẳng thấy mặt chó nào xuống giải quyết hay hỗ trợ vậy hả? Bọn mày giải thích đi chứ? Tao thắc mắc suốt ba mươi tám năm nay rồi đấy. Mày... - Lã Bảo Thoa chỉ thẳng mặt Huỳnh Mẫn Trạch. - Mày là công tố viên có đúng không? Về luật pháp ở cái xứ sở này chắc phải rành sáo câu vọng cổ nhỉ? Thế thì mày đại diện cho bọn nó giải thích cho tao nghe đi!

- Ba mươi tám năm trước, có mười bảy người đã bị xử tử hình vì tham nhũng, bốn trong số đó là người đã từng thụ lý đơn của bà. Từ đại án tham nhũng ấy, các điều tra viên và hình cảnh đã lần ra manh mối về đường dây môi giới mại dâm trẻ vị thành niên, hai tên trong số những kẻ đã từng thực hiện hành vi ấu dâm với con trai bà đã bị kết án chung thân và hiện đã được tại ngoại do chính sách khoan hồng của chính phủ. - Mạc Ngân Thần nhờ công lao này mà được thăng lên quân hàm trung tá Lục quân, và nó đã khiến bà đắc tội với không ít người tai to mặt lớn phía sau tấm rèm chính trường. Huỳnh Mẫn Trạch bình tĩnh hướng suy nghĩ của Lã Bảo Thoa sang một hướng khác. Đây không phải là lúc để bàn bạc về trách nhiệm sử dụng tiền thuế một cách minh bạch và hợp lý của chính phủ.

- A!!! - Lã Bảo Thoa đau khổ ôm đầu gào khóc nức nở. Rồi nhằm thẳng hướng cột nhà mà lao tới.

Phùng Bác Văn không kịp chạy tới can ngăn, chỉ còn có thể đứng trơ mắt nhìn Lã nằm bất động với vết thương trên đầu.

oOo

Đồn cảnh sát Diệp Trầm mấy ngày nay bị bao phủ trong màn mưa tầm tã. Người nhà của các nạn nhân trong vụ thảm án chia ca biểu tình, mỗi bận là một hộ gia đình, họ cầm theo băng-rôn, vòng hoa tưởng niệm và di ảnh của người thân đứng trước hàng rào của sở. Hễ thấy cảnh tượng ấy là Cổ Tây Tuyết lại ra động viên họ về nhà, nhưng vẫn không ai thèm nghe; thế là cô đành vào trong lấy nước tiếp tế cho họ.

- Bà ấy xuống tóc đi tu luôn rồi. Gia tài còn có bao nhiêu đều quyên sạch vào một làng S.O.S ở phía Tây Na Lạp Tư Khả. Nhưng cũng có thông tin cho rằng căn nhà hiện thời do người con trai Út đứng tên, ngoài ra còn số tài sản khác liên quan đến bất động sản, cơ sở thương mại, cùng với một số tài khoản cổ phiếu, trái phiếu và bitcoin; tức là không phải quyên góp hết ráo trọi cho thiên hạ. - Cổ Chinh Sơn thông báo mà như đang diễn hài độc thoại. Anh hết khua tay rồi lại múa chân. Mắt thì liếc hết bên nay rồi đến bên kia. Nhìn tếu ơi là tếu!

- Dám sợ làm hỏng danh tiếng của con Út nên mới diễn tuồng "Võ Mỵ Nương xuống tóc" lắm. - Viên Thùy đang đánh máy fax ngẩng lên bình phẩm.

- Thói đời ngày nay thật lạ! Đứa thì xin giấy chứng nhận tâm thần để trốn lệnh bắt, đứa thì vào chùa xuất gia để chạy tội. Thậm chí còn có đứa còn ráng mót cho bằng được cái thai để thoát án. Đấng Thế Tôn tiên đoán quả không sai: Bây giờ là thời đại mạt pháp. - Mạnh Cường tức giận ném xấp công văn lên bàn.

...

Sáng hôm sau, quả nhiên khắp các trang báo mạng lần lượt giật tít "Cảm động Hot mom Vlog xuất gia để sám hối cho con trai thất lạc hai mươi bảy năm", "Tình mẫu tử thiêng liêng của mẹ hiền và tên sát thủ có tuổi thơ bất hạnh", "Hot mom Vlog vì để trả nợ đời cho con trai mà hủy đi cơ đồ của mình",...

Mạnh Cường vuốt ngực mấy lần để nén cơn tăng xông đang chực dâng lên nơi đáy lòng mình. Viết cái kiểu lập lờ đánh lận con đen như thế này chẳng khác nào muốn làm suy đồi đầu óc giới trẻ. Lại còn cố mỹ từ hóa để phủ lấp cái ác và sự vô trách nhiệm ở hai con người này.

- Không sao chứ? - Cổ Chinh Sơn buồn cười hỏi. Đối với những bài viết giống như vầy, anh chẳng tán thành mà cũng chẳng bài xích, xem như thiên hạ bỏ công ra tấu hài cho mình xem thôi.

Cổ Tây Tuyết cất giọng bông đùa:

- Thay vì bực tức, thiết nghĩ A Cường nên ngồi đếm số người bình luận rằng, "Hóa ra cô ấy là người tốt, tôi anti lầm người rồi đi".

- Tôi là người theo đạo Phật, gặp cảnh nhiễu nhương thế này, không thể kiềm lòng được. Bây giờ có cái nạn mủi lòng cho hung thủ, cánh nhà báo hiện nay lại khai thác khía cạnh tuổi thơ bất hạnh của bọn chúng một cách đầy thiên kiến và lệch lạc để thu hút dư luận, dẫn đến chuyện ban phát sự từ bi không đúng chỗ của người đọc, từ đó tạo ra một thế hệ "Tại, vì, bị, bởi"; hễ ai đụng đến mặt xấu của họ là họ lại giãy đành đạch, vu vạ gán cho người góp ý bao nhiêu xú từ ác ý, rồi bù lu bù loa "Tại, vì, bị, bởi".

Nhấp một ngụm bạc xỉu ngon tuyệt, Mạnh Cường mới nói tiếp:

- Michael Faraday là người đã phát minh ra cách thức tạo nên điện năng cũng từ các định luật về từ tính. Thuở nhỏ đi học từng bị giáo viên lớp Một mời phụ huynh đến vì cái tật nói ngọng. Trong giờ học đánh vần tên của mình, thay vì đọc là "Faraday", ông ấy nói ngọng thành "Quaraday"; giáo viên cho rằng ông ấy cố tình nói vậy để chọc tức mình nên mới đuổi ra khỏi lớp và bắt phải gọi phụ huynh đến làm việc mới cho vào học tiếp. Mẹ của ông ấy đã vào tận trường tranh cãi kịch liệt với giáo viên, vì bà biết con trai của mình bị tật nói ngọng, chứ không phải là một đứa hỗn láo như lời giáo viên vu cáo. Tôi không nhớ rõ đoạn sau, nhưng hình như ông ấy bị buộc phải chuyển trường. Và rồi khoảng thời gian sau đấy, vì gia cảnh nghèo khổ mà ông ấy buộc phải thôi học khi mới bước chân vào tuổi hoa niên. Để bảo đảm sinh kế cho gia đình, ông ấy vừa tự học ở nhà, vừa đi phụ việc ở tiệm sách. Mãi đến khi lớn lên thì tập trung vào nghiên cứu năng lượng và dòng điện. Cả mẹ của Thomas Edison và Michael Faraday đều là hai người mẹ vỹ đại, họ hiểu con mình là ai, con mình cần những gì và đặt trọn niềm tin vào chúng, cũng như không hề trói buộc chúng vào những ước mơ dang dở và hoài bão viển vông của mình. Hai thiên tài của thế giới lớn lên dưới bàn tay của hai người mẹ thông thái, họ yêu con hết mực, nhưng cũng lý trí hết mực, đủ để biết lúc nào cần sử dụng biện pháp cứng rắn với chúng, lúc nào không.

Michael Faraday và Thomas Edison đều bị đuổi học khỏi trường, nhưng nhờ có những người mẹ hiểu biết và thông minh, cuộc đời họ đã chuyển biến sang hướng tốt đẹp, thậm chí còn góp phần xây dựng nên thế giới văn minh cho nhân loại.

Ngẫm đến những gì mà mẹ của Mắt Quắc đối xử với hắn, há chẳng phải là bôi tro trát trấu vào mặt những người mẹ hiền trên thế giới khi đứng ra ca ngợi bà ta sao?

Một khoảng lặng bao trùm tổ Trọng án. Tiếng gió quật vào cửa sổ lá sách thoạt nghe như tiếng trống Mê Linh từ ngàn xưa vọng lại, hồn thiêng sông núi nước Nam bất tử. Những vạt nắng thu dần dần mờ hẳn đi, thế vào đó là bóng râm của áng mây đen đang chực chờ gió thổi tới đặng che lấp nốt mẩu còn lại của vầng dương rực rỡ.

"Nằm nghe ngày tháng rơi đều

Ngoài hiên mưa đọng bọt bèo

Tình nằm trong nấm mộ rêu

Trở mình nghe những quạnh hiu

Ôi nằm nghe, ngoài hiên giọt rớt bên thềm

Nằm yên ta gọi tình quên..."

Bản nhạc "Khúc mưa sầu" thể hiện qua giọng hát của cố ca sĩ Ngọc Lan thoảng tới tâm trí họ một vị mật hoa ngọt ngào. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

Cổ Tây Tuyết mở cửa sổ, đoạn thò đầu ra ngoài tìm xem ai là người bắt nhạc. Hóa là quán bán cơm tấm mới mở, mưa to ế khách nên chủ quán mở nhạc nghe cho đỡ buồn.

Một chiếc xe biển số YT0407 đậu ở mé vỉa hè cách đồn cảnh sát ước khoảng mười mấy bước chân. Cô không rành về xe cộ lắm, nên khi không thấy rõ tên hãng xe trên thân nó, cô đành bó tay chịu phép với việc đoán xem nó là chiếc xe gì. Đồn cảnh sát và quán bún riêu trước đây sử dụng khoảng sân chung, nhưng để bảo đảm việc thực khách trong quán không biến thành con tin của tội phạm vượt ngục, họ bèn xây bức tường ngăn cách cao khoảng một thước hai, trên tường có gắn chuông báo động và camera hồng ngoại. Đoạn lối đi chung trên vỉa hè thì họ giữ nguyên như cũ; về sau đường được cơi nới mỗi bên thêm một lane, nên chỗ vỉa hè cũ biến thành chỗ đậu xe của thực khách, đứng từ vị trí trong phòng điều tra nhìn ra có thể thấy khá rõ chiếc xe đậu phía ngoài rìa. Hiện nay bức tường được chủ quán xin phép cải tạo thành một khu vườn treo để đem lại mỹ quan cho quán, cũng như là điều hòa và cải thiện không khí. Cô rất thích vừa ngắm nhìn giàn hồng leo phủ khắp trên bờ tường, vừa nhâm nhi ly trà sữa nhiều đá ít đường trong một ngày hè có cơn mưa phùn rảo ngang qua phố nhỏ.

- Ngó gì vậy mày?

- Quán mới mở bên sở mình ngon không? - Cổ Tây Tuyết đánh trống lảng. Mưa bắt đầu nặng hạt dần, rồi nhanh chóng chuyển thành một cơn mưa dầm dề, ồn ã.

- Nếu cô muốn ăn thử thì chiều nay hai đứa mình sang đó ăn, sẵn mua về cho ba má mỗi người một phần luôn. - Cổ Chinh Sơn xoa xoa cái đầu cắt kiểu húi cua của em gái.

Em gái của anh không đẹp, lại còn làm trong ngành cảnh sát nên càng khó kiếm người yêu. Đã thế nó cũng chẳng màng đến ai, cũng không hâm mộ người nào trong giới giải trí nốt, anh thiết nghĩ chắc nó định làm bà cô già tới suốt đời, nên đành thôi ý định mối mai.

oOo

- Chú à... Dậy đi.

Những ngón tay của Vệ Lô Địch khẽ len vào mớ tóc đen nhung của Phương Vũ, lay tỉnh người thương một cách vô cùng dịu dàng.

- Lại quậy ở trong bếp nữa à? - Phương Vũ mắt nhắm mắt nhở hỏi. Khuôn mặt hãy còn ngái ngủ của chú in đầy những bóng nắng vàng nhạt. Cơn mưa rả rích đêm qua đã thôi không gảy những nhịp đàn trên mặt đất đầy ắp hoa tươi và cỏ dại, nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp soi rọi nhân gian.

Không nghe thấy câu trả lời, chỉ nghe mỗi tiếng cười khúc khích của Vệ Lô Địch.

Phương Vũ thầm nghĩ, 'Thôi xong.'

Phương Vũ dụi mắt vài cái, rồi lần mò ngồi dậy, đoạn tìm đôi dép bông chuyên dành để đi trong nhà. Nhưng mãi mà vẫn không thấy tăm hơi của chúng đâu.

Vệ Lô Địch lặng lẽ xỏ từng chiếc dép vào mỗi bên chân Phương Vũ, đoạn hôn nhẹ lên vùng đùi non của chú.

- Sau này về già ấy, cái gì chú cũng được phép quên, nhưng tuyệt đối không được phép quên tôi đấy.

Phương Vũ nâng cằm Vệ Lô Địch, rồi búng một cái rõ kêu trên trán anh.

- Sao không hôn trán? - Vệ Lô Địch bực mình hỏi.

- Chưa đánh răng, rửa mặt thì hôn hít cái gì? - Phương Vũ đứng dậy vén rèm cửa. Đôi chim câu đậu trên bậu cửa sổ đang đứng rỉa lông cho nhau.

- Chúng còn có tinh thần hơn chú nữa... - Vệ Lô Địch bước tới chỗ Phương Vũ, đoạn gác cằm lên vai chú, khẽ thủ thỉ.

- Tôi già rồi. - Năm nay Phương Vũ đã gần bốn mươi lăm tuổi, còn Vệ Lô Địch mới chỉ bước qua tuổi ba mươi. Anh hãy còn rất trẻ so với chú, còn nhiều thời gian và cơ hội để trải nghiệm cuộc sống và thực hiện hoài bão cho bản thân mình. Nhưng chú thì không, kể từ ngày quyết định bước chân lên con đường báo thù cho người cha quá cố, chụ́ đã biết mình không còn đường lui nữa.

Mất một buổi mới hoàn tất xong các khâu đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân và thay trang phục, vì Vệ Lô Địch nằng nặc đòi giúp Phương Vũ một tay. Chiều cao cả hai chênh lệch với nhau tương đối nhiều, nên bên nào cũng mỏi cổ hết. Nhưng điều đấy chẳng thể nào làm phai nhạt nụ cười mà họ dành cho nhau.

Vừa bước xuống gian bếp, Phương Vũ lập tức bịt mũi. Cái mùi chi mà "nồng nàn" như phân mèo vậy nhỉ?

Phương Vũ thở dài một tiếng, rồi xắn tay thu dọn mớ hỗn độn trên bàn bếp do Vệ Lô Địch gây ra. Rồi đột nhiên, chú bật cười khùng khục.

- Sao thế chú?

- Cậu làm cách nào mà biến mùi của món cà-phê trứng thành mùi phân mèo hay thế?

- Không biết nữa... Tôi làm theo công thức trên mạng, chẳng hiểu sao lại thành cái đống dung dịch này.

- Có phải cậu đã cho trứng vào khi cà-phê nguội lạnh không?

Vệ Lô Địch gượng gạo gật đầu.

- Đáng lẽ cậu nên theo ngành Vật lý lượng tử, hiếm có ai biết cách biến đổi từ vật chất này sang vật chất khác lắm.

Vệ Lô Địch nhe răng cắn lỗ tai Phương Vũ, đoạn luồn tay vào trong áo chú, chạm lên da thịt và những vết sẹo đủ mọi kích cỡ mà cuộc đời đã đem đến cho chú. Rồi kết thúc bằng một cái ôm siết và loạt nụ hôn thắm thiết trên khắp mắt, môi người thương lớn tuổi của mình.

Phương Vũ xịt nước khử phòng tẩy uế trong lúc chờ nước sôi để làm một mẻ cà-phê khác. Làn hương gỗ hồng nhanh chóng lấp đầy không gian phòng bếp ấm cúng.

Pha cà-phê muốn cho tròn vị phải đợi nước thật sôi, rồi mới rót vào ly thủy tinh, sau đấy dùng muỗng khuấy đều theo chiều kim đồng hồ. Khi bọt cà-phê đã nổi lên kha khá và hương thơm của nó chầm chậm lan tỏa nơi khứu giác, thì hãy cho đá viên vào. Cuối cùng thì khuấy đều một lần nữa để cho đá viên và nước cốt cà-phê hòa quyện vào nhau.

- Này. - Phương Vũ bỗng đưa tách cà-phê pha hỏng cho Vệ Lô Địch. - Uống đi.

- ... Chú muốn tôi chết sớm sao? - Vệ Lô Địch tròn mắt hỏi.

- Không, muốn phạt cậu vì cái tội lì thôi. - Đã bảo không giỏi nấu ăn thì đừng có mà xuống bếp nấu nướng, nhưng cứ hễ ngoảnh mặt đi một lát thì y như rằng chú lại phát hiện ra anh lén xuống đây thử làm món mới.

- Chú ghét tôi à?

- Thương còn không hết ở đó mà ghét. - Phương Vũ thôi không giỡn nữa, chú đặt tách cà-phê hỏng xuống bàn, rồi dúi hai cái bánh ú nhân tôm thịt vào tay Vệ Lô Địch.

Hai người ngồi kề vai nhau nơi hiên nhà ngập tràn ánh nắng mùa thu, cùng nhau uống cà-phê và ăn bánh ú. Cơn gió heo may se sẽ cuốn những chiếc lá vàng lăn trên bãi cỏ héo úa, những bông bồ công anh nhẹ nhàng bay lên, lơ lửng trong không gian yên ắng.và thanh bình. Hoa bìm bìm mọc ở hàng rào khoe sắc tím biếc. Con gà trống nhà hàng xóm đương gáy "Ò... Ó... O..." trên bụi rơm thơm hương nắng.

Phương Vũ để mặc cho cậu trai cao hơn mình gục đầu vào vai mình làm nũng. Những lọn tóc xoăn màu nâu hạt dẻ chạm vào sau ót, phần gáy và cần cổ của chú mang đến cảm giác nhồn nhột, ngưa ngứa. Hương nước hoa "La nuit de l'homme" mà anh thường dùng quanh quẩn nơi đầu mũi chú.

Hy vọng ngày mai sẽ không có ai đến làm phiền cuộc sống của hai người...

Phiên chợ ồn ã và vô cùng náo nhiệt. Người đến kẻ đi như trẩy hội. Tiếng rao hàng và mặc cả đan xen lẫn nhau như thể những nốt nhạc reo vui trong một bản nhạc mừng xuân.

Phương Vũ nắm tay kéo Vệ Lô Địch vào một gánh hàng rong đông khách. Hai người ngồi xuống ghế xúp, đợi khi nào o Năm hỏi thì mới kêu món. Đấy là quy luật chung mà những vị khách hàng quen ở đây đều nắm được, làm như thế để tránh bị lấy nhầm phần ăn của khách khác.

- Mi dẫn em trai tới ủng hộ o hẻ? - O Năm tíu tít bắt chuyện với Phương Vũ.

- Vâng ạ.

- Em mi cao quá hỷ?

Phương Vũ chỉ mỉm miệng cười mà không đáp.

Có khách mới tới nên o Năm bèn chuyển hướng đối tượng trò chuyện sang người ấy.

Vệ Lô Địch nếm thử nước lèo của món bún bò Huế. Thoảng hương thơm của sả, phảng phất hương sa-tế cay dịu, mùi mắm ruốc không quá nồng nên nước lèo có vị rất thanh và không gây gay mũi như một số điểm bán trước đây mà anh từng ăn qua.

Phương Vũ thỉnh thoảng lấy khăn giấy lau mồ hôi vương trên mặt người thương. Ánh mắt hai người chạm vào nhau như bãi lau gặp được cơn mưa phùn, tràn ngập cảm xúc lâng lâng khó tả.

- Chú mau ăn đi kẻo nguội. - Vệ Lô Địch vừa nhắc nhở trai già của mình, vừa nhai thức ăn.

Hai người đẫy một bụng no kềnh, ngồi uống nước sâm ngắm cảnh phố chợ một lát, mới thủng thẳng rảo bước đến ngôi trường nhỏ trên thảo nguyên xanh.

Ngôi trường do Vệ Lô Địch tài trợ nằm trên một ngọn đồi thoai thoải, gió mùa thổi tới dập dìu nghe âm vang như tiếng sáo diều du dương, hoa rừng điểm tô vẻ đẹp thơ mộng cho ngôi trường khang trang thơm mùi sơn mới.

Tần Hối làm thủ thư cho ngôi trường vùng cao bé nhỏ này. Mỗi ngày y dậy thật sớm, ăn sáng ở một quán nhỏ trên phố chợ, rồi chạy xe lên đây làm việc. Vừa trông thư viện, vừa cần mẫn làm các công việc ở công y Địa ốc thuộc tập đoàn Vạn Phát.

Vệ Lô Địch đảm nhiệm lớp Tin học, còn Phương Vũ là lớp Toán. Các giáo viên thì đa số là người miền xuôi, số còn lại là bà con miền núi. Trước đây dạy học ở những ngôi trường xập xệ và tạm bợ, bây giờ được chuyển sang một nơi đầy đủ tiện nghi và sạch sẽ thế này, mọi người mừng lắm, nhất là các giáo viên nữ không còn ngượng ngùng với cảnh nhà vệ sinh có cũng như không nữa. Ký túc xá đẹp chẳng thua gì các khu chung cư hạng sang trên phố thị, mỗi người được ở miễn phí mà lại không phải tốn xu nào để trả các khoản như điện, nước, gas, wifi, cáp,... nên tâm lý buồn bã khi bị điều lên vùng cao dạy học đã không còn quẩn quanh trong tâm trí nhiều nữa.

Vệ Lô Địch dự tính sẽ hỗ trợ kinh phí lắp đèn đường và xây cầu cống phục vụ cho việc sinh hoạt hàng ngày cho bà con vào tháng Mười một tới đây, sau khi đã được cơ quan nhà nước cấp phép xây dựng và hoạt động.

Hai người ghé vào một quầy bán thịt xiên nướng, mua vài xâu nhâm nhi trên đường trở về nhà. Có bác xe lôi ngỏ ý chở hai ông giáo đi quá giang một đoạn, vậy là cả hai liền vui vẻ cảm ơn rồi leo lên xe ngồi.

Xui cho hai ông giáo, bác tài ngày trẻ là một tay đua có số má trong giới giang hồ, nên đã biến xe lôi thành xe tăng, chạy mà như bay trên quãng đường khúc khuỷu đá sỏi, khiến suýt nữa cả hai đã "riêng một góc trời".

Buổi tối đơn giản với cháo ngô, sắn và khoai sọ luộc; cùng bát chè và ít cái bánh tro. Hai người dùng trong một loáng đã xong một bữa ăn. Bếp than hồng đưa mùi khô mực nướng hun ấm cả gian bếp đơn sơ, một lát lai rai với xị rượu đế xem bóng đá.

Hai người vẫn giữ thói quen tắm chung, cùng nhau gội đầu và sấy tóc. Đôi lúc còn cùng nhau ngủ quên trong bồn tắm, đến khi hai đứa bị nhiễm lạnh và thi nhau hắt xì mới choàng dậy mà lọ mọ đi tìm cái khăn tắm.

Phương Vũ chấm xong mớ bài kiểm tra của đám học sinh cấp Ba, đôi mắt của chú nhức mỏi không sao kể xiết. Đáng lẽ CIA nên tuyển mộ tụi nó làm điệp viên mới phải, viết chữ thế này thì đố tổ chức tội phạm nào giải mã nổi!

- Phù. - Cả cơ thể Phương Vũ sướng rơn khi được ngả lưng xuống tấm nệm trải sàn. Vệ Lô Địch vẫn không ngủ được, hai con mắt của anh hết đếm số thằn lằn trên trần nhà, lại ngẫm đến nguồn gốc của cái hộp quà hôm nọ.

- Này, để tôi kể cho chú nghe một chuyện. - Vệ Lô Địch lấy tay đỡ đầu, nhằm tạo tư thế nhỏm người dậy. - Về tay người yêu của em họ tôi đấy. Ngày trước tôi từng chọc tức anh ta bằng cách giả vờ "thân mật" với em trai.

Phương Vũ miết tay lên cái cằm hơi chẻ của cậu trẻ, rồi chờ cậu trẻ kể tiếp. Khuôn mặt Vệ Lô Địch bây giờ trông chẳng khác nào đứa trẻ hư đang mách lẻo với đàn anh trong trường.

- ... Đương nhiên, tôi biết anh ta không hề ngủ, trong hoàn cảnh ấy anh ta chẳng khác chi con chim bị nhốt trong lồng, dẫu muốn đạp tung cửa mà bay vút lên trời cao cũng không thể, nên tôi bèn bày mưu trêu anh ta để vạch trần bộ mặt xảo trá. - Vệ Lô Địch cào cào ngực Phương Vũ.

- Thành công hay thất bại? - Phương Vũ buồn cười hỏi.

- Hơi hơi thất bại xíu. Nhưng cái hôm tôi đi viếng đám tang nhà người bạn em họ thì anh ta đã chịu không thấu mà nắm áo tôi gầm lên những lời tức tối. - Vệ Lô Địch nói xong, tự phá lên cười khùng khục.

- Trẻ con. - Phương Vũ vỗ mông Vệ Lô Địch, rồi nắm chân anh đặt lên ngang bụng mình. - Trẻ con định mai ăn gì?

Vệ Lô Địch nhướng mày, dẩu môi, ra chiều suy nghĩ lung lắm. Nhưng vẫn lắc đầu đáp, "Không biết".

- Kén quá mốt đuổi đi cho khỏe. - Ông chú già quay qua bóp miệng cậu trẻ. Rồi giục cậu ta mau ngủ đi, sáng mai mới có sức dạy học.

Vệ Lô Địch làu bàu chửi tục vài tiếng, rồi rúc vào lòng Phương Vũ, hai tay ôm ghì lấy cổ chú. Kể cũng thật buồn cười khi người cao hơn mét chín lại nép mình vào nách người cao mét tám.

...

Phương Vũ chỉ ngủ được khoảng vài tiếng thì chợt tỉnh dậy. Ánh trăng thu len lỏi qua song cửa sổ, hắt thứ ánh sáng mơ màng ấy lên khắp khuôn mặt Vệ Lô Địch, khiến cho chú phải mân mê đôi gò má anh, hòng chắc chắn rằng anh vẫn còn ở đây với mình.

Đôi môi Phương Vũ nhẹ chạm vào làn tóc mai thơm hương dầu gội thảo mộc của Vệ Lô Địch. Rồi bỗng chốc, chú nảy ra một ý định, đó là nấu cơm hộp cho cậu trẻ ăn. Chú dự định sẽ trang trí hộp cơm theo hình ảnh chibi của A Địch... và mình.

Kéo chăn cao tới tận cổ nhằm giữ ấm cho cậu trẻ của mình xong, Phương Vũ rón rén xỏ dép vào chân, bước xuống gian bếp đơn sơ bắt tay vào làm cơm hộp.

"Két..."

Phương Vũ mở Laptop lên nghe nhạc. Tuy hiện giờ có rất nhiều trang mạng đăng tải nhạc miễn phí, nhưng ông chú vẫn chỉ thích dùng Facebook và Youtube.

Chú click vào playlist thường nghe, rồi để nó tự chạy theo cái cách mà các nhà phát triển đã lập trình, đoạn xoay người đi bày binh bố trận.

Cơm, trứng, spam, jambon, bacon, thịt bò, salad, rau chân vịt, cà tím,... Phương Vũ tần ngần không biết nên kết hợp thứ chi với cơ man nguyên liệu thế này. Đôi khi "giàu" quá cũng khổ!

Bản nhạc "Tương tư trong mưa gió" do đôi song ca Thang Bảo Như - Trương Học Hữu khỏa lấp không gian đêm thu vắng lặng. Có thể ngày mai hai người sẽ chia xa như lời bài hát này vậy...

Kế đấy là bản nhạc "Xóm đêm" do nhạc sĩ Phạm Đình Chương viết lời, người trình bày là ca sĩ Ngọc Lan.

"Đường về canh thâu

Đêm khuya ngõ xâu* như không mầu*

Qua phên vênh có hai mái đầu

Hắt hiu vàng ánh điện câu..."

Động tác thái cà-rốt của Phương Vũ vang lên đều đặn như một nhịp phách lạc quẻ. Sau mười phút vừa đánh răng vừa suy nghĩ, chú đã lên được thực đơn như sau: cơm cuộn rong biển, trứng cuộn rau củ và jambon gà, rau chân vịt chần sơ, cùng vài món đơn giản khác. Đồ uống thì cứ nước ép hoa quả mà triển.

Ngoài trời tối đen như mực, thưa thớt vài ánh sao xa trong chòm Thiên Lang sáng rọi. Sương mù giăng khắp nẻo đường. Gió vẫn hú từ thung lũng Nhật Xuyên u huyền. Hoa cỏ đẫm trong lớp sương đêm tinh khiết. Bầy gà bên nhà hàng xóm chắc đương ngủ vùi trong cái chuồng lót đầy rơm rạ hăng hăng mùi nắng.

Cơ mà ánh trăng ban nãy đi đâu rồi nhỉ? Hay là khoảnh khắc ấy chỉ là một trận ảo giác thoáng qua trong cơn mê ngủ.

Tính hiếu kỳ chợt nổi lên nơi tâm trí Phương Vũ, chú gác công việc bếp núc sang một bên, nhẹ gót bước tới cửa hậu, đẩy cửa đi ra ngoài trời quan sát cảnh vật.

Một áng mây đen không biết tự bao giờ đã tới che lấp đi vầng trăng Hạ Huyền, những mẩu trăng vụn màu vàng mỡ gà thi thoảng ló dạng sau áng mây đen, nét buồn nơi chúng tựa những đôi mắt người xa xứ khi đứng trông về cố quốc.

Phương Vũ hít hít mũi, cảm nhận hơi nước lành lạnh trong không gian mang tới dự báo một trận mưa dầm sẽ kéo đến vào rạng sáng nay.

Chú đút hai tay vào trong túi áo khoác, đoạn rảo bước đến bên bụi sả, bụi nghệ ngó xem lát nữa có cần dùng đến chúng không.

"Ầm."

Một tia sét rạch ngang bầu trời tối đen như thể đêm tận thế, khiến cho bước chân Phương Vũ ngừng lại khi chỉ còn cách bụi sả, bụi nghệ dăm ba bước.

Bên ngoài cổng rào bị hoa bìm bìm tím sẫm chiếm lĩnh, có một bóng người đàn ông đứng chắp tay sau lưng và nhìn chằm chằm ông chú.

Thoạt đầu, Phương Vũ cứ ngỡ là Tần Hối hay Từ Kiện Khang đến đây để báo tin khẩn.

- Này, A Khang hay A Hối đấy?

"Ầm."

"Rào..."

Mưa đột nhiên đổ xuống như trút nước. Mùi đất ngai ngái hòa quyện cùng cây cỏ đượm nồng hơi thở mùa thu.

Đôi mắt Phương Vũ bỗng chốc mở bừng. Người đàn ông kia đi xuyên qua cánh cổng rào tre, nhẹ lướt trên mặt đất đến chỗ ông chú.

- Đã lâu không gặp nhỉ, con trai của ba? - Phương Hạo Nhiên mặc bộ quân trang như năm nào, chiếc mũ mang cấp bậc thiếu tướng đội ngay ngắn trên đầu ông. Đôi mắt hiền từ của ông ánh lên nét tự hào khi thấy con trai đã an toàn mà trưởng thành. Tuy rằng không phải là một người tốt như ông đã từng mong đợi và hy vọng...

Phương Vũ không khóc, chú cũng không tỏ ra vui mừng. Ba của chú, mãi mãi dừng lại ở tuổi ba mươi tư. Còn chú, chú bây giờ đã nhỉnh hơn bốn mươi hai tuổi. Diện mạo của ba chú bây giờ cũng chính là diện mạo của chú hồi trẻ.

- Ba.

Phương Hạo Nhiên khẽ mỉm miệng cười.

- Ba muốn vào nhà uống trà không? - Phương Vũ khó khăn lắm mới thốt nên lời. Mưa vẫn ồn ào đổ xuống bản Cloy Ur, nhuộm thân thể chú trong làn nước lạnh lẽo.

- Ba chỉ là một hồn ma bóng quế... - Phương Hạo Nhiên áp bàn tay không có thân nhiệt lên khuôn mặt con trai. - Dù rất muốn được nếm thử hết thảy món ăn, thức uống do đích thân con đứng bếp, nhưng ba không thể con à...

Hai cha con cứ thế đứng lặng thinh mà nhìn nhau. Gửi gắm tâm sự bằng lời nói luôn khó khăn hơn là viết chúng trên giấy, vì ta không phải nhìn thấy mặt người đó, nên sẽ cảm thấy tự nhiên và dễ thở hơn nhiều.

"Ò... Ó... O..."

Một tiếng gà gáy chợt vang lên giữa không gian rào rạt tiếng mưa và gió thổi.

Phương Vũ ngây người nhìn thân ảnh Phương Hạo Nhiên tan biến dần sau ba tiếng gà gáy ấy. Ông lại mỉm miệng cười với con trai, rồi ngả mũ chào nó, đoạn lững thững mất hút sau màn mưa tầm tã.

"Hắt xì."

Bây giờ Phương Vũ mới nhận ra cái lạnh thấu xương của đêm thu cô tịch. Chú che miệng hắt hơi vài cái, rồi rùng mình vội quay vào trong gian bếp ấm cúng.

- Hở?

Trên đầu Phương Vũ lúc này là một mảnh trời vằng vặc trăng sao, tuyệt nhiên không có một xíu mây mù hay mưa giông chi cả. Và thứ nhuộm đẫm lớp phục trang của chú là loại sương đêm nơi núi rừng tịch mịch...

Là Trang Chu mộng Điệp, hay Điệp mộng Trang Chu? Nhân thế vốn dĩ là mộng hay chính bản thân ta mới là mộng đây? Say đắm trong cốt bã vinh hoa phú quý, bi sầu hoan lạc, cười khóc - khóc cười rồi cũng nuốt nghẹn mà trở về với đất...

"Két..."

Thứ ánh sáng của ngọn đèn chụp treo trên xà nhà gian bếp mộc mạc đã đem đến một chút sự bình tâm cho Phương Vũ. Mùi nhà quen thuộc tràn ngập khoang phổi của chú.

"Rào."

Phương Vũ mở vòi nước sơ chế nguyên liệu. Chú không muốn đụng đến những thứ sắc nhọn khi tinh thần không phẳng lặng.

Cơm thì đợi năm giờ sáng hãy nấu. Các món cuộn dễ làm và rau dưa chế biến mau lẹ thì ước khoảng sáu giờ. Và nước trái cây thì gần khoảng bảy giờ ép cũng không muộn. Trước mắt nên lo hầm thịt bò, vì chú thích hầm trên bếp củi nhiều hơn là bằng nồi áp suất, nên phải mất rất nhiều thời gian.

Những củ khoai tây tròn mẩm, lớn bằng nắm tay thanh niên, lớp lông tơ trên vỏ của chúng lơ thơ như món tóc em bé, nằm ngoan trong chiếc rổ con trắng tuyết.

Càng cố tập trung vào công việc bếp núc, khuôn mặt người cha quá cố của chú lại càng hiện lên rõ ràng. Giữa đêm khuya thanh vắng, những giọt nước mắt lặng lẽ nhuộm đẫm khuôn mặt đã quá tứ tuần của Phương Vũ...

oOo

Chú thích:

1/ Tên chương này được đặt theo tựa đề của ca khúc "Mưa trên cuộc tình" do Lưu Tử Linh trình bày. Ca khúc này còn được thể hiện qua giọng hát của Tôn Lộ, nhưng mình cảm thấy giọng của cô ấy không hợp với ca khúc này bằng Lưu Tử Linh.

2/ Nếu các bạn muốn nghe thử, nên vào video mang tên "Tiếc thương Donna Donna", có hình nền là một chú chim và mấy dòng chữ, chất lượng bài hát sẽ hay hơn nha. Thông tin thêm: Bài này nghe đâu được sáng tác ra nhằm dành tặng cho hương hồn cố ca sĩ Ngọc Lan.

3/ và 4/ Đây là cách chơi chữ của nhạc sĩ Phạm Đình Chương.

Xâu: Ngõ xâu có nghĩa là "Các con ngõ đan xen và tiếp nối nhau", chứ không phải chữ "sâu" trong "sâu hun hút" hay "sâu thẳm".

Mầu: "Mầu" có nghĩa là "màu". Đây là một từ phương ngữ, nhưng không rõ là vùng nào.

Bài hát này cũng được chú Minh Thuận thể hiện rất thành công và đặc sắc.