Tiến Cung Năm Đó, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi

Chương 10



5.

Hung nô ở phương Bắc gần đây đang rục rịch, ta chỉ muốn ra tiền tuyến để ổn định lòng quân, nhân tiện khi trở về ta đến Giang Nam chỉnh đốn các phủ đệ chỉ biết viết những điều tầm thường vào tấu chương.

Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ lần này đi lại mất hơn hai tháng.

Lăng Vân Nhi ban đầu là có Thúy Nhi bên cạnh, bây giờ lại có thêm Lâm Bát Cai nên ta cũng không quá lo lắng.

Chỉ là Lâm Bất Cai…

Ta không có thời gian để gặp nàng ấy sau đêm đó, ta không biết nếu nàng ấy biết thân phận của ta là hoàng thượng rồi sẽ trách ta vì đã nói dối nàng ấy không.

Ta còn nghĩ đến việc vì ta là hoàng thượng nên nàng ấy sẽ sợ hãi và xa cách ta, cũng từng nghĩ qua nàng ấy cũng giống như những cung nữ có tư lợi kia chỉ nịnh hót để lên giường với ta.

" Là do nô tỳ bất cẩn, xin Hồ đại nhân trách phạt." Đây là câu đầu tiên ta nghe Lâm Bất Cai nói sau khi ta trở lại cung.

Rõ ràng là nói những lời xin lỗi, nhưng trong giọng nói của nàng lại có một chút vui đùa của một tiểu công nương.

Ta hơi sững sờ, không biết là do không nhận ra ta của ngày hôm đó hay là vì nàng ấy có một chút dáng vẻ yêu kiều của một tiểu cô nương.

Sau gần hai tháng không gặp, Lâm Bất Cai trước mặt ta đã xinh đẹp hơn vài phần, và mỗi bước mỗi một chuyển động đều quyến rũ hơn chút.

Ta gần như không thể rời mắt khỏi nàng.

Lăng Vân Nhi lúc này mới vội vàng chạy tới, cười nói: "Ca ca, huynh đi lâu như vậy, ta và tỷ tỷ đều rất nhớ huynh!"

Ta đã rất sốc khi nghe điều đó, nhưng ta cảm thấy rằng Lăng Vân Nhi thực sự như được ông trời phái xuống.

"Thật sao? Tỷ tỷ cũng nhớ ta à?" Ta ôm Lăng Vân Nhi và nhìn Lâm Bất Cai

Lâm Bất Cai hơi cúi đầu, ta có thể nhìn thấy rõ ràng lúm đồng tiền hiện ra từ khóe miệng hơi nhếch lên của nàng ấy. Vết ửng hồng khuôn mặt nàng ấy kéo đến vành tai, và ta nghe thấy giọng nói mỏng manh của nàng: "Vâng."

Ta không biết đã nhìn thấy cái quỷ gì, nhưng trong phút chốc cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến.

Ta dường như chợt hiểu được tâm trạng của mẫu phi năm ấy khi thêu từng đường kim mũi chỉ dưới ánh nến.

Sau khi ẵm Lăng Vân Nhi trên tay rồi quay về cung, Lăng Vân Nhi nằm trong vòng tay của ta và hỏi ta bằng một giọng mà chỉ ta có thể nghe thấy: "Ca ca tại sao tỷ tỷ lại gọi ca là Hồ đại nhân?"

Ta bước nhanh vài bước, cách xa Lâm Bất Cai một khoảng, rồi thì thầm với Lăng Vân Nhi: "Vân Nhi ngoan, nếu muốn tỷ tỷ thành tẩu tẩu của muội, thì không không được nói với tỷ tỷ ca ca là hoàng thượng."

Lăng Vân Nhi có nghe hiểu hay không, chỉ là con bé nũng nịu trong vòng tay của ta rồi nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ sẽ làm tẩu tẩu."

Ta gật đầu, hài lòng với phản ứng của muội ấy.

Một ngày nào đó, Lâm Bất Cai sẽ biết rằng ta là hoàng thượng, nhưng ta phải nghĩ ra một cách thật khôn ngoan trước đã.

Sau chuyến đi đến Giang Nam, những tấu sớ được trình lên đã không còn là chuyện tầm thường, vặt vãnh nữa rồi.

Những việc không ra gì như vậy, khiến ta càng khó có thời gian ở bên Lăng Vân Nhi và Lâm Bất Cai nữa rồi

Lâm Bất Cai...

Cái tên không tao nhã cũng không có chút cát tường này, làm sao có thể là tên hoàng hậu của ta?

Nó cần được thay đổi thành một cái tên tốt hơn.

Khi ta viết hai chữ Lâm Mộ cứ viết cứ viết trên giấy, thì Toàn Đức bước vào.

"Hoàng thượng, người xem cách bày trí của Ngự hoa viên vẫn giống như những năm trước?"

Sở thích của Lăng Vân Nhi chưa bao giờ thay đổi, ta gật đầu rồi căn dặn: "Năm nay, dành nhiều thời gian hơn để chuẩn bị thức ăn đi."

Ta nhìn chữ Lâm Mộ trên giấy rồi cười thầm.

Nói đến chuyện ăn uống, hai người họ đều có thái độ giống nhau.

Lâm Mộ, Lâm Mộ, ta cũng yêu thích Vân Nhi của ta.

Không có cái tên nào hay hơn cái tên này được.

Cũng sẽ không có chuyện nào may mắn hơn chuyện này nữa..

6.

Sinh nhật của Lăng Vân Nhi luôn được tổ chức trong ngự hoa viên, và năm nay đương nhiên cũng giống như những năm trước.

Điểm khác biệt duy nhất là tiểu cung nữ phía sau Lăng Vân Nhi hai mắt cứ đang đảo nhìn xung quanh.

Ta nhìn Lâm Bất Cai…à Lâm Mộ vừa đảo mắt nhìn xung quanh vừa lén lút nhận lấy thức ăn từ Lăng Vân Nhi rồi cho vào miệng, ta gần như muốn bật cười.

Năm nay so với những năm trước đúng thật là không giống nhau rồi.

Lăng Vân Nhi vẫn giống như lúc trước vừa ôm được đống lễ vật các Vương gia tặng trong tay liền muốn quay về cung Ngọc Tuyền và Lâm Mộ cũng chạy ngay phía sau con bé.

Hôm nay nàng ấy không nhìn lấy ta một cái.

Ta tự nhiên cảm thấy việc để nàng ấy nhận ra thân phận của ta, cứ như là một việc vô cùng khó khăn vậy.

Những năm trước, lễ vật ta tặng Lăng Vân Nhi vào ngày sinh thần sẽ đều cho người mang tới vào sáng hôm sau, hôm nay đợi lúc ta tắm xong, khoác lên mình bộ y phục thường ngày rồi cất món đồ đó vào ống tay áo.

Ta đứng trước Cung Ngọc Tuyền một lúc trước khi thấy Lâm Mộ bước ra từ tẩm điện của Lăng Vân Nhi.

"Ta quên tặng cho Vân Nhi rồi." Ta bình tĩnh lấy chiếc hộp nhỏ cất trong ống tay áo ra, như thể ta thực sự quên tặng quà cho Lăng Vân Nhi.

Ta chưa kịp nói câu tiếp theo thì Lâm Mộ đã bóp lấy áo choàng của ta. Nếu không phải ta nhanh chóng hoàn hồn lại, thì có thể Hồ Vũ người đang nấp bên kia đã xông lên từ lâu.

Chỗ thắt chặt áo choàng bỗng nhiên không còn lạnh lẽo nữa, nghĩ lại chắc lúc thay y phục ta đã không chỉnh trang đàng hoàng, vì vậy lúc chạy đến đây đã bị sứt ra.

Lâm Mộ dường như đã rất ngạc nhiên, dùng hai tay nắm chặt áo choàng của ta, tay nàng còn có chút run run.

Ta thấy tai nàng ấy đỏ bừng lên.

"Ta, ta, ta… không… nô tỳ… nô tỳ, bởi vì nô tỳ sợ rằng ngài sẽ bị lạnh."

Tất nhiên là ta biết rồi, lẽ nào nàng ấy, một tiểu cung nữ, lại muốn cợt nhả ta.

Nhưng ta có dã tâm muốn trêu chọc nàng ấy.

Ai biết được nàng ấy một chút cũng không đùa, nhưng như thể ta đã cợt nhả nàng, nàng ấy quay người bỏ chạy đi mất.

Ta nhìn những đầu ngón tay nàng ấy chạm vào khi giật chiếc hộp nhỏ trong tay ta, dường như hơi ấm của bàn tay vẫn còn đó, khóe miệng ta nhếch lên một cách không tự chủ được.

Ta nghe tin từ Toàn Đức cung Ngọc Tuyền bắt đầu lan truyền tin đồn rằng ta phải lòng một cung nữ ở đấy.

"Là của một cung nữ quét dọn truyền ra, thần sẽ đi xử lý cô ta." Toàn Đức nói lời này với giọng điệu như kiểu sẽ đi xử lý một kẻ phạm tội không thể tha vậy.

Tay đang viết thì dừng một chút, nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Ngươi xử lý cái gì?"

Toàn Đức quỳ xuống: "Thần xin xử lý cung nữ đi đồn chuyện này ạ."

Ta cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: " Đồn chuyện gì?"

"Lời đồn Hoàng thượng đã nhìn trúng một cung nữ của cung Ngọc Tuyền." Toàn Đức cúi đầu.

Ta quay đầu không ngừng nhìn hắn, hạ bút rồi nói: "Là tin đồn sao?"

Đây rõ ràng là vàng thật chuyện thật, vậy tại sao lại chỉ là tin đồn chứ?

Toàn Đức luôn miệng nói nô tài có tội rồi lui xuống, gần trưa hắn mới trở lại.

Nghe Hồ Vũ nói, hắn đã gửi rất nhiều lễ vật đến Cung Ngọc Tuyền.

Không hổ danh là những người bên cạnh ta, cách thức tạ tội cũng khiến ta rất hài lòng.

Lăng Vân Nhi nói với ta rằng muội ấy đã cho Lâm Mộ tất cả những thứ ta thưởng, muội ấy không tham lam bất cứ thứ gì nên ta rất yên tâm.

Đã nhìn lễ vật, dương nhiên mọi chuyện sẽ dễ nói hơn rồi.

Nhưng Lâm Mộ mấy ngày gần đây dường như có chút chột dạ, lỗ tai nhỏ của nàng thỉnh thoảng đỏ lên.

"Hồ đại nhân, ngươi có kế hoạch nạp thiếp không?" Khi Lâm Mộ nói lời này, ta đang vẽ tranh, tay run đến mức làm hỏng cả bức vẽ.

Ta nhìn nàng ấy và tự hỏi tại sao lại gọi là nạp thiếp. Ta đương nhiên, ngay từ đầu không thể phong cho nàng làm hoàng hậu, nhưng nếu không phải là hoàng hậu nương nương, thì trong dân gian cũng không được tính là chính thê chứ.

May mắn thay, nàng ấy đã chuyển sự chú ý của mình sang bức tranh mà ta đã vẽ hỏng, cũng không truy hỏi nữa.

Ta không muốn đặt nàng ấy vào vị trí thê thiếp này, và cũng không muốn biến nàng ấy thành mục tiêu chỉ trích của thiên hạ.