Tiến Cung Năm Đó, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi

Chương 9



3.

Những cung nữ làm việc bên cạnh Lăng vân Nhi, ngoại trừ Thúy Nhi ra, còn lại đều có giả tâm của riêng của mình.

Đương nhiên, Khưu Nhiên này sẽ không đơn giản mà đối tốt với Lăng Vân Nhi, và ta sẽ không tha cho một ai có ý đồ bất chính với Vân Nhi.

Nhưng không bao giờ nghĩ rằng, người ta phái ra ngoài điều tra lại tìm ra được một bí mật lớn về thân phận của cô nương ấy.

"Lâm Bất Cai?" Ta nhìn quyển sổ trong tay, ngay khi ta mở ra.đây là những dòng chữ đầu tiên rơi vào mắt ta.

Toàn Đức cúi người sang một bên nhẹ nhàng nói: "Là nữ tử nhà nông, sinh ra đã có ý vứt bỏ, nhưng được mẫu thân giữ lại."

Vốn dĩ là định vứt bỏ sao...

Vì cảm thấy không nên sinh ra trên đời nên mới đặt tên là Lâm Bất Cai sao?

Dù sao hoàn cảnh cũng có chút giống ta, và chúng ta đều là những người tồn tại nhưng không được thừa nhận.

Nhưng khi ta nhìn thấy Lâm Bất Cai và Lăng Vân Nhi vì một chút bùn mà cười tới ngã nghiêng, ta đã thật sự nghi ngờ rằng người đi điều tra thân phận của cô nương ấy có phải đã nhầm không.

Từ khi còn nhỏ đã mang cái tên Lâm Bất Cai này, sao có thể nở một nụ cười rạng rỡ như vậy?

Lẽ nào là không giống như ta, khắp người đều là muốn chống đối, mà không bao giờ nhận được sự giải thoát cho bản thân?

"Bên cạnh ca ca là tỷ tỷ, hay là tẩu tẩu? Nếu tỷ ấy là tẩu tẩu mà tẩu tẩu chính là tỷ ấy thì tốt biết bao."

Lăng Vân Nhi ngồi xổm trước hai bức tượng nhỏ bằng đất sét, giọng điệu của muội ấy đầy vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.

Ta liếc nhìn hai bức tượng nhỏ bằng đất sét, và một trong số chúng trông hơi giống Lâm Bất Cai.

Nghe Lăng Vân Nhi nói lý do, ta chỉ lành nhạt ừm một tiếng, chắc chắn có người cho rằng Lăng Vân Nhi đầu óc đơn thuần mà muốn lợi dụng muội ấy.

Sau đó ta lạnh lùng nhìn Lăng Vân Nhi đang trong vòng tay của Lâm Bất Cai, sử dụng mánh khóe quen thuộc của muội ấy, nói với vẻ mặt oan ức: "Tỷ tỷ muốn làm tẩu tẩu của Vân Nhi không?"

Lâm Bất Cai không khỏi lúng túng, cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi. Nô tỳ sẽ làm bất cứ việc gì công chúa yêu cầu."

Đây là lời gì vậy chứ!

Chuyện mà người khác muốn cầu xin cũng không được, sau tới lượt cô nương ấy, lại như biến thành ép người vào dầu sôi lửa bỏng vậy.

Tự dưng ta cảm thấy hơi bối rối, suốt thời gian còn lại cuốn sách trên tay ta chẳng lật được thêm trang nào nữa.

"Đại nhân, lời nói vừa rồi... chẳng qua là để nô tỳ muốn dỗ dành công chúa. Xin thứ lỗi cho nô tỳ,xin ngài đừng để trong lòng..."

Ta ôm lấy Lăng Vân Nhi nghe thấy một giọng nói mỏng manh vang lên từ phía sau.

...

Tất nhiên ta biết cô nương ấy đang dỗ dành Lăng vân Nhi!

Chỉ dựa vào một tiểu cung nữ lừa dối thánh thượng, còn dám có ý định muốn gả cho ta sao?

Ta ậm ừ cho qua, thật sự không muốn nhìn thấy tiểu cung nữ này nữa.

"Đại nhân… Tiện cho nô hỏi hỏi, đại nhân tên gọi là gì, làm việc ở đâu?" Cung nữ giọng nhẹ nhàng thận trọng hỏi.

Chẳng lẽ nếu ta nói cho ngươi biết tên của ta, ngươi còn dám gọi ta sao?

Quên đi, ta chọn đại một cái vậy.

"Cung Càn Thanh, họ Hồ."

Sau khi ta tự tin trả lời, ta nhìn thấy Hồ Vũ người đang ẩn nấp ở một bên run run.

Hắn run là chuyện bình thường, thân phận của hắn có thể được ta sử dụng trong thời gian ngắn là phúc của hắn rồi.

Lâm Bất Cai thực sự rất tốt với Vân Nhi, tốt một cách không ngờ.

Bởi vì ta thực sự không thể tìm ra ý định của việc đối xử tốt của với Vân Nhi của cô nương ấy.

Cũng giống như cung nữ nói dối Lăng Vân Nhi là không thể có tẩu tẩu, nhiều cung nữ tiếp cận Lăng Vân Nhi đều có mục đích cả.

Lâm Bất Cai tiểu cung nữ này, không vì mục đích gì mà vẫn đối xử tốt với Lăng Vân Nhi, làm ta nhất thời không muốn trách tội lừa dối thánh thượng của cô.

Thân phận của ta hiện giờ cũng là đang lừa cô nương ấy. Nghĩ về điều này, chúng ta cũng coi như là hòa nhau vậy.

4.

Toàn Đức nói gần đây ta càng ngày càng thích dạo đến chỗ đình bên ao sen, sao hắn có thể biết đây là lúc Lăng Vân Nhi rất cần có người bên cạnh, nên đương nhiên với thân phận là một ca ca, ta cần dành nhiều thời gian hơn cho muội ấy.

Chỉ là không biết Lâm Bất Cai tiểu cung nữ này đã nhìn thấy diều thần bí gì, mà mỗi lần nhìn thấy ta lại càng cười vui vẻ hơn.

Ta đã nghe nhiều người bí mật khen ta tuấn lãng thần võ, nhưng chưa ai từng dám nói trước mặt ta.

"Có phải vì tỷ tỷ sắp được làm tẩu tẩu, nên khi gặp ca ca mới vui vậy không?" Khi Lăng Vân Nhi hỏi điều này, Lâm Bất Cai kia nhìn ta và ngượng ngùng gật đầu.

Ta không biết tại sao, nhưng ta cảm thấy thoải mái trong lòng, không lý do gì, mà quyển sách trên tay ta xem ra cũng thuận mắt hơn nhiều.

Vài ngày trước, khi Lăng Vân Nhi đề nghị Lâm Bất Cai làm tẩu tẩu của mình, Lâm Bất Cai vẫn trông như đã phải hy sinh tính mạng một cách anh dũng.

Hiện giờ, cô nương ấy lại trông giống như một tiểu cô nương nhút nhát, nữ nhân quả thực là hay thay đổi thất thường.

"Hồ đại nhân làm việc ở cung Càn Thanh chắc hẳn là rất vất vả phải không?"

Khi Lâm Bất Cai hỏi ta điều này, ta nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào một chỗ trong cuốn sách rất lâu rồi, ta điềm đạm đáp lại một tiếng, đôi tay có chút hoảng loạn lật sang trang tiếp theo.

"Không biết Hồ đại nhân, đã có thê tử ở nhà chưa..."

Xem ra chắc quyển sách này hôm nay ta không thể đọc xong được rồi.

Ta ngẩng đầu nhìn cô nương, chỉ thấy cô đang cười dịu dàng, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt của cô nương, chói mắt khó tả.

Lăng Vân Nhi ở một bên vẫn đang vẽ vời, cảnh tượng lúc này thật yên bình và ấm áp.

Người bấy lâu nay không chấp nhận nạp thiếp như ta, lúc này cảm thấy nếu Lâm Bất Cai thật sự là tẩu tẩu của Lăng Vân Nhi, thì cũng là một chuyện làm người khác hài lòng đấy chứ.

Khi ta nhìn Lâm Bất Cai một lần nữa, lúc này lại cảm giác được chút ngọt ngào của bản thân, và ta nghe thấy giọng nói của chính mình đáp lại: "Sắp rồi."

Nếu ta muốn, ta có thể có ngay lập tức.

Nhưng có một số chuyện, vẫn là nên để từ từ diễn ra sẽ tốt hơn.

Khi Khưu tri huyện gửi thư vào cung, là lúc ta đem xem lại một số tấu chương mà khiến người khác phải đau cả đầu.

Một tiểu tri huyện gửi thư cho một tiểu cung nữ vốn dĩ chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng lại được có người giao đến tận trước mặt ta.

Ta liếc nhìn Toàn Đức đang cúi đầu ở bên cạnh: "Có phải gần đây ngươi rất nhàn hạ hay không."

Toàn Đức cười tạ lỗi: "Đây là việc nô tài nên làm."

Ta ném tấu chương trong tay sang một bên, gần đây mắt nhìn người của hắn ngày càng tốt hơn.

Lâm Độ chết rồi, đây là nội dung của bức thư.

Lâm Độ là đệ đệ của Lâm Bất Cai, đây là điều ta đã biết từ trước.

Sự tồn tại của người đệ đệ này đối với Lâm Bất Cai mà nói cũng giống như sự tồn tại của Lăng Vân Nhi đối với ta.

Ta thậm chí còn không có thời gian để thay y phục, đặt hết tấu chương trên tay xuống rồi lập tức đi nhanh đến Cung Ngọc Tuyền, ta không biết mình lao đến đó có thể làm được gì, chỉ là nghĩ sang đó nhìn một cái cũng tốt rồi.

Chưa đến được cung Ngọc Tuyền, ta đã bị ai đó va đầu vào.

Tiểu cung nữ đâm sầm vào lòng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt đầm đìa, dáng vẻ như mất hồn khiến tim ta thắt lại.

"Chuyện gì thế?" Ta lấy chiếc khăn tay từ trong mình ra, lau nước mắt trên mặt cô nương ấy.

Lâm Bất Cai không cầm lấy chiếc khăn, mà chỉ vòng tay qua eo của ta, vùi mặt vào ngực ta và khóc.

"Đệ đệ của ta mất rồi."

"Đệ ấy vẫn đợi ta về, đệ ấy nói sẽ đợi ta về mà..."

Ta không thể làm gì khác ngoài việc để cô nương ấy nước mắt nước mũi dầm dề chảy trên long bào của ta.

Chỉ là tiếng khóc xuyên thấu kia khiến tim ta như có thứ gì đó cào xé, đau đến mức chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng hơi run rẩy của cô nương ấy.

"Ngươi vẫn còn ta, còn Lăng Vân Nhi."

Ta lặp đi lặp lại nhiều lần, chỉ mong có thể gieo chút hy vọng cho nàng ấy.

Cô nương không biết có phải vì khóc mà mệt quá rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay ta.

Ta liếc nhìn Hồ Vũ để núp ở một bên, và rồi nghiêng người lại ôm lấy Lâm Bất Cai.

Hồ Vũ làm việc đó giờ rất để tâm đến hiệu quả công việc, trên đường ta đưa Lâm Bất Cai về phòng, thậm chí đến một con kiến cũng ko thể xuất hiện.

Ta đặt Lâm Bất Cai lên giường và nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng ấy.

"Sau này không được tùy tiện khóc trong lòng một nam nhân nào khác nữa".