Tiến Cung Năm Đó, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi

Chương 11



7.

Ngày 6/12 âm lịch, thích hợp cho việc xuất giá thành hôn.

Đây là ngày ta mà ta tìm Khâm Thiên Giám tính ra, quả là một ngày tốt lành hiếm có.

Toàn Đức nói Chung Túy cung đã được dọn dẹp đàng hoàng, nên ta đã đem thánh chỉ mà ta đã chuẩn bị từ lâu rồi đưa cho hắn.

Trong lòng ta rất hồi hộp, vì không biết Lâm Mộ có ngất xỉu vì sợ hãi khi nhận được thánh chỉ hay không, cũng không biết tối đến khi phát hiện thân phận thật sự của ta là hoàng thượng sẽ trách ta là đã giấu diếm nàng bấy nay hay không.

Vì vậy, buổi tối ta cố tình vào tẩm cung rất muộn.

Vừa vào tẩm cung liền nhìn thấy Lâm Mộ trên giường, co quắp dưới chăn, hai mắt dán vào đầu giường không dám nhúc nhích.

Chi đến lúc ta tiến lại gần nàng ấy mới nhìn ta và tiếp tục mò mẫm trong chăn.

"Đại... đại nhân... ta, ta..."

Ta thấy mắt nàng ấy đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ vội vàng trốn lại hang.

Dáng vẻ này trong mắt ta, trông vô cùng dễ thương.

Ta bước tới, nhẹ nhàng kéo tấm chăn bông che mặt nàng ấy xuống, chỉ thấy rằng mặt nàng ấy đã đỏ bừng, trên gò má đỏ ửng và còn đó những giọt nước mắt bỏng rát đang chực trào.

Kể từ đêm đó, ta chưa bao giờ thấy Lâm Mộ khóc nữa. Nàng dứt khoát không khóc. Nước mắt của nàng ấy dường như đốt cháy trái tim ta, đây là thứ vũ khí lợi hại nhất trên thế gian này.

Lúc này ta nhìn thấy trên những giọng nước mắt mặt nàng, chỉ muốn nhanh chóng lau sạch sẽ chúng, vừa cúi xuống đã nghe thấy giọng nói khẩn trương của nàng: "Đại nhân! Người mau đi đi, nếu để hoàng thượng nhìn thấy…."

...

Bây giờ ta chỉ biết tại sao Lăng Vân Nhi lại thích Lâm Mộ đến vậy.

Nàng ấy nghĩ rằng bất cứ ai cũng có thể xông vào tẩm cung của Cung Càn Thanh sao?

Lâm Mộ không biết ta đang cười cái gì, trong mắt hiện lên vẻ căng thẳng, nếu không phải lúc này đang trần trụi, nàng đã đứng dậy đẩy ta ra rồi.

Ta gật gật đầu, nhẹ giọng nói với nàng: "Trẫm không phải là đại nhân, trẫm là hoàng thượng."

Lâm Mộ mở to mắt đón nhận điều này, như thể đây là điều khó tin nhất trên thế gian.

Ta mỉm cười cởi áo choàng, nhẹ nhàng vén chăn bông lên rồi nằm xuống bên cạnh nàng ấy.

Ta không bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến.

Lâm Mộ nằm bên cạnh ta và nhẹ nhàng dựa vào vai ta, ta hơi quay đầu lại và ta có thể nhìn thấy tóc mai mềm mại của nàng ấy bên tai mình.

"Trẫm không nói cho nàng biết ta là hoàng thượng, nàng cũng đã lừa trẫm, chúng ta coi như hòa." Ta nhìn theo tua màn ở đầu giường, nói ra những lời đã đã chuẩn bị nói từ trước: "Nhưng Lâm Bất Cai không phải là một cái tên hay, trẫm đã chọn cho nàng một cái tên mới, gọi là Lâm Mộ."

Ta thận trọng hỏi: "Nàng có thích không?"

Nhưng thật lâu sau vẫn không có phản ứng gì, chỉ có thở đều hà vào cổ ta.

Ta quay đầu sang một bên và thấy rằng Lâm Mộ, người vừa mới có một vẻ mặt khó tin lúc nảy, đã ngủ thiết đi. Dưới hàng mi mảnh mai hiện lên một màu lam sẫm nhàn nhạt, giống như đã rất lâu không được ngủ một giấc ngon.

Nếu không phải đã rất buồn ngủ, chắc hẳn cũng không sẽ không ngủ thiếp đi trong thời khắc quan trọng này.

Mười hai năm kể từ ngày mẫu phi mất, ta chưa bao giờ cảm thấy thanh thản như lúc này. Ta nhìn khuôn mặt yên bình khi ngủ của Lâm Mộ, và cảm thấy nàng ấy là món quà ông trời đã ban cho ta, thầm tạ ơn vì đã gặp được nàng ấy.

Ta đưa ngón tay lên nhẹ nhàng lướt qua gò má non nớt của Lâm Mộ, trong lòng cảm thấy bình yên vô cùng. "A Mộ, cảm ơn nàng."

Lâm Mộ không biết có nghe thấy hay không, nhưng nàng cứ khịt mũi giống như một con mèo nằm ở bên cạnh ta.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ngón tay quấn lấy tấm lụa xanh biếc sau lưng nàng, hài lòng nhắm mắt lại.

"Không qua bao lâu nữa, A Mộ sẽ trở thành hoàng hậu của trẫm."

8.

Có người có dám đàm tiếu đến tận long sang của ta, ta quả thật không biết, vì vậy khi nhìn thấy Lâm Mộ đang nghịch cái lọ nhỏ đó, ta lại cảm thấy rất mới mẻ.

Lâm Mộ thận trọng nói với ta rằng bên trong cái lọ này là canh mê hồn mà nàng vừa pha chế.

Nếu từ nay về sau còn có người nói điều này với ta, người đó không cần bị đày vào Tông Nhân Phủ nữa, xuất cung thì thật phí.

Nhưng lúc Lâm Mộ nói ra điều này, nó thực sự khiến ta cảm thấy một loại thoải mái không thể giải thích được. Ta chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy trước đây, cảm giác có ai đó cố gắng làm một việc khiến mình hài lòng lại là một chuyện rất vui sướng.

"Vậy cái này là cho ai uống?" Khi Lâm Mộ cố hết sức giải thích rằng canh mê hồn không phải dành cho ta, ta chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Ta đã nghĩ rằng, bất kể là nàng ấy nói ra tên ai, thì người này chắc chắn không thể sống qua đêm nay.

Ta thật sự không ngờ những cung nữ trong hậu cung này đến hít thở cũng không dám, nay lại dám phiếm hồng chuyện lòng sàng của ta.

Nếu không phải Lâm Mộ thương xót cầu xin cho bọn họ, ta nhất định sẽ nhắc cho bọn chúng nhớ là là loại người như thế nào.

Ta nhìn đôi tay trắng nõn nhỏ bé đang kéo tay áo cho ta, khi nhìn thấy đôi mắt ươn ướt đó, ta chỉ cảm thấy cổ họng khát khô.

Thôi vậy, để nàng ấy cảm thấy dễ chịu hơn, đã sẽ buông tha cho bọn người không biết sống chết kia.

Chỉ là canh mê hồn thì quá dễ dàng cho bọn chúng.

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện phòng the lần đầu trải nghiệm lại dễ dàng khiến người ta đắm chìm vào như vậy. Khi ta nhìn Lâm Mộ đang nằm một bên cau mày đã chìm vào giấc ngủ, ta cảm thấy trong lòng thật sự chưa thỏa mãn.

Sau khi lau sạch những giọt mồ hôi còn sót lại trên trán nàng ấy, nhẹ nhàng ấn chiếc chăn bông xuống để thoáng khí cho nàng ấy, sau đó ta cẩn thận mặc lại y phục và bước xuống giường.

"Một lọ cũng không được bỏ sót." Ta đưa những lọ canh mê hồn mà Lâm Mộ đã chuẩn bị cho Hồ Vũ, tin rằng hắn ta nhất định sẽ cho ta một kết quả tốt. "Ngoài tính mạng ra, tất cả đều không cần giữ lại."

Ta đã trực tiếp nâng thân phận của Lâm Mộ lên phi vị.

Tin tức được truyền đến với tiền triều và gây xôn xao. Đương nhiên, những gã đó sẽ cảm thấy thân phận của Lâm Mộ là không xứng, có kẻ còn phái người điều tra thân phận của Lâm Mộ.

Nhưng không cần đợi đến khi Hồ Vũ ra tay, Khưu Túc đã xử lý vấn đề một cách hoàn hảo.

Điều này khiến ta rất hài lòng, hài lòng với khả năng của Khưu Túc.

Có vẻ như mọi thứ đang phát triển theo hướng mà ta mong đợi, nhưng Lâm Mộ ngày qua ngày lại có vẻ không được vui.

Mặc dù nàng ấy đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng ta vẫn cảm thấy được sự khó chịu và buồn rầu của nàng.

Lâm Mộ dường như không biết rằng đôi lông mày cau có và đôi mắt ẩm ướt của nàng ấy có thể khiến trái tim vốn đã tôi luyện của ta như bị vô số kim châm thắt chặt.

"A Mộ, A Mộ có phải là người hoàng thượng thương nhớ không?" Người bên dưới ta với biểu cảm anh dung hy sinh, từ giọng nói cũng đang cố kìm nén lại tiếng khóc nức nở kia.

Gì! Hóa ra vì chuyện này, ta suýt chút nữa quên mất nàng ấy đã ngủ quên và không nghe thấy.

Ta lật người nằm nghiêng bên nàng ấy, đưa tay vuốt những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán nàng, và gật đầu với nụ cười nghiêm nghị trên khuôn mặt.

"Vậy tại sao hoàng thượng không đón nàng ấy vào cung?"Tiếng khóc nức nở ngày càng khó kìm nén hơn.

Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ rất đau khổ, nhưng hiện tại chỉ muốn bật cười, gõ lên chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo của nàng ấy: "Người đó không phải đang ở trong cung, và ở ngay trước mặt trẫm đấy sao?"

Nhìn bộ dạng đờ đẫn của Lâm Mộ, ta cảm thấy nếu ta không mở lời thì nàng ấy sẽ nghĩ ta đang nói nhảm, dù sao thì cũng có thể cùng Lăng Vân Nhi đùa nàng một chút.

Cuối cùng ta nói: "Từ nay, trẫm sẽ được gọi nàng là Lâm Mộ, Lâm trong tên đệ đệ nàng là Lâm Độ, Mộ trong sự ái mộ mà Lăng Nguyệt trẫm dành cho nàng. Cái tên này từ ngày thị tẩm đầu tiên trẫm đã nói với nàng, chẳng qua là hôm đó nàng đã ngủ thiếp đi mà thôi. Hôm nay trẫm lại sẽ hỏi nàng lần nữa, nàng có thích cái tên này không? "

Lâm Mộ sững sờ, đôi mắt ẩm ướt ấy đã chịu cười lên, ánh mắt tựa như chứa đầy các vì sao.

"Ta thích! Ta Dĩ nhiên là rất thích rồi!" Giọng nói vẫn như đang cố kiềm nén tiếng khóc nức nở trong lòng.

Đúng là tiểu nha đầu ngốc.

Ta hôn lên vầng trán mịn màng của nàng ấy, nhìn nàng rồi nói: "Trẫm cũng thích, vô cùng thích."

Khi Khưu Túc nhìn thấy ta, ông ta đã bị sốc đến mức quỳ xuống đất và rùng mình.

Ông ta nói: "Hoàng thượng tha thứ! Xin Hoàng thượng tha tội cho cả nhà lớn nhỏ của lão gia. Đứa nhỏ Lâm Bất Cai rất hiểu hiểu chuyện, chuyện lừa dối thánh thượng đều là chủ đích riêng của ta. Xin hoàng thượng hãy trị tội một mình ta thôi."

Ta nhìn ông ấy: "Nàng ấy tên là Lâm Mộ."

Khưu Túc sững sờ một lúc, sau đó quỳ xuống nói: "Hạ quan đáng chết!"

Ta lắc đầu, hắn nguyện ý cầu xin cho Lâm Mộ, có nghĩa là không đáng chết.

Ta đem kế hoạch của mình nói cho ông ta, ông ta có vẻ rất nghe lời, từ đầu đến cuối đều nghe theo sự sắp xếp của ta.

Sau đó, hợp tình hợp lẽ mà thăng quan.

Ta đã nghĩ rằng nếu ông ta không dùng được, chỉ cần cho ông ta một hàm tước là đủ rồi. Nhưng hẳn chưa bao giờ nghĩ rằng chức quan tri huyện nhỏ nhoi này, đúng là khiến ông ta phải thiệt thòi bao lâu nay.

Với tài trí của ông ta, không bao lâu nữa, ta có thể lấy lý do dựa vào thân phận mẫu tộc cao quý mà phong Lâm Mộ làm hoàng hậu.

Ta nhìn nàng nằm bên cạnh mình, đang mỉm cười dịu dàng nhìn ta.

Ta nhớ hôm đó nàng ấy cũng nhìn ta cười như vậy rồi hỏi: "Không biết Hồ đại nhân, đã có thê tử ở nhà chưa?"

Bây giờ đã có rồi.

Hoàn thành.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!