Tiến Cung Năm Đó, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi

Chương 1



1.

Tiến cung năm đó, ta chỉ mới 14 tuổi.

Tiểu ca ca đứng giữ cổng đẩy ta một cái, bảo ta đừng nán lại, quay lại nhìn "phụ nương" ngoài cổng cung đang giả vờ lau nước mắt, ta quay đầu đi theo người trước mặt mà không thèm ngoảnh lại.

Tên gọi ban đầu của ta là Lâm Bất Cai, nhưng phụ thân từng nói rằng đáng lẽ ta không nên đến thế gian này.

Nhưng bây giờ tên của ta là Khưu Nhiên, là Khưu tri huyện đã mua ta từ phụ thân để thay thế nữ nhi quý giá của ông làm cung nữ.

Ta vốn dĩ không biết tiến cung làm cung nữ là sẽ phải làm gì.

Nhìn những tiểu cô nương đang khóc sướt mướt, ta còn nghĩ bọn họ đang xếp hàng để xuống địa ngục.

Cho đến khi ta nhìn thấy hoàng cung với ngói xanh tường đỏ, nhìn thấy những bộ y phục được làm bằng tơ lụa tốt nhất.

Bữa cơm đầu tiên ta là một bàn đầy đủ mười món, đến cả dịp Nguyên Đán ta cũng chưa bao giờ được ăn bữa nào ngon như vậy.

Ta đưa mắt nhìn nhóm tiểu cô nương đang khóc đến cơm cũng chẳng nuốt trôi đằng kia, cảm thấy bọn họ có chút gì đó không biết tốt xấu.

Cũng may là tiểu cô nương bên cạnh khác hẳn với chúng, nếu không chắc sẽ ảnh hưởng nhiều đến sự thưởng thức đồ ăn của ta.

Như đã tìm được một tri âm cho mình, ta gắp một đũa đầy thức ăn rồi đặt vào bát của tiểu cô nương, tiểu cô nương đang cắm đầu xới cơm bỗng dừng lại và ngước lên nhìn lên ta.

Ta đoán tiểu cô nương phải là người trẻ nhất trong số chúng ta, chỉ vào khoảng bảy hoặc tám tuổi.

Ta nhìn búi tóc thanh tú và xinh xắn của tiểu cô nương, cười rồi nói: "Ăn nhiều vào mới mau lớn."

Tiểu cô nương gật đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn ta.

Ta cười và hỏi tiểu cô nương: "Muội tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiểu cô nương đảo mắt rồi thì thầm: "Muội là Lăng Vân Nhi, năm nay bảy tuổi."

Trong giọng nói của tiểu cô nương vẫn còn hơi sữa, rất giống đệ đệ nhà ta, trái tim ta bỗng chốc như hóa thành một vũng nước.

Ta nhanh chóng gắp một miếng thịt khác trên bàn đặt vào bát của tiểu cô nương rồi nói nhỏ: "Vân Nhi ngoan, ăn thịt đi này."

Lăng Vân Nhi gật đầu rồi lại tiếp tục vùi đầu vào ăn.

Nhìn thấy tiểu cô nương như vậy khiến ta cũng cảm thấy ngon miệng hơn.

Ta cũng vùi đầu vào ăn như tiểu cô nương, không biết đã qua bao lâu, những tiếng khóc bên tai cũng dần biến mất.

Sau khi ta và Lăng Vân Nhi đã ăn uống no say, nhìn lên mới phát hiện bàn ăn bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta.

Đúng lúc này, có hai cung nữ hơi lạ chạy vào, tuổi tác của họ chắc cũng lớn hơn ta nhiều, dáng vẻ vô cùng vội vã.

"Tiểu tổ tông của nô tỳ, sao người lại đến đây?" Một cung nữ vội vàng chạy lên ôm lấy Lăng Vân Nhi.

Lăng Vân Nhi bị cô giữ lại ngoan ngoãn, mím môi lại rồi nói: "Vân Nhi thấy đói."

Một cung nữ khác lại dỗ dành: "Trong cung có chút điểm tâm, công chúa ngoan, theo nô tỳ về ăn điểm tâm này."

Đôi đũa của ta còn chưa kịp đặt lại trên bàn đã rơi hẳn xuống đất.

Ta đúng là chưa thấy thế gian, trước khi đến đây cũng là Khưu tri huyện đã nói ta nghe về một số quy tắc trong cung.

Cung nữ làm sao có thể dùng bữa với công chúa chứ.

Cung nữ đang ôm lấy Lăng Vân Nhi nhìn ta, ánh mắt ấy như thể đang nhìn vào một người sắp chết đến nơi vậy.

"Cô Cô dạy lễ nghi đâu rồi?"

Giọng nói lạnh như băng khiến ta phải rùng mình.

"Phạt đánh năm mươi gậy."

Lời này là nói với tên thái giám đi vào phía sau, sau khi nói xong, còn liếc nhìn ta một cái rồi ôm lấy Lăng Vân Nhi rời đi.

Lúc này, Lăng Vân Nhi quay đầu lại nhìn, lanh lảnh nói: "Tỷ tỷ cùng ta về cung."

Chân ta mềm nhũn ra, quả thật gánh không nổi hai tiếng tỷ tỷ này...

2.

Chuyện Lăng Vân Nhi cho ta về cung Ngọc Tuyền đã nhanh chóng truyền đến các cung nữ khác.

Mọi người đều nói ta may mắn, mới nhập cung ngày thứ hai, đã được đến cung Ngọc Tuyền để hầu hạ.

Bọn họ nghĩ vậy, nhưng ta thì không.

"Tỷ tỷ tên gì? Bao nhiêu tuổi?" Lăng Vân Nhi bắt chước theo lời nói của ta hỏi.

Giọng nói vẫn còn hơi sữa kia, nhưng lại làm ta cảm thấy cái đầu trên cổ ta như thể đang lung lay sắp rơi xuống.

Ta lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Thúy Nhi đang đứng bên cạnh Lăng Vân Nhi một cái, đôi mắt của cô vẫn lạnh lùng như ngày nào.

Ta rùng mình một cái, nhanh chóng nói: "Công chúa đề cao nô tỳ rồi,nô tỳ thật không gánh nổi. Nô tỳ tên là Khưu Nhiên, mười bốn tuổi."

Lăng Vân Nhi đảo mắt và hỏi Thúy Nhi bên cạnh: "Thúy Nhi, đề cao nghĩa là gì?"

Thúy Nhi thì thầm điều gì đó vào tai Lăng Vân Nhi, đôi mắt của Lăng Vân Nhi mở to ngay sau đó.

"Nhưng Vân Nhi thích tỷ tỷ..."

Giọng nói nho nhỏ như sữa kia lọt vào tai ta, từ tai ta nhột nhạt đến tận tim.

Khi phụ thân bán ta cho Khưu tri huyện, đệ đệ bốn tuổi của ta cũng nói điều tương tự.

Lời nói của Lăng Vân Nhi vẫn có ích, và Thúy Nhi không làm ta khó xử nữa.

Chỉ là mọi việc khác đều rất đề phòng ta, còn sắp xếp cho ta làm một cung nữ vẩy nước quét nhà.

Sau vài ngày đến làm việc ở cung Ngọc Tuyền, ta được biết qua lời truyền miệng của các cung nữ mới biết được Lăng Vân Nhi lúc bốn tuổi đã bị té ảnh hưởng đến đầu óc, từ đó trở đi tâm trí của tiểu cô nương không trưởng thành được nữa.

Còn về lý do té thành ra như vậy thì không ai biết tại sao và cũng không ai nhắc đến nó.

Càng nghĩ lại càng thấy xót xa, tiểu cô nương bé bỏng như vậy mà bị té nghiêm trọng đến mức không thể phát triển được nữa.

Lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ nắm lấy ống tay áo của ta, khi nhìn xuống, thì thấy một Lăng Vân Nhi phấn điêu ngọc trác..

"Tỷ tỷ, chúng ta đi tìm ca ca." Giọng Lăng Vân Nhi rất nhỏ, đôi mắt chớp chớp.

Ta quỳ xuống nhẹ giọng hỏi nàng: "Tìm ca ca nào?"

Lăng Vân Nhi kéo ta ra khỏi các cung nữ và thái giám rồi đi qua các dãy hành lang và các khu vườn.

Cuối cùng dừng lại trước một ao đầy hoa sen.

Ta sửng sốt trước cảnh đẹp trước mắt, nhưng lại không thấy ca ca mà Lăng Vân Nhi nói đâu cả.

Điều đáng sợ hơn là ta còn không nhớ đường đến đây.

Ta ngồi với Lăng Vân Nhi trong gian …rất lâu, nhưng cũng không thấy một ai.

Cho đến khi Lăng Vân Nhi chạm vào bụng và nói với ta, "Vân Nhi đói rồi."

Ta cũng đói!

"Công chúa, người còn nhớ đường quay về cung không?"

Lăng Vân Nhi tròn xoe mắt và lắc đầu.

Ta biết mà……

Khi Lăng Vân Nhi cất tiếng gọi ca ca một cách giòn giã, ta đang cuộn ống quần lên, một tay cầm váy, tay kia cầm lấy gương sen vừa hái rồi trèo lên khỏi ao.

Ngay khi nhìn lên, ta thấy một nam nhân tuấn tú đang đứng trong đình, khoác trên mình một chiếc áo bào đen huyền, nó làm cho nổi bật lên khuôn mặt trông rất quan ngọc của người đó.

Ta chưa bao giờ thấy một nam nhân khôi ngôi đến vậy, vượt leo lên đến thành ao ta đã trượt chân, cả người và sen đều rơi lại xuống ao.

"Ca ca, tỷ tỷ rơi xuống ao rồi."

Khi vùng vẫy đứng dậy, nghe những lời của Lăng Vân Nhi, làm ta chỉ muốn chui lại xuống bùn cho xong.

Đợi khi ta từ ao bùn kia trèo lên, đi đến bên đình thì Lăng Vân Nhi đang định vồ đến đã bị nam nhân đó dùng một tay ẫm lên.

Ngài ta cau mày, nhìn ta từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: "Thúy Nhi đâu?"

Nghe Khưu tri huyện nói, hoàng thượng là người mặc y phục màu vàng tươi.

Nghe những cung nữ nói, Lăng Vân Nhi là muội muội của hoàng thượng.

Ta nhìn nam nhân mặc áo bào đen huyền trước mặt, rồi xem xét tình cảnh mà Lăng Vân Nhi gọi ta là tỷ tỷ.

Ngài ta chắc hẳn không thể là ca ca hoàng thượng của công chúa rồi.

"Ca ca Thúy Nhi không cho Vân Nhi đến tìm người, cho nên Vân Nhi đã lén mang Khưu Nhiên tỷ tỷ đến tìm người."

Ngài ta nhướng mày lại, rồi nhìn ta: " Khưu Nhiên tỷ tỷ?"

Dáng vẻ như thể có ý ngoài ca ca là ngài ấy ra, thật chắc vẫn còn một người tỷ tỷ như ta.

Ta thầm thở dài trong lòng, hoàn toàn hiểu cảm giác của ngài vào lúc này.

"Đại nhân không cần để ý, nô tỳ coi như không nghe thấy hai tiếng ca ca này, xin người coi như cũng chưa từng nghe qua hai tiếng tỷ tỷ này của công chúa."