Tiến Cung Năm Đó, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi

Chương 2



3.

Lăng Vân Nhi không phải là một đứa trẻ đặc biệt thích quấn người.

Ngoại trừ ta và nam nhân trước mặt.

Đây là lần thứ ba Lăng Vân Nhi đưa ta bên ao sen để gặp nam nhân này, thành thật mà nói, nếu như bây giờ tâm trí của Lăng Vân Nhi chỉ mới bốn, năm tuổi thì ta đã nghi ngờ rằng nàng ấy đến đây để hẹn hò.

Lăng Vân Nhi nói rằng nàng ấy đã biết nam nhân này từ khi còn nhỏ, dựa vào việc ngài ấy có thể ra vào cung bất cứ lúc nào, ta đoán rằng ngài ấy có thể là một thị vệ.

Mỗi lần đưa ta và Lăng Vân Nhi trở về cung Ngọc Tuyền, nhưng Thúy Nhi đều không nói gì cả.

Điều này cho thấy phẩm vị của ngài ấy không hề thấp.

"Bên cạnh ca ca là tỷ tỷ, hay là tẩu tẩu? Nếu tỷ ấy là tẩu tẩu mà tẩu tẩu chính là tỷ ấy thì tốt biết bao."

Lăng Vân Nhi bóp chặt bức tượng nhỏ bằng đất sét trong tay, những lời nói từ miệng của nàng khiến nước bọt của ta nghẹn lại trong cổ.

"Khụ khụ khụ!!" Hai tay đầy bùn, chỉ có thể ho khan một tiếng.

Lăng Vân Nhi chớp mắt, ngẩng đầu lên và hỏi ta: "Tỷ tỷ bị sao vậy?"

Ta nhìn người Thị vệ đang ở bên cạnh mình, gương mặt nóng lên, và cơn ho của ta càng mãnh liệt hơn.

Lúc này, Thị vệ đang đứng quan sát từ bên ngoài đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng ta, bởi vì lời nói của Lăng Vân Nhi, ta chỉ cảm thấy bàn tay đang vỗ vỗ ấy làm lung bổng trên nên nóng lên.

"Vân Nhi, tẩu tẩu là ai dạy muội vậy?" Giọng nói của thị vệ rất rõ ràng, có chút ngạc nhiên, nhưng nghe lại rất êm tai.

Ta ngừng ho ngay lập tức, Lăng Vân Nhi đầu óc đơn giản, làm sao tiểu cô nương biết tẩu tẩu là gì nếu không có ai dạy cho nàng chứ.

Lăng Vân Nhi nhìn bức tượng nhỏ bằng đất sét mình đang nắm chặt trong tay, mím miệng: "Là Hoàn Nhi nói với ta, Hoàn Nhi nói một khi ca ca có tẩu tẩu thì sẽ không cần Vân Nhi nữa, chỉ còn nàng ấy sẽ luôn bên cạnh Vân Nhi. Nhưng mà Vân Nhi không muốn ca ca không cần Vân Nhi, nếu tỷ tỷ là tẩu tẩu vậy thì ca ca và tỷ tỷ sẽ không phải không cần Vân Nhi nữa. "

Đang nói chuyện, nước mắt to bằng hạt đậu rơi trên bức tượng nhỏ bằng đất sét, như dòng nước nước sôi chảy vào tim đến mức khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Không quan tâm đến bùn trong tay, ta nhanh chóng ôm Lăng Vân Nhi, giống như ôm lấy đệ đệ của mình, nhẹ giọng dỗ dành tiểu cô nương: "Công chúa ngoan, công chúa ngoan. Nô tỳ sẽ ko bao giờ ko cần công chúa, nô tỳ sẽ mãi mãi ở bên cạnh công chúa. "

Lăng Vân Nhi ngẩng đầu lên khỏi vòng tay ta và nhìn ta với đôi mắt ngấn lệ: "Tỷ tỷ muốn làm tẩu tẩu của Vân Nhi không?"

Ta……

Nhìn thấy sự chậm trễ của ta, nước mắt của Lăng Vân Nhi như vỡ òa một lần nữa.

Ta ngước nhìn người thị vệ bên cạnh trông có vẻ không có ý định giải vây giúp, sự ngại ngùng vừa mới trút xuống nay lại tràn ngược lên mặt ta.

Ta thở dài trong lòng, thầm nghĩ lừa tiểu cô nương cũng không phải vấn đề gì to tát, ta chỉ cần giải thích rõ với thị vệ đó là được.

Nghĩ như vậy, ta dùng khuỷu tay sạch lau nước mắt trên má Lăng Vân Nhi, rồi dỗ dành: "Được rồi. Nô tỳ sẽ làm bất cứ việc gì công chúa yêu cầu."

Trẻ con rất dễ dỗ, trước đây ta đã biết điều đó khi dỗ đệ đệ của mình.

Có lẽ nàng đã khóc xong, tay và mặt của Lăng Vân Nhi đã được lau sạch, tiểu cô nương đang ngủ rất ngoan trong vòng tay của thị vệ.

Thị vệ ẵm nàng và cùng ta trở lại cung Ngọc Tuyền.

"Đại nhân, lời nói vừa rồi... chẳng qua là để nô tỳ muốn dỗ dành công chúa. Xin thứ lỗi cho nô tỳ,xin ngài đừng để trong lòng..."

Nói đến đây,mặt ta lại đỏ bừng lên.

Thị vệ dừng bước chân lại, liếc nhìn ta rồi nhẹ đáp: "ừm."

Ta khẽ thở ra một hơi, miễn đừng trách ta tội mạo phạm là được.

Mấy lần gặp mặt, ta biết người thị vệ này không những có uy quyền, hơn nữa tính tình cũng vô cùng lạnh lùng.

"Đại nhân… Tiện cho nô tỳ hỏi, đại nhân tên gọi là gì, làm việc ở đâu?" Vốn dĩ ta muốn hỏi những cung nữ khác, nhưng Lăng Vân Nhi lần nào cũng lặng lẽ đưa ta đi ra ngoài. Như thể ngoài Thúy Nhi ra, thì không nên để ai biết chuyện này.

Còn Thúy Nhi thì thôi không cần nói đến, ta sợ cô ấy nhất, mỗi lần thấy cô ấy là ta muốn tránh thật xa.

Thị vệ dừng bước rồi nhướng mày nhìn ta.

Biểu cảm như thể ta có ý nghĩ muốn trở thành tẩu tẩu của Lăng Vân Nhi vậy.

Vậy thì lại là một sự hiểu lầm to rồi!

Ta cười nhạt một tiếng: "Hì hì... Không sao, không tiện thì thôi vậy."

"Cung Càn Thanh, họ Hồ." Nói xong, ngài ấy mở rộng bước chân rồi đi thẳng về phía trước.

Ta sững người tại chỗ, ta đúng là một tiểu cung nữ chưa nhìn rõ thế gian ngoài kia, nhưng cũng biết được Cung Càn Thanh là cung của hoàng thượng.

Chẳng trách ta luôn cảm thấy ngài ấy kiêu ngạo, độc đoán, nếu ta có thể làm thị vệ của cung Càn Thanh, ta nhất định sẽ còn kiêu ngạo hơn ngài ấy.

4.

Hoàn Nhi đại cung nữ của Lăng Vân Nhi đã bị điều đến Tông Nhân Phủ, chuyện này là Thúy Nhi đã nói với ta.

Cô ấy còn nói với ta, sau này ta không cần phải làm cung nữ quét dọn nữa, ta sẽ thay thế Hoàn Nhi để hầu hạ Lăng Vân Nhi.

Còn việc tại sao Hoàn Nhi được điều đến Tông Nhân Phủ, tất nhiên là ta cũng đoán được chút chút.

Chỉ là quyền lực của Hồ đại nhân quá lớn, hơn nữa lời nói của Lăng Vân Nhi cũng có thể dễ dàng khiến đại cung nữ bị đày tới Tông Nhân Phủ.

Ta ôm theo mình mớ hành trang đơn giản, đi theo phía sau Thúy Nhi, trong long hạ quyết định sau này sẽ nói rõ với vị Hồ đại nhân này.

Tránh một ngày nào đó lỡ lời sẽ bị đẩy đến Tông Nhân Phủ.

Dù là có ý nghĩ như vậy nhưng đến khi gặp lại Hồ đại nhân kia, miệng ta chẳng dám nói lời nào.

"Có phải vì tỷ tỷ sắp được làm tẩu tẩu, nên khi gặp ca ca mới vui vậy không?" Lăng Vân Nhi hỏi ta.

Ta vốn rất muốn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng rốt cuộc cũng không kiềm được nữa...

Ta nhìn vào đôi mắt đang rất mong đợi của Lăng Vân Nhi rồi cẩn thận nhìn sang Hồ đại nhân đang đứng một bên, run rẩy mà gật đầu.

Lăng Vân Nhi vẫn còn nhỏ, vì vậy nàng ấy có lẽ không biết tình hình hiện tại của ta nguy hiểm như thế nào.

Giống như lúc nàng ấy không biết tại sao Hoàn Nhi lại đi mất.

Lăng Vân Nhi hôm nay ít nói hơn rất nhiều, bởi vì nàng ấy gần đây đã trở nên say mê với hội họa, vẽ tới vẽ lui vẽ một cách rất chăm chỉ.

Ta đứng giữa Lăng Vân Nhi và Hồ đại nhân, cảm thấy đây là thời điểm hoàn hảo để giải thích rõ với Hồ đại nhân kia.

"Hồ đại nhân làm việc cung Càn Thanh chắc hẳn là rất vất vả phải không?" Đầu tiên ta muốn tìm và nói về một chủ đề có vẻ thấu hiểu lòng người trước đã.

Hồ đại nhân kia không thèm ngước lên nhìn ta một cái, ngón tay lật cuốn sách trên tay qua trang mới rồi khẽ ừm một tiếng.

Mỗi lần ta cùng Lăng Vân Nhi đến đình này để tìm Hồ đại nhân, ngài ta đều có những cuốn sách chưa thể đọc xong và những văn tự vẫn viết hết.

Một thị vệ thích đọc và viết nhiều như vậy, chả trách có thể làm việc ở Cung Càn Thanh.

Ta vắt óc suy nghĩ và cảm thấy rằng sự thờ ơ của Hồ đại nhân phải là vì ngài ấy không quan tâm đến chủ đề này.

"Không biết Hồ đại nhân, đã có thê tử ở nhà chưa?" Trước khi tiến cung ta đều nghe nói mọi người hay bàn về chủ đề này.

Lần này, Hồ đại nhân không đọc sách nữa, ta thấy lông mày của ngài ấy khẽ dao động, ngài ấy đóng sách lại và nhìn lên.

Sau đó ngài ấy ra hiệu cho ta nhìn về phía Lăng Vân Nhi, người vẫn đang rất chăm chỉ ngồi vẽ tranh bên cạnh, và khi ngài ấy nhìn ta lần nữa, trên mặt hiện một nụ cười nhạt: "Sắp rồi."

Đã lâu như vậy rồi, ta chưa từng thấy ngài ấy trông như thế này, giống như một nam tiên nhân bước ra từ trong mộng.

Sắp có ý là gì cơ?

Chẳng lẽ nhà ngài đã chọn được một cô nương cho ngài ta rồi sao?

Không biết tiểu thư sẽ đó như thế nào để xứng được với Hồ đại nhân đây

Tâm trí ta như được kéo lại bởi Lăng Vân Nhi, bức tranh mà Lăng Vân Nhi đã vẽ rất lâu cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Ta miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn ra là một người nữ nhân và một người nam nhân đang nắm lấy tay một đứa nhỏ, ta cười rồi thở dài: "Công chúa vẽ đẹp lắm!"

Điều này này nói ra là cố tình để Hồ đại nhân nghe thấy, để ám chỉ với ngài ấy rằng ta với Hoàn Nhi, Viên Nhi gì đó không hề giống nhau.

"Đây là ca ca, đây là tỷ tỷ sắp trở thành tẩu tẩu, còn đây là Vân Nhi." Lăng Vân Nhi giải thích bức tranh của nàng cho chúng ta.

Ta gần như muốn nghẹt thở.

"Vân Nhi vẽ giỏi lắm." Ta thấy Hồ đại nhân đưa tay xoa lấy búi tóc của Lăng Vân Nhi, như muốn nói đây là một lời nhận xét rất xác đáng.

Giọng điệu kia thậm chí còn kiên quyết hơn của ta, nghe không có chút gì là qua loa cả.

Ta không khỏi thở dài trong lòng, ta đối tốt với Lăng Vân Nhi là vì nàng rất giống đệ đệ của ta.

Còn Hồ đại nhân đối xử tốt với Lăng Vân Nhi như với chính muội muội ruột của mình vậy.

Hồ đại nhân đúng thực sự là một người tuyệt vời!