Tiến Cung Năm Đó, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi

Chương 6



11.

Chỉ trong một ngày, chuyện mà Lăng Nguyệt không chạm vào ta đã lan truyền đến mọi ngóc ngách trong hoàng cung.

"Chuyện này có gì lạ đâu, hoàng thượng chưa đụng vào bất kỳ nữ nhân nào, huống chi là một cung nữ. Cô ta chỉ dựa vào việc đối xử tốt với công chúa mới leo lên được Long sang thôi"

"Đúng vậy, chẳng trách công chúa suốt ngày đeo bám, không biết công chúa uống canh mê hồn gì rồi."

...

Nghe mấy cung nữ đứng sau non bộ nói những lời này, ta không thở nổi, suýt nữa ngất tại chỗ.

Linh Lung cũng vội vàng, xắn tay áo lên nói: "Nương nương, nô tỳ, tỳ nữ đi tát miệng bọn họ."

Ta hít sâu một hơi rồi ngăn cô ấy lại, nếu ta lao lên vào lúc này, sẽ có thêm những tin đồn khác được lan truyền.

Ta nói nhỏ với thái giám Tiểu Vân Tử bên cạnh: "Ngươi đi viết tên của bọn họ lại."

Khi Lăng Nguyệt vừa về Chung Túy cung, đúng lúc ta đang nấu món canh mê hồn của mình

"Đây là gì?"

Giọng nói của Lăng Nguyệt từ đâu vang tới làm khiến ta giật cả mình xíu này là làm đổ chén canh mê hồn trên tay.

Ta quay lại nhìn và thấy Lăng Nguyệt đang đứng sau lưng mình, mặc một bộ y phục màu đen huyền, giống như mọi khi.

"Đại…Hoàng thượng!" Ta ngây ngẩn cả người, dường như nhìn thấy hình ảnh Hồ đại nhân bên hồ sen lúc trước, nói xong, ta mới bàng hoàng nhận ra hình như bản thân đã thất lễ.

Nhưng Lăng Nguyệt dường như không để ý đến sự ngớ người của ta, nhướng mày nhìn lọ thuốc nhỏ mà ta cầm trên tay.

Ta bí hiểm nhìn ra ngoài cửa, không thấy ai, thì thào nói: "Đây là canh mê hồn ".

Vẻ mặt bình tĩnh vốn có của Lăng Nguyệt dường như bị môi ngài ấy phá vỡ, ta thấy khóe miệng ngài hơi nhếch lên, kéo theo hai lúm đồng tiền bên cạnh.

"Nấu cho trẫm uống à?"

Những lời này đến tai ta, như một nhát dao cứa vào cổ, ta rụt cổ lại, vội vàng vẫy tay: "Không phải, không phải!"

Làm sao ta dám! Dù có chín mạng cũng ta không dám tung hoành như vậy!

Ta không biết có phải là ảo giác hay không, trong cung đã đốt các chậu than hồng, nhưng ta lại cảm thấy xung quanh vô cùng lạnh lẽo. Ta dùng một tay khép vạt áo của mình, lại thấy Lăng Nguyệt thắt chặt nó lại.

"Vậy thì là nấu cho ai chứ?" Giọng nói lạnh lùng đến mức khiến ta có chút sững sờ

Ta không biết là mình đã bị Lăng Nguyệt làm cho hoảng sợ hay là do những lời nói của cung nữ chiều nay, và nước mắt ta tự dưng rơi xuống.

Ta đã kể toàn bộ câu chuyện cho Lăng Nguyệt nghe, kể xong lại cảm thấy bản thân mình thật mất mặt.

Lăng Nguyệt kéo ta vào lòng ngài, lấy chiếc khăn tay ra và nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt ta.

"Trẫm sẽ tống đám cung nữ không biết điều kia đến Tông Nhân Phủ." Giọng điệu của Lăng Nguyệt nghiêm khắc đến mức ta phải rùng mình.

Ta chưa bao giờ thấy ngài ấy như vậy.

Khi đó, hắn nhất định đã ra lệnh như vậy, điều Tiểu Hoàn và Tông nhân phủ.

Mặc dù ta cũng cảm thấy những cung nữ đó rất đáng bị như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là nói xấu sau lung ta vài câu,do với chuyện của Tiểu Hoàn quả thực là hoàn toàn khác nhau.

Hơn nữa ta cũng đã nghĩ ra cách trừng trị bọn họ, nếu như thật sự để Lăng Nguyệt ra tay, chẳng khác nào kế hoạch mà ta nghĩ cả nửa ngày sẽ uổng phí hay sao?

Nghĩ vậy, ta kéo lấy ống tay áo của Lăng Nguyệt, lắc lắc cái bình trong tay, thì thào nói: "Nếu hoàng thượng tống bọn họ vào Tông nhân phủ, chẳng phải canh mê hồn của ta sẽ chẳng có giá trị gì sao?"

Cạnh nhà ta có một thầy thuốc, ta thường giúp ông ấy làm việc nên cũng học hỏi được chút ít.

Nhưng ta nghĩ một chút ít này nhất định sẽ làm cho mấy cung nữ kia da thịt kém đi vài phần.

Lăng Nguyệt cầm lấy cái lọ trong tay ta và đặt xuống chiếc bàn thấp thấp bên cạnh, nhưng đôi mắt của ngài ấy vẫn dán chặt vào ta.

"Bọn họ nói không sai, món canh mê hồn của nàng cũng không tệ..." Giọng nói khàn khàn thật khó tả.

Những gì ma ma đã dạy ta ngày hôm qua, tối đêm nay ta không thể dùng được.

Vì quá đau nên ta chỉ biết ôm lấy Lăng Nguyệt, cái gì là cung phụng, cái gì là làm vừa lòng ta đều quên hết.

Nhưng Lăng Nguyệt thỉnh thoảng lại gọi "A Mộ" những tiếng gọi rời rạc này khiến cơ thể ta vốn đã bất lực lại càng thêm cứng đờ ra.

Ta chợt nhớ đến lúc hoàng thượng còn giữ thân phận của Hồ đại nhân đã từng nói bản thân sắp thành thân rồi.

Ta không biết cuối cùng thì mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, khi ta tỉnh dậy thì Lăng Nguyệt đã thượng triều từ sớm.

"Đêm qua ta nghe nói rằng một vài cung nữ nhìn thấy ma, và tất cả họ đều hoảng sợ đến phát điên." Linh Lung nói khi cô ấy đang chải chuốt cho ta với vẻ mặt khinh bỉ.

Lúc đầu ta không hứng thú, nhưng khi nghe cô ấy nói điều này ta có hơi ngạc nhiên.

Có thể khiến cô ấy cười trên nỗi đau người khác như vậy, nghĩ lại những cung nữ gặp phải ma quỷ lại là những cung nữ hôm qua đã nói ra những lời sàm bậy ấy.

Ta nhớ ra điều gì đó và bất chợt nhìn qua chiếc bàn thấp đã đặt canh mê hồn của ta.

Chiếc lọ đã biến đâu mất.

Liều thuốc tối qua ta điều chế có chút nhẹ, chắc chắn không tới mức làm người khác phát điên.

May mắn thay, Linh Lung nói rằng những cung nữ đó được sắp xếp ở trong cung, sau này sẽ không lo về ăn uống, điều này khiến ta cảm thấy khá hơn một chút.

Ta nghĩ về tiếng gọi"A Mộ" đêm qua, lần đầu tiên ta có cảm giác vô vị với những món ăn đặt trên bàn.

May mắn thay, Lăng Vân Nhi sẽ đến đây ngay khi dung xong bữa sáng.

Ta hỏi Lăng Vân Nhi: "Công chúa, người có biết một người A Mộ không?"

Lăng Vân Nhi cau mày và dường như đã suy nghĩ rất lâu trước khi lắc đầu một cách dứt khoát.

Trong dự đoán của ta, những người như Lăng Nguyệt nhất định sẽ giấu kín tâm tư của mình, đừng ai nghĩ có thể moi ra được.

Đó là do ta chưa thấu tình đạt lý, là do lòng tham của ta.

Lúc đầu ta chỉ nghĩ thay thế ai đó vào cung, khi vào cung chỉ cần cố gắng sống những ngày tháng êm đềm bình thường là được.

Sau đó, lại gặp phải Lăng Vân Nhi, rồi lại nghĩ rằng chỉ cần ở bên cạnh nàng ấy cả đời là được.

Rồi sau này khi ta thầm thích Hồ đại nhân, trở thành Lâm tần, phát hiện Hồ đại nhân lại chính là hoàng thượng, đây thực ra là chuyện ta trước giờ chưa từng dám mong cầu tới.

Ta thực sự có chút tức giận vì Lăng Nguyệt đã gọi tên người khác.

Ta biết điều này là sai, nhưng ta thậm chí vẫn chưa ăn được hai miếng, đã cảm thấy tức giận hành động này đã khiến Lăng Vân Nhi phải hoảng sợ.

Lăng Vân Nhi đặt một miếng thịt vào bát và dỗ dành ta: "Ăn thịt nào, ăn thịt vào để có tiểu bảo bảo."

...

Chiếc đũa ta vừa định đặt xuống đã rơi trên đất.

12.

Ta nghĩ rằng Lăng Nguyệt chỉ vô tình gọi tên A Mộ.

Cho đến khi Lăng Nguyệt cứ gọi từ ngày này qua ngày khác, ta cũng không có cách nào tiếp tục lừa dối bản thân mình nữa.

Mọi người đều nói chỉ có một mình ta được hoàng thượng sủng ái, chỉ trong vỏn vẹn một tháng đã được thăng từ Lâm tần lên Lâm phi.

Không ai biết rằng Lăng Nguyệt ở trước mặt ta lại gọi ta bằng tên của người khác, và không ai biết tại sao ta lại là Lâm Phi mà không phải Khưu Phi.

Những điều này ta đều hiểu, nhưng chỉ là cái gì ta cũng không dám nói và cái gì cũng không dám hỏi.

Ta chỉ muốn dành trọn thời gian ban ngày cho Lăng Vân Nhi, và dành thời gian vào ban đêm cho Lăng Nguyệt là đủ.

Nhưng ta đến cuối cùng vẫn là không nhịn được.

Ta thích Lăng Nguyệt rất nhiều, ta có thể ko cần hỏi tại sao ngay từ đầu ngài ấy lại nói dối mình họ Hồ, và cũng không cần hỏi ngài ấy A Mộ là ai.

Nhưng ta không thể nhịn được khi nghe ngài ấy gọi tên người khác bên tai mình hết lần này đến lần khác được.

Lăng Nguyệt cũng cảm nhận ra ta có chuyện gì đó, những đầu ngón tay lạnh lẽo của ngài ấy vuốt ve khuôn mặt ta.

"Đau không?"

Có một sự thận trọng hiếm thấy trong giọng nói của ngài.

Có lẽ sự thận trọng này không phải dành cho ta, mà dành cho A Mộ đó.

Ta cắn chặt môi dưới, kìm lại giọt nước mắt đang chực trào ra, giả bộ dửng dưng không quan tâm hỏi: "A Mộ, A Mộ có phải là người hoàng thượng thương nhớ không?"

Lăng Nguyệt nằm lại trên giường, một tay ôm đầu nhìn ta, như thể có hàng ngàn vì sao trong mắt ngài ấy.

Ta nhìn thấy một nụ cười trong mắt ngài ấy, như thể câu hỏi này của ta đã chạm trúng tiếng lòng của ngài vậy.

Lăng Nguyệt đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán ta và gật đầu.

Ta đã giả vờ thờ ơ và gục mặt xuống ngay lập tức, hóa ra Lăng Nguyệt thực sự đã có người ngài thích, không ngờ chính bản thân ngài ấy lại thừa nhận lời này, nó khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Vậy tại sao hoàng thượng không đón nàng ấy vào cung?" Ta còn không biết mình muốn biết cái gì.

Có lẽ ta chỉ muốn bỏ cuộc.

Tay của Lăng Nguyệt nhẹ nhàng chạm vào mặt ta, ta cũng không trốn tránh, chỉ là nhìn chằm chằm vào ánh mắt ngày càng tươi tắn của ngài.

Ngài ấy cuối cùng đã đưa tay che mắt ta, cười khúc khích: "Đừng nhìn trẫm như vậy."

Một lúc sau, Lăng Nguyệt dời lòng bàn tay trước mặt ta ra, ngón tay lạnh lẽo của ngài ấy nhẹ nhàng gõ vào chóp mũi của ta: "Người đó không phải đang ở trong cung, và ở ngay trước mặt trẫm đấy sao?"

Ta rõ ràng biết tất cả những từ này, nhưng khi chúng kết hợp cùng nhau lại có thể chẳng hiểu được ý nghĩa của nó.

Đầu óc có chút choáng váng, chỉ biết ngây người nhìn Lăng Nguyệt, phát ra giọng nói nhàn nhạt từ cổ họng: "Thần thiếp, thần thiếp không gọi là A Mộ."

Lăng Nguyệt đặt bàn tay đang ôm đầu xuống, ôm ta vào long..

Trước khi ta có thể phản ứng, ta nghe thấy ngài ấy nói: "Đúng vậy, cái tên mà ta đã đặt cho nàng."

"Thần thiếp có tên..." Ta cho rằng lý do này là lời nói của Lăng Nguyệt thản nhiên nói ra, giống như khi ngài ấy nói dối mình họ Hồ vậy.

Lăng Nguyệt vòng tay ôm chặt lấy ta, làm ta ko thể ko úp sát mặt vào lòng ngài, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của ngài.

"Nữ nhân của trẫm còn ko phải có cái tên Lâm Bất Cai hay sao."

!!!

Ta bị sốc đến mức không biết nên phản bác lại hay đẩy Lăng Nguyệt ra trước.

Ta đông cứng trong vòng tay của Lăng Nguyệt, ko thể phân biệt được tiếng trái tim đập mạnh bên tai là của bản thân hay của Lăng Nguyệt nữa

Lăng nguyệt là có ý gì chứ? Chẳng lẽ ngay từ đầu ngài ấy đã biết ta không phải là Khưu Nhiên, sau đó ngài ấy vẫn vui vẻ, đặt cho ta một cái tên mới, và muốn giúp ta thoát khỏi thân phận cũ của mình?

Hay là do ta cứ ép hỏi ngài ấy, khiến ngài ấy tức đến mức muốn tính món nợ của kẻ giả mạo này vs ta?

Ta đảo mắt và cảm thấy rằng khả năng thứ hai có vẻ cao hơn.

"Bệ hạ, thần thiếp tên là Khưu Nhiên..." Ta giả bộ như mình không hiểu gì.

Lăng nguyệt kéo ta ra khỏi vòng tay ngài ấy, ta thấy trong khóe mắt ngài ấy vẫn còn nụ cười nhẹ, trông không giống như định hỏi tội ta chút nào.

"Nguyên Hòa năm thứ 36, Lâm Bất Cai được sinh ra ở Lâm Gia, thôn phía Đông của thôn Thanh Hà, trong nhà còn có một đệ đệ…"

Bây giờ ta có còn cơ hội để ngụy biện không?

"Khưu Nhiên là Khưu Nhiên, nàng là nàng. Từ lúc phụ thân bán nàng cho Khưu Tri huyện, nàng đã không còn tên là Lâm bất Cai nữa rồi, nhưng đang lúc trẫm gặp được nàng nàng cũng không còn tên Khưu Nhiên nữa rồi."

Đầu ngón tay của Lăng Nguyệt chạm vào mặt ta, nhưng ta không đáp lại chút nào.

"Bất Cai, Bất Cai. Phụ thân nàng cảm thấy nàng ko nên được sinh ra trên đời này, trẫm lại cảm thấy thật may mắn người nàng được sinh ra trên thế gian này. May thay phụ thân đã bán nàng cho Khưu tri huyện, may thay là Khưu Tri huyện đã cho nàng tiến cung, may mắn là nàng gặp được Lăng Vân Nhi, và thật may mắn khi trẫm có thể gặp được nàng."

Trái tim ta như tê dại, ta nhìn Lăng Nguyệt, như thể ta sắp bị đôi mắt sâu và đầy cảm xúc kia của ngài ấy hút vào.

Lăng Nguyệt hôn nhẹ lên trán ta, ngài nói: "Từ nay, trẫm sẽ được gọi nàng là Lâm Mộ, Lâm trong tên đệ đệ nàng là Lâm Độ, Mộ trong sự ái mộ mà Lăng Nguyệt trẫm dành cho nàng. Cái tên này từ ngày thị tẩm đầu tiên trẫm đã nói với nàng, chẳng qua là hôm đó nàng đã ngủ thiếp đi mà thôi. Hôm nay trẫm lại sẽ hỏi nàng lần nữa, nàng có thích cái tên này không? "

Ta gật đầu, không biết nên khóc hay nên cười vào lúc này.

Ta thích! Ta dĩ nhiên là rất thích rồi!