Tiến Cung Năm Đó, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi

Chương 5



9.

Uy quyền của ta trong ung Ngọc Tuyền ngày càng lớn, ta nghĩ mọi người đều biết Thúy Nhi sắp rời đi, trong tương lai ngoài Lăng Vân Nhi ra, ta sẽ là người lớn nhất trong cung này.

Cho đến ngày mùng sáu tháng mười hai âm lịch, cứ như có một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt ta.

"Trẫm nghe nói cung nữ Khưu Nhiên của cung Ngọc Tuyền là một người tính tình cẩn trọng, siêng năng chăm chỉ, đoan trang đơn thuần, tính tình ôn hòa, đức độ tài giỏi, được phong làm Lâm Tần.."

Ta quỳ trên mặt đất, rõ ràng là mặc y phục rất dày, nhưng sao lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thế này.

"Chúc mừng Lâm Tần! Chúc mừng Lâm Tần!" Công công truyền chỉ thấy ta không có phản ứng gì bèn lớn giọng nói.

Ta rùng mình rồi nhanh chóng quỳ tạ ơn.

Không biết hoàng thượng đi đâu nghe được ta vốn tính tình cẩn trọng, siêng năng chăm chỉ, đoan trang đơn thuần, tính tình ôn hòa, đức độ tài giỏi, không hiểu sao hoàng thượng lại phong ta làm thiếp, cũng không hiểu tại sao lại phong ta thành Lâm Tần mà không phải là Khưu Tần.

Tất cả những gì ta biết là ta không thể gả cho Hồ đại nhân được rồi, mấy ngày trước ta đã hỏi ngài ấy đã có thê thiếp chưa, nhưng bây giờ ta thậm chí đến cơ hội làm thiếp cũng ko còn.

Ta không những không thể gả cho Hồ đại nhân, hơn nữa cái mạng quèn này cũng khó mà giữ.

"Ngày sáu tháng mười hai âm lịch, là ngày tốt, hoàng thượng thật sự rất có dụng tâm với nương nương." Công công vẫn tiếp tục nói những lời cát tường.

Ta nhận chỉ mà chẳng cười nổi, có thể dụng tâm đến mức nào? Có thể là có ai đó muốn lừa dối mọi người, trước mặt hoàng thượng nói ra những lời gì liên quan tới ta, làm cho hoàng thượng đột nhiên có ý thích nhất thời như vậy!

Đến cuối cùng, vẫn Thúy Nhi đưa cho công công kia một ít ngân lượng, hắn ta mới chịu đưa nhóm cung nữ và thái giám rời khỏi cung Ngọc Tuyền.

Ta đã khóc và nhìn Thúy Nhi với vẻ mặt bình tĩnh và Lăng Vân Nhi với đôi mắt trợn to kia. Ta luôn cảm thấy rằng vấn đề này không đơn giản như vậy.

So với Thúy Nhi, ta trông không giống một người có thể được hoàng thượng sủng ái.

Nhưng trước khi ta có thời gian để giải thích những gì đang diễn ra trước mắt, một nhóm người bắt đầu bắt ta phải chuyển ra khỏi cung Ngọc Tuyền.

Là phi tần duy nhất trong cung, khi bước vào Chung Túy cung, ta cảm thấy hơi lo lắng.

Ta thật sự còn không biết hoàng thượng trông như thế nào, hiện tại lại trở thành Nhất Cung Chi Vương của Chung Túy cung, đến ai cũng không thể tin được.

Điều khó tin hơn nữa là đêm đó hoàng thượng gọi ta đến thị tẩm

Điều này khiến ta càng tò mò không biết hoàng thượng là người như thế nào.

Ngươi nói hoàng thượng giống như là đại hạn chờ mưa vậy, trước đây hậu cung của người chưa từng có một phi tần nào.

Ngươi nói ngài thuần khiết và ít ham muốn, ta mới Chung Túy cung ngày đầu tiên đã được gọi đến thị tẩm!

Lăng Vân Nhi đã ở lại với ta đến rất khuya trước khi rời đi, trước lúc rời đi, ta nắm lấy tay nàng ấy và rơm rớm nước mắt nói: "Công chúa, nếu đêm nay ta lỡ mạo phạm gì đến hoàng thượng, xin công chúa niệm tình mà nhớ cầu xin giúp ta..."

Lăng Vân Nhi không biết thị tẩm là có nghĩa là gì, lúc đầu nàng ấy còn rất vui vẻ, nhưng khi ta nói ra điều này, nàng lại ôm ta rồi bật khóc.

Mãi cho đến khi Ma Ma đến nhắc nhở, Lăng Vân Nhi mới theo Thúy Nhi trở về.

Còn ta ở lại phải nghe Ma Ma chỉ dạy về việc thị tẩm thế nào.

Đánh giá mức độ run rẩy của thái giám bế mình, không hổ là hoàng thượng khiến cả cung Càn Thanh kính sợ.

Ta được thái giám nhẹ nhàng đặt trên giường lớn, sau đó mọi người đều lui ra.

Ta đang được bọc trong tấm chăn bông nằm trên giường, trong một lúc cảm thấy hơi bất an. Tuy rằng đã nghe Ma Ma chỉ dạy, nhưng ta vẫn chưa biết được thị tẩm sẽ như thế nào.

Ta thật không muốn thị tẩm, nhưng ta cũng không muốn chết.

Hiện tại ta đã biết tại sao những tiểu cô nương kia khi tiến cung lại khóc thảm như vậy, hóa ra là vào cung này, ngay cả trái tim này cũng ko thể tự mình làm chủ được.

Không biết đã bao lâu, một mùi thơm quen thuộc phả vào mũi ta.

Ta quay đầu lại và thấy Hồ đại nhân đang đi về phía mình, cũng giống như đêm hôm đó, y phục của ngài có hơi hở ra và những giọt nước vẫn còn đọng lại trên tóc có lẽ vừa mới tắm xong, xung quanh làn khói sương, được ánh nến vàng trong đại sảnh phản chiếu, trông ngài giống như người trên trời giáng trần vậy.

Ta phản ứng lại, nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của mình, mặt ta đỏ bừng lên rồi vùi mình vào chăn bông.

"Đại... đại nhân... ta, ta..." Ta sợ, sợ rằng ngài ấy sẽ nhìn thấy ta như thế này.

Ta không biết phải nói gì, nhưng nước mắt lại trào ra.

Vừa rồi không cảm nhận được gì, nhưng khi Hồ đại nhân đến, ta lại cảm thấy vô cùng đau khổ. Rõ ràng, lúc đầu ta muốn gả cho ngài ấy, và ta cũng muốn ở bên Lăng Vân nhi mãi mãi, bây giờ ta lại trở thành thê thiếp của hoàng thượng, hơn nữa lại có thể ở bên Lăng Vân Nhi.

Nhưng ta lại cảm thấy rất oan ức.

Ta chỉ muốn gả cho Hồ đại nhân, hiện tại không những không thể gả cho ngài ấy, còn để ngài ấy thấy bộ dạng này của ta.

Trong làn sương mờ ảo kia, ta thấy Hồ đại nhân nhướng mày cười thầm.

Ngài ấy bước nhanh đến giường và đẩy chăn bông ra khỏi mặt ta.

Khuôn mặt của ngài ấy sát vào mặt ta, ta có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của ngài đang phả vào mặt, lúc này, tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng nói: "Đại nhân! Ngài mau đi đi, nếu để hoàng thượng nhìn thấy…."

Bản thân ta chẳng có người thân nào, chết đi cũng chả sao nhưng, nhưng ta không thể liên lụy đến Hồ đại nhân được.

Hồ đại nhân cười lên, ta mới vô tình thấy được hai má lúm đồng tiền trên khóe miệng của ngài.

Hồ đại nhân chạm chạm vào đầu mũi của ta, ta nghe ngài ấy nói:"Ta không phải là đại nhân, ta là hoàng thượng."

Ta thực sự chưa từng nghe qua hoàng thượng còn có huynh đệ sinh đôi.

Ta mở to mắt nhìn ngài, cảm giác như là ngài ấy đang lừa ta.

10.

Hồ đại nhân …Lăng Nguyệt ko hề lừa ta,ngài ấy đúng thật là hoàng thượng

Bởi vì ngài ấy nằm bên cạnh ta cả buổi tối, nhưng ko có một ai xông vào bắt ngài vì tội phạm thượng rồi đem đi chặt đầu.

Ta nhìn Lăng nguyệt trong bộ y phục màu vàng tươi như lời đồn ở trước mặt mình, cảm thấy nhìn bản thân chìm vào một giấc mơ vậy, mọi thứ xung quanh đều có vẻ không thật lắm.

"Ngài, ko phải ngài nói ngài họ Hồ sao?" Hai tay ta nắm chặt lấy tấm chăn nhẹ nhàng hỏi.

Phải là họ Lăng mới đúng chứ.

Người thám giám đang mặc y phục cho Lăng nguyệt, tay run cầm cập

Ta cắn lấy bờ môi dưới của mình, ta đã biết vì sao hắn run như vậy.

Ta cũng tự cảm thấy lời nói của mình thật không hợp quy tắc, nhưng người trước mặt ta ko chỉ là cửu ngũ chí tôn mà ai ai cũng sợ, ngài ấy còn là Hồ đại nhân, người hay nhìn ta rồi mỉm cười.

Lăng Nguyệt nhìn ta một cái, ta cũng rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của ngài có một nụ cười.

Ngài ấy đợi thái giám kia sửa sang y phục xong mới dịu dàng nói: "Nàng ngủ thêm chút đi."

Ta lại xem như thật rồi ngủ thiết đi.

Khi ta tỉnh dậy, Linh lung, người đi cùng ta tới Chung Túy cung, đang đợi sẵn ở bên cạnh, thấy ta tỉnh dậy liền đi đến.

"Nương nương tỉnh rồi à? Nô tỳ đã mang hết y phục sang cho người rồi. Nô tỳ bây giờ sẽ phụ trách giúp nương nương thay y phục."

Ta mới nhận ra mình vẫn đang khỏa thân nằm trên giường, nghĩ đến hai tai bỗng nóng bừng lên.

Linh Lung là người ta đưa từ cung Ngọc Tuyền đến, vì ta thấy cô ấy là người làm mọi việc đều rất tốt.

Ta thấy cô ấy vừa thay y phục cho mình, vừa nhìn vào chiếc giường sạch sẽ kia, ta biết cô ấy đang nghĩ gì lúc này.

Hoàng thượng đã không hề làm gì ta đêm qua, và những điều Ma Ma nói cũng ko hề xảy ra.

"Nương nương?" Linh lung trong mắt ẩn chứa một chút vẻ kinh hãi.

Ta lập tức giật mình, vội vàng giải thích: "Không, không...Hoàng thượng... Hoàng thượng tối hôm qua không đụng vào ta."

Thực sự không chạm vào ta. Ta lúc đó một lòng lo sợ sẽ có người từ ngoài xông vào bắt lấy Hồ đại nhân đem đi chém đầu, không biết có phải vì quá lo lắng không mà ta tự dưng cũng ngủ thiết đi...

Linh lung cũng không biết tại sao đêm qua hoàng thượng không chạm vào ta, vì vậy lông mày của cô ấy càng nhíu chặt hơn.

Khi ta và Linh Lung quay lại Chung Túy cung, Lăng Vân Nhi đã ăn gần hết món tráng miệng trên đĩa trước mặt nàng, khi thấy ta quay lại, nàng ấy bật dậy mỉm cười rồi cúi đầu nhìn ta một cách thận trọng.

Lúc đầu, ta còn hơi oán giận với nàng ấy, nhưng bây giờ ta đã mềm lòng ngay lập tức khi thấy dáng vẻ này của nàng.

Ta bước tới, nắm tay nàng rồi cùng ngồi xuống, ta nhìn nàng: "Công chúa sao người không nói cho ta biết?"

Người không nói cho ta biết Hồ đại nhân là hoàng thượng, khiến ta làm chuyện xấu hổ.hết lần này tới lần khác.

Lăng Vân Nhi nhanh chóng nhìn ta, một lúc sau ta thấy tai nàng ấy đỏ bừng.

"Là ca ca... ca ca nói nếu ta nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ có thể không thành tẩu tẩu được..." Một giọng nói nhỏ vào tai ta mà lại làm đầu ta muốn nổ tung vậy.

Lăng Vân Nhi siết nhẹ tay ta, giọng nói nhỏ nhẹ: "Tẩu tẩu ~ sau này người đã là tẩu tẩu của Vân Nhi. Tẩu tẩu nhất định không phải sẽ không cần Vân Nhi đúng không?"

"Làm sao có thể? Ta làm sao có thể không cần công chúa chứ!" Ta đáp lại.

Sau khi nghe điều này Lăng Vân Nhi ngay lập tức lao vào vòng tay của ta, và một giọng nói hạnh phúc phát ra: "Tẩu tẩu là tốt nhất!"

Sau đó, ta mới nhận ra rằng Lăng Vân Nhi đã đổi cách gọi từ tỷ tỷ sang tẩu tẩu, gương mặt ta có chút ngại ngùng mà nóng lên.

Khi Thành công công đến truyền báo Lăng Nguyệt sẽ đến Chung Túy cung dùng bữa trưa, ta đang cùng với Vân Nhi đắp người tuyết.

"Hoàng thượng đã lâu không dùng được một bữa trưa đàng hoàng, Lâm tần nương nương người thật sự là có phúc." Thành công công hai mắt cong lên, lời nói cũng khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Ta không biết tại sao Lăng Nguyệt không có một bữa trưa đàng hoàng, cả Lăng Vân Nhi cũng ko biết.

Nghe thấy lời nói của Thành công công, ta và Vân Nhi không tiếp tục đắp người tuyết nữa mà tập trung suy nghĩ trưa nay sẽ dùng gì.

Về mặt này, ta và Lăng Vân Nhi quả thực có điểm giống nhau khiến người khác cũng phải ngạc nhiên..

Chỉ là đến khi Lăng Nguyệt nhìn thấy một bàn thức ăn với gần hai mươi món được bày trước mặt, khóe miệng cho chút run run.

Ta cười nhạt một tiếng: "Công chúa đang tuổi lớn nên là..."

Sau đó, ta thực sự không biết nên nói thêm lời gì nữa.

Bởi vì trong số hai mươi món, có mười sáu món là ta gật đầu thong qua.

Ta không biết liệu Lăng Nguyệt có cảm thấy ta ăn quá nhiều nên sẽ đầy ta vào lãnh cung hay không.